← Quay lại trang sách

Chương 55

Nếu tôi là thủ phạm của chuyện gì thì chỉ là đã không để mắt đến Jade vì tôi đã dành hết thời gian cho Ric. Chúng tôi đã biết Jade không uống được rượu, và chúng tôi cũng phát hiện ra điều gì đó có thể xảy ra với tinh thần vốn đã nổi tiếng là kém minh mẫn của cô nàng.

Cảnh báo đầu tiên là vào giữa buổi chiều, khi Sarah muốn tập trung tất cả các cô bạn gái lại để chụp chung một kiểu ảnh. Lần lượt từng người trong chúng tôi được cô ấy giới thiệu với bố mẹ cô ấy và bố mẹ của Steve. Quả thật là họ, bố mẹ chú rể, không được đẹp cho lắm. Mọi người chắc chắn sẽ ít chú ý đến điều đó hơn nếu như cậu con trai cao lớn của họ không ăn ảnh đến thế. Sự đối lập khá phũ phàng.

Khi Jade đứng trước mặt bố chú rể, cô ấy đã chìa bàn tay mềm nhũn ra, cô ngạc nhiên trước gương mặt vừa rỗ vừa nhăn nheo và hộp sọ phẳng, hói hoàn toàn của ông. Cô ấy trợn tròn mắt và nói bằng giọng nhão nhoẹt:

- Người ngoài hành tinh, mi đây rồi! Ta cực kỳ mừng vì mi đã ở lại Trái đất. Mi có muốn gọi điện thoại về nhà không?

Cô ấy chìa điện thoại của mình ra. Tiếp đó, cô ấy đã cố ôm lấy ông. May mà Sophie đã cố can thiệp như một vệ sĩ và Léna tì vào một bên ngực của bạn để đẩy Jade lùi lại một mét. Việc ông bố chú rể không nói được tiếng Pháp thật sự là may mắn. Chúng tôi có thể giải thích với ông rằng Jade đã xúc động bởi sự giống nhau đến kinh ngạc giữa ông và một trong những người chú của cô ấy mới mất gần đây, người đã tặng cô ấy chiếc điện thoại. Ý tưởng đó không phải của tôi.

Chúng tôi đã phải quyết định giám sát Jade. Nhưng tất nhiên chúng tôi có nhiều thứ hay ho để làm hơn là tham gia vào trò canh gác một người điên. Chẳng hạn như cùng với Ric, chúng tôi đã đi giúp mọi người một tay. Tôi giúp chuẩn bị đồ uống cho bữa tiệc buffet còn Ric thì cùng mọi người làm món nướng. Từ xa, tôi thấy anh hối hả xung quanh các khay nướng lớn với những người đàn ông khác.

Sarah đến lấy một cốc nước. Tôi ôm chặt cô ấy để chúc mừng.

- Cậu thật quá đẹp và tiệc đón tiếp khách rất tuyệt. Tớ chưa bao giờ thấy một bữa tiệc đám cưới thành công như thế.

- Cảm ơn cậu.

Cô ấy uống một mạch cạn ly:

- Tớ khát quá. Tớ phải có mặt ở khắp nơi, nhưng tớ rất rất vui!

Bỗng nhiên, cô ấy nhìn tôi bối rối:

- Mà tại sao cậu lại làm việc này? Cậu là khách mời mà, hãy tận hưởng điều đó! Hãy đi dạo với Ric thì hơn.

- Anh ấy đang giúp ông xã cậu làm món nướng. Mà cậu biết đấy, việc phục vụ mọi người không là vấn đề gì với tớ. Tớ lấy cho cậu một chiếc bánh mì nướng không quá kỹ nữa nhé?

Cô ấy mỉm cười với nhận xét này, và khi quan sát nhóm lính cứu hỏa vui vẻ đang đùa giỡn xung quanh lò nướng, cô ấy nói thêm:

- Những anh chàng đó, cần phải để mắt tới họ tối nay. Tớ quá biết những bữa tiệc tùng của đám lính cứu hỏa sẽ kết thúc thế nào. Thường thì họ dập tắt các đám cháy, nhưng cũng có thể chính họ là kẻ châm ngòi…Chỉ vừa đây thôi, cậu bạn thời thơ ấu của Steve đã bị thương. Suýt nữa thì xảy ra thảm kịch.

- Chuyện gì xảy ra thế?

- Lúc chơi trò lính ngự lâm, Brian đã đâm một chiếc dĩa dùng để ăn xúc xích vào cổ.

Tôi nhăn mặt. Cô ấy bình tĩnh kể tiếp:

- Đấy là những anh chàng rắn rỏi, nhưng dù sao thì…Thôi, đi nào, tớ phải quay ra đi một vòng chào khách và để mắt xem có cô bạn cuồng loạn nào của chúng ta lạm dụng chồng yêu của tớ không.

Khi ngừng rót rượu, tôi nhìn sang phía các anh chàng. Dù đã tương đối cao to, Ric vẫn là một trong những người thấp bé nhất trong nhóm. Tôi thấy anh thật đáng yêu. Nhìn từ xa, ta có thể nghĩ đó là một cậu trai mới lớn đang đùa nghịch với các anh trai của mình. Tôi chưa bao giờ thấy anh như thế. Chắc chắn là do không khí bữa tiệc, tôi cũng mong là chúng tôi sẽ ở cùng nhau, anh trông có vẻ nhẹ nhõm hơn, vui vẻ hơn.

Đứng phục vụ bữa tiệc giúp tôi làm quen với hầu hết tất cả mọi người. Tôi không nhìn thấy Jade lần nào. Hoặc là cô ấy đã quyết định không uống nữa, hoặc là đang say bí tỉ trong bụi rậm nào đó, hoặc là đã tìm thấy đồ uống ở chỗ khác.

- Em ra đây, chúng ta đi dạo một vòng chứ?

Tôi giật bắn mình. Ric đến phía sau mà tôi không hề hay biết. Anh ấy vừa đề nghị tôi điều gì vậy?

Tôi chẳng mất đến sáu giây để tìm được một cô gái quyến rũ thay thế vị tri tôi đang làm. Tôi tin là cô ấy không phân biệt được giữa rượu sâm banh và nước có ga nhưng tôi mặc kệ. Ric nắm tay tôi và chúng tôi đi về phía lối dẫn vào khu rừng gần tòa lâu đài. Khi chúng tôi đang đi ra khỏi khu vực đón khách thì thấy Jade thình lình xuất hiện giữa các quầy. Tôi đã có câu trả lời cho câu hỏi của mình: cô ấy tìm thấy đồ uống ở chỗ khác.

- Jade, cậu phải ngồi xuống nghỉ. Vào gặp Sophie đi.

Cô ấy có vẻ không nhận ra tôi. Cô ấy giơ một ngón tay, vừa nói vừa cau mày:

- Chúng tôi ở đó, chúng ở khắp nơi. Tôi đã nhìn thấy một tên. Tớ phải tiêu diệt chúng để cứu bọn trẻ.

- Jade, cậu đang nói gì vậy?

Cô ấy thậm chí không trả lời. Ric nắm tay tôi, muốn kéo tôi đi. Liệu tôi có đồng ý bỏ phí khoảng thời gian hai đứa được ở cùng nhau sau bao ngày chờ đợi để ở lại trông chừng Jade đang đứt cáp? Không. Tuy nhiên, đáng ra tôi đã phải ở lại.