← Quay lại trang sách

Chương 56

Tiếng ồn ào của bữa tiệc xa dần. Lúc này âm thanh chúng tôi nghe thấy rõ nhất là tiếng chim hót. Trong điệu múa ba lê du dương, những cành cây phía trên cùng nhảy múa dặt dìu theo từng cơn gió nhẹ. Dưới mặt đất, những mảng sáng tạo nên hình thù biến đổi không ngừng. Đám cưới của người khác thật lãng mạn…Ric và tôi dạo bước cạnh nhau, im lặng, nhưng lần này tôi biết điều đó không kéo dài lâu. Mỗi người đều đang tận hưởng, người này nghĩ về người kia.

Dọc theo chiếc hố ở trên đường, một thân cây khổng lồ nằm chắn ngang.

- Em có muốn ngồi một lát không? Ric đề nghị.

- Vâng ạ.

Tôi vừa ngồi xuống vừa xếp chiếc váy sao cho thật đẹp. Anh chẳng mảy may để ý đến điều đó.

Lá cây xào xạc, ánh sáng, những tiếng cười thỉnh thoảng phát ra từ đám cuới. Một khoảng khắc vượt ra ngoài thời gian. Tôi sẽ không nói gì cả. Tôi sẽ để anh quyết định thời điểm anh muốn nói. Anh được tự do.

- Julie à?

- Vâng, Ric?

- Em có nghĩ đến việc sống ở nơi khác ngoài nơi đây không?

Tôi mỉm cười ngây thơ:

- Chắc chắn là phải ra khỏi rừng mà tìm đồ gì đó để ăn, trừ phi anh đi săn. Nhưng tại sao không? Chúng ta có thể dựng một chiếc lán trên cây. Em nghe nói thịt sóc khi nướng chín có mùi vị giống thịt thỏ.

- Julie, anh đang nói nghiêm túc.

“Em biết là anh không nói về khu rừng, mà nói về việc rời thành phố. Nhưng em không thể trả lời một cách nghiêm túc, câu hỏi của anh khiến em thấy lo lắng. Nó ẩn giấu điều gì?”

Anh nài nỉ:

- Khi anh thấy em ở nhà mình, ở hiệu bánh, với những cô bạn gái, anh tin là em đang ở đúng chỗ của mình. Liệu em có tin rằng mình có thể sống vui vẻ ở một nơi khác không?

- Tất cả phụ thuộc vào nơi đến. Nhất là tất cả phụ thuộc vào việc em ở với ai. Anh có gợi ý nào về địa điểm không?

- Không, anh chỉ đặt câu hỏi vậy thôi…

- Còn anh? Ở đâu anh có cảm giác là mình ở nhà nhất? Em thậm chí còn không biết nơi anh lớn lên.

- Em có lý. Anh không nói nhiều về bản thân mình. Một ngày nào đó, anh cần phải kể cho em.

- Em đã nói về anh với bố mẹ em.

Vừa cất lên những lời này, tôi đã nghĩ mình vụng về. Tôi đã đi quá xa. Nhắc đến bố mẹ tôi, anh chắc chắn sẽ nghĩ đến việc giới thiệu, anh sẽ lo lắng việc ràng buộc, anh sẽ lẩn trốn. Hãy trở lại, Ric, không phải họ đang xây bể bơi cho các con chúng ta đâu!

Anh phá vỡ khoảng im lặng thật dài:

- Anh rất cảm kích là em đã nói với bố mẹ về anh…

Tôi không hiểu gì về đàn ông cả. Không hiểu tí nào. Nhưng điều đó có gì quan trọng? Tất cả những gì tôi mong muốn là có thể yêu người đàn ông đang ở cạnh tôi. Tôi thử mạo hiểm với câu hỏi nhạy cảm:

- Còn anh, bố mẹ anh thì sao?

Tôi không rời mắt khỏi anh. Câu trả lời của anh sẽ quyết định. Bỗng nhiên, một tiếng kêu. Rồi, một tiếng kêu khác. Phát ra từ đám cưới. Những tiếng la hét. Chắc chắn đó không phải tiếng cười, cũng không phải tiếng hò hét vì vui sướng.

- Em có nghe thấy không? Ric hỏi tôi.

Tôi gật đầu. Tôi thất vọng toàn tập. Vì hai lý do. Thứ nhất, chính sự ngắt đoạn này giúp anh trốn tránh câu hỏi của tôi. Thứ hai, sâu thẳm trong tôi, tôi có linh cảm chắc chắn là Jade có liên quan đến những tiếng la hét đang mỗi lúc một dồn dập này.