Chương 61
Nếu như trước đây, tôi si mê ngắm nhìn Ric, thì giờ đây, tôi lo lắng quan sát anh. Tôi gần như đang dò xét anh. Những tháng gần đây, bằng trực giác tôi đã thấy anh đang chuẩn bị điều gì đó đáng ngờ, nhưng điều đó không ngăn tôi yêu anh. Sự thật về anh còn vượt qua những kịch bản tệ nhất mà tôi có thể lường tới. Anh đã mạnh hơn những nghi ngờ của tôi. Ngày hôm nay điều ngờ vực đó đã sáng tỏ. Tôi biết. Đó không còn là tưởng tượng của trái tim nữa, chính lý trí đang phải chiến đấu với tình cảm.
Anh cũng luôn tỏ ra tử tế với tôi, thậm chí tôi tin rằng mình có thể nói là anh càng ngày càng tử tế. Chúng tôi gặp nhau thường xuyên, cùng nhau trải qua những khoảng thời gian tuyệt vời như một cặp đôi sẵn sàng nên duyên. Tất cả đều hoàn hảo nếu như tôi không nghĩ đến phần chìm của tảng băng. Nhưng tôi không thể. Khi đến nhà anh, tôi liên tục tự nhủ rằng những bí mật chứa đầy trong các trong các hồ sơ tài liệu của anh, và rằng đằng sau những cánh cửa tủ kia, chắn chắn anh cất giấu những công cụ gây án, hay tệ nhất là những loại vũ khí và chất nổ. Tôi muốn có thể nhìn xuyên qua chất liệu, giống như các nhân vật siêu anh hùng trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng. Tôi mơ ước có thể đảo mắt qua đó để xem tất cả, đọc tất cả. Tất nhiên không phải là để phản bội anh ấy hay để ngăn cản anh ấy hành động. Không. Tôi đủ tỉnh táo để biết rằng với Ric, tôi đã đánh mất toàn bộ tính khách quan. Tôi chỉ muốn biết liệu anh ấy có phải một con quái vật trong bộ trang phục của hoàng tử bạch mã, hay là người đàn ông mà tôi mong muốn.
May sao Sophie đã ở bên tôi khi tôi phát hiện ra nơi anh vụng trộm. Nếu chỉ có một mình, chắc tôi sẽ không thể chịu đựng được sự thật này. Cô ấy đã nói chuyện với tôi, đã hỏi tôi sẽ làm như thế nào, điều tôi dự định sẽ làm. Nhiều ngày, rồi nhiều đêm trôi qua, tôi không ngừng suy nghĩ về điều đó và tôi vẫn không biết phải làm thế nào.
Thỉnh thoảng, Ric gọi điện hoặc rẽ qua, và tôi có cảm giác anh ấy nhiệt tình hơn tôi trong mối quan hệ của chúng tôi. Thật không thể chịu được.
Khi ở hiệu bánh, tôi luôn để ý ngoài đường và tôi nhìn anh ấy chạy qua thường xuyên. Tôi chú ý một điểm: anh không bao giờ ra hiệu khi bắt đầu chạy. Lúc xuất phát, anh tập trung, kín đáo hơn. Trái lại, lúc quay về, hầu như lần nào anh cũng rẽ vào mua gì đó, nếu không thì ít nhất anh cũng chào tôi qua cửa kính. Giữa lúc khởi đầu và kết thúc những chuyến đi, anh không phải là cùng một người. Jekyll và Hyde [1] . Bác sĩ Ric và ông Patatras. Vấn đề chỉ nằm ở chức danh…
[1. Cụm từ dùng để chỉ tính hai mặt khó ngờ trong nhân cách của một cá nhân trong tiểu thuyết Trường hợp kỳ lạ của bác sĩ Jekyll và ông Hyde của nhà văn người Scotland Louis Stevenson.]
Ngày mùng 10 tháng Mười, chín ngày nữa sẽ là sinh nhật của tôi. Ric mời tôi lên nhà anh ấy vào thứ Bảy tới. Sự quan tâm này đáng ra đủ khiến tôi thấy hạnh phúc đến mười kiếp sau nếu như không có câu hỏi luôn thiêu đốt tôi mỗi lần anh ở bên cạnh.
Tôi ở trong cửa hàng, đang đưa một chiếc bánh mì tròn vào máy cắt. Khi tôi quay lại, anh đã ở đó rồi.
- Chào Julie!
- Chào Ric.
Bác Bergerot thừa hiểu từ lâu anh có ý nghĩa như thế nào đối với tôi. Mỗi lần anh ghé qua cửa hàng, bác đều sắp xếp làm thay việc tôi để tôi có niềm vui phục vụ riêng anh.
Ric chỉ một chiếc bánh ga tô trong tủ kính:
- Nếu anh lấy chiếc bánh mứt to kia, liệu tối nay em có lên ăn cùng anh không?
“Nếu anh không trả lời câu hỏi của em thì cái anh có sẽ là một cái ‘bánh tát’ to. Tại sao anh bỏ công sức xuống gần khu xưởng Debreuil?”
- Sao lại không chứ?
- Vậy anh sẽ mua nó, và anh đợi em lúc khoảng 8 giờ tốt nhé.
“Anh đang âm mưu điều gì? Em xin anh đấy, Ric, thú nhận với em đi.”
- Em sẽ lên ngay khi em xong việc.
Cách đây một thời gian, nếu như có bà tiên tặng tôi điều ước thần kỳ là có thể hỏi anh một câu hỏi duy nhất và anh sẽ trả lời không gian dối rồi sau đó anh sẽ không nhớ gì hết, thì tôi sẽ ước được hỏi anh rằng anh có yêu tôi thật lòng không hoặc tại sao anh vẫn chưa hôn tôi. Còn hôm nay, nỗi ám ảnh vì muốn biết những gì đang xúi giục anh và nỗi sợ hãi rằng việc đó sẽ khiến chúng tôi xa nhau đã xâm chiếm tất cả. Cứ cho là tôi bị liệt vào thành phần có hoàn cảnh đặc biệt đi.
Khi anh rời cửa hàng, bác Bergerot tiến lại gần tôi:
- Ta không định quan tâm đến cuộc sống riêng tư của cháu, nhưng ta có cảm giác thời gian này cháu bớt tử tế với chàng trai đó thì phải. Tuy nhiên, cậu ấy có vẻ rất được. Cháu không yêu cậu ấy sao?
“Anh ấy thật sự có vẻ rất là được, và cháu điên cuồng vì anh ấy nhưng…”
- Cháu vẫn đang cân nhắc.
- Ta không có ý định cho cháu lời khuyên đâu Julie. Nhưng trong tình yêu, đôi khi cần phải đặt trí thông minh sang một bên để lắng nghe trái tim mình. Giải pháp được cân nhắc nhiều nhất hiếm khi là giải pháp mang lại hạnh phúc. Hãy nghe theo bản năng của cháu.
Bác ấy đoán đúng. Chuẩn xác. Suy nghĩ và ngờ vực hãy cứ sống theo bản năng và hy vọng điều tồi tệ không bao giờ xảy đến. Tôi muốn nép mình trong vòng tay của bác Bergerot và kể hết cho bác mọi chuyện, để khóc như cô bé con là tôi trước kia.
Bỗng nhiên, tôi thấy bác ấy đổi nét mặt. Qua cửa kính, bác vừa phát hiện ra một kệ bày hoa quả để ngay trước cửa hàng…
- Lại chuyện gì nữa đây?
“Chắc hẳn bác Mohamed đã vừa mới đi một con tốt trong ván cờ vui nhộn mà hai người đang chơi.”
- Bác có muốn cháu ra xem không?
- Để đấy con gái, ta sẽ tự ra xem. Cần phải có kinh nghiệm để xử lý lão này.
“Vậy thì ta sẽ cùng xem sao.”