Chương 62
Ba ngày trước sinh nhật tôi, bố mẹ tôi tới. Họ vẫn luôn trở lại nơi đây vào khoảng thời gian này trong năm, một phần để thăm lại bạn bè vẫn sống trong vùng, nhưng nhất là để ở với tôi ít nhất một lần mỗi năm. Thời gian trôi thật nhanh. Cả hai đã về hưu một thời gian, họ có thời gian biểu của các bộ trưởng còn tôi có cuộc đời của mình. Mẹ tôi nói rằng chúng tôi chắc chắn sẽ gặp nhau nhiều hơn khi tôi có con. Chắc là mẹ có lý.
Trong kì nghỉ, bố mẹ trọ tại nhà gia đình Focelli, những người hàng xóm cũ. Tôi học cùng lớp với con trai họ, Tony, nhưng tôi và cậu ta chưa bao giờ thân thiết. Ngay từ thời còn nghịch trong bể cát, cậu ta đã coi mình là nhất. Cậu ta rống lên với những ai muốn lắng nghe mình rằng lâu đài của cậu là đẹp nhất. Cậu ta vẫn giữ tính cách này ngay cả khi đã lớn lên, luôn muốn làm những điều to tát nhất và có những bộ quần áo hợp mốt nhất. Cậu ta đã cưới cô gái đẹp nhất và tôi chắn chắn rằng khi họ ly dị, thay vì chỉ đơn giản tỏ ra đau buồn và cố gắng thay đổi, cậu ta đã kêu gào ở khắp nơi rằng mình đã thuê luật sư giỏi nhất. Một vị thánh sống khác. Tuy nhiên, bố mẹ của cậu ta thì không như vậy, và tôi luôn giữ quan hệ tốt với họ.
Bố mẹ nhất định muốn mời chúng tôi, Ric và tôi, đi ăn nhà hàng. Khi nghĩ đến cách họ nài nỉ, tôi có cảm giác họ thấy vui khi gặp anh ấy hơn là gặp lại tôi. Họ sẽ vô cùng thất vọng khi nhìn thấy hàng tít lớn trên các báo: “CHÀNG RỂ TƯƠNG LAI CỦA ÔNG BÀ BỊ VÀO TÙ”; “TIN ĐỘC QUYỀN: ÔNG BỐ TIỀM NĂNG CỦA NHỮNG ĐỨA TRẺ MÀ ÔNG BÀ CHUẨN BỊ XÂY BỂ BƠI CHO, LÀ MỘT TÊN TỘI PHẠM RẤT NGUY HIỂM!”
Các bạn đừng tin là tôi hân hoan với việc giới thiệu Ric cho bố mẹ mình. Đơn giản là tôi tự hỏi rằng người mình sẽ giới thiệu cho bố mẹ là ai đây.
Ric rất phấn chấn với ý định gặp gỡ bố mẹ tôi. Bị kẹp giữa hai niềm nhiệt thành ngang ngửa nhau, tôi cảm thấy mình bị dồn vào Trại Ngựa Trắng, một trường học trong vùng, khuôn mặt sáng lên bởi ánh nến đặt giữa chiếc bàn nhỏ của chúng tôi. Ric mặc đồ như đi dự đám cưới, còn tôi đi giày bệt để có thể trốn chạy trong trường hợp tồi tệ.
Bố mẹ tôi có vẻ thoải mái. Mẹ đeo đồ trang sức – chúng không to như những trang sức của bà Debreuil nhưng cũng tương đối. Tôi hy vọng Ric sẽ không có ý định chôm chúng. Mẹ tôi nói không ngừng, bà ý kiến về tất cả mọi thứ. Màu khăn trải bàn, nhân viên phục vụ phải đứng thẳng, bánh ga tô điểm tâm bị vỡ đáng ra phải bỏ ra khỏi khay. Bà luôn tìm ra cái gì đó để bình luận. Bố nhìn tôi. Tôi tin là bố cũng đang tự nhủ rằng cô con gái bé nhỏ của ông đã lớn thật rồi. Mỗi lần chúng tôi gặp nhau, ông luôn cố gắng để có một khoảng thời gian riêng với tôi. Tôi luôn yêu thích điều đó. Trong mắt ông, tôi có cảm giác bé lại. Ông nhắc đi nhắc lại quãng đường phát triển của tôi, từ khi ông bế tôi trong lòng bàn tay đến khi ông nhận ra tôi đã trở thành một thiếu nữ. Tôi tin ông luôn coi tôi là đứa con bé bỏng.
Tôi thấy mẹ tôi quan sát Ric từ đầu tới chân. Anh ấy đi đôi giày da mũi nhọn, lịch thiệp, ăn nói điềm đạm. Còn tôi thì run lên khi nghe đề cập tới tất cả các chủ đề nhạy cảm. Ai sẽ lả người đầu tiên dùng bữa? Bố không nói gì nhưng ánh mắt của ông khá xúc động. Điều tồi tệ đó là khi ông im lặng và gõ ngón trỏ vào chân ly. Nếu các bạn ghé mắt nhìn xuống dưới bàn sẽ thấy ông gõ nhịp chính xác với chân phải. Còn với mẹ tôi, tôi không lo lắng khi mẹ im lặng, điều đó không bao giờ xảy ra đối với bà. Vào chính xác phút này, tôi gần giống như chú thỏ nhảy nhót sung sướng giữa một rừng mìn có nguy cơ tự làm mình tan xác. Trong bầu không khí được cách âm của nhà hàng cũ này, trên nền đĩa CD nhạc jazz và lũ tôm hùm đang di chuyển rất chậm chạp trên các tảng đá trong bể kính chờ đợi để được ăn thịt, tôi có cảm giác mình giống như một sợi dây nằm giữa hai bên chiến tuyến sẽ sớm xả những viên đạn thật về phía nhau.
- Thế nào, Ric – cô có thể gọi cháu là Ric chứ? – công việc tin học, vẫn ổn chứ?
- Thậm chí đôi khi còn bùng nổ ấy…Cô biết đấy, cô Tournelle, máy tính càng hoạt động kém thì cháu càng có nhiều việc.
- Hãy gọi cô là Elodie, như thế thân mật hơn.
Bố quan sát Ric. Ông không có vẻ khiến anh bối rối. Tôi luôn thấy khoảnh khắc khi một chàng trai trẻ gặp gỡ người đàn ông lớn tuổi hơn họ thật thú vị. Họ thăm dò nhau, đánh giá nhau. Có thể họ tự hỏi rằng liệu họ có thể trở thành bạn bè bất chấp khoảng cách tuổi tác hay không. Đôi khi tôi quan sát diễn biến tâm trạng này. Chàng rể tương lai gặp gỡ ông bố vợ. Vì thế luôn có một kỳ kiểm tra ngầm, một thử thách không nói ra, và chúng ta, những cô gái luôn bị coi là thách thức sống còn. Hàng thiên niên kỉ của nền văn minh trôi qua để lại thấy mình ở đáy một hang động tiền sử, trước những người đàn ông đang thương lượng về bạn như ở hội chợ. Chúng ta không thể tự quyết định mà không cần đến những người khác đồng ý thay chúng ta sao? Liệu những người đàn ông cảm thấy có trách nhiệm với chúng ta hay họ đang coi chúng ta như vật sở hữu của mình? Bố tôi đang thử đánh giá xem có thể tin tưởng giao sự an toàn của con gái mình cho người không quen biết này hay Ric đang cố đánh dấu lãnh địa của mình trước người chủ của vùng đất? Còn tôi, tôi có thể làm gì? Dù gì đi chăng nữa, thì đó vẫn là cuộc đời tôi.
Đầu tiên, bố đã nói với anh ấy về công việc, với một vài điều ngầm hiểu về thu nhập để nuôi sống một gia đình. Ric trả lời hoàn hảo. Anh ấy ghi điểm 10 trên 10 cho ba câu hỏi kiểm tra đầu tiên. Tôi tự nhủ, nếu cuộc trò chuyện vẫn còn ở giai đoạn lịch sự xung quanh những vấn đề chung chung, có thể tôi sẽ thoát ra với không quá nhiều thiệt hại. Nhưng may là mẹ tôi ở đó:
- Như vậy là cậu yêu Julie bé nhỏ của chúng tôi phải không?
“Những phát đạn thật sự đã được phóng ra, tôi đã nói với các bạn rồi mà. Tôi nghĩ rằng trong khoảng ba phút nữa, mẹ sẽ hỏi anh ấy rằng anh có những hành vi tình dục lệch lạc hay không.”
Ric không hề nao núng. Nụ cười quyến rũ của anh ấy thậm chí không hề thay đổi:
- Cháu nghĩ tốt hơn là cô hỏi Julie…
“Đồ hèn nhát, đồ bỏ rơi người khác, đồ phản bội! Anh đá ngay quả bóng sang em. Em mặc kệ, em có giày bệt đây rồi và lối thoát hiểm thì không xa.”
Nói rằng tôi không nao núng sẽ là nói dối. Tôi nghĩ là trong nửa giây, mí mắt trái của tôi đã giật giật dữ dội, tay tôi nắm chặt khăn trải bàn màu tím, chân trái đá gót vào ống đồng chân phải, và nếu lúc đó tôi đang có đồ ăn trong miệng, hẳn bố tôi sẽ bị tôi phì thức ăn vào người. Làm chủ tình thế tuyệt lắm, Julie.
Ba người dán mắt vào tôi. Hơn nữa, tôi có cảm giác như cả cái nhà hàng này đang nhìn tôi chằm chằm, ngay cả lũ tôm hùm.
Đáng ra tôi phải nói một câu đùa nhẹ nhàng, một câu nói hợp với mọi hoàn cảnh. Nhưng tất cả những gì mà tôi có thể làm là phát ra một thứ âm thanh, đó là tiếng cười căng thẳng nghe giống tiếng lợn nghẹn hơn là điệu cười nhẹ nhàng, nữ tính.
Bố giải cứu tôi.
- Elodie, để chúng yên. Đó là việc của chúng.
“Cảm ơn bố. May mà bố ở đây.”
- Tại sao em không thể hỏi chứ? Đó là điều tự nhiên một người mẹ muốn biết. Phải không Ric?
“Đáng đời anh. Lần này anh sẽ không thể ném quả bóng đó sang em. Hãy tự xoay xở lấy, chàng trai của em à.”
Ric nhìn xuống. Anh nghịch chiếc dĩa. Tôi thấy không thoải mái thay anh. Bỗng nhiên, anh ngẩng đầu lên và nhìn mẹ tôi:
- Cháu chưa có câu trả lời cho câu hỏi của cô, thưa cô. Nhưng cháu biết là cháu chưa bao giờ gắn bó với một cô gái nào như với con gái của cô chú.
Lần này hai mắt tôi hấp háy và tôi tự đá gãy ống đồng của mình. Tôi suýt nữa thì rơi khỏi ghế và nhất là tôi tin rằng mình đã há hốc miệng kinh ngạc.
Tôi nhìn Ric. Anh ấy chân thành. Ngay cả khi anh ấy đang giấu diếm điều gì thì cũng chắc chắn không thể nghi ngờ: điều anh vừa nói là thật. Tôi nổi da gà. Bố nhìn tôi. Ông có vẻ hài lòng về chàng trai trẻ này. Mẹ tôi vừa rơi từ độ cao sáu tầng xuống. Ric ngồi đối diện với gia đình tôi. Anh ấy đơn giản, chân thành và mong manh. Tuy nhiên tôi chưa bao giờ thấy anh mạnh mẽ đến thế. Anh đã dám vì tôi, trước mặt tôi. Hai người đàn ông của cuộc đời tôi liều mình, một người để bảo vệ tôi, người kia để giữ tôi trong tay. Còn món quà nào đẹp hơn cho một người phụ nữ? Tôi là một cô công chúa còn bố tôi là nhà vua. Ric là chàng hiệp sĩ của tôi và tôi sống trong một tòa lâu đài hai phòng bị lũ sò điệp vây xung quanh. Cuộc sống thật tuyệt vời.