Chương 63
Mưa rả rích suốt nhiều giờ liền. Đã khá lâu rồi trời không mưa. Không ai nhìn thấy mùa thu đến, nhưng sáng nay, mùa thu đã ở đây. Đường phố dường như u ám hơn, xe ô tô khi lăn bánh phải bật cần gạt nước, mọi người che ô và rảo bước.
Nhiệt độ xuống thấp và kích cỡ những giọt nước mưa là chủ đề của phần lớn các câu chuyện bàn tán. Bác Bergerot xổ ra một loạt câu nói mới để phù hợp với hoàn cảnh. Tôi thì cảnh giác cao độ vì bố mẹ tôi đến cửa hàng cả ngày để quan sát con gái làm việc. Họ cũng muố biết khi nào tôi có thể đi nghỉ - họ rát nóng lòng được đón chúng tôi, Ric và tôi. Tôi hơi lo lắng về chuyến viếng thăm của bố mẹ vì thông thường trước mọi người, bố mẹ luôn nghĩ cần nói với tôi như thể tôi vẫn sáu tuổi… Nhìn tình hình thời tiết thế này, thế nào mẹ tôi cũng sẽ cố đội mũ và đeo găng tay cho tôi. Tôi cần phải kiểm soát tình hình…
Cuối buổi sáng, cửa hàng chật kín khách. Mọi người đứng sát vào nhau để không ai phải đứng đợi trên vỉa hè dưới cơn mưa rào. Lão Calant bước vào. Những giọt nước mưa lóng lánh trên mái tóc bóng nhẫy của lão. Lão ta có vẻ vui lắm. Tôi định tự nhủ rằng chính bản chất nhuyễn thể bầy nhầy của lão – theo cách nói của Nicolas là “nhuyễn nhầy”- đã khiến lão thấy khoái chí với kiểu thời tiết này đến thế, nhưng thực ra đó chính là do tâm hồn mốc meo của lão đang cảm thấy thỏa mãn khi được nhìn thấy vẻ cau có trên gương mặt đồng loại. Còn tám người nữa mới tới lượt lão. Lão phàn nàn:
- Cần có thêm một quầy thanh toán nữa hoặc thêm vài người bán hàng thạo việc…
Tôi phớt lờ. Tôi thậm chí còn không thèm chớp mắt, tôi làm việc của mình. Tôi đang phục vụ một quý bà, bà buồn bã nói rằng thời tiết ẩm ướt khiến bà phải chịu đựng những cơn đau. Lão Calant đã tranh thủ luôn câu nói đó để chêm vào một trong những câu cửa miệng của lão rằng “Sự việc to nhỏ ra sao tất cả đều do mình nghĩ thế nào về nó”. Hãy đợi khi lão bị gãy xương chậu rồi thì ta sẽ tặng lại cho lão câu nói này. Mọi người đều cố nhịn, chỉ vài phút nữa thôi là lão ta sẽ phắn khỏi cửa hàng. Nếu nghĩ cho kỹ ra thì, nghịch lý thay, loại người này lại là một thứ phước lành: nhờ có lão, sự tử tế của người khác sẽ không còn là một thứ quen thuộc với chúng ta, ta sẽ không bao giờ coi nhân đạo là một điều hiển nhiên nữa. Sau lưng lão ta, mọi người đều trở nên đáng yêu hơn. Chúng ta biết quý trọng từng phút giây của cuộc sống khi trong đó không có mặt lão. Tôi mường tượng ra cuộc đời của lão: xô xát với người nhà, chĩa dao vào hàng xóm. Thậm chí cả con mèo của lão cũng muốn tè vào giày của chủ nhân. Tất cả đều mong một ngày lão sẽ nhận lại những điều lão xứng đáng phải chịu. Không ai chờ đợi thời khắc đó diễn ra ngay bây giờ, càng không phải nhờ một bà cụ bé nhỏ trong bộ áo mưa đang chống bàn tay run rẩy trên chiếc ô hoa của mình.
Khi tới lượt mình, bà cụ tiến đến quầy thanh toán. Bà chào bác Bergerot và tôi. Thông thường, cứ hai ngày bà lại đến hiệu bánh. Tháng trước, bà mổ đục thủy tinh thể và thị lực của bà thay đổi vô cùng đáng kể. Có thể nói rằng bà như được khám phá lại thế giới.
- Cháu lấy cho bà một chiếc baguette nhỏ và nếu cháu có, bà muốn lấy thêm một chiếc bánh mì ngọt nữa.
Lão yêu lại chêm vào:
- Tôi hi vọng là họ có bánh đó, nếu không thì đây chả phải là hiệu bánh!
Chỉ mình lão cười với câu nói đùa ngu ngốc của mình. Bà cụ ngước mắt lên trời. Lão lại cất lời:
- Khi nhìn những bà lão xoay xở, chúng ta hiểu hơn tại sao Chúa trời lại là đàn ông…
Có nét gì đó như đanh lại trên gương mặt bà cụ. Bà đặt chiếc baguette nhỏ xuống quầy, đi vòng qua người khách đứng giữa bà và lão Calant, bà tấn công lão bằng một cái nhìn hoàn toàn mới của bà. Mọi người nín thở. Chắc chắn bà sẽ quẳng những lời nói kinh khủng nhất vào mặt lão. Bất thình lình, bà cụ vung ô rồi dùng hết sức bình sinh quật lão ta, bà hét lên:
- Hãy ngậm cái mồm lại đi, đồ ngu!
Và đó, bà cụ ra sức tấn công và liên tiếp nện lên người lão như người ta rèn sắt nung. Tất cả mọi người sững sờ nhưng không một ai can thiệp. Thậm chí tôi còn thấy nhiều gương mặt không giấu vẻ hài lòng. Các bạn hãy quên những nhân vật anh hùng với bộ đồ bó sát và chiếc áo choàng bay bồng bềnh trong gió đi nhé. Hãy quên những anh chàng cơ bắp sinh ra từ bầu trời để thiết lập công lý và giải cứu thế giới đi. Hôm nay, tất cả đã thay đổi. Bàn tay của số phận, sự trả thù của Chúa trời, chính là một bà cụ, bà đã sử dụng thứ vũ khí đáng gờm nhất: một chiếc ô hoa.
Bị ăn đập liên tiếp, lão Calant che mặt và rên lên rất nực cười, nhưng lão quá hoảng đến độ lão ngã ngồi bệt xuống sàn. Bà cụ cúi xuống nói vào mặt lão:
- Bao nhiêu năm nay người đầu độc cuộc sống của khu phố này. Ngươi thiếu tôn trọng phụ nữ, ngươi làm cho bọn trẻ con sợ hãi. Ngươi là đồ rác rưởi!
Bà giáng cho lão thêm ba cú nữa trước khi nói tiếp trước khi nói tiếp:
- Và vì ngươi thích những câu trích dẫn, hãy để ta dạy cho ngươi. Pythagore nói rằng:“Lời nói thường mang lại sự mất mát. Im lặng luôn mang lại cho ta điều gì đó.” Vì vậy, hãy im mồm đi nhé!
- Nhưng bà…
- Im mồm, ta nói rồi đấy nhé! Và đừng bao giờ quên rằng Plato từng nói:“Mỗi ngày, hãy sống cho tử tế bởi những người mà ta gặp đều đang tham gia vào một trận chiến đầy cam go.”
Tiếng vỗ tay vang lên dữ dội. Lão Calant vội vã bỏ chạy rồi mất hút trong phố. Trái với lúc trước, giờ thì chiếc ô của cụ đã cong veo còn bà thì đứng thẳng. Từng người một ra chúc mừng bà. Bác Bergerot đã tặng bà bánh mì ngọt và bánh ga tô làm quà. Julien và Denis hôn lên má bà. Tôi sẽ tặng bà một chiếc ô mới. Tôi biết điều mà bà tôi sẽ nói trong trường hợp này:“Còn bà là còn hy vọng.”