Chương 64
Tôi đã cảm thấy nghi ngờ khi Sophie không gọi điện chúc mừng sinh nhật, nhưng càng khó hiểu hơn khi Xavier qua mua bánh mà không hề nói một lời chúc mừng nào, tôi tự nhủ có điều gì đó rất đáng ngờ. Tôi đoán là sẽ có một cuộc thập diện mai phục.
Hai mươi chín tuổi, điều này khiến ta phải nghĩ ngợi. Gần ba mươi. Bản tổng kết đầu tiên, đã có những con đường ta qua mà không thể quay lại được nữa. Ta bắt đầu hứng chịu hậu quả từ những lựa chọn trước đây của bản thân. Ta nhận ra rằng những người trẻ tuổi khác, còn trẻ hơn chúng ta, đã khiến chúng ta tụt hậu. Tôi vin vào số tuổi của mình. Tôi còn một năm nữa để phải lo lắng. Còn bây giờ, tôi lên nhà Ric, tôi có hẹn ăn tối với anh ấy.
Khi ra mở cửa, anh hôn tôi và chúc mừng sinh nhật tôi, nhưng thái độ của anh có điều gì đó không như thường lệ. Giọng anh nhỏ lại và những cử chỉ của anh cũng không nồng nhiệt như những lần trước. Tôi vừa mới bước vào nhà thì cửa phòng ngủ của anh bất ngờ bật mở rồi những người bạn của tôi ùa ra. Sophie, Xavier, Sarah và Steve tiến đến cùng những gói quà. Họ xúm lại xung quanh tôi. Họ là cuộc sống của tôi, một số người bạn từ lâu lắm rồi, mỗi người tôi đều quen trong hoàn cảnh khác nhau. Cùng với Xavier, Ric bày tiệc theo kiểu buffet với đĩa, xa lát, các món không ăn nhập với nhau lắm và những chiếc bánh ga tô nhỏ.
- Em có thể cảm ơn bà chủ của em và anh thợ làm bánh, anh nói. Họ đã âm thầm chuẩn bị tất cả và tặng nó cho em.
Tôi quá hạnh phúc vì Ric đã có ý tưởng tuyệt vời là tụ tập bạn bè tôi lại và quá hạnh phúc vì đã không ai mời Jade. Chúng tôi xếp ghế thành vòng tròn, Xavier ngồi trên một chiếc đệm lún.
Trong lúc buôn chuyện, chúng tôi bắt đầu so sánh thực tế cuộc sống của chúng tôi với những gì chúng tôi đã tưởng tượng khi còn nhỏ. Sarah là người mở màn đầu tiên:
- Hồi sáu tuổi, tớ đã sưu tập những chiếc xe ô tô cứu hỏa. Tớ đã phải nằm dưới chân cầu thang theo đúng nghĩa đen! Nhưng tớ không bao giờ tin có thể có được niềm hạnh phúc như ngày hôm nay. Phải nói rằng chính thời điểm mà tớ từ bỏ thì anh ấy xuất hiện…
- …Với cái vòi phun nước to của anh ấy, đúng vậy, chúng tớ biết rồi, Sophie hài hước.
Steve phản ứng:
- Này, tôi hiểu điều bạn nói rồi nhé. Toàn là những kẻ ám ảnh tình dực [1] bằng ngôn ngữ.
[1. Anh chàng chưa nói tiếng Pháp chuẩn.]
- Những kẻ bị ám ảnh, Xavier chỉnh sửa, những ám ảnh chết tiệt!
- Đó là điều tôi nói, Steve nhắc lại lần nữa, tất cả các cậu là những kẻ tình dực chết tiệt.
Rồi anh ấy hôn vợ tới tấp.
Steve tiến bộ rất nhanh trong việc sử dụng tiếng Pháp. Xavier đã dạy cho anh ấy khá nhiều câu chửi thề và những từ bậy bạ. Phần còn lại, anh ấy học qua sách và xem ti vi.
Khi tới lượt Xavier trả lời câu hỏi về cuộc sống, cậu ấy trở nên nghiêm túc hơn:
- Còn tớ thì trước đây tớ sưu tầm xe bọc thép, xe tăng và xe thiếp giáp bánh lốp. Tuy nhiên các cậu đừng nghĩ tớ mơ lấy một chàng lính đấy nhé! Thẳng thắn mà nói tớ luôn thấy ý tưởng sưu tập các vũ khí hạng nặng thật kỳ lạ, nhất là với tớ, kẻ đi theo lý tưởng hòa bình. Có thể điều đó thể hiện nhu cầu an toàn hoặc mong muốn bảo vệ người khác, tớ cũng không biết nữa. Cuối cùng thì tớ đã có chiếc xe tăng cho riêng mình, do tự tay tớ chế tạo và cậu đã giúp tớ lấy trộm nó…
Steve ngạc nhiên:
- Cậu ăn trộm một chiếc xe tăng sao?
Chúng tôi kể cho Sarah và Steve về mật vụ giải cứu chiếc xe của Xavier. Steve đã chết vì cười. Anh ấy nói rằng nếu chúng tôi phải làm lại điều tương tự, chúng tôi có thể tin tưởng vào anh ấy. Khi đến lượt Sophie, cô nàng đã nói rằng còn quá sớm để trả lời. Quá sớm trong buổi tối nay, hay trong cuộc đời cô ấy? Cô ấy có vẻ không ổn.
Ric thoát nạn bằng cách trả lời rằng anh ấy vừa dọn đến vùng này và anh ấy có cảm giác cuộc sống của mình sẽ sớm thay đổi. Dù anh nhìn tôi khi nói điều đó cũng chắng ích chi, tôi không biết phải hiểu thế nào. Mọi người kết thúc bằng việc hỏi tôi nhưng thậm chí tôi không có gì để trả lời. Tất cả đã trợ giúp tôi. Sarah tóm tắt tình trạng của tôi một cách hoàn hảo:
- Cậu, lúc này, là một cuộc cách mạng qua từng tuần lễ! Cậu thay đổi công việc, cậu thay đổi b…
Ric làm ra vẻ cau mày, rồi anh ấy cười phá lên và nháy mắt với Xavier. Nếu Xavier đã nói, cậu ấy sẽ phải trả giá vì điều đó. Sarah đỏ bừng mặt như một trong những chiếc xe cứu hỏa thuộc bộ sưu tập của cô ấy.
Chúng tôi ở lại muộn và ăn đủ thứ linh tinh vì mỗi người mang đến một món. Thậm chí chúng tôi còn ép Steve phải nếm thử các món phô mai của chúng tôi, anh ấy đã ăn được tất cả nhưng đành lùi bước trước mẩu phô mai roquefort [2] . Có đủ người để chơi trò tung hứng, nhưng khi đề cập đến việc ăn miếng phô mai mốc thì chẳng có ai cả. Mọi người bảo tôi thổi nến trên bánh sinh nhật và tôi nhận quà. Quà của Xavier là chiếc chặn giấy tuyệt đẹp làm từ hỗn hợp kim loại cậu ấy tự làm. Sarah và Steve tặng tôi cuốn sách to về những chuyến du lịch tuyệt vời nhất nên thực hiện vòng quanh thế giới. Ric tặng một đĩa nhạc của Rachmaninov. Quà của Sophie là ba mươi chiếc hộp nhỏ mà tôi phải mở từng hộp một. Hai mươi chín hộp, mỗi hộp có một cây nến thơm, và trong hộp thứ ba mươi cô ấy để một túi thức ăn mèo, vài chiếc bao cao su và tờ quảng cáo về thám tử tư được cắt ra từ một tờ báo miễn phí. Đồ con khỉ. Chúng tôi đã cười sảng khoái, nhất là cô ấy. Chúng tôi cũng bàn luận rất lâu về những chuyện trên trời dưới biển, thật tuyệt vời.
[2. Một loại phô mai làm từ sữa cừu có màu xanh do nấm mốc, có xuất xứ từ miền Nam nước Pháp và mùi rất nồng.]
Để nói cho các bạn biết chúng tôi đã bàn luận về tất cả mọi thứ như thế nào, tôi cũng chẳng rõ từ đâu mà tự nhiên lại chuyển sang cái chủ đề ấy nhưng đến một lúc Sarah bỗng hỏi tôi:
- Nhưng mà tại sao cậu lại chống lại lũ mèo nhỉ? Chúng đã làm gì cậu à? Cậu đã bị cào khi còn bé à?
- Tớ không biết. Đúng là chúng đẹp, chúng rất tao nhã, nhưng tớ thấy chúng không tình cảm như loài chó.
- Đâu phải thế, Xavier phản đối. Tớ biết nhiều con mèo thật sự rất đáng yêu.
- Có thể, nhưng hãy giải thích cho tớ tại sao không có mèo tìm người bị kẹt trong tuyết lở hay mèo hướng dẫn người khiếm thị? Bởi vì chó thông minh hơn chăng? Chắc chắn là không. Cậu đã thấy một con chó đổi chủ vì nó không hài lòng ở nhà chủ chưa? Không bao giờ. Trong khi mèo có thể làm thế. Mèo coi chúng ta như dụng cụ, chúng chỉ vì mục đích của bản thân mà thôi!
Tôi khoái trá kết thúc câu trả lời của mình. Gạt bỏ mọi rào cản, tôi đứng lên kêu gọi mọi người hãy đánh đuổi bọn mèo xâm lược.
Mọi người nhìn tôi đầy hoang mang. Tôi tin là mọi người chẳng ai thèm quan tâm đến chó hay mèo. Tôi cũng cần phải dừng chủ đề này lại thôi. Hơn nữa, đúng là lũ mèo cũng đáng yêu thật.
Khoảng 2 giờ sáng, chúng tôi giúp Ric dọn dẹp rồi bắt đầu màn chào tạm biệt. Tôi cảm ơn anh ấy. Anh ôm hôn tôi nhưng ở đây quá đông người để việc đó có thể diễn ra như tôi mong muốn. Sophie xuống nhà cùng tôi để giúp tôi bê quà. Khi đến trước cửa, những người khác vẫn tiếp tục chuyện trò và tôi thì thầm với Sophie:
- Tớ không muốn nói chuyện này trước mặt mọi người nhưng cậu có vẻ không được ổn. Có chuyện gì thế? Cậu nhớ Brian à?
- Nếu chỉ có vậy…
- Cậu có muốn kể cho tớ không?
Chúng tôi vào tới căn hộ của tôi. Sophie kéo chiếc ghế rồi ngồi phịch xuống đó, kiệt sức.
- Xin lỗi cậu, cô ấy nói, tớ đã cố gắng để không làm hỏng bầu không khí buổi sinh nhật cậu nhưng thật khó.
- Kể cho tớ đi.
- Tớ nghĩ nhiều về Brian. Tớ không biết liệu có phải vì thấy Sarah kết hôn và cậu có người yêu hay không, nhưng tớ thấy cô đơn đến lạ. Thậm chí tớ còn tự hỏi rằng cuộc đời tớ đang ở đâu, liệu tớ có chuyển đến Australia với anh ấy không.
“Chuyến đi của cậu thật sự là một mất mát lớn đối với tớ, nhưng tớ sẽ nói với cậu điều đó vào khi khác.”
- Cậu nói điều đó với anh ấy chưa?
- Chính anh ấy đã nói với tớ. Bọn tớ gọi điện cho nhau hằng đêm do chênh lệch múi giờ.
- Anh ấy có thể chuyển đến sống ở Pháp, anh ấy có thể ở gần Steve…
- Bố anh ấy bị ốm. Anh ấy không muốn bỏ rơi ông.
Đột nhiên Sophie nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Nhưng đó không phải điều khiển tớ rối bời nhất đâu, Julie.
“Cô ấy muốn nói với tôi điều gì?”
Cô ấy đang tìm cách diễn đạt.
- Chính là vì Ric…
Cô ấy dừng lại.
“Nhưng cậu hãy thẳng thắn với tớ! Cậu đã nhìn thấy anh ấy ôm hôn một cô gái khác. Hay tệ nhất, cậu đã yêu anh ấy…”
- Sophie, hãy nói với tớ, xin cậu…
- Cậu vẫn thắc mắc là anh ấy đang chuẩn bị kế hoạch gì chứ…
- Từng giờ từng phút. Đó thật sự là địa ngục. Tớ sống cùng hàng đống câu hỏi: Tại sao anh ấy nhắm tới khu đất của gia đình Debreuil? Tại sao anh ấy dành quá nhiều thời gian cho việc này? Từ nhiều tháng nay anh ấy chụp ảnh và chuẩn bị phi vụ. Anh ấy mong đợi điều gì?
- Tớ lưỡng lự khi nói với cậu điều đó, nhưng tớ không dám đối mặt với chính mình nếu tớ giấu cậu. Hãy hứa với tớ là cậu sẽ không làm điều gì ngu ngốc nhé.
- Dừng lại, Sophie, cậu làm tớ sợ. Cậu biết điều gì vậy?
- Trước hết, hãy hứa với tớ.
“Tớ mặc kệ, tớ có thể hứa với cậu là Trái đất phẳng nhưng tớ muốn biết.”
- Tớ hứa.
Cô ấy lấy từ trong túi xách tay ra một chiếc phong bì. Bên trong là một bài báo, cô mở ra rồi đặt lên bàn.
“Hãng da thuộc Debreuil nổi tiếng khai trương viện bảo tàng tại trung tâm lãnh địa rộng lớn của mình. Những sản phẩm đẹp nhất của bộ sưu tập gia đình, những tác phẩm nghệ thuật vô giá và những kỷ vật lịch sử được ngài Charles Debreuil và con cháu của ngài trên khắp thế giới thu thập, cho đến bộ sưu tập trang sức quý giá của cháu gái ngài, bà giám đốc đương thời, Albane Debreuil. Trong một trong những hộp đựng trang sức cao cấp cuối cùng của Pháp, khách tham quan từ khắp nơi trên thế giới sẽ có thể chiêm ngưỡng những kho báu tuyệt vời của một trong những triều đại thợ thủ công cao quý nhất. Bảo tàng dự kiến mở cửa trong ba tuần tới, vào ngày 1 tháng Mười một, với sự tham dự của rất đông các nhân vật chủ chốt và nổi tiếng…”
Đây chính là điều mà Ric chờ đợi, vậy đây là mục tiêu của anh ấy. Tất cả đã được xác nhận. Tôi đã yêu điên cuồng một tên trộm. Chúc mừng sinh nhật, Julie.