Chương 65
Trời lại mưa nên tôi không cần tưới cho vườn rau của bà Roudan nữa. Tôi đang hái những quả bí cuối cùng thì chuông điện thoại reo vang.
- Chị có phải là Julie Tournelle không?
- Vâng, tôi đây.
- Tôi gọi cho chị về việc cô của chị, bà Alice Roudan.
- Có chuyện gì vậy?
- Tôi rất tiếc phải thông báo với chị là bà ấy đã ra đi sáng nay. Xin thành thật chia buồn.
Tôi đứng bất động, giữa vườn rau của bà, tay lấm đầy đất. Gió thổi trên chóp mái, trời xám xịt. Choáng váng.
- Cô tôi đã không phải chịu đựng đau đớn chứ?
- Nhiều khả năng là không. Chúng tôi đã tăng liều moóc phin. Chúng tôi buộc phải đưa bà ấy xuống nhà xác, nhưng chị có thể đến nhìn mặt bà ấy. Bà ấy để lại một số giấy tờ cho chị.
- Một lát nữa tôi sẽ tới. Tôi cần sắp xếp.
- Vâng, thưa chị, không còn gì phải vội…
Tôi tắt máy rồi ngồi bệt xuống đất. Những giọt nước mắt trào ra ngay tức thì, nóng ấm, ào ạt. Tôi vừa khóc vừa vuốt ve đám rau của bà. Bà sẽ không còn được nhìn thấy những bông hoa cuối cùng trong vườn của mình. Lần này không giống nỗi đau khi David ra đi vì tai nạn xe máy. Không có nổi loạn, không có giận dữ, chỉ là một nỗi đau rất lớn. Lần đầu tiên tôi cảm nhận điều đó, chính là khi chú chó Tornade của nhà hàng xóm bị chết. Khi bố mẹ tôi trò chuyện với những người chủ của nó, tôi đã nhìn thấy xác nó qua khe cửa khép hờ. Nó không sủa nữa, nó cũng không chạy về phía tôi để chơi bóng nữa. Tôi đã trốn ở cuối khu vườn nhà và nấp trong một cái hốc phía sau bụi hoa tử đinh hương. Đó chính là nơi ẩn náu bí mật của tôi. Giờ đây, tôi sẵn sàng trả thật đắt để có thể giấu mình ở đó. Hồi đó, bố mẹ tôi đã tìm kiếm, họ gọi tôi nhưng tôi không trả lời. Tôi cần ở một mình. Chỉ khi trời tối, khi bố tôi sục sạo tìm một lần nữa trong vườn trong lúc cảnh sát tìm kiếm trên phố, bố đã nhìn thấy tôi qua ánh đèn, đang thu mình như chú chim sẻ sợ hãi. Bố đã ôm lấy tôi và chúng tôi cùng khóc. Đó là lần đầu tiên, cái xác đầu tiên mà tôi trông thấy, sự ra đi của một sinh vật mà tôi yêu quý. Từ đó đến giờ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái xác nào khác. Bài học lớn thứ hai xảy đến vài tháng sau đó. Khi chú Louis của tôi mất, tôi đã vượt qua dễ dàng. Thẳng thắn mà nói, thậm chí tôi còn không thấy buồn. Thật kinh khủng khi tôi buồn rầu vì cái chết của con chó hàng xóm hơn là sự ra đi của ông chú già hay gắt gỏng. Tôi đã quá hổ thẹn vì điều đó, nhưng từ đó tôi học cách nhìn thẳng vào mọi chuyện. Nếu chúng ta thành thật, chúng ta không yêu con người hay đồ vật bằng lẽ công bằng hay sự hợp lý. Mà bằng một thứ khác. Một cảm xúc bất hợp lý chỉ được đánh giá thực sự chính xác bởi một ngày như ngày hôm nay. Bà Roudan đã mất và điều đó khiến tôi đau buồn như nỗi đau buồn mất chú chó trước đây.
Khi tôi đến bệnh viện, tất cả mọi người đối xử như thể tôi là người nhà của bà. Họ đề nghị tôi nhìn cái xác. Tôi đồng ý. Tôi thật sự không nhận ra bà Alice nữa. Có thể vì ánh đèn nê ông, có thể vì trong bà không còn sự sống nữa. Cách đây hai giờ, tôi đang hái rau quả của bà và giờ tôi ở đây, đang nhìn mặt bà lần cuối, không cả dám đặt tay lên trán bà vì tôi sợ điều mà tôi sẽ cảm nhận thấy. Tuy nhiên tôi nợ bà hành động trìu mến cuối cùng này. Lạnh khủng khiếp. Tôi bật khóc, tôi ôm lấy bà. Bà không là gì với tôi, thế nhưng tôi biết bà sẽ để lại trong tôi một khoảng trống vô cùng lớn.
- Chị muốn tiến hành lễ tang thế nào?
- Các anh chị cần câu trả lời ngay lúc này sao?
- Ít nhất thì chị biết là liệu chị muốn hỏa thiêu hay chôn cất bà ấy chứ?
- Chôn cất. Tôi tin là có một khu mộ của gia đình ở nghĩa trang phía Bắc. Bố mẹ bà ấy đã được chôn cất tại đó. Các anh chị có chắc là bà ấy không có người nhà nào khác ngoài tôi không?
- Chị phải biết điều đó thì đúng hơn chứ. Chỉ có mình chị trong mục liên hệ khẩn cấp và bà ấy đã làm tất cả giấy tờ đứng tên chị.
- Những giấy tờ gì vậy?
Người nhân viên chìa cho tôi một chiếc phong bì màu nâu khá dày. Tôi đi ra và đến phòng đợi của khu hành chính. Tôi lấy đám giấy tờ ra. Trên cùng là bức ảnh của anh trai bà. Những giấy tờ hành chính, tài liệu với dấu của công chứng viên, bản di chúc, những giấy tờ in khác. Tất cả dường như được ký cùng ngày, tuần trước, sau ngày tôi đến thăm bà lần cuối cùng. Cũng có một chiếc phong bì đề tên tôi. Tôi mở ra:
“Julie yêu quý,
“Ta cảm nhận là ta sắp ra đi và ta không chắc cầm cự được đến lần thăm tới của cháu hay không, vì vậy ta đã nhờ y tá viết hộ ta vài lời này. Ta không có gì lớn lao, không có người thân thích, ta vui vì để lại nó cho cháu. Ta còn một việc cuối cùng muốn nhờ cháu giúp. Hãy chôn cất ta gần anh trai và bố mẹ ta. Chúng ta sẽ lại là một gia đình. Thỉnh thoảng cháu hãy đến thăm chúng ta, điều đó sẽ khiến ta rất vui. Căn hộ từ nay sẽ đứng tên của cháu. Nó không đáng giá gì nhiều, nhưng nó sẽ giúp cháu thấy ổn định và đi học lại. Ta mong là mọi chuyện sẽ diễn ra như cháu muốn với Ric và các cháu sẽ sống vui vẻ. Ta rất muốn được nhìn thấy hai cháu. Cháu là tia nắng mặt trời cuối cùng của cuộc đời ta. Với cháu, ta có cảm giác có được một cô con gái mà ta có thể tự hào về nó. Cháu luôn tự đặt cho mình rất nhiều câu hỏi. Ta biết là cháu sẽ tìm ra các câu trả lời. Cháu đang ở độ tuổi mà không cần phải nhìn thời tiết để làm điều cháu muốn. Chí có những người già mới phải nhìn thời tiết trước khi đi ra ngoài. Hãy tiến lên, cảm ơn cháu vì tất cả, cháu đã tặng cho ta niềm hạnh phúc mà ta từng không mong đợi nữa. Cháu đừng bao giờ quên, con gái bé nhỏ của ta rằng, dù có bất hạnh đến đâu thì cháu vẫn là người may mắn vì cháu đang sống và mọi chuyện đều có thể xảy ra.
“Ta hôn cháu.
“Alice.”
~*~
Chiều thứ Năm, bác Bergerot trông cửa hàng một mình. Sophie, Xavier và Maelys đã đi cùng tôi đến nghĩa trang. Ric cũng ở đó. Tôi không biết điều gì khiến tôi xúc động nhất, sự ra đi của bà Alice hay việc mọi người sắp xếp để không bỏ tôi lại một mình. Tôi ôm vào lòng bức ảnh anh trai bà và lá thư của bà. Trời không mưa nhưng xám xịt như lời chia buồn. Tất cả chúng tôi mặc đồ đen và chờ đợi xe tang phía trước nghĩa trang. Gió rít phía trên hàng cây dương, cuốn đám lá bay. Không ai nói gì nhưng chúng tôi ở bên nhau.
Khi xe tang tới, chúng tôi đi theo đến tận nơi những người đào huyệt đã mở huyệt mộ của gia đình. Mọi thứ như một cuốn phim quay chậm. tôi thấy những nhân viên của nhà tang lễ bê chiếc quan tài ra, đặt vào vị trí và đợi tôi ra hiệu để hạ xuống. Chiếc quan tài của bà được đặt xuống ngay phía trên quan tài của anh trai. Lúc này. Tôi muốn tin rằng họ sẽ được đoàn tụ ở một thế giới tốt đẹp hơn. Tôi chỉ mong họ sẽ lại tìm thấy nhau và không bao giờ để mất nhau nữa.
Tôi đứng bên cạnh huyệt. Tôi giúp phân phát hoa cho mọi người. Sophie khóc. Điều này chắc hẳn không dễ dàng với cô ấy bởi cô vừa mất bố chỉ mới cách đây một năm. Xavier bà Maelys có vẻ nghiêm trang và không ngừng nhìn tôi. Ric đi phía sau họ như thể anh ấy đang trốn tránh. Tôi tránh sang để những người đàn ông làm công việc của họ và tôi đã thấy khuôn mặt bối rối của anh ấy. Dường như anh ấy đang suy tư điều gì đó cá nhân hơn là đồng cảm.
Chúng tôi ở lại đến tận lúc cuối khi đặt lại tấm nắp mộ. Sẽ sớm có một cái tên nữa được khắc lên bia. Chiếc xe tang rời đi. Nghĩa trang vắng lặng. Tôi không biết cầu nguyện. Tôi cúi xuống vuốt ve tấm bia mộ. Tôi thì thầm:
- Chúc bà ngủ ngon, bà Alice. Hãy ôm hôn họ thay cháu. Cháu sẽ sớm trở lại, cháu hứa với bà.