← Quay lại trang sách

3. Cún Con

Đã hai lần Marie chỉ ra sự rực rỡ của mặt trời mùa thu trên cánh đồng ngô hoàn hảo, bởi vì sự rực rỡ của mặt trời mùa thu trên cánh đồng ngô hoàn hảo nhắc cô nhớ đến một ngôi nhà ma ám - không phải một ngôi nhà ma ám cô đã thực sự từng thấy mà là ngôi nhà tưởng tượng thỉnh thoảng vẫn hiện lên trong tâm trí cô (với một nghĩa trang trong sân và con mèo trên hàng rào) mỗi khi cô thấy sự rực rỡ của mặt trời mùa thu trên một cánh đồng vân vân và vân vân - và cô muốn chắc chắn rằng, nếu lũ trẻ cũng có một ngôi nhà ma ám tưởng tượng tương tự xuất hiện trong đầu mỗi khi chúng thấy sự rực rỡ của vân vân và vân vân, thì nó sẽ hiện lên ngay bây giờ, để họ có thể cùng trải nghiệm với nhau, như những người bạn, như bạn đại học đi phượt cùng nhau, có điều không hút cần sa, ha ha ha!

Nhưng không. Khi cô, lần thứ ba, nói, “Oa, mấy đứa, coi kìa,” thì Abbie nói, “Được rồi mẹ, bọn con thấy rồi, ngô,” và Josh nói, “Không phải lúc này mẹ à, con đang ủ bánh, mà với cô thì cũng được thôi; cô không có vấn đề gì với vụ đó, Thợ Bánh Quý Tộc vẫn hơn Thợ Độn Xu Chiêng, cái trò nó đòi lúc đầu.

Ờ, ai mà biết được? Có khi bọn nó thậm chí còn chẳng có bức phác họa tưởng tượng nào trong đầu. Hoặc có thể có những bức phác họa tưởng tượng bọn nó có trong đầu hòan

toàn khác với những cái mà cô có trong đầu. Đẹp là ở chỗ ấy, bởi vì, suy cho cùng, bọn nó là chủ nhân của chính mình!

Mày chỉ là người chăm sóc thôi. Bọn nó không nhất thiết phải cảm nhận những gì mày cảm nhận; bọn nó chỉ cần được hỗ trợ để cảm nhận những gì bọn nó cảm nhận thôi.

Dù gì thì, oa, cánh đồng ngô kia thật kinh điển.

“Mỗi khi mẹ thấy một cánh đồng như thế kia, các con à,” cô nói. “Chẳng hiểu sao mẹ lại nghĩ đến một cái nhà ma.

“Dao Cắt! Dao Cắt!” Josh hét. “Thằng ăn cắp kia! Tao chọn cái đó rồi mà!”

Nhắc đến Halloween, cô nhớ năm ngoái, khi gốc ngô trang trí làm đổ nhào cả cái xe đẩy hàng. Trời ơi, cả bọn cười mới khiếp chứ! Ôi, tiếng cười gia đình đúng là vàng; hồi còn bé cô chẳng hề có được điều ấy, bố thì cắm câu còn mẹ thì ngại ngùng. Nếu xe đẩy hàng của bố mẹ mà đổ á, bố sẽ cho cái xe một cú đá cay cú và mẹ sẽ tà tà lượn ra chỗ khác để tô lại son, tách khỏi bố, trong khi cô, con bé Marie, sẽ bấn loạn nhét tên lính nhựa kinh tởm cô đặt tên là Brady vào mồm.

Ừm, còn trong gia đình này thì tiếng cười được khuyến khích! Tối qua, khi Josh chọc mông cô bằng cái máy điện tử cầm tay Game Boy của nó, cô đã xịt tuýp thuốc đánh răng bắn qua gương và cả nhà phá ra cười lăn lộn trên sàn cùng Goochie, và Josh nói, giọng đầy hoài cố, “Mẹ, mẹ có nhớ hồi Goochie còn là một con cún không?” Và thế là Abbie òa lên khóc, bởi vì, mới có năm tuổi, nó không có chút ký ức hì hồi Goochie còn là một con cún cả.

Thế nên mời có cái Điệp Vụ Gia Đình này. Còn Robert hả? Ôi, Chúa phù hộ Robert! Thế mới là đàn ông chứ. Anh ấy sẽ không có vấn đề gì với cái Điệp Vụ Gia Đình này hết. Cô yêu cái cách anh hay nói “Hô HÔ!” mỗi khi cô mang về nhà một cái gì đó mới mẻ và bất ngờ.

“Hô HÔ!” Robert đã nói, khi về nhà bắt gặp con cự đà. “Hô HÔ!” anh đã nói khi về nhà bắt gặp con chồn sương đang cố chui vào chuồng con cự đà. “Nhà mình như gánh xiếc ấy nhỉ!” Cô yêu chồng vì tính hài hước của anh - mình có thể mang về nhà một con hà mã mua bằng thẻ tín dụng (cả con chồn sương và con cự đà đều mua bằng thẻ) thì anh cũng chỉ nói, “Hô HÔ!” và hỏi con đó ăn gì và nó ngủ giờ nào và mình định đặt cho cái con quỷ này tên gì đây.

Ở ghế sau, Josh phát ra mấy tiếng rì-rì-rì nó vẫn phát ra khi Thợ Bánh của nó đang trong trạng thái Nướng, cố đưa mấy ổ bánh vào lò trong khi chiến đấu chống lại bọn Chim Thú Háu Đói, ví dụ như một con Cáo có cái bụng trương phểnh; ví dụ như một con Chim Cổ Đỏ bất ngờ cắm phập mỏ vào một ổ bánh cắp đi, mỗi khi thả thành công một cục Đá Nặng Trịch lên đầu Thợ Bánh - tất cả những điều này Marie đã học được qua mùa hè bằng cách nghiên cứu cuốn cẩm nang Thợ Bánh Quý Tộc khi Josh đang ngủ.

Và điều đó là có ích, thật thế. Dạo gần đây Josh đã đỡ thu mình hơn, những khi cô tiến lại từ phía sau lúc nó đang chơi và nói, ví dụ như, “Ôi, mẹ không biết là cưng của mẹ biết làm Bánh Mì Đen rồi đấy,” hay “Cưng à, thử Dao Răng Cưa đi con, cắt nhanh hơn đấy. Thử trong khi Chốt Cửa Sổ ấy,” nó sẽ thò cái tay đang không bấm nút ra đằng sau và đập mẹ đầy trìu mến, và hôm qua cả hai đã cười phá lên khi nó vo tình hất văng cả kính của cô.

Thế nên mẹ cô cứ việc bảo là cô làm hư tụi nhỏ. Đây không phải là những đứa trẻ hư. Đây là những đưa trẻ được yêu thương. ít nhất cô sẽ không bao giờ để con mình đứng dưới bão tuyết hai tiếng đồng hồ sau buổi vũ hội cấp hai. Ít nhất cô sẽ không bao giờ say xỉn rồi nạt nộ đứa nào là, ‘‘Cái loại con thì làm sao mà vào đại học được.’’ Ít nhất cô sẽ không bao giờ nhốt nó vào tủ kho (tủ kho!) trong khi giải trí với một gã đào cống đúng nghĩa đen trong phòng khách.

Ôi lạy Chúa, thật là một thế giới tươi đẹp! Sắc màu mùa thu, dòng sông lấp lánh, đám mây màu chì đang chĩa xuống như một mũi tên tròn vào cái nhà hàng McDonald mới sửa lại một nửa sừng sững trên cao tốc I-90 như một tòa lâu đài.

Lần này sẽ khác, cô chắc chắn. Đám trẻ sẽ tự chăm sóc con cún này, vì một chú cún thì không có vảy và không cắn. (“Hô HÔ!” Robert đã nói vào lần đầu tiên con cự dà cắn anh. “Ra là chú mày cũng có chính kiến đấy nhỉ!”)

Tạ ơn Chúa, cô nghĩ, khi chiếc Lexus phóng qua cánh đồng ngô. Ngài đã cho con quá nhiều: khó khăn và sức mạnh để vượt qua chúng; ơn phước, và những cơ hội mới mỗi ngày để lan tỏa ơn phước đó. Và trong tâm trí mình cô hát lên, như cô vẫn hát khi cảm thấy thế giới thật tốt đẹp và cuối cùng cô đã tìm thấy chỗ của mình trong đó, “Hô HÔ, hô HÔ!”

Callie kéo mành lên.

Đúng. Tuyệt vời. Mọi thứ vẫn được giải quyết thật hòan hảo.

Có rất nhiều thứ để thằng bé làm ở sau nhà. Một khoảng sân có thể là cả thế giới. Như cái sân nhà cô hồi cô còn nhỏ đã từng là cả thế giới. Từ ba cái lỗ trên hàng rào gỗ cô đã có thể nhìn thấy trạm xăng Exxon (Lỗ Một) và Góc Tai Nạn (Lỗ Hai), còn Lỗ Ba thật ra là hai lỗ mà nếu xếp đúng mắt mình có thể làm cái trò ba trợn kỳ dị này và mình có thể chơi trò Ôi Chúa ơi Mình Phê Quá bằng cách vừa lạng bước đi khi mắt vẫn lé xẹ vừa nghêu ngao, “Hòa bình, người ơi, hòa bình.”

Khi Bo lớn hơn, mọi thứ sẽ khác. Lúc đó nó sẽ cần tự do của nó. Nhưng giờ nó chỉ cần làm sao cho đừng bị chết. Có lúc họ tìm thấy nó tuốt bên Testament. Có nghĩa là tận bên kia đường I-90. Làm sao nó băng qua I-90 được? Cô biết đấy. Phi qua. Nó qua đường bằng cách đó. Có lần một người hoàn toàn xa lạ đã gọi cho họ từ Hightown Plaza. Ngay cả bác sĩ Brile cũng đã nói rồi, “Callie, thằng bé này sẽ chết nếu cô không kiểm soát được việc này. Nó có đang uống thuốc không đấy?”

A, thì có và không. Thuốc làm nó nghiến răng và nắm đấm của nó sẽ đột ngột nện xuống. Nó đã làm vỡ nhiều bát đĩa bằng cách đó, và một lần còn làm vỡ cả một cái mặt bàn kính và phải khâu bốn mũi ở cổ tay.

Hôm nay nó không cần thuốc vì nó đã an toàn ở trong sân, vì cô đã sửa soạn thật là hoàn hảo.

Nó đang ở ngoài đó tập ném bóng bằng cách đổ đầy sỏi vào cái mũ bóng chày đội Yankees và quăng chúng lên cây.

Nó nhìn lên, thấy cô và làm động tác như hôn gió.

Thằng bé đáng yêu.

Giờ tất cả những gì cô phải lo là con cún. Cô hy vọng người phụ nữ vừa gọi điện sẽ đến. Đấy là một chú cún xinh. Màu trắng, đốm nâu quanh một bên mắt. Dễ thương. Nếu cô ta đến, chắc chắn cô ta sẽ muốn có nó. Và nếu cô ta lấy nó, Jimmy xem như không phải bận tâm nữa. Lần trước anh đã cực ghét làm chuyện đó với mấy con mèo con. Nhưng nếu không ai nhận con chó con thì anh sẽ làm. Phải làm thôi. Vì anh cảm giác là, khi ta nói ta định làm gì đó rồi lại không làm, thì con ta sẽ nghiện ma túy. Với cả anh được nuôi nấng ở một nông trại, hoặc gần một nông trại, tóm lại là ai mà lớn lên ở nông trại cũng biết mình phải làm điều cần phải làm đối với những con thú ốm hay thừa - con cún không ốm, chỉ thừa.

Cái lần với mấy con mèo ấy, Brianna và Jessi đã gọi anh là kẻ giết người, làm Bo lên cơn, và Jimmy đã hét lên, “Này, mấy đứa, bố lớn lên ở nông trại và cái gì phải làm thì phải làm thôi!” Rồi anh vừa khóc trên giường vừa kể rằng mấy con mèo cứ meo meo trong bọc suốt dọc đường ra ao, và anh ước anh không bao giờ lớn lên ở nông trại, và suýt nữa thì cô nói, “Ý anh là gần nông trại” (bố anh có một tiệm rửa xe bên ngoài Cortland), nhưng thỉnh thoảng khi cô tỏ ra quá khôn lỏi anh sẽ nhéo mạnh vào tay cô trong khi dẫn cô nhảy van quanh phòng ngủ, như kiểu chỗ anh nhéo cô là tay vịn, và nói, “Em vừa nói gì ấy nhỉ, anh không nghe rõ.”

Thế nên, cái lần sau vụ mấy con mèo đó, cô chỉ nói, “Ôi, anh yêu, anh chỉ làm điều cần làm thôi mà.”

Và anh nói, “Chắc thế, nhưng thật tình là không dễ gì nuôi dạy bọn trẻ đúng cách.”

Và rồi, vì cô đã không làm khó anh bằng cách tỏ ra khôn lỏi, họ đã nằm đó lập kế hoạch, ví dụ như sao không bán chỗ này mà chuyển đến Arizona mua một tiệm rửa xe, sao không mua cho bọn trẻ trò Nghiện Phát Âm, sao không trồng cà chua, và rồi hai người vật nhau một lúc và (cô không hiểu vì sao mình nhớ việc này) anh đã làm cái việc này, khi ôm sát vào cô, anh bật ra một tiếng cười/nấc tuyệt vọng vào tóc cô, như một cái hắt xì, hoặc như thể anh sắp khóc.

Điều đó đã làm cô cảm thấy mình thật đặc biệt, việc anh tin tưởng trao cho cô điều ấy.

Thế nên cô thích gì, tối nay? Đó là bán được con chó con, cho tụi trẻ đi ngủ sớm, và rồi, khi Jimmy thấy cô đã sắp xếp ổn thỏa vụ chó con, hai người có thể vờn nhau một tí rồi sau đó nằm lên kế hoạch, và anh có thể làm cái trò cười/nấc vào tóc cô một lần nữa.

Tại sao tiếng cười/nấc ấy có ý nghĩa với cô đến thế, cô cũng chẳng biết nữa. Chỉ là một trong những thứ kỳ dị làm nên Điều Kỳ Diệu Là Chính Mình thôi, ha ha ha.

Bên ngoài, Bo bật dậy, đột ngột tò mò, bởi vì (đây rồi) người phụ nữ vừa gọi điện đã đến?

Đúng vậy, và đến trên một cái xe đẹp nữa cơ, thật tệ là cô đã ghi “Rẻ” vào mẩu quảng cáo.

Abbie rú lên, “Con yêu nó, mẹ ơi, con muốn có nó!” khi con chó nhỏ ngước lên từ cái hộp giày và bà chủ nhà lê bước đi và một-hai-ba-bốn nhặt lên bốn cục cứt chó từ thảm.

Ôi chà, quả là một chuyến dã ngoại tuyệt vời dành cho lũ trẻ, Marie nghĩ, ha ha (sự bẩn thỉu, mùi ẩm mốc, cái bế cá khô cong đựng một tập bách khoa thư duy nhất, nồi mì Ý trên giá sách với một quả bóng hình cây kẹo ba toong thò ra một cách khó hiểu), và mặc dù một số người có thể sẽ thấy rất tởm (bởi cái bánh xe trên bàn phòng ăn, bởi cái cách con chó mẹ, hẳn là thủ phạm ị trong nhà, giờ đang lê mông qua đống quần áo ở góc nhà trong tư thế ngồi, chân tõe ra, mặt đầy vẻ thích thú đểu cáng), Marie nhận ra (chống lại mong muốn phi đến bồn rửa mà rửa tay, một phần vì bồn rửa có một quả bóng rổ ở trong) rằng việc này thật sự, rất là đáng buồn.

Làm ơn đừng đụng vào bất cứ thứ gì, làm ơn đừng đụng vào, cô nói với Josh và Abbie, nhưng chỉ trong đầu thôi, vì muốn cho bọn trẻ một cơ hội để quan sát cô tỏ ra dân chủ và dễ tính, và sau đó cả nhà có thể rửa ráy ở hàng McDonald mới sửa lại một nửa, miễn là bọn nhỏ làm ơn đừng cho tay vào mồm, và cấm chỉ đừng có dụi mắt.

Điện thoại reo, và bà chủ nhà lạch bạch đi vào bếp, đặt mấy cục cứt chó cầm hờ gói trong giấy ăn lên bàn bếp.

“Mẹ ơi, con muốn nó,” Abbie nói.

“Con chắc chắn sẽ dẫn nó đi dạo kiểu hai lần một ngày,” Josh nói.

“Đừng nói ‘kiểu’,” Marie nói.

“Con chắc chắn sẽ dẫn nó đi dạo hai lần một ngày,” Josh nói.

Ừ, vậy được thôi, họ sẽ nhận nuôi một con chó nhà- nghèo. Ha ha. Họ có thể đặt tên nó là Zeke, mua cho nó một cái ống tẩu nhỏ hình lõi ngô và một cái mũ rơm. Cô hình dung con chó, vừa ị lên thảm, ngước nhìn cô, nói, Hông kìm được. Nhưng không. Cô có đến từ một nơi hoàn hảo không? Mọi thứ đều có thể chuyển hóa. Cô hình dung con chó trưởng thành, tiếp đón vài người bạn, nói với chúng bằng giọng Anh:

Gia đình xuất thân của tôi, ờm, có thể nói là, không thuộc hàng cao quý cho lắm...

Ha ha, oa, đầu óc thật là kỳ dị, lúc nào cũng nghĩ ra mấy cái...

Marie bước đến cửa sổ, vén bức mành sang một bên theo bản tính tự nhiên của con người, rồi bị sốc, sốc đến nỗi thả rơi bức mành và lắc đầu, như thể cố đánh thức mình, sốc khi nhìn thấy một thằng bé, chỉ nhỏ hơn Josh vài tuổi, bị buộc cổ và xích vào một cái cây, bằng một thứ gì đó mà - cô vén mành lên một lần nữa, chắc chắn cô không thể vừa nhìn thấy cái mà cô nghĩ cô vừa...

Khi thằng bé chạy, sợi xích căng dài ra. Giờ nó đang chạy, ngoái nhìn cô, khoe mẽ. Khi nó chạy đến cuối, sợi xích giật lại và thằng bé rơi phịch xuống như bị bắn.

Nó ngồi dậy, giằng co với sợi xích, vụt sợi dây tới lui, bò đến một bát nước, và đưa lên môi, uống một hớp: một hớp nước từ một cái bát dành cho chó.

Josh lại gần cô bên cửa sổ.

Cô để nó nhìn.

Thằng bé nên biết rằng thế giới không chỉ có những bài học và những con cự đà và Nintendo. Còn có những thằng bé thiếu năng lấm lem bị xích như một con vật.

Cô nhớ lúc thoát khỏi cái tủ và tìm thấy đám đồ lót của mẹ cô vương vãi và cái móc treo kim loại của gã đào cống đầy cờ màu cam. Cô nhớ lúc chờ bên ngoài trường cấp hai trong cái lạnh cắt da, tuyết rơi dày hơn, còn cô thì đếm đi đếm lại đến hai trăm, tự hứa với mình là khi nào đến hai trăm cô sẽ bắt đầu chuyến cuốc bộ dài trở về...

Chúa ơi, cô xiết bao mong ước có một người lớn đàng hoàng nào đó đối mặt với mẹ cô, lắc bà ta mà nói, ‘‘Đồ ngu, đây là con mày, con mày, mày là đồ...”

“Thế mọi người định đặt tên cho nó là gì?” người đàn bà nói, bước ra khỏi nhà bếp.

Sự độc ác và ngu dốt cứ tỏa ra từ khuôn mặt béo ị của mụ, khuôn mặt bôi một vệt nhỏ son môi.

"Tôi e là chúng tôi sẽ không lấy nó,” Marie lạnh lùng nói.

Abbie lên cơn mới kinh chứ! Nhưng Josh - cô sẽ phải khen ngợi nó sau, có lẽ là sẽ mua cho nó phần mềm Bánh Mì Ý Mở Rộng - rít lên với con bé cái gì đó, và rồi họ rời khỏi căn bếp rác rưởi (đi qua một loại trục quay gì đó trên một tấm giấy nướng bánh quy, đi qua một quả ớt chuông nửa đỏ nổi bập bềnh trong một can sơn màu xanh} trong khi bà chủ nhà lạch bạch đi theo sau, nói, đợi đã, đợi đã, họ có thể lấy miễn phí, làm ơn hãy mang nó đi - bà ta chỉ thật sự muốn họ có nó.

Không, Marie nói, lúc này họ không thể nhận nó, cô cảm thấy là người ta thật sự không nên sở hữu một cái gì đó nếu người ta không thể chăm sóc cho nó tử tế.

“Ôi,” người đàn bà nói, ngồi phệt xuống ngưỡng cửa, con cún con lũn chũn trèo lên vai.

Ở ngoài trên chiếc Lexus, Abbie bắt đầu khóc thút thít, rồi nói, “Thật tình, đấy là một con cún hoàn hảo dành cho con mà.”

Và nó là một con chó xinh, nhưng Marie sẽ không đóng góp gì cho một tình huống như thế này dù là nhỏ nhất.

Thằng bé tiến đến hàng rào. Giá mà cô có thể nói với nó, bằng một ánh nhìn duy nhất, Cuộc đời không hẳn lúc nào cũng sẽ như thế này. Cuộc đời con có thể đột ngột nở hoa thành một điều gì đó thật tuyệt vời. Nó có thể xảy ra. Nó đã từng xảy ra với cô.

Nhưng những ánh mắt liếc thầm, những cái nhìn chuyển tải cả một trời ý nghĩa với những cái tinh tế ba láp - toàn là cứt đái. Cái không cứt đái là một cuộc gọi đến Trung tâm Bảo vệ Trẻ em, chỗ đó cô quen Linda Berling, một quý cô hết sức không-rởm-rít sẻ tóm thằng nhỏ tội nghiệp này đi nhanh đến mức cái đầu bự của con mẹ béo kia sẽ quay như chong chóng.

Callie hét, “Bo, mẹ về ngay nhé!” và, gạt đám ngô chắn đường bằng bàn tay không ôm con cún, đi cho đến khi chả còn gì ngoài ngô và trời.

Nó nhỏ đến nỗi chẳng động đậy gì khi cô đặt nó xuống, chỉ khụt khịt và lật nghiêng sang.

Ờ, thì có khác gì đâu chứ, chết chìm trong một cái bọc hay chết đói giữa ruộng ngô? Cách này thì Jimmy sẽ không phải đụng tay. Anh ấy lo lắng vậy cũng đủ thứ rồi. Chàng trai cô gặp lần đầu tóc dài đến thắt lưng giờ đã là ông già rúm ró vì lo lắng. Còn về tiền, cô có cất được sáu chục. Cô sẽ đưa anh hai chục trong số đó và bảo, “Mấy người mua con cún dễ thương lắm.” Đừng nhìn lại, đừng nhìn lại, cô lẩm nhẩm trong đầu trong lúc chạy khỏi ruộng ngô.

Rồi cô lại đi bộ dọc đường Teallback như một người đi bộ tập thể dục, như một quý cô tối tối vẫn đi bộ cho thon thả, chỉ có điều cô chẳng thon thả một tí gì, cô biết điều đó, và cũng biết rằng khi đi bộ thể dục người ta không mặc quần bò và đi bốt leo núi không buộc dây. Ha ha. Cô đâu có ngu. Cô chỉ đưa ra những lựa chọn sai lầm. Cô nhó xơ Lynette từng nói, "Cailie, con cũng thông minh đây nhùng con hay ngả về những thứ không có lợi cho con.” Chính thế, thưa, xơ, cái đó xơ đúng, cô nói với bà xơ của mình ở trong đầu. Nhưng kệ chứ. Kệ chứ. Khi tiền bạc đỡ căng thẳng hơn, cô sẽ mua một đôi giày thể thao tử tế và bắt đầu đi bộ và giảm cân. Và bắt đầu đi học bổ túc ban đêm. Thon thả hơn. Có khi là ngành công nghệ y khoa. Cô sẽ chẳng bao giờ thon thả hẳn được đâu. Nhưng Jimmy thích cô đúng như thế này. Và cô thích anh đúng như anh vẫn thế. Có thể đấy chính là tình yêu: thích một người vì chính họ và làm những việc giúp họ trở nên còn tốt đẹp hơn.

Như bây giờ cô đang giúp Jimmy bằng cách làm cuộc sống của anh ấy dễ dàng hơn bằng cách giết đi một thứ để anh ấy... không. Tất cả những gì cô đang làm là đi bộ, đi khỏi cái nơi...

Cô vừa nói gì ấy nhỉ? Câu đó hay đấy. Yêu là thích một ai đó vì chính họ và làm những điều giúp họ trở nên còn tốt đẹp hơn.

Ví dụ như Bo đâu có hoàn hảo đâu, nhưng cô yêu nó vì chính nó và đã cố gắng để giúp nó khá hơn. Nếu họ có thể giữ nó an toàn, có thể nó sẽ dịu đi khi nó lớn hơn. Nếu nó dịu đi, có thể một ngày nào đó nó có thể có một gia đình. Như bây giờ nó đang ở trong sân, ngồi lặng im, nhìn mấy bông hoa. Gõ gõ cái gậy bóng chày, trông cũng vui vẻ. Nó ngước nhìn lên, vẫy cái gậy về phía cô, trao cho cô cái nụ cười ấy. Hôm qua nó mắc kẹt trong nhà cả ngày, vật vã khổ sở. Nó đã kết thúc một ngày với việc la hét trên giường, vô cùng cáu gắt. Hôm nay nó đã đang ngắm hoa rồi. Ai là cái người đã nghĩ ra cái ý tưởng ấy nhỉ, cái ý tưởng đã làm ngày hôm nay tốt đẹp hơn ngày hôm qua ấy nhỉ? Ai đã yêu nó đủ nhiều để nghĩ được điều đấy? Ai yêu nó hơn bất cứ ai khác trên thế giới này yêu nó?

Cô.

Chính cô.

NGỌC TRÀ dịch