4. Thoát Khỏi Đầu Nhện
I ‘‘Truyền thêm nhé?” Abnesti nói trên loa. “Có gì trong đấy thế?” tôi hỏi. “Vui lắm,” ông ta nói. “Đồng ý,” tôi nói. Abnesti bấm điều khiển từ xa. Máy MobiPak™ của tôi kêu ro ro. Một lát sau, Khu Vườn Nội Tại trông quả thực là đẹp. Mọi thứ dường như hết sức rõ ràng. Tôi phát biểu cảm tưởng của mình thành tiếng, vì người ta muốn tôi phải thế. “Vườn trông đẹp lắm,” tôi nói. “Hết sức rõ ràng.” Abnesti nói, “Jeff này, thế kích thích những vùng ngôn ngữ thì sao?” “Được,” tôi nói. “Truyền thêm nhé?” ông ta nói. “Đồng ý,” tôi nói. Ông ta thêm VerbaluceTM vào ống truyền, một lát sau tôi vẫn có cảm nhận như cũ nhưng mô tả rõ ràng hơn. Khu vườn vẫn rất đẹp. Tưởng như những bụi cây san sát nhau, và ánh mặt trời làm mọi thứ nổi bật lên? Tưởng như bất kỳ lúc nào ta cũng có thể trông đợi một vài người thời Victona dạo bước trong khu vườn ấy với ly trà trên tay. Tưởng như thể khu vườn đã trở thành một dạng hiện thân của những giấc mơ nội tại vĩnh cửu trong nhận thức con người. Tưởng như tôi có thể đột nhiên thấy, trong hình ảnh tạm bợ này, khung cảnh cổ xưa mà Plato và một số người cùng thời với ông hẳn đã dạo qua; nghĩa là, tôi đang cảm thấy sự vĩnh hằng giữa chốn phù du này. Tôi ngồi, mải mê thư giãn với những ý nghĩ đó, cho đến khi Verbaluce™ bắt đầu suy giảm. Lúc ấy trông khu vườn lại chỉ đơn giản là đẹp thôi. Có gì đó nơi những bụi cây và các thứ kiểu kiểu như thế phải không nhỉ ? Nó làm ta chỉ muốn nằm ra đó đón những tia nắng và nghĩ những ý nghĩ vui vẻ. Nếu anh hiểu tôi muốn nói gì. Rồi một thứ gì khác nữa trong ống truyền giảm dần, và tôi không cảm nhận được nhiều về khu vườn theo cách này hay cách khác nữa. Tuy nhiên, miệng tôi khô khốc, và bụng tôi có cái cảm giác hậu-VerbaluceTM. “Loại thuốc đó thì có gì hay ho ấy à?” Abnesti nói. “Thế này, giả dụ một gã phải thức khuya để canh gác một lãnh địa. Hay ở trường đợi con và thấy chán. Nhưng lại có một chút thiên nhiên gần đó thì sao ? Hay giả dụ một người bảo vệ công viẻn phải làm việc hai ca?” “Sẽ hay ho đấy,” tôi nói. “Đó là loại ED763,” ông ta nói. “Chúng tôi tính gọi nó là NatuGlide - Lướt qua thiên nhiên. Hoặc là ErthAdmire Chiêm ngưỡng trái đất.” “Cả hai tên đều hay,” tôi nói. “Cảm ơn anh đã giúp đỡ, Jeff,” ông ta nói. Ông ta luôn nói thế. “Chỉ còn một triệu năm nữa thôi,” tôi nói. Tôi luôn nói như vậy. Rồi ông ta nói, “Ra khỏi Khu Vườn Nội Tại ngay, Jeff, tiến về Phòng Làm Việc Nhỏ Số 2.” II Trong Phòng Làm Việc Nhỏ Số 2, họ cử cô gái cao và trắng này đến. “Thấy thế nào ?” Abnesti nói trên loa. “Tôi à?” tôi nói. “Hay cô ấy?” “Cả hai,” Abnesti nói. “Khá ổn,” tôi nói. “Cũng được, ông biết đấy,” cô ấy nói. “Bình thường.” Abnesti yêu cầu chúng tôi đánh giá nhau một cách định tính hơn, về vẻ đẹp, độ gợi cảm. Dường như chúng tôi thích nhau ở mức trung bình, nghĩa là, không hấp dẫn nhau lắm, cũng chẳng ghét nhau. Abnesti nói, “Jeff, truyền thêm nhé ?” “Đồng ý,” tôi nói. Heather, truyền thêm nhé?” ông ta nói. “Đồng ý,” Heather nói. Rồi chúng tôi nhìn nhau như muốn hỏi, Chuyện gì tiếp theo đây ? Chuyên tiếp theo xảy ra là, một lát sau Heather trông thật tuyệt vời. Và tôi có thể nói rằng cô cũng nghĩ về tôi như vậv. Chuyện xảy ra quá bất ngờ đến độ chúng tói muốn cười phá lên. Sao chúng tôi không nhân ra người kia lại dễ thương đến thế nhỉ ? Thật may có một cái sofa trong Phòng Làm Việc. Có vẻ như, ngoài cái thu khỉ gì đó mà họ đang thí nghiệm ra, thì trong ống truyền có một chút chất ED556, nó làm giảm độ xâu hổ của chúng tôi xuống mức không. Bởi một lát sau, trên cái sofa đó, chúng tôi bùng nổ. Chuyện ấy siêu nóng bỏng. Và không chỉ theo nghĩa nhục dục đâu. Nóng bỏng, đúng vậy, nhưng cũng thật là đúng đắn nữa. Như thế suốt đời mình mơ ước một cô gái nào đó, rồi bỗng nhiên nàng ở đó, trong cùng một Phòng Làm Việc với mình. “Jeff” Abnesti nói. “Xin phép anh cho tôi kích thích vùng ngôn ngữ của anh nhé.” “Cứ làm đi,” tôi nói, lúc này đang nằm dưới cô ấy. “Truyền thêm nhé?” ông ta nói. “Đồng ý,” tôi nói. “Cả tôi à?” Heather hỏi. “Cô hiểu việc đấy,” Abnesti nói, bật cười. “Truyền thêm nhé?” “Đồng ý,” cô ấy nói, thở hổn hển. Một lát sau, khi dòng Verbaluce™ trong ống truyền của chúng tôi phát huy tác dụng, chúng tôi không những phịch nhau rất kịch liệt mà còn nói chuyện khá trôi chảy. Kiểu, thay vì phát ra mấy âm thanh tình dục như nãy giờ (chẳng hạn “oa” và “ôi Chúa” và “đúng rồi” và vân vân), lúc này chúng tôi bắt đầu thoải mái nói lên cảm xúc và suy nghĩ của mình, cách diễn đạt nâng cao, từ vựng tăng tám mươi phần trăm, những suy nghĩ diễn đạt rõ ràng của chúng tôi được ghi lại để phân tích sau này. Với tôi, cảm giác đó gần như là: kinh ngạc khi đột nhiên nhận ra rằng người phụ nữ này đang được tạo ra ngay tức thì, trực tiếp trong trí óc tôi, đúng y như những mong muốn sâu thẳm của tôi. Cuối cùng, sau suốt những năm tháng qua (theo ý nghi của tôi), tôi đã tìm thấy sự kết hợp chính xác của cơ thể/ khuôn mặt/ khối óc hiện thực hóa mọi khát khao. Mùi vị trên miệng, vẻ óng ánh của mái tóc vàng xỏa xuống khuôn mặt dịu dàng nhưng tinh nghịch (cô ấy đang nằm dưới tôi, chân giơ lên), thậm chí (không có ý thô lỗ hay bôi nhọ cái cảm giác hưng phấn tôi đang trải qua đâu nhé) những cơn xung động mà cô ấy tạo ra chính xác là những cảm giác mà tôi luôn thèm khát, dù tôi chưa bao giờ, trước thời khắc này, nhận ra rằng tôi thèm khát chúng mãnh liệt đến thế. Thế nghĩa là: một khát khao sẽ nảy sinh và, đồng thời, sự thỏa mãn khát khao đó cũng nảy sinh. Cứ như là (a) tôi mong chờ một mùi vị nào đó (mà trước đây chưa được nếm) cho đến khi (b) sự mong chờ ấy trở nên gần như không chịu nổi, thì vào thời điểm đó (c) tôi phát hiện ra một mẩu thức ăn với mùi vị đúng y như thế trong miệng mình, hoàn toàn thỏa mãn nỗi mong chờ của tôi. Mỗi một lời bày tỏ, mỗi một sự điều chỉnh tư thế cũng đều chỉ chứng minh một điều: chúng tôi đã biết nhau từ lâu, chúng tôi là bạn tâm giao, đã gặp nhau và yêu nhau từ nhiều kiếp trước, sẽ gặp nhau và yêu nhau ở nhiều kiếp sau này, kèm theo đó luôn là những kết quả gây choáng váng phi thường. Rồi có một sự việc dù khó mô tả nhưng rất thực, diễn ra theo một chuỗi những hình ảnh mộng tưởng mà có lẽ gọi đứng nhất là một dạng tâm cảnh không mang tính trần thuật, nghĩa là, một loạt những hình ảnh mờ ảo trong tâm trí về những nơi chốn tôi chưa bao giờ đến (một thung lũng đầy thông nào đó. giữa những ngọn núi cao trắng xóa; một ngôi nhà gỗ ở trong ngõ cụt, một khoảng sân mọc đầy những cái cây còi cọc tán rộng như trong truyện của Dr. Seuss), mỗi hình ảnh lại gợi lên một nỗi khát khao cảm xúc sâu xa, những nỗi khác khao liên kết lại, và nhanh chóng quy về một nỗi khát khao trung tâm, nghĩa là, một nỗi khát khao mãnh liệt dành cho Heather và chỉ Heather mà thôi. Hiện tượng tâm cảnh này mạnh nhất trong lần làm tình thứ ba (!) (Dường như, Abnesti đã thêm chất Vivistif™ vào dịch truyền cho tôi.) Sau đó, những tuyên ngôn của chúng tôi về tình yêu tuôn ra đồng thời, ngôn từ phức tạp và ẩn dụ phong phú: tôi dám nói rằng chúng tôi đã trở thành những nhà thơ. Chúng tôi được phép nằm đó, chân quàng vào nhau, trong gần một tiếng. Đó là một diễm phúc. Một sự hoàn hảo. Đó chính là điều bất khả ấy: hạnh phúc không tàn lụi mà để lộ ra những chồi non mỏng manh của khát khao mới nảy sinh từ bên trong. Chúng tôi ôm ấp nhau bằng sự dữ dội/ tập trung ngang bằng với sự dữ dội/ tập trung trong khi chúng tôi phịch. Ý tôi là, giữa ôm ấp và phịch, chẳng cái nào kém hơn. Chúng tôi ve vuốt nhau theo một cách siêu thân thiện của những chú cún, hay những cặp vợ chồng gặp nhau lần đầu tiên sau khi một trong hai người trải qua biến cố cận kề cái chết. Mọi thứ dường như ẩm ướt, thấm đẫm, có thể nói thành lời. Rồi một thứ gì đó trong dịch truyền bắt đầu giảm đi. Tôi nghĩ Abnesti đã ngắt VerbaluceTM? Và cả chất giảm xấu hổ? Về cơ bản, mọi thứ bắt đầu suy giảm. Bỗng nhiên chúng tôi cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng vẫn yêu. Chúng tôi bắt đầu quá trình cố trò chuyện sau khi hết thuốc Verbaluce™: luôn ngượng ngập. Nhưng tôi có thể thấy trong mắt cô rằng cô vẫn cảm nhận được tình yêu dành cho tôi. Còn tôi thì chắc chắn vẫn cảm thấy yêu cô ấy. Ồ, tại sao không? Chúng tôi mới phịch nhau ba lần! Thế các người nghĩ tại sao người ta lại gọi việc đó là “làm tình” hả? Đó chính là thứ chúng tôi đã ba lần làm ra: tình yêu. Rồi Abnesti nói, “Truyền tiếp nhé?” Chúng tôi dường như quên béng mất rằng ông ta thậm chí đang ở đó, ngay phía sau tấm gương một chiều. Tôi nói, “Có nhất thiết không? Chúng tôi thực sự thích như thế này.” “Chúng tôi sẽ chỉ cố đưa các bạn trở về điểm ban đầu,” ông ta nói. “Chúng ta có nhiều việc khác phải làm hôm nay.” “Khỉ thật,” tôi nói. ‘‘Đồ chuột, cô ấy nói. “Truyền thêm nhé?” ông ta nói. “Đồng ý,” chúng tôi nói. Một lát sau, có gì đó bắt đầu thay đổi. Ý tôi là, cô ấy trông cũng được. Một cô gái trắng trẻo xinh xắn. Nhưng không có gì đặc biệt. Và tôi có thể thấy rằng cô cảm thấy y như vậy về tôi, nghĩa là: mấy chuyện um sùm vừa xong là sao nhỉ? Tại sao chúng tôi còn chưa mặc quần áo vào? Chúng tôi lập tức mặc vội mặc vàng. Hơi xấu hổ. Tôi có yêu cò ấy không? Cô ấy có yêu tôi không? Ha. Không. Vậy là đến lúc cô ấy phải đi. Chúng tôi bắt tay. Cô ấy đi ra. Bữa ăn trưa được mang vào. Trên khay. Spaghetti và mấy miếng thịt gà. Trời ơi, tôi đói quá. Tôi cứ nghĩ mãi suốt lúc ăn trưa. Lạ thật. Tôi có ký ức về việc phịch nhau với Heather, ký ức về việc cảm nhận những điều tôi đã cảm thấy về cô, ký ức về việc nói những điều tôi đã nói với cô. Cổ họng tôi đau buốt vì tôi buộc phải nói quá nhiều, quá nhanh. Nhưng về mặt cảm xúc ư? Về cơ bản tôi không cảm thấy gì hết. Chỉ là một khuôn mặt nóng bỏng và chút xấu hổ về việc đã phịch ba lần trước mặt Abnesti.
III Sau bữa trưa, một cô gái khác đi vào. Cũng vầy vậy. Tóc đen. Vóc dáng trung bình. Không có gì đặc biệt, như Heather lúc mới vào, cũng không có gì đặc biệt. “Đây là Rachel,” Abnesti nói trên loa. “Đây là Jeff.’’ “Chào Rachel,” tôi nói. “Chào Jeff” cô ấy nói. “Truyền thêm nhé,” Abnesti nói. Chúng tôi đồng ý. Tôi bắt đầu nhận thấy một cảm giác gì đó rất quen thuộc. Đột nhiên Rachel trông rất xinh. Abnesti xin phép được dùng chất Verbaluce™ kích thích vùng ngôn ngữ của chúng tôi. Chúng tôi đồng ý. Lát sau, chúng tôi lại phịch nhau như những kẻ trác táng. Lát sau, chúng tôi lại nói chuyện về tình yêu của hai đứa như những kẻ cuồng từ ngữ. Một lần nữa những xung động nổi lên để đáp ứng ham muốn mãnh liệt nảy sinh đồng thời, đòi hỏi chính những xung động ấy. Một lát sau ký ức về mùi vị tuyệt vời trên miệng Heather bắt đầu bị chèn lấp bởi mùi vị hiện tại trên miệng Rachel, giống với mùi vị mà ngay lúc này tôi khát khao hơn rất nhiều. Tôi cảm thấy những cảm xúc trước đây chưa hề có, dù những cảm xúc chưa hề có ấy (tôi biết nằm đâu đó trong nhận thức của mình) chính là những cảm xúc tôi đã cảm thấy trước đó dành cho Heather-giờ-đây-dường-như-không-còn-xứng-đáng. Ý tôi là, Rachel chính là điều đó. Vòng eo nhỏ nhắn, giọng nói, cái miệng/ đôi bàn tay/ cặp mông khát khao của cô ấy - tất cả đều là điều đó. Tôi yêu Rachel nhiều đến thế. Rồi sau đó là chuỗi hình ảnh địa lý nối tiếp (xem ở trên): vẫn cái thung lũng đầy thông ấy, vẫn ngôi nhà như nhà gỗ ở miền núi, cùng với đó vẫn là nỗi khát khao dành cho nơi chốn ấy chuyển hóa thành khát khao (lần này thì) dành cho Rachel. Trong khi tiếp tục làm tình ở mức độ hăng say tạo nên một cảm giác mà tôi sẽ mô tả là một vòng dây chun ngọt ngào dần dần siết chặt nơi ngực, kết nối chúng tôi lại với nhau, bắt chúng tôi phải hành động tiếp, chúng tôi cuống cuồng thầm thì (chính xác là đọc thơ) rằng chúng tôi cảm thấy như mình đã biết nhau từ trước, chính xác ra là, từ muôn kiếp. Một lần nữa, tổng số lần chúng tôi làm tình là ba. Rồi, như lúc trước, cảm xúc nguôi dần. Cuộc trò chuyện của chúng tôi bớt tuyệt vời hơn. Lời nói ít đi, câu cú ngắn hơn. Nhưng tôi vẫn yêu cô ấy. Yêu Rachel. Mọi thứ ở cô dường như đều hoàn hảo: gò má, mái tóc đen, và cặp mông đôi khi quằn quại, tựa như muốn nói: ưmmm, chưa có bao giờ tuyệt đến thế. “Truyền thêm nhé?” Abnesti nói. “Chúng tôi sẽ đưa hai người về trạng thái ban đầu.” “Đồng ý,” cô ấy nói. “Ồ, khoan đã,” tôi nói. “Jeff” Abnesti bực bội nói, như đang cố nhắc tôi rằng tôi ở đây không phải do lựa chọn, mà vì tôi đã phạm tội và đang trong thời gian chịu án. “Đồng ý,” tôi nói. Và trao Rachel ánh mắt yêu thương lần cuối, biết rằng (vì cô ấy còn chưa biết) lần này sẽ là ánh mắt yêu thương cuối cùng tôi trao cô. Một lát sau, tôi lại thấy cô cũng chỉ vầy vậy, và cô lại thấy tôi cũng chỉ vầy vậy. Cô tỏ ra xấu hổ, cũng như Heather lúc nãy, như muốn nói, Chuyện lúc nãy là thế nào ? Sao tôi lại làm điều quá khích như thế với cái anh Tầm Thường này? Tôi có yêu cô ấy không? Hay cô ấy yêu tôi không? Không. Đến lúc cô phải đi, chúng tôi bắt tay. Phần lưng dưới nơi người ta phẫu thuật gắn MobiPak™ vào người tôi đau kinh khủng sau quá nhiều lần thay đổi tư thế của chúng tôi. Hơn nữa tôi mệt bã cả người. Và tôi còn cảm thấy buồn thối ruột. Sao lại buồn nhỉ ? Chẳng phải tôi là đàn ông sao? Chẳng phải tôi vừa phịch những hai cô gái khác nhau, tổng cộng sáu nhát, trong một ngày sao? Ấy thế nhưng, thực lòng, tôi vẫn cảm thấy còn hơn cả buồn. Tôi đoán tôi buồn là vì tình yêu không có thực? Hay dù sao đi nữa, không phải tất cả đều là thực? Tôi đoán tôi buồn vì mình có thể cảm nhận thấy tình yêu thực đến thế, vậy mà phút tiếp theo nó đã tan biến, và tất cả là do Abnesti đã làm gì đó. IV Sau giờ ăn lót dạ, Abnesti gọi tôi vào Phòng Giám Sát. Phòng Giám Sát giống như đầu của một con nhện. Các chân nhện là Phòng Làm Việc của chúng tôi. Thỉnh thoảng chúng tôi được triệu đến làm việc cùng Abnesti trong đầu của con nhện. Hoặc, như chúng tôi gọi nó: Đầu Nhện. “Ngồi đi,” ông ta nói. “Nhìn vào Phòng Làm Việc Lớn Số 1.” Trong Phòng Làm Việc Lớn Số 1 là Heather và Rachel, cạnh nhau. “Nhận ra họ không?” ông ta nói. “Ha,” tôi nói. “Giờ,” Abnesti nói. “Tôi sẽ cho anh lựa chọn, Jeff. Đây là trò chúng ta chơi tại đây. Có thấy cái điều khiển từ xa này không? Giả sử anh nhấn nút này thì Rachel sẽ được truyền một ít DarkenfloxxTM. Hoặc anh có thể nhận nút này và Heather được truyền DarkenfloxxTM. Hiểu chưa? Anh chọn đi.’’ “Trong MobiPakTM của họ có DarkenfloxxTM rồi à?" tôi hỏi. “Tất cả các anh chị đều có DarkenfloxxTM trong MobiPak™, đồ ngốc,” Abnesti nói trìu mến. “Verlaine đã bơm nó vào hôm thứ Tư. Để thực hiện nghiên cứu này.” Ôi, thông tin ấy khiến tôi bồn chồn. Hãy tưởng tượng cảm giác kinh khủng nhất anh từng cảm thấy, nhân lên gấp mười lần. Thậm chí kể cả thế cũng không sánh được với cảm giác khi anh bị truyền Darkenfloxx™. Cái lần người ta truyền nó cho chúng tôi trong Buổi Định Hướng, nhanh thôi, nhằm mục đích giới thiệu, với liều lượng bằng một phần ba liều lượng lúc này đang được chọn trên chiếc điều khiển của Abnesti ấy à? Tôi chưa bao giờ cảm thấy kinh khủng như vậy. Tất cả chúng tôi đều rên rỉ, đầu gục xuống, như muốn nói, Sao chúng tôi lại từng cảm thấy cuộc đời này đáng sống được nhỉ ? Tôi thậm chí không muốn nghĩ về cái lần ấy. “Anh quyết định thế nào, Jeff ?” Abnesti nói. “Truyền Darkenfloxx™ cho Rachel? Hay là Heather?” “Tôi không biết,” tôi nói. “Anh phải quyết đi,” ông ta nói. “Tôi không thể,” tôi nói. “Sẽ ngẫu nhiên.” “Anh cảm thấy quyết định của anh là ngẫu nhiên,” ông ta nói. “Đúng,” tôi nói. Và quả là đúng. Tôi thực sự không quan tâm. Cảm giác như thế khi tôi đưa anh vào Đầu Nhện và cho anh lựa chọn: trong hai người lạ kia thì anh muốn đẩy ai vào bóng đen của thung lũng chết? “Mười giây,” Abnesti nói. “Điều chúng ta đang thử nghiệm ở đây là còn chút gì sót lại của lòng cảm mến không.” Không phải tôi quý mến cả hai. Tôi thật sự cảm thấy hoàn toàn bình thường với hai người họ. Như thể tôi chưa bao giờ thấy, chứ đừng nói là phịch họ. (Họ đã thật sự thành công trong việc đưa tôi về trạng thái ban đầu, tôi đoán vậy.) Nhưng, vì đã từng bị truyền DarkenfloxxTM, tôi hoàn toàn không muốn làm điều đó với bất kỳ ai. Kể cả khi tôi không quý mến người ấy lắm, kể cả khi tôi ghét người ấy, tôi vẫn không muốn làm điều đó. “Năm giây,” Abnesti nói. “Tôi không thể quyết được,” tôi nói. “Sẽ chỉ là ngẫu nhiên thôi.” “Thực sự ngẫu nhiên à?” ông ta nói. “Được rồi. Tôi sẽ truyền Darkenfloxx™ cho Heather.” Tôi cứ ngồi yên. “Không, thực ra,” ông ta nói, “tôi định truyền cho Rachel.” Vẫn ngồi yên. “Jeff” ông ta nói. “Anh đã làm tôi tin rồi. Với anh, quyết định có tính ngẫu nhiên thật. Anh thực sự không ưu tiên ai. Tôi có thể thấy như vậy. Và vì vậy tôi không phải làm điều đó. Anh hiểu việc chúng ta vừa làm là gì không ? Với sự giúp đỡ của anh? Lần đầu tiên? Thông qua thuốc ED289/290? Chính là thứ thuốc chúng ta thử nghiệm hôm nay ấy? Anh phải thừa nhận rằng: Anh đã yêu. Hai lần. Đúng không?” “Đúng,” tôi nói. “Rất yêu,” ông ta nói. “Hai lần.” “Tôi đã bảo đúng,” tôi nói. “Nhưng giờ anh lại thể hiện anh không thiên vị ai cả,” ông ta nói. “Vậy là, những tình yêu tuyệt vời đó không hề còn lại chút dấu vết nào. Anh đã được tẩy sạch hoàn toàn. Chúng tôi đã đẩy anh lên cao, dìm anh xuống thấp, và giờ anh ngồi đây, cảm xúc của anh giống y như trước khi thí nghiêm bắt đầu. Điều đó quả là uy lực, như một sát thủ. Chúng ta đã mở được bí mật huyền bí vĩnh hằng. Quả là một sự kiện có tính bước ngoặt diệu kỳ. Giả dụ như có ai đó không thể yêu? Giờ thì họ đã có thể. Chúng ta có thể làm cho họ yêu. Giả dụ ai đó yêu quá nhiều? Hoặc yêu một kẻ bị người giám hộ của họ cho là không phù hợp? Chúng ta có thể hãm thứ vớ vẩn đó ngay. Giả dụ có ai đó buồn phiền vì tình yêu chân thực xem nào? Chúng ta xen vào, hoặc người giám hộ của họ xen vào: không còn buồn phiền nữa. Về mặt kiểm soát cảm xúc, chúng ta không còn là những con tàu lênh đênh nữa. Không ai là con tàu lênh đênh nữa. Chúng ta thấy một con tàu lênh đênh, chúng ta lên tàu, cầm bánh lái. Dẫn dắt con tàu về phía tình yêu. Hoặc rời xa tình yêu. Anh nói, ‘‘Anh chỉ cần tình yêu’’ ư? Nhìn đây, đây là thuốc ED289/290. Chúng ta có thể ngăn chiến tranh không? Chúng ta chắc chắn có thể làm chậm cuộc chiến lại! Đột nhiên lính cả hai bên bắt đầu phịch nhau. Hoặc ít nhất, ở một liều lượng thấp, họ cảm thấy quý mến nhau. Hoặc giả sử chúng ta có hai nhà độc tài kình địch nhau trong cuộc chiến sinh tử. Cứ cho là ED289/290 sẽ phát triển thành thuốc dạng viên, hãy để tôi nhét cho mỗi nhà độc tài một viên. Một lát sau lưỡi của họ đang liếm vào cổ nhau, và những chú bồ câu hòa bình đang ị lên cầu vai họ. Hoặc, tùy thuộc vào liều lượng, có thể họ đang ôm nhau. Và ai đã giúp chúng ta làm điều đó? Là anh đấy.” Trong suốt lúc đó, Rachel và Heather vẫn ngồi trong Phòng Làm Việc Lớn Số 1. “Được rồi các cô gái, cảm ơn,” Abnesti nói trên loa. Rồi họ ra khỏi phòng, không ai biết mình suýt thì bị truyền DarkenfloxxTM vào người. Verlaine đưa họ ra theo lối cửa sau, nghĩa là, không qua Đầu Nhện mà qua Ngõ Sau. Đó không phải là một con ngõ thật, chỉ là hành lang trải thảm dẫn về Cụm Lãnh Địa của chúng tôi. “Nghĩ đi, Jeff?’ Abnesti nói. “Nghĩ xem hồi ấy giá mà anh được hưởng lợi từ ED289/290 vào đêm định mệnh thì sẽ thế nào nhỉ.” Nói thật, tôi cảm thấy ghê tởm việc ông ta cứ lải nhải về đêm định mệnh của tôi. Tôi thấy hối tiếc ngay lúc ấy và kể từ đó càng lúc càng thấy hối tiếc hơn, và giờ hối tiếc đến mức ông ta xát điều đó vào mặt tôi cũng không làm tôi hối tiếc hơn được nữa, nó chỉ làm tôi nghĩ ông ta là một tên khốn. “Giờ tôi đi ngủ được chưa?” tôi hỏi. “Chưa,” Abnesti nói. “Còn mấy tiếng nữa mới đến giờ anh đi ngủ.” Rồi ông ta đưa tôi vào Phòng Làm Việc Nhỏ Số 3, một gã tôi không quen biết đang ngồi ở đó. V “Rogan,” gã nói. ‘‘Jeff’’ tôi nói. “Sao rồi?” anh ta nói. “Bình thường,” tôi nói. Chúng tôi ngồi căng thẳng một lúc, không nói gì. Tôi cứ đợi mình sẽ bỗng nhiên muốn phịch Rogan. Nhưng không. Chừng mười phút trôi qua. Chúng ta có một số khách hàng khó tính ở trong này rồi đây. Tôi nhận thấy Rogan xăm hình con chuột ở cổ, một con chuột bị xiên dao và đang khóc. Nhưng dù đang khóc nó vẫn đang xiên dao vào một con chuột nhỏ hơn, con này trông rất bàng hoàng. Cuối cùng Abnesti nói trên loa. “Được rồi các chàng trai, cảm ơn,” ông ta nói. “Chuyện này là thế quái nào?” Rogan nói. Câu hỏi hay, Rogan, tôi nghĩ. Tại sao chúng tôi bị bắt ngồi ở đó? Đúng như cách Heather và Rachel bị bắt ngồi ở đó? Rồi tôi có một linh cảm. Để kiểm nghiệm linh cảm của mình, tôi thình lình lao vào Đầu Nhện. Abnesti luôn nhất quyết không khóa chỗ này, để chứng tỏ ông ta tin tưởng chúng tôi và cũng không sợ chúng tôi. Và đoán xem ai ở đó nào ? “Chào Jeff,” Heather nói. ‘‘ Jeff, ra khỏi đây,” Abnesti nói. ‘‘Heather, có phải ông Abnesti vừa bắt cô phải quyết định sẽ truyền Darkenfloxx™ cho tôi hay Rogan đúng không?” tôi hỏi. “Đúng,” Heather nói. Hẳn cô đang được truyền VeriTalk™, bởi cô nói sự thật bất chấp Abnesti đang cố liếc nhìn bắt cô im lặng, khiến có bối rối. “Gần đây cô có phịch Rogan phải không Heather?” tôi nói. “Ngoài tôi ra? Và cô cũng đem lòng yêu anh ta, như cô đã yêu tôi phải không?’ ‘‘Đúng,’’ cô ấy nói. “Heather, thật tình,” Abnesti nói. “Khóa miệng cô lại.” Heather nhìn quanh tìm khóa, VeriTalk™ khiến người ta chỉ biết hiểu theo nghĩa đen. Quay về Lãnh Địa của mình, tôi làm phép tính: Heather đã phịch tôi ba lần. Heather hẳn cũng đã phịch Rogan ba lần, vì theo tính nhất quán của thiết kế, Abnesti hẳn cũng cho Rogan và tôi cùng một liều lượng Vivistif™. Ấy thế nhưng, nhân nói về sự nhất quán của thiết kế, chắc chắn vẫn còn một chuyện nữa cần làm cho xong, nếu tôi hiểu đúng Abnesti, một kẻ luôn khắt khe về tính đối xứng của dữ liệu, đó là: chẳng phải Abnesti cũng cần Rachel quyết định sẽ truyền Darkenfloxx™ cho ai sao, nghĩa là cho tôi hay cho Rogan? Sau một quãng giải lao ngắn, những nghi hoặc của tôi được xác nhận: tôi thấy mình lại ngồi trong Phòng Làm Việc Nhỏ Số 3 cùng Rogan! Chúng tôi lại ngồi không nói gì một hồi lâu. Anh ta lấy tay gãi gãi con chuột bé và tôi cố nhìn mà không để anh ta biết. Rồi, như lúc trước, Abnesti nói trên loa, “Được rồi các chàng trai, cảm ơn.” “Tôi đoán nhé,” tôi nói. “Rachel ở đó với ông.” “JefF, nếu anh không thôi đi thì coi chừng tôi đấy,” Abnesti nói. “Và cô ấy đã không chịu truyền Darkenfloxx™ cho tôi hay cho Rogan?” tôi nói. “Chào Jeff!” Rachel nói. “Chào Rogan!” “Rogan,” tôi nói. “Anh có tình cờ phịch Rachel hôm nay không?” “Kha khá,” Rogan nói. Đầu óc tôi như đang quay cuồng. Rachel có phịch tôi nhiều hơn phịch Rogan không? Heather có phịch tôi nhiều hơn phịch Rogan không? Và có phải mỗi người khi phịch người khác đều đã yêu người đó, rồi hết yêu? Cái thể loại Nhóm Dự Án chết tiệt gì thế này? Ý tôi là, tôi đã tham gia một vài Nhóm Dự Án khốn kiếp trong thời gian lĩnh án tù, chẳng hạn như cái dự án mà dịch truyền có gì đó khiến việc nghe nhạc trở nên nhanh nhạy, và do đó khi chất Shostakovich được dẫn vào thì dường như có những con dơi thực sự bay lượn trong Lãnh Địa của tôi, hay cái dự án mà chân tôi trở nên tê cứng hoàn toàn dưới thắt lưng, ấy thế nhưng tôi thấy mình có thể đứng mười lăm tiếng liên tục ở một quầy tính tiền và kỳ diệu thay đột nhiên có thể làm tính nhẩm phép chia rất khó. Nhưng trong tất cả những Nhóm Dự Án khốn kiếp tôi từng tham gia, cái nhóm này là khốn kiếp nhất. Tôi không thể không tự hỏi ngày mai sẽ ra sao. VI Nhưng ngày hôm nay thậm chí còn chưa chấm dứt. Tôi lại được gọi vào Phòng Làm Việc Nhỏ Số 3. Vì đang ngồi đó thì một gã xa lạ bước vào. “Tôi là Keith!” anh ta nói, xông đến bắt tay tôi. Anh ta là người miền Nam, cao lòng khòng, miệng toe toét và tóc gợn sóng. “Jeff?’’ tôi nói. “Thật sự rất vui được gặp anh!” anh ta nói. Rồi chúng tôi ngồi đó không nói. Mỗi khi tôi nhìn sang Keith, anh ta lại nhe răng cười với tôi và lắc đầu gượng gạo, như muốn nói, “Công việc này thật lạ, nhỉ?” “Keith,” tôi nói. “Anh có tình cờ quen biết hai cô gái tên Rachel và Heather không?” “Biết chứ sao không,” Keith nói. Và bỗng nhiên anh ta cười đầy vẻ dâm dật. “Anh có tình cờ làm tình với cả Rachel và Heather hôm nay không, ba lần mỗi người?” tôi nói. “Anh là ai, nhà ngoại cảm chết tiệt à?” Keith nói. “Công nhận anh làm tôi hơi choáng đấy!” “Jeff, anh đang phá rối tính nguyên vẹn của mô hình thử nghiệm của chúng tôi đấy,” Abnesti nói. “Vậy chắc Rachel hoặc Heather đang ngồi trong Đầu Nhện lúc này,” tôi nói. “Đang cố quyết định.” “Quyết định gì?” Keith nói. “Ai trong chúng ta sẽ bị truyền Darkenfloxx™,” tôi nói. ‘‘Ẹc,’’ Keith nói. Và giờ nụ cười của anh ta có vẻ sợ hãi. “Đừng lo,” tôi nói. “Cô ấy sẽ không làm điều đó đâu.” “Ai sẽ không làm cơ?” Keith nói. “Người ở trong đó,” tôi nói. “Được rồi các chàng trai, cảm ơn,” Abnesti nói. Rồi sau quãng giải lao ngắn, Keith và tôi lại được mang vào Phòng Làm Việc Nhỏ Số 3, ở đó một lần nữa chúng tôi đợi Rachel hoặc Heather từ chối truyền Darkenfloxx™ vào một trong hai chúng tôi. Quay về Lãnh Địa của mình, tôi lập một sơ đồ ai đã phịch ai, như thế này: Tôi … Rogan … Keith Heathe …. Rachel *** Abnesti bước vào. “Bất chấp mọi trò chơi khăm của anh,” ông ta nói, “Rogan và Keith phản ứng y như anh. Cả Rachel và Heather cũng vậy. Không một ai trong số các anh chị, vào thời điểm quan trọng, có thể quyết định được sẽ truyền Darkenfloxx™ cho ai. Điều đó thật phi thường. Thế nghĩa là gì? Sao lại phi thường? Thế có nghĩa ED289/290 quả là tuyệt diệu. Nó có thể mang tình yêu đến, nó có thể mang tình yêu đi. Tôi sẵn sàng đặt tên cho nó rồi.” “Hôm nay mỗi cô gái đó đã làm chín lần? tôi nói. “Peace4All - Hòa bình cho tất cả,” ông ta nói. “Lovlnclyned - Nghiêng về tình yêu. Dường như anh đang bực mình. Anh có bực mình không?” “Ồ, tôi cảm thấy như mình bị lừa,” tôi nói. “Anh cảm thấy như bị lừa bởi vì anh vẫn còn cảm giác yêu một trong hai cô gái đúng không?” ông ta hỏi. “Điều đó sẽ cần phải lưu ý. Tức giận? Sở hữu? Khát khao dục tình còn lại?” “Không,” tôi nói. “Anh thực lòng không cảm thấy phật lòng khi một cô gái mà anh đem lòng yêu lại bị hai gã khác phịch, và không chỉ có thế, cô ta lại cảm thấy chất lượng/ số lượng tình yêu dành cho mấy gã kia ngang bằng với tình cảm dành cho anh, hoặc trong trường hợp Rachel, vừa mới phang Rogan xong mà đã lại sắp yêu anh? Tôi đoán đấy là Rogan thôi. Chứ cũng có thể cô ca đã phang Keith trước. Rồi đến anh, là cuối cùng. Tôi không rõ thứ tự hoạt động. Tôi có thể kiểm tra lại. Nhưng cứ nghĩ thật sâu chuyện này xem.” Tôi nghĩ thật sâu chuyện này. “Không có gì,” tôi nói. “Ô, còn phải xem xét nhiều đấy,” ông ta nói. “Thật may là đêm rồi. Ngày của chúng ta đã hết. Còn điều gì khác anh muốn nói không? Còn điều gì khác anh cảm thấy không?” “Chim tôi đau quá,” tôi nói. “Ô, chuyên đó thì không ngạc nhiên,” ông ta nói. “Nghĩ xem những cô gái kia hẳn đang cảm thấy thế nào. Tôi sẽ bảo Verlaine mang kem vào.” Một lát sau Verlaine đi vào, mang theo kem. “Xin chào, Verlainetôi nói. “Chào Jeff’’ anh ta nói. “Anh muốn tự bôi hay để tôi bôi cho?” “Tôi sẽ tự làm,” tôi nói. “Tuyệt lắm,” anh ta nói. Và tôi biết anh ta nói thật. “Có vẻ đau đấy,” anh ta nói. “Đau thật ấy chứ,” tôi nói. “Nhưng mà lúc đó chắc là anh cảm thấy rất tuyệt ? anh ta nói. Lời anh ta nói dường như tỏ ý ghen tị, nhưng tôi có thể thấy trong mắt anh ta, khi chúng nhìn vào dương vật tôi, rằng anh ta không hề ghen tị chút nào. Rồi tôi chìm vào giấc ngủ của người chết. Như họ nói.
VII Sáng hôm sau, tôi vẫn đang ngủ thì Abnesti nói trên loa. “Anh có nhớ chuyện hôm qua không?” ông ta nói. “Có,” tôi nói. “Khi tôi hỏi anh muốn thấy cô gái nào được truyền Darkenfloxx™ ?” ông ta nói. “Và anh bảo không ai cả?” ‘‘Có, tôi nói. “Ồ, với tôi thế là đủ rồi,” ông ta nói. “Nhưng dường như không đủ với ủy Ban Nghi Thức. Không đủ với Ba Kỵ Sĩ Tâm Tính Dục Giai Đoạn Hậu Môn. Anh vào đây. Mình bắc đầu nhé - chúng ta sẽ cần làm một Phép Thử Xác Nhận, chuyên này sẽ bốc mùi đây.” Tôi đi vào Đầu Nhện. Ngồi trong Phòng Làm Việc Nhỏ Số 2 là Heather. “Lần này,” Abnesti nói, “theo Ủy Ban Nghi Thức, thay vì tôi hỏi anh là nên truyền DarkenfloxxIM cho cô gái nào, điều mà Ủy ban cảm thấy là quá chủ quan, thì chúng tôi sẽ truyền DarkenfloxxTM cho cô gái này, dù anh có nói gì. Sau đó xem xem anh nói sao. Như hôm qua, chúng tôi sẽ truyền cho anh loại... Verlaine? Verlaine? Cậu đâu rồi? Cậu có đó không? Lại chuyện gì nữa đây? Cậu có nhớ trình tự các loại thuốc trong dự án không?” “Verbaluce™, VeriTalk™, ChatEase™,” Verlaine nói trên loa. “Được rồi,” Abnesti nói. “Và cậu đã làm sạch máy MobiPak™ của anh ta chưa? Các định lượng của anh ta có tốt không?” “Tôi làm rồi,” Verlaine nói. “Tôi làm khi anh ta ngủ. Mà tôi đã bảo ông là tôi làm rồi còn gì.” “Còn cô ta?” Abnesti nói. “Cậu đã làm sạch MobiPak™ của cô ta chưa? Các định lượng của cô ta có tốt không?” “Ông đã đứng ngay đó xem tôi làm mà, Ray,” Verlaine nói. “Jeff, xin lỗi nhé,” Abnesti nói với tôi. “Hôm nay chúng tôi hơi căng thẳng. Một ngày không dễ dàng trước mặt.” “Tôi không muốn ông truyền Darkenfloxx™ cho Heather,” tôi nói. “Thú vị đấy,” ông ta nói. “Bởi vì anh yêu cô ta à?” ‘‘Không,’’ tôi nói. Tôi không muốn ông truyền Darkenfloxx™ cho bất kỳ ai cả.” “Tôi hiểu ý anh,” ông ta nói. “Thật là tử tế. Nhưng xin nhớ cho: đây có phải là Phép Thử Xác Nhận xem anh muốn gì không? Không hề. Trong phép thử này chúng tôi sẽ ghi lại điều anh nói khi anh quan sát Heather được truyền DarkenfloxxTM. Trong năm phút. Thử trong năm phút. Chúng ta tiến hành thôi. Truyền thêm nhé?” Tôi không nói “Đồng ý.” “Anh nên cảm thấy hãnh diện,” Abnesti nói. “Chúng tôi có chọn Rogan không? Chọn Keith không? Không. Chúng tôi thấy rằng mức độ nói của anh thích hợp với nhu cầu dự liệu của chúng tôi.” Tôi không nói “Đồng ý.” “Sao anh lại bảo vệ Heather như vậy?” Abnesti nói. “Người ta sẽ nghĩ anh yêu cô ta đấy.” “Không,” tôi nói. “Thậm chí anh có biết chuyện đời cô ta không?” ông ta nói. “Anh không biết. Về mặt pháp lý anh không thể biết. Nó có liên quan đến whiskey, đến các băng đảng, đến tội giết trẻ sơ sinh không? Tôi không thể nói được. Liệu tôi có thể ngầm chỉ, đôi chút bâng quơ, rằng quá khứ của cô ta, bạo lực và nhơ nhớp, không phải chỉ có con chó tên Lassie và rất nhiều câu chuyện gia đình nói về Kinh Thánh trong khi bà nội vừa tết dây vừa điều chỉnh thế ngồi vì cái lò sưởi kỳ quái cứ kêu xì xèo? Liệu tôi có thể gợi ý rằng, nếu anh biết điều tôi biết về quá khứ của Heather, thì việc làm cho cô ta buồn một chút, hay phát nôn, và/ hoặc làm cô ta kinh hãi cũng chẳng phải chuyên tồi tệ nhất trên đời này ? Không, tôi không thể.” “Được rồi, được rồi,” tôi nói. “Anh biết tôi mà,” ông ta nói. “Tôi có mấy đứa con? “Năm,” tôi nói. “Tên chúng là gì ?” ông ta nói. “Mick, Todd, Karen, Lisa, Phoebe,” tôi nói. “Tôi có phải quái vật không?” ông ta nói. “Tôi có nhớ sinh nhật của những người quanh đây không? Khi một người nào đó bị đạp vào háng vào một ngày Chủ nhật, thì một người khác có lái xe đến Rexal mua một lọ kem bằng tiền riêng của người đó không?” Ông ta thật tử tế khi làm thế, nhưng mang chuyện ấy ra nói lúc này thì hơi thiếu chuyên nghiệp. “Jeff,” Abnesti nói. “Anh muốn tôi nói gì ở đây? Anh có muốn tôi nói rằng các ngày thứ Sáu của anh đang bị đe dọa không? Tôi có thể dễ dàng nói vậy.” Thế thì thật rẻ tiền. Những ngày thứ Sáu có ý nghĩa rất nhiều với tôi, và ông ta biết điều đó. Thứ Sáu tôi được nói chuyện với mẹ qua Skype. “Chúng tôi cho anh bao lâu?” Abnesti nói. “Năm phút,” tôi nói. “Nếu chúng tôi tăng lên mười thì sao?” Abnesti nói. Mẹ luôn tỏ ra thất vọng khi thời gian sắp hết. Việc tôi bị bắt suýt nữa đã giết chết mẹ. Phiên xét xử cũng gần như giết mẹ. Mẹ đã dùng hết số tiền tiết kiệm để đưa tôi ra khỏi nhà tù và đến đây. Hồi tôi còn bé, mái tóc nâu của mẹ để dài quá hông. Trong phiên xử, mẹ đã cắt tóc. Rồi tóc mẹ bạc. Giờ thì chỉ còn một mảng trắng to bằng chiếc mũ. “Truyền tiếp chứ?” Abnesti nói. “Đồng ý,” tôi nói. “Kích thích vùng ngôn ngữ của anh được chứ?” ông ta nói. “Không sao,” tôi nói. “Chào Heather?” ông ta nói. “Xin chào!” Heather nói. “Truyền tiếp chứ? ông ta nói. “Đồng ý,” Heather nói. Abnesti sử dụng điều khiển. Chất Darkenfloxx™ bắt đầu chảy. Một lát sau Heather khóc khe khẽ. Rồi đứng lên bước đi. Rồi khóc nức nở. Thậm chí hơi cuồng loạn. “Tôi không thích thế này,” cô nói, giọng run rẩy. Rồi cô nôn vào thùng rác. “Nói đi Jett’’ Abnesti nói với tôi. “Nói thật nhiều, thật chi tiết vào. Chúng ta hãy làm cho chuyện này trở nên hữu ích, được không?” Mọi thứ trong dịch truyền của tôi đều ở Mức A. Đột nhiên tôi nhả thơ. Tôi nhả thơ về điều Heather đang làm, nhả thơ về cảm xúc của tôi trước điều Heather đang làm. Về cơ bản, điều tôi đang cảm thấy là: con người ai cũng sinh ra từ đàn ông và đàn bà. Mọi người, từ khi sinh ra, đã được, hoặc ít nhất cũng có tiềm năng được bố/mẹ người đó yêu thương. Do vậy mọi người đều xứng đáng được yêu thương. Khi tôi nhìn Heather chịu đau đớn, một sự dịu dàng cao cả lan tràn khắp cơ thể tôi, một sự dịu dàng khó mà phân biệt được với cơn buồn nôn hiện sinh mênh mông; nghĩa là, tại sao những người phụ nữ xinh đẹp đáng yêu như vậy phải chịu đựng quá nhiều đau đớn? Heather hiện lên như một khối cơ quan cảm thụ cơn đau. Tâm trí Heather dễ thay đổi, và có thể bị hủy hoại (bởi cơn đau, bởi nỗi buồn). Tại sao? Tại sao cô ấy sinh ra thế này? Tại sao lại mong manh đến thế? Đứa bé tội nghiệp, tôi nghĩ, cô gái tội nghiệp. Ai yêu em? Ai yêu em? “Đừng ở đó, Jett,” Abnesti nói. “Verlaine! Cậu nghĩ sao? Có dấu vết tình yêu lãng mạn nào trong Lời Nhận Định của Jett không?” “Tôi nghĩ là không,” Verlaine nói trên loa. “Đó chỉ là cảm xúc căn bản của con người.” “Tuyệt lắm,” Abnesti nói. “Thời gian còn lại?” “Hai phút,” Verlaine nói. Tôi thấy khó mà chứng kiến chuyện xảy ra tiếp. Nhưng dưới ảnh hưởng của Verbaluce™, VeriTalk™ và ChatEase™, tôi cũng thấy không thể nào mà không tường trình lại. Trong mỗi Phòng Làm Việc có một sofa, một chiếc bàn, một ghế đẩu, tất cả, theo thiết kế, không thể nào tách rời nhau. Lúc này Heather bắt đầu tách chiếc-ghế-không-thể-tách-rời ra. Mặt cô khoác lên chiếc mặt nạ cuồng giận. Cô lao đầu vào tường. Như một thần đồng lên cơn nổi loạn, Heather, người yêu dấu của ai đó, trong cơn phẫn nộ được tiếp sức bởi nỗi buồn vời vợi, đã tách được chiếc ghế đẩu trong khi tiếp tục lao đầu vào tường. “Chúa ơi,” Verlaine nói. “Verlaine, can đảm lên,” Abnesti nói. ‘‘ Jett đừng khóc nữa. Trái với những gì chắc là anh đang nghĩ, khóc không tạo được nhiều dữ liệu đâu. Sử dụng lời nói ấy. Đừng biến chuyện này thành vô ích.” Tôi sử dụng lời nói. Tôi nói hùng hồn, chính xác. Tôi mô tả đi mô tả lại cảm giác của mình khi nhìn Heather làm cái điều mà lúc này cô bắt đầu làm, một cách chú ý, gần như đẹp đẽ, ấy là dùng chân ghế đánh vào đầu/ vào mặt. Để biện hộ cho mình, chính Abnesti cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa: thở khó nhọc, má đỏ ửng, trong lúc liên tục gõ bút vào màn hình iMac, ông ta vẫn làm vậy khi căng thẳng. “Hết giờ,” cuối cùng ông ta nói, đoạn dùng điều khiển ngắt dòng Darkenfloxx™. “Khốn kiếp. Vào trong đi, Verlaine. Khẩn trương lên.” Verlaine lao vội vào Phòng Làm Việc Nhỏ Số 2. “Nói với tôi nào, Sammy, Abnesti nói. Verlaine bắt mạch Heather, rồi giơ tay lên, ngửa lòng bàn tay ra, khiến anh ta trông như Chúa Jesus, chỉ có điều là một vị Chúa đang sốc chứ không phải ban phúc lành, và anh ta kéo kính lên đầu. “Cậu đùa tôi đấy à?” Abnesti nói. “Giờ thì sao?” Verlaine nói. “Tôi làm sao...” “Cậu đùa cái chó gì với tôi đấy?” Abnesti nói. Abnesti bật ra khỏi ghế, đẩy người tôi, và lao vào Phòng Làm Việc Nhỏ Số 2. VIII Tôi quay về Lãnh Địa của mình. Lúc ba giờ, Verlaine nói trên loa. “Jeff” anh ta nói. “Mời anh quay lại Đầu Nhện.” Tôi quay lại Đầu Nhện. “Chúng tôi lấy làm tiếc phải để anh chứng kiến, Jeff ạ,” Abnesti nói. “Chuyện đó ngoài dự kiến,” Verlaine nói. “Ngoài dự kiến cộng với không may,” Abnesti nói. Và xin lỗi vì tôi đã đẩy anh.” “Cô ấy chết rồi à?” tôi nói. “Ừm, cô ấy không phải người giỏi nhất,” Verlaine nói. “Nghe này, Jeff, chuyện này vẫn xảy ra,” Abnesti nói. “Đây là khoa học. Trong khoa học chúng ta khám phá những điều còn chưa biết. Người ta chưa biết năm phút truyền DarkenfloxxTM sẽ gây ra chuyện gì cho Heather. Giờ thì chúng ta đã biết, chúng ta còn biết một điều nữa, theo đánh giá của Verlaine về nhận xét của anh, là anh thực sự, chắc chắn, không chấp chứa cảm xúc lãng mạn tồn dư nào đối với Heather. Chuyện đó mới quan trọng, Jeff à. Một ngọn hải đăng hy vọng cho tất cả mọi người trong thời điểm buồn này. Và có thể nói, dù Heather đã chìm xuống biển trên con tàu của cô ấy, anh vẫn hoàn toàn vững chãi xét về phương diện tiếp tục không yêu đương lãng mạn với cô ấy. Dự đoán của tôi là, Ủy Ban Nghi Thức sẽ tiếp tục nói, ‘‘Ồ, Utica thực sự đang dẫn đầu trong việc cung cấp dữ liệu đột phá mới về ED289/290. ” Trong Đầu Nhện im ắng. “ Verlaine, ra ngoài đi,” Abnesti nói. “Đi làm việc của cậu đi. Chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.” Verlaine đi ra. “Anh có nghĩ tôi thích chuyện đó không?” Abnesti nói. “Có vẻ như ông không thích,” tôi nói. “Ồ, tôi không thích,” Abnesti nói. “Tôi ghét chuyện đó. Tôi là con người. Tôi có cảm xúc. Nhưng mà, gạt nỗi buồn cá nhân sang một bên, điều đó lại tốt. Nhìn chung, anh đã làm một điều tuyệt diệu. Tất cả chúng ta đều đã làm rất tuyệt. Đặc biệt là Heather. Tôi vinh danh cô ấy. Chúng ta hãy... chúng ta hãy nhìn thông suốt chuyện này, được không? Chúng ta hãy hoàn tất. Hoàn tất phần việc tiếp theo của Phép Thử Xác Nhận.” Rachel vào Phòng Làm Việc Nhỏ Số 4. IX “Giờ thì chúng ta sắp truyền Darkenfloxx™ cho Rachel đấy à? tôi nói. “Cứ nghĩ đi, Jeff’’ Abnesti nói. “Làm sao chúng tôi biết được anh không yêu Rachel cũng không yêu Heather nếu chúng tôi chỉ có dự liệu phản ứng của anh về chuyện mới xảy ra với Heather ? Dùng đầu đi. Anh không phải nhà khoa hoc nhưng Chúa biết anh làm việc cạnh những nhà khoa học suốt ngày. Truyền thêm chứ?” Tôi không nói “Đồng ý.” “Chuyện gì thế Jeff?” Abnesti nói. “Tôi không muốn giết Rachel,” tôi nói. “Ồ, ai muốn nào?” Abnesti nói. “Tôi muốn ư? Anh có muốn không, Verlaine?” “Không,” Verlaine nói trên loa. ‘‘Jeff, có lẽ anh đang nghĩ quá lên rồi,” Abnesti nói. “Darkenfloxx™ có khả năng giết Rachel không? Hẳn rồi. Chúng ta đã có tiền lệ Heather. Mặt khác, Rachel có lẽ mạnh mẽ hơn. Cô ấy dường như to con hơn một chút.” “Thực ra cô ấy bé nhỏ hơn một chút,” Verlaine nói. “Ồ, có lẽ cô ấy dẻo dai hơn,” Abnesti nói. “Chúng ta sẽ điều chỉnh liều lượng theo cân nặng,” Verlaine nói. “Vậy nhé.” “Cảm ơn Verlaine,” Abnesti nói. “Cảm ơn vì làm rõ điều đó.” “Có lẽ cho anh ta xem hồ sơ đi,” Verlaine nói. Abnesti đưa hồ sơ của Rachel cho tôi. Verlaine lại quay vào. “Đọc rồi khóc lóc đi,” ông ta nói. Theo hồ sơ của Rachel, cô đã trộm đồ trang sức của mẹ, trộm ô tô của bố, tiền mặt của chị gái, trộm tượng của nhà thờ. Cô vào tù vì ma túy. Sau bốn lần ở tù vì ma túy, cô vào trại cai nghiện, rồi vào trại cải tạo vì làm gái điếm, rồi vào nơi mà họ gọi là trại tái hòa nhập dành cho những người đã vào trại quá nhiều lần đến mức về cơ bản là miễn nhiễm. Nhưng hẳn cô cũng miễn nhiễm với trại tái hòa nhập, vì sau đó mới đến vụ động trời của cô: giết ba người - gã bán ma túy cho cô, chị của gã, bạn trai của chị của gã. Đọc xong khiến tôi cảm thấy hơi buồn cười vì chúng tôi đã phịch nhau và tôi đã yêu cô. Nhưng tôi vẫn không muốn giết cô. “Jeff này,” Abnesti nói. “Tôi biết anh đã cùng cô Lacey làm việc rất nhiều về vấn đề này. Về chuyện giết người và vân vân. Nhưng đây không phải chuyện của riêng anh. Đây là chuyên chúng ta.” “Thậm chí không phải chuyện chúng ta,” Verlaine nói. “Đây là khoa học.” “Nghĩa vụ của khoa học,” Abnesti nói. “Cộng với sự bức thiết.” Đôi khi khoa học thật đốn mạt,” Verlaine nói. “Mặt khác, Jeff ạ,” Abnesti nói, “vài phút khó chịu cho Heather...” “Rachel,” Verlaine nói. “Vài phút khó chịu cho Rachel,” Abnesti nói, “nhiều năm khuây khỏa cho hàng ngàn người yêu không đến độ hoặc yêu quá độ.” “Thử làm phép tính đi Verlaine nói. “Làm điều tốt nhỏ bé thì dễ dàng,” Abnesti nói. “Làm điều tốt lớn lao, khó hơn.” “Truyền tiếp nhé?” Verlaine nói. “Jeff ?” Tôi không nói “Đồng ý.” “Khốn kiếp, đủ rồi đấy,” Abnesti nói. “Verlaine, tên thứ đó là gì nhỉ ? Thứ mà tôi ra lệnh thì anh ta phải tuân theo ấy?” “Docilryde™,” Verlaine nói. “Có Docilryde™ trong MobiPak™ của anh ta không?” Abnesti nói. “Trong mọi MobiPak™ đều có Docilryde™,” Verlaine nói. “Anh ta có cần phải nói ‘Đồng ý’ không?” Abnesti nói “ Docilryde™,” là thuốc hạng C, nên...” Verlaine nói. “Thấy chưa, thế thì thứ đó với tôi chẳng có nghĩa lý gì cả,” Abnesti nói. “Thuốc tuân lệnh còn có ích gì nếu chúng ta cần anh ta cho phép dùng nó?” “Chúng ta chỉ cần một văn bản khước từ,” Verlaine nói. “Cái của khỉ đó mất bao lâu?” Abnesti nói. “Chúng ta fax sang Albany, họ fax lại cho chúng ta,” Verlaine nói. “Làm đi, làm đi, nhanh lên,” Abnesti nói, và họ đi ra, bỏ tôi một mình trong Đầu Nhện. X Thật buồn. Tôi thấy buồn và thất vọng khi nghĩ rằng lát nữa bọn họ sẽ quay lại và sẽ truyền Docilryde™,” cho tôi, và tôi sẽ nói “Đồng ý”, mỉm cười hòa nhã theo cách người ta mỉm cười khi bị truyền Docilryde™, và rồi Darkenfloxx™ sẽ chảy, vào người Rachel, và tôi sẽ bắt đầu mô tả nhanh như một con robot, cái cách người ta sẽ mô tả khi bị truyền Verbaluce™/ VeriTalk™/ChatEase™, về những điều Rachel bắt đầu làm với bản thân cô lúc ấy. Cảm giác như thể tôi chỉ cần ngồi đợi và sẽ lại trở thành kẻ giết người. Đó là một viên thuốc khó nuốt, sau khi tôi điều trị cùng cô Lacey. “Hết bạo lực, không giận dữ,” cô đã buộc tôi nói, nhắc đi nhắc lại. Rồi cô buộc tôi Nhớ Chi Tiếc về đêm định mệnh của tôi. Tôi mười chín. Mike Appel mười bảy. Cả hai chúng tôi đều là cặn bã. Cả đêm cậu ta sỉ nhục tôi. Cậu ta bé hơn, trẻ hơn, ít nổi tiếng hơn. Rồi chúng tôi ra trước cửa quán Frizzy, vật nhau trên mặt đất. Cậu ta nhanh nhẹn. Cậu ta hèn hạ. Tôi thua. Tôi không thể tin được. Tôi lớn hơn, già hơn, mà lại thua? Xung quanh chúng tôi đại để là tất cả mọi người chúng tôi biết, họ đang chứng kiến. Rồi cậu ta đè ngửa tôi. Một số kẻ cười ầm lên. Vài người nói, “Cứt thật, khổ thân Jeff.” Gần đó là một cục gạch. Tôi túm lấy, đập vào đầu Mike. Rồi đè lên cậu ta. Mike toi. Nghĩa là, nằm ngửa, đầu chảy máu, cậu ta toi, bằng cách ném cho tôi cái nhìn như muốn nói: anh bạn, thôi nào, chúng ta không coi chuyện này nghiêm trọng thế chứ? Đúng vậy. Tôi đã coi như thế. Tôi thậm chí không biết tại sao tôi làm vậy. Như thể, cùng với việc uống rượu và chỉ là một thằng nhóc và gần như thua cuộc, tôi đã được truyền một chất kiểu như TemperBerst - Quái vật cuồng nộ hay gì đó. InstaRaje - Tấn công chớp nhoáng. LifeRooner - Hủy hoại cuộc đời. “Này, mấy anh, xin chào!” Rachel nói. “Hôm nay chúng ta làm gì đây?” Kia là cái đầu mong manh của cô, khuôn mặt chưa bị hư hại của cô, bàn tay đưa lên gãi má, chân nhấp nhổm vì lo lắng, chân váy dài cũng đung đưa, đôi bàn chân đi guốc gỗ bắt tréo dưới gấu váy. Một lát nữa tất cả sẽ chỉ là một đống trên sàn nhà Tôi phải nghĩ. Sao họ lại truyền Darkenfloxx™ cho Rachel? Để họ có thể nghe tôi mô tả chuyện đó. Nếu tôi không ở đây để mô tả họ sẽ không làm điều đó. Tôi làm thế nào để không có măt ở đây nữa? Tôi có thể rời khỏi đây. Làm sao tôi rời khỏi đây được? Chỉ có một cánh cửa duy nhất ra khỏi Đầu Nhện nó được khóa tự động, và phía bên kia cửa có Barry hoặc Hans với chiếc roi điện gọi là DisciStick™. Tôi có thể đợi cho đến khi Abnesti đi vào, đẩy ông ta, cố chạy nhanh qua Barry hoặc Hans, phi về phía Cửa Chính? Có vũ khí nào trong Đầu Nhện không nhỉ? Không. Chỉ có cái cốc quà sinh nhật của Abnesti, một đôi giày chạy bộ, một thanh kẹo bạc hà, cái điều khiển của ông ta. Điều khiển của ông ta. Tuyệt thật. Thứ đó lẽ ra phải đeo ở thắt lưng ông ta mọi nơi mọi lúc. Nếu không một kẻ nào đó trong chúng tôi sẽ tự tiện truyền bất cứ thứ gì tìm thấy, nhờ Thư Mục Lưu Trữ, trong MobiPak™ của chúng tôi: một ít Bonviv™, có lẽ, một chút BlissTyme™, một chút SpeedErUp™. Một chút Darkenfloxx™. Chúa ơi. Đó là một cách rời bỏ. Dù rất đáng sợ. Vừa lúc ấy, trong Phòng Làm Việc Nhỏ Số 4, Rachel, tôi đoán cô đang nghĩ Đầu Nhện bỏ trống, cố đứng dậy, nhảy nhót vui vẻ một chút, như thể cô là một cô thôn nữ vừa bước ra khỏi nhà thì gặp anh chàng nhà quê mà cô đem lòng yêu xuất hiện trên đường đang cắp con bê dưới nách hay gì đó. Sao cô lại nhảy? Không vì lý do gì cả. Chỉ là vì đang còn sống, tôi đoán. Ít thời gian quá. Điều khiển được ghi nhãn rất rõ. Anh bạn Verlaine tốt bụng. Tôi sử dụng nó, thả nó xuống chỗ thông hơi, nhỡ đâu tôi đổi ý, rồi tôi đứng đó như thể: mình không tin được là mình vừa làm điều đó. Máy MobiPak™ của tôi kêu ro ro. Chất Darkenfloxx™ chảy vào. Rồi tiếp theo là nỗi sợ: tệ hơn cả tôi tưởng. Chẳng mấy chốc cánh tay tôi đã thọc sâu cả dặm vào lỗ thông khí. Rồi tôi loạng choạng đi quanh Đầu Nhện, tìm cái gì đó, bất kỳ cái gì. Cuối cùng, chuyện thành ra kinh khủng thế này đây: tôi dùng một góc bàn. Chết thì như thế nào nhỉ? Ta sẽ không bị giới hạn trong chốc lát. Tôi lướt ra ngoài qua mái nhà. Và lửng lơ trên đó, nhìn xuống. Đây là Rogan, đang kiểm tra hình xăm cổ trong gương. Đây là Keith đang mặc quấn lót ngồi thì thụp. Đây là Ned Riley, đây là B. Troper, đây là Gail Orley, Stefan DeWitt, tất cả đều là những kẻ giết người, tất cả đều là kẻ xấu, chắc vậy, mặc dù trong khoảnh khắc đó, tôi lại nhìn nhận khác đi. Lúc sinh ra họ đã được Chúa giao trọng trách lớn lên phải trở thành những kẻ khốn kiếp. Họ có chọn điều đó không? Họ có lỗi khi chui ra khỏi bào thai không? Khi còn dính nhao thai, họ cá khát khao lớn lên sẽ thành kẻ gây họa, thế lực đen tối, kẻ kết liễu mạng sống không? Trong khoảnh khắc thiêng liêng đầu tiên của của hơi thở/ nhận thức đó (những bàn tay nhỏ bấu vào và tuột ra) có phải hy vọng thiết tha nhất của họ là (bằng khẩu súng, con dao hoặc viên gạch) mang lại đau khổ cho gia đình vô tội không? Không; ấy thế mà định mệnh bị bẻ cong của họ đã nằm im lìm trong chính họ, những hạt giống chờ nước và ánh sáng truyền sức mạnh cho những bông hoa bạo lực nhất, đầu độc cuộc sống nhất, thứ nước/ ánh sáng đó thực ra là sự kết hợp cần thiết của xu hướng thần kinh và sự kích hoạt môi trường, nó sẽ chuyển hóa họ (chuyển hóa chúng ta!) thành thứ cặn bã của trái đất, những kẻ giết người, và vấy bẩn chúng ta bằng tội lỗi tột cùng không thể xóa sạch. Ôi,tôi nghĩ, có chút Verbaluce™ nào trong dịch truyền hay gì đó không nhỉ ? Nhưng không. Lúc này chỉ có mình tôi. Tôi bị kẹt, thấy mình mắc vào máng nước trên mái nhà, ngói xổm ở đó như cái miệng máng xối vui nhộn, rồi ở đó nhưng đồng thời cũng ở khắp nơi. Tôi có thể nhìn thấy tất cả: một dúm lá trong máng nước dưới bàn chân trong suốt của tôi; mẹ, mẹ tội nghiệp, ở nhà tại Rochester, đang cọ nhà tắm, đang khe khẽ hát ngâm nga đầy hy vọng để cố tìm niềm vui; một con nai gần thùng rác, bỗng nhiên giật mình trước sự hiện diện như bóng ma của tôi; mẹ của Mike Apple, cũng ở Rochester, một dấu kiểm gầy guộc quẫn trí chiếm lấy một dải mảnh khảnh trên cái giường của Mike; Rachel dưới kia trong Phòng Làm Việc Nhỏ Số 4, bị thu hút về phía gương một chiều bởi âm thanh cái chết của tôi; Abnesti và Verlaine vội vã vào Đầu Nhện; Verlaine quỳ bên cạnh để sơ cứu cho tôi. Màn đêm buông xuống. Lũ chim hót ca. Tôi chợt muốn nói rằng lũ chim đang cuồng nhiệt đón chào thời khắc ngày tắt. Chúng đang biểu diễn trong lúc đầu dây thần kinh sáng màu của trái đất cùng với mặt trời lặn thúc giục chúng hành động, rót vào mỗi chú chim thứ mật ngọt cuộc đời, mật ngọt cuộc đời sau đó lại tỏa ra thế giới, qua mỏ mỗi chú chim, dưới dạng khúc ca riêng của chú chim đó, và mỗi khúc ca này lại là sự ngẫu nhiên xuất phát từ hình dáng chiếc mỏ, c