6. AL ROOSTEN
Al Roosten đứng đợi đằng sau tấm bình phong giấy. Anh có hồi hộp không? Hừm, anh có hồi hộp đôi chút. Mặc dù có lẽ ít hồi hộp hơn nhiều so với hầu hết mọi người ở vào hoàn cảnh đó. Hầu hết mọi người giờ này có lẽ đang tè ra quần rồi. Anh có đang tè ra quần không? Vẫn chưa. Mặc dù, chà, anh có thể hiểu tại sao người ta có thể thực sự...
“Hãy sôi động lên nào! ” MC hét tướng lên, một cô nàng tóc vàng kiểu hoạt náo viên, đã quá tuổi tết tóc nhưng mấy cái đuôi sam vẫn vung vẩy khi cô ta giả vờ chạy bộ, vì một lý do nào đó. “Chúng ta ở đây để đấu tranh với ma túy phải không? Đúng vậy! Những người làm kinh doanh chúng ta có cho phép con cái mình dùng ma túy không? Không đời nào, chúng ta không cho phép, chúng ta phản đối quyết liệt chuyện đó! Bản thân chúng ta có dùng ma túy không? Các cháu, những cháu đang có mặt ở đây, hãy tin tôi khi tôi nói chúng tôi không dùng, và chưa bao giờ dùng cả! Bởi vì, với tư cách là người sống bằng nghề xem phong thủy, tôi chẳng thể nào làm công việc xem phong thủy của mình nếu như đang phê thuốc, bởi vì công việc của tôi là dò tìm trường năng lượng, và nếu tôi hút hít, hoặc thậm chí chỉ cần uống quá nhiều cà phê thôi, trường năng lượng sẽ bị nhiễu loạn, tin tôi đi, tôi biết điều đó, trước kia tôi thường hút thuốc mà!” Đó là buổi đấu giá Các Ngôi Sao Địa Phương diễn ra vào buổi trưa, Ngôi Sao Địa Phương là bất kỳ kẻ nào đủ đần độn để nói “đồng ý” khi được Phòng Thương Mại hỏi.
“Chính vì thế mà chúng ta có mặt ở đây để quyên tiền cho LaffKidsOffCrack (ngăn thanh thiếu niên tránh xa ma túy) và những gã hề chống ma túy của họ!’’ Cô ả tóc vàng gào to. “Giống như thầy BugOut, khi giảng bài trên lớp, với một quả bóng bay, đã nói rằng chuyện này bắt đầu với cái tẩu hút cần và kết thúc với cái quan tài, và tôi nghĩ điều đó là quá đúng!” Larry Donfrey từ công ty bất động sản Larry Donfrey đứng cạnh đó trong bộ đồ bơi. Donfrey là một anh chàng tốt. Tốt nhưng không hoàn hảo. Đấu óc không sáng sủa lắm. Luôn rám nắng. Donfrey có hấp dẫn không? Đáng yêu. Liệu những người đấu giá có cho là Donfrey đáng yêu hơn anh, Roosten không? Ồ, làm sao anh biết được? Anh có thích con trai không? Anh có phải dạng chuyên gia đánh giá dựa trên độ đáng yêu của các anh chàng hay không ? Không, anh không thích và chưa bao giờ thích con trai cả. Đúng là từng có một giai đoạn hồi học cấp hai khi anh có phần lo lắng rằng có thể mình thích con trai, và đã liên tục thua các cuộc đấu vật, bởi vì, thay vì tập trung khóa giữ đối thủ, anh chỉ luôn thầm đánh giá liệu rằng bên dưới tấm bảo vệ thằng nhỏ của anh có bị đau không bởi vì nó đang hơi bị cương lên hoặc là bởi vì mỏ của nó đã chui lỗ thò ra ngoài, và có một lần anh khá chắc chắn rằng anh đã hơi cương lên khi áp mặt vào cái bụng rắn chắc của Tom Reed, nó có mùi dừa, nhưng sau buổi tập, trong lúc ám ảnh về điều đó khi đi trong rừng, anh nhận ra rằng đôi khi anh cũng từng hơi cương lên khi con mèo ngồi trên đùi mình dưới ánh nắng mặt trời, điều đó chứng tỏ rằng anh đã không có cảm giác nhục dục với Tom Reed, bởi vì anh biết chắc chắn rằng anh không có cảm giác nhục dục với con mèo, bởi vì anh thậm chí còn chưa từng nghe tả rằng điều đó có thể xảy ra. Và kể từ ngày hôm đó, bất cứ khi nào anh thấy mình đang băn khoăn liệu rằng mình có thích con trai hay không, anh luôn nhớ lại mình đã hớn hở bước đi trong rừng cây sau khi nhận ra mình không thấy bọn con trai hấp dẫn hơn chút nào so với lũ mèo, lại còn vui vẻ đá những cái mũ nấm mà trong lòng phấn khởi nhẹ nhõm vô cùng. Một thứ âm nhạc cất lên, bao gồm một loạt những tiếng đập to và mạnh lúc lúc lại ngắt quãng bởi những tiếng rên của phụ nữ và thứ gì đó nghe như tiếng cửa cót két, và Larry Donfrey đi dọc sàn catwalk trong tiếng cổ vũ, reo hò đột ngột dậy lên. Cái quái gì thế nhỉ ? Roosten nghĩ. Hò reo? Cổ vủ? Anh cũng sẽ được cổ vũ chứ? Được hò reo chứ? Anh nghi ngờ điều đó. Ai mà hò reo/ cổ vũ cho một anh chàng đầu hói trong trang phục người chèo thuyền đáy bằng kia chứ? Nếu anh mà là phụ nữ, anh cũng cổ vũ/ la hét cho Donfrey, anh chàng với bộ mông căng và đôi cánh tay rám nắng săn chắc. Cô nàng tóc vàng ra hiệu cho Roosten bằng cách trỏ vào anh trong khi bước tại chỗ. Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi. Roosten lo lắng bước ra từ đằng sau bình phong giấy. Không ai hò reo. Anh bắt đầu bước dọc sàn catwalk. Không có tiếng cổ vũ. Căn phòng tạo ra âm thanh mà một căn phòng tạo ra khi người ta cố gắng không phá lên cười. Anh cố cười một cách quyến rủ nhưng miệng anh quá khô. Có lẽ những chiếc răng vàng xỉn của anh đang phô ra, và cả chỗ lợi tụt xuống nữa. Đờ người trong ánh đèn chói lọi, trông anh thật điên khùng và già nua và khổ sở nhưng vẫn còn sót lại chút kiêu ngạo, đến nỗi cảm giác khó ở căng thẳng bao trùm căn phòng, một cảm giác khó ở mà, trong một bối cảnh không từ thiện, có thể dẫn tới những tiếng la ó xúc phạm hoặc việc quăng ném đồ vật, nhưng trong trường hợp này chỉ lôi kéo được một tiếng hò reo thương hại từ gần quầy salad. Roosten tươi mặt lên và bớt căng thẳng, ngập ngừng vẫy tay về phía tiếng cổ vũ, và sự gượng gạo của động rác đó - cái cách nó vô tình để lộ ra anh đang sợ hãi chừng nào - đã tạo cảm tình cho khán giả, những người trước đây vài giây thôi đã sẵn sàng nhạo báng anh, và có một người nữa cổ vũ thương hại anh, khiến Roosten cười nhăn nhở và lại làm dấy lên làn sóng cổ vũ thương hại. Roosten chẳng nhận ra sự thương hại trong đó. Quả một mức độ reo hò và cổ vũ siêu đẳng. Anh phải gồng cơ lên một cái mới được. Anh sẽ làm. Anh đã làm. Việc này khiến những tiếng reo hò, cổ vũ tăng lên tới ngưỡng ít nhất là ngang ngửa. Nhữns tiếng reo hò/ cổ vũ giành cho Donfrey có khác gì khỏa thân đâu. Diều đó có nghĩa là anh đã hạ gục Donfrey, bởi vì Donfrey đã phải khỏa thân mà cũng chỉ ngang ngửa anh, Al Roosten. Ha ha, Donfrey tội nghiệp! Mặc đồ lót chạy loăng quăng mà chẳng được gì. Cô ả tóc vàng chụp một cái vợt bươm bướm lên đầu Roosten và thế là anh liền vào trong căn ngục làm bằng hộp các tông cùng với Donfrey. Giờ khi đã đánh bại Donfrey, anh chợt cảm thấy có cảm tình với anh ta. Anh bạn cũ Donfrey. Anh và Donfrey là hai trụ cột sóng đôi của cộng đồng kinh doanh địa phương. Anh không biết Donfrey rõ lắm. Chỉ ngưỡng mộ anh ta từ xa. Cũng như Donfrey ngưỡng mộ anh từ xa. Có một lần, tất tật cả nhà Donfrey đã vào cửa hàng Hào Quang Tàn Lụi của Roosten. Vợ Donfrey rất xinh: chân đẹp, lưng thon, tóc dài. Không thể dứt mắt khỏi cô nàng. Con của Donbrey trông cũng rất tuyệt vời, hai đứa ái nam ái nữ thanh tú đang lịch sự tranh luận gì đó, có lẽ là về lịch sử của tòa án tối cao? Mỗi một Ngôi Sao có cửa sổ chấn song của riêng mình trong căn ngục các tông. Donfrey lúc này đã bước ra khỏi ngục của mình về phía ngục của Roosten. Duyên dáng làm sao. Quả là một hoàng tử. Họ trò chuyện một chút. Đám đông ghen tị tự hỏi hai cột trụ sinh đôi này đang nói gì riêng tư với nhau vậy. Nhưng, rất tiếc, không được: đây là chuyện giữa hai cột trụ. Chuyện này không dành cho đám đông. Donfrey đang nói gì đó nhưng tiếng nhạc om sòm quá nên Roosten nghe không rõ. Roosten nghiêng người tới. “Tôi nói, đừng lo về điều đó, Ed ạ,” Donfreỵ hét lên. “Anh làm tốt lắm. Thật sự đấy. Không vấn đề gì đâu. Chỉ một tuần thôi là sẽ chẳng ai còn nhớ đến nó nữa đâu.” Gì thế? Cái quái gì thế? Donfrey đang nói cái Rằng anh đã làm quá tệ sao ? Có phải anh đã làm gì đáng xấu hổ không? Trước toàn thể thành phố? Không thể nào. Anh đã ghi điểm mà. Donfrey đang trên một hành tinh khác hay sao vậy? Đang phê thuốc hay sao? Phê thuốc trong một sự kiện chống ma túy sao? Donfrey vừa mới gọi anh là Ed sao? Donfrey hãy đi mà hôn mông anh. Thật giả tạo. Thật hợm hĩnh. Anh đã quên mất điều đó. Anh đã quên rằng Donfrey là một kẻ hợm hĩnh giả tạo. Lần đó khi nhà Donfrey bước vào Hào Quang Tàn Lụi, họ ngay lập tức quay đầu bước ra ngoài, như thể họ vừa thấy bộ sưu tập cổ của Roosten qua bụi bặm không xứng với ngôi nhà của gia đình Donfrey, một dinh thự đúng nghĩa trên một quả đồi. Còn vợ Donfrey lúc đó cũng chẳng xinh, Roosten đột ngột thừa nhận thực lòng; cô ả xanh xao quá. Một cô ả vất vơ xanh xao, kiêu kỳ. Con lũ con của Donfrey ấy à - nếu lũ ấy mà là con anh á? Anh sẽ chỉnh chúng một chút. Cố bớt cái vẻ thanh tú của chúng đi. Chúng là con gái hay con trai vậy. Thực sự là chẳng thể nào phân biệt được. Bản thân anh thì không có con cái. Chưa từng lập gia đình. Dù vậy, anh có mấy cậu nhóc. Mấy đứa đó là cháu anh. Chúng nó không thanh tú. Mà ngược lại là khác. Lũ đó là bất cứ thứ gì trái ngược với thanh tú. To xác? Cục mịch? Không, chúng nó rất khá. Chúng là những anh chàng nam tính. Và nam tính cỡ nào? Có lẽ là quá nhiều. Anh không biết tại sao chị anh, Mag, cứ nhất quyết đưa chúng tới tiệm cắt tóc Budgi Cutz trong khi Budgi-Cutz làm chúng trông như ba phiên bản khổng lổ của cùng một tên đầu rụt kỳ quặc người Đức, tóc mái cắt thẳng một đường ngang phè, anh cũng chẳng biết nữa. Hằng đêm đều có một trận tam quốc gầm gừ/ vật lộn ở tầng hầm, lủ nhóc gọi nhau là Đầu Đất hoặc là Rắm Thối cho tới khi một đứa va mạnh cái đầu tròn vào một thứ gì đó bằng kim loại và cả lũ đỡ đứa bị đau lên tầng, nước mắt lã chã trên những gò má bầm tím vì vật nhau, cứ như là ba tên phát xít đột ngột biết ăn năn vậy. Không phải phát xít. Trời ạ. Mà là người Đức. Những thiếu niên Đức đầy nhiệt huyết trước cuộc chiến tranh. Những Beethoven trẻ trung, khỏe mạnh. Mặc dù nhân nói về Beethoven, anh ngờ rằng Beethoven chưa bao giờ dùng tay không nạy giá đặt sách cầu nguyện ra khỏi chiếc ghế dài nhà thờ vì lời thách thức của một Beethoven khác, trong khi một Beethoven thứ ba hãnh diện chưng ra, trên cuốn thánh ca, bốn chiếc khăn lau mũi cuộn tròn mà anh ta vừa mới... Đó là tại vụ ly dị. Vụ ly dị đã làm cho lũ trẻ trở nên hoang dại. Đó là chuyện buồn của Mag. Hồi trung học, Al là một đô vật nổi tiếng còn Mag là một cô gái ngoan đạo sắt son một lòng yêu Chúa. Họ sống ở nông trại của bố mẹ mình. Nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng chỉ có Mag là làm nông. Năm lớp mười một, chị bắt đầu hẹn hò với Ken Glenn, cũng là nông dân, với đôi tai to đùng. Hồi ấy đã có người cười cợt khi Mag và Ken lấy nhau. Đã có người bông đùa rằng Mag và Ken làm lễ trong một nhà thờ đầy những gia súc gia cầm. Nếu như có cuộc hôn nhân nào khiến người ta kỳ vọng là sẽ lâu dài, thì nó chính là đây: đám cưới của hai nông dân Thiên Chúa giáo thô kệch. Nhưng không, Ken đã rời bỏ Mag để đến với một đám cưới nông dân khác. Mag không thô kệch. Chị đơn giản, đơn giản như hòn đất... Chị xinh đẹp. Một phụ nữ xinh dẹp. Chị - mọi thứ đều ở đúng chỗ. Chị cư xử rất tốt. Trừ những lúc la mắng lũ trẻ. Lúc đó mặt chị trở thành một chiếc mặt nạ đỏ méo mó. Ta thấy nỗi thất vọng của chị khi là người phụ nữ duy nhất ly dị trong một giáo đoàn cực kỳ hà khắc, sự ngượng ngùng của chị khi phải chuyển về sống với em trai, nỗi lo rằng nếu em trai chị mất cửa hàng (mà giờ đây có vẻ hầu như chắc chắn sẽ là như thế), thì chị sẽ phải bỏ học và kiếm công việc thứ ba. Đêm qua anh đã thấy chị ở bàn bếp sau ca làm việc ở Costco, ngủ gục khi đang đọc giáo trình y tá của trường đại học cộng đồng. Một y tá ở tuổi bốn mươi lăm. Thật nực cười. Anh thấy điều đó thật buồn cười. Cho dù anh không thấy đang cười. Anh thấy điều đó thật đáng ngưỡng mộ. Một kẻ hợm mình như Donfrey có thể lấy đó làm buồn cười. Một kẻ hợm mình như Donfrey có thể chỉ nhìn qua Mag trong bộ quần áo y tá lùng thùng và xua lũ yêu tinh hư hỏng của anh ta trở về dinh thự Donfrey nguy nga, nơi gần đây đã xuất hiện trên mục Phong Cách Sống của tờ... Ôi chao, dinh mới chả thự. Nhà của Gandhi có chiếc bạt nhảy lò xo ngoài trời lớn nhất trong vùng ba bang không? Chúa Jesus có đường chơi xe điều khiển từ xa rộng hai mẫu Anh có cả những ngọn núi để trèo và một ngôi làng nhỏ sáng đèn vào buổi tối không? Trong Kinh Thánh không thấy ghi là có. Hừ. Căn ngục bìa các tông giờ đã đầy những Ngôi Sao. Chuyện này xảy ra như thế nào nhỉ? Có vẻ như anh đã lỡ mất những bước catwalt của Max đến từ cửa hiệu sửa xe Max’s Auto, Ed Berden từ quán Steak-n-Roll, và hai anh chàng an hem sinh đôi hippie cao nghều từ tiệm cà phê Coffee-Minded. Cô ả tóc vàng này đang đứng yên lặng, đầu cúi xuống, như thể chờ đợi sự thâm thúy dựa trên kinh nghiệm của cô dâng trào để đưa vào đoạn diễn văn bế mạc lay động lòng người có thể đưa cô một lần và mãi mãi trở thành người đau đớn nhất ở nơi này. “Thưa quý vị, chúng ta đã đến với thời khắc quan trọng nhất,” cô nói khẽ. “Đó là buổi đấu giá của chúng ta. Sẽ là một buổi đấu giá câm. Nếu không có quý vị thì sẽ ra sao nhỉ? LaffKidsOffCrack chỉ là những anh chàng bình thường nào đó với nhiệt huyết chống ma túy, mặc những bộ đồ kỳ quặc trong ngôi nhà của chính mình. Hãy viết giá quý vị muốn, sẽ có người đến gom lại. Sau đó, nếu quý vị là người chiến thắng, quý vị sẽ được ăn trưa cùng người nổi tiếng mà quý vị muốn.” Kết thúc chưa vậy ? Có vẻ đã kết thúc rồi. Liệu anh đã chuồn ra được chưa? Anh có thể chuồn ra nếu khom người thấp xuống. Anh khom người thấp xuống và luồn ra ngoài trong khi cô nàng tóc vàng tiếp tục lải nhải. Trong khu thay đồ, anh thấy quần áo của Donfrey vắt trên một chiếc ghế: quần xếp ly đắt tiền, áo lụa xịn. Dưới đất là chùm chìa khóa và ví của Donkrey. Thật đúng là Donkrey, bày bừa ra một khu thay đồ đẹp đẽ hoàn hảo như vậy. Ồ, tại sao anh lại bực mình với Donfrey chứ? Donfrey có làm gì anh đâu? Anh ta mới chỉ nhận xét một câu, cố gắng tỏ ra tử tế thôi mà. Cố gắng tỏ ra nhân từ. Với một người bề dưới. Roosten bước lên một bước và đá vào chiếc ví. Chà, nó trượt như chưa từng được trượt. Ngay xuống dưới một chồng hộp đựng đồ. Như một quả bóng khúc côn cầu. Giờ chỉ còn lai chùm chìa khóa, càng làm tôn lên sự mất tích của cái ví. Ôi trời ơi. Anh có thể nói rằng anh chỉ vô ý đá cái ví xuống dưới đó. Cũng gần đúng mà. Anh thực sự đâu có định làm thế. Anh chỉ muốn đá nó một cái nên anh đã đá. Anh là một kẻ bốc đồng như thế. Đó là một trong những điều tốt về anh. Thế nên anh mới mua cửa hàng. Một cửa hàng đang lụn bại. Anh đá chùm chìa khóa một cái. Cái quái gì thế? Sao anh lại làm thế ? Chùm chìa khóa trượt đi thậm chí còn xa hơn cả cai ví. Giờ cái ví và chùm chìa khóa đang nằm sâu dưới chồng hộp. Trời ơi, quá tệ. Quá tệ khi anh đã vô tình đá nhưng thứ đó vào dưới đó. Donfrey lao vào khu thay đồ, nói oang oang vào chiếc điện thoại di động bằng một giọng biết-tuốt. Con bé ổn, Donfrey rống lên. Hồi hộp nhưng đã sẵn sàng. Rất dũng cảm. Rất kiên cường. Con bé đúng là vàng ròng. Luôn chia sẻ việc nhà: đến lượt mình thì mang đồ xuống giặt, kéo thùng rác ra đường. Đã không ngủ cả tuần rồi. Quá phấn khích. Nó đang chờ đợi cái gì nhất ư? Chạy cùng cả lớp trong giờ thể dục. Tưởng tượng xem: cả đời em phải lê bước với một bàn chân khoèo, rồi cuối cùng người ta cũng tìm ra cách để chữa nó. Cái cách đó rất đáng sợ, quả vậy, Chúa ơi, cái dây chằng làm vỡ bàn chân ra rồi chỉnh hình lại. Con bé tội nghiệp đã phải chờ đợi quá lâu. Họ phải khẩn trương về đón nó, đưa nó tới đó ngay lập tức. Họ đã muộn, buổi đấu giá làm mất nhiều thời gian quá. Đáng lẽ anh ta nên bỏ qua nó, nhưng đó là một việc tốt. Roosten nhanh chóng mặc xong quần áo và rời khu thay đồ. Trời ơi, toàn bộ điều đó có nghĩa là gì? Có vẻ như một trong số các yêu tinh không hoàn hảo như là... Một trong số các yêu tinh phải lê bước sao? Anh không thể nào nhớ được. Chà, thế thì thật buồn. Sự ốm yếu của một đứa trẻ thật là... trẻ con chính là tương lai. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để giúp đứa trẻ đó. Nếu thằng cháu nào của anh có bàn chân khoèo, anh sẽ dời non lấp bể để cái chân đó được chỉnh lại. Anh sẽ cướp ngân hàng. Và nếu thằng cháu anh mà là con gái thì thậm chí còn tệ hơn. Có ai mời một người chân quặp hay chân khoèo hay thế nào đó nhảy không hả? Con gái bạn ôm nạng ngồi đó, ăn diện đẹp đẽ nhưng không nhảy. Hàng trăm chiếc lá khô đang bay lòng vòng ở bãi đỗ xe FlapJackers. Chú chim đang đậu trên gờ giảm tốc bỗng lao vút đi, giật mình vì đám lá ùa lên. Đám lá ngu ngốc, chúng chẳng bao giờ tóm được chú chim đó. Trừ phi anh lấy đá ném nó chết, rồi bỏ nó nằm lại ở đó. Chúng sẽ rất biết ơn và sẽ phong cho anh là Vua Lá. Ha ha. Anh đá đống lá một cái đầy hằn học. Chết tiệt. Anh cảm thấy muốn khóc. Tại sao, là gì vậy? Cái gì đã làm anh cảm thấy buồn tới vậy? Anh lái xe xuyên qua cái thành phố nơi anh đã sống cả cuộc đời mình. Con sông đang khi nước cả. Ngôi trường tiểu học đã có một giá để xe đạp mới. Như thường lệ, một lũ chó nhảy xổ vào hàng rào khi anh đi qua trại chó Plannery. Cạnh trại chó là hiệu bánh Mike. Có một lần, hồi năm lớp bảy tệ hại đó, mẹ đã đưa anh tới tiệm Mike uống Coca. "Có chuyện gì thế, Al?” mẹ anh hỏi. “Tất cả các bạn đều bảo con khệnh khạng và béo,” cậu Al nói. “Và các bạn còn nói con lén lút.” “Chà, Al,” bà nói, “con khệnh khạng, con béo. Và me đoán có thể là con khá lén lút nữa. Những con biết con còn sao nữa không? Con có thứ được gọi là sự dũng cảm lương tâm. Khi con biết điều gì là đúng, con làm điều đó, cho dù phải trả giá thế nào.” Mẹ anh đôi khi cứ quá lên như thế. Có lần, ba đã nói rằng bà có thể dựa vào cách anh chạy lên tầng mà biết anh có thể trở thành một người leo núi vĩ đại. Có lần, khi anh cố gắng giành được điểm B trừ môn toán, bà đã nói rằng anh nên trở thành một nhà thiên văn học. Mẹ yêu dấu. Bà luôn luôn làm cho anh cảm thấy mình thật đặc biệt. Đột nhiên mặt anh nóng bừng. Anh cảm thấy như mẹ đang nhìn mình từ trên thiên đường, nghiêm nghị nhưng buồn rầu, hệt những ngày xưa, như thể đang muốn nói, Này con, có thể chúng ta đang quên điều gì đó chăng? Hừm, đó là một tai nạn. Anh đã vô tình thay đổi chỗ của một vài thứ. Bằng chân mình. Thông qua động tác đá chân vào chúng một cách tự phát. Đôi mắt mẹ anh nheo lại trên thiên đường. Bọn họ đối xử tệ với con, anh nói. Mẹ anh trên thiên đường gõ gõ bàn chân. Anh phải làm gì nào? Chạy ngược trở lại,dẫn họ tới chỗ chùm chìa khóa ư ? Họ sẽ biết anh đã làm điều đó. Thêm nữa, Donfrey hẳn đã bỏ đi lâu rồi. Có lẽ vợ Donfrey có một bộ chìa khóa dự phòng. Cho dù vợ Donfrey không có ở đó. Hừm, có thể có ai đó sẽ chở Donfrey về nhà. Sau khi anh ta đã hoài công vô ích mất một lúc để tìm chùm chìa khóa. Làm cho anh ta bị muộn, và họ phải đổi lịch chữa trị cho đứa bé... Chết tiệt. Ồ, họ sẽ sống mà. Chẳng ai chết vì chuyện này cả. Một đứa trẻ sẽ phải chờ đợi thêm vài tháng cho... Roosten tấp xe vào một lối vào nhà lát đá trắng. Anh phải nghĩ. Một con chó Yorkie chạy tới hàng rào, sủa chào mừng. Rồi một con gà chạy tới. Hả. Một con gà và một con chó Yorkie, sống trong cùng một khoảnh sân. Chúng đứng cạnh nhau, nhìn Roosten. Eureka. Anh đã biết cách giải quyết chuyện này rồi. Anh sẽ lén trở lại, giả vờ như mình chưa từng đi. Tất cả mọi người hẳn đang tìm chiếc ví và chùm chìa khóa. Anh sẽ cùng tìm với họ một lúc. Khi bọn họ sắp sửa bỏ cuộc, anh sẽ nói, chắc mọi người đã tìm dưới đống hộp đồ đó rồi phải không? Donfrey sẽ nói, À, chưa tìm đâu. Roosten sẽ gợi ý, Thử tìm ở đó xem sao. Họ sẽ kiếm một vài anh chàng và di chuyển đống hộp đồ. Và chiếc ví sẽ ở đó và chùm chìa khóa sẽ ở đó. Chà, Donbrey sẽ nói. Anh tuyệt vời quá. Roosten sẽ nói, Chỉ là linh cảm thôi. Tôi chỉ suy tính loại trừ tất cả những khả năng khác. Tôi e là trước đây tôi đã đánh giá thấp anh mất rồi, Donfrey sẽ nói. Chúng tôi phải sớm mời anh sang chơi nhà thôi. Tới dinh thự ấy hả? Roosten sẽ nói. Và Al này? Donbrey sẽ nói. Tôi xin lỗi vì lần chúng tôi bước ra khỏi cửa hàng của anh. Như thế thật thô lỗ Và Al này? Xin lỗi vì lúc trước tôi đã gọi anh là Ed. Ồ, anh đã gọi tôi thế à? Roosten sẽ nói. Thật lòng tôi thậm chí còn chẳng để ý cơ. Bữa tối ở dinh thự sẽ suôn sẻ. Chẳng bao lâu sau anh sẽ trở thành một phần của gia đình đó. Anh có thể ghé qua bất cứ lúc nào. Như thế thì thật là tuyệt. Thật tuyệt khi đi giao lưu ở một dinh thự. Thi thoảng lũ cháu trai có thể đi cùng. Mặc dù tốt hơn cả là chúng đừng nên phá phách bất cứ thứ gì. Chúng sẽ phải vật lộn với nhau ở bên ngoài. Anh không muốn tòa dinh thự của những người bạn của mình bị bày bừa. Anh thấy người vợ xinh đẹp của Donfrey, phiến muộn bởi tất cả những thứ lũ nhóc đã làm hỏng, đổ người xuống một chiếc ghế và bắt đấu khóc. Cảm ơn, lũ nhóc, tuyệt lắm, cảm ơn rất nhiều vì điều đó. Đi ra ngoài. Đi ra ngoài và ngồi yên lặng đi. Lúc này mặt trăng đang tròn vành vạnh ngoài ô cửa sổ lớn, anh và Donfrey đang mặc áo đuôi tôm còn vợ Donfrey mặc thứ gì đó khoét ngực sâu và vàng lấp lánh. Bữa tối này thật tuyệt, anh nói. Tất cả những bữa tối ở nhà anh đều rất tuyệt vời. Đó là điều tối thiểu chúng tôi làm được, Donfrey nói. Anh đã giúp chúng tôi quá nhiều vào cái lần tôi để mất chùm chìa khóa một cách ngu ngốc đó. Ha ha, đúng rồi, chà, về lần đó hả? Roosten nói. Rồi anh kể hết với họ về chuyện đó, anh đã làm một việc không hay thế nào, anh đã nhìn thấy ánh sáng và quay trở lại giúp ra sao. Thật là một cuộc cách mạng! Donfrey nói. Điều đó đòi hỏi phải can đảm lắm đấy, vợ Donfrey nói. Khi anh quay trở lại như thế. Có thể nói là cần đến sự dũng cảm lương tâm, Donfrey nói. Sự trung thực của anh thực sự đã làm chúng tôi càng ngưỡng mộ anh hơn rất nhiều, vợ Donhrey nói. Mag cũng ở đó. Chị ấy đang làm gì ở đó thế nhỉ ? Chà, cũng chẳng sao, chị ấy có thể ở lại. Mag là một người tốt tính. Một người nói chuyện lịch thiệp. Người nhà Donfrey sẽ đánh giá cao những phẩm chất tốt của chị ấy. Cũng giống như họ đã cảm kích những phẩm chất tốt của anh. Và chẳng phải mẹ rất muốn thấy điều đó sao, những đứa con của bà cuối cùng cũng đã được tưởng thưởng bởi những người cao quý trong một dinh thự đẹp đẽ. Một âm thanh lạ vô tình của sự thỏa mãn đánh thức Roosten khỏi cơn mơ tưởng. Ha. Cái quái gì thế nhỉ ? Anh đang ở đâu vậy? Con chó Yorkie đang ngửi ngửi con gà. Con gà dường như chẳng hề bận tâm. Hay chú ý. Con gà đang chú tâm hoàn toàn vào anh, Al Roosten. Phải, đúng vậy. Cứ làm như bất cứ điều nào trong số đó sẽ xảy ra ấy. Làm như anh sẽ phóng trở lại vậy. Họ sẽ nhìn xuyên thấu anh. Họ sẽ nướng mông anh. Người ta luôn luôn nhìn xuyên thấu anh và nướng mông anh. Khi anh ăn cắp cặp kính mắt gập của Kirk Desner, lũ trẻ trong đội đá nhìn xuyên thấu anh và nướng mông anh. Lần anh lừa dối Syl, Syl đã nhìn xuyên thấu anh, đã phá bỏ hôn ước của họ, và lừa dối lại anh ngủ với Charles, đó có lẽ là lần bị nướng mông tồi tệ nhất so với bất cứ lần nào anh đã từng bị nướng mông trong cuộc đời mà gần đây dường như là một chuỗi nướng mông với mức độ càng ngày càng tăng. Tâm trí anh quay về với mẹ, như vẫn luôn luôn thế, để tìm kiếm một lời động viên. Cái gì cơ, tay Donfrey ngớ ngẩn đó chưa từng có lỗi lầm nào trong đời sao? mẹ anh nói. Chưa từng vô tình dính líu tới thứ gì đó không may mắn mà buồn thay lại xảy ra hay sao? Thế mà giờ lại muốn gắn nhãn cho con là đồ tồi, đồ bỏ, hoặc một kẻ nông nổi xấu xa, chỉ bởi vì một lỗi cỏn con sao? Như thế có công bằng không? Con không nghĩ là hắn ta thỉnh thoảng cũng cần đến sự tha thứ trong đời sao? Có lẽ vậy, Roosten nói. Ồ, chắc chắn là thế chứ gì nữa, mẹ anh nói. Mẹ hiểu con từ bé tới giờ, Al, và mẹ biết trong người con không co chút hèn hạ, xấu xa nào cả. Con là Al Roosten. Đừng quên điều đó. Có đôi lúc con nghĩ rằng có gì đó không ổn ở mình, nhưng rồi lần nào cũng vậy, hóa ra, đều không phải thế. Sao con lại phải dằn vặt bản thân mình về lần này và, khi làm như thế, bỏ lỡ mất vẻ đẹp của thời khắc hiện tại kia chứ? Giọng nói du dương của mẹ vang lên trong đầu đã cổ vũ cho anh. Anh đánh xe ra khỏi lối vào nhà. Mẹ đã đúng. Thế giới này thật đẹp. Đây là con đường dẫn vào nghĩa trang người tiên phong với những phiến đá nghiêng ngả màu vàng. Đây là trạm thay dầu Jiffy Lube vô cùng sống động. Một bầy chim cuộn thành khối tròn lao thẳng, rồi đậu lên các cành nhánh của một cái ca-y bị sét đánh. Anh biết rằng mẹ không thực sứ ở trong đầu mình. Anh chỉ tưởng tượng điều mẹ anh có thể sẽ nói thôi. Ai mà biết mẹ anh sẽ nói gì chứ? Cuối cùng bà có thể nổi dóa lên cũng nên. Nhưng anh chắc chắn rằng mình nhớ bà. Anh lại nghĩ về cô bé tật nguyền đó. Họ đã lỡ buổi hẹn và phải sắp lịch lại. Mà chỉ có thể hẹn lại được sau cả vài tháng nữa. Trong bóng đêm, cô bé với xuống bàn chân khoèo của mình và rên lên một tiếng. Cô đã tới thật gần, thật gần để có thể... Thật là vớ vẩn. Thật là tiêu cực. Ta phải để cho vết thương lành miệng chứ. Tất cả mọi người đều biết điều đó. Ta phải yêu quý chính bản thân mình. Điều gì mới là tích cực ấy à? Cửa hàng: hãy nghĩ cách cải thiện nó, làm cho nó trở nên trang nhã một chút, đưa nó sống trở lại. Anh sẽ đặt vào đó một quầy cà phê. Vứt bỏ cái thảm củ kỹ xỉn màu đó. Thế, anh đã cảm thấy tốt hơn rồi. Ta phải có niềm vui. Niềm vui làm con người ta bước tiếp. Một khi anh đã làm cho cửa hàng đứng vững được, anh sẽ tiến xa hơn, làm cho nó trở nên tuyệt vời. Người ta sẽ xếp hàng chờ đợi khi anh tới vào mỗi buổi sáng. Khi anh lấn qua đám đông trong trí óc của mình để tiến vào, mọi người đều như đang hỏi, với những nụ cười và những cái vỗ lưng, rằng anh có xem xét ra ứng cử chức thị trưởng không? Anh có muốn làm cho thành phố này những gì anh đã làm cho Hào Quang Tàn Lụi? Ha ha, ứng cử chức thị trưởng, sẽ vui lắm đấy. Biểu ngữ của anh sẽ có những màu gì nhỉ ? Câu khẩu hiệu của anh là gì? AL ROOSTEN, BẠN CỦA TẤT CẢ. Thế được lắm. AL ROOSTEN, NGƯỜI TUYỆT VỜI NHẤT TRONG CHÚNG TA. Hơi tự phụ một chút. AL ROOSTEN: GIỐNG NHƯ BẠN, NHƯNG TỐT HƠN. Ha ha. Cửa hàng đây rồi. Chẳng có ai đang chờ để được vào cả. Một tấm vải bạt bị gió thổi từ bãi rác qua, ép lên mặt cửa sổ. Phía đằng kia bãi rác là một chiếc cầu cạn nơi đám ma cà bông tụ tập. Đám ma cà bông đó đang phá hỏng việc kinh doanh của anh... Anh chắc là bọn chúng muốn được gọi là “vô gia cư” hơn. Chẳng phải anh đã đọc điều đó rồi sao? “Ma cà bông là cách gọi xúc phạm? Chúa ơi, thật là trơ tráo. Một gã chẳng bao giờ làm việc lấy một ngày trong đời, chỉ chạy quanh ăn cắp bánh trên bậu cửa sổ, vậy mà cũng bắt đầu sủa ăng ẳng về quyền của mình sao? Anh muốn bước thẳng tới một kẻ vô gia cư và gọi hắn là ma cà bông. Anh cũng sẽ làm điều này nữa, anh sẽ làm, anh sẽ túm cổ áo tay ma cà bông chết giẫm đó và nói, Này, ma cà bông, mày đang phá hỏng việc kính doanh của tao đó. Tao đã không thanh toán tiền thuê nhà hai tháng liền rồi. Hãy phắn về cái đất nước mà mày có lẽ đã... Anh thực sự ghét đám ăn xin cứ giương những tấm biển thô sơ đi qua cửa hàng của anh. Ít ra bọn chúng cũng phải viết đúng chính tả chứ? Hôm qua có một gã đi qua cấm tấm biển ghi, XIN HÃY GIÚP NGƯỜI VÔ DA CƯ Anh những muốn gào lên, Này, rất tiếc vì mày đã không còn da đình nhé. Bọn chúng đã tụ tập bao lâu dưới cái cầu cạn đó mà chẳng thể chỉnh sửa bảng cho nhau hay sao... Khi anh đỗ xe, đầu óc anh đột nhiên trở nên trống rỗng lạ lùng. Anh đang ở đâu vậy? Cửa hang. Ừ nhỉ. Chùm chìa khóa của anh đâu rồi? Cũng vẫn trên chiếc dây buộc củ kỹ xấu xí đó, chẳng thể nào ra khỏi túi của mi được. Chúa ơi, anh chẳng thể nào chịu đựng được ý nghĩ bước vào trong đó. Anh sẽ ngồi đó cô độc suốt cả buổi chiều. Tại sao anh phải làm việc đó? Vì điều gì? Vì ai? Mag. Mag và lũ con trai đang trông cậy vào anh. Anh ngồi một phút, hít thở sâu. Một lão già quần áo bẩn thỉu lảo đảo bước trên đường phố, kéo lê một tấm bìa các tông hình vuông mà hẳn là lão ta dùng để nằm ngủ. Răng lão như răng ma cà rồng, hai mắt lão ướt và vẩn đỏ. Roosten tưởng tượng mình vọt ra khỏi xe, quật ngã lão già xuống đất, đá lão ta liên hồi, bằng cách đó dạy cho lão biết một bài học giá trị về cách xử sự. Lão cười nhạt một cái với Roosten, và Roosten cười nhạt lại một cái với lão. HƯƠNG THẢO dịch