← Quay lại trang sách

7. Nhật Ký Cô Gái Semplica

Ngày 3 tháng Chín Vừa bước sang tuổi 40 đã quyết tâm bắt tay vào một dự án quan trọng là mỗi ngày sẽ viết vào cuốn sổ đen mới mua ở OfficeMax này. Phấn khích khi nghĩ trong một năm nữa, với tốc độ mỗi ngày một trang, sẽ viết được 365 trang, và đấy sẽ là bức tranh cuộc đời và thời đại cho bầy con cháu, thậm chí là chắt, ai cũng được, tất cả đều được chào đón (!) xem cuộc đời thật sự đã/ đang ra sao. Bởi thực ra chúng ta biết gì về thời đại khác ? Quần áo mùi thế nào và xe ngựa tiếng ra sao? Chẳng hạn, người tương lai có biết tiếng máy bay buổi đêm nghe như thế nào không, vì lúc ấy máy bay đã hết thời rồi ? Người tương lai có biết ban đêm thỉnh thoảng lũ mèo lại quào nhau không? Bởi vào thời đó, người ta sáng chế ra thứ thuốc khiến mèo không quào nhau nữa? Đêm qua mơ thấy hai con quỷ giao hoan, và phát hiện ra đó chỉ là hai con mèo đang quào nhau ngoài cửa sổ. Người tương lai có biết khái niệm “quỷ” không? Họ có thấy chuyện chúng ta tin có “quỷ” là kỳ quặc không? Thậm chí “cửa sổ” lúc ấy có còn tồn tại không? Thế hệ tương lai có thấy thú vị khi một kẻ tốt nghiệp đại học thạo đời như mình đôi lúc cũng thức dậy lạnh toát người, nghĩ về lũ quỷ, tin rằng chắc hẳn có con quỷ nằm dưới giường? Dù sao thì, cái quái gì thế nhỉ, có định viết bách khoa thư đâu, nếu có người tương lai nào đang đọc đoạn này, nếu các người muốn biết quỷ” là gì, hãy tự đi mà tìm hiểu, trong cái thứ gọi là từ điển bách khoa, nếu lúc ấy các người vẫn có cuốn sách nào như vậy! Lạc đề mất rồi, vì mệt mỏi, vì lũ mèo quào cắn nhau ngoài kia. Sẽ viết hai mươi phút mỗi tối, dù có mệt ra sao. Nên là chúc ngủ ngon nhé các thế hệ tương lai. Xin hãy biết cho tôi cũng là người như các bạn, cũng hít thở không khí và bị tê chân khi cố ngủ, và khi viết bút chì thì thỉnh thoảng cũng đưa bút chì lên mũi ngửi. Dù ai mà biết, có lẽ những người tương lai các bạn viết bằng bút (la de) chăng? Nhưng có lẽ những cái bút la de đó cũng có mùi chứ? Người tương lai có ngửi bút (la de) không nhỉ? Ồ, muộn rồi, mình đã phỏng đoán triết lý quá xa rồi. Nhưng từ giờ, quyết tâm viết vào cuốn sổ này ít nhất hai mươi phút mỗi tối. (Nếu nản lòng, cứ nghĩ sẽ ghi lại được bao nhiêu cho hậu thế sau chỉ một năm!)

Ngày 5 tháng chín Ôi. Lỡ mất một ngày. Bận bịu quá. Sẽ tóm lại ngày hôm qua. Hôm qua cũng hơi mệt. Đang đón lũ trẻ ở trường thì cái hãm xung rơi khỏi Park Avenue. Ghi chú cho thế hệ tương lai: ‘‘Park Avenue’’ = một loại xe. Xe của nhà mình không còn mới. Khá cũ. Hơi han gỉ. Eva lên xe, hỏi ‘‘junkorama” nghĩa là gì. Đúng lúc đó, hãm xung rơi xuống. Thầy Renn, giáo viên dạy sử, rất tốt bụng, đã nhặt lại cái hãm xung (ghi nhớ: viết thư khen ngợi gửi hiệu trưởng), bảo rằng ngày xưa xe thầy cũng bị rơi hãm xung, khi còn nghèo, đang học đại học. Eva trấn an mình rằng hãm xung rơi cũng chẳng việc gì hết. Mình đáp lại dĩ nhiên chẳng việc gì, sao lại có việc gì được, chỉ là một chuyện đã xảy ra thôi mà, chắc chắn mình không gây ra chuyện đó. Hình ảnh vẫn lưu lại trong đầu là ba đứa trẻ đáng yêu ở ghế sau, vẻ buồn bã tiếc nuối trên những khuôn mặt nhỏ bé, bẽn lẽn ôm cái hãm xung trước bụng. Một đầu hãm xung phải chìa ra cửa sổ phía bên Eva, thành thử hôm nay con bé bị sổ mũi, cộng thêm vết xước nhỏ ở tay vì cái hãm xung sắc quá. Thầy Renn đã quấn khăn vào đầu hãm xung chìa ra cửa sổ. Khi Eva bày tỏ lo lắng rằng chúng mình quên trả chiếc khăn (“Bố này, chúng ta thật bất cẩn”), mình bảo mình chẳng thấy chúng ta bất cẩn gì cả. Rồi dĩ nhiên, trên đường về nhà, chiếc khăn bay mất. Lilly, như mọi lần, lại mơ về tương lai, nó bảo ai thèm quan tâm cái hãm xung ngu ngốc đó, đằng nào chẳng mấy nữa chúng ta chả mua xe mới, khi chúng ta giàu, phải không? Lúc về đến nhà, tống cái hãm xung vào ga ra. Trong ga ra, phát hiện ra một con chuột lớn hoặc con sóc nhỏ giòi bò nhung nhúc. Phải dùng xẻng để hốt phần lớn con sóc/chuột vào túi rác. Vết bẩn hay vết dơ của con sóc/chuột vẫn còn trên sàn ga ra, như vết dầu dính trên chùm lông thú. Đứng nhìn ngôi nhà, buồn. Nghĩ: sao lại buồn? Đừng buồn. Nếu buồn sẽ làm mọi người buồn. Vui vẻ bước vào nhà, không nhắc đến cái hãm xung, vết bẩn sóc/chuột, giòi, rồi cho Eva thêm kem vì mình đã nặng lời với con bé. Con bé là đứa trẻ đáng yêu nhất. Trái tim nhân hậu nhất. Ngày xưa, khi còn bé, thấy một con chim chết trong sân bèn đặt con chim lên xích đu, để nó có thể ‘‘tìm thấy gia đình’’. Khóc khi chúng mình vứt cái ghế bập bênh cũ rồí bịa ra đi ghế nhắn với con bé rằng nó muốn sống hết phần đời còn lại trong tầng hầm. Phải làm tốt hơn! Tử tế hơn. Bắt đầu ngay. Chẳng bao lâu chúng sẽ lớn, và buồn làm sao, nếu ký ức về ta chỉ là một gã cáu bẳn căng thẳng ngồi trên chiếc xe tồi tàn. Danh Sách Việc Cần Làm: Cân đối thu chi. Đăng kiểm cho Park Ave. Thay hãm xung. (Ghi chú cho bản thân: cần phải thay hãm xung thì mới đăng kiểm được ?) Chùi vết sóc/ chuột để bọn trẻ có thể chơi trong ga ra vào mùa hè. Danh Sách Việc Nên Làm: Dọn tầng hầm. (Gần đây mưa gây ngập úng nhỏ, làm hỏng các thùng hộp/đồ gói quà cho Giáng sinh. Ngoài ra, cái chuồng chuột lang cứ bập bềnh khắp nơi. Đã đặt nó lên máy giặt. Giờ thì mỗi khi giặt đồ lại phải tạm chuyển lồng xuống nước.) Bao giờ mình đủ nhàn rỗi/ tiền bạc để ngồi trên đống cỏ khô ngắm trăng lên, trong lúc cả gia đình đang ngủ trong dinh thự xa hoa nhỉ ? Lúc ấy, sẽ có cơ hội suy nghĩ sâu xa về ý nghĩa của cuộc đời, vân vân và vân vân. Có cảm giác và luôn có cảm giác rằng chuyện này và những điều tốt đẹp khác sẽ xảy đến với chúng mình!

Ngày 6 tháng Chín Bữa tiệc sinh nhật chán ngắt hôm nay ở nhà của bạn Lilly, Leslie Torrini. Căn nhà này là dinh thự nơi hầu tước Lafayette từng ở. Nhà Torrini cho nhà mình xem phòng của Lafayette: giờ là "Sào Huyệt Vui Thú” của họ. Ti vi plasma, trò đỡ bóng, máy mát xa chân. Ba chục mẫu, sáu công trình phụ (họ gọi đó là “công trình phụ”): một để xe Ferrari (ba chiếc), một để xe Porsche (hai chiếc, cộng với một chiếc ông ta đang độ lại), một để chứa cái vòng xoay ngựa gỗ đồ cổ mà cả gia đình ông ta đang phục chế (!). Bắc qua con suối nhỏ đầy cá hồi là chiếc cầu phương Đông màu đỏ chuyển từ Trung Quốc về. Cho nhà mình xem dấu móng guốc từ triều đại nào đó. Trong phòng khách, gần chiếc dương cầm Steinway, là bản thạch cao dấu móng guốc một triều đại thậm chí còn lâu đời nữa trên miếng gỗ thuộc về một chiếc cầu khác. Chữ ký của Picasso, chữ ký của Disney, chiếc váy Greta Garbo từng mặc, tất cả được trưng bày trong cái tủ gụ khổng lồ. Vườn rau được một gã tên Karl chăm sóc. Lilly: Trời ơi, cái vườn này kiểu như lớn gấp cả chục lần sân nhà mình. Hoa trong vườn, được một gã khác chăm sóc, kỳ lạ thay, cũng tên là Karl. Lilly: Sống ở đây thì thật là thích nhỉ ? Mình: Lilly này, ha ha, đừng ừm... Pam (vợ mình, rất đáng yêu, tình yêu lớn trong đời!): Sao, con bé nói sai sao? Anh không thích sống ở đây à? Em biết là em thích. Trước ngôi nhà, trên bãi cỏ cong thoai thoải, một đàn nhiều cô gái Semplica nhất từng thấy, tất cả đều mặc màu trắng, áo choàng trắng phấp phới trong gió nhẹ, thế là Lilly bảo: Chúng mình đến gần hơn được không? Leslie, bạn con bé: Chúng mình có thể nhưng thường thì chúng mình không làm thế. Mẹ của Leslie, mặc xà rông Indonesia: Nhà bác không làm thế, vì nhà bác đã đến gần nhiều lần rồi, cưng à, nhưng có lẽ cháu muốn đến? Có lẽ thứ này hoàn toàn mới mẻ và thú vị với cháu? Lilly, bẽn lẽn: Vâng, đúng vậy. Mẹ Leslie: Vậy thì xin mời. Lilly chạy vụt đi. Mẹ Leslie, nói với Eva: Còn cháu thì sao hả cưng ? Eva đứng nép vào chân mình, lắc đầu. Lúc ấy ông bố (Emmett) xuất hiện, cầm một chiếc chân của con ngựa gỗ mới sơn, báo đến giờ ăn tối, hy vọng chúng mình thích món cá buồm tươi rói chuyện từ Guatemala về, được nấu với gia vị hiếm chỉ có ở một vùng nhỏ bé thuộc Miến Điện, mà phải hối lộ mới mua được, và ông ta cũng phải thiết kế rồi xây một bể chứa để đảm bảo cho cá buồm được tươi sống. Bọn trẻ có thể ăn sau, trong nhà cây, mẹ Leslie bảo. Chúng tôi đã mua những bộ đồ ăn đặc biệt. Bộ đồ ăn trước đây dùng ở nhà cây là mua từ Nga, hồi chúng tôi còn sống ở đó. Rất đẹp nhưng hơi cũ rồi. Ngoài ra, chân nến là đồ cổ. Tôi nói cổ ý là từ thời vua Romanov ấy. Tuần trước rốt cuộc chúng tôi cũng lắp được cáp lên trên đó, Emmett nói. Ông ta chỉ cái nhà cây, được sơn theo phong cách Victoria, có một mái đầu hồi, một kính thiên văn chĩa ra, và một thứ trông như tầm thu năng lượng mặt trời loại nhỏ. Thomas: Ôi, cái nhà cây kia kiểu như phải to gấp đôi nhà thật của mình ấy nhỉ. Pam(thì thầm): Đừng nói ‘‘kiểu như’’ Mình: Ồ, ha ha, cứ để nó nói gì tùy thích, chúng ta đừng... Thomas: Cái nhà cây kia to gấp đôi nhà thật của mình. (Thomas, như thường lệ, đang phóng đại: nhà cây không to gấp đôi nhà mình. Chỉ bằng khoảng tầm một phần ba nhà mình thôi. Nhưng mà đúng: cái nhà trên cây thật to.) Món quà của nhà mình không phải là tệ nhất. Dù có lẽ là ít tiền nhất (có người tặng một đầu máy DVD mini, người thì tặng một lọn tóc của một xác ướp thật (!), nhưng theo ý kiến của mình, nó là món quà chân thành nhất. Vì Leslie (con bé tỏ ra thất vọng khi nhìn lọn tóc của xác ướp, và đã nói vậy, vì nó đã có một mớ rồi (!), dường như, theo như mình thấy, xúc động bởi sự giản dị của bộ búp bê giấy chúng mình tặng. Và dù lúc mua chúng mình không thấy nó sến, nhưng khi mẹ của Leslie nói, Les ơi, xem này, dù sến hay không thì cũng thích đấy nhỉ? mình đã nghĩ: Đúng, ờ, có lẽ nó sến thật, có lẽ chúng tôi chủ ý làm thế đấy. Dù sao không khí đỡ căng hơn khi món quà tiếp theo là một chiếc vé đi xem giải đua ngựa Preakness (!), vì Leslie gần đây thích ngựa, và bắt đầu dậy sớm cho chín con ngựa ăn, trong khi trước kia nó đã cương quyết không chịu cho sáu con lạc đà ăn. Mẹ Leslie: Vậy đoán xem cuối cùng ai cho lũ lạc đà không bướu ăn? Leslie (gắt gỏng); Mẹ à, mẹ không nhớ hồi ấy lúc nào con cũng phải học yoga à? Mẹ Leslie: Mặc dù thực ra, nói thật ấy à? Thế lại may, một cơ hội để tôi khám phá lại chúng là loài vật tuyệt vời đến thế nào, sau giờ học, vào những ngày Les học yoga. Leslie: Kiểu như mọi ngày á, yoga ấy? Mẹ Leslie: Tôi nghĩ có lẽ mình chỉ cần phải tin tưởng con mình, tin rằng mối quan tâm bẩm sinh trong đời rốt cuộc sẽ chiến thắng, anh chị thấy có đúng không? Đấy cũng chính là chuyện đang xảy ra lúc này, với Leslie và lũ ngựa. Chúa ơi, con bé yêu chúng. Leslie: Chúng thật tuyệt vời. Pam: Bọn trẻ nhà chúng tôi, chúng tôi còn không thể bắt chúng dọn thứ Ferber làm trước sân. Mẹ Leslie: Ferber là? Mình: Chó. Mẹ Leslie: Ha ha, đúng rồi, vâng, con gì cũng ị, chẳng phải chuyện là phải thế ư? Dù đúng là vợ chồng mình không thể bắt con cái dọn phân chó trong sân, dù gần đây đã cố gắng lên lịch, nhưng mình cũng không thích Pam chia sẻ chuyện này với cả thế giới, như thể lũ trẻ nhà mình, ngoài chuyện ăn mặc không đẹp như Leslie, còn thiếu trách nhiệm hơn, như thế cho hoàn toàn không phải con vật cưng tuyệt vời như lạc đà không bướu, ngựa, vẹt (con vẹt ở hành lang trên tầng nói Bonne nuit!(chúc ngủ ngon) khi mình đi qua tìm chỗ tè) vân vân và vân vân. Sau bữa tối, dạo bộ cùng Emmett, ông ta là bác sĩ giải phẫu, làm việc một tuần hai ngày, liên quan đến cho cái gì đó vào não, những thiết bị điện tử nhỏ xíu thì phải ? Hoặc có thể là sinh học điện tử? Chúng rất nhỏ. Hàng trăm cái bỏ vừa trên đấu kim? Hay là đồng xu nhỉ? Không hiểu hết. Hỏi về công việc của tôi đi, mình bảo. Ông ta nói ờ, nền văn hóa của chúng ta đòi hỏi vào người, chúng ta phải làm những việc kỳ lạ khó hiểu đến mức đáng kinh ngạc nhỉ, những việc hạ cấp, những việc không mang lại lợi ích hữu hình cho ai, làm sao họ mong đợi người ta tiếp tục ngẩng cao đầu nổi cơ chứ? Không thể nghĩ ra câu trả lời. Ghi chú cho bản thân: Nghĩ câu trả lời, gửi thiệp, vì vậy sẽ khởi đầu tình bạn với Emmett? Quay vào nhà, ngồi trên đài quan sát sao đặc biệt khi những ngôi sao xuất hiện. Lũ trẻ nhà mình phấn khích ngồi quan sát những vì sao, làm như ở khu nhà mình không có sao ấy. Gì thế, mình nói, khu nhà chúng ta không có sao à? Không trả lời. Không một ai. Thực ra, quả là sao ở đó dường như sáng hơn. Trên đài quan sát sao, uống nhiều quá, và bỗng nhiên mọi thứ mình nghĩ đến dường như đều ngốc nghếch. Vậy nên cứ chìm vào im lặng, như đang sững sờ. Pam lái xe về nhà, mình ngồi ủ rủ say xỉn trên ghế phụ chiếc Park Ave. Lũ trẻ luyên thuyên rằng bữa tiệc tuyệt vời làm sao, nhất là Lilly. Thomas phun ra những thông tin tẻ nhạt về lạc đà không bướu được Emmett kể lại. Lilly: Con mong đến bữa tiệc của con quá. Hai tuần nữa đến sinh nhật con nhỉ? Pam: Con muốn bữa tiệc của con thế nào, con yêu? Một khoảng lặng dài trên xe. Cuối cùng, Lilly buồn rầu nói: Ồ, con không biết. Chẳng thế nào cả, chắc vậy. Tấp vào nhà. Một khoảng lặng khác khi chúng mình nhìn cái sân trống trải. Nghĩa là, toàn cỏ dại, không có cầu phương Đông màu đỏ với những dấu móng guốc cổ, không công trình phụ, không một cô gái Semplica nào, mà chỉ có Ferber, chúng mình đã quên nó, còn nó, như thường lệ, cứ chạy vòng quanh gốc cây cho đến khi suýt chết ngạt vì dây buộc dần ngắn lại, gần như trói nó xuống đất trong thế phủ phục, và nhìn chúng mình bằng ánh mắt van xin ẩn chứa sự tuyệt vọng xen lẫn bực dọc âm ỉ. Tháo dây cho nó, nó ném cho mình một ánh mắt thù nghịch, ị ngay sát sàn sạt hiên nhà. Xem bọn trẻ có chủ động dọn không. Nhưng không. Bọn trẻ chỉ né qua, mệt mỏi đứng nơi cửa trước. Rồi mình biết mình phải tự đi dọn lấy. Nhưng mình mệt quá, và mình biết mình phải vào nhà viết vào cuốn nhật ký ngu ngốc này. Thực sự không thích đám nhà giàu, vì họ làm người nghèo như chúng mình cảm thấy đần độn và thiếu thốn. Nói thế không có nghĩa là nhà mình nghèo. Nhà mình thuộc hàng trung lưu. Chúng mình rất rất may mắn. Mình biết thế. Nhưng mà, thật chẳng hay khi người giàu làm cho những người trung lưu như bọn mình thấy đần độn và thiếu thốn. Đang viết trong lúc vẫn còn say và đêm đã muộn và ngày mai là thứ Hai, nghĩa là làm việc. Công việc công việc công việc. Công việc ngu ngốc. Quá mệt mỏi vì công việc. Chúc ngủ ngon.

Ngày 7 tháng Chín Vừa đọc lại đoạn viết hôm qua và nên viết rõ hơn. Không mệt mỏi vì công việc. Được làm việc là một đặc ân. Mình không ghét người giàu. Mình khát khao được giàu có. Và khi rốt cuộc nhà mình cũng có cầu, có cá hồi, có nhà trên cây, có những cô gái Semplica, v.v. của riêng mình, thì ít nhất phải biết chúng mình thực sự tự kiếm ra những thứ đó, chứ không như, nhà Torrini chẳng hạn, mình cảm tưởng họ có tiền là nhờ thừa kế. Hôm nay ở chỗ làm, lúc ăn trưa là Hội Mùa Thu. Chúng mình tất cả đều đi, có lẽ cả ngàn người tràn ra đường. Một nhóm tam tấu đang chơi nhạc. Có người phân phát những lá cờ nhỏ màu vàng và cam có chữ “HMT”, một lát sau chúng đã phủ khắp mặt đường. Dòng sông giả chảy qua khoảng sân trong, nhiều kẻ vô giáo dục đã thả những lá cờ nhỏ xuống sông. Cái tấm chắn ở cuối sông chẳng mấy chốc sẽ chật cứng những lá cờ nhỏ, nhân viên bảo trì giắt đầy cờ nhỏ ở túi sau, cáu kỉnh đi loanh quanh cố lấy cây thước gỡ cờ ra khỏi tấm chắn. Như mọi lần, họ phục vụ loại sandwich khô, nhỏ, mỏng dính. Lúc nhóm chúng mình đến nơi, rất nhiều bánh kẹp đã rơi vãi trên mặt đất gần bàn phục vụ, có cả dấu giày giẫm lên. Ngồi phịch xuống thềm, ăn vội vã. Ngồi nghĩ về Eva. Con bé thật đáng yêu. Tối qua, sau bữa tiệc, thấy nó ngồi buồn trong phòng. Hỏi làm sao. Nó bảo chẳng sao cả. Nhưng trong cuốn sổ vẽ: bức tranh sáp màu vẽ một dãy những cô gái Semplica buồn bã. Đoán là nó vẽ họ buồn vì những cái chau mày trên mặt như Phương Mẫn Châu(1) và nước mắt rỏ xuống theo hình vòng cung, những bông hoa mọc lên tại nơi nước mắt rơi xuống. Ghi chú cho bản thân: nói chuyện với con bé, giải thích rằng họ không đau, không buồn, mà thực ra còn vui, so sánh với tình trạng trước đây của họ: họ đã lựa chọn, và đang vui, v.v. Một phóng sự xúc động trên kênh NPR về cô gái Semplica người Bangladesh gửi tiển về nhà: để cha mẹ cô có thể dựng một cái lán nhỏ. (Ghi chú cho bản thân: Tìm trên mạng, tải về và mở cho Eva xem. Trước tiên phải sửa máy tính đã. Máy siêu chậm. Do hết bộ nhớ? Chắc là phải xóa file ‘‘Xiếc Dỏm’’? Diễn viên nhào lộn chạy cứ giật cục, do hết bộ nhớ+ lũ voi không nhảy= chẳng vui.) Loáng cái đã gần một giờ, chúng mình quay lại làm việc. Trong thang máy, một số người vẫn cầm món bánh sandwich nhỏ khô khốc, tất cả chúng mình đều đứng, mặt đỏ gay, đeo cà vạt, bông đùa về Hội Mùa Thu, Hội Mùa Thu đã thành Tội Mùa Thu, vân vân và vân vân. Rồi sự im lặng lúng túng khi chúng mình lặp lại trong tầm trí những câu chúng mình vừa nhiệt tình sôi nổi nói, như thể tranh đua lấy một thứ giải thưởng Hết Sức Ngu Ngốc nào đó. Rồi có một thoáng, mỗi người lén lút liếc nhìn gương trên trần thang máy xem mảng đầu hói vân vân và vân vân, xem “từ phía trên” nhìn xuống chúng mình trông thế nào. Anders bảo: Chắc lũ chim thấy lạ lắm khi nhìn tôi. Không ai cười, mọi người chỉ phát ra âm thanh nghe như cười, để Anders không cảm thấy ngượng, vì mẹ anh ta mới mất.

Ngày 8 tháng Chín Mới về sau một cuốc đi bộ dài ở Woodcliffe. Ở trên đó, những người tầm tuổi mình ngồi đọc sách trên những chiếc ghế lớn dưới ánh đèn huỳnh quang màu cam. Chiếc ghế lớn của mình ở đâu? Ánh đèn màu cam nữa ? Không có ghế lớn, không đèn huỳnh quang, không căn phòng chứa đầy sách. Tại sao tranh ảnh trên tường nhà mình què quặt thế ? Chúng mình chỉ có một bức hình những chiếc xe hơi đời củ mua ở Target và một bức bãi biển có đu quay khổng lổ mua ở chợ đồ cũ. Chúng mình làm gì sai ở đây? Bức tranh gốc đắt tiền, có đóng khung và chữ ký tác giả của chúng mình ở đâu? (Ghi chú cho bản thân: Kết thân với họa sĩ trẻ? Họa sĩ trẻ đến thăm nhà mình, rất ấn tượng với cả gia đình, vẽ miễn phí chân dung cho gia đình? Nhưng mà, đóng khung thì đắt lắm. Có lẽ họa sĩ quá ấn tượng với gia đình, nên tự anh ta đi đóng khung, tức là, khung - một phần món quà?) Ở Woodcliffe, cái gì cũng xa hoa. Những luống hoa đẹp đẽ, mùi tuyết tùng trong đêm, xuồng máy trên bãi cỏ dưới trăng. Đằng sau ngôi nhà tháp lớn ở góc phố Longfellow + Purdy Way, khoảng sân thoai thoải kéo dài tận 200 thước cỏ hoàn hảo. Ở đó, trong bóng dêm, mười lăm (mình đã đếm) cô gái Semplica lặng lẽ treo trên dây, váy trắng dưới ánh trăng. Đẹp đến nín thở. Gió cất lên, họ bay chệch theo một góc nhỏ, váy và tóc (dài, suôn, đen) cũng bay cheo góc đó. Những đóa hoa đẹp lạ thường (tulip, hồng, hoa gì đó màu cam nhạt, khóm hoa trắng dài mỏng manh) run rẩy trong gió tạo ra âm thanh như giấy cọ vào nhau. Từ trong nhà, tiếng sáo. Khiến người ta nghĩ đến thời xa xưa, quý tộc thời đó xây những khu vườn lớn, dạo bước khắp vườn đàm dạo về triết học, tặng vật của trái đất dành cho niềm vui thú của vân vân và vân vân. Gió ngừng thổi, mọi thứ chuyển về chiều thẳng đứng. Từ bên kia bãi cỏ: tiếng thở dài khe khẽ, lõm bõm tiếng lẩm nhẩm những câu ngoại ngữ. Có lẽ nói lời chúc ngủ ngon chăng? Có lẽ nói, theo tiếng của họ, trời ơi hồi nãy gió manh thế? Suýt thì xuống để xem kỹ hơn, có khi còn trò chuyện nữa, nhưng vào phút cuối tỉnh ra, nghĩ: Khoan đã, không, giẫm lên cỏ, ý không hay. Đứng trong lúc nhìn, nghĩ, cầu: Lạy Chúa, hãy cho chúng con nhiều hơn. Hãy cho chúng con đầy đủ. Giúp chúng con không bị bỏ lại phía sau. Ý là, giúp chúng con không bị bỏ xa hơn nữa về phía sau. Vì bọn trẻ. Không muốn chúng đau khổ bởi chúng con bị tụt hậu đến thế nào. Mình chỉ cầu xin có thế. Chó bắt đầu sủa, phóng qua giữa hai cô gái Semplica, một cô ré lên khe khẽ. Nhưng chó đã bị xích. Cạp lại. Từ trong nhà: Bình tĩnh, Brownie! Brownie, ngoan nào! Nghe được câu ấy từ trong bóng cây, chuồn vội.

Ngày 12 tháng Chín Chín ngày nữa đến sinh nhật Lilly. Hơi kinh vụ nay. Quá nhiều áp lực. Không muốn có một bữa tiệc không ra gì. Sao lại thành vấn đề ấy à? Có lẽ vì tiệc sinh nhật thứ mười ba của mình chăng? Cưỡi ngựa và Ken Dryzniak gần như bị liệt sau cú ngã? Cộng với bánh bốc mùi. Rắn đe dọa Kate Fresslen. Bố dùng cuốc giết rắn, mẩu xác rắn văng ra, làm bẩn váy Kate. Hoặc co lẽ áp lực sinh nhật này hoàn toàn bình thường, mọi ông bố bà mẹ đều cảm thấy? Đã hỏi Lilly danh sách ý tưởng quà sinh nhật. Hôm nay về nhà với chiếc phong bì dán nhãn DANH SÁCH QUÀ CÓ THỂ NHẬN. Bên trong, những mẩu cắt ra từ cuốn catalog nào đó: "Hung dữ ngơi nghỉ”. Một đôi mèo lớn hoang đã bằng sứ hung dữ nhưng đã thuần (ít nhất là lúc này!) trên những chiếc gối trang trí tỉ mỉ, nhưng vẫn không thể đánh giá thấp sự hoang dã của chúng Báo cheetah quay mặt bên trái: $350. Hổ quay mặt bên phải: $325. Rồi trên tờ giấy nhớ: BỐ ƠI, LỰA CHỌN HAI: tượng “Cô bé đọc sách cho em gái”: tác phẩm trẻ thơ học của nghệ sĩ Dani người bang Nevada, bằng chất liệu sứ, sẽ gợi lại niềm vui thú vào “giờ đọc sách” và những khoảnh khắc dịu dàng mọi người cùng chia sẻ. Cô bé và em gái đọc sách trên phiến đá nhẵn: $280. Thấy nản. Vì 1) Tại sao một cô bé mười hai tuổi lại muốn thứ quà như của bà già thế, và 2) Cô bé mười hai tuổi lấy đâu ra ý nghĩ rằng $300 = số tiền thích hợp cho món quà sinh nhật? Với chúng mình, đó là áo phông, chiếc áo phông chúng mình không muốn, thường là tự may lấy. Ngày xưa từng được tặng quả bóng rổ, nhưng lại là loại ABA nẩy quá, màu đỏ, trắng và xanh, vì lý do nào đó mà có hình vẽ anh hề trên đó. Khi đập bóng, nó nẩy cao hơn bóng bình thường tận sáu mươi phân. Bọn bạn gọi là “hòn bi nẩy của mày”. Khỏi nói, giá không đến ba trăm đô. Tin là mẹ đổi phiếu khuyến mại xà phòng lấy nó. Đưa cho mình, gói trong áo phông tự may, một bên tay áo dài thõng xuống. Rồi giục mình mặc chiếc áo dài tay kia, ra khỏi nhà, “khoe lũ bạn”. Chụp ảnh mình đang cố đi quả bóng nẩy khi thằng bạn Al níu tay áo dài, như muốn nói: Òa, tay dài thế. Trong ảnh, quả bóng đang nẩy ra khỏi khung hình. Vẫn nhìn thấy đường cong phía dưới quả bóng, như mặt trăng, Chris M. ngước nhìn quả bóng/ mặt trăng, ngỡ ngàng/ lưỡng lự. Tuy nhiên, không muốn làm Lilly buồn hay cay nghiệt nhắc nhở con bé về điều kiện eo hẹp của nhà mình. Chúa biết con bé đã bị nhắc nhở về điều kiện eo hẹp của nhà mình thường xuyên lắm rối. Nộp bài cho dự án “Sân nhà tớ’’ ở trường, Leslie Torrini mang đến những tấm hình chụp phương Đông, cộng với thông tin về những cô gái Semplica (xuất thân, tuổi, v.v.), “như mọi đứa trẻ khác trong lớp” đều làm, trong khi Lilly mang đến một hộp bao cao su những năm 1940 tìm thấy năm ngoái trong nỗ lực trồng một vườn rau bất thành. Có lẽ là quyết định không hay khi để con bé mang hộp bao cao su đến nhỉ? Mình đã nghĩ, quan tâm đến lịch sử thì tốt, với cả nhiều người có lẽ cũng không nhận ra đó là hộp bao cao su. Nhưng cô giáo nhận thấy, lại còn nói ra, bọn trẻ la ó ầm ĩ, cô giáo tranh thủ dịp này để thảo luận về tình dục an toàn, chuyện này hữu ích cho cả lớp, nhưng có lẽ không tốt lắm cho Lilly Về bữa tiệc, Lilly bảo nó không thích tổ chức tiệc. Mình hỏi tại sao lại không, con yêu? Con bé bảo chẳng vì lý do gì cả. Mình bảo vì cái sân, vì ngôi nhà à? Vì con sợ là, nhà nhỏ quá mà sân lại chẳng có gì, bữa tiệc sẽ nhàm chán và không thoải mái ư? Lúc ấy con bé bật khóc và nói, Ôi bố ơi. Thực ra, một bức tượng nhỏ có lẽ cũng không có gì thái quá. Hay đúng ra là, có lẽ sự thái quá ấy đáng được nuông chiều, do nét buồn trên khuôn mặt con bé khi nó về nhà sau buổi học về ‘‘Sân nhà tớ’’ và thả hộp bao cao su lên bàn cùng tiếng thở dài. Có lẽ ‘‘Cô bé đọc sách cho em gái’’ chăng, vì đó là món rẻ nhất? Dù có lẽ việc tặng món quà rẻ tiền nhất là một tín hiệu xấu? Tín hiệu căn cơ ngay cả trong nỗ lực tỏ ra hào phóng? Có lẽ tốt nhất là mua món quà lớn. Chọn ‘‘Hung dữ ngơi nghỉ’’ chăng? Mua báo cheetah bằng thẻ Visa, hy vọng con bé sẽ ngạc nhiên sung sướng?

Ngày 14 tháng Chín Quan sát Mel Redden hôm nay. Anh ta làm tốt. Mình làm tốt. Anh ta mắc những lỗi nhỏ nhặt, mình phát hiện ra hết. Anh ta mắc một lỗi về Rác: ném lon Tab vào nhầm thùng rác. Khi ném lon Tab vào nhầm thùng rác, là phạm lỗi về Tối Ưu, vì đứng cách xa mà ném, nên ném trượt, phải đứng lên ném lại. Rồi phạm lỗi Tối Ưu thứ hai: không ngồi xuống nhặt lon Tab để ném lại, mà cúi người, như vậy sẽ tăng nguy cơ chấn thương ở lưng. Mel đồng ý với những Quan Sát của mình, rồi bảo mình Quan Sát lại. Rất thông minh. Rồi không phạm lỗi nào nữa. Không ném lon nào vào thùng rác. Không phạm lỗi Tối Ưu nào nữa, mà cứ ngồi ì ở bàn. Nên có thể thêm điều đó vào hồ sơ của anh ta. Chia tay bạn bè, vân vân và vân vân. Một tuần nữa đến sinh nhật L. Ghi chú cho bản thân: Đặt mua báo cheetah. Tuy nhiên, không đơn giản thế. Gần đây có vấn đề với thẻ Visa. Đến hạn mức. Quá hạn mức. Phát hiện ra ở cửa hang YourItalia - Kitchen, khi thẻ Visa bị từ chối. Để Pam và lũ trẻ ở đó, đi thật nhanh ra ngoài với nụ cười giả tạo, lái xe đến bốt ATM. Rồi khoảnh khắc kinh hãi khi ATM từ chối. Gã say ở gần đó bảo máy ATM bị hỏng, chỉ cho mình đến chỗ máy ATM khác. Cảm ơn gã say bằng cái vẫy tay thân thiện khi lái xe qua. Gã say giơ ngón tay giữa lên chửi. Máy ATM thứ hai, ơn Chúa, không bị hỏng, không từ chối thẻ Hộc tốc quay về YourltalianKitchen, thấy Pam đang uống ly cà phê thứ ba và lũ trẻ đã rời khỏi ghế, lấy đồng xu gõ vào bể cá, nhân viên phục vụ tỏ vẻ khó chịu. Trả tiền mặt, với món tiền boa hậu để xin lỗi. Đã tính đến chuyện thu xu lẻ của bọn trẻ (.'). Nhưng mà, nhìn chung thì tối hôm đó cũng tuyệt. Thực sự vui. Bọn trẻ lễ độ, cho đến vụ bể cá. Nhưng vấn đề vẫn còn: Visa hết hạn mức. Thẻ AmEx cũng hết hạn mức, Discover thì gần hết. Gọi điện cho Discover: Còn 200 đô la. Nếu chúng mình chuyển 200 đô la từ tài khoản thanh toán vào (khi có lương), sẽ có dư 400 đô la trên thẻ Discover, sẽ mua được báo cheetah. Tuy nhiên vấn đế là thời gian. Hiện nay, tài khoản thanh toán chẳng có đồng nào. Lương phải về, phải khẩn trương chuyển lương vào tài khoản thanh toán, hy vọng lương có sớm. Và rồi, lúc thanh toán các hóa đơn, phải chọn không trả cắc hóa đơn tổng là 200 đô. Hoãn trả. Có chút căng thẳng những ngày này. Ghi chú cho thế hệ tương lai: Vào thời chúng tôi, có những thứ như là thẻ tín dụng. Công ty cho mượn tiền, mình phải trả lãi suất cao. Chuyện này hay khi mình thực sự không có tiền để làm điều mình muốn (chẳng hạn như mua một con báo cheetah tốn kém). Khi đang an toàn ở thời tương lai thì các người có thể nói : Nếu không đủ tiền làm gì thì cứ không làm nữa, chẳng phải tốt hơn sao ? Nói thè dễ lắm ! Các người không ở, trong thế giới của chúng tơi, với lũ trẻ, lũ trẻ mình yêu thương, trong khi những kẻ khác làm điều tốt đẹp, cho con cái họ, như là hành trình di sản đến Nice nếu là nhà Mancini hay ba tuần xem tàu đắm ở Bahamas nếu là Gary Gold và cậu con trai chải chuốt rám nắng Byron. Điều kiện eo hẹp thật là khó chịu. Có rất nhiều điều mình muốn làm và trải nghiệm và tặng cho bọn trẻ. Thời gian trôi nhanh quá, lũ trẻ lớn nhanh quá. Nếu không phải lúc này thì bao giờ? Bao giờ chúng mình mới cho chúng được hưởng sự hào phóng và cảm giác rộng rãi ? Chưa bao giờ đi Hawaii hay chơi dù lượn hay đội mủ rơm hứng lên thì mua, ngồi ăn trưa ở quán ven biển. Nên mình lo lắng: Lớn lên trong cảnh thiếu thốn, liệu chúng có trở nên dè dặt? Nói thế không có nghĩa là chúng đang lớn lên trong cảnh thiếu thốn. Nhưng mà, có những điều chúng mình muốn nhưng không thể có được. Nếu lũ trẻ bị nuôi dạy quá dè dặt, do thiếu thốn, liệu thế giới có nhai nát chúng rồi nhổ ra? Muốn mua cái hộp lớn, trang trí như một kho báu bị chôn vùi, đem chôn đi, lập một bản đồ, giấu bản đồ, dẫn chúng đến bản đồ mà không để chúng hay. Rồi, khi chúng mang bản đồ đến thì nói: Lố bịch thật, đừng có mơ mộng hão huyền, hãy thận trọng, hãy giản dị, thế giới tàn nhẫn lắm. Và khi bọn chúng vẫn cố chấp đi tìm, và thực sự tìm thấy kho báu, chẳng phải đấy là bài học tuyệt vời về việc hãy kiên gan bền bỉ sao? Nhưng làm thế nào? Tìm đâu ra cái hộp như vậy? Nên bỏ gì vào hộp mà không tốn nhiếu tiền? Làm sao đào một cái hố to như thế, và bao giờ? Cuối tuần lúc nào cũng bận. Nếu có nhiều tiền hơn, có thể thuê giúp việc, thuê làm vườn, cho mình có thời gian tìm cái hộp, bỏ đồ vào hộp, đem chôn. Hoặc cho người làm vườn chôn hộp, sau khi mình đã bỏ đồ vào đó. Hoặc để giúp việc bỏ đổ vào. Nhưng không có tiền thuê làm vườn hav giúp việc, hay tiền mua hộp kho báu, hav mua vật báu mà bỏ vào hộp, và thực ra chẳng có tiền mà mua dụng cụ để làm bản đồ cho ra vẻ cũ kỹ. Nhưng mà, đã chiến thì chiến cho ra trò ! Nghĩ về bố. Khi mẹ rời bỏ bố, bố vẫn đi làm. Bị sa thải thì đi giao báo. Mất tuyến giao báo này thì đi giao ít báo hơn. Dần dà được nhận lại tuyến giao báo tốt. Đến lúc qua dời, bố đã có công việc tốt gần bằng công việc ban đầu ông đánh mất. Và trả hết số nợ phát sinh sau khi bị giáng cấp xuống tuyến giao ít báo hơn. Ghi chú cho bản thân: Thăm mộ bố. Mang theo hoa. Nói chuyện với bố về một số điều mình đã nói vào thời làm giao báo, do không đủ tiền thuê vest đuôi tôm đi dạ hội mà phải mặc bộ vest cũ của bố, tất nhiên là không vừa. Nhưng không cần phải thô lỗ. Bố đâu có lỗi khi cao hơn mình nhưng ba chục phân, thành thử ống quần dài thượt che đi đôi giày mượn của bố, một đôi giày bó chặt vì bố tuy cao nhưng bàn chân lại nhỏ xíu. Bố là người tốt. Luôn làm việc chăm chỉ vì chúng mình, không bao giờ bỏ rơi chúng mình, và luôn mua kẹo về nhà, ngay cả trong những ngày buồn bã khi ông mới phải chuyển sang tuyến đưa ít báo hơn.

Ngày 15 tháng Chín Khỉ thật. Kế hoạch sẽ không thành. Không thể chuyển tiền sang thẻ Discover đúng thời hạn. Cần thời gian để xử lý. Vậy là không báo cheetah. Phải nghĩ ra cái gì khác cho Lilly để chúng mình có thể tặng con bé ở bữa tiệc nhỏ toàn người nhà với nhau ở trong bếp. Hay có khi là làm như mẹ mình đôi khi vẫn làm nhỉ. Tức là khi không có sẵn quà thì bọc tấm hình món quà đó cùng một bức thư hứa hẹn. Tuy nhiên, ghi chú cho bản thân: Không làm theo mẹ trong những vấn đề khác, tức là, khi con mình muốn đổi thành hiện vật thì lại đảo mắt, làm ra vẻ cáu tiết rồi hỏi thế con tưởng tiền mọc ở trên cây đấy phỏng. Không. Khi Lilly mang phiếu quà tặng đến cho mình, mình sẽ khiến con bé ngạc nhiên bởi sự hào phóng của mình, bằng cách đưa con bé đi ăn một bữa trưa hoa lệ tại nhà hàng xịn nhất thành phố, chưng diện đẹp đẽ, chủ nhà hàng lại gần, nói pha giọng Pháp, Ồ có vẻ như hôm nay là ngày dặc biệt của ai đó thì phải, và Lilly đỏ mặt (ghi chú cho bản thân: học câu tiếng Pháp Vâng, vâng, hôm nay là sinh nhật của cháu nhà tôi), sau đó chúng mình sẽ đi mua tượng, và để làm con bé ngạc nhiên, mình sẽ mua cho nó không chỉ một, mà hai bức tượng, và hơn thế, sẽ mua những bức tượng đắt hơn thứ vớ vẩn rẻ tiền trong catalog. Ghi chú cho bản thân: Tìm mẩu quảng cáo có hình báo cheetah để làm phiếu ghi nợ quà tặng. Đã để nó trên cái bàn nhỏ nhưng không thấy đâu nữa. Có lẽ đã dùng để ghi tin nhắn điện thoại ? Có lẽ đã dùng để hốt cái thứ nhỏ xíu mà con mèo khạc ra? Ghi chú cho bản thân: Tìm nhà hàng xịn nhất thành phố. Tội nghiệp Lilly. Khuôn mặt ngọt ngào đầy hy vọng của con bé khi đội vương miện của tiệm ăn nhanh Burger King hồi còn nhỏ xíu, và giờ thì thế này đây? Con bé không biết định mệnh sắp đặt nó không phải là một công chúa, mà là một có bé nhà nghèo. Hơi hơi nghèo thôi. Không phải là con nhà giàu có bậc nhất. Không tiệc, không quà. Mà có khi còn không có hình báo chcetah trong phiếu ghi nợ quà tặng nữa. Có thể vẽ báo cheetah, nhưng có khi con bé sẽ tưởng mình sắp được tặng lạc đà mất. Hoặc, đúng hơn, sẽ không được tặng lạc đà. Mình không phải người giỏi vẽ cho lắm. Ha ha! Phải giữ cho tinh thần vui vẻ. Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ vân vân và vân vân... Mình chắc một ngày nào đó những ước mơ sẽ thành sự thật. Nhưng bao giờ? Sao không phải lúc này? Tại sao không? Đau đầu dữ dội ba ngày liền rồi. Ngàỵ 20 tháng chín Xin lỗi vì đã im lặng, nhưng mà ôi chà! Vui quá/ bận quá nên chẳng viết được! Thứ Sáu là ngày tuyệt vời hơn bao giờ hết! Thậm chi chẳng cần phải viết ra, vì sẽ không bao giờ quen ngay tuyệt diệu này! Nhưng sẽ ghi lại cho thế hệ sau. Họ nên biết vận may và niềm hạnh phúc là có thực và có thể xảy ra! Muốn họ biết là ở nước Mỹ thời mình sống, điều gì cũng có thể xảy ra! Cảm giác kỳ cục khi nhìn vào đoạn viết hôm trước và đọc được câu ‘‘Tại sao không phải lúc này?” bởi vì chính xác\ Đây chính xác là điều đã xảy ra! Ôi ôi ôi, mình chỉ có thể nói vậy! Còn nhớ, như nói ở trên, chuyện hay mua vé cào xổ số lúc ăn trưa không? Mình đã nhắc đến chưa nhỉ? Có lẽ là chưa nhắc? Ồ, thứ Sáu, trúng MƯỜI NGÀN! Thứ Sáu hằng tuần, để thưởng cho bản thân vì một tuần tốt đẹp, mình đứng ở cửa hiệu gần nhà, tự đãi mình một cái bánh Butterfinger với một vé cào xổ số. Đôi khi, nếu là tuần vất vả, thì hai Butterhnger. Đôi khi, nếu tuần rất vất vả, ba Butterfinger. Nhưng nếu ba Butterfinger thì không vé cào. Nhưng thứ Sáu đã trúng MƯỜI NGÀN!! Trúng vé cào! Thả cả hai cái bánh xuống đất, đứng đó cầm đồng xu cào, miệng há hốc. Lảo đảo đâm vào giá đựng tạp chí. Gã kia cầm vé, đọc vé, và nói: trúng rồi! Gã kia bước ra, dựng giá đựng tạp chí lên, bắt tay mình. Rồi bảo chúng mình sẽ nhận séc, séc MƯỜI NGÀN ĐÔ, trong vòng một tuần. Chạy vội về nhà, quên cả ô tô. Chạy lại lấy xe. Giữa đường, nghĩ thế quái nào, chạy bộ về nhà. Pam lao ra, bảo xe đâu? Cho cô ấy xem vé cào, cô ấy đứng sững người trước sân. Chúng ta giàu rồi à? Thomas nói, phi ra, nắm vòng xích cổ Ferber mà kéo. Không giàu, Pam nói. Chỉ giàu hơn thôi, mình nói. Giàu hơn thôi, Pam nói. Khỉ thật. Rồi tất cả nhảy nhót trong sân, Ferber đần mặt ra trước điệu nhảy bất ngờ, rồi cũng nhảy điệu của riêng nó, bằng cách quay đầu cắn đuôi. Rồi dĩ nhiên là phải quyết định tiêu tiền thế nào. Đêm hôm đó, trên giường, Pam bảo một phần trả nợ thẻ tín dụng? Cảm giác của mình là đúng, OK, có thể làm được. Nhưng dường như mình không phấn khích, và chuyện đó cũng không làm cô ấy phấn khích. Pam: Sẽ thật hay nếu làm gì đó đặc biệt cho sinh nhật Lilly. Mình: Anh cũng nghĩ vậy, chính xác là thế, phải rồi. Pam: Con bé có thể dùng một chút, nó thực sự thất vọng lắm rồi. Mình: Em biết sao không, hãy làm thế đi. Bởi Lilly là con gái lớn, chúng mình thương yêu nó thương yêu đến mức con bé trở thành nỗi lo. Nên chúng mình lên kế hoạch, rồi thực hiện. Đó là: đến công ty thiết kế sân vườn Greenway, thuê họ bài trí lại hoàn toàn cái sân, gồm mười bụi hồng + lối đi tuyết tùng + ao + một bồn tắm sục nho nhỏ + bốn cô gái Semplica làm cảnh! Phần thú vị nhất là, sao để làm cho xong sớm? Hơn nữa, làm một cách bí mật? Greenway bảo, với mức giá đó, có thể làm trong một ngày, lúc bọn trẻ đang ở trường. (Ghi chú cho bản thân: Viết thư khen ngợi Melanie, cô gái ở Greenway: Một người điều phối tuyệt vời). Bước hai là, gửi thư mật mời dự bữa tiệc bất ngờ sẽ được tổ chức vào tối hôm cái sân vườn hoàn thiện, tức là ngày mai, đó là lý do tại sao cuốn nhật ký này im lìm cả tuần vừa rồi, xin lỗi, xin lỗi nha, vì bận quá đi! Pam và mình phối hợp rất tốt, như ngày xưa, ăn ý và chặt chẽ,đồng thuận tuyệt đối, đêm hôm đó khi đã thu xếp xong mọi việc, đi ngủ sớm (!!). (Màn xoa bóp, đừng hỏi.) Xin lỗi nếu nghe sến quá. Chỉ vì mình hạnh phúc quá thôi. Đôi khi bận rộn quá không trông thấy cô ấy/cô ấy cũng không thấy mình. Nhưng khi chúng mình trông thấy nhau, thì y như những ngày đầu, chẳng hạn như cái ngày hẹn đầu tiên ở hồ Melody, khi vào hang Spelunker, chúng mình hôn nhau gần đám hình nộm râu xám, giữa mùi clo từ thác nước màu xanh nhạt gần đó. Bắt đầu câu chuyện đẹp của chúng mình. Quá hạnh phúc. Ghi chú cho thế hệ tương lai: Hạnh phúc là điều có thể. Và khi hạnh phúc, tốt hơn nhiều so với điều ngược lại, nghĩa là buồn. Hy vọng các bạn biết về nó! Mình từng biết, nhưng đã quên. Mình đã trở nên quen với cảm giác hơi buồn! Hơi buồn, vì áp lực, vì lo lắng về điều kiện eo hẹp. Nhưng lúc này, ồ, không: hạnh phúc! Ngày mai là tiệc lớn cho Lilly. 21 tháng Chín! Sinh nhật Lilly (!) Có những ngày hoàn hảo đến độ ta cảm thấy: cuộc đời là thế này đây. Khi già, sẽ cảm thấy cả cuộc đời này xứng đáng, vì mình được trải nghiệm cái ngày tuyệt vời này. Hôm nay là một ngày như vậy. Có lẽ phấn khích quá không kể đúng trình tự được, cộng với mệt mỏi sau một ngày dài tuyệt vời. Nhưng sẽ cố. Buổi sáng, bọn trẻ đến trường như thường lệ. Greenway đến lúc mười giờ. Họ rất tử tế. Lại còn to lớn! Một người có kiểu tóc mào gà. Vườn xong lúc hai giờ (!). Có hoa hồng, có đài phun nước, có lối đi. Xe tải chở các cô gái Semplica đến lúc ba giờ. Các cô xuống xe, đứng e thẹn gần bờ rào trong khi người ta đặt giá đỡ. Giá đỡ đẹp: đã chọn “Lexington” (giá tầm trung): cột trụ đồng có mái kiểu thuộc địa, đòn bẩy EzyReleese. Các cô gái Semplica đã mặc sẵn váy trắng. Dây siêu vi đã luồn qua. Các cô cầm dây siêu vi chùng trong tay, như người leo núi giữ dây thừng. Chỉ có điều không có núi (!). Một cô ngồi xổm trong khi những cô khác đứng lễ phép/lo lắng, cô ngửi những bông hồng mới trồng. Cô rụt rè vẫy tay, một cô khác nói gì đó với cô, kiểu như: Này, không được vẫy tay. Nhưng mình vẫy tay đáp lại, như muốn nói: Trong nhà này, vẫy tay chào cũng không sao. Bác sĩ giám sát việc sắp đặt theo luật. Quá trẻ! Trông như lẽ ra nên làm việc ở tiệm ăn nhanh Wèndy ấy. Bảo chúng mình có thể chọn xem hay không xem họ nhấc các cô gái Semplica lên. Đưa mắt nhìn mình ý nhị, đánh mắt về phía Pam, kiểu như muốn nói: Vợ anh chắc sẽ thấy ghê ? Pam cũng hơi ghê mấy chuyện thế này. Đôi khi cô ấy không thích xử gà còn sống. Mình rủ cô ấy vào nhà cắm nến lên bánh. Một lát sau, tiếng gõ cửa: Bác sĩ bảo đã nâng xong rồi. Mình: Vậy chúng tôi xem được chứ? Anh ta: Hẳn rồi. Bọn mình bước ra. Các cô gái Semplica giờ đã ở trên cao, cách mặt đất chừng một mét, đang mỉm cười, xoay xoay trong gió nhẹ. Theo thứ tự, trái sang phải: Tami (Lào), Gwen (Moldova), Lisa (Somalia), Betty (Philippines). Hiệu ứng tuyệt vời. Mình đã quá thường xuyên thấy cảnh tương tự trong sân nhà những kẻ giàu có hơn, làm cho sân nhà mình dường như đột nhiên giàu có, cảm thấy bản thân như là người khác, như thế cuối cùng mình cũng sánh vai với những người khác ở cùng thời đại đang sống. Ao tuyệt vời. Những bụi hồng tuyệt vời. Lối đi, bồn sục tuyệt vời. Mọi thứ đã xếp đặt xong. Không thể tin chúng mình đã làm được điều này. Đến trường sớm đón Lilly. Lilly cực kỳ xấu hổ, bởi ngày sinh nhật mà không ai nói chúc mừng sinh nhật lúc ăn sáng, và đến lúc này vẫn không tiệc không quà, lại còn phải đến bác sĩ, để tiêm? Bởi vì đó là cú lừa. Trên xe, vờ như lạc đường. Lilly (chán nản): Bố ơi, sao bố có thể lạc đường khi mà ta suốt đời khám ở bác sĩ Hunneke ? (Pam đã sắp xếp trước với y tá, và khi cuối cùng mình cũng “tìm thấy” phòng khám, cô y tá bước ra nói bác sĩ bị ốm, ốm lắm không tiêm được: Chuyện đầu tiên trong chuỗi những điều siêu cấp ngạc nhiên dành cho Lilly!) Trong khi đó ở nhà: Pam, Thomas, Eva tất tả trang trí. Đồ ăn được mang đến (BBQ của quán Snakey). Bạn bè đến. Nên khi Lilly xuống xe, con bé thấy gì ngoài cái sân mới toanh đầy bạn bè ở trường ngồi bên chiếc bàn picnic mới tinh gần bồn sục mới coóng (ghi chú cho bản thân: viết thư khen ngợi lũ trẻ vì đã kìm nén/giữ bí mật một cách đáng ngưỡng mộ như vậy), và một hàng bốn cô gái Semplica, Lilly đã thật sự bật khóc vì hạnh phúc! Rồi nước mắt nhiều hơn khi những hộp quà hồng long lanh được mở, “Hung dữ ngơi nghỉ” cộng với “Cô bé đọc sách cho em gái” lộ ra. Lilly chạm vào những bức tượng nhỏ đúng y như mình đã nhớ. Cộng với “Sửng sốt mùa hè” (anh hề câu cá $380), món này con bé thậm chí còn không yêu cầu (để chứng minh cho sự hào phóng). Thêm vài làn sóng nước mắt vui sướng, những cái ôm, ngay trước mặt bạn bè, như thể lòng biết ơn/tình yêu dành cho chúng mình lớn hơn nhiều so với nỗi sợ bị bạn bè trách móc. Khách dự sinh nhật chơi những trò thông lệ như “Nối đuôi nhau”, vân vân và vân vân. Chẳng hiểu sao toàn chơi những trò tốn năng lượng trong cái sân mới đẹp đẽ này. Bọn trẻ vui sướng, cảm ơn chúng mình vì đã mời, nhiều đứa nói chúng thích mê cái sân. Sau đó nhiều bậc cha mẹ còn nấn ná lại, bảo là họ thích cái sân lắm. Và Chúa ơi, nhìn khuôn mặt Lilly khi tất cả đã về hết mà xem! Mình biết con bé sẽ nhớ mãi ngày hôm nay. Chỉ có một chuyện hơi buồn: Sau bữa tiệc, lúc thu dọn, Eva vụt chạy đi, thô bạo bế con mèo lên như cách con bé đôi khi vẫn làm khi tức giận. Mèo cào con bé, chạy đến Ferber, cào cả Ferber. Ferber lao vọt đi, nhào vào bàn, lọ hoa hồng mua cho Lilly đổ xuống vỡ tan trên người Ferber. Chúng mình tìm thấy Eva trong tủ đồ. Pam: Cưng ơi, cưng à, chuyện gì vậy? Eva: Con không thích. Như thế không tốt. Thomas (chạy vội lại, mang theo con mèo để tỏ ra nó là chủ con mèo): Họ muốn mà, Eva. Kiểu như là họ đã nộp đơn xin làm việc ấy. Pam: Đừng nói “kiểu như là”. Thomas: Họ đã nộp đơn xin làm việc ấy. Pam: Nơi quê hương họ, những cơ hội không được tốt như vậy. Mình: Chuyện này giúp họ chăm lo được cho những người họ yêu quý. Eva quay mặt vào tường, môi dưới trề ra kiểu sắp khóc. Rồi mình nảy ra một ý: Vào bếp, lật đến trang Lý lịch Cá nhân. Ôi trời ơi. Tệ hơn mình nghĩ: Cô gái Lào (Tami) xin làm việc nầy vì có hai cô chị đã phải vào nhà thổ. Cô gái Moldova (Gwen) có người chị họ mà cô tưởng đang làm người lau cửa sổ ở Đức, nhưng không: nô lệ tình dục ở Kuwait (!). Cô gái Somalia (Lisa) chứng kiến cha + em gái chết vì bệnh AIDS, trong cùng túp lều tranh bé tí, cùng năm. Cô gái Philippines (Betty) có cậu em trai “rất thạo máy vi tính”, bố mẹ không có tiền cho đi học cấp ba, phải sống dưới chái nhà chật hẹp cùng ba gia đình khác, vì chái nhà nhỏ của họ đã sụt theo sườn đồi trong trận động đất. Mình chọn “Betty”, quay lại tủ đồ, đọc to mục về' “Betty”. Mình: Thế có giúp gì không? Giờ con đã hiểu chưa? Con có thể tưởng tượng em trai của cô ấy được đi học trường tốt, nhờ có cô ấy, nhờ có chúng ta? Eva: Nếu mình muốn giúp họ, sao mình không cho họ tiền là xong? Mình: Ôi con yêu. Pam: Đi xem nào. Đi xem họ có buồn không nào. (Trông không buồn. Thực ra đang chuyện trò khe khẽ dưới ánh trăng.) Bên cửa sổ Eva đứng lặng lẽ. Một cái giếng sâu. Rất nhạy cảm. Thậm chí từ hồi còn bé xíu, Eva đã nhạy cảm rồi. Khi con mèo Squiggy sắp chết, Eva đã nằm ngủ bên cạnh ổ mèo, dùng lọ nhỏ mắt cho Squiggy uống nước. Trái tim nhân hậu. Nhưng mình lo, Pam lo: nếu con quá nhạy cảm, con bước ra thế giới, thế giới sẽ ăn tươi nuốt sống con mất, tức là, cần chút cứng rắn phải không? Lilly, ngược lại, tối nay đã ngồi viết thư cảm ơn mọi người hết một lượt, dọn dẹp bếp mà không ai bắt, rồi cầm đèn pin đi ra vườn, dọn chỗ Ferber bậy ra bằng cái xẻng mới mà có vẻ như con bé đã đạp xe đi mua ở FasMart bằng tiền riêng (!).