7. Nhật Ký Cô Gái Semplica (tt)
Ngày 22 tháng Chín Giai đoạn hạnh phúc vẫn tiếp nối. Mọi người ở chỗ làm tò mò về vụ trúng vé cào. Mang ảnh chụp sân đến chỗ làm, dán lên khoang ngồi, đồng nghiệp đến, ngưỡng mộ. Steve Z. hỏi có thể ghé qua nhà lúc nào đó để tận mắt ngắm cái sân không. Đây lần đầu tiên: Steve Z. chưa bao giờ đếm xỉa gì tới mình trước đây. Thậm chí còn hỏi lời khuyên của mình: mình mua vé cào ở đâu, thường hay mua bao nhiêu vé, Greemvay = công ty uy tín ? Xấu hổ phải thừa nhận chuyện này làm mình vui thế nào. Lúc ăn trưa, vào trung tâm thương mại mua bốn chiếc áo mới. Tán đóc ở hàng quần áo: Tôi chỉ có mỗi hai cái áo. Không phải vậy. Nhưng có ba chiếc màu xanh dương tương tự nhau và hai chiếc màu vàng y hệt. Nên hay lẫn lộn. Thường không mua đồ mới cho bản thân. Luôn cảm thấy quần áo mới cho lũ trẻ quan trọng hơn, tức là, không muốn những đứa khác bảo con mình chỉ có hai cái áo vân vân và vân vân. Về phần Pam, Pam rất đẹp, sinh ra trong nhung lụa. Không muốn người đẹp giàu có trước đây mặc đi mặc lại một bộ đồ, rồi cảm thấy: hồi trẻ có quá trời quần áo, nhưng giờ, vì anh ta (nghĩa là mình), ôi không, ăn mặc xấu tệ xấu hại. Đính chính: Pam không sinh ra trong nhung lụa. cha của Pam = nông dân ở một thị trấn nhỏ. Có nông trại lớn ở rìa một thị trấn nhỏ. Nên so với những cô gái ở các nông trại nghèo hơn và nhỏ hơn, Pam = cô gái nhà giàu. Nếu nông trại đó ở gần thị trấn lớn hơn thì chỉ ở mức trung trung, nhưng không: thị trấn nhỏ quá, nông trại khiêm nhường = cả một gia sản. Dù sao thì Pam vẫn xứng đáng những gì tốt nhất. Trên đường về nhà, ghé cửa hàng đã mua vé cào. Mua vé cào, cộng bốn cái Butterhnger. Nghĩ về ngày xưa khốn khổ, khi mà, trong chiếc áo cũ nực cười, mình cảm thấy xấu hổ/tội lỗi vì đã mua dù chỉ một cái bánh Butterhnger. Gã đứng quầy nhớ ra mình, bảo: Này, ông Vé Cào, ông Thắng Lớn! Mọi người trong cửa hàng quay ra nhìn. Mình vẫy vẫy những chiếc Butterhnger, mỗi tay hai cái, như vương trượng, vương trượng mi ni, rồi bước ra, cảm thấy lâng lâng hạnh phúc. Sao lại hạnh phúc ấy à? Thật hay vì trúng thưởng, được làm người chiến thắng, được người khác biết mình là người chiến thắng. Về nhà, ra phía hông nhà để xem cái sân. Sân tuyệt vời: cá tung tăng bơi lội gần đám hoa súng, ong kêu rộn ràng quanh những bụi hồng, những cô gái Semplica váy trắng tươi mới, vuông nắng chiều lên bãi cỏ, bụi bốc lên gây cảm giác uể oải ngày hè muộn, đội Dịch Vụ Lối Sống (tức là nhân viên Greenway ghé qua ba lần mỗi ngày, mang đồ ăn, nước uống cho các cô gái Semplica, đưa các cô đến Smalljon trên thùng xe tải, xử lý những vấn đề phụ nữ vân vân và vân vân) đang làm việc miệt mài ngoài vườn. Cô gái Greemvay: Như có phép mầu ở đây ấy ạ. Trong nhà, thấy Leslie Torrini ghé chơi (!). Chuyện này= động trời. Leslie chưa bao giờ ghé chơi một mình. Con bé bảo nó thích cách những cô gái Semplica treo gần ao, như thế sẽ có bóng dưới ao. Gọi về nhà đòi cái ao. Mẹ Leslie gọi Leslic là đứa bé hư hỏng, bảo không ao iếc gì cả. Chuyện này = ghi điểm lớn cho Lilly. Nói thế không có nghĩa chúng mình thấy vui vì người khác không vui. Mà Leslie thường vui khi Lilly không vui, nên có lẽ cũng ổn thôi, nếu chỉ một lần, Leslie = hơi buồn, trong khi Lilly = đang phơi phới? Các cô bé ra sân, ở ngoài sân một hồi lâu. Pam và mình ngó ra. Hai đứa có hòa hợp không nhỉ ? Hai đứa có đang tựa đầu vào nhau dưới bóng cây, trao đổi những chuyện riêng tư con gái, cũng cố vị trí của Lilly là bạn của Leslie? Chẳng biết nữa. Chúng nó đều quay mặt đi. Mẹ của Leslie đến (trên xe BMW). Leslie, mẹ Leslie bàn tán về cái ao. Mẹ Leslie: Les, con yêu, con đã có ba dòng suối rồi. Leslie (châm chọc): Thế dòng suối là ao hả mẹ? Mẹ con nhà Leslie về. Lilly hôn lên má mình cảm ơn, chạy lên nhà hát một giai điệu vui vẻ. Hạnh phúc quá. Cảm thấy quá may mắn. Chúng mình đã làm gì mà đáng được như vậy? Một phần, đúng vậy: may mắn. Trúng thưởng vé cào = may mắn. Nhưng tục ngữ có câu, may mắn = chín mươi phần trăm kỹ năng. Hay sự chuẩn bị nhỉ? Chuẩn bị = chín mươi phần trăm kỹ năng? Kỹ năng = chín mươi phần trăm may mắn? Không nhớ chính xác câu châm ngôn đó. Dù sao cũng phải tự khen chúng mình, đã xử lý tốt vận may của mình. Không phát rồ lên mua thuyền, mua ma túy (!), mất kiểm soát, trở nên bất mãn, tìm kiếm nhân tình vênh váo. Vẫn cứ chăm chút cho gia đình, biết được thành viên gia đình (Lilly) cần gì, lặng lẽ/khiêm nhường đảm bảo con bé có điều nó cần. Ghi chú cho bản thân: Cố kéo dài cảm xúc tích cực liên quan đến chuyện trúng vé cào sang mọi mặt cuộc sống. Hiện diện có ảnh hưởng hơn ở nơi làm việc. Thăng tiến nhanh chóng (một cách vui vẻ, với nụ cười trên môi), tăng lương. Chăm sóc hình dáng cho tươm nhất, bắt đầu ăn mặc đẹp hơn. Học guitar? Nhất định phải để ý đến vẻ đẹp xung quanh? Tại sao không tự học hỏi về chim, hoa, cây, những chòm sao, trở thành một công dân thực thụ của thế giới tự nhiên, dạo quanh khu dân cư cùng bọn trẻ, kiên nhẫn dạy chúng tên của các loài chim, hoa, vân vân và vân vân? Sao không đưa bọn trẻ đi châu Âu? Bọn trẻ chưa bao giờ được đi. Chưa bao giờ, trên dãy Alp, được uống sô cô la nóng trong quán cà phê trên núi, được ông chủ quán tóc trắng tốt bụng phục vụ và khen lũ trẻ thật tinh tế/thân thiện so với lũ trẻ con Mỹ giàu có/thô lỗ (chúng luôn lờ đi cô con gái xinh đẹp tật nguyền tóc thắt bím của ông), nên ông chỉ cho chúng con đường núi bí mật dẫn đến một trảng đất trống tuyệt vời trong rừng, lũ trẻ nô đùa trên trảng đất đó, ngồi cùng cô bé tật nguyền xinh đẹp trên bãi cỏ, sau đó bảo rằng đó là ngày đẹp nhất đời chúng, giữ liên lạc với cô bé tật nguyền qua email, chúng mình thu xếp phẫu thuật ở đây cho cô, bác sĩ phẫu thuật xúc động đến mức ông ta đồng ý mổ miễn phí, cô bé lên trang nhất báo của thành phố mình, chúng mình lên trang nhất báo của họ ở Alp? Ha ha. Vui quá đi. Thế mới có những suy nghĩ ảo tưởng này. (Thực ra chính mình cũng chưa bao giờ đi châu Âu. Bố cảm thấy phần thức ăn ở đó quá ít. Rồi bố mất việc, đi giao báo, phần thức ăn = điểm cần tranh luận.) Trước nay tôi vẫn mộng du đi qua cuộc đời, độc giả tương lai thân mến ạ. Lúc này mới thấy điều đó. Trúng thưởng vé cào giống như tiếng gọi thức tỉnh. Hối hả tốt nghiệp đại học, giành được Pam, tìm được việc, sinh em bé, thăng tiến trong công việc, quên đi cảm giác từng có khi còn bé về định mệnh đặc biệt, lúc ngồi trong tủ phòng ngủ đầy mùi tuyết tùng, ngước lên nhìn cây đong đưa theo gió qua ô cửa sổ trên cao, cảm thấy ngày nào đó mình sẽ làm được điều vĩ đại. Đến đây quyết tâm sống cuộc sống theo cách mới mạnh mẽ hơn, bắt đầu TỪ GIÂY PHÚT NÀY (!) Ngày 23 tháng chín Lo cho Eva quá. Như mình đã nói ở trên, Eva = nhạy cảm. Điều này tốt, Pam và mình cảm thấy: nhạy cảm = dấu hiệu của sự thông minh. Nhưng Eva dường như lại có suy nghĩ rằng nhạy cảm= cách hiệu quả để gây chú ý, nghĩa là, đã phát triển xu hướng đặt mình tách biệt với mọi người, có lẽ như một cách để làm nổi bật bản thân, nghĩa là, tự coi mình tốt đẹp hơn, tinh túy hơn những người khác? Trước đây, đã từ chối ăn thịt, ngồi trên ghế da, sử dụng dĩa nhựa sản xuất ở Trung Quốc. Khi còn bé thì làm thế cũng khá đáng yêu. Nhưng Eva giờ đã lớn hơn rồi, có cảm giác như xu hướng phản đối vì quy tắc đạo đức này bắt đầu có đôi chút kiểu cách + trở thành nguyên tắc cơ bản trong cách con bé nhìn nhận bản thân? Cuộc sống gia đình vào thời đại chúng tôi đôi khi giống như trò đập chuột, thưa độc giả tương lai. Thế hệ tương lai có còn chơi trò này không? Con chuột chũi bằng nhựa hiện ra, mình lấy búa đập vào, nó chết, rơi xuống, con khác hiện ra, mình đập, chết? Có lẽ với các người đó là trò chơi kỳ lạ/ bạo lực, độc giả tương lai nhỉ? Những kẻ thậm chí không cần ăn để sống? Chỉ bay lơ lửng suốt ngày, mỉm cười ấm áp với nhau? Đôi khi dường như, khi một đứa bé hạnh phúc, thì một đứa bé khác “trồi lên”, nghĩa là, kêu ca, đòi hỏi bố mẹ phải ‘‘đập’’ nó, nghĩa là giải quyết những kêu ca. Có vẻ như giờ đến lượt Eva. Hôm nay cô giáo của Eva, cô Ross, gửi một bức thư về nhà: Eva làm trò. Eva bẳn tính, Eva giậm chân, Eva ném hộp đựng đồ ăn cho cá vào John M. khi John M đòi đến lượt mình cho cá ăn. Không giống Eva tí nào, cô R. nói: Eva vốn là đứa trẻ đáng yêu nhất, tốt bụng nhất trong lớp. Ngoài ra, những bức tranh của Eva gần đây trở nên rất lạ. Mẫu tranh lạ đính kèm theo đây: Ngôi nhà điển hình. (Nhìn là đoán được con bé vẽ nhà chúng mình, vì cây anh đào giả = vòng xoáy màu hồng.) Trong sân những cô gái Semplica chau mày. Một cô ( Betty ) có ý nghĩ được ghi trong ô chữ: ÁI! ĐAO QUÁ ĐI MƯT. Cô thứ hai (“Gwen”) chỉ ngón tay xương xẩu vào nhà: CẢM ƠN NHỀU. Cô thứ ba (“Lisa”), nước mắt lăn trên má: SẼ THẾ NÀO NẾU CHÁU LÀ CON CỦA CÔ CHÚ? Pam: Ồ. Có vẻ như chuyện này vẫn chưa kết thúc. Mình: Không, chưa đâu. Chở Eva đi dạo. Đưa qua Eastridge, đồi Lemon. Chỉ những căn nhà có các cô gái Semplica. Cho Eva đếm. Rốt cuộc, có khoảng 50 ngôi nhà thì 39 nhà có. Eva: Vậy chỉ vì mọi người đều làm nên việc đó trở thành đúng ạ. Đáng yêu đấy. Eva nhại lại lời anh, Pam à. Ở ngã tư Waddle Duck, có một dây tám cô gái Semplica: các cô cầm tay nhau, tạo thành hiệu ứng (búp bê giấy) rất đẹp. Dường như tất cả đang cùng nhau hát. Ba đứa trẻ tuổi chập chững đuổi nhau quanh giá đỡ, hai chú cún rượt theo chúng. Mình: Ái chà. Cảnh tượng trông thảm quá đi mất. (Eva sắc sảo, Eva dí dỏm. Thế nên sẽ hay đùa với Eva.) Eva im lặng. Dừng ở quán Fritz’s Chillhouse, mình ăn kem thuyền chuối (banana split), Eva gọi món Tuyết Tan, chúng mình ngồi trên một con cá sấu lớn bằng gỗ, ngắm mặt trời lặn. Eva: Con thậm chí... thậm chí không hiểu tại sao họ không chết. Thế là mình chợt hiểu ra, với một chút nhẹ nhõm: Eva chống cự một phần vì con bé không hiểu nguyên tắc khoa học cơ bản của sự việc. Hỏi Eva có biết sao lại có con đường tên Semplica không. Không biết. Vẽ đầu người lên giấy ăn, giải thích: Lawrence Semplica = bác sĩ + giải pháp thông minh. Tìm cách dẫn dây siêu vi vào não bộ mà không gây tổn hại, không gây đau đớn. Công nghệ dùng tia la de để tạo đường dẫn. Sau đó dây siêu đâm xuyên qua nhờ đầu dẫn bằng lụa. Dây siêu vi đi đằng này ( chạm vào thái dương Eva) ra cô gái Semplica ra đời sau toàn bộ quá trình này. Rồi quyết định ngồi ngang hàng cùng Eva. Giải thích: Chị Lilly đang ở giai đoạn quan trọng. Năm tới, chị Lilly sẽ bước vào cấp ba. Bố mẹ muốn chị Lilly lên cấp ba có thể ngẩng cao đầu, là một thiếu nữ tự tin, cảm thấy gia đình mình cũng tốt/khá giả như bất cứ gia đình nào khác, sân vườn nhà mình cũng gần bằng sân nhà bạn bè, nghĩa là, không quá thua kém như trước đây, nghĩa là, không phải là nguồn cơn xấu hổ cho chị Lilly. Đòi hỏi như vậy là quá nhiều sao? Eva im lặng. Có thể thấy các bánh xe đang xoay chuyển. Eva hâm mộ Lilly cuồng nhiệt, sẵn sàng đứng chặn tàu hỏa vì Lilly ấy chứ. Rồi kể cho Eva nghe câu chuyện về công việc mùa hè mình làm hồi học cấp ba, ở Senor Tasty (quán bánh taco). Nóng, nhớp nháp, lão chú thì xấu tính, toàn lấy kẹp bánh ra chọc mông chúng mình. Lúc mình về nhà, tóc đầy nhờn + áo dính nhờn. Giờ thì không đời nào làm cái thứ công việc ấy. Nhưng hồi đó? Thực ra thích lắm: tán tỉnh mấy cô thu ngân, tham gia chơi khăm cùng những nhân viên khác (giấu cái kẹp của lão chủ xấu tính, tuồn tạp chí vào trong quần, để khi lão chủ xấu tính chọc mông thì không đau, lão chủ xấu tính = chào thua) Ý bố là, mình nói, mọi thứ đều tương đối. Các cô gái Semplica sống cuộc sống rất khác chúng ta. Cuộc sống của họ khắc nghiệt, khó khăn, không hứa hẹn. Điều chúng ta xem là kinh sợ/khó chịu có khi lại chẳng kinh sợ/khó chịu mấy đối với họ, nghĩa là họ từng trải qua những điều kinh khủng hơn. Eva: Bố đã tán tỉnh các cô thu ngân à? Mình: Ừ. Đừng bảo mẹ nhé. Được một nụ cười. Tin rằng mình đã phần nào thuyết phục được Eva. Hy vọng thế. Dù sao thì cũng mừng vì mình đã cố gắng. Khi bố mẹ ly dị, bố đưa mình đi uống sữa lắc, thông báo tin ly dị. Luôn cảm ơn bố vì chuyện này. Cảm thấy dễ chịu khi biết bố nghĩ về mình ngay cả trong khoảng thời gian hẳn là buồn và tăm tối với ông. Mẹ ngoại tình với Ted DeWitt, một lão cùng chỗ làm. DeWitt luôn nịnh bợ mẹ, khen mẹ xinh, bảo mẹ là lý do duy nhất lão thức dậy mỗi sáng. Mẹ không quen với kiểu ấy. Bố yêu mẹ. Nhưng bố ít nói. Bố không phải kẻ ba hoa về tình yêu. Bố yêu trong im lặng, điềm tĩnh. Trong lễ kỷ niệm mười năm, bố mua cho mẹ máy đánh ráp (!). Tên gọi yêu bố đặt cho mẹ = Dài ngoằng. (Mẹ cao mà.) Bố thường đùa rằng mẹ trông như một cậu bé cao kều. Thỉnh thoảng khi vào bếp, bố lại giả vờ giật mình vì một thằng bé cao kều đứng chình ình ở bồn rửa. Mẹ, bị DeWitt quyến rũ, bắt đầu trốn đi khách sạn cùng DeWitt, đem lòng yêu DeWitt. (Lúc ấy mình chẳng biết gì về chuyện này. Mãi nhiều năm sau mình mới biết, khi bố, lúc cuối đời, kể cho mình mọi chuyện.) Khi xơ Dolores hay tin về chuyện ly dị, xơ bắt cả lớp ở lại trong giờ giải lao, giảng cho lớp một bài về ly dị=tội lỗi chết người, kiếp sau không có dã ngoại cho người ly dị, buộc cả lớp phải cầu nguyện cho linh hồn của bố mẹ mình. Mọi người nhìn mình như muốn nói: vì mày mà bọn tao không được nghỉ giải lao. Toàn bộ chuyện ấy thật đau đớn. Vẫn còn đau. Do đó mình tập trung làm một người cha/ người chồng tốt, tạo một nền tảng ổn định cho bọn trẻ. Đêm nay trao đổi với Pam về tình hình của Eva. Pam, như mọi khi, đưa ra lời khuyên hợp lý: chậm thôi, kiên nhẫn, Eva thông minh, Eva hiểu biết. Trong một tháng nữa, Eva sẽ thích nghi, quên đi mọi chuyện, sẽ lại vui vẻ như thường. Yêu Pam. Pam là chỗ dựa vững chắc của mình. Ngày 30 tháng Chín Xin lỗi vì đã im lặng không viết gì nhé. Tuần này có mộc chuyện điên rồ đã xảy ra. Thứ Hai, Todd Grassberger chết (!). Độc giả tương lai có biết Todd không? Mình đã nhắc đến chưa nhỉ? Có lẽ là chưa. Todd không phải bạn thân. Chỉ là đồng nghiệp. Todd và mình hay đùa chuyện mình không bao giờ trả lại dây cáp máy tính đi mượn. Thực ra đó là sợi cáp nối của công ty, không phải của anh ta. Anh ta biết, mình biết anh ta biết. Chúng mình chỉ đùa nhau thôi. Ngày khởi đầu tốt đẹp. Ngày hè nắng ấm tươi đẹp. Buổi sáng có tập huấn phòng cháy chữa cháy. Cả tòa nhà tập trung ra sân ngoài trời. Ngày quá đẹp, không ai vướng bận tâm trí. Mọi người uể oải ngồi trên thềm, nhắc nhở nhau cẩn thận. Thích thú ngắm người ở những công ty khác nhau. Như thấy các thành viên trong những bộ tộc khác. NabroMax = những kẻ lập dị, tính toán nhiệt độ cần để phá hủy, bằng lửa, hoàn toàn tòa nhà. Oorjd = công ty thiết kế. Có lắm kẻ hippy, lắm nàng xinh đẹp. Nhiều nhân viên Oorjd nằm ngửa trên vỉa hè ngắm mây. Một gã thổi một cây sáo gỗ nhỏ. Khi chuông báo an toàn cất lên, mọi người la ó, và tất cả thiểu não đi vào. Rồi, lúc hai giờ, tin rì rầm khắp văn phòng: Todd chết. Bị đột quỵ ở chỗ giặt khô (!), vừa mới xong, lúc ăn trưa. Suốt buổi chiếu, không ai làm việc. Mọi người sững sờ, đi quanh quẩn, cố xử lý sự thật rằng Todd = chết. Dưới bàn của Todd: một đôi ủng leo núi. Trên một bức tường: gậy đi bộ Todd dùng để dạo bộ trong rừng vào giờ ăn trưa. Cơn mưa bóng mây lạ kỳ lúc khoảng ba giờ. Linda Hertney: Giống như lời tạm biệt cuối cùng của Todd vậy. (Linda = gàn dở. Có lần bảo con quạ đỗ trên bậu cửa sổ là người chồng đã chết của cô ta hiện về. Bảo cô ta có thể biết qua cách đầu con quạ vểnh lên không hài lòng vì cô ta đang ăn nhiều quá.) Rồi cơn mưa qua đi, bãi đỗ xe rực nắng. Suốt buổi tối thấy mình nhìn Pam và lũ trẻ một cách khác lạ. Mọi thứ đột nhiên quý giá. Nói lời cầu nguyện trước bữa tối. Không hay cầu nguyện trước bữa tối. Nhưng đêm nay, chắp tay lại, cầu nguyện. Cầu nguyện chúng mình sẽ thấy biết ơn vì vận may của mình, biết ơn vì có nhau. Cầu nguyện chúng mình sẽ nhớ rằng đủ loại thăng trầm mà cả gia đình có thể trải qua = những cú sốc nhỏ trên đường so với chuyện này. Cầu nguyện cho Todd, cầu nguyên cho gia đình Todd. Mới vài đêm trước, Todd còn ở nhà, làm bất kỳ việc gì mà Todd hay làm vào buổi tối: moi tiền lẻ ra khỏi túi quần túi áo, cười đùa với bọn trẻ, vuốt ve chó, nghĩ về tương lai, ném đồ bẩn vào giỏ mây. Đêm nay Todd ở đâu (?!). Ngày 1 tháng Mười Tang lễ của Todd Grassberger hôm nay ở nhà thờ Ukraine trung tâm thành phố. Có vẻ như Todd xuất thân cũng thấp kém. Cha xứ = một người tóc dài mặc áo tu. Hát/ cầu kinh suốt buổi lễ, bằng tiếng Ukraine, theo trí nhớ. Khi ông ta hát/ bước đi, chiếc áo thầy tu đung đưa. Một người đáng sợ. Rất nhiệt huyết. Thuyết giảng: Sao lại ngạc nhiên? Các con tưởng mình sẽ sống vĩnh hằng sao ? Sự khác biệt duy nhất giữa các con, ngồi ở đó mong đợi phần còn lại của ngày, và Todd, trong quan tài, trên đường tới ngôi nhà vĩnh hằng dưới đất lạnh? Là nhịp tim. Cảm thấy thế không, mọi người? Trong lồng ngực ấy? Đó chính là lằn ranh mong manh giữa các con và hầm mộ. Vậy tại sao các con sống cứ như thể mình bất tử? Điều đó thật ngớ ngẩn, các con là những kẻ ngớ ngẩn. Sợ không? Không sợ! Đây là sự thật, đây là thực tế! Tiếng la ó: Chúng con có nên tỉnh lại không? Có nên không? Mọi người trợn tròn mắt nhìn cha xứ. Ngoại trừ các thành viên giáo đoàn thường lệ, có vẻ như họ nghe hết những điều này từ trước rồi. Cha xứ nói tiếp: Đêm nay ai trong chúng ta sẽ chết? Chúng ta có nghĩ anh ta hài hước không? Điều đó cho thấy chúng ta là những kẻ đần độn. Bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể chết đêm nay, chết ngay lúc này, đột nhiên khó thở, ngã nhào xuống ghế, về cùng đất với Todd trong chớp mắt. Bỗng nhiên, từ nhà bếp tầng dưới: Mùi thịt bò nướng. Tiếng chuyện trò vui vẻ của những bà làm việc trong bếp nhà thờ. Mùi thịt bò nướng + tiếng xoong chảo leng keng, tiếng đĩa dọn ra = hấp dẫn. Mọi người nhúc nhích trên hàng ghế vì mùi thịt bò hấp dẫn quá. Hai người anh em của Todd bước lên bục phát biểu. Anh trai: Sinh thời Todd ngọt ngào, Todd hài hước, Todd rất khỏe mạnh. Sẽ không bao giờ quên một con người phi thường mang tên Todd. Em trai: Đúng, Todd là người sức khỏe phi thường, Todd - con bò mộng. Dù Todd có phần hơi quá mạnh mẽ, nhưng Todd đã làm điều tốt cho em trai, về lâu dài, bằng cách dạy cậu ta cách tự đứng lên vì mình. Ý là, vì suốt thời thơ ấu toàn bị Todd bắt nạt, nên giờ không gì có thể khiến người em trai sợ hãi, nghĩa là không một kẻ ăn hiếp nào ở thế giới ngoài kia sánh bằng Todd được. Nhưng Todd quá tuyệt vời, Todd là số một. Todd quá thông minh, quá điển trai, chẳng trách bố + mẹ Todd luôn đôi xử với cậu ấy (em trai) như một người đến sau. Nhưng Todd rất biết quan tâm, thấu hiểu, Todd hiểu điều này, thỉnh thoảng lại an ủi em trai bằng cách nói rằng cậu ấy (em trai) hoàn hảo theo một cách riêng, thường là ngay trước khi vi phạm thỏa thuận rằng tối thứ Tư đến lượt người em trai được mượn xe bố, do đó phá hoại cơ hội để người em trai được đi gặp cô gái cậu ta thật lòng thích, có lẽ là tình yêu lớn trong đời, cô gái mà cuối cùng cậu ta để mất vào tay một gã đần người Selden, một gã đần có anh trai dường như sẵn lòng hơn Todd trong việc để em trai mình có cơ hội sử dụng xe gia đình. Trên bục, em trai Todd dừng nói thở hổn hển. Dường như cậu ta không ngăn mình lại được. Lao đi tiếp. Nhưng Todd tuyệt vời, Todd quá tuyệt vời, Todd chắc chắn sẽ được nhớ đến. Todd dạy mọi người trong gia đình bài học quan trọng: Dù người ta có thể khỏe mạnh, hiếu chiến, tham vọng, hơi đui mù trước nhu cầu của người khác, nhưng điều đó không có nghĩa người ấy không phải người anh em tuyệt vời nhất, vĩ đại nhất, người mà, thỉnh thoảng, như thể không chú ý, đột nhiên khiến mọi người bất ngờ, làm những việc tương đối chín chắn. Người em trai, dường như lúng túng bởi lời phát biểu của bản thân, được người anh trai cau có dẫn khỏi bục kèm theo giọng hầm hừ. Vợ Todd bước lên bục. Dường như không thể nói. Ba cô bé bám váy chị ta. Người góa phụ đưa micro cho cô bé nhỏ nhất. Cô bé nhỏ nhất: Tạm biệt bố. Bữa ăn trưa ngon. Hơn cả ngon. Tang lễ quá buồn, ăn trưa = thiên đường. Ăn liền tù tì ba chiếc sandwich kẹp thịt bò nướng bỏ trên đĩa giấy. Bên ngoài, cây lá vàng nghiêng theo chiều gió. Một chiếc lá vàng bay qua cửa sổ hầm đang mở. Nhìn nó rụng xuống, chạm xuống đất gần giày của mình. Nghĩ: Cuộc sống đẹp quá. Mừng vì mình chưa chết. Nếu/ khi mình chết, không muốn Pam cô đơn. Muốn cô ấy tái giá, có cuộc đời trọn vẹn. Miễn người chồng mới là người tốt. Một gã dịu dàng. Một gã theo đạo. Rất quan tâm + tốt với lũ trẻ. Nhưng lũ trẻ không dễ bị lừa. Lũ trẻ thích người cha đã chết (nghĩa là mình) hơn là gã theo đạo. Một gã theo đạo trắng bệch, tẻ nhạt, chẳng có gì hấp dẫn, hay mặc những cái áo len kỳ quặc, và lúc nào cũng hơi hơi buồn, vì không thể cương cứng, do ốm yếu thể chất. Ha ha. Đêm nay trong đầu tôi nghĩ nhiều đến cái chết, độc giả tương lai ạ. Điều đó có thật không? Rằng mình sẽ chết? Rằng Pam và lũ trẻ sẽ chết? Thật kinh khủng. Tại sao chúng mình lại được sắp đặt ở đây, sẵn sàng yêu, khi mà kết thúc câu chuyện của chúng mình = cái chết? Thế thì quá khắc nghiệt. Thế thì quá tàn nhẫn. Không thích. Ghi chú cho bản thân: Cô gắng hơn nữa, trong mọi chuyện, để làm người tốt hơn. Ở nhà, gọi lũ trẻ lại. Bảo chúng cùng mình thực hiện quyết tâm mới. Bảo lũ trẻ đời ngắn lắm, chúng ta phải khiến từng khoảnh khắc đều có ý nghĩa, sống từng ngày như thế đó là ngày cuối đời ta. Nếu chúng có ước mơ, chúng phải ước mơ. Nếu chúng có thôi thúc phải thử làm điều gì, thì cứ thử. Chúng có hứa không? Nếu phải kể một sai lầm của đời mình, thì ấy là mình quá thụ động. Không muốn chúng phạm sai lầm y như vậy. Phải dám làm, phải cố gắng, phải can đảm. Điều tệ nhất có thể xảy ra là gì ? Chúng sẽ được biết đến như là người sáng tạo, người hùng, nhà tiên tri (!). Paul Revere có nhút nhát, Edison có thận trọng, Jesus có cực kỳ tao nhã không. Đến cuối đời, chúng sẽ không hối tiếc điều mình đã làm, mà chỉ hối tiếc điều mình đã không làm mà thôi. Rồi đến giờ đi ngủ. Giờ đi ngủ đôi khi nặng nề: Pam, mệt mỏi sau một ngày dài chăm con cái, đôi khi trở nên cau gắt với lũ trẻ chỉ vì sự chống đối nhỏ nhất. Lũ trẻ, mệt mỏi sau giờ học, đôi khi sẽ xấc láo với Pam ngay khi Pam biểu hiện khắc khe. Đôi khi giờ đi ngủ = lũ trẻ đứng đầu cầu thang gào xuống, Pam ở chân cầu thang réo lên. Đôi khi sách hoặc giày sẽ bay chiu chíu xuống tầng dưới qua người Pam. Đêm nay, tuy nhiên, giờ đi ngủ lại dễ dàng. Lũ trẻ, cảm thấy sự thật trong lời nói của mình về cái chết, đã lên tầng khẽ khàng. Thomas chạy xuống ôm mình một cái, Eva đứng đầu cầu thang nhìn mình thật lâu (ngưỡng mộ?) Lũ trẻ đáng yêu thế chứ. Một trong những niềm vui làm cha mẹ, thưa độc giả tương lai: Cha mẹ có thể ảnh hưởng tích cực đến con cái, tạo ra khoảnh khắc mà con trẻ sẽ nhớ mãi suốt đời còn lại, khoảnh khắc làm thay đổi đường đời của trẻ, mở rộng trái tim + tâm hồn trẻ. Ngày 2 tháng Mười Cứt thật. Chết tiệt. Gia đình bị một cú sét chí tử giáng xuống, thưa độc giả tương lai. Sẽ giải thích. Sáng nay, Thomas và Lilly ngồi ngái ngủ ở bàn, Eva vẫn ngủ, Pam đang làm món trứng, Ferber đứng dưới chân cô ấy, hy vọng hứng được vài mẩu vụn thức ăn. Thomas, đang ăn bánh vòng, lượn đến cửa sổ. Thomas: Òa. Cái quái gì thế này? Bố ơi ? Bố lại đây này. Đến cửa sổ. Các cô gái Semplica đã biến mất. Biến mất hoàn toàn (!). Chạy vội ra. Cái giá đỡ trống trơn. Dầy siêu vi mất. Cổng mở. Hoảng loạn chạy dọc đoạn phố xem có dấu hiệu nào của họ không. Không. Chạy vội vào trong nhà. Gọi Greenway, gọi cảnh sát. Cảnh sát đến, sục tìm trong sân. Một viên cảnh sát cho mình xem những dấu dây siêu vi trong bùn gần cổng. Bảo đây thực sự là tin tốt: Dây siêu vi vẫn còn thì sẽ dễ dàng định vị các cô gái Semplica, dây siêu vi sẽ giới hạn tốc độ đi của họ, vì chạy theo nhóm, đầu nối với nhau bằng dây siêu vi, nên họ buộc phải đi từng bước nhỏ như trẻ con để không đi cách nhau quá xa khiến dây siêu vi bị kéo căng, mà kéo căng thì sẽ làm hư hại não bộ của người bị kéo. Một viên cảnh sát khác bảo đúng vậy, sẽ đúng như thế nếu các cô gái Semplica đi bộ. Nhưng thôi nào, anh ta nói, các cô không đi bộ, các cô đã đang cười sằng sặc mà tẩu thoát đến đâu đó trên xe tải của một nhà hoạt động rồi. Mình: Các nhà hoạt động à? Cảnh sát thứ nhất: Vâng, anh biết đấy: Phụ Nữ Vì Phụ Nữ, Công Dân Vì Sự Bình Đẳng Kinh Tế, Semplica Chết Mòn Ở Địa Ngục. Cảnh sát thứ hai: Biến cố thứ tư trong tháng này. Cảnh sát thứ nhất: Những cô gái kia không tự xuống được. Mình: Sao họ làm thế? Họ đã lựa chọn ở đây. Sao họ lại trốn đi với một người hoàn toàn... Cảnh sát cười. Cảnh sát thứ nhất: Ngửi thấy mùi giấc mơ Mỹ anh bạn ạ. Lũ trẻ còn hơn cả hoảng loạn. Lũ trẻ tập trung gần hàng rào. Xe buýt của trường đến rồi đi. Đại diện của Greenway (Rob) đến. Rob = cao, gầy, còng. Trông như cánh cung, nếu cánh cung có tai xỏ lỗ + tóc dài như cướp biển, mặc áo gi lê da ngắn. Rob ngay lập tức nã bom: Bảo anh ta lấy làm tiếc vì là người ít nhiều chịu trách nhiệm trong thời gian chúng mình dùng thử, nhưng có nghĩa vụ pháp lý phải thông báo cho chúng mình rằng, theo thỏa thuận giữa chúng mình với Greenway, nếu trong ba tuần mà không tìm được các cô gái Semplica, lúc đó chúng mình sẽ chịu trách nhiệm thanh toán toàn bộ Khoản Nợ Thay Thế cần thiết. Pam: Khoan đã, cái gì cơ? Theo Rob, Khoản Nợ Thay Thế = $ 100/ tháng, cho mỗi cô, theo mỗi tháng còn lại trên hợp đồng của họ với Greenway tại thời điểm thiệt hại (!). Betty (còn 21 tháng) = $2100; Tami (13 tháng) = $1300; Gwen (18 tháng) = $1800; Lisa (34 tháng(!)) = $3400. Tổng cộng = $2100 + $1300 + $1800 + $3400 = $8600. Pam: Mẹ kiếp. Rob: Tin tôi đi, tôi biết, khoản tiền rất lớn, tôi về cơ bản chỉ là người thống kê thôi, phải không? Những quan điểm của chúng tôi là - hoặc anh chị biết đấy, quan điểm của họ, của Greenway, là chúng tôi - hoặc họ - đã bỏ ra khoản đầu tư ban đầu, và ý tôi là, rõ ràng thế không hề rẻ, chỉ tính chẳng hạn như visa và vé máy bay và các thứ? Pam: Chẳng ai nói gì với chúng tôi chuyện này cả. Tôi: Không hề. Rob: Hừ. Ai là người giao dịch với các vị? Mình: Melanie? Rob: Phải, đúng rồi, tôi đã đoán ra ngay mà. Với Melanie, Melanie đôi khi vội vàng mọi việc để kết thúc thỏa thuận. Nhất là với khách hàng gói A, lúc đầu sẽ có xu hướng hà tiện đúng không? Xin đừng phật ý. Dù sao thì đấy là lý do cô ta đã ra đi. Nếu các vị muốn réo tên cô ta, hãy đến Home Depot, cô ta đang là phó phụ trách mảng Sơn, có lẽ đang ba hoa chích chòe về màu nào ra màu nào. Cảm thấy tức giận, bị xúc phạm: Đêm hôm có kẻ vào sân nhà mình, trong khi lũ trẻ đang ngủ gần đó, và ăn trộm? Trộm của chúng mình? Trộm $8600, cộng với giá ban đầu của các cô gái Semplica (chừng $7400)? Pam (nói với cảnh sát): Thường các ông tìm thấy họ không? Cảnh sát thứ nhất: Ai cơ? Pam nhìn trừng trừng cảnh sát. (Pam = dữ tợn khi bảo vệ gia đình.) Cảnh sát thứ hai: Nói thật ư? Tôi phải nói rằng hiếm lắm. Cảnh sát thứ nhất: Không bao giờ thì đúng hơn. Cảnh sát thứ hai: Ồ, chưa bao giờ hết. Cảnh sát thứ nhất: Đúng. Bao giờ cũng có lần đầu tiên. Cảnh sát đi. Pam (nói với Rob): Sẽ ra sao nếu chúng tôi không trả ? Mình: Không thể trả. Rob Không thoải mái, Rob mặt đỏ bừng. Rob: Ồ, đấy sẽ là vấn đề của bộ phận pháp lý. Pam: Anh kiện chúng tôi? Rob: Tôi không kiện. Họ kiện. Ý tôi là, đấy là điều họ làm. Họ... nói thế nào nhỉ? Họ tịch thu... Pam (cay nghiệt): Tịch thu. Rob: Rất tiếc. Rất tiếc vì tất cả chuyện này. Melanie, chà, tôi sẽ túm lấy cái bím tóc ngu ngốc của cô mà giật đứt cổ cô ra. Đùa thôi, tôi thậm chí chưa bao giờ nói chuyện với cô ta. Những vấn đề là: tất cả chuyện này đều nếu trong hợp đồng. Các vị đọc hợp đồng rồi chứ? Im lặng. Mình: Vâng, chúng tôi hơi vội. Chúng tôi tổ chức một bữa tiệc. Rob: Ồ, hẳn rồi, tôi nhớ bữa tiệc đó. Đó là một bữa tiệc ra trò đấy. Tất cả chúng tôi đều bàn tán về nó. Rob ra về. Pam giận tím người. Pam: Anh biết sao không? Mẹ kiếp bọn họ. Cứ để bọn họ kiện đi. Em sẽ không trả. Thật bẩn thỉu. Bọn họ có thể lấy cái nhà chết tiệt này. Lilly: Chúng ta sẽ mất nhà ư? Mình: Chúng ta sẽ không mất... Pam: Anh không nghĩ thế sao? Anh nghĩ chuyện gì xảy ra nếu anh nợ chín ngàn đô la và không thể trả? Em nghĩ chúng ta mất nhà. Mình: Này, bình tĩnh nào, không cần phải... Môi dưới Eva trề ra chuẩn bị khóc. Nghĩ: Ôi tuyệt, làm bố mẹ tốt thế đấy, tranh cãi + chửi thề + tăng nỗi ám ảnh mất nhà trước mặt đứa con dễ tổn thương vốn đã sẵn buồn bởi những sự kiện rắc rồi trong ngày rồi. Rồi Eva bật khóc, bắt đầu lẩm bẩm xin lỗi xin lỗi xin lỗi. Pam: Ôi con yêu, mẹ thật ngốc nghếch, mình sẽ không mất nhà đâu. Bố mẹ sẽ không bao giờ để điều đó... Chớp sáng lóe lên trong đầu mình. Mình: Eva. Con không làm thế. Cái nhìn trong mắt Eva nói: Con đã làm. Pam: Làm gì? Thomas: Eva đã làm điều đó? Lilly: Sao Eva có thể làm điều đó? Em ấy mới tám tuổi. Con thậm chí không thể... Eva dẫn chúng mình ra ngoài, cho chúng mình xem con bé đã làm gì: Kéo thang gấp ra, đứng trên thang gấp tại một đầu dây siêu vi, tháo chốt đòn bẩy EzyReleese ở bên trái, dây siêu vi chùng xuống. Rồi Eva kéo thang gấp lại đầu kia, tháo chốt bên phải. Lúc này, dây siêu vi hoàn toàn chùng xuống, các cô gái Semplica đứng trên mặt đất. Các cô gái Semplica hội ý ngắn. Rồi họ chạy trốn. Phát điên mất. Eva đã làm rối beng mọi chuyện. Rối beng cho chúng mình, đúng, nhưng mà còn cho cả những cô gái Semplica nữa. Giờ họ ở đâu? Có ở chỗ tốt không? Có tôt không khi mà phải chạy trốn bất hợp pháp trên xứ lạ không tiền, không đồ ăn, không nước uống, buộc phải trốn chui lủi trong rừng, đầm lầy, v.v. được nối vào nhau bằng dây siêu vi như những tù nhân bị còng xích? Còn Thomas và Lilly nữa, chúng nghĩ đánh lừa bố mẹ chúng là một trò đùa đỉnh lắm sao? Mình nhớ Thomas đã đến bên cửa sổ thế nào, giả vờ hết sức ngạc nhiên thấy các cô gái Semplica biến mất. Thomas = đứa khó ưa. Về phần Lilly: Chúng mình đã làm rất nhiều cho sinh nhật Lilly, đây là lời cảm ơn chúng mình nhận được ư? Mình thấy nóng dưới cổ áo. Bỗng nhiên nói bật ra tất cả những điều trên. Lũ trẻ kinh ngạc. Lũ trẻ chưa bao giờ thấy mình điên đến thế. Thomas: Bố ơi, chúng con đâu có biết! Lilly: Chúng con thực sự không biết mà! Thomas bứt tóc, chạy ra ngoài. Lilly bật khóc, lao ra khỏi phòng, tay kéo theo Eva (cũng đang sửng sốt). Eva (thất vọng, nói với mình): Nhưng bố đã bảo, bố đã bảo thế mà, về chuyện dũng cảm... Ghi chú cho thế hệ tương lai: Đôi khi, trong thời đại chúng tôi, gia đình rơi vào cảnh tối tăm. Gia đình cảm thấy: Chúng ta là những kẻ thất bại, mọi thứ chúng ta làm đều sai. Cha mẹ to tiếng cãi cọ, đổ lỗi cho nhau về tình huống bi thảm. Bố đá tường, làm thủng tường gần tủ lạnh, gia đình bỏ ăn trưa. Căng thẳng quá cao, đến mức mọi người không thể ngồi chung bàn. Điều này không thể chịu nổi. Điều này khiến người ta (người bố) nghi ngờ giá trị của toàn bộ việc xây dựng gia đình, khiến người bố (mình) tự hỏi chẳng phải sẽ tốt hơn sao nếu loài người sống đơn độc, riêng rẽ trong rừng, tập trung vào sáp ong, không yêu ai. Hôm nay là ngày như vậy với chúng mình. Lao ra ga ra. Dấu vết con sóc/chuột vẫn ở đó sau mấy tuần. Quyết định xử lý cái vết này một lần cho xong. Dùng thuốc tẩy + vòi nước để xóa sạch. Khi bình tĩnh lại, ngồi trên xe cút kít, phải bật cười trước tình huống này. Trúng thưởng vé cào, vận may lớn nhất trong đời, nhanh chóng chuyển vận may lớn nhất trong đời thành thảm họa lớn nhất trong đời. Tiếng cười biến thành nước mắt. Cảm thấy rất tồi tệ vì những điều khắt khe mình vừa nói với lũ trẻ. Pam ra ngoài, hỏi có phải mình mới khóc không? Mình bảo không, vì khi dọn dẹp ga ra bụi bay vào mắt. Pam không tin. Pam ôm ngang người mình, như muốn nói: Anh đang khóc, ổn thôi, thời khắc khó khăn mà, em biết. Pam: Vào nhà thôi. Hãy làm mọi thứ trở lại bình thường. Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này. Bọn trẻ đang rất đau khổ trong nhà, chúng cảm thấy buồn lắm. Vào nhà. Lũ trẻ ngồi ở bàn bếp. Có thể thấy trong mắt lũ trẻ, chúng đang nóng lòng muốn tha thứ, được tha chứ. Lilly và Thomas không biết. Mình bảo mình biết chúng không biết, không hiểu sao mình lại nói mình nghĩ chúng biết. Dang tay ra, Thomas và Lilly chạy vội đến. Eva vẫn ngồi. Khi Eva còn bé, có cái đầu to và mái cóc xoăn đen. Hay đứng trên sofa, ăn ngủ cốc trong cốc cà phê, nhảy múa theo âm thanh trong đầu, giật giật dây mành cửa sổ. Giờ thì thế này đây: Eva ngồi ôm đầu, như một bà cụ suy sụp tiếc thương vì hoa thơm tuổi trẻ đã mất vân vân và vân vân. Bước đến, nhấc Eva lên. Con bé tội nghiệp run rẩy trong tay mình. Eva (thì thầm): Con không biết chúng ta sẽ mất nhà. Mình: Không đâu …chúng ta sẽ không mất nhà. Bố mẹ sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa. Xua lũ trẻ đi xem ti vi. Pam: Thế... anh muốn em gọi cho bố không? Không muốn Pam gọi cho bố vợ. Tên bố vợ = Rich. Thực ra ông tự nhận là “Farmer Rich”. Thật buồn cười, bởi ông là phú nông. Farmer Rich = rất giàu + rất nghiêm khắc. Mình ấy à, ông ta không thích mình. Đã nhiều lần nói rằng mình 1) không phải là người chăm chỉ làm việc và 2) nên để ý vấn đề cân nặng của bản thân và 3) nên để ý chuyện sử dụng thẻ tín dụng của bản thân. Farmer Rich thân hình rất cân đối, và không có thẻ tín dụng. Farmer Rich không phải là người hâm mộ các cô gái Semplica. Cho mọi người một bài thuyết giảng vào Giáng sinh năm ngoái: Cảm thấy việc trưng bày các cô gái Semplica = hành động khoe mẽ. Bất cứ chuyện gì vui vẻ cũng nghĩ = hành động khoe mẽ. Thậm chí đi xem phim cũng = hành động khoe mẽ. Đem xe đi rửa, nghĩa là không tự rửa lấy, trước nhà = hành động khoe mẽ. Có lần, khi đến thăm, nhìn mình ngờ vực khi mình nói mình phải đi hàn răng. Sao cơ, mình nghĩ, chữa răng có = hành động khoe mẽ không? Nhưng không: Chỉ không thích nha sĩ mà mình chọn, do ông đã thấy quảng cáo của nha sĩ này trên truyền hình, cảm thấy nha sĩ đi quảng cáo trên truyền hình = hành động khoe mẽ. Nên không muốn Pam gọi cho Farmer Rich. Bảo Pam chúng mình phải cố hết sức tự giải quyết lấy. Lôi các hóa đơn ra, thử tính toán: Nếu chúng mình trả tiền nhà, hóa đơn khí đốt, thẻ AmEx, cộng với các hóa đơn tổng $200 trả chậm lần trước, sẽ xuống gần zero (còn lại $12,78). Nếu chúng mình trả chậm thẻ AmEx + Visa, sẽ còn đến $880. Ngoài ra, nếu chúng mình không trả tiền nhà, hóa đơn NiMo, tiên đóng bảo hiểm nhân thọ, cũng sẽ chỉ để ra được số tiền khiêm tốn tổng cộng $3100. Mình: Cứt thật. Pam: Có lẽ em sẽ email cho bố. Anh biết đấy. Xem bố nói sao. Pam lên tầng email cho Farmer Rich trong khi mình viết vào đây. Ngày 6 tháng Mười Sẽ bỏ qua chuyện mô tả công việc. Công việc không quan trọng lúc này. Khi mình về nhà, Pam đang đứng ở ngưỡng cửa cùng với email của Farmer Rich. Farmer Rich = khốn nạn. Sẽ trích một phần: Bây giờ chúng ta hãy nói về chuyện các con định làm gì với số tiền các con yêu cầu. Liệu các con có cất đi làm quỹ đại học không? Các con sẽ không làm vậy. Đầu tư vào bất động sản! Không. Khi được cho cơ hội gieo vài hạt giống, các con đã vứt bỏ những hạt giống giá trị (đồng đô la) đó đi. Mà để làm gì? Để trưng bày cái thứ mà một số người thấy là hay ho. Ồ! bố không thấy nó hay ho chút nào. Bố thấy những người trẻ ở đây như vậy. Cả người già cũng thế. Và ở đây hành động ấy cũng chẳng có ý nghĩa hơn ở đó. Từ lúc nào mà trưng bày con người trở thành một cảnh tượng đáng thèm muốn vậy? Mấy người ở đây đều làm từ thiện trong nhà thờ và kể lể hoàn cảnh nghèo khó của các cô gái ấy. OK, chuyện đó tốt thôi. Nhưng có vẻ như chính các con cũng sắp rơi vào cảnh nghèo khó đến nơi rồi. Thân mình thì mình phải lo trước là khẩu hiệu bố luôn ghi nhớ khi muốn can thiệp vào những chương trình từ thiện này khác. Dù bố không phản đối việc thỉnh thoảng ban phát tấm quà cho người phụ nữ bị ngược đãi ở nhà của chúng ta. Nên bố sẽ nói không. Các con đã tự bước vào vùng nước sâu, và các con phải tự bước ra, dạy lũ trẻ (và bản thân các con) một bài học quý giá để từ đó, về lâu dài, các con và con cái các con sẽ hưởng lợi. Mình: Úi. Pam gọi điện cho Farmer Rich, van xin Farmer Rich. Farmer Rich chỉ trích cô ấy trên điện thoại về tiền bạc, về toàn bộ lịch sử chuyện tiền nong chúng mình, nghĩa là toàn bộ cách sống của chúng mình = lãng phí. Farmer Rich bảo đừng hỏi lại nữa. Chúng mình đã bỏ qua nhận định của ông mà thực hiện cái hành động ngốc nghếch ban đầu ấy + sau đó thể hiện vô vọng thói kiêu căng nhằm sửa chữa hành động ngốc nghếch ban đầu đó theo một cách ngu xuẩn. Thế = thế đó. Im lặng hồi lâu. Pam: Chúa ơi. Chẳng phải giống chúng ta đó sao? Không biết ý cô ấy là gì. Hoặc, đúng hơn, biết nhưng không đồng ý. Hoặc, đúng hơn, đồng ý, nhưng giá như cô ấy đừng nói ra. Sao lại phải nói ra? Nói ra là tiêu cực, làm chúng mình cảm thấy bản thân thật không ra gì. Mình nói có lẽ chúng mình nên thú nhận điều Eva đã làm, hy vọng được Greemvay lượng thứ. Pam bảo không, không: Hôm nay đã lên mạng: thả các cô gái Semplica - tội nghiêm trọng (!). Không nghĩ họ sẽ truy tố cô bé tám tuổi, nhưng mà vẫn không được. Nếu chúng mình thú nhận, chuyện này sẽ đưa vào lý lịch của Eva? Eva sẽ phải đi tư vấn? Chuyện này sẽ vào lý lịch con bé? Eva sẽ cảm thấy: Con là đứa trẻ hư phải không? Bắt đầu đi theo hướng xấu, giao du với đám thô lỗ, có cái nhìn ngờ vực về khái niệm thành tựu, không sống hết tiềm năng, tất cả chỉ bởi một sai lầm con bé phạm phải hổi còn bé? Không. Không thể để chuyện đó xảy ra. Pam và mình bàn bạc, đồng ý: Phải như những người nuốt tội thời xưa ấy, họ đã ăn tội lỗi. Hay là ăn xác của người có tội nhỉ? Ăn bữa ăn làm từ xác chết của những người có tội? Không thể nhớ chính xác những người nuốt tội đã làm gì?(2) Nhưng Pam và mình đã đồng ý: Sẽ như những người nuốt tội: chọn cách bảo vệ Eva, không để cảnh sát biết bằng mọi giá,vi phạm pháp luật nếu cần. Pam hỏi: Mình vẫn viết nhật ký sao? Chẳng phải nhật ký = văn bản pháp lý? Mình có viết về Eva, về vai trò của Eva trong nhật ký không? Chẳng phải cuốn nhật ký sẽ chứng minh chúng mình mắc tội cản trở công lý sao? Họ không thể đòi một cuốn nhật ký ra làm chứng phải không nhỉ? Mình có nên dừng viết nhật ký, bỏ đi những trang gây nghi ngờ không? Giấu cuốn nhật ký đi? Bỏ nó vào cái lỗ mình đã đá thủng tường ngày hôm trước? Tốt hơn hết là hủy cuốn nhật ký? Bảo Pam là mình thích viết nhật ký, không muốn ngừng viết nhật ký, hủy nhật ký. Pam: Vâng, tùy anh đấy. Nhưng với em à? Điều đó không đáng. Pam thông minh. Pam nhận định tình hình rất tuyệt. Mình ngẫm nghĩ kỹ về chuyện này. (Nếu cuốn nhật ký này im lặng, độc giả tương lai hãy tự biết rằng mình (một lần nữa!) đã quyết định Pam = đúng đắn.) Phán đoán của mình, hy vọng của mình: Cảnh sát có nhiều vụ việc tương tự, chúng mình chỉ là những con cá nhỏ, vụ của chúng mình = ít được ưu tiên, tất cả những chuyện này sẽ sớm phai nhạt. Ngày 8 tháng Mười Sai lầm. Lại sai lầm. Chuyện không phai nhạt đi. Sẽ giải thích. Làm việc cả ngày. Một ngày nhàm chán bình thường. Độc giả tương lai có tưởng tượng nổi mình khổ sở thế nào vì phải lê bước qua ngày nhàm chán bình thường trong khi chỉ muốn chạy vội về nhà, cùng Pam lên chiến lược về tình hình của Eva, đón Eva ở trường, ôm Eva, bảo Eva mọi thứ sẽ ổn, trấn an Eva rằng, dù chúng mình không đồng tình điều con bé làm, con bé sẽ mãi là con của chúng mình, sẽ luôn là cục cưng của chúng mình? Nhưng trong cuộc đời này, bố phải làm điều người bố phải làm. Bế tắc suốt cả ngày. Rồi lái xe về nhà như thường lệ: Khu buôn xe cũ, khu mỏ đá, đoạn cao tốc trải dài nhìn xuống những căn hộ tồi tàn với quần áo phơi trên dây, một dải cỏ có nghĩa địa của người mở đường, khu buôn bán trước đây giờ đã bỏ hoang. Rồi ngôi nhà nhỏ của chúng mình + cái sân trống trơn buồn bã. Một gã đang đứng ở cổng sau. Bước đến, nói chuyện với gã. Gã = Jerry. Là thanh tra (!) được giao vụ chúng mình. Các nhà hoạt động - ưu tiên lớn của thành phố, gã bảo, thị trưởng quyết tâm gửi tín hiệu mạnh (!). Bảo là gã biết chúng mình đang ở tình cảnh nguy nan về tiền nong, cảm thấy những kẻ láu cá ở Greenway xứng đáng được cho vào vạc dầu. Chính gã cũng là người có điều kiện hạn hẹp, gã bảo, là người vì gia đình, nên gã biết nếu gã nợ một tập đoàn lớn bất lương nào đó 8600 đô la thì sẽ buồn đến thế nào. Nhưng đừng lo, gã đang lo vụ này. Sẽ không ngơi nghỉ cho đến khi nào tìm ra các nhà hoạt động kia mới thôi. Coi thường các nhà hoạt động. Các nhà hoạt động nghĩ họ đang làm điều cao quý sao. Không. Các cô gái Semplica là những người nhập cư bất hợp pháp, cướp đi công việc của “người Mỹ hợp pháp’’. Jerry kích liệt chống lại họ. Cha của Jerry từ Ai Len đến bằng đường tàu biển, nôn mửa suốt cả chuyến đi, rồi điền vào những mẫu đơn theo yêu cầu. Như thế = cách phù hợp, Jerry cảm thấy vậy. Ha ha, gã nói. Mỉm cười, chùi miệng. Jerry là kẻ hay nói. Trước khi trở thành cảnh sát, gã là giáo viên. Rất vui vì không phải dạy nữa. Học sinh của gã hư hỏng. Mỗi năm một hư hỏng hơn. Mấy năm vừa rồi, gã chỉ chờ cơ hội, chờ bị đứa học sinh hư hỏng nào đó đâm hoặc bắn. Da lũ học sinh càng đen thì chuyện càng tệ. Mình chẳng hiểu ý gả là gì. Chẳng có gì chống lại người da màu, những thực sự không ủng hộ những đứa da màu không chịu làm việc học hành mà cứ thích bày trò chơi khăm giáo viên. Hồi còn bé, gã không đời nào mơ đến chuyện bỏ ếch con vào cốc Coca của một trong những giáo viên tận tụy nhất. Gần như chắc chắn một học sinh da màu đã làm chuyện này, vì gần như mọi học sinh của gã đều là da màu. Cá nhân gã chưa bao giờ bị đâm, nhưng chắc chắn cuối cùng gã sẽ bị, bởi một đứa học sinh da màu hoặc học sinh khác. Vì bất cứ học sinh nào đủ táo bạo bỏ ếch vào đồ uống của giáo viên, thì không có gì là giới hạn cả, nghĩa là chuyện đâm = bước đi logic tiếp theo. Trẻ con chỉ là trẻ con thôi mà, mình nói. Đúng và sai, Jerry nói. Trẻ con = người lớn tương lai. Cái gì tốt cho ngỗng cái thì cũng tốt cho ngỗng đực. Có lần xem phim về sư tử con được cho sống như trong hoang dã: sư tử lớn lên, ăn thịt chủ. Do đó, với trẻ con phải có bàn tay cứng rắn. Jerry gần đây thấy cô đơn, gã nói. Vợ gã mới mất. Lúc đầu không dự tính gì về cái chết của cô ấy. Cô ấy luôn là người khỏe mạnh. Giờ gã hơi lạc lõng. Kể cả lúc khỏe nhất thì vợ gã cũng chỉ là một bóng mờ nhạt. Đến lúc sắp chết cô ấy gần như không còn tỉnh táo. Không bao giờ vội vã về nhà. Nhà rất vắng lặng khi không còn vợ. Không có cháu, vì chưa bao giờ có con, vì trứng của vợ có vấn đề. Do đó có rất nhiều thời gian cho vụ của chúng mình. Có gì đó ám muội ở đây, Jerry nói. Dường như không phải do các nhà hoạt động gây ra. Nhà hoạt động thường sẽ để lại thẻ: Semplica Chết Mòn Ở Địa Ngục để lại một lá cờ đỏ. Phụ Nữ Vì Phụ Nữ để lại lời tuyên ngôn + máy ghi âm liệt kê những điều gia đình đã làm khiến các cô gái Semplica phật lòng/ khó chịu trong thời gian họ ở trong sân. Các nhà hoạt động thường có bác sĩ trong nhóm, để gỡ dây siêu vi trước khi các cô gái Semplica lên xe tải. Nhưng cảnh sát phát hiện dấu vết dây siêu vi gần cổng nhà chúng mình, cho thấy các cô gái Semplica tự chạy trốn, dây siêu vi vẫn ở trong đầu? Không hợp lý. Jerry nghi ngờ. Nhưng đừng lo, Jerry nói: Gã sẽ ở đây cho đến khi tìm ra’’. Giờ thì sẽ ngồi trong sân một lát. Đây là cách gã đôi khi thực hiện công việc: sẽ đi “thẳng vào trung tâm tội ác’’ . Jerry ho hắng, tập tễnh đi vào trong sân. Vào nhà. Kể cho Pam mọi chuyện. Pam và mình đứng ở cửa sổ quan sát Jerry. Thomas: Ai đấy ạ? Mình: Chỉ là một người bình thường thôi. Pam: Đừng ra ngoài kia. Đừng nói chuyện với ông ta hay làm bất kỳ điều gì tương tự. Lilly: Ông ấy ở trong sân nhà ta, nhưng chúng ta lại không được nói chuyện với ông ấy? Mình: Đúng, Khi mình đang viết những dòng này thì đã gần nửa đêm: Jerry vẫn ở trong sân (!). Jerry hút thuốc, Jerry lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại đoạn nhạc bốn nốt khó chịu đó. Có thể nghe giọng gã từ trong căn phòng bỏ không dành cho khách + ngửi thấy mùi thuốc của gã. Muốn đi xuống, lệnh cho Jerry rời khỏi sân. Bảo: Jerry, đây = sân nhà chúng tôi. Con tôi đang ngủ, ngày mai chúng phải đến trường, nếu ông cứ hát ngâm nga khiến chúng thức giấc, chúng sẽ buồn ngủ/ gặp khó khăn khi ở trường. Ngoài ra, Jerry, chúng tôi không cho phép hút thuốc trong nhà hoặc gần nhà. Nhưng không thể làm thế. Không được gây khó dễ cho Jerry dù chỉ một chút. Chúa ơi. Cả nhà đang rơi tự do, độc giả tương lai ạ. Mọi thứ hỗn loạn. Bọn trẻ thấy căng thẳng nên cãi nhau suốt ngày. Sau bữa tối, Pam bắt quả tang bọn trẻ đang xem “Tôi, Gropius (bị cấm) = chương trình trong đó một gã quyết định hẹn hò với cô gái nào dựa vào việc sờ ngực các cô qua một màn chắn có hai lỗ. (Thực ra không lộ ngực. Chỉ là vẻ mặt của gã đó khi sờ ngực và vẻ mặt của cô gái khi được sờ và vẻ mặt cô gái khi gã thông báo đánh giá của gã. Vẫn vậy thôi: chương trình có hại.) Pam phát điên với lũ trẻ: Chúng ta đang ở trong giai đoạn khó khăn nhất của gia đình, thế mà các con cư xử như thế này? Khi bọn trẻ ra đời, Pam và mình buông bỏ mọi thứ (ước mơ tuổi trẻ như du lịch, phiêu lưu, vân vân và vân vân) để làm bố mẹ tốt. Không phải là một cuộc sống thú vị. Rất nhiều khó nhọc. Nhiều đêm, việc chưa xong, phải thức muộn, mệt mỏi, làm cho xong việc. Nhiều lần, nhếch nhác + mệt mỏi, trẻ con ị và/hoặc nôn trớ lên quần áo, một trong hai đứa mình đứng mỉm cười mệt mỏi/giận dữ trước máy quay do người kia cầm, tóc lòa xòa vì cắt tóc tốn tiền, kính lỗi thời tuột xuống mũi bởi vì không bao giờ có thời gian sửa kính. Sau tất cả những chuyện đó, hãy nhìn xem giờ chúng mình đang ở đâu. Số xui. Vừa mới đi dọc hành lang kiểm tra lũ trẻ. Thomas đang ngủ cùng Ferber. Chuyện này không được phép. Eva nằm cùng Lilly. Chuyện này không được phép. Eva, nguồn gốc của mớ hỗn loạn này, ngủ như một em bé. Muốn đánh thức Eva, bảo Eva mọi thứ sẽ ổn, con bé có trái tim nhân hậu, chỉ là nó còn trẻ + hoang mang. Không làm vậy. Eva cần nghỉ ngơi. Trên bàn Lilly: Tờ áp phích ở trường mà Lilly đang làm về “Ngày của những điều em thích nhất”. Áp phích = ảnh từng cô gái Semplica, cộng với bản đồ quê hương, cộng với những câu chuyện Lilly dường như biết khi phỏng vấn (!) từng ccô: Gwen (Moldova) = rất mạnh mẽ, do hồi còn trẻ ở Moldova: đã dùng giấy dính máu tìm thấy trong thùng rác + băng dính để làm quả bóng đá, rồi, sau khi tập luyện rất nhiều với quả bóng làm từ giấy dính máu, đã suýt thi vào đội tuyển Olympic (!). Betty (Philippines) có cô con gái mà khi đi bơi thỉnh thoang cưỡi được trên mai rùa biển. Lisa (Somalia) có lần thấy sư tử trên mái chiếc xe tải mini của chú mình. Tami (Lào) nuôi con trâu nước làm thú cưng, con trâu giẫm lên chân cô, giờ Tami phải đi loại giày đặc biệt. ‘‘Dữ kiện hay ho”: Tên của họ (Betty, Tami và những cô khác) không phải tên thật. Những tên này = tên các cô gái Semplica do Greenway đặt cho khi họ đến. “Tami = Januka = “tia nắng hạnh phúc”. “Betty” = Nenita = ‘‘yêu thương diễm phúc”. “Gwen” = Evgenia (không biết tên cô ấy nghĩa là gì.) Lisa = Ayan = “lữ khách vui vẻ”. Các cô gái Semplica chiếm nhiều tâm trí mình đêm nay, độc giả tương lai ạ. Giờ họ ở đâu? Sao họ lại đi ? Chỉ là không hiểu nổi. Bức thư đến, gia đình ăn mừng, cô gái bật khóc, lẳng lặng gói ghém hành lý, nghĩ: Phải đi, mình là hy vọng duy nhất của gia đình. Tỏ ra can đảm, hứa sẽ trở về khi hợp đồng hoàn thành. Mẹ cô cảm thấy, cha cô cảm thấy: Chúng ta không thể để con bé đi. Nhưng họ vẫn làm. Họ phải làm. Cả thị trấn tiễn cô gái ra ga tàu/bến xe/bến phà? Nhóm người ngồi trên xe tải sặc sỡ đến sân bay nhỏ của vùng? Nhiều nước mắt hơn, nhiều thề thốt hơn. Khi tàu/phà/máy bay đi, cô gái đưa ánh mắt trìu mến nhìn lần cuối quanh những ngọn đồi/con sông/bến phà/căn lều, bất cứ cái gì, nghĩa là tất cả những gì cô gái biết về thế giới, và cô nói với bản thân: Không được sợ, mi sẽ trở lại, và trở lại trong chiến thắng, với những túi quà lớn, vân vân và vân vân. Và giờ? Không tiền, không giấy tờ. Ai sẽ gỡ bỏ dây siêu vi ? Ai sẽ giúp cô có việc làm? Khi đi làm, phải bới tóc sao để giấu những vết sẹo ở Điểm Xuyên Dây. Liệu có bao giờ cô được về nhà + gặp lại gia đình không? Sao cô làm vậy? Sao cô hủy hoại tất cả, rời bỏ sân nhà mình? Lẽ ra cô có thể sống tốt, sống lâu dài với chúng mình. Cô tìm kiếm gì ngoài thế giới? Cô muốn điều gì lớn đến mức khiến cô phải cố gắng vô vọng đến thế? Jerry vừa mới ra về. Cái giá đỡ trống trải ngoài sân, trông lạ lẫm dưới ánh trăng. Ghi chú cho bản thân: Gọi Greenway, bảo họ dọn cái thứ xấu xí này đi. TRIỀU DƯƠNG dịch Chú thích: 1. Tức Fu Manchu, nhân vật phản diện được sáng tạo bởi nhà văn Anh Sax Rohmer từ hồi đầu thế kỷ 20, và sau đó đã đi vào rất nhiều bộ phim điện ảnh, truyền hình, truyện tranh. [2]. Vào thế kỷ thử 19 tại châu Âu, mỗi khi gia đình có người chết, người ta lại thuê một người ‘‘nuốt tội’’, chuyên ăn đồ cúng bày trên quan tài để gánh tội cho người chết, giúp họ có thể lên thiên đường.