8. NHÀ
1. Như những ngày xưa, tôi bước ra khỏi con lạch cạn nước sau nhà và gõ nhẹ lên cửa sổ bếp. “Vào đây, con,” mẹ nói. Trong bếp là những chồng báo trên lò, những chồng tạp chí trên cầu thang và một đống móc áo chòi ra khỏi lò vi sóng đã hỏng. Tất cả những thứ đó đều như thường lệ. Điểm mới là: một vệt nước đọng hình đầu mèo bên trên tủ lạnh và cái thảm cũ màu da cam cuốn dở chừng. “Vẫn không phải bà già sạch sẽ bíp bíp,” mẹ bảo. Tôi thích thú nhìn mẹ. “ ‘Bíp bíp’ à? ” tôi nói. “Đồ bíp bíp,” mẹ nói. “Ở chỗ làm bọn họ cứ liên tục chỉ trích mẹ.” Đúng là mẹ rất hay nói tục. Mà hiện đang làm việc ở nhà thờ, thế nên. Chúng tôi đứng đó nhìn nhau. Rồi một ông ruỳnh ruỳnh xuống cầu thang: già hơn cả mẹ, mặc độc cái quần đùi, đi bốt việt dã, đội mũ mùa đông, tóc đuôi ngựa dài vắt sau lưng. “Ai đây?” ông ta hỏi. “Con trai tôi,” mẹ trả lời bẽn lẽn. “Mikey, đây là Harris ” "Điều tệ hại nhất cậu từng làm ở đó là gì hả?” Harris nói. “Chuyện gì đã xảy ra với Alberto ?” tôi hỏi. “Alberto cao chạy xa bay rồi,” mẹ nói. “Alberto đã lộ bản chất,” Harris nói. “Mẹ không có gì phản đối kẻ bíp bíp đó cả,” mẹ nói. “Tôi thì có rất nhiều chuyện phản đối thằng khốn ấy,” Harris nói. “Bao gồm cả chuyện hắn nợ tôi mười đô. “Harris chẳng kiềm chế cái miệng tục tĩu gì cả, mẹ nói. “Mẹ cháu thì chỉ làm thế vì công việc,” Harris giải thích. “Harris không làm việc,” mẹ nói. “Ồ, nếu tôi mà làm việc ấy à, thì sẽ không phải ở một nơi định dạy tôi cả cách nói năng,” Harris nói. “Mà sẽ là ở một nơi cho tôi nói năng thế nào tùy thích. Một nơi chấp nhận con người thật của tôi. Đó là nơi tôi sẵn lòng làm việc. “Chẳng có nhiều nơi như thế,” mẹ nói. “Những nơi cho tôi được nói năng tùy thích ấy à? Harris nói. “Hay nơi chấp nhận con người thật của tôi ?” ‘‘Nơi ông sẵn lòng làm việc ấy,” mẹ nói. ‘‘Nó sẽ ở lại bao lâu?” Harris nói. ‘‘Chừng nào nó muốn,” mẹ nói. ‘‘Nhà chú cũng là nhà cháu,” Harris nói với tôi. “Đây không phải nhà ông,” mẹ nói. “Ít nhất cũng cho thằng bé ăn gì đi chứ,” Harris nói. ‘‘ Tôi sẽ cho, nhưng đó không phải ý của ông’’, mẹ nói, và xua chúng tôi ra khỏi bếp. “Người phụ nữ tuyệt vời,” Harris nói. “Đã để ý đến mẹ cháu hàng bao nhiêu năm trời. Rồi Alberto bỏ đi. Không hiểu nổi sao hắn làm thế. Cháu có một người phụ nữ tuyệt vời trong đời, người phụ nữ ấy bị bệnh, cháu có bỏ không?” “Mẹ ốm ư?” tôi nói. “Mẹ cháu không bảo à?” ông ta nói. Ông ta nhăn mặt, siết tay thành nắm đấm, rồi gí vào đầu mình. “Khối u,” ông ta nói. “Nhưng đừng bảo ta nói.” Mẹ lúc này đang hát trong bếp. “Tôi hy vọng ít nhất thì bà cũng đang làm thịt xông khói,” Harris gọi với ra. “Một đứa con về nhà xứng đáng được ăn thịt xông khói ướp lạnh.” “Ông cứ xía vào là thế nào?” mẹ nói vọng lại. “Ông mới gặp nó thôi mà.” “Tôi yêu nó như con,” Harris nói. “Thật là một phát ngôn lố bịch,” mẹ nói. “Ông ghét con ông mà.” “Tôi ghét cả hai thằng con,” Harris nói. “Và ông ghét cả cô con gái nếu ông có bao giờ gặp con bé,” mẹ nói. Harris cười toe toét, như thể xúc động vì mẹ hiểu ông ta rõ đến mức biết ông ta chắc chắn sẽ ghét bất kỳ đứa con nào ông ta sinh ra. Mẹ bước vào cùng một đĩa thịt xông khói và trứng. “Chắc là có sợi tóc dính vào đấy,” mẹ nói. “Gần đây có vẻ như mẹ bị rụng một đống tóc bíp bíp.” “Bà không phải cảm ơn đâu,” Harris nói. Ông chẳng làm được cái bíp gì cả!” Mẹ nói. “Đừng kể công. Ông vào rửa bát đi. Thế là giúp rồi đấy.” “Tôi không thể rửa bát, bà biết mà,” Harris nói. “Vì tôi bị dị ứng.” “Ông ấy bị dị ứng nước,” mẹ nói. “Hỏi ông ấy sao không thể lau khô bát đĩa đi.” “Vì đau lưng,” Harris nói. “Ông ấy là Vua Nếu,” mẹ nói. “Ông ấy không phải Vua Làm Thật.” “Khi thằng bé đi rồi, tôi sẽ cho bà biết tôi là vua về cái gì,” Harris nói. “Ồ, Harris, hơi quá đấy, ông thật kinh tởm,” mẹ nói. Harris giơ cả hai tay lên đầu như muốn nói: Người chiến thắng và giữ vững ngôi vô địch. “Con sẽ ở phòng cũ của con, mẹ nói.
2.
Trên giường của tôi là một bộ cung tên và chiếc áo choàng Halloween màu tím có hình mặt ma. “Cái đồ bíp kia là của Harris,” mẹ nói. “Mẹ,” tôi nói. “Harris nói với con rồi.” Tôi siết tay thành nắm đấm, gí vào đầu mình. Mẹ nhìn tôi bối rối. ‘‘Hoặc cũng có thể con hiểu nhầm ý ông ấy,” tôi nói. ‘‘Khối u? Ông ấy nói mẹ bị...?” “Hoặc cũng có thể ông ta là một kẻ nói dối bíp bíp,” mẹ nói. “Ông ta bịa ra những điều điên rồ bíp bíp về mẹ suốt. Như thể đó là sở thích của ông ta. Ông ta bảo cậu đưa thư rằng mẹ lắp chân giả. Ông ta bảo Eileen ở quán ăn một bên mắtt của mẹ là giả. Ông ta bảo với gã ở cửa hàng kim khí là mẹ hay bị choáng và sùi bọt mép mỗi khi nổi cơn điên. Giờ gã bán hàng lúc nào cũng xua mẹ ra khỏi đó.” Để tỏ ra là mình khỏe thế nào, mẹ làm động tác nhảy giạng chân chụm tay trên đầu. Harris đang bước đi sầm sầm lên lầu. “Mẹ sẽ không bảo con đã nói về vụ khối u,” mẹ nói. “Con cũng đừng nói mẹ đã bảo ông ta dối trá nhé.” Giờ chuyện này bắt đầu giống những ngày xưa rồi đây. “Mẹ,” tôi nói, “Renee và Ryan sống ở đâu?” ‘‘À, mẹ nói. “Chúng có nhà đẹp lắm ở đằng kia kìa,” Harris nói. “Giàu nứt đố đổ vách.” “Tôi không chắc đấy là ý hay,” mẹ nói. “Mẹ cháu nghĩ Ryan là kẻ vũ phu,” Harris nói. “Ryan đúng là vũ phu,” mẹ nói. “Mẹ nhìn là biết vũ phu.” “Cậu ta đánh ư?” tôi nói. “Cậu ta đánh Renee?” “Mẹ không nói thế đâu nhé,” mẹ nói. “Mong thằng đấy đừng đánh đứa bé,” Harris nói. “Martney nhỏ bé đáng yêu. Đứa bé cực kỳ đáng yêu.” “Nhưng tên gì mà nghe bíp thế?” mẹ nói. “Tôi đã bảo Renee thế. Tôi đã nói thế.” “Đó là tên con gái hay con trai?” Harris nói. “Ông nói cái bíp gì thế?” mẹ nói. “Ông gặp rồi mà. Ông bế rồi mà.” “Trông như yêu tinh,” Harris nói. “Nhưng yêu tinh trai hay gái?” mẹ nói. “Thấy chưa. Ông ấy thực sự không biết đâu.” “Ồ, nó mặc đồ xanh lá,” Harris nói. “Nên tôi không nhận ra.’’ “Cứ nghĩ đi,” mẹ nói. “Chúng ta đã mua gì?” “Người ta hắn phải nghĩ tôi biết là trai hay gái,” Harris nói. “Đó là đứa cháu khốn kiếp của tôi mà.” “Không phải cháu ông,’’ mẹ nói. ‘‘Chúng ta đã mua cho nó một chiếc thuyền.’’ “Thuyền có thể làm quà cho cháu trai hay gái cũng được,” Harris nói. “Đừng có định kiến. Một cô bé cũng có thể thích thuyền. Cũng như cậu bé cũng có thể thích búp bê. Hoặc áo ngực.” “Ồ, chúng ta đã không mua cho nó búp bê hay áo ngực,’’ mẹ nói. “Chúng ta đã mua cho nó thuyền’’. Tôi xuống dưới nhà, tìm cuốn danh bạ điện thoại. Renee và Ryan sống ở Lincoln. 27 Lincoln.
3.
27 Lincoln là khu nhà giàu ở trung tâm thành phố. Tôi sửng sốt trước căn nhà. Sửng sốt trước những tháp nhỏ. Cổng sau làm bằng gỗ tùng bách, mở rất êm, như thể bản lề làm bằng nước. Sửng sốt trước cái sân. Tôi ngồi xổm giữa lùm cây cạnh mái hiên quây màn chắn. Bên trong có người đang trò chuyện: Renee, Ryan, bố mẹ của Ryan, có vẻ như vậy. Giọng của bố mẹ Ryan vang/tự tin, dường như được tạo ra nhờ sự giàu có đột ngột, từ những giọng nói không được vang/tự tin cho lắm trước đây. “Mọi người muốn nói gì về Lon Brewster thì nói,” bố Ryan nói. “Nhưng Lon đã xuất hiện và cứu tôi khỏi Feldspar vào cái lần xe tôi bị xịt lốp.” “Trong cái nóng như thiêu lố bịch đó,” mẹ Ryan nói. “Mà không một lời than phiền,” bố Ryan nói. “Một người cực kỳ đáng mến.” “Đáng mến gần bằng nhà Fleming - hoặc ông đã bảo với tôi vậy,” bà nói. “Mà nhà Fleming thì đáng mến kinh khủng,” ông nói. “Và hãy nhìn những điều tốt đẹp mà họ làm xem!” bà nói. “Họ đã bố trí một máy bay đẩy trẻ con đến đây.” “Những đứa trẻ Nga,” ông nói. “Bị hở hàm ếch.” “Rồi khi những đứa trẻ đến, chúng được đưa đến các phòng phẫu thuật trên khắp cả nước,” bà nói. “Rồi ai trả tiền?” “Nhà Fleming,” ông nói. “Chẳng phải họ cũng để dành tiền cho đại học ư?” bà nói. “Cho những đứa trẻ Nga ấy.” “Những đứa bé ấy từ đứa trẻ tật nguyên ở một quốc gia đang sụp đổ được bắt đầu cuộc sống ở một đất nước vĩ đại nhất thế giới, ông nói. “Và ai đã làm điều này? Một tập đoàn ư? Chính phủ ư?” “Một cặp vợ chồng,” bà nói. “Một cặp vợ chồng có tầm nhìn thực thụ,” ông nói. Một quãng im lặng thật lâu để tỏ lòng ngưỡng mộ. Mặc dù mình sẽ chẳng bao giờ biết điều đó nếu nhìn vào cái cách ông chồng nói chuyện cay nghiệt với bà vợ,” bà nói. Ồ, bà ấy cũng đối xử với chồng cay nghiệt chẳng kém,” ông nói. "Đôi khi chỉ vì ông ấy nói năng cay nghiệt với bà ấy mà bà ấy đáp trả lại,” bà nói. “Như câu chuyện trứng có trước hay gà có trước,” ông nói. "Chỉ khác là ở đây là sự cay nghiệt,” bà nói. “Nhưng mà, ta không thể không yêu mến nhà Fleming được,” ông nói. “Chúng ta cũng nên tuyệt vời như vậy,” bà nói. Lần gần đây nhất chúng ta cứu một đứa trẻ Nga là khi nào nhỉ ? “Ồ, chúng ta làm cũng tốt mà,” ông nói. ‘‘Chúng ta không đủ khả năng đưa một đống trẻ con Nga đến đây, nhưng tôi nghĩ, theo cách hạn hẹp của mình, chúng ta đã làm tốt.” “Ngay cả đưa một đứa trẻ Nga đến đây chúng ta cũng không làm được,” bà nói. “Kể cả một đứa trẻ Canada bị hở hàm ếch cũng nằm ngoài khả năng của chúng ta.’’ “Chúng ta có thể lái xe đến đó chọn một cháu, ông nói. “Nhưng rồi sao ? Chúng ta không thể trả tiền phẫu thuật cũng không thể trả tiền cho đi học đại học. Nên đứa trẻ cứ ngồi đó, tại nước Mỹ thay vì Canada, cái hàm ếch vẫn còn nguyên.’’ ‘‘Bố mẹ đã nói với các con chưa nhỉ?” bà nói. ‘‘Chúng ta sẽ mở thêm năm cửa hiệu. Năm cửa hiệu trong phạm vi ba thành phố. Mỗi cái đều có đài phun nước.” Tuyệt quá mẹ à,” Ryan nói. “Thật quá tuyệt,” Renee nói. ‘‘Và có lẽ, nếu năm cửa hiệu đó kinh doanh phát đạt, chúng ta có thể mở ba hoặc bốn cửa hiệu khác, và lúc ấy, sẽ quay lại vấn đề hở hàm ếch ở Nga,” bố Ryan nói. “Bố mẹ liên tục gây ngạc nhiên,” Ryan nói. Renee bế đứa trẻ ra ngoài. "Con bế cháu ra ngoài một chút,” con bé nói.
4.
Đứa trẻ quả là gây tổn hại. Renee dường như đẫy đà hơn, bớt sức sống hơn. Và còn nhợt nhạt hơn, như thể có người đã rọi đèn tẩy màu lên mặt lên tóc con bé. Đứa bé quả thực giống con yêu tinh. Đứa bé yêu tinh nhìn một con chim, chỉ con chim. “Chim,” Renee nói. Đứa bé yêu tinh chỉ cái bể bơi tuyệt đẹp. “Để bơi,” Renee nói. “Nhưng chưa được. Chưa được, nhé?” Đứa bé yêu tinh nhìn lên bầu trời. “Mây,” Renee nói. “Mây làm mưa.” Như thể đứa trẻ đang yêu cầu, bằng ánh mắt: Nhanh lên, cho con biết cái cứt này là gì, để con có thể làm chủ được nó, và mở vài cửa hàng. Đứa bé nhìn tôi. Renee suýt nữa đánh rơi đứa trẻ. “Mike, Mikey, chết tiệt,” em tôi nói. Rồi dường như nó nhớ ra điều gì, bèn lật đật quay lại cửa hiên. “Rye?” nó gọi. “Rye-King? Anh ra bế Mart-Heart được không?” Ryan bế đứa bé. “Yêu em,” tôi nghe cậu ta nói. “Yêu anh nhiều hơn,” em tôi nói. Rồi nó quay lại, không có đứa bé. “Em gọi anh ấy là Rye-King,” nó nói, đỏ mặt. “Anh nghe thấy rồi,” tôi nói. “Mikey,” em tôi nói. “Anh đã làm chuyện đó à?” “Anh vào được không?” tôi nói. “Không phải hôm nay,” em tôi nói. Ngày mai đi. Không, để thứ Năm. Thứ Tư bố mẹ anh ấy sẽ đi. Thứ Năm anh hẵng đến nhé, chúng em sẽ bàn bạc chuyện này. “Bàn bạc chuyện gì cơ?” tôi nói. “Chuyện anh có thể vào không,” nó nói. “Anh không nhận ra đó lại là vấn đế đấy, tôi nói. “Vậy ư?” nó nói. “Anh nhận ra chưa?” “Ryan có vẻ tốt,” tôi nói. “Ôi Chúa ơi,” nó nói. “Đúng là người tốt nhất mà em từng biết.” “Ngoại trừ lúc cậu ta đánh,” tôi nói. “Lúc sao cơ?” nó nói. “Mẹ bảo anh,” tôi nói. “Bảo cái gì?” nó nói. “Rằng Ryan đánh à? Đánh em sao? Mẹ bảo thế sao ?” ‘‘Đừng bảo mẹ là anh nói,” tôi nói, hơi hoang mang, như ngày xưa. ‘‘Mẹ điên rồi, nó nói. “Mẹ loạn trí xừ nó rồi. Mẹ hẳn là sẽ nói thế. Anh biết ai sẽ bị đánh không? Mẹ đấy. Em đánh.” ‘‘Sao em không viết thư cho anh kể về mẹ?” tôi nói. ‘‘Chuyện gì về mẹ?” nó nói giọng ngờ vực. ‘‘Mẹ bị ốm ấy?” tôi nói. “Mẹ kể à?” nó nói. Tôi siết nắm tay và gí lên thái dương. “Thế là sao?” em tôi nói. “Một khối u?” tôi nói. “Mẹ không bị u,” nó nói. “Mẹ bị đau tim. Ai bảo anh mẹ bị u?” ‘‘Harris,’’ tôi nói. “Ồ, Harris, tuyệt lắm,” em tôi nói. Trong nhà, đứa bé bắt đầu khóc. “Anh đi đi,” Renee nói. “Chúng ta sẽ nói chuyện vào thứ Năm. Nhưng trước hết...” Nó đưa tay ôm mặt tôi và quay đầu tôi để tôi có thể nhìn Ryan qua cửa sổ, cậu ta đang hâm nóng bình sữa trong chậu bếp. “Trông anh ấy giống kẻ đánh vợ không?” em tôi nói. “Không,” tôi nói. Và đúng thế. Không hề. “Chúa ơi,” tôi nói. “Ở đây có ai nói thật không?” “Em đây,” nó nói. “Anh nữa.” Tôi nhìn em tôi, và trong một thoáng nó lại tám tuổi còn tôi lên mười, chúng tôi trốn trong chuồng chó trong khi bố mẹ và dì Toni đang phê thuốc phá phách ngoài sân hiên. “Mikey,” nó nói. “Em cần biết. Anh có làm việc đó không?” Tôi giật đầu khỏi tay nó, quay lưng và bước đi. “Đi gặp vợ anh đi, đồ ngốc!” nó hét lên sau lưng tôi. “Đi gặp con anh đi.”
5
Mẹ đang đứng trên bãi cỏ trước nhà gào thét với một ông béo lùn. Harris lù lù đằng sau, thỉnh thoảng lại đấm đá một thứ gì đấy để chứng minh ông ta đáng sợ thế nào khi phát khùng. “Đây là con trai tôi!” mẹ nói. “Ở trong quân ngũ. Mới về nhà. Vậy mà ông đối xử với chúng tôi thế này đấy hả?” “Cảm ơn cậu đã phục vụ đất nước,” người đàn ông nói với tôi. Harris đá thùng kim loại đựng rác. “Cậu làm ơn bảo ông ta đừng làm thế nữa được không? ông kia nói. “Cậu ta không thể kiểm soát tôi khi tôi điên, Harris nói. “Không ai làm được.” “Ông nghĩ tôi thích thế này à?’’ ông kia nói. ‘‘Bà ấy không trả tiền nhà bốn tháng này rồi.” “Ba,” mẹ nói. “Cách ông đối xử với gia đình một anh hùng là thế này đây hả?” Harris nói. “Cậu ta đã ra chiến trường, còn ông ở đây ngược đãi mẹ cậu ta?” ‘‘Ông bạn này, xin lỗi, tôi không ngược đãi,” người đàn ông nói. ‘‘Đây là đuổi ra khỏi nhà. Nếu bà ấy trả tiến nhà mà tôi vẫn đuổi, thì đó mới là ngược đãi.” ‘‘Và ở đây tôi làm việc cho một nhà thờ bíp bíp!” mẹ hét lên. Người đàn ông, dù thấp tịt và béo, vẫn can đảm một cách đáng ngưỡng mộ. Ông ta đi vào nhà và bước ra mang theo chiếc ti vi cùng một vẻ mặt chán ngán, như thể đấy là ti vi của ông ta và ông ta muốn đặt nó ngoài sân. "Không,” tôi nói. “Tôi trân trọng sự phục vụ đất nước của cậu,” ông ta nói. Tôi nắm áo ông ta. Đến giờ tôi đã trở nên giỏi nắm áo người khác, nhìn vào mắt họ và nói thẳng. “Nhà này của ai?” tôi nói. “Của tôi,” ông ta nói. Tôi đạp chân lên sau lưng rồi thả ông ta xuống đất. “Bình tĩnh nào,” Harris nói. “Thế là bình tĩnh rồi đấy,” tôi nói, mang chiếc ti vi vào trong.
6.
Đêm đó cảnh sát trưởng đến cùng vài người khuân vác, họ dọn sạch đồ trong nhà ra bãi cỏ. Tôi ngồi trên cái chòi săn sau nhà Neston ở phố High, chấy họ đến rồi đi theo lối cổng sau, chứng kiến toàn bộ. Mẹ ở bên ngoài, tay ôm đầu, len lỏi ra vào giữa đống đồ đồng nát của bà. Cảnh tượng ấy vừa thống thiết lại vừa không. Ý tôi là, khi mẹ cảm nhận sâu sắc điều gì đó thì bà luôn làm vậy: diễn quá đà. Điều đó, có lẽ, khiến cảnh này không còn thống thiết nữa? Có một chuyện xảy ra với tôi gần đây, đó là mỗi khi một kế hoạch hình thành, nó sẽ truyền thẳng xuống tay chân tôi. Khi chuyện đó xảy ra, tôi biết mình phải tin tưởng vào nó. Mặt tôi sẽ nóng lên và tôi sẽ cảm thấy như kiểu, Làm luôn đi, đi, đi. Chuyện này có tác dụng tốt với tôi, hầu như thế. Lúc này thì cái kế hoạch đang truyền xuống chính là: giữ mẹ lại, đẩy mẹ vào trong nhà, bắt mẹ ngồi xuống, tóm lấy Harris, bắt ông ta ngồi xuống, châm lửa nơi này, hoặc ít nhất thực hiện động tác đầu tiên để đốt nơi này, để thu hút sự chú ý của họ, khiến họ hành động đúng với tuổi của mình. Tôi chạy xuống đồi, đẩy mẹ vào trong nhà, bắt mẹ ngồi trên cầu thang, túm áo Harris, đạp chân lên lưng ông ta, thả ông ta xuống sàn. Rồi đặt que diêm gần thảm cầu thang, và khi nó bắt đầu bén lửa, giơ một ngón tay lên, như muốn nói, Khẽ nào, khắp người tôi đang rần rật năng lượng từ trải nghiệm tăm tối gần đây. Cả hai sợ đến mức không nói được gì, điều đó khiến tôi cảm thấy xấu hổ, cái kiểu xấu hổ mà ta biết không thể xóa nhòa bằng cách nói lời xin lỗi, và điều duy nhất nên làm là: bỏ đi, và xấu hổ thêm. Tôi giẫm chân dập lửa trên thảm và đến phố Gleason, ở đó Joy và lũ trẻ đang sống với Tên Khốn.
7.
Thật là một cú đá vào đầu: nhà họ còn đẹp hơn nhà Renee. Căn nhà tối om. Có ba chiếc xe đỗ ở lối vào. Nghĩa là tất cả đều ở nhà và đang ngủ. Tôi đứng nghĩ một lát. Rồi quay gót trở lại khu trung tâm, vào một cửa hàng. Tôi đoán đó là cửa hàng. Dù tôi không biết người ta bán gì. Trên quầy tính tiến màu vàng được thắp sáng từ bên trong có những tấm thẻ nhựa to màu xanh. Tôi chọn một cái. Trên đó có dòng chữ “MiiVOXmax”. “Cái gì đây?” tôi hỏi. “Cái này dùng để làm gì thì đúng hơn, nếu là tôi thì tôi sẽ hỏi thế,” một thằng nhóc nói. “Cái này dùng để làm gì?” tôi nói. “Thực ra,” cậu ta nói, “có lẽ cái này phù hợp với anh hơn.” Cậu ta đưa tôi một cái thẻ y hệt nhưng với dòng chữ “MiiVOXmin” trên đó. Một thằng nhóc khác đến mang theo espresso và bánh quy. Tôi đặt cái MiiVOXmin xuống và cầm MiiVOXmax lên. “Bao nhiêu?” tôi nói. “Ý anh là tiền?” cậu ta nói. “Nó làm được gì ?” tôi nói. “Ố, ý anh hỏi có phải nó là cái bo mạch lưu dữ liệu hay thông tin?” cậu ta nói. “Câu trả lời sẽ là: có hoặc không.” Bọn nhóc này thật đáng yêu. Không một nếp nhăn trên mặt. Khi tôi nói bọn nhóc, ý tôi là họ tầm tuổi tôi. “Tôi đi xa đã lâu,” tôi nói. “Chào mừng anh quay về,” gã đầu tiên nói. “Anh đã ở đâu thế?” gã thứ hai hỏi. “Chiến tranh?” tôi nói, với giọng xúc phạm nhất có thể nặn ra. “Có lẽ các cậu đã nghe nói?” “Tôi đã nghe,” gã đầu tiên nói, đầy tôn trọng. “Cảm ơn anh đã phục vụ đất nước.” “Cuộc chiến nào thế?” gã thứ hai nói. “Chẳng phải có hai cuộc chiến sao?” “Chẳng phải một cuộc vừa kết thúc sao?” gã thứ nhất nói. “Anh họ tôi ở đó,” gã thứ hai nói. “Ở một trong hai cuộc chiến đó. ít nhất tôi nghĩ anh ta ở đó. Tôi chỉ biết anh ta phải đi. Chúng tôi không gần gũi cho lắm. “Dù sao thì cũng cảm ơn anh,” gã thứ nhất nói, đoạn chìa tay ra, và tôi bắt tay gã. “Tôi không ủng hộ,” gã thứ hai nói. “Nhưng tôi biết đó không phải vấn đề anh tự quyết được.” “Ổ,” tôi nói. “Thực ra là tôi tự quyết.’’ “Cậu đã không ủng hộ hay đang không ủng hộ? gã đầu tiên nói với gã thứ hai. “Cả hai,” gã thứ hai nói. “Nhưng mà chiến tranh vẫn đang tiếp diễn à?” “Cuộc chiến nào?” gã đầu tiên nói. “Cuộc chiến mà anh đã tham gia vẫn đang tiếp diễn à? gã thứ hai hỏi tôi. “Đúng,” tôi nói. “Tốt hơn hay xấu đi, anh nghĩ thế nào?’ gã thứ nhất nói. “Theo ý anh, chúng ta có thắng không? Ôi, tôi đang làm gì đây nhỉ? Tôi không thực lòng quan tâm đâu, thế mới buồn cười!” “Dù sao thì,” gã thứ hai nói, đoạn giơ tay ra, và tôi bắt tay gã. Bọn họ rất tử tế, chấp nhận và không nghi ngờ - họ rất ủng hộ tôi - đến nỗi tôi bước ra, mỉm cười, và đi được một dãy phố thì mới nhận ra mình vẫn cầm tấm thẻ MiiVOXmax. Tôi đứng dưới cột đèn và nhìn. Dường như chỉ là một tấm nhựa. Kiểu như, nếu mình muốn MiiVOXmax, mình đưa tấm thẻ đó cho người ta, và có người đi lấy MiiVOXmax cho mình, dù đó là gì.
8. Tên Khốn ra mở cửa. Tên thật của hắn là Evan. Chúng tôi từng là bạn học cùng trường. Tôi có ký ức mơ hồ về hình ảnh hắn đội cái mũ lông chim của người Anh Điêng (Indien=người mọi) chạy dọc hành lang. “Mike,” hắn nói. “Tôi vào được không?” tôi nói. “Tôi nghĩ là tôi phải nói không,” hắn nói. “Tôi muốn gặp lũ trẻ,” tôi nói. “Quá nửa đêm rồi,” hắn nói. Tôi nghĩ chắc chắn hắn đang nói dối. Chẳng lẽ cửa hàng vẫn mở lúc quá nửa đêm sao ? Nhưng mà trăng đã lên cao, còn không khí thì ướt đẫm và buồn bã như muốn nói rằng, Ồ, cũng không còn sớm. “Ngày mai được không?” tôi nói. “Thế có tiện cho anh không?” hắn nói. “Sau khi tôi đi làm về?” Tôi thấy là chúng tôi đã đồng ý xử sự hợp lẽ. Một cách thể hiện chúng tôi đang xử sự hợp lẽ chính là nói mọi thứ theo kiểu đặt câu hỏi. “Tầm sáu giờ nhé?” tôi nói. “Sáu giờ có tiện cho anh không?” hắn nói. Điều kỳ quặc là tôi thực sự chưa bao giờ thấy hai người họ ở bên nhau. Người vợ ở trong đó trên giường hắn có thể là ai đó hoàn toàn khác. "Tôi biết chuyện này không dễ,” hắn nói. “Anh đã chơi xỏ tôi,” tôi nói. "Với tất cả lòng tôn trọng, tôi không đồng ý về mặt này,” hắn nói. “Hiển nhiên,” tôi nói. “Tôi không chơi xỏ anh và cô ấy cũng không,” hắn nói. “Đó là một tình huống khó khăn cho tất cả những người liên quan.” “Đối với một số người thì khó khăn hơn những người khác,” tôi nói. “Anh có đồng ý với tôi không?” “Chúng ta có đang thành thật không?” hắn nói. Hay chỉ đang dò dẫm quanh cuộc xung đột ?” “Thành thật,” tôi nói, và khuôn mặt hắn thể hiện cái vẻ mà, trong một thoáng, khiến tôi lại quý mến hắn. “Chuyện này rất khó khăn với tôi, bởi tôi cảm thấy như cứt, hắn nói. “Chuyện này cũng khó khăn với cô ấy, bởi cô ấy cảm thấy như cứt. Chuyện khó khăn với chúng tôi, vì trong khi cảm thấy như cứt, chúng tôi cũng cảm thấy hết thảy những điều khác chúng tôi cảm thấy, mà, tôi đảm bảo với anh, đã và đang chân thực như bất cứ điều gì, một phước lành trọn vẹn, nếu tôi có thể nói như vậy.” Lúc đó, tôi cảm thấy như một khúc gỗ, như tôi bị một toán ngươi giữ lại để một gã khác có thể bước đến tống nắm đấm Tân Thời Đại của hắn vào mông tôi trong khi giải thích rằng đâm mông tôi không phải lựa chọn đầu tiên của hắn, và thực ra làm hắn cảm thấy xung đột. Sáu giờ,” tôi nói. “Sáu giờ được,” hắn nói. “Thật may, giờ của tôi linh hoạt.” “Anh không cần phải ở đây,” tôi nói. “Nếu anh là tôi và nếu tôi là anh, có lẽ anh sẽ cảm thấy vì sao đó mà mình cần phải ở đây đúng không?” hắn nói. Một chiếc xe Saab, một chiếc Escalade và chiếc thứ ba cũng là Saab nhưng mới hơn, có hai ghế cho trẻ con trên xe và một chú hề nhồi bông mà tôi không quen. Ba xe dành cho hai người trưởng thành, tôi nghĩ. Đất nước gì thế này. Thế chó nào vợ tôi và gã chỗng mới của cô ta lại ích kỷ vậy. Tôi có thể thấy rằng, theo năm tháng, những đứa con tôi sẽ dần biến thành những em bé ích kỷ khốn kiếp, rồi những đứa trẻ chập chững, nhi đồng, thiếu niên rồi người lớn ích kỷ khốn kiếp, trong lúc tôi lẩn lút quanh chúng như một ông chú đáng ngờ, bẩn thỉu. Khu vực này đầy những lâu đài. Trong một lâu đài một cặp đôi đang ôm ấp nhau. Trong lâu đài khác, một phụ nữ bày chừng chín triệu ngôi nhà Giáng sinh nhỏ trên bàn, như thể đang kiểm kê. Bên kia sông, những lâu đài nhỏ hơn. Chỗ chúng tôi, những căn nhà như lều lán của nông dân. Trong một căn lều nông dân, năm đứa trẻ đứng lặng như tờ trên lưng tựa của chiếc sofa. Rồi chúng đồng loạt nhảy lên và những con chó của chúng nổi điên.
9.
Nhà mẹ trống trơn. Mẹ và Harris đang ngồi trên sàn phòng khách, đang gọi điện, cố tìm chỗ nào đó để đi. “Mấy giờ rồi?’ tôi hỏi. Mẹ ngước lên nơi từng đặt chiếc đồng hồ. “Đồng hồ ngoài vỉa hè,” mẹ nói. Tôi đi ra. Đồng hồ nằm dưới một chiếc áo khoác. Mười giờ. Evan đã chơi xỏ tôi. Tôi tính quay lại, đòi gặp bọn trẻ, nhưng lúc tôi đến đó sẽ là mười một giờ rồi, và hắn vẫn có lý do chính đáng khi bảo là đã muộn. Cảnh sát trưởng bước vào. “Đừng đứng lên,” ông ta nói với mẹ. Mẹ đứng lên. “Đứng lên,” ông ta nói với tôi. Tôi vẫn ngồi. “Anh là người đã xô ông Klees đúng không? cảnh sát trưởng nói. “Nó mới từ chiến trường về',” mẹ nói. “Cảm ơn anh đã phục vụ đất nước,” cảnh sát trưởng nói. “Mong anh về sau đừng có quăng người khác xuống đất được không?” “Nó cũng quăng cả tôi đấy,” Harris nói. “Vấn đề của tôi là tôi không muốn đi loanh quanh bắt các cựu binh,” cảnh sát trưởng nói. “Chính tôi cũng là một cựu binh. Nên nếu anh giúp tôi, bằng cách không quăng người khác nữa, tôi sẽ giúp anh. Bằng cách không bắt anh. Thỏa thuận chứ?” ‘‘Nó cũng định đốt nhà đấy,” mẹ nói. ‘‘Tôi sẽ không khuyến khích đốt gì hết,” cảnh sát trưởng nói. ‘‘Nó không còn là nó nữa,” mẹ nói. “Ý tôi là, nhìn nó xem.” Cảnh sát trưởng trước đây chưa bao giờ thấy tôi, nhưng nếu thừa nhận là ông ta không có cơ sở nào để đánh giá tôi trông ra sao thì có vẻ như sẽ là một nỗi hổ thẹn nghề nghiệp. “Đúng là trông anh ta rất mệt mỏi,” cảnh sát trưởng nói. “Nhưng mà khỏe lắm đấy,” Harris nói. “Quật tôi ngã luôn.” “Ngày mai mọi người sẽ đi đâu?” cảnh sát trưởng hỏi. “Có gợi ý nào không?” mẹ nói. “Một người bạn, một người trong gia đình?” cảnh sát trưởng nói. “Nhà Renee,” tôi nói. “Nếu không có, thì nhà tế bần ở Fristen vậy?” cảnh sát trưởng nói. “Một việc tôi chắc chắn sẽ không làm là đến nhà Renee,” mẹ nói. “Người nhà đó quá kênh kiệu. Họ đã sẵn cho chúng ta là thấp kém rồi.” “Ồ, chúng ta thấp kém mà,” Harris nói. “So với họ.” “Một việc khác tôi chắc chắn sẽ không làm là vào bất cứ nhà tế bần bíp bíp nào,” mẹ nói. “Nhà tế bần đầy chấy rận.” “Khi chúng ta bắt đầu hẹn hò, người tôi cũng đầy chấy rận của nhà tế bần đó,” Harris đỡ lời. “Tôi rất tiếc chuyện này lại xảy ra,” cảnh sát trưởng nói. ‘‘Mọi thứ đều thụt lùi và đảo lộn.” “Tôi cũng nghĩ vậy,” mẹ nói. “Ở đây tôi làm việc cho một nhà thờ, và con trai tôi là anh hùng. Có huân chương Sao Bạc. Từng nắm bàn chân bíp bíp của một gã lính thủy đánh bộ mà lôi đi. Chúng tôi đã nhận được thư thông báo. Vậy mà giờ tôi đang ở đâu chứ? Ngoài đường.” Cảnh sát trưởng đã thôi nghe chuyện và đang đợi để được thoát ra khỏi căn nhà này, quay trở lại với bất cứ điều gì ông ta cho là chân chính. “Tìm nơi nào mà trú đi các vị,” ông ta khuyên chân thành khi ra về. Harris và tôi kéo hai tấm đệm vào. Trên đó vẫn còn chăn ga và các thứ. Nhưng tấm ga trên đệm của mẹ và Harris đã dính cỏ ở một bên mép, và gối thì có mùi bùn. Rồi chúng tôi trải qua đêm dài trong căn nhà trống trơn.
10.
Buổi sáng, mẹ gọi cho một số cô người quen hồi còn là ba mẹ trẻ, nhưng một người bị lệch đĩa đệm, người thì bị ung thư, người thứ ba có con sinh đôi và cả hai đều bị chẩn đoán rồi loạn lưỡng cực. Ban ngày, Harris lại bất chấp chẳng sợ gì. “Vậy cái vụ tòa án binh đó,” ông ta nói. Có phải điều xấu xa nhất cậu từng làm không? Hay còn điều gì kinh khủng hơn mà cậu đã làm nhưng không bị bắt ?” “Họ đã tuyên bố nó vô tội rồi mà,” mẹ nói ngắn gọn. “Ồ, hồi đó họ cũng tuyên bố tôi không mắc tội đột nhập đây thôi,” Harris nói. ‘‘Mà chuyện này thì có liên quan gì đến ông?” mẹ nói. ‘‘Biết đâu nó muốn tâm sự,” Harris nói. “Làm hồi sinh lại chuyện đó. Tốt cho tâm hồn.” “Nhìn mặt nó kìa, Har,” mẹ nói. Harris nhìn mặt tôi. “Xin lỗi vì tôi khơi lại chuyện đó,” ông ta nói. Rồi cảnh sát trưởng quay lại. Ông ta bắt tôi và Harris lôi hai tấm đệm ra. Trên hiên, chúng tôi xem ông ta khóa cửa. “Đã mười tám năm mi là ngôi nhà thân yêu của ta,” mẹ nói, có lẽ bắt chước lời thổ dân da đỏ nào đó trên phim. “Các vị sẽ cần một chiếc xe tải đến đây,” cảnh sát trưởng nói. “Con trai tôi đã phục vụ trong chiến tranh,” mẹ nói. “Vậy mà xem anh đối xử với tôi thế này đây.” “Tôi chính là người đã ở dđây hôm qua,” cảnh sát trưởng nói, và vì lý do nào đó mà lấy tay đóng khung mặt mình lại. “Còn nhớ tôi không? Bà đã kể với tôi. Tôi đã cảm ơn anh ta phục vụ đất nước. Gọi xe tải đi. Nếu không đồ đồng nát của các vị sẽ đi thẳng tới bãi rác.” “Xem cách người ta đối xử với phụ nữ làm việc cho nhà thờ này,” mẹ nói. Mẹ và Harris lục lọi trong đống đồ đồng nát, tìm được một chiếc va li, rồi bỏ quần áo vào. Rồi chúng tôi lái xe đến nhà Renee. Cảm giác của tôi là, Ôi, chuyện này sẽ vui đây.
11.
Mặc dù đúng và sai. Đó chỉ là một trong những cảm giác của tôi. Cảm giác khác là, Ồ, mẹ à, con nhớ lúc mẹ còn trẻ và để bím tóc và con xấu hổ chết mất khi thấy mẹ lại bê tha đến thế này. Một cảm giác nữa là, Lão già khùng to xác kia, tối qua lão đã chỉ điểm tôi. Sao phải làm thế hả? Một cảm giác nữa, Mẹ, mẹ, dố con quỳ dưới chân mẹ và kể cho mẹ chuyện con và Smelton và Ricky G, đã làm ở Al-Raz, và rồi mẹ vuốt tóc con và bảo con rằng bất kỳ ai hẳn cũng sẽ làm y như vậy. Khi chúng tôi qua cầu Roll Creek, tôi có thể thấy mẹ đang nghĩ, Cứ thử để cái con Renee đó từ chối mình xem, mình sẽ dâng cái thứ bíp ấy tận miệng con bé bíp bíp ấy. Nhưng rồi, thật bất ngờ, lúc chúng tôi sang phía bên kia cầu, và không khí chuyển từ hơi sông mát lạnh trở lại bình thường, nét mặt mẹ cũng thay đổi thành: Ôi, Chúa ơi, nếu Renee từ chối mình trước mặt bố mẹ Ryan và họ một lần nữa lại thấy mình là cặn bã, mình sẽ chết mất, mình sẽ chết mất thôi.
12.
Renee quả thực đã từ chối mẹ trước mặt bố mẹ Ryan, họ quả thực coi mẹ là cặn bã. Nhưng mẹ không chết. Bạn nên thấy mặt họ khi chúng tôi bước vào. Renee trông rất sửng sốt. Ryan trông rất sửng sốt. Bố mẹ của Ryan đang cố hết sức để tỏ ra không sửng sốt đến nỗi họ cứ xô đổ hết cái này đến cái kia. Một lọ hoa đổ xuống khi bố Ryan lập cập bước tới cố ra vẻ vui tươi/chào mừng. Mẹ Ryan lảo đảo ngã vào một bức tranh và cuối cùng phải ôm nó trong vòng tay mặc áo len đỏ. “Đứa bé đấy à?” tôi nói. Mẹ lại chỉ trích tôi. “Thế con nghĩ đó là gì?” mẹ nói. “Một người tí hon không biết nói à?” “Đây là Martney, đúng vậy,” Renee nói, đưa đứa trẻ ra cho tôi. Ryan hắng họng, đưa mắt nhìn Renee với cái vẻ như muốn nói, Anh tưởng chúng ta đã bàn chuyện này rồi, Bánh Muffin Cưng? Renee chuyển hướng đứa bé, đưa nó lên cao, như thể nếu nó nâng đứa bé đủ cao thì sẽ khiến tôi không cần bế nó nữa, đứa bé đã được giơ cao lên gần bóng đèn trên trần. Đau đấy. “Mẹ kiếp,” tôi nói. “Các người nghĩ tôi sẽ làm gì nào?” “Làm ơn đừng nói tục trong nhà tôi,” Ryan nói. ‘‘Làm ơn đừng dạy con trai tôi cái bíp gì mới được nói,” mẹ nói. “Nó đã tham gia chiến tranh đấy.” “Cảm ơn cậu đã phục vụ đất nước,” bố Ryan nói. “Chúng tôi có thể dễ dàng đến ở khách sạn,” mẹ Ryan nói. “Mẹ, bố mẹ không cần phải vào khách sạn gì cả,” Ryan nói. “Họ có thể ở khách sạn.” “Chúng tôi sẽ không ở khách sạn,” mẹ nói. “Mẹ có thể dễ dàng đến ở khách sạn mà mẹ. Mẹ thích khách sạn tốt,” Renee nói. “Nhất là khi chúng con sẽ trả tiền.” Đến Harris cũng lo lắng. “Khách sạn nghe có vẻ hay đấy,” ông ta nói. “Cũng lâu lắm rồi tôi không được đặt lưng ở một nơi tốt như là khách sạn.’’ “Con định đưa mẹ ruột của mình, người làm việc cho một nhà thờ, cùng với anh trai con, một anh hùng huân chương Sao Bạc vừa mới về nhà sau chiến tranh, vào một nhà nghỉ nhếch nhác sao?” mẹ nói. “Đúng,” Renee nói. “Ít nhất thì anh cũng có thể bế đứa bé chứ? tôi nói. “Có tôi ở đây thì không,” Ryan nói. “Jane và tôi muốn cậu biết chúng tôi đã ủng hộ bao nhiêu, và vẫn đang ủng hộ, cho sứ mệnh của cậu, bố Ryan nói. “Nhiều người không biết các cậu đã xây được bao nhiêu trường học ở đó,” mẹ Ryan nói. “Người ta thường tập trung vào chuyện tiêu cực, bố Ryan nói. “Câu thành ngữ đó là gì nhỉ ?” mẹ Ryan nói. Để tạo ra cái này cái kia, trước hết ta phải phá đi rất nhiều cái này cái kia.” “Em nghĩ anh ấy có thể bế con,” Renee nói. “Ý em là, chúng ta đứng ở ngay đây mà.” Ryan nhíu mày, lắc đầu. Đứa bé vặn vẹo, như cũng tin là số mệnh nó đang được định đoạt. Việc tất cả những kẻ này nghĩ tôi sẽ làm đứa bé đau khiến tôi tưởng tượng ra mình đang làm nó đau. Liệu việc tưởng tượng ra mình làm đứa bé đau có nghĩa là tôi sẽ làm nó đau không? Tôi có muốn làm nó đau không? Không, lạỵ Chúa. Nhưng: Liệu việc tôi không có ý định làm đứa bé đau có đồng nghĩa với việc tôi sẽ không làm nó đau, khi phải chịu áp lực? Liệu trong quá khứ gần đây, tôi có từng trải qua chuyện dù không định làm Hành Động A nhưng lại bỗng thấy mình đang làm Hành Động A hay không? ‘‘Anh không muốn bế cháu,” tôi nói. “Tôi đánh giá cao điều đó,” Ryan nói. “Anh biết điều đấy.” “Tôi muốn bế cái bình này,” tôi nói, đoạn cầm một cái bình lên rồi bế như bế trẻ con, nước chanh đổ khỏi bình, và ngay khi nước chanh đã chảy thành vũng trên sàn gỗ, tôi ném bình xuống. “Mày thực sự làm tổn thương cảm xúc của tao!” tôi nói. Rồi ra vỉa hè, đi thật nhanh.
13.
Rồi quay lại cửa hàng đó. Hai gã khác ở cửa hàng, trẻ hơn hai cậu trước đó. Họ hẳn là học sinh trung học. Tôi đưa cái thẻ MiiVOXmax. “Ôi chết tiệt, ngon rồi!” một gã nói. “Chúng tôi đang thắc mắc nó ở đâu.” “Chúng tôi đang định thu hồi nó,” gã kia nói, mang espresso và bánh đến. “Nó có giá trị không?” tôi nói. “Hà, ôi, ông bạn,” gã đầu tiên nói, đoạn lấy một loại vải đặc biệt dưới quầy ra, lau bụi trên tấm thẻ và bỏ lại chỗ trưng bày. “Cái gì thế?” tôi nói. “Cái này dùng để làm gì thì đúng hơn, nếu là tôi thì tôi sẽ hỏi thế,” gã đầu tiên nói. “Cái này dùng để làm gì?’’ tôi nói. “Có lẽ cái này phù hợp với anh hơn, gã nói và đưa cho tôi cái thẻ MiiVOXmin. “Tôi đi xa đã lâu,” tôi nói. “Chúng tôi cũng vậy,” thằng nhóc thứ hai nói. “Chúng tôi vừa mới xuất ngũ,” thằng nhóc thứ nhất nói. Rồi chúng tôi lần lượt kể mình đã ở đâu. Hóa ra tôi và gã thứ nhất về cơ bản là ở cùng một nơi. “Đợi đã, vậy anh có ở Al-Raz không? tôi nói. “Tôi có ở Al-Raz,” gã đầu tiên nói. “Tôi chưa bao giờ ở chỗ cứt đó, tôi thừa nhận, gã thứ hai nói. “Dù đã có lần tôi lái xe nâng đâm phải một con chó.’’ Tôi hỏi gã đầu tiên có nhớ con dê con, bức tường lỗ chỗ, đứa trẻ khóc, cửa vòm tối, những chú bồ câu đột nhiên ùa ra từ bên dưới mái hiên tróc mảng xám xịt. “Tôi không ở gần đó,” gã nói. “Tôi ở gần sông và con thuyền lật ngược và cái gia đình nhỏ ngập trong máu mà nhìn đâu cũng thấy xuất hiện?” Tôi biết chính xác gã ở đâu. Thật khó tin là bao nhiêu lần, trước và sau khi đàn bồ câu vụt bay ra, tôi đã gặp cảnh đó, phía chân trời, dọc bờ sông, những người đang cầu xin, lẩn núp, chạy trốn, dính đầy máu. ‘‘Tuy nhiên, chuyện với con chó cuối cùng lại hay,” gã thứ hai nói. Nó vẫn sống. Lúc tôi đi, nó đai loại còn ngồi cạnh tôi trên xe nâng.” Một gia đình chín người Anh Điêng bước vào, và gã thứ hai lại chỗ họ, mang theo espresso và bánh. “Al-Raz, chà,” tôi nói, giọng dò hỏi. “Với tôi ư?” gã thứ nhất nói. “Al-Raz là ngày tồi tệ nhất của toàn cuộc chiến.” “Đúng, với tôi cũng thế, chính xác như vậy,” tôi nói. “Tôi đã có một hành động khốn kiếp ở Al -Raz,” gã nói. Đột nhiên tôi thấy không thể thở được. “Anh bạn Melvin của tôi ?” gã nói. “Bị một mảnh đạn xuyên ngay ở háng. Vì tôi. Tôi đợi quá lâu mới lấy nó ra. Hình như lúc ấy có một bữa tiệc toàn nữ ở gần đó? Chừng mười lăm cô gái ở trong góc cửa hàng ấy. Bọn trẻ con đi cùng họ. Nên tôi đợi. Quá tệ cho Malvin. Cho bẹn của Malvin.” Giờ gã đang chờ tôi kể chuyện khốn kiếp tôi đã làm. Tôi đặt chiếc MiiVOXmin xuống, nhặt nó lên, đặt xuống. “Melvin không sao,” gã vừa nói vừa gõ gõ hai ngón tay vào bẹn mình. “Anh ta đã về nhà, hiểu không, đang học sau đại học. Hình như vẫn phang được.” “Thật mừng vì nghe như vậy,” tôi nói. “Có lẽ anh ta đôi khi còn ngồi cùng xe nâng với anh.” “Gì cơ?” gã nói. Tôi xem đồng hồ trên tường. Hình như nó chẳng có kim gì cả. Nó chỉ có những mảng họa tiết di chuyển màu vàng và trắng. “Anh biết giờ là mấy giờ không?” tôi nói. Gã nhìn lên đồng hồ. ‘‘Sáu,’’ gã nói.
14.
Trên phố, tôi thấy một bốt điện thoại và gọi cho Renee “Anh xin lỗi” tôi nói. “Xin lỗi chuyện cái bình?’ “À, vâng,” con bé nói bằng giọng đều đều. “Anh sẽ phải mua đền em bình mới.” Tôi có thể nghe ra nó đang cố làm lành. “Không,” tôi nói. “Anh sẽ không làm thế.” “Anh đang ở đâu, Mikey?” em tôi nói. “Không đâu cả,” tôi nói. “Anh định đi đâu?” em tôi nói. “Về nhà,” tôi nói và ngắt máy.
15.
Khi đi lên Gleason, tôi có cái cảm giác ấy. Tay chân tôi không biết chính xác chúng muốn gì, nhưng chúng cứ hướng về phía trước: xô đẩy bất cứ cái gì/bất cứ ai cản đường, vào trong nhà, bắt đầu phá hoại bằng cách ném xung quanh, hét ầm lên bất cứ điều gì đang nảy ra trong đầu, xem chuyện gì xảy ra. Tôi như đang trượt dài trong nỗi hổ thẹn. Bạn biết ý tôi là sao không? Một lần, hồi còn học cấp ba, có một người thuê tôi dọn ao. Mình dùng cào lấy rác bẩn, rồi hất đi. Đến một lúc, đầu cào văng vào đống rác. Khi tôi đến lấy lại, có đến cả triệu con nòng nọc, đã chết và sắp chết, ở độ tuổi nào đó mà chúng có cái bụng căng tròn như bà bầu. Điểm chung giữa những con đã chết và sắp chết là: phấn bụng dưới non nớt trắng phau toạc ra bởi rác rến đột nhiên từ trên cao sập xuống. Điểm khác biệt là: con sắp chết là những con đang ngoe nguẩy sợ hãi điên cuồng. Tôi có cứu vài con, nhưng chúng quá mong manh, càng cứu thì tôi càng hành hạ chúng hơn. Nếu là ai đó khác thì có lẽ họ đã nói được với người thuê tôi, “Ôi, tôi phải dừng lại thôi, tôi cảm thấy có tội vì đã giết quá nhiều nòng nọc.” Nhưng tôi không thể. Nên tôi tiếp tục cào và hất. Mỗi lần hất tôi lại nghĩ, Mình đang khiến cho nhiều cái bụng chảy máu hơn. Việc tôi cứ tiếp tục cào rồi hất bắt đầu làm tôi phát điên với lũ ếch. Như thể: A) tôi là một kẻ khủng khiếp cứ lặp đi lặp lại hành động thối tha này một cách có ý thức, hoặc B) chuyện này không thối tha đến vậy, thực ra, chỉ bình thường thôi, và cách để xác nhận nó bình thường là cứ tiếp tục làm, lặp đi lặp lại. Nhiều năm sau, ở Al-Raz, lại cảm giác quen thuộc đó. Căn nhà đây rồi. Đây là căn nhà nơi họ nấu nướng, cười đùa và giao hoan. Đây là ngôi nhà mà trong tương lai, khi tên của tôi xuất hiện, sẽ khiến tất cả im lặng, và Joy sẽ nói đại loại, “Dù Evan không, không phải là cha đẻ của các con, mẹ và bố Evan cảm thấy các con không nhất thiết phải ở bên cạnh bố Mike nhiều như vậy, bởi điều mẹ và bố Evan thực sự quan tâm là hai con lớn lên khỏe mạnh, và đôi khi các ông bố bà mẹ cần phải tạo ra không gian đặc biệt để việc đó có thể xảy ra.” Tôi tìm ba chiếc xe trên lối vào nhà. Ba chiếc xe nghĩa là: tất cả đều ở nhà. Tôi có muốn tất cả ở nhà không? Có. Tôi muốn tất cả, thậm chí cả bọn trẻ, trông thấy và tham gia và thấy hối tiếc về chuyện đã xảy ra với tôi. Nhưng thay vì ba chiếc xe trên lối vào nhà, lại có những năm chiếc. Evan đang đứng trên hiên, như dự đoán. Trên hiên còn có: Joy, cộng hai chiếc xe đẩy. Cộng với mẹ. Cộng với Harris. Cộng Ryan. Renee đang lúng túng bước trên lối đi, theo sau là mẹ Ryan, đang ấn khăn tay lên trán, và bố Ryan đi cuối hàng Vì cái chân khập khiễng mà lúc trước tôi không nhận ra. Các người? Tôi nghĩ. Các người đùa sao? Chúa cử lũ điên các người đến ngăn tôi sao? Đây là một vụ nổi loạn. Chuyện này buồn cười chết bỏ. Các người định dùng gì ngăn tôi? Vòng bụng à? Thiện ý à? Cái quần jean Target à? Những năm sống dư dật à? Niềm tin của các người rằng bất cứ cái gì và tất cả mọi thứ có thể được giải quyết qua đàm phán, đàm phán, đàm phán đầy hy vọng lăng nhăng vô tận à? Vòng vây của thảm họa sắp tới đã mở rộng ra, bao gồm cả cái chết của tất cả những kẻ hiện diện. Mặt tôi nóng bừng lên và tôi nghĩ, Làm luôn đi, đi, đi. Mẹ cố đứng lên từ cái xích đu nhưng không được. Ryan rất lịch sự đỡ khuỷu tay giúp mẹ đứng lên. Thế rồi đột nhiên trong tôi có điều gì đó dịu lại, có lẽ vì thấy mẹ yếu đuối quá, và tôi cúi gằm xuống, ngoan ngoãn bước vào đám đông chả biết gì kia, nghĩ thầm: Thôi được, thôi được, các người đã đưa tôi đi, giờ hãy mang tôi về. Tìm cách mang tôi trở lại đi, lũ khốn kiếp các người, nếu không các người sẽ là lũ khốn đáng thương nhất mà thế giới này từng biết đến. TRIỀU DƯƠNG dịch