Chương 8 Nhà Sách Cấm
Trong hai tuần đầu tiên, tôi bắt chước cách dọn dẹp của Catherine làm trước mình. Cô ấy cao và nhiều tuổi hơn tôi, nhưng lái chiếc Jeep Cherokee đời mới hơn. Cô bảo sẽ làm kế toán toàn thời gian cho doanh nghiệp xây dựng của chồng. Dọn dẹp chỉ là việc làm thêm trong khi công ty của chồng ít việc. Cô có vẻ mệt nhưng vui vì được đến thăm nhà các khách hàng lần cuối.
Tôi theo chiếc xe Jeep của Catherine tới những ngôi nhà khác nhau trong hai tuần, cố bắt chước cung cách làm việc đơn giản, bình tĩnh của cô ấy. Vài ngày trước Noel, tôi nhận thấy cô thường được nhận một tấm thiệp nho nhỏ từ khách hàng, kẹp chừng 10 đô. Họ không hề biết có hai người giúp việc, hoặc tôi sắp sửa thay Catherine. Mỗi lần có vị khách để lại một tấm thiệp, cô đều tỏ ra đó là một sự bất ngờ vui vẻ, và tôi có cảm giác đó là tiền thưởng Noel và là chuyện hiếm. Tôi phải làm việc cả năm, kì cọ toilet bằng tay đến hai chục lần có lẻ chỉ để nhận 10 đô tiền tip.
Chúng tôi được yêu cầu vào nhà thường là qua cửa hậu hoặc cửa ngách tại bếp. Chúng tôi đi vào cùng những hộp đồ nghề gọn gàng chứa bình xịt và chổi cọ, một túi lớn đựng những tấm khăn trắng vuông vắn, máy hút bụi và giẻ lau nhà. Tôi có kinh nghiệm sẵn rồi. Classic Clean rất khác với nhóm Jenny - chúng tôi dọn dẹp tất cả bằng tay. Công việc của tôi không chỉ còn là lau chùi, quét dọn và kì cọ để mọi thứ thơm tho sáng bóng nữa. Và chúng tôi làm tất cả chỉ với nhiều miếng bọt biển, chổi cọ, xà phòng hữu cơ và giấm.
Tôi lóng ngóng đi vào, cố mang tất cả đồ nghề vào trong một lượt, rồi dựng “trạm làm việc” đúng như hướng dẫn. Tôi mở hồ sơ đến bảng chấm công của mình và ghi họ của khách hàng, sau đó gọi điện đến văn phòng để lại tin nhắn thoại báo giờ làm. Mới đầu tôi phải tận dụng từng phút để dọn dẹp xong từng nhà trong vòng ba đến bốn giờ theo như thỏa thuận và ra về.
Một lần nữa cuộc sống của tôi lại dần đi vào quỹ đạo, bắt đầu với việc đưa Mia đến nhà trẻ cách nhà một ngã rẽ. Tôi không thích nhà trẻ đó, nhưng đó là nơi duy nhất chấp nhận tiền trợ cấp chăm sóc trẻ nhỏ của tôi. Cơ sở đó không chỉ lạnh lẽo, đông cháu và các cô có vẻ ghét công việc của mình, mà Mia cứ ba ngày khỏe rồi lại bảy ngày ốm triền miên. Tôi phải gửi con để đi làm, mặc dù phải đánh liều với sức khỏe của Mia. Khả năng kiếm tiền của tôi bây giờ là điều quan trọng duy nhất với hai mẹ con. Đã có lần tôi đứng trước cửa nhà trẻ, cầm bàn tay nhỏ bé lành lạnh của Mia. Tôi biết rằng con cần mình, nhưng tôi không thể giải thích cho con hiểu tôi có thể mất việc nếu ở nhà cùng con, và công việc có ý nghĩa với chúng tôi đến mức nào. Hai mẹ con tôi dừng lại trước khi vào nhà trẻ. Tôi nhìn xuống, môi trên của con bé bị dính nước mũi xanh lè đặc quánh.
“Cái gì thò lò từ mũi con thế hả?” Một người phụ nữ tóc đen vừa hỏi vừa thong thả đi đến. Tôi đoán đó là một trong các cô trông trẻ tôi chưa gặp bao giờ. Cô ấy hỏi Mia, nhưng thật ra là đang nói với tôi. Khi Mia vươn tay lên nắm tay tôi, cô trông trẻ kia liền quay đi, lắc đầu. Tôi buồn vì phải để Mia lại đây. Sau những liều thuốc Tylenol, sau khi con bé nôn trớ đêm qua, tôi không còn lựa chọn nào khác.
Nhà trẻ của Mia chỉ gọi cho tôi đến đón nếu con lờ đờ và lịm đi, nếu con nôn trớ liên tục, hoặc nếu con sốt cao. Có những lần khi tôi đưa Mia về nhà, con bé cứ nằm nguyên trên ghế sofa, đắp chăn kín cổ, tay cầm hờ bình nước quả cho đến tận lúc ăn cơm và tắm rửa đi ngủ. Travis sẽ ngồi cạnh và cả hai cùng xem phim hoạt hình trong khi tôi nấu nướng và dọn dẹp.
Dù buồn bực với Travis nhưng tôi thấy anh thực sự quý mến Mia. Anh thích có Mia đi cùng trên xe bốn bánh hoặc ngồi cạnh anh trên sofa xem tivi. Nhưng tôi nghĩ tôi thích hình tượng của chúng tôi hơn là bản thân chúng tôi. Anh giống một người bố tuyệt vời chứ không phải chỉ điền vào chỗ trống Jamie để lại. Anh cũng là một con người lao động cần cù, giống bố tôi. Khi công việc trì trệ, anh trở nên ù lì và sẽ làm bánh kếp. Với tôi, sự ù lì đó không thể bù đắp cho sự bơ phờ, ánh mắt chăm chăm dán vào màn hình tivi, nhưng tôi thấy đôi mắt Mia sáng lên khi thấy anh. Tôi ghen với điều đó. Tôi muốn mình cũng yêu anh được như thế. Sau khi tôi đã làm việc cả ngày thì cảnh tượng hai người ngồi trên ghế như thế khiến tôi bình yên hơn một chút - có khi còn cảm thấy mọi việc sẽ ổn thôi.
Về phần công việc, sau khi Catherine nghỉ hẳn, Lonnie và tôi dần hình thành một quy trình. Mỗi khi giao việc mới, cô sẽ “giới thiệu” tôi với căn nhà, như thể mỗi căn nhà có một tâm hồn mà tôi cần thấu hiểu.
Đó luôn là lúc Lonnie hạnh phúc nhất. Cô dường như thực sự tìm thấy một mối liên kết nào đó với từng căn nhà. “Hai bên làm quen với nhau nhé”, cô nháy mắt và nói.
Hầu hết những điều Lonnie nói với tôi về từng căn nhà không nằm trong tài liệu in sẵn mà chúng tôi được nhận về từng khách hàng. “Em cần phải cọ bồn tắm đứng vì nó cáu ghét lắm lắm”, hoặc “Nhớ để ý vũng nước tiểu trên sàn nhà vệ sinh nhỏ cạnh phòng làm việc.” Nhưng nhờ vậy mà tôi nhìn nhận công việc theo một cách khác, rằng tất cả chúng tôi đều thầm nhận thấy nó kinh khủng đến mức nào.
Tại Classic Clean, một mình tôi sẽ đảm nhiệm khá nhiều nhà. Những ngày thứ Tư rất dài với sáu giờ làm việc, dọn hai căn nhà nhỏ hơn kề bên nhau nằm ở rìa một vách dựng trông ra biển.
Nhiều khách hàng sống ở đảo Camano lân cận, khiến tôi phải lái xe 30 phút từ nhà trẻ của Mia. Nhiều khách hàng đi làm xa, ở tận thành phố Everett hoặc Seattle, cách nhà ít nhất một giờ di chuyển. Tôi không rõ lắm nhưng chắc họ phải là bác sĩ hoặc luật sư ở những thành phố lớn thì mới chịu nổi thuế nhà đất cho nơi này. Đảo Camano nằm giữa đất liền và đảo Whidbey nên hầu hết các căn nhà mà tôi dọn dẹp đều nhìn ra biển. Các căn mà tôi dọn dẹp vào thứ Tư rơi vào diện khiêm tốn nhất, có garage riêng rộng gấp đôi phòng khách.
Lonnie bảo tôi dọn nhà của cặp vợ chồng trước để vị khách kia có thời gian ra ngoài trước khi tôi bắt đầu với nhà anh ta. Vào buổi sáng chúng tôi đến ngôi nhà đầu tiên, Lonnie hất hàm về căn nhà bên cạnh. “Chúng ta sẽ cho ông ấy chút thời gian rời giường và ra ngoài. Ông ấy ốm lắm.” Tôi hỏi nguồn cơn căn bệnh. Lonnie nhún vai. “Vợ ông ấy mất rồi”, cô nói. “Rồi em sẽ hiểu. Chuyện buồn lắm.”
Từ đó tôi gọi nó là Nhà Buồn. Nó không gợi cho tôi một cảm giác gì khác. Những ngôi nhà khác cũng có biệt danh sau khi tôi hiểu chúng rõ hơn, chẳng hạn như Nhà Cô Nghiện Thuốc Lá, Trang Trại…
Hồi mới bắt đầu, tôi thấy khá kì cục khi các khách hàng thứ Tư không hề biết có người giúp việc mới, nhưng căn nhà và tôi dần thân quen. Tôi không nghĩ Lonnie báo trước với họ trừ khi được yêu cầu, bởi lẽ chúng tôi là những kẻ vô hình. Nếu khách hàng biết tốc độ thay thế nhân công nhanh đến mức nào thì không được hay cho lắm. Nếu biết có bao nhiêu người lạ đến dọn dẹp nhà cho mình, có khi họ còn thấy quái đản ấy chứ! Tôi không phải một người giúp việc gia đình, mà là nhân viên của một công ty. Họ tin tưởng và thuê công ty, chứ không phải tôi. Tôi dành sáu tiếng ở nhà họ mỗi tháng, nhưng tôi không nghĩ họ biết tên tôi.
Nhà Sách Cấm, đó là tên tôi đặt cho nó, là căn nhà đầu tiên của thứ Tư. Nó thật ra chỉ có ba phòng, với những ô cửa sổ lớn nhìn ra vách đá và một vườn hồng ở phía sau. Hai vợ chồng nuôi một con chó và một con mèo trong một không gian sống nhỏ nhắn thế này cũng đồng nghĩa với việc có nhiều bụi bẩn, da, lông rụng. Tôi phải cực kì để ý tới những nơi như bệ lò sưởi, nóc tivi và phòng giặt.
“Bồn tắm đứng này”, Lonnie nói, kéo cửa trượt cho thấy một bồn tắm đứng hình vuông đầy tóc, lỉnh kỉnh đủ loại dầu gội đầu và thứ gì đó trông giống một vũng nước mũi xanh lè. “Em sẽ phải xịt rửa cẩn thận.”
Dụng cụ vệ sinh của chúng tôi ở mức cực kì tối thiểu. Trong khay, tôi có một bình chứa dung dịch nước hòa xà phòng castile của hãng Dr. Bronner theo tỉ lệ 50:50. Chai kia là dung dịch nước và một phần tư giấm. Tôi có một hộp phấn Comet, một viên đá bọt, một bàn chải đánh răng, vài miếng bọt biển kì cọ màu xanh và hai cây chổi cọ cầm tay kích cỡ khác nhau. Còn buồng tắm vòi hoa sen, với lớp váng xà phòng và cáu bẩn thấy rõ, lại cần cả một quy trình.
Đầu tiên, tôi gom tất cả các chai dầu gội đầu, khăn mặt, xơ mướp và xếp gọn ra bên ngoài. Sau đó tôi dùng dung dịch được Classic Clean gọi là dung dịch tẩy rửa đa năng xịch đẫm toàn bộ buồng tắm. Sau khi kì cọ bệ gương và toilet, tôi sẽ đổ nước vào một chai sữa nhỏ cắt làm đôi và đặt trong bồn tắm đứng. Tôi sẽ cần một miếng bọt biển, một chổi cọ, cả hai chai nước xịt, và một vài tấm giẻ lau. Tôi lại xịt vào mặt trong cửa kính, rắc bột Comet lên miếng bọt biển và kì cọ toàn bộ từ trái sang phải, từ trên xuống dưới.
Sau đó tôi sẽ xả bằng nước giấm, dùng giẻ lau khô kì những chỗ còn sót và coi như xong trước khi quay sang xử lí phần còn lại của buồng tắm cũng cần kì cọ theo cách y chang. Trong lần đến dọn đầu tiên, tôi dành cả giờ để đánh sạch buồng tắm đứng, chỉ ước giá mà mình có dung dịch tẩy rửa đa năng “thực sự”. Classic Clean vỗ ngực tự hào mình là một công ty dọn dẹp “xanh”. Họ dùng các sản phẩm có nguồn gốc thiên nhiên để giảm bớt chi phí và dựa vào sức lực của người lao động để khiến tất cả sạch đẹp. Dù tôi không bao giờ than vãn với quản lí, nhưng tổn thương dây thần kinh ở cột sống khiến tôi không thể nào cầm miếng bọt biển hay chổi cọ bằng tay thuận là tay phải. Tôi bị vẹo cột sống từ hồi nhỏ, nhưng gần đây vì công việc dọn dẹp mà xương sống chèn vào một dây thần kinh chạy xuống tay phải. Để cọ buồng tắm đứng ấy, tôi phải nắm chặt bàn tay phải, đặt miếng bọt biển giữa nó và tường, sau đó dùng mấu tay ấn mạnh hết sức. Với sàn buồng tắm, tôi khóa khuỷu tay, nắm chặt tay, dồn toàn bộ trọng lượng thân trên lên tay phải để khiến xà phòng sủi bọt và tẩy sạch cáu ghét mà không làm đau tay. Tay trái sẽ làm việc thay khi tay phải đã quá mỏi, nhưng vào những tháng đầu tiên làm việc sáu tiếng, khi về đến nhà, tôi còn không cầm nổi cái đĩa hay xách túi thực phẩm.
Sau vài lần dọn dẹp, tôi mới đặt cho nó biệt danh Nhà Sách Cấm. Có lần tôi vào phòng ngủ thay ga giường và đã trông thấy một chai dầu bôi trơn trên tủ đầu giường, đặt ngay phía trước chiếc đồng hồ điện tử. Ánh sáng màu đỏ tươi từ các con số hắt lên thứ đó và tôi nhìn với vẻ cảnh giác như thể nó sắp bắn vào mình đến nơi. Tôi lách vào góc giường để tránh. Bên dưới, ngăn kéo tủ đầu giường mở hé, lộ ra một cuốn tạp chí khiêu dyầm Hustler. Gần chân tôi là một đôi tất bẩn.
Tôi rùng mình khi đưa tay kéo ga giường. Tôi vội vàng tháo ga và dùng nó để nhặt đôi tất. Tất cả được tống vào máy giặt. Tôi trùm ga sạch lên giường đúng như được đào tạo - với những góc chéo và khô giòn vì nắng ở dưới và mặt ga phẳng phiu. Lúc quét bụi, tôi quyết định để dành tủ đầu giường lại cuối cùng để tránh chai dầu bôi trơn. Dù chưa từng buộc tội ai vì “tự sướng” bằng tạp chí khiêu dâm, nhưng tôi không hề thích họ quăng bừa bãi cho người giúp việc trông thấy.
Có lẽ anh ta quên mất hôm nay là thứ Tư, tôi tự nhủ.
Nhưng dần dần, tôi nhận ra dầu bôi trơn chỉ là một nét phác hé lộ câu chuyện lớn hơn xoay quanh Nhà Sách Cấm. Cuộc sống của cặp vợ chồng trong ngôi nhà đó dường như tách biệt. Người vợ là y tá và giờ giấc làm việc thất thường - tôi biết nhờ những chiếc áo bờ-lu được gấp gọn gàng đặt trên một chiếc ghế ở căn phòng nhỏ đằng sau. Tôi không biết anh chồng làm nghề gì. Dù tôi đoán họ là vợ chồng, nhưng trong nhà không treo ảnh cưới mà chỉ có bức chân dung hai người mặc áo len đôi. Căn nhà toát lên một vẻ ủ dột, như thể họ thích các tông màu trầm, như xanh lam sẫm và xanh lục đậm. Ở gờ cửa sổ trên bệ bếp là một khung lồng một câu trích dẫn. “Chúng mình bên nhau vì chú mèo cưng.”
Rác trong nhà vệ sinh của Nhà Sách Cấm toàn là giấy vệ sinh, tampon, băng vệ sinh và chỉ nha khoa. Tủ thuốc của họ, khép hờ, chứa đầy thuốc kháng sinh kê theo đơn. Từ đống khăn giấy và chất nhầy trong buồng tắm, có vẻ một trong hai người bị xoang giống như tôi, Mia và có lẽ hầu hết những ai phải sống trong điều kiện thời tiết ẩm ướt của vùng tây bắc - nơi những đám mốc đen xuất hiện trong nhà, tầng hầm và rìa cửa sổ chỉ sau một đêm.
Trong phòng khách được kê một chiếc sofa và hai ghế tựa đối diện với tivi và lò sưởi. Cô y tá có vẻ thích ngồi ở sofa cạnh cây đèn ngủ, nơi con mèo của họ thường nằm. Chồng cô hiển nhiên là ngồi ở cái ghế có một thùng đựng đầy những ấn phẩm Hustler cũ kẹp giữa những chồng tạp chí du lịch. Có một tháng, bàn ăn đầy những tờ rơi giới thiệu vài khu nghỉ dưỡng đầy đủ tiện ích nhưng tôi không nghĩ là họ có đi đâu. Khách hàng thường sẽ hủy lịch dọn dẹp nếu đi nghỉ.
Ở căn phòng nhỏ đằng sau nối với phòng giặt đồ có một chiếc giường đôi gọn gàng và những chiếc áo y tá gấp gọn đặt trên chiếc ghế bên cạnh. Đằng sau đó là một góc nhỏ chứa những cuốn tiểu thuyết diễm tình, kiểu hay được xếp trên giá trong các cửa hàng tạp hóa, in hình những anh chàng mình trần săn chắc ôm những cô gái tóc dài thướt tha. Tôi tự hỏi sao cô lại ngủ ở đây. Trong phòng ngủ thì kê một chiếc giường khổ lớn, lại có một tủ quần áo chứa một chiếc bình đeo vòng cổ chó. Chắc tại anh ta ngáy. Hoặc có lẽ cô phải thức dậy và đi ngủ vào những giờ giấc bất thường.
Nhưng chính những tạp chí khiêu dâm và tiểu thuyết diễm tình đã gây trong tôi ấn tượng sâu sắc. Tôi hình dung ra họ ngủ khác giường, khác phòng, mỗi người đeo đuổi một mẫu hình bạn đời khác, có lẽ là một cuộc đời khác.
Travis và tôi hiện cũng thế. Mối quan hệ của chúng tôi chưa hẳn đã xấu đến mức này, nhưng anh về nhà sau khi nghỉ tay, ăn đồ ăn tôi nấu rồi ngồi ì trên sofa xem tivi suốt bốn tiếng đồng hồ trước khi lên giường xem tivi tiếp, cái này nhỏ hơn và có hẹn giờ. Anh thường đặt 60 phút.
Khi tôi mới chuyển đến sống cùng Travis, anh có một chiếc tivi 53 inch đầy đủ loa đài dùng cho gia đình. Anh chỉnh nó nghiêng về phía trước để có góc xem tốt nhất và dùng xích lớn để cố định nó vào tường. Hồi mới tới, tôi cứ trợn tròn mắt nhìn nó mãi. Sau đấy, anh nâng cấp nó thành một chiếc tivi màn phẳng với hệ thống loa đài ngang ngửa cửa hàng. Nhưng màn hình vẫn cỡ đó. Tôi ghét nó thậm tệ.
Travis mua cho tôi một chiếc laptop nhân sinh nhật tuổi ba mươi mốt. Sau khi Mia đi ngủ, tôi ngồi ở bàn bếp, viết nhật kí online vì tay phải quá yếu nên không cầm bút được. Có khi tôi làm bài tập về nhà hoặc nói chuyện phiếm với bạn bè trên mạng, quay lưng với Travis mặc kệ anh muốn xem gì thì xem.