PHẦN HAI Chương 11 Căn hộ studio
Travis cho chúng tôi thời gian một tháng để chuyển đi. Tôi không kể với Mia - một phần vì không muốn con buồn, phần vì tôi chưa có kế hoạch gì. Tôi đăng trên mạng quảng cáo đề nghị đổi sức lao động lấy tiền thuê nhà, tìm người ở trọ cùng, hoặc một căn phòng cho thuê. Không ăn thua. Mọi căn hộ tôi tìm được đều có giá thuê cao hơn mức lương của tôi. Với mức thu nhập khoảng chừng 800 đô một tháng, tôi không thể đóng tiền nhà, đó là chưa kể tới tiền đặt cọc. Các căn hộ có giá thuê thấp nhất là khoảng 700 đô. Tôi không thể với tới những căn hộ có hơn một phòng ngủ. Tôi không có tiền tiết kiệm hay thẻ tín dụng để dùng cho lúc này, thậm chí đến khả năng xin vay nợ tôi cũng không có. Hơn nữa, tôi cần có đồ điện tử và Internet để làm bài tập về nhà. Tôi cần mua một bộ phát sóng wifi. Tôi cần rất nhiều thứ.
Sau khi liên lạc với vài người bạn, họ khuyên tôi nên chèn nút “ủng hộ” qua PayPal vào một bài đăng trên blog kèm theo một lời giải thích đơn giản:
Travis yêu cầu tôi phải chuyển đi vào cuối tháng Bảy. Không may là tôi không có tiền đặt cọc thuê nhà. Tôi phải lập một tài khoản PayPal. Nếu bạn có thể ủng hộ dù chỉ là 5 đô la, nó sẽ giúp tôi nhiều lắm. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Tôi ghét phải ngửa tay xin tiền. Tôi ghét phải thừa nhận mình lại thất bại trong chuyện tình cảm. Hầu hết mọi người không biết Mia và tôi đã từng sống trong khu nhà dành cho người vô gia cư, nhưng tôi vẫn có cảm giác như lịch sử sắp lặp lại. Sau đó, bạn bè trên Facebook bắt đầu nhắn tin cho tôi, đầy những lời động viên và yêu thương. Họ gửi 10 đô hoặc thậm chí 100 đô. Toàn bộ tiền ủng hộ, dù nhỏ đến đâu, cũng làm mắt tôi ươn ướt. Tôi lập một danh sách những gì mình ước ao mua được ở Walmart và chia sẻ trên Facebook. Chẳng mấy chốc, những hộp quà bắt đầu xuất hiện tại nhà Travis chứa nồi niêu, quạt và quần áo cho Mia, đồ dùng nhà bếp bằng bạc. Cuộc đời tôi rơi xuống một nốt trầm mới nhưng tôi sẽ không thể để nó nhấn chìm tôi. Tôi không thể một lần nữa trở thành người vô gia cư. Sau khi bố kể với gia đình rằng tôi bịa chuyện để được quan tâm, tôi thật lòng không muốn nhờ người giúp đỡ. Tôi trở thành đề tài đàm tiếu. Từ lần ấy, tôi thấy mình phải có trách nhiệm với hành động của mình, đặc biệt là nếu kéo Mia vào một mối quan hệ, tôi đáng ra phải biết trước là không có hậu. Tôi sợ người ta sẽ dị nghị về mình. Nhưng mỗi một người bạn đưa tay ra lại đưa tôi lên cao hơn một chút. Tôi sẽ vượt lên chuyện này.
Hồi chuyển đến khu nhà dành cho người vô gia cư, tôi đã gọi cho Melissa, một người bạn lâu năm nhất của tôi, và cô lắng nghe tôi kể những kế hoạch gầy dựng lại cuộc đời. Gần như tất cả các kế hoạch đó đều liên quan tới sự hỗ trợ của một dạng chương trình chính phủ: tem phiếu thực phẩm, vé WIC để mua sữa, ga, hỗ trợ nhà cho người thu nhập thấp, trợ cấp tiền điện và chăm sóc trẻ nhỏ.
“Cứ tự nhiên”, Melissa nói thẳng.
“Về chuyện gì cơ?” Tôi hỏi, he hé nhìn qua cái rèm cửa màu xanh của căn nhà tạm nhìn con hươu đang đi qua sân sau. Mia đang ngủ trưa ở phòng bên cạnh.
“Tiền thuế của tớ là để trả cho tất cả những thứ đó”, cô nói, sau đó lặp lại, “nên cứ tự nhiên nhé.”
Tôi không nói cảm ơn. Tôi đã không nói cảm ơn. Tôi không biết phải nói gì.
“Này”, tôi nói, giả vờ hoảng hốt. “Mia đang khóc. Tớ cúp máy đây, nói chuyện sau nhé.”
Cửa phòng Mia kêu cọt kẹt khi tôi mở ra. Tôi ngồi bên giường, nhìn ngực con phập phồng lên xuống. Lúc đầu Melissa tỏ vẻ muốn giúp, nhưng tôi biết cô không thật lòng. Tôi đã nghe cô nói tiêu cực về những người lợi dụng tiền trợ cấp. Cô không thích chuyện mẹ con gái riêng của chồng phàn nàn về việc cô ta đáng ra phải lợi dụng hệ thống chính phủ thật triệt để.
Tôi ước giá mà mình có can đảm biện minh cho bản thân, cho hàng triệu người khác đang vất vả vượt qua những khó khăn như tôi: những con người làm việc vặt để được hưởng tiền công tối thiểu, những cha mẹ đơn thân. Thay vào đó tôi trốn tránh. Tôi ầm thầm chặn Melissa trên Facebook, sau đó tảng lờ mọi bình luận hay phương tiện truyền thông nào phê phán người được hưởng trợ cấp. “Trợ cấp chết rồi”, tôi muốn nói thế. Không có trợ cấp, không phải theo kiểu họ nghĩ. Không đời nào tôi có thể đi vào văn phòng chính phủ và nói với họ rằng tôi cần tiền bù đắp cho mức lương còm cõi để trang trải tiền nhà. Nếu đói, tôi có thể có 200 đô một tháng để mua thực phẩm. Tôi có thể đến các ngân hàng thực phẩm. Nhưng không nơi đâu cho tôi tiền mặt để theo đuổi cái tôi thực sự cần để sinh tồn.
Tiền ủng hộ từ bạn bè tôi bất đầu tăng dần lên từng chút và tôi có gần 500 đô, Travis đề nghị thêm vào cho tròn số. Cuối cùng, tôi có thể thuê một căn hộ studio, thuộc một ngôi nhà cũ được sửa lại và chia làm ba căn hộ nhỏ tại thành phố Mount Vernon. Căn hộ của chúng tôi từng là phòng khách chính cùng một phòng đón nắng liền kề. Với giá thuê 550 đô một tháng, chúng tôi có nhà vệ sinh có bồn tắm, một căn bếp nhỏ có tủ lạnh hai cánh, và được ngắm nhìn toàn cảnh thành phố qua một bức tường nhiều cửa sổ.
Chủ nhà tên là Jay và tôi đã email qua lại bàn chuyện thuê căn hộ, và anh bảo tôi có thể lái xe qua xem. Sau khi đi làm về, trước lúc đón Mia, tôi liền ghé qua xem nó thế nào. Tôi biết căn hộ nhỏ - vì thế nó mới là căn hộ studio. Nhưng đứng trong đó, tại một căn phòng còn nhỏ hơn cái phòng tôi thường cùng xem phim với Travis hồi năm ngoái, trong tôi thoáng dâng lên ý nghĩ rằng thôi thì mình không thuê nữa và quay gót ra về. Tôi nghĩ đến căn hộ tôi và Mia ở tại Port Townsend, có sân chơi và hai phòng ngủ, một phòng ăn, máy giặt và máy sấy. Nơi này chẳng có những thứ đó. Đây là một căn phòng bụi bặm nằm trên một con đường cao tốc, thế mà tôi phải trầy trật lắm mới xoay xở đủ tiền thuê.
Ở nơi tôi đứng, sàn nhà đã cũ, có lẽ bằng gỗ thịt, với những khe lớn giữa các tấm ván. Qua cánh cửa kiểu Pháp là gian phòng đón nắng nhìn ra toàn thành phố. Bên dưới những ô cửa sổ là một chiếc ghế băng với mặt ghế có thể kéo lên cho tôi cất đồ vào bên trong, nhưng có người đã bỏ vào đó một đống rèm sáo và dây kéo rèm. Có một tấm thảm màu xanh sẫm và tôi thầm hình dung xem nên kê giường cùng đồ chơi của Mia ở đâu, tủ quần áo của tôi có vừa với nơi này không. Ở một chỗ khác, một cái tủ hình chữ L tích hợp bếp điện, tủ lạnh và bồn rửa được trưng dụng làm bếp. Tôi bước từ bức tường này tới bức tường kia. Khoảng 30 bước chân.
“Tuyệt vời”, Tôi nói với Jay qua điện thoại. “Tôi đang ở đây rồi. Tôi nghĩ căn hộ phù hợp với mẹ con tôi.”
“Con gái chị ba tuổi à?” Jay hỏi. Tôi hi vọng anh không nghĩ lại chuyện cho chúng tôi thuê nhà.
“Sắp”, tôi nói. “Nhưng tôi đi làm suốt, còn con bé đến nhà bố vào dịp cuối tuần.” Tôi đi đến bên các ô cửa sổ cạnh bếp, nhìn xuống những chiếc xe đang phóng qua. “Có lẽ chúng tôi cũng không mấy khi ở nhà.” Tôi vô tình nín thở. Đó chỉ là một nửa sự thật.
“Được, không vấn đề gì”, anh nói. “Chị có muốn ghé qua lấy chìa khóa vào cuối tuần này không? Chị có thể gửi tiền thuê nhà và đặt cọc luôn cũng được.”
“Tôi nợ tiền đặt cọc được không?” Tôi hỏi mà còn cảm thấy ngạc nhiên vì sự liều lĩnh của mình. Có lẽ đứng ở nơi này khiến tôi có cảm giác mình chẳng còn gì để mất. “Tôi có thể trả dần mỗi tháng 50 hoặc 100 đô. Chỉ là chuyện chuyển nhà này khá đột ngột và tôi không có tiền tiết kiệm.”
Im lặng. Tôi cắn môi dưới.
“Được thôi. Thêm 100 đô vào tiền thuê năm tháng tới là được.”
Tôi thở hắt ra, suýt bật cười. “Cảm ơn anh rất nhiều. Tôi biết ơn anh nhiều lắm.”
Khi tôi gặp Jay ở căn hộ để gửi séc thanh toán tiền thuê tháng đầu và lấy chìa khóa, anh và vợ vừa bắt đầu sơn trần phòng khách và gian bếp mới của tôi. Anh trạc tuổi tôi, có gương mặt bình thường, mái tóc nâu. Vợ anh, tự giới thiệu tên là Angie, nhỏ hơn tôi nhiều. Họ có vẻ là người tốt. Tử tế. Đáng tin. Có lẽ chăm chỉ và chất phác. Tôi hi vọng là vậy.
“Hai vợ chồng ăn ý quá”, tôi nói khi nhìn họ cùng nhau ráp một cái cọc dài.
“Ừ”, Angie nói và đảo mắt. “ít nhất thì ông bà cũng đồng ý đưa tụi nhỏ đi chơi vào hôm nay.”
“Chính xác là điều chúng tôi muốn làm vào một ngày thứ Bảy nắng ráo”, Jay bổ sung. Cả hai nhìn nhau. Anh thở dài.
Tôi mỉm cười, vẫy tay và cảm ơn họ đã hiểu cho chuyện tiền đặt cọc. Tôi hình dung mình cũng dành một ngày thứ Bảy bên chồng mà sơn tường và trần một ngôi nhà cũ của mình nay đã cho thuê trong khi bố mẹ giúp chăm sóc lũ trẻ. Mình muốn có một ngàỵ thứ Bảy y như thế, tôi nghĩ miên man trong lúc lái xe về nhà Travis. Tôi phải bắt đầu gói ghém đồ đạc để xem xem chúng tôi thiếu những nhu yếu phẩm gì - như bát, cốc, chăn, ga, gối, đệm và thứ gì đó để tôi trải ra mà ngủ. Mất chừng hai ngày nữa căn hộ mới được sửa sang xong, nhưng họ nói tôi có thể đến vào buổi tối để dọn dẹp nếu muốn. Kì cọ những vết bẩn trên chạn và sàn căn hộ mới đối với tôi cũng tương tự như nghi thức hun lá xô thơm.
Khi cô bạn Sarah của tôi đọc được những bài đăng nhờ giúp đỡ, cô nhắn tin hỏi tôi có cần gì không. Tôi trơ trẽn liệt kê ra vài thứ, lòng thầm lo lắng mình sẽ chẳng được cho cái gì. Cô đề nghị cho tôi cái giường đôi của con gái. Travis cùng tôi đi lấy. Gương mặt anh vẫn vô cảm qua tất cả. Anh sẽ chui tọt vào trong nhà kho nếu vào nhà mà thấy tôi đang khóc, cố gắng chấp nhận số phận của mình. Chúng tôi không ai nói với nhau câu gì trừ lúc thấy cần thiết, nhưng tôi biết đằng nào anh cũng sẽ giúp mẹ con tôi chuyển nhà.
Tôi đã đến nhà Sarah đôi ba lần để ăn vặt và uống rượu vào những cuối tuần Mia ở cùng Jamie. Giờ, đứng trên hiên nhà cô, tôi không thể giữ cho đầu và vai không rũ xuống.
“Nó đây”, Sarah nói và nhìn Travis. Chúng tôi theo cô đi qua hành lang, vào phòng con gái. “Nhà tớ định sắm cho con bé chiếc giường lớn hơn. Nó không còn nằm vừa cái này nữa rồi.”
Có lẽ cô nghĩ chiếc giường là dành cho Mia chứ không phải cho tôi, nhưng tôi không giải thích gì.
Trước khi tôi về, cô ôm tôi. “Này!” Cô nói. “Mình có cái này cho cậu.” Cô biến mất trong phòng giặt, sau đó cầm ra một cái hộp, đặt lên cái ghế băng ngoài hành lang. Bên trong đựng một bộ chén bát mới tinh, màu sáng xanh như trứng chim cổ đỏ mà mẹ con tôi thường tìm thấy ở trang trại vào mùa xuân. Tôi xúc động đưa tay lên che miệng khi nhận bốn chiếc đĩa nhỏ, một đĩa trộn salad, những tách cà phê và những cái tô. Còn mới. Cho khởi đầu mới của mẹ con tôi. Tôi ôm chầm lấy Sarah mà cảm ơn, sau đó hít một hơi sâu và mang hộp bát đĩa ra xe tải.
Đây là một khởi đầu, nhưng tôi có rất nhiều việc phải làm - không chỉ chuyển nhà, mà còn làm việc kiếm tiền thuê trọ.
Suốt hai tuần liền, tôi đặt Mia ngủ tại giường của Travis, sau đó chất lên xe chở đi càng nhiều đồ càng tốt. Tại căn hộ studio mới, tôi kì cọ kệ, bồn rửa và bồn tắm. Ngay cả bức tường cũng được lau chùi trước khi tôi treo vài bức tranh mẹ cho lên. Tôi thích hai bức tranh phong cảnh của Barbara Lavellee trích từ cuốn sách tranh Mẹ có yêu con không?* tôi có từ hồi bé. Những ngọn núi tuyết trắng gợi nhắc tôi về quãng thời gian hạnh phúc hơn, khi gia đình chúng tôi mùa hè thì đi câu rồi chất đầy cá hồi và cá bơn vào cái tủ lạnh trong garage. Căn hộ này nhỏ xíu, chỉ rộng gần 30 mét vuông, có tới 10 ô cửa sổ lớn - tám ở buồng ngủ và hai ở khu vực có lát sàn gỗ - nên tôi phải lựa lọc thật kĩ xem nên treo cái gì lên tường.
Tôi trở về nhà Travis lúc gần nửa đêm, sau khi anh đã đi ngủ, để chui vào cái chăn trên sofa. Một tuần sau sinh nhật ba tuổi của Mia, tôi dọn những đồ nội thất cuối cùng và thu xếp trong căn hộ. Tôi chọn một dịp cuối tuần Mia đến nhà Jamie để chuyển. Travis và một người bạn của anh giúp tôi chuyển đồ nặng, thậm chí còn tháo và lắp cái giường tầng bố mẹ anh tặng cho Mia trong lúc tôi dọn Nông trại. Tôi đưa Mia đến nhà trẻ vào sáng hôm đó, biết rằng tôi sẽ đón con đưa đến chỗ bố, và không bao giờ đưa con bé trở về mái nhà mà nó đã quen thuộc suốt một năm rưỡi qua. Tôi muốn tự mình làm tất cả và không phải nhờ vả Travis, nhưng tuần đó tôi bị sút lưng khi cố di chuyển một cái giường. Tôi phải dùng 800 miligam ibuprofen hai đến ba lần một ngày để làm việc: Cái đau đớn về mặt thể xác giúp tôi quên đi cảm giác đau lòng vì Mia.
Đến tối thứ Bảy, tôi đã dọn mọi thứ đến căn nhà mới. Tới chiều Chủ nhật khi tôi đón Mia, đồ chơi của con bé đã được xếp vào đúng các giỏ, còn quần áo được gấp gọn gàng và cất đi. Khi tôi đón Mia và chở con đến căn hộ studio nhỏ nhắn, như bất kì một người làm cha làm mẹ nào, tôi hi vọng con sẽ thích nơi ở mới. Tôi hi vọng Mia sẽ cảm thấy đây là một tổ ấm thuộc về mình, nhưng con chỉ nhìn quanh một chút, xem xét nhà vệ sinh rồi đòi về nhà Travis.
“Từ nay chúng ta sẽ ở đây, con yêu ạ”, tôi nói và vuốt tóc con.
“Travis sẽ ở đây chứ?” Mia hỏi. Con bé ngồi trong lòng tôi, trên chiếc giường đôi Sarah cho.
“Không”, tôi nói. “Chú Travis sẽ ở nhà của chú ấy. Chú ấy ngủ ở đó. Chúng ta ngủ ở đây. Đây là nhà của chúng ta.”
“Không phải đâu mẹ”, Mia bảo. “Con muốn Travis. Bố Travis đâu?” Con bé bắt đầu ôm chặt tôi mà thổn thức vì trái tim tan vỡ. Tôi xin lỗi con và cũng khóc theo. Tôi tự dặn lòng sau này sẽ cẩn thận hơn. Tôi có vẻ vô tâm với trái tim mình, nhưng không thể bất cẩn với trái tim con gái.