Chương 3
Ông nhìn thấy họ đến căn nhà phía bên kia đường và băng qua để xem mình có thể giúp được gì hay không, bởi có vẻ gia đình đang “lời qua tiếng lại đôi chút”, trích nguyên văn lời ông.
Trong lúc Louis bế đứa bé lên vai, Crandall bước lại gần, quan sát vết sưng trên cổ Gage, đoạn vươn bàn tay gồ ghề, thô ráp ra. Rachel mở miệng toan phản đối – tay ông trông quá đỗi vụng về và to gần bằng đầu Gage – nhưng cô chưa kịp nói lời nào thì những ngón tay của ông cụ đã vụt qua trong một cử động dứt khoát, điệu nghệ và nhẹ nhàng tựa người chuyền thẻ bài qua các khớp ngón tay hoặc diễn viên xiếc thực hiện thủ thuật tuồn những đồng xu vào lỵ. Chưa gì vòi chích đã nằm gọn trong lòng bàn tay ông.
“To ra phết đấy,” ông nhận xét. “Ta thấy tuy không đạt kỷ lục nhưng dư sức dùng để ghim nơ.” Louis phá lên cười.
Ông Crandall nhìn anh với nụ cười chếch sang bên rồi nói, “Ái chà, thứ dữ ra phết đấy nhỉ”
“Ông nói gì thế mẹ ơi?” Ellie tò mò hỏi, đoạn Rachel cũng cười nắc nẻ. Tất nhiên hành động ấy thật khiếm nhã, nhưng bằng cách nào đó, thế cũng không sao. Ông Crandall rút ra bao thuốc lá Chesterfield King, nhét một điếu vào khóe miệng chi chít nếp nhăn, vui vẻ gật gù với họ trong lúc cả nhà đang cười ha hả – đến cả Gage cũng khanh khách cười dù vết ong chích vẫn còn sưng – đoạn quẹt một que diêm bằng móng tay ngón cái. Người già có những bí quyết riêng, Louis thầm nghĩ. Bí quyết nhỏ thôi, nhưng một số rất hữu ích.
Anh ngưng cười và chìa bàn tay rảnh không dùng để đỡ cái mông ướt sũng của Gage ra. “Rất vui được gặp ông, ông…”
“Jud Crandall,” ông nói rồi bắt tay anh. “Chắc cháu là cậu bác sĩ đấy nhỉ?”
“Vâng. Cháu là Louis Creed. Đây là Rachel, vợ cháu, con gái Ellie của cháu, còn cậu nhóc bị ong chích này là Gage.”
“Rất vui được gặp cả nhà.”
“Cháu không có ý cười… ý cháu là gia đình cháu không có ý cười đâu ạ… chỉ là chúng cháu… hơi mệt một chút.”
Sau khi thốt lên câu nói giảm nói tránh thái quá kia, anh lại khúc khích cười. Anh thấy mình chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Ông Crandall gật đầu. “Không mệt mới lạ,” ông nói, nghe như: Không mẹc mới lẹ. Ông quay sang Rachel. “Hay cháu đưa hai đứa trẻ qua nhà ta một lát, cháu Creed? Chúng ta có thể tẩm baking soda vào khăn rồi làm dịu vết sưng phần nào. Bà nhà ta cũng muốn chào hỏi gia đình cháu đấy. Bà ấy ít khi đi ra ngoài lắm. Hai, ba năm đổ lại đây, chứng viêm khớp của bà ấy trở nặng quá.”
Rachel liếc nhìn Louis thì nhận được cái gật đầu của chồng.
“Nếu được vậy thì tốt quá, thưa ông Crandall.”
“Ôi, đừng khách sáo, cứ gọi ta là Jud,” ông nói.
Bỗng tiếng còi vang lên inh ỏi, động cơ từ từ trờ đến, đoạn chiếc xe tải màu xanh rất to chở đồ đang chậm rãi rẽ vào con đường dẫn đến nhà họ.
“Ôi Chúa ơi, cháu còn chưa tìm ra chùm chìa khóa mới chết chứ, Louis thốt lên.
“Không sao đâu,” ông Crandall ổn tồn. “Ta còn một bộ đây. Vợ chồng ông bà Cleveland sống ở căn nhà này trước các cháu có đưa cho ta một bộ sơ cua chừng mười bốn, mười lăm năm về trước. Họ ở đây suốt một thời gian dài. Bà Joan Cleveland là bạn tri kỷ của bà nhà ta đấy. Bà ấy qua đời hai năm trước. Còn ông Bill chuyển đến khu nhà dưỡng lão ở Orrington. Để ta đi lấy chùm chìa khóa cho. Đằng nào thì giờ chúng cũng thuộc về các cháu mà.”
“Ông tốt quá, ông Crandall ạ,” Rachel trân trọng nói.
“Có gì đâu,” ông đáp. “Ta cũng mong có trẻ con sống quanh đây cho rộn ràng.” Có điều dưới đôi tai dân Trung Tây Hoa Kỳ như bọn họ, lời ông nói vang lên kỳ khôi chẳng khác nào tiếng nước ngoài, “trẻ con” nghe thành trẻ quen . “Nhưng cháu nhớ canh chừng không cho mấy đứa nhỏ ra đường nhé, cháu Creed. Đường này nhiều xe tải lớn lắm.”
Tiếng sập cửa vang lên khi những nhân viên chuyển nhà nhảy ra khỏi xe và tiến lại chỗ họ.
Sau một hồi đi loanh quanh, Ellie cất tiếng hỏi: “Bố ơi, kia là gì ạ?”
Sau khi chào hỏi đội ngũ vận chuyển, Louis liếc ra sau. Ở rìa khoảng đất, chỗ bãi cỏ tiếp giáp với phần cỏ dại mọc um tùm, có một con đường đất rộng chừng một mét hai bằng phẳng và gọn ghẽ. Nó quanh co chạy lên đồi, ngoằn ngoèo theo những khóm cây thấp và bụi cây giáng lò rồi khuất khỏi tầm mắt.
“Trông như một con đường ấy nhỉ,” Louis nhận xét.
“Ồ, chà,” ông Crandall nói và mỉm cười. “Để khi nào ta kể cháu nghe về nó nhé, cháu gái. Giờ cháu có muốn qua nhà ta để ta chữa đau cho em trai cháu không nào?”
“Dạ có ạ,” Ellie đáp, đoạn hỏi thêm với vẻ đầy kỳ vọng: “Baking soda có xót không ạ?”