Chương 4
Ông Crandall quay lại với chùm chìa khóa, nhưng lúc ấy, Louis đã xoay xở tìm được chìa của mình. Có một khoảng trống trên nóc hộc đựng găng và chiếc phong bì con con đã rơi xuống đống dây nhợ đằng sau. Anh lôi chìa khoá ra mở cửa và để đội chuyển nhà bước vào. Ông Crandall đưa luôn cho anh chùm chìa sơ cua. Chùm chìa được cột vào sợi móc đã cũ và mờ xỉn. Louis cảm ơn ông rồi lơ đễnh thả chúng vào túi, trong lúc quan sát các nhân viên khiêng thùng giấy, tủ chạn, tủ ngăn kéo và tất tần tật những món đồ họ đã thu thập trong hơn mười năm đầu gối tay ấp. Nhìn đồ đạc tản mác, không nằm ở vị trí quen thuộc thế này khiến giá trị của chúng phần nào phai đi. Chỉ là một đống đồ nhét trong thùng thôi mà, anh thầm nghĩ, chợt lòng chùng xuống, héo hon – anh đoán mình đang nếm trải cảm giác mà người ta hay gọi là nỗi nhớ nhà.
“Nhổ khỏi rễ, bứng khỏi đất” bất chợt giọng của ông Crandall vang lên bên cạnh khiến Louis khẽ nhảy dựng.
“Có vẻ ông hiểu cảm giác ấy ạ,” anh nói.
“Thật ra thì không.” Crandall đốt điếu thuốc. Phụt! Que diêm phừng lên, lóe sáng trong bóng chiều đang hồi nhập nhoạng. “Cụ thân sinh của ta dựng căn nhà bên kia đường. Cụ thành gia lập thất, rồi sinh ra một mụn con ở đó, đứa trẻ ấy chính là ta, sinh ra vào đúng năm 1900.”
“Tức ông đã…”
“Tám mươi ba,” Crandall đáp, và Louis thầm thở phào khi anh không bất kính hạ tuổi của ông, một cụm từ mà anh không ưa cho lắm.
“Trông ông còn sung sức so với tuổi của mình lắm ạ.”
Ông Crandall nhún vai. “Nói chung ta đã sống ở đây cả đời. Ta đi lính lúc nước ta tham gia Thế chiến thứ nhất, nhưng chưa đến được châu Âu thì dừng ở Bayonne, New Jersey rồi thôi. Một nơi khủng khiếp. Ngay cả vào năm 1917, nó vẫn quá sức khủng khiếp. Được trở về đây, ta mừng còn hơn trúng số. Ta kết hôn với bà Norma, cả đời làm trong ngành đường sắt và đến giờ vẫn thế. Nhưng ta đã chứng kiến nhiều mảnh đời ở Ludlow lắm rồi. Thật sự là thế.”
Đội vận chuyển dừng trước cửa nhà kho, tay khiêng khung nệm bên dưới chiếc giường đôi cỡ lớn của hai vợ chồng anh. “Anh muốn chúng tôi để cái này ở đâu, anh Creed?”
“Để trên lầu nhé. Đợi chút, tôi chỉ chỗ cho mọi người.” Dợm bước đến chỗ họ, anh khựng lại một chút và liếc ra sau nhìn ông Crandall.
“Cháu đi đi,” Crandall nói với nụ cười trên môi. “Ta về xem vợ con cháu thế nào rồi. Ta sẽ đưa họ trở lại và để cháu tranh thủ lo công việc. Nhưng chuyển nhà xem thế mà bã người đấy. Ta hay ngồi trước hiên nhà tầm chín giờ tối làm hớp bia. Thời tiết ấm áp thì ta cũng hay ngắm trời chuyển chạng vạng. Thỉnh thoảng bà Norma nhà ta cũng ra ngồi cùng. Nếu thích, cháu cứ qua cho vui.”
“Dạ, có thể cháu sẽ qua,” ngoài miệng nói một đằng nhưng trong bụng anh nghĩ một nẻo. Sang chơi nhà, màn tiếp theo sẽ là tiện thể (và miễn phí) chẩn đoán bệnh viêm khớp cho bà Norma trên hiên. Anh thích ông Crandall, thích cả nụ cười xếch, cách nói chuyện thủng thẳng, chất giọng Yankee của ông, không hề gay gắt mà dịu dàng đến mức ngân nga. Louis thầm nhủ ông cụ quả là người tốt, nhưng chẳng chóng thì chày, bác sĩ sẽ dè chừng với người khác. Nghe không hay song sự thật là thế. Sớm muộn, ngay cả những người bạn chí cốt nhất cũng muốn nhờ tư vấn y khoa. Và với người già, quá trình ấy sẽ liên tu bất tận. “Nhưng ông đừng chờ hay thức đợi cháu ạ – hôm nay cả nhà cháu vật vã quá.”
“Chỉ cần cháu biết lời mời này không có gì ràng buộc là được,” ông Crandall nói, và trong nụ cười xênh xếch của ông có gì đó khiến Louis cảm thấy ông đi guốc trong bụng mình.
Anh nhìn theo ông cụ một thoáng trước khi bước đến toán nhân viên chuyển nhà. Ông Crandall bước đi thẳng lưng, thoăn thoắt, như ở tuổi lục tuần chứ không phải một cụ ông đã ngoài tám mươi tuổi. Lòng Louis khởi lên cảm giác thương yêu đầu tiên.