← Quay lại trang sách

Chương 5

Đến chín giờ, đội ngũ chuyển nhà ra về. Ellie và Gage mệt nhoài nên li bì ngủ trong phòng riêng, Gage nằm trong nôi, còn Ellie nằm trên tấm nệm trải thẳng lên sàn, xung quanh là thùng giấy chất như núi: ti tỉ cây sáp màu Crayola, cái còn nguyên vẹn, cái đã gãy và cùn lụt, những tấm áp phích Phố Vừng, sách tranh, quần áo cùng vô vàn những thứ có trời mới biết. Và tất nhiên, Church ở cùng cô bé, vừa ngủ vừa rên gừ gừ trong họng. Đó là tiếng kêu giống mèo nhất mà ông tiểu hổ này có thể đạt đến.

Ban nãy, Rachel đã bế Gage đi loanh quanh nhà, cằn nhằn những chỗ Louis hướng dẫn nhóm nhân viên bốc xếp để đồ, đề nghị họ đổi chỗ thứ này, dịch thứ kia, xếp lại thứ nọ. Louis chưa đánh mất tờ séc thanh toán cho họ; nó nằm trong túi áo ngực của anh, cùng năm tờ mười đô-la mà anh cất sẵn làm tiền típ. Khi chiếc xe tải đã hoàn toàn trống không, anh đưa cho nhóm thợ tờ séc cùng tiền mặt, gật đầu khi họ cảm ơn, ký vào biên lai rồi đứng trên hiên nhà, nhìn họ quay trở lại chiếc xe tải khổng lồ. Anh đoán họ sẽ nghỉ ở Bangor rồi bù khú với dăm ba chai bia. Uống bia bây giờ thì chẳng khác nào thiên đường. Điều đó làm anh nhớ tới ông Jud Crandall.

Cùng Rachel ngồi ở bàn bếp, anh nhác thấy bọng mắt thâm quầng dưới mắt cô. “Em này,” anh lên tiếng, “em đi ngủ đi.”

“Yêu cầu của bác sĩ à?” Cô hỏi, khẽ mỉm cười.

“Ừ.”

“Vâng,” cô nói rồi đứng dậy. “Em mệt bã rồi. Và đến đêm thể nào Gage cũng thức giấc cho mà xem. Anh có lên nghỉ không?”

Anh ngần nhừ. “Chắc là chưa. Ông cụ phía đối diện…”

“Bên kia đường lộ chứ. Ở vùng quê, mình gọi là đường lộ anh ạ. Hoặc nếu là ông Judson Crandall, em đoán anh phải nói là đèng lộ .”

“Ờ rồi, đèng lộ . Cụ mời anh qua uống lon bia. Có lẽ anh sẽ qua cho phải phép. Anh cũng mệt nhưng hơi căng thẳng nên chưa ngủ được ngay.”

Rachel mỉm cười. “Coi chừng anh sẽ phải nghe cụ bà Norma Crandall kể bà đau ở đâu, bà nằm ngủ trên loại đệm thế nào đấy.”

Louis phá lên cười, thầm nhủ thật buồn cười – vừa buồn cười vừa đáng sợ – khi các bà vợ lại có thể nắm tâm trí của chồng mình trong lòng bàn tay như vậy.

“Lúc mình cần, cụ đã qua giúp mà,” anh nói. “Anh nghĩ hòn bấc đưa qua, hòn chì ném lại thôi.”

“Hệ thống trao đổi hàng hóa à?”

Anh nhún vai, lừng khừng không biết làm thế nào để nói với cô rằng dù mới gặp một lần nhưng anh rất có cảm tình với ông Crandall. “Cụ bà là người thế nào?”

“Cụ bà hiền từ lắm,” Rachel đáp. “Gage còn ngồi vào lòng bà nữa kìa. Em rất ngạc nhiên, vì cả ngày nay thằng bé trải qua khá nhiều thứ, và anh biết rồi đấy, ngay cả trong những trường hợp lý tưởng nhất, con nó còn chẳng dạn người lúc mới quen. Chưa hết, bà còn cho Ellie mượn búp bê để chơi nữa.”

“Em thấy chứng viêm khớp của bà có nặng lắm không?”

“Khá tệ.”

“Bà ngồi xe lăn à?”

“Không… nhưng bà đi rất chậm, còn ngón tay bà…” Rachel giơ những ngón tay mảnh mai của cô lên và khoằm lại để diễn tả. Louis gật đầu. “Thôi, anh đi rồi về sớm nhé, Lou. Ở chỗ lạ em hay bị rợn lắm.”

“Chẳng mấy mà hết lạ ngay thôi em,” Louis nói rồi hôn vợ.