← Quay lại trang sách

Chương 7

Cả gia đình bận tối mắt tối mũi trong suốt hai tuần sau đó. Dần dà, công việc mới của Louis cũng vào guồng (nhưng khi mười nghìn sinh viên trở lại, trong số đó có nhiều cô cậu lạm dụng rượu bia, một số chật vật với bệnh lây qua đường tình dục, một số lo lắng vì điểm số và xuống tinh thần khi lần đầu tiên xa nhà, chục người – hầu hết là các sinh viên nữ – mắc chứng biếng ăn… khi tất cả các sinh viên cùng lúc tụ hội về trường, tình hình ra sao lại là một chuyện khác). Và trong lúc Louis dần quen với vị trí trưởng khoa Dịch vụ Y tế Đại học, Rachel cũng quen với việc quán xuyến nhà cửa hơn. Càng qua thời gian, cô lại càng yêu quý căn nhà ấy – một điều mà Louis chỉ dám nằm mơ.

Gage cũng nhiều lần tông chỗ nọ, vấp chỗ kia, việc này không mấy lạ lùng trong quá trình cậu bé làm quen với môi trường mới, suốt một thời gian, giờ giấc buổi tối của cậu bé trái khoáy khủng khiếp, nhưng đến giữa tuần thứ hai ở Ludlow, cậu bắt đầu ngủ yên vào buổi tối. Riêng Ellie lúc nào cũng có vẻ phấn khích và tâm trạng căng như dậy đàn khi sắp tới, cô bé sẽ bước vào trường mẫu giáo ở một nơi hoàn toàn mới. Có lúc cô bé cứ thế cười khúc khích mãi không thôi, có lúc tâm trạng cô bé xuống dốc thất thường, giận cá chém thớt chỉ vì dăm ba lời nói. Rachel bảo rồi con gái sẽ vượt qua khi trông thấy trường mầm non không phải ác quỷ đỏ rực khổng lồ như cô bé tưởng tượng ra trong đầu, và Louis nghĩ vợ mình nói đúng. Phần lớn thời gian, Ellie thể hiện đúng bản chất của mình – một cô bé ngoan ngoãn.

Làm một, hai lon bia buổi tối với ông Jub Crandall đã trở thành thói quen của anh. Khoảng thời gian Gage ngủ liền giấc trở lại, cứ hai, ba đêm, Louis lại mang lốc sáu lon bia qua nhà ông cụ. Anh đã gặp bà Norma Crandall, cụ bà hiền từ và nhẹ nhàng mắc chứng viêm khớp dạng thấp – căn bệnh quen thuộc, đáng ghét xóa sổ gần hết vui thú của tuổi già mà những cụ ông cụ bà có thể tận hưởng nếu khỏe mạnh – nhưng bà rất kiên cường. Bà nhất quyết không đầu hàng đau đớn; đừng hòng bà giương cờ trắng bỏ cuộc. Có giỏi thì thử đánh gục bà mà xem. Louis nghĩ bà còn có thể có thêm năm hoặc bảy năm hăng say với cuộc đời, thậm chí vô cùng thoải mái.

Đi ngược hoàn toàn cung cách duy trì từ xưa đến nay, anh chủ động đề nghị kiểm tra cho bà, liệt kê từng món trong đơn thuốc mà bác sĩ riêng của bà kê và nhận ra tất thảy đều phù hợp. Anh cảm thấy có chút thất vọng khi mình chẳng còn làm được gì hay kê đơn gì cho bà cụ, nhưng vị bác sĩ riêng Weybridge đã duy trì cho mọi thứ trong tầm kiểm soát ở mức tối đa cho bà Norma Crandall – biết đâu sẽ có tiến triển bất ngờ, nhưng không thể đặt quá nhiều kỳ vọng. Ta học cách chấp nhận hoặc ta sẽ chết dí trong một căn phòng nhỏ dùng bút sáp Crayola viết thư về nhà.

Rachel rất cảm mến bà cụ, hai người bọn họ đã ghi dấu tình bạn ấy bằng cách trao đổi công thức nấu ăn như những cậu bé trao đổi thẻ bóng chày: công thức món bánh táo đế dày của bà Norma Crandall đổi lấy món thịt bò xốt kem chua của Rachel. Bà Norma cũng quý cả hai đứa trẻ nhà Creed — đặc biệt là Ellie, bà nhận xét mai này cô bé sẽ có “vẻ đài các thời xưa”. Tối đấy, lúc nằm trên giường, Louis nói đùa với Rachel rằng chí ít bà cụ không nhận xét mai này lớn lên, Ellie sẽ trở thành chú gấu mèo đáng yêu hết sức. Rachel phá lên cười nắc nẻ đến độ “thả một quả bom” rõ to, thế là cả hai vợ chồng cười ha hả một lúc lâu, đánh thức cả Gage lúc này đang nằm ngủ ở phòng bên.

Ngày đầu tiên đi học ở trường mầm non đã đến. Lúc này, Louis khá tự tin mình đã quản lý được khu bệnh xá và cơ sở hỗ trợ y tế (với lại bệnh xá hiện tại trống không; bệnh nhân cuối cùng, một cô sinh viên bị gãy chân ở cầu thang Hội sinh viên, đã xuất viện tuần trước) nên anh xin nghỉ một ngày. Bế Gage trong tay, anh đứng trên bãi cỏ cạnh Rachel khi chiếc xe buýt to lớn màu vàng rẽ từ Đường Giữa từ từ đỗ xịch trước nhà. Cửa trước của xe kéo mở; tiếng trẻ em í ới, râm ran nô đùa vang lên trong khí trời tháng Chín mát mẻ.

Ellie liếc nhìn ra sau vai với ánh mắt lạ lẫm, mỏng manh, như thể muốn hỏi bố mẹ rằng chẳng phải đã đến lúc dẹp bỏ quá trình này rồi sao, và có lẽ vẻ mặt mà cô bé trông thấy cho hay thời điểm ấy đã qua, những gì sẽ xảy ra vào ngày hôm ấy là chuyện không thể nào tránh – giống như tiến triển của căn bệnh viêm khớp mà bà Norma Crandall phải chịu. Cô bé quay đi rồi bước lên xe buýt. Cửa đóng sập lại tựa con rồng vừa thở hắt ra. Chiếc xe lăn bánh. Rachel nghẹn ngào òa khóc.

“Đừng mà em, vì Chúa,” Louis nói. Anh không khóc nhưng mắt cũng rưng rưng. “Có nửa ngày thôi.”

“Nửa ngày là đủ tồi tệ rồi,” Rachel đáp đầy quở trách rồi khóc to hơn. Louis ôm cô vào lòng, Gage vòng tay ôm lấy cổ bố mẹ. Thường thì Rachel mà khóc, thể nào Gage cũng khóc theo. Nhưng lần này thì không. Thằng bé không phải san sẻ bố mẹ cho ai, Louis thầm nghĩ, và nó biết rõ điều đó.

Hai vợ chồng đợi Ellie đi học về mà như ngồi trên đống lửa, uống quá nhiều cà phê, đoán già đoán non tình hình cô con gái. Louis ra căn phòng phía sau mà mai này sẽ được trưng dụng thành phòng làm việc và dọn dẹp lung tung, bâng quơ mang giấy tờ từ chỗ này sang chỗ khác. Rachel chuẩn bị bữa trưa sớm một cách lạ lùng.

Mười giờ mười lăm phút, điện thoại đổ chuông, Rachel vội vàng chạy lại bắt máy, đáp không ra hơi “A lô?” trước khi hồi chuông thứ hai kịp vang lên. Louis đứng ở cửa nối giữa phòng làm việc và nhà bếp, trong đầu chắc chắn giáo viên của Ellie gọi về cho hay cô giáo nhận thấy Ellie không đủ sức đi học, còn trường công không tài nào chấp nhận nổi cô bé nên phải từ chối. Nhưng hóa ra người ở đầu dây bên kia là bà Norma Crandall, bà gọi để báo ông Jud vừa hái lượt bắp cuối cùng và nếu họ ăn thì bà gửi cho chục bắp. Louis xách túi mua hàng đi qua nhà bà, trách cứ ông Jud vì không để anh phụ thu hoạch.

“Toàn vẹo vọ vớ vẩn,” ông Jud nói.

“Có tôi ở đây, ông đừng nói kiểu đấy,” bà Norma nói. Bà bước ra hiên với khay Coca Cola cổ đựng trà đá.

“Xin lỗi, tình yêu của tôi.”

“Ông ấy nói miệng thế thôi chứ chẳng thấy có lỗi gì đâu,” bà Norma nói với Louis rồi nhíu mày ngồi xuống.

“Ta thấy Ellie lên xe buýt,” ông Jud nói và châm một điếu Chesterfield.

“Con bé sẽ ổn thôi,” bà Norma trấn an. “Đa phần đứa trẻ nào cũng ổn.” Đa phần , Louis âu sầu nghĩ.

Thế mà Ellie ổn thật. Trưa hôm ấy, cô bé về nhà với nụ cười rang rỡ, tươi roi rói, chiếc váy xanh mặc ngày đầu tiên đi học ôm nhẹ nhàng quanh cẳng chân đóng vảy (trên đầu gối có một vết xước mới khiến bố mẹ cô trợn mắt nhìn), một tay cầm bức tranh vẽ hai đứa trẻ hoặc có thể là hai cái cần cẩu biết đi, một bên giày bị tuột dây, một chiếc nơ đã không cánh mà bay khỏi mái tóc, miệng hét vang: “Bọn con hát bài Ông MacDonald ! Mẹ ơi! Bố ơi! Bọn con hát bài Ông MacDonald đấy! Y như ở trường mầm non Đường Carstairs!”

Rachel liếc nhìn về phía Louis lúc này đang ngồi cạnh cửa sổ với Gage trong lòng. Cậu bé đang thiu thiu ngủ. Có gì đó thật u hoài trong ánh mắt Rachel, và dù cô nhanh chóng quay đi, trong phút chốc, Louis cảm thấy hoảng loạn khủng khiếp. Vợ chồng mình đang già đi, anh thầm nghĩ. Thật sự là thế. Chẳng ai có thể tạo ngoại lệ cho chúng mình. Con bé ngày một cứng cáp… còn vợ chồng mình sẽ phải lùi về sau.

Ellie chạy tới chỗ anh, tíu tít khoe bức tranh mình vẽ, vết xước mới trên chân, vừa kể chuyện bài hát Ông MacDonald vừa liến thoắng về cô Berryman. Church vòng tới vòng lui quanh chân cô bé, rên ư ử thật to, và bằng một cách kỳ diệu nào đấy, Ellie không đạp trúng chú mèo cưng.

“Suỵt” Louis lên tiếng và hôn cô con gái. Gage đã chìm vào giấc ngủ, không hề hay biết bao chộn rộn xung quanh. “Để bố đưa em vào giường rồi bố sẽ nghe con kể tất tần tật nhé.”

Anh đưa Gage lên lầu, bước qua ánh mặt trời nóng nực tháng Chín len lỏi vào nhà, và khi bước lên hết cầu thang, bỗng dưng dự cảm đầy kinh hoàng và đen tối ập đến, tới mức anh đứng khựng lại, sững sờ nhìn quanh, tự hỏi thứ gì vừa lấn át mình. Anh ôm con chặt hơn, gần như bấu lấy thằng bé, khiến Gage cựa quậy vì khó chịu. Tay và lưng anh nổi đầy da gà.

Có chuyện gì vậy nhỉ? Anh tự hỏi, bối rối và hoảng sợ. Trống ngực anh dồn dập; da đầu anh lạnh ngắt và chợt quá bé, không tài nào bao phủ hộp sọ; anh có thể cảm nhận adrenalin dâng lên sau mắt. Anh biết mắt người lồi ra khi nỗi sợ hãi chạm ngưỡng cùng cực; đôi mắt không chỉ trợn lên mà thực sự phình ra do huyết áp leo thang, áp suất thủy tĩnh của dịch não tủy tăng lên. Cái quái gì thế này? Là ma sao? Chúa ơi, có cảm giác như một thứ gì đó vừa sượt qua người mình trên hành lang, một thứ mà mình gần như trông thấy.

Ở tầng dưới, cánh cửa ngoài hiên lạch cạch đập vào khung.

Louis Creed nhảy dựng, suýt chút nữa hét toáng rồi phá lên cười. Chỉ đơn giản là một điểm lạnh mà thỉnh thoảng người ta đi ngang qua – không hơn, không kém. Hồn bay phách lạc. Vậy thôi. Scrooge đã nói gì với hồn ma của Jacob Marley nhỉ? Biết đâu anh chỉ là mẫu khoai tây nấu chưa kỹ. Có khi là do bụng tôi không hợp món nước xốt thịt chứ anh chẳng phải hồn ma bóng quế gì . [3E] Và đúng là thế – cả về mặt sinh lý cũng như mặt tâm lý – hơn cả những gì Charles Dicken biết. Trên đời này làm gì có ma, chí ít theo hiểu biết của anh là vậy. Trong quá trình hành nghề, anh đã tuyên bố hơn hai chục bệnh nhân qua đời mà chưa lần nào trông thấy âm hồn siêu thoát.

Anh bế Gage lên phòng rồi đặt con vào cũi. Khi đắp chăn cho con, bỗng dưng cơn rùng mình lại chạy dọc sống lưng, và bất chợt, anh nhớ đến phòng trưng bày của cậu Frank. Ở đó chẳng có xe ô tô mới, chẳng có ti vi với những tính năng mới, cũng chẳng có máy rửa chén mặt kính để ta có thể nhìn xà phòng ùng ục nổi lên. Chỉ có những cái hộp mở nắp, một ngọn đèn được giấu cẩn thận bên trên. Cậu Frank, em trai mẹ anh, vốn làm dịch vụ tang lễ.

Lạy Chúa lòng lành, mày kinh sợ cái gì thế? Dẹp nó đi! Gạt phăng nó đi!

Anh hôn con trai rồi đi xuống lầu nghe Ellie líu lo về ngày đầu tiên ở ngôi trường cho trẻ lớn.