Chương 13
Và rồi căn phòng đông nghịt người, như thể tất cả bọn họ là diễn viên đang chờ tới lượt diễn. Điều ngày càng khiến Louis cảm thấy vô thực và mất phương hướng – anh từng học trong các lớp tâm lý học về sức nặng của những cảm xúc này nhưng chưa bao giờ được trải nghiệm thực tế, để rồi giờ đây, chúng làm anh hoảng sợ cùng cực. Anh thầm nhủ nó giống với cảm giác một người vừa bị chuốc ly nước trộn liều LSD [7E] nặng.
Cứ như vở kịch được dàn dựng riêng cho mình vậy, anh nghĩ. Ban đầu, căn phòng không có một ai để thầy bói người Sybil đang hấp hối có thể nói vài lời tiên tri khó hiểu cho mình nghe, và khi người này vừa chết, mọi người quay trở lại.
Hai tình nguyện viên luống cuống bước vào, mỗi người khiêng một đầu cáng cứu thương, loại mà họ sử dụng cho nạn nhân bị thương cột sống hoặc bị thương ở cổ. Joan Charlton theo sau, báo cảnh sát khu đại học đang trên đường đến. Cậu thanh niên này bị xe tông phải trong lúc chạy bộ. Louis nghĩ về những người chạy trước xe ô tô của anh ban sáng, lòng quặn lại.
Đằng sau Charlton là Steve Masterton cùng hai cảnh sát Đội an ninh Đại học. “Louis, những người mang Pascow vào là…” Anh buông lửng câu nói rồi sắc bén hỏi, “Louis, anh ổn chứ?”
“Tôi ổn,” anh nói và đứng dậy. Cơn choáng váng lại quét qua anh rồi rút xuống. Anh mò mẫm tìm chỗ tựa. “Pascow là tên cậu ấy à?”
Một trong hai cảnh sát khu đại học lên tiếng, “Victor Pascow, theo như cô gái chạy bộ cùng nạn nhân.”
Louis liếc nhìn đồng hồ rồi trừ đi hai phút. Từ căn phòng nơi Masterton đã tập hợp được những người khiêng Pascow vào, anh có thể nghe thấy tiếng một cô gái khóc om sòm. Chào mừng trở lại trường, cô gái, anh thầm nghĩ. Chúc cô học kỳ tốt lành. “Cậu Pascow qua đời lúc 10 giờ 9 phút sáng,” anh nói.
Một viên cảnh sát đưa mu bàn tay lên quệt miệng.
Masterton lại hỏi, “Louis, anh có ổn thật không? Nhìn anh kinh quá. ”
Louos mở miệng toan trả lời thì một tình nguyện viên bất ngờ thả đầu cáng cứu thương mà mình đang khiêng rồi chạy ra ngoài, nôn đầy xuống áo khoác. Điện thoại bắt đầu reo. Cô gái khóc lóc từ nãy đến giờ gào thét tên của người đã khuất: “Vic! Vic! Vic!” Hỗn loạn. Bối rối. Một cảnh sát hỏi xin Charlton tấm chăn để phủ thi thể lại, song Charlton đáp bà không biết liệu bà có quyền hạn trưng dụng nó hay không, Louis bất giác nghĩ đến một câu của Maurice Sendak: “Om sòm hết cỡ luôn đi nào!”
Tiếng cười khúc khích rữa nát ấy lại dâng lên trong họng nhưng anh chật vật ngăn được chúng. Có thật cậu Pascow này đã nói từ Nghĩa địa thú cưng không? Cậu Pascow này có gọi tên anh không? Đó chính là những điều đánh bật anh khỏi sự cân bằng, là những điều khiến anh rung lắc khỏi quỹ đạo. Nhưng chừng như tâm trí anh đã bọc những giây phút ấy bằng tấm màng bảo vệ – chạm khắc, thay đổi, tháo gỡ liên quan. Chắc hẳn cậu ta đã nói điều gì khác (ấy là nếu cậu ta có lên tiếng), song Louis nghe nhầm do chịu cú đả kích quá lớn cùng nỗi kinh hoàng tột cùng. Hoặc khả năng cao hơn là Pascow chỉ mấp máy môi như ban đầu anh đã nghĩ.
Louis chật vật giữ vững bản thân, giữ vững cái phần đã khiến ban quản lý trao cho anh công việc này trong hơn 53 ứng viên. Hiện tại, chẳng ai đứng mũi chịu sào, chẳng có tiến triển gì; cả gian phòng rặt những con người rối trí.
“Steve, lấy thuốc an thần cho cô gái đi,” anh nói, và nội việc cất tiếng đã khiến anh thấy tốt hơn. Tựa hồ anh đang ngồi trong một tàu con thoi không đủ năng lượng đang cố thoát khỏi mặt trăng nhỏ. Tất nhiên mặt trăng anh đang nhắc tới chính là phút giây phi lý khi Pascow cất lời. Người ta thuê anh để đảm đương nhiệm vụ, vậy nên anh sẽ làm tròn nó.
“Joan. Đưa chăn cho cảnh sát đi.”
“Bác sĩ, chúng ta không trữ sẵn…”
“Cứ đưa chăn cho cảnh sát đi. Sau đó đi kiểm tra cô tình nguyện viên kia giùm tôi.” Anh nhìn tình nguyện viên còn lại, lúc ấy vẫn giữ chặt đầu cáng cứu thương. Cô chằm chằm nhìn vào thi thể của Pascow với vẻ kinh ngạc như bị thôi miên. “Cô tình nguyện viên!” Louis gần giọng, đôi mắt của cô giật bắn khỏi cái xác.
“C-C-Có…”
“Tên cô còn lại là gì?”
“A-Ai kia ạ?”
“Cô vừa nôn mửa ấy,” anh cố tình gắt.
“Juh-Juh-Judy. Judy DeLessio ạ.”
“Còn cô?”
“Carla ạ.” Cô gái giờ có vẻ vững vàng hơn một chút.
“Carla, cô đi kiểm tra xem Judy ra sao rồi lấy chăn cho tôi. Cô sẽ thấy đống chăn trong tủ trang bị nhỏ cạnh Phòng Khám Một. Tất cả đi đi. Hành động chuyên nghiệp lên.”
Họ lục tục di chuyển. Chốc sau, tiếng hét trong phòng bên im hẳn. Ban nãy điện thoại đã ngừng reo thì giờ lại reo lần nữa. Louis đẩy nút CHỜ mà không nhấc ống nghe.
Vị cảnh sát đại học già trông có vẻ bình tĩnh hơn, vì thế Louis quay sang nói với ông: “Chúng tôi phải báo với ai? Ông có thể cho tôi danh sách không?”
Ông ta gật đầu rồi nói, “Chúng tôi chưa gặp trường hợp nào như thế này trong sáu năm đổ lại đây. Bắt đầu học kỳ mà thế này thì quả là tệ hại.”
Louis bấm một nút không sáng đèn trên điện thoại và bắt đầu gọi mà không buồn kiểm tra xem ban nãy mình đã để ai chờ máy.