Chương 14
Gần bốn giờ chiều thì mọi chuyện mới thu xếp được phần nào, sau khi Louis và Richard Irving, trưởng ban An ninh Trường đại học thông báo với cánh truyền thông. Cậu thanh niên Victor Pascow đang chạy bộ với hai người bạn, một người trong số đó là hôn thê của cậu. Xe hơi do Tremont Withers, 23 tuổi, người Haven, Maine, điều khiển đã chạy quá tốc độ vào đường từ Phòng Gym Phụ nữ Lengyll đến trung tâm khu đại học. Xe của Withers tông vào Pascow, đẩy cậu đập người vào một cái cây. Pascow được bạn và hai người qua đường bọc trong chăn đưa vào bệnh xá. Vài phút sau, cậu trút hơi thở cuối cùng. Withers bị tạm giữ do tội lái xe bất cẩn, lái xe dưới ảnh hưởng của chất kích thích và gây tai nạn giao thông chết người.
Biên tập tờ báo trường hỏi có thể nói Pascow mất vì chấn thương sọ não không. Nhớ lại hình ảnh phần hộp sọ vỡ toác để lộ phần não bên trong, Louis đáp anh xin để nhân viên điều tra Quận Penobscot tuyên bố nguyên nhân cái chết. Biên tập viên bèn hỏi liệu có khả năng khi bọc Pascow trong chăn đưa vào bệnh xá, bốn thanh niên đã vô tình gây ra cái chết của nạn nhân hay không.
“Không,” Louis đáp, mừng vì có cơ hội minh oan cho bốn người bọn họ khỏi búa rìu dư luận, bởi họ đã hành động rất nhanh nhẹn và đầy lòng trắc ẩn. “Không hề. Theo tôi đánh giá, đáng tiếc cậu Pascow đã bị thương chí mạng ngay thời điểm tông xe.
Có thêm vài câu hỏi – không nhiều – nhưng câu trả lời kia đã khép lại cuộc họp báo. Hiện tại, Louis ngồi trong phòng làm việc (Steve Masterton đã về nhà một tiếng trước, ngay sau cuộc họp báo, Louis nghi là để kịp nhìn mình xuất hiện trên bản tin tối), cố lượm lặt những mảnh vỡ của ngày hôm ấy – hoặc có lẽ anh chỉ đang cố hình dung lại những chuyện vừa xảy ra, phết lên sự kiện ấy một lớp sơn phủ của thường nhật. Anh và Charlton đang kiểm tra thông tin thẻ trong “hồ sơ tuyến đầu” – những sinh viên cố gắng đi qua những năm đại học dù bị khuyết tật. Trong bộ hồ sơ có 23 sinh viên bị tiểu đường, 15 sinh viên bị động kinh, 14 em liệt hai chân và còn rất nhiều chứng bệnh khác: có sinh viên bị ung thư máu, bại não và loạn dưỡng cơ, có sinh viên khiếm thị, hai sinh viên câm và một trường hợp thiếu máu hồng cầu lưỡi liềm mà cả đời Louis chưa tận mắt thấy bao giờ.
Có lẽ khoảnh khắc chạm đáy của buổi chiều hôm ấy xảy ra sau khi Steve vừa ra về. Charlton bước vào và để một mảnh giấy nhớ màu hồng trên bàn Louis. T hảm Bangor sẽ được gửi đến vào 9 giờ sáng mai, mảnh giấy ghi.
“Thảm ư?” Anh hỏi.
“Bắt buộc phải thay thảm thôi,” bà nói với vẻ ngần ngại. “Không thể để chuyện này lan rộng được, bác sĩ ạ.”
Tất nhiên rồi. Trước đó, Louis đã vào phòng thuốc và lấy một viên Tuinal – cậu bạn đầu tiên ở chung phòng với anh thời học y gọi nó là Tooners. “Nhảy lên tàu đi Toonerville nào, Louis,” cậu bạn ấy hay bảo, “rồi tôi bật nhạc Creedence lên nghe cho phê.” Thường thì Louis từ chối chuyến tàu đến ngôi làng Toonerville hư cấu, và có lẽ may mà anh làm thế; bởi cậu bạn ấy bị đuổi học vào học kỳ thứ ba, sau đó lên chuyến tàu Toonerville đến thẳng Việt Nam làm y tá quân y. Thỉnh thoảng, Louis lại hình dung cảnh cậu bạn mình ở đất nước ấy, phê thuốc đến chẳng biết trời trăng gì và nghe bài “Chạy qua rừng thẳm” của Creedence.
Nhưng anh cần gì đó. Nếu lần nào ngước nhìn lên từ hồ sơ tuyến đầu đang để trước mặt, anh cũng phải trông thấy mảnh giấy màu hồng thông báo về tấm thảm trên bảng ghi nhớ, thì anh cần uống một viên.
Anh đang làm khá trôi chảy thì bà Baillings, y tá trực đêm, ló đầu vào và nói, “Bác sĩ Creed, vợ anh gọi. Đường dây một.”
Louis liếc nhìn đồng hồ và nhận ra đã gần năm giờ ba mươi; đáng lý ra anh đã rời chỗ làm cách đây một tiếng rưỡi.
“Vâng, chị Nancy. Cảm ơn chị.”
Anh nhấc điện thoại lên rồi ấn phím một. “Chào em. Anh đang chuẩn…”
“Louis, anh ổn chứ?”
“Ừ, anh ổn.”
“Em nghe tin trên thời sự, Lou ạ, em rất tiếc.” Đoạn cô im lặng. “Họ phát tin tức trên đài. Có anh trả lời vài câu hỏi. Em nghe giọng anh vẫn bình tĩnh.”
“Thế à? Vậy thì tốt.”
“Anh có chắc là anh vẫn ổn không?”
“Có, Rachel. Anh ổn mà.”
“Về nhà đi anh,” cô nói.
“Ừ,” anh đáp. Từ “nhà” khiến lòng anh dịu lại.