Chương 20
Tiết trời thu hanh khô, ấm áp đến rồi đi. Sắc đồng thau ghé thăm cây cối, bùng lên ít lâu rồi phai mờ. Sau cơn mưa lạnh lẽo, ào ào gió thốc giữa tháng Mười, lá bắt đầu lìa cành. Cũng từ dạo đó, hôm nào về nhà, Ellie đều mang theo rất nhiều món đồ trang trí Halloween mà cô bé làm ở trường và hào hứng kể cho Gage nghe chuyện Kỵ sĩ Không đầu. Gage vui vẻ bi ba bi bô cả buổi tối về một nhân vật mang tên Não Ngứa ngứa. Rachel chạm phải dây cười, cứ khúc khích mãi không thôi. Chớm thu ấy là khoảng thời gian đẹp tươi với họ.
Công việc của Louis ở trường đại học cũng vào guồng, tuy cực nhưng dễ chịu. Anh gặp gỡ bệnh nhân, dự các buổi họp Hội đồng các trường đại học, đến hẹn lại lên, anh biên thư cho tờ báo sinh viên, quảng cáo cho sinh viên về việc bệnh xá luôn bảo mật thông tin khi chữa trị bệnh lây truyền qua đường tình dục, kêu gọi các em chích mũi bổ sung ngừa cúm, bởi có khả năng virus cúm A sẽ lây lan mạnh vào mùa đông này. Anh tham gia hội đồng. Anh chủ trì hội đồng. Tuần thứ hai của tháng Mười, anh đến dự hội thảo ở New England về Góc nhìn Lâu dài trong Y học dành cho Cao đẳng và Đại học, trong đó anh trình bày bài luận về hậu quả pháp lý khi chữa trị cho sinh viên. Victor Pascow được nhắc đến trong bài dưới cái tên “Henry Montez”. Bài luận được mọi người đón nhận. Anh bắt đầu lên ngân sách cho bệnh xá vào năm học tới.
Buổi tối của anh cũng đi theo thói quen: chơi với con sau khi ăn tối, một hoặc hai lon bia với ông Jud Crandall. Thỉnh thoảng Rachel đi cùng anh nếu Missy có thể trông trẻ cho họ chừng một tiếng đồng hồ, đôi lúc bà Norma cũng góp mặt, nhưng phần lớn thời gian chỉ có hai người đàn ông với nhau. Louis cảm thấy ở bên ông cụ thoải mái như khi mang dép lào cũ, ông có thể thao thao kể về lịch sử Ludlow chừng ba trăm năm đổ lại, đến mức gần như chính ông đã sống qua bao biến cố. Ông nói nhưng không bao giờ lan man. Ông không bao giờ khiến Louis thấy chán, dù anh đã nhìn thấy Rachel đưa tay che miệng ngáp hơn một lần.
Hầu hết các buổi, anh sẽ băng qua đường để về nhà trước mười giờ, có thể anh và Rachel sẽ làm tình. Từ năm đầu tiên kết hôn, chuyện chăn gối của hai vợ chồng chưa bao giờ thường xuyên như thế, nồng thắm hoặc thỏa mãn như thế. Rachel nói cô tin lý do là vì mạch nước ngầm ở đây; Louis thì cho rằng không khí của Maine mới là chất xúc tác.
Cái chết khủng khiếp của Victor Pascow vào ngày đầu tiên của học kỳ thu bắt đầu nhạt phai trong ký ức của sinh viên cũng như ký ức của Louis; song hẳn gia quyến của Pascow vẫn đau đứt ruột gan. Louis từng nói chuyện với bố của Pascow trên điện thoại, ông không cầm được nước mắt, may mà anh không phải thấy mặt ông; người bố chỉ muốn chắc chắn Louis đã làm hết sức có thể, vậy nên Louis khẳng định với ông rằng những ai liên quan đều đã thực hiện hết khả năng của mình. Anh không kể với ông sự bối rối, vết ố lan ra trên thảm, và việc con trai ông đã chết gần như ngay lúc được đưa vào, dù đó là những điều Louis nghĩ mình sẽ chẳng tài nào quên được. Song với những người mà Pascow chỉ là một con số thương vong, hình bóng cậu đã nhòa đi.
Louis vẫn nhớ giấc mơ và sự kiện mộng du đi kèm, nhưng hiện giờ, tựa hồ chuyện này xảy ra với ai khác, hoặc chiếu trên chương trình truyền hình anh từng xem. Lần duy nhất anh đi mát-xa tẩm quất ở Chicago sáu năm về trước cũng thế; chúng nhỏ nhặt như nhau, những chuyến đi có một âm vang sai lệch, như âm thanh được tạo ra trong buồng vang.
Anh không nghĩ gì về những điều cậu thanh niên Pascow nói hoặc không nói.
Đêm Halloween, trời sương giá đậm. Louis và Ellie bắt đầu màn cho kẹo hay bị ghẹo ở nhà ông bà Crandall. Ellie cười nắc nẻ, giả vờ cưỡi chỗi quanh bếp của bà Norma, chẳng trách bà cụ khen “Cô bé đáng yêu nhất tôi từng gặp… ông Jud nhỉ?”
Ông Jud gật gù đồng ý và châm thuốc. “Gage đâu rồi, Louis? Ta cứ tưởng cháu cũng diện cho cậu bé chứ.”
Thật ra vợ chồng anh đã dự tính sẽ đưa Gage đi chơi lòng vòng – đặc biệt là Rachel, cô rất mong dịp này vì cô và Missy Dandridge đã cùng nhau chế ra bộ đồ con bọ bằng cách bẻ móc quần áo rồi bọc giấy nhún làm râu – nhưng Gage lại bị viêm phế quản, và sau khi nghe nhịp thở có phần khò khè của cậu bé cũng như tham khảo nhiệt kế ngoài cửa sổ, hiển thị chỉ 4 độ C lúc sáu giờ, Louis đành gạt kế hoạch đi. Rachel thất vọng nhưng cũng thuận theo.
Ellie hứa sẽ cho Gage một phần kẹo, nhưng trông cảnh cô bé tỏ vẻ buồn bã đầy giả trân, Louis tự hỏi phải chăng một phần, cô con gái của mình mừng thầm Gage không đi theo, nghĩa là sẽ không kéo cô bé đi rề rà hơn… hoặc chiếm hết lời khen của mọi người.
“Tội Gage quá,” cô bé lên tiếng với giọng nói chỉ dành để thương cảm cho người bệnh thập tử nhất sinh. Chẳng biết mình sắp sửa bỏ lỡ điều gì, Gage ngồi trên sofa xem Zoom với Church thiu thiu bên cạnh.
“Phù thủy Ellie,” Gage gọn lỏn mà chẳng tỏ vẻ hào hứng lắm rồi tiếp tục xem ti vi.
“Tội Gage quá,” Ellie lại nói, trút thêm tiếng thở dài. Liên tưởng đến nước mắt cá sấu, Louis cười toe. Ellie nắm tay kéo anh đi. “Đi thôi bố ơi. Đi thôi — đi thôi – đi thôi.”
“Gage bị viêm phế quản một chút ạ,” anh kể với ông Jud.
“Chà, quả là đáng tiếc,” bà Norma nói, “nhưng điều đó có nghĩa là năm sau sẽ có nhiều kẹo bánh hơn cho cậu bé. Ellie, cháu giơ túi ra nào… Ối chà!”
Bà lấy một quả táo, một thanh Snickers con con từ tô kẹo bánh để trên bàn nhưng cả hai đều rơi tuột khỏi tay bà. Louis có hơi kinh ngạc khi thấy tay bà khoằm lại như móng vuốt. Anh cúi xuống nhặt quả táo khi nó lăn trên sàn. Ông Jud nhặt thanh Snickers thả vào túi cho Ellie.
“Ôi, để ta đi lấy cho cháu quả táo mới, cháu yêu,” bà nói. “Quả này sẽ bị dập mất.”
“Dạ không sao,” Louis cản, toan thả quả táo vào túi của Ellie nhưng cô bé đã lùi lại, giữ rịt miệng túi đầy dè chừng.
“Con không thích táo dập đâu,” cô bé nói rồi nhìn anh như thể bố mình bị hâm. “Cứ lốm đốm nâu... thấy gớm! ”
“Ellie, con học đâu cái thói láo lếu thế hả?”
“Đừng mắng cô bé vì đã nói thật, Louis ạ,” bà Norma ôn tồn. “Chỉ có trẻ con mới nói toàn bộ sự thật. Đó là lý do chúng là trẻ con đấy. Những đốm nâu trên quả táo gớm thật mà.”
“Cháu cảm ơn bà Crandall ạ,” Ellie nói rồi ném cho bố ánh mắt như thể oan ức lắm.
“Không có gì, cháu yêu,” bà hiền từ.
Ông Jud tiễn cả hai bố con ra ngoài hiên. Hai cậu ma nhí tiến vào lối đi, và Ellie nhận ra cả hai là bạn cùng trường của mình. Cô bé dẫn bạn vào bếp, trong một lúc, chỉ có ông Jud và Louis ngoài hiên.
“Chứng viêm khớp của bà trở nặng rồi,” Louis nói.
Ông Jud gật đầu, dập điếu thuốc vào gạt tàn. “Phải. Cứ mùa thu và mùa đông là bệnh tình lại nặng thêm, nhưng chưa bao giờ bà ấy bị nặng như hiện tại.”
“Bác sĩ của bà nói sao ạ?”
“Không nói gì. Ông ấy chẳng nói gì cả, vì bà Norma không quay lại khám nữa.”
“Gì kia? Tại sao vậy ạ?”
Ông Jud nhìn Louis, và dưới ánh đèn pha của chiếc xe đang đợi những hồn ma nhí quay lại, trông ông bất lực đến xót xa. “Ta định dịp nào tốt hơn sẽ nhờ cháu, Louis ạ, nhưng ta đoán bạn bè mà nhờ vả nhau thì chẳng có lúc nào là tốt. Cháu có thể khám cho bà ấy không?”
Từ nhà bếp, Louis có thể nghe thấy tiếng hai hồn ma hù dọa, tiếng Ellie cười hăng hắc như phù thủy – cô bé đã tập cả tuần. Tất cả nghe thật vui tươi và đậm chất Halloween.
“Bà Norma còn bị gì nữa ạ?” Anh hỏi. “Bà sợ điều gì vậy, ông Jud?”
“Gần đây bà ấy bị đau ngực,” ông Jud trầm trầm. “Bà ấy không chịu đi khám ở bác sĩ Weybridge nữa. Ta hơi lo.”
“Bà Norma có lo lắng không ạ?”
Ông Jud lưỡng lự rồi đáp, “Ta nghĩ bà ấy sợ. Ta nghĩ đó là lý do bà ấy không muốn đi gặp bác sĩ. Mới tuần trước, một trong những người bạn từ thời xa xưa của bà ấy, Betty Coslaw, đã qua đời ở Trung tâm Y tế Đông Maine. Bị ung thư. Bà cụ và bà Norma cũng có tuổi rồi. Bảo sao bà ấy không sợ.”
“Cháu rất vui khi được khám cho bà,” Louis đáp. “Không sao đâu ạ.”
“Cảm ơn cháu, Louis,” ông Jud nói đầy biết ơn. “Nếu một đêm nào đó, hai chúng ta hợp lực lại, bắt bà ấy khám, ta nghĩ”
Ông Jud bỏ lửng câu nói rồi nghiêng đầu đầy thắc mắc. Đôi mắt của ông vô tình bắt gặp mắt Louis.
Sau này, Louis không thể nhớ chính xác lúc đó, cảm giác của anh ra sao hoặc chính xác thì làm thế nào để một cảm xúc biến hóa sang một cảm xúc khác. Cố gắng phân tích điều đó chỉ khiến anh choáng váng. Tất cả những gì anh còn nhớ là sự tò mò đã chóng vánh chuyển thành dự cảm không lành rằng có vấn đề rất nghiêm trọng vừa xảy ra. Họ đưa mắt nhìn nhau, cả hai không mảy may nghĩ gì. Giây sau, anh mới tìm được hướng để hành động.
“Hù, hù,” hai cậu ma nhí Halloween trong nhà bếp hát vang. “Hù, hù.” Chợt tiếng hù hù ấy biến mất, chuyển sang tiếng ré thất thanh, vô cùng sợ hãi: “ÔÔ Ô Ôiiii…”
Và rồi một trong hai cậu ma nhí hét ầm lên.
“Bố ơi!” Giọng Ellie thảng thốt, căng thẳng đầy báo động. “Bố ơi! Bà Crandall bị ngã!”
“Ôi, lạy Chúa tôi,” ông Jud gần như rên rỉ.
Ellie chạy ra hiên nhà, chiếc váy đen phất phơ. Một tay cô bé cầm chặt cây chổi. Khuôn mặt màu xanh nghệt ra vì hoảng hốt, trông chẳng khác nào tay nát rượu ở giai đoạn cuối ngộ độc cồn. Hai hồn ma nhí theo sau, vừa đi vừa khóc.
Ông Jud lao qua cửa, nhanh nhẹn đến mức đáng kinh ngạc so với một cụ ông đã ngoài tám mươi. Không, đấy không chỉ là nhanh nhẹn mà gần như uyển chuyển. Ông gọi tên vợ mình.
Louis cúi xuống và đặt hai tay lên vai Ellie. “Con ở lại đây, ngay trên hiên cho bố, Ellie nhé. Con hiểu không?”
“Bố ơi, con sợ,” cô bé thì thầm.
Hai cậu ma nhí nháo nhào vụt qua hai bố con và chạy xuống lối đi, túi kẹo loạt soạt, hét ầm ĩ gọi mẹ.
Louis chạy về phía sảnh trước vào trong nhà bếp, để mặc Ellie lúc này đang gọi anh trở lại.
Bà Norma nằm trên vải dầu mấp mô cạnh bàn, xung quanh vương vãi táo và những thanh Snickers nhỏ. Có thể thấy lúc ngã xuống, bà đã quơ phải tô đựng bánh kẹo, khiến nó lật úp. Nó chỏng chơ gần đó như chiếc đĩa bay Pyrex nhỏ. Lúi húi xoa cổ tay cho bà, ông Jud ngước nhìn Louis với khuôn mặt căng như dây đàn.
“Giúp ta với, Louis,” ông nói. “Giúp bà Norma với. Ta nghĩ bà ấy không qua khỏi mất.”
“Ông dịch sang bên đi,” Louis nhanh nhẹn. Anh quỳ xuống, đầu gối đè phải chai nước ép Spy làm nó bị bể. Anh cảm thấy nước ép chảy qua lớp vải đã sờn, thứ mùi ngai ngái của nước táo lên men tỏa khắp phòng.
Lại nữa, lại là Pascow, Louis nghĩ rồi gạt suy nghĩ khỏi đầu trong chớp mắt.
Anh bắt mạch cho bà nhưng mạch rất yếu, mong manh và nhanh – thậm chí còn chẳng phải nhịp tim mà chỉ là co thắt. Rối loạn nhịp tim cực độ, có khả năng chuyển biến thành ngừng tim hoàn toàn. Đừng như Elvis Presley, bà Norma ơi, anh thầm nghĩ.
Anh cởi váy của bà, để lộ lớp váy lót lụa màu vàng kem. Bước vào nhịp điệu riêng, anh quay đầu bà sang bên rồi bắt đầu tiến hành hồi sức tim phổi.
“Ông Jud, nghe cháu này,” anh lên tiếng. Gót bàn tay bên trái của anh đặt ở vị trí cách xương ức một phần ba khoảng cách – trên mũi ức bốn xen-ti-mét. Tay phải giữ chặt lấy cổ tay trái, đan vào để tạo áp lực. Ấn chặt, nhưng nhẹ nhàng với lồng ngực người già; chưa cần phải hoảng loạn. Và vì Chúa, đừng làm tràn khí màng phổi.
“Ta nghe,” ông Jud nói.
“Ông đưa Ellie,” anh hướng dẫn. “Dắt con bé qua đường. Thật cẩn thận – hai ông cháu đừng để bị xe tông. Báo với Rachel chuyện vừa xảy ra. Nói với cô ấy cháu cần túi đồ nghề. Không phải túi trong phòng làm việc mà là cái túi cất trên kệ cao ở phòng tắm tầng trên. Cô ấy sẽ biết. Nói vợ cháu gọi cho khoa cấp cứu Bangor yêu cầu xe cứu thương đến đây.”
“Bệnh viện Bucksport gần hơn,” ông Jud nói.
“Bangor nhanh hơn. Ông đi đi. Ông đừng gọi; để Rachel làm việc đó. Cháu cần cái túi.” Và khi cô ấy biết tình hình ở đây, có khi cô ấy không mang qua đâu, Louis thầm nghĩ.
Ông Jud liền hành động. Louis nghe thấy cửa ngoài hiện đóng sập. Chỉ còn lại anh với bà Norma cùng mùi táo. Từ phòng khách vẳng lại tiếng tích tắc đều đều của đồng hồ hiển thị bảy ngày trong tuần.
Bà Norma chợt phát ra tiếng thở khò khè dài. Mí mắt bà rung rung. Và bỗng nhiên, Louis lạnh người, kinh hoàng chắc như định đóng cột.
Bà ấy sắp sửa mở mắt… ôi Chúa ơi, bà cụ sắp sửa mở mắt và nói về Nghĩa địa Thú cưng.
Nhưng bà chỉ nhìn Louis với ánh mắt có phần mụ mẫm rồi nhắm lại. Louis tự cảm thấy xấu hổ về bản thân cùng nỗi sợ ấu trĩ chẳng giống anh chút nào này. Cùng lúc, anh cảm thấy hy vọng và nhẹ nhõm. Trong mắt bà có đau đớn nhưng không phải đau đến cùng cực. Anh đoán đây không phải tai biến nặng.
Giờ thì Louis thở hồng hộc, chảy mồ hôi. Ngoại trừ nhân viên y tế trên truyền hình, chẳng ai có thể khiến hồi sức tim phổi trông dễ dàng đến thế. Xoa bóp tim ngoài lồng ngực liên tục tiêu tốn cả đống năng lượng, thể nào ngày mai, cơ nối tay và vai của anh cũng đau nhức cho mà xem.
“Tôi có thể giúp gì không?”
Anh nhìn quanh. Một phụ nữ mặc quần suông và áo len nâu ngần ngừ đứng ở lối ra vào, tay nắm chặt thành nắm đấm để giữa ngực. Louis nghĩ đây là mẹ của hai cậu ma nhí. Nhìn qua, anh đánh giá ngay lập tức cô này sợ hãi nhưng không tê liệt do hoảng loạn.
“Không” anh đáp rồi sửa lại: “À có. Làm ướt khăn giùm tôi. Vắt khô. Đặt lên trán bà cụ.”
Cô làm theo lời anh. Louis nhìn xuống. Mắt bà Norma đã mở ra.
“Louis, ta bị ngã,” bà thều thào. “Hình như ta có ngất.”
“Bà bị một dạng biến cố động mạch vành,” Louis trả lời. “Có vẻ không quá nghiêm trọng. Bà cứ thả lỏng, đừng nói gì, bà Morma ạ.”
Anh nghỉ một chút rồi lại bắt mạch. Mạch còn quá nhanh. Bà đang gặp tình trạng mà bác sĩ Tucker ở Đại học Y Chicago từng gọi là soạn mã Morse: tim đập bình thường, sau đó đập thành những nhịp rung trong khoảng thời gian ngắn, sau đó lại đập bình thường trở lại. Thịch-thịch-thịch, THÌNH/THÌNH/THÌNH/THÌNH, Thịch-thịch-thịch-thịch-thịch. Không tốt nhưng chí ít vẫn tốt hơn rối loạn nhịp tim.
Người phụ nữ mang khăn đến đặt lên trán bà Norma. Cô lùi lại lưỡng lự. Ông Jud trở lại với túi của Louis.
“Louis?”
“Bà cụ sẽ ổn thôi,” Louis nói, nhìn ông Jud nhưng thật ra đang nói với bà Norma. “Cấp cứu sắp tới chưa ạ?”
“Vợ cháu đang gọi cho họ,” ông Jud đáp. “Ta vội quay lại đây ngay.”
“Không… bệnh viện,” bà Norma thì thầm.
“Vâng, bệnh viện,” Louis nói. “Năm ngày theo dõi, uống thuốc sau đó về nhà nghỉ ngơi, bà Norma ạ. Nếu bà nói điều gì khác, cháu sẽ bắt bà ăn hết đống táo này. Ăn cả lõi.”
Bà mỉm cười mệt mỏi rồi lại nhắm mắt.
Louis mở túi lục lọi tìm lọ thuốc Isordil rồi lấy ra viên thuốc bé tí, chưa bằng phần lưỡi liềm trên móng tay ra lòng bàn tay. Anh đóng nắp hộp rồi giữ viên thuốc bằng hai ngón.
“Bà Norma, bà nghe thấy cháu không?”
“Có.”
“Cháu muốn bà mở miệng ra. Bà đã ghẹo nên giờ bà được kẹo. Cháu sẽ đặt viên thuốc này dưới lưỡi bà. Nhỏ xíu thôi. Cháu muốn bà ngậm cho đến khi thuốc tan. Sẽ hơi đắng một chút nhưng không sao đâu. Có được không ạ?”
Bà mở miệng. Mùi hồi của răng giả bay ra, và trong một khắc, Louis cảm thấy xót xa cho bà khi nằm trên sàn nhà bếp, giữa đống táo và kẹo Halloween. Anh chợt nghĩ bà từng là thiếu nữ mười bảy tuổi, với khuôn ngực được những thanh niên trong vùng nhìn đầy hứng thú, với hàm răng của riêng mình, với quả tim dưới lần áo vẫn là động cơ trợ động dẻo dai.
Bà đặt lưỡi lên trên viên thuốc và khẽ nhăn mặt. Đúng là viên thuốc có vị nhâm nhẩm đắng. Khi nào cũng vậy. Nhưng bà không phải Victor Pascow, nguy kịch, vô phương cứu chữa. Anh nghĩ bà Norma vẫn sẽ kiên cường chiến đấu. Tay bà quơ quàng trong không trung, ông Jud nhẹ nhàng nắm lấy.
Đoạn Louis đứng dậy, lấy cái tô bị lật úp rồi nhặt nhạnh quà bánh. Người phụ nữ tự giới thiệu mình là Storey sống dưới cuối đường, giúp anh một tay và bảo cô phải quay lại xe. Hai cậu con trai của cô rất sợ hãi.
“Cảm ơn chị đã giúp đỡ, chị Storey,” Louis nói.
“Tôi có làm được gì đâu,” cô đáp. “Nhưng tối nay tôi sẽ quỳ gối và tạ ơn Chúa vì anh đã có mặt ở đây, bác sĩ Creed ạ.”
Louis phẩy tay ngượng ngùng.
“Ta cũng thế,” ông Jud nói. Mắt ông nhìn thẳng vào mắt anh rồi cứ thế không rời. Đôi mắt cương nghị. Ông đã cầm cương trở lại. Phút giây bối rối và sợ hãi chóng vánh ban nãy qua đi. “Ta nợ cháu lần này, Louis.”
“Ông đừng nói thế,” Louis đáp rồi giơ tay chào Storey khi cô ra về. Cô mỉm cười vẫy tay chào lại. Louis lấy một quả táo và bắt đầu gặm. Nước ép Spy ngọt quá mức khiến miệng anh phát lợ.. nhưng cảm giác ấy không quá khó chịu. Thắng một bàn tối nay rồi, Louis, anh nghĩ và vui vẻ thưởng thức quả táo. Anh đói đến cồn cào.
“Nhưng ta vẫn mang ơn,” ông Jud cương quyết. “Khi cháu cần giúp đỡ, Louis, hãy đến gặp ta đầu tiên nhé.”
“Vâng,” Louis đáp. “Cháu sẽ làm thế.”
Hai mươi phút sau, xe cấp cứu của Bangor MedCu đến nơi. Đứng bên ngoài nhìn hộ lý đưa bà Norma vào xe, Louis trông thấy Rachel nhìn ra ngoài từ cửa sổ phòng khách. Anh vẫy tay với vợ và cô giơ tay đáp lại.
Anh và ông Jud đứng cạnh nhau, nhìn theo bóng xe cấp cứu chạy xa dần, đèn loang loáng, còi hụ không bật.
“Chắc ta lên bệnh viện luôn,” ông Jud nói.
“Tối nay họ sẽ không cho ông vào gặp bà đâu, ông Jud ạ. Họ sẽ đo điện tâm đồ cho bà rồi đưa bà vào phòng chăm sóc đặc biệt. Không cho phép thăm bệnh trong mười hai tiếng đầu tiên.”
“Liệu bà ấy có ổn không, Louis? Có ổn thật không?”
Louis nhún vai. “Không ai có thể đảm bảo điều đó. Bà bị nhồi máu cơ tim. Dù vậy, bản thân cháu cho rằng bà sẽ ổn. Có khi còn khỏe hơn trước nếu bà dùng một số loại thuốc.
“Ái chà,” ông Jud nói rồi châm một điếu Chesterfield.
Louis mỉm cười, mắt liếc nhìn đồng hồ. Anh ngạc nhiên khi thấy giờ mới tám giờ kém mười. Thế mà anh cứ tưởng thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
“Ông Jud, cháu phải đi đón Ellie để con bé chơi cho xong trò cho kẹo hay bị ghẹo của mình.”
“Ừ, cháu đi đi.” Lời ông nói nghe như Ché đi đi. “Cứ bảo cô bé muốn lấy bao nhiêu quà bánh nếu muốn, Louis ạ. Ta đoán cô bé đã có màn ghẹo hoành tráng cho đêm nay rồi.”
“Cháu cũng nghĩ thế,” Louis nói.
Khi Louis về đến nhà, Ellie vẫn mặc bộ đồ phù thủy. Rachel cố thuyết phục cô con gái thay đồ ngủ nhưng Ellie nhất quyết không chịu, còn nước còn tát, cô bé hy vọng cuộc chơi bị hoãn lại vì cơn đau tim có thể sẽ tái khởi động. Nghe Louis bảo khoác áo vào, Ellie nhảy cẫng lên vỗ tay.
“Như thế thì con bé sẽ thức khuya lắm, Louis.”
“Bố con anh sẽ đi ô tô,” anh nói. “Thôi nào, Rachel. Con bé mong chờ dịp này cả tháng nay.”
“Chà…” Cô mỉm cười. Ellie trông thấy nụ cười ấy nên lại hét ầm lên. Cô bé chạy đến tủ áo khoác. “Bà Norma có ổn không anh?
“Anh nghĩ là có.” Anh thấy vui trong lòng. Mệt nhưng vui. “Bà bị nhẹ thôi. Bà sẽ phải cẩn thận, nhưng ở tuổi bảy mươi lăm, ta phải biết thời mình còn có thể nhảy sào đã là dĩ vãng.”
“May mà anh có mặt ở đó. Đúng là Chúa trời có mắt.”
“Anh nghĩ cũng nhờ may mắn.” Anh nở nụ cười khi Ellie quay lại. “Sẵn sàng chưa, Phù thủy Hazel?”
“Sẵn sàng rồi ạ,” cô bé réo rắt. “Đi thôi — đi thôi — đi thôi!”
Một tiếng sau, trên đường về với túi quà bánh đã đầy một nửa (Ellie phản đối cho có lệ khi Louis quyết định kết thúc chuyến đi vì cô bé cũng đã mệt), cô con gái khiến anh giật mình khi hỏi: “Có phải con đã khiến bà Crandall bị đau tim không bố? Khi con không chịu lấy quả táo bị dập?”
Louis nhìn con, kinh ngạc, tự hỏi con nít lấy đâu ra những ý tưởng ngộ nghĩnh, nửa mê tín dị đoan như thế. Giống như trò bước lên những rãnh nứt trên đường sẽ khiến mẹ gãy lưng. Hoặc màn bói cánh hoa yêu hay không yêu. Bụng của bố, đầu của bố, cười nửa đêm, bố mất mạng. Nó khiến anh nghĩ về Nghĩa địa Thú cưng và những vòng tròn thô mộc ấy. Anh muốn cười khẩy chính mình nhưng chẳng cười nổi.
“Không, con yêu à, anh nói. “Lúc con đang ở với hai hồn ma nhí…”
“Không phải ma đâu ạ, hai anh em sinh đôi nhà Buddinger thôi.”
“Chà, lúc con ở với hai bạn ấy, ông Crandall kể với bố rằng bà Norma gần đây hay lên cơn đau ngực. Thật ra, có thể con là người đã cứu mạng bà, hoặc chí ít là giúp bà không rơi vào tình trạng nặng hơn.
Và giờ đến lượt Ellie tròn mắt.
Louis gật đầu. “Bà cần bác sĩ, con yêu ạ. Bố là bác sĩ. Nhưng bố chỉ có mặt tại đó vì con chơi trò cho kẹo hay bị ghẹo thôi.”
Ellie ngẫm nghĩ rất lung rồi gật gù. “Nhưng bà có thể sẽ không qua khỏi,” cô bé thẳng thừng. “Người nào bị đau tim dễ chết lắm. Dù còn sống đi nữa, sớm muộn gì họ cũng sẽ bị đau tim thêm lần nữa, rồi lần nữa, cho đến khi… bùm!”
“Bố có thể hỏi con học ở đâu những kiến thức khôn ngoan như vậy không?”
Ellie chỉ nhún vai — cái nhún vai đậm chất Louis khiến anh có phần thích thú.
Cô bé đồng ý để anh xách túi quà bánh – dấu hiệu gần như tối thượng của sự tin tưởng – và Louis ngẫm về thái độ của cô con gái. Nghĩ đến việc Church qua đời mà cô bé thiếu điều lên cơn hoảng loạn. Vậy mà khi nghĩ về việc bà cụ Norma Crandall qua đời… cũng cô bé Ellie ấy lại bình tĩnh, xem đó là điều không thể tránh khỏi, là sự đời. Con gái anh bảo gì nhỉ? Đau tim thêm lần nữa, rồi lần nữa, cho đến khi… bùm!
Nhà bếp vắng tanh, nhưng Louis có thể nghe thấy tiếng Rachel đi lại trên lầu. Anh đặt túi quà của Ellie lên quầy bếp rồi ôn tồn, “Không phải khi nào cũng vậy, Ellie ạ. Cơn đau tim của bà Norma rất nhỏ, và bố đã kịp thời tiến hành điều trị ngay lập tức. Bố nghĩ trái tim của bà không bị ảnh hưởng chút nào ấy chứ. Bà…”
“Dạ, con biết,” Ellie đồng tình, gần như hào hứng. “Nhưng bà già rồi, sớm muộn gì bà cũng mất thôi. Cả ông Crandall cũng vậy. Mà con có thể ăn một quả táo trước khi đi ngủ không bố?”
“Không” anh nhìn con trầm tư. “Lên lầu đánh răng đi con.”
Có ai thực sự cho rằng họ hiểu trẻ con không? Anh tự hỏi.
Khi căn nhà chìm vào yên lặng và hai vợ chồng lên giường ngủ, Rachel khẽ hỏi: “Ellie có hoảng lắm không, Lou? Con bé có buồn không anh?”
Không , anh nghĩ. Con bé biết người già không sớm thì muộn rồi cũn về chầu tiên tổ, giống như nó biết phải thả châu chấu đi khi châu chấu phun nước bọt… như nó biết nếu nhảy dây mà mắc phải dây ở lượt thứ mười ba, bạn thân nhất sẽ chết… như con bé biết ta sẽ sắp mộ thành hình vòng tròn nhỏ dần trong Nghĩa địa Thú cưng…
“Không” anh đáp. “Con bé giữ bình tĩnh rất tốt. Đi ngủ thôi, Rachel, được chứ?”
Đêm đó, khi hai vợ chồng yên giấc trong nhà của họ, còn ông Jud thao thức năm canh, có một trận sương giá đậm. Sáng sớm, trời nổi gió, giật phăng những chiếc lá nâu nhạt nhòa còn sót lại lìa cành.
Tiếng gió khiến Louis tỉnh giấc, anh dựng người dậy trên khuỷu tay, còn ngái ngủ và bối rối. Có tiếng bước chân trên cầu thang… chậm rãi, lê lết. Pascow đã trở lại. Bây giờ ư, anh nghĩ, hai tháng trôi qua rồi . Khi cửa mở ra, phải chăng anh sẽ trông thấy thấy người thối rữa kinh khiếp, chiếc quần chạy bộ mốc meo, thịt rơi rớt thành những lỗ to, não nhoe nhoét. Chỉ có đôi mắt là còn sinh khí… sáng quắc và còn sinh khí. Lần này, có lẽ Pascow sẽ không nói nữa; dây thanh đới quá rữa nên chẳng tạo thành âm thanh. Nhưng đôi mắt… đôi mắt ấy sẽ yêu cầu anh đi.
“Không” anh thở, rồi tiếng bước chân tắt dần.
Anh đứng dậy, đi đến kéo cửa mở, môi bạnh thành cái nhăn mặt đầy sợ hãi và quyết tâm, da gà nổi khắp người. Pascow sẽ đứng đó, hai tay giơ lên, trông chẳng khác nào nhạc trưởng đã chết từ lâu chỉ huy dàn nhạc chơi phần đầu tiên của bản Walpurgisnacht rền vang hào hùng.
Làm gì có chuyện đó, ông Jud sẽ nói thế cho mà xem. Đầu cầu thang trống không. tĩnh lặng. Chẳng có âm thanh nào ngoài tiếng gió. Louis quay lại giường ngủ.