← Quay lại trang sách

Chương 21

Ngày hôm sau, Louis gọi cho phòng chăm sóc đặc biệt ở Trung tâm Y tế Đông Maine. Tình trạng của bà Norma vẫn được xếp vào danh sách nguy hiểm; đó là thủ tục hoạt động tiêu chuẩn trong 24 giờ đầu tiên sau khi bệnh nhân lên cơn đau tim. Tuy nhiên, Louis nhận được đánh giá có phần tích cực hơn từ Weybridge, vị bác sĩ khám cho bà. “Tôi thậm chí còn chẳng xem đây là cơn nhồi máu cơ tim nhỏ nữa kìa,” ông nhận xét. “Không một vết tổn thương. Bà cụ giữ được mạng phần lớn là nhờ anh đấy, bác sĩ Creed.”

Cuối tuần đó, Louis chợt nảy ra ý tưởng mua hoa đến bệnh viện thăm bà cụ, thế rồi anh phát hiện bà Norma đã được chuyển đến phòng bệnh riêng dưới lầu – tín hiệu vô cùng tích cực. Ông Jud đang ở cạnh bà.

Thấy bó hoa, bà Norma reo lên vui mừng và bấm nút mượn y tá lọ hoa. Đoạn bà hướng dẫn ông Jud cho đến khi hoa được cắm vào nước, sắp xếp theo mong muốn của bà rồi bày trên chiếc tủ được kê ở trong góc.

“Phu nhân khỏe như vậm rồi còn gì,” ông Jud khô khan nói sau khi chỉnh sửa bó hoa đến lần thứ ba.

“Ông lại trêu tôi, ông Judson,” bà Norma nói.

Ông Jud bèn hài hước giơ tay chào. “Không dám, thưa phu nhân.

Và rồi bà Norma quay sang Louis. “Ta muốn cảm ơn cháu vì những gì cháu đã làm,” bà ngại ngần nói, chân phương vô cùng, vì vậy lại xúc động gấp đôi. “Ông Jud bảo nhờ cháu mà ta mới giữ được mạng”

Louis ngượng ngùng đáp: “Ông Jud nói quá rồi ạ.”

“Quá cái gì mà quá, không hề,” ông Jud phản đối. Ông nheo mắt nhìn Louis, hấp háy nụ cười. “Mẹ cháu không dặn là không được bỏ qua lời cảm ơn nào sao, Louis?”

Mẹ anh chưa bao giờ dạy bảo anh điều nào như vậy, chí ít theo những gì còn lưu giữ trong ký ức của anh thì thế, nhưng anh nhớ mang máng có lần bà từng bảo giả vờ khiêm tốn bằng một nửa tội kiêu ngạo.

“Bà Norma,” anh lên tiếng, “cháu rất vui vì đã làm hết khả năng”

“Cháu quả là người tốt,” bà Norma đáp. “Cháu hãy đưa ông nhà ta ra ngoài để ông ấy mời cháu một ly bia nhé. Ta lại thấy buồn ngủ rồi, mà bóng gió mãi nhưng ông ấy chẳng chịu cáo về.”

Ông Jud nhanh nhảu đứng dậy. “Tiên sư! Ta đồng ý nhé, Louis. Nhanh lên, kẻo bà ấy đổi ý bây giờ.”

Một tuần trước lễ Tạ ơn, những bông tuyết đầu tiên rơi xuống. Ngày 20 tháng Mười một, tuyết rơi dày đến mười phân, nhưng ngày trước kỳ nghỉ lễ lại trong xanh và lạnh lẽo. Louis đưa cả gia đình đến Sân bay Quốc tế Bangor và tiễn ba mẹ con lên chuyến bay về Chicago để đoàn tụ với nhà ngoại.

“Thế này chẳng hay chút nào,” đây có lẽ là lần thứ hai mươi Rachel cảm thán kể từ lúc hai vợ chồng nghiêm túc thảo luận về chủ đề trên vào một tháng trước. “Em không thích nghĩ đến cảnh anh lủi thủi đi ra đi vào căn nhà một mình vào Lễ Tạ ơn. Đáng ra đây là dịp lễ để cả nhà quây quần bên nhau mà, Louis.”

Louis chuyển Gage từ tay này sang tay kia, lần đầu tiên khoác chiếc áo to sụ, cậu bé trông thật bự con và ngây thơ. Louis đang đứng ở cửa sổ lớn, ngắm nhìn trực thăng Không quân cất cánh.

“Anh không ngồi vừa nốc bia vừa khóc lóc đâu,” Louis trấn an vợ. “Ông Jud và bà Norma mời anh qua ăn gà tây cùng đủ cao lương mỹ vị mà. Chậc, anh mới là người cảm thấy tội lỗi đây này. Xưa giờ anh cũng chẳng thích tụ họp đông người để mừng lễ mà. Anh mà ngồi uống bia trong lúc xem bóng bầu dục vào lúc ba giờ chiều là thể nào đến bảy giờ, anh cũng ngủ khò, và ngày hôm sau, anh sẽ cảm thấy như thể dàn cổ vũ Dallas Cowgirls nhảy nhót và hét hoan hô trong đầu cho mà xem. Anh không thích để mặc em đi với hai con chút nào.”

“Em ổn mà,” cô nói. “Bay khoang hạng nhất, em thấy mình chẳng khác nào công chúa. Và Gage sẽ ngủ trên chuyến bay từ Logan đến O’Hare.”

“Em mong vậy phải không?” Anh đùa và cả hai cùng phá lên cười.

Chuyến bay được thông báo trên loa, Ellie vội vàng chạy lại. “Chuyến của mình kìa mẹ ơi. Đi thôi – đi thôi — đi thôi. Kẻo họ bỏ lại mình bây giờ.”

“Không đâu con,” Rachel đáp. Cô cầm ba thẻ lên máy bay màu hồng trên tay. Cô mặc áo khoác lông, tuy chỉ là lông giả nhưng có màu nâu rất sang… Chắc là làm giả lông chuột xạ hương , Louis thầm nghĩ. Bất kể chiếc áo giả theo kiểu gì chăng nữa, nó khiến cô trông lộng lẫy vô cùng.

Có lẽ phần nào cảm xúc của anh đã hiện lên trong mắt, bởi có bất ngờ trao cho anh một cái ôm, ép Gage vào giữa hai người. Gage tỏ vẻ bất ngờ nhưng không khó chịu.

“Louis Creed, em yêu anh,” cô thủ thỉ.

“Mẹ ơi,” Ellie nói, chẳng thèm giấu vẻ sốt ruột. “Đi thôi – đi thôi — đi…”

“Ờ rồi,” cô nói. “Anh ở nhà giữ gìn sức khoẻ nhé, Louis.”

“Anh bảo,” anh nở nụ cười. “Anh sẽ cẩn thận. Với cả cho anh gửi lời chào bố mẹ nhé, Rachel.”

“À, anh được lắm,” cô nói và nhăn mũi với anh. Dễ gì mà lừa phỉnh Rachel kia chứ; cô thừa biết lý do tại sao Louis kiểu không tham gia chuyến đi này. “Vui quá nhỉ?”

Anh nhìn ba mẹ con bước lên máy bay, vắng bóng khỏi tầm mắt anh suốt tuần tới. Chưa gì anh đã cảm thấy nao nao trong lòng và nhớ ba người họ da diết. Anh đi đến ô cửa sổ ban nãy Ellie vừa đứng, tay thọc vào túi áo khoác, nhìn nhân viên xếp hành lý lên khoang.

Sự thật rất đơn giản. Ngay từ đầu, ông bà Irwin Goldman vùng Lake Forest đã có ác cảm với anh. Xuất thân của anh không được môn đăng hộ đối với cô, nhưng đó chỉ là khởi đầu. Tệ hơn nữa, anh lại kỳ vọng cô con gái của họ – tiểu thư cành vàng lá ngọc được chăm bẵm từ trong trứng suốt mười tám năm đầu đời và được dạy dỗ ở những ngôi trường hạng nhất – làm hậu phương vững chắc trong lúc anh đi học y, nơi anh suýt chút nữa bị đuổi học.

Bản thân Louis chấp nhận tất cả những điều trên, và thực tế là vậy. Nhưng rồi có một sự kiện xảy ra, Rachel không hề biết và sẽ không bao giờ biết… ít nhất là không được nghe trực tiếp từ anh. Số là ông Irwin Goldman đề nghị trả toàn bộ học phí trong quá trình học y của Louis. Cái giá của “học bổng” này (theo lời ông Goldman) là Louis hủy bỏ hôn ước với Rachel ngay lập tức.

Khi ấy, Louis Creed không ở thời điểm thích hợp nhất trong đời để phản ứng với hành động sỉ nhục ấy, nhưng những đề nghị lố lăng kiểu này (hoặc thẳng thắn mà nói là mua chuộc) có bao giờ được nói ra đúng lúc kia chứ – nếu nhận lời đề nghị này ở tuổi 85 thì may ra. Hôm đó, anh mệt bã người. Anh ngồi trong giảng đường 18 tiếng một tuần, mày mò nghiên cứu sách vở thêm 20 tiếng, thêm 15 tiếng phục vụ bàn trong chuỗi nhà hàng pizza đế dày đặc sản Chicago cách khách sạn Whitehall một dãy nhà. Anh còn căng thẳng nữa chứ. Thái độ vui vẻ lạ thường của ông Goldman tối hôm ấy khác một trời một vực so với cách xử sự lạnh như băng trước đó của ông, và Louis nghĩ khi ông Goldman mời anh vào phòng làm việc hút xì gà, ông đã đưa mắt nhìn sang bà vợ. Về sau — rất lâu sau này, khi thời gian cho ta thêm góc nhìn – Louis thầm nhủ hẳn đám ngựa cũng cảm thấy bồn chồn như vậy khi ngửi thấy khói từ đám cháy thảo nguyên. Anh chuẩn bị tinh thần để nghe ông Goldman tiết lộ ông biết chuyện Louis đã ăn cơm trước kẻng với con gái ông.

Nhưng không, ông Goldman lại đề nghị một điều không tưởng – thậm chí còn lôi cả sổ séc từ túi áo vest chuyên dùng cho việc hút thuốc như nhân vật coi trời bằng vung trong hài kịch của Noël Coward rồi phe phẩy trước mặt Louis – đến lúc này, Louis nổi đóa. Anh kết tội ông Goldman lúc nào cũng giữ khư khư cô con gái của mình như vật phẩm trưng bày trong viện bảo tàng, chỉ biết nghĩ đến mình mà không nghĩ cho người khác, là kẻ khốn nạn ác nghiệt, chỉ biết đè đầu cưỡi cổ kẻ khác. Rất lâu sau đó, anh mới thừa nhận với bản thân rằng trút cơn giận ấy cũng giúp anh phần nào hả hê.

Mặc dù những lời nhận xét nho nhỏ của anh về tính cách Irwin Goldman đều chí lý, chúng không cứu vớt được mối quan hệ rạn nứt giữa hai bên. Chẳng còn nét nào giống hài kịch của Noël Coward nữa; cho đến cuối cuộc nói chuyện, nếu có hài hước thì chắc đó là kiểu châm biếm cay độc. Ông Goldman đuổi cổ anh, và nói nếu còn nhìn thấy Louis léng phéng ngoài cửa nhà ông nữa thì ông sẽ bắn cho bể sọ. Louis bèn bật lại ông Goldman cứ việc cầm cuốn sổ séc mà nhét thẳng vào mông. Ông Goldman nhiếc móc ông gặp khối kẻ ăn hại còn được việc hơn Louis Creed. Louis cũng chẳng vừa, anh nói ông nhét luôn cả thẻ tín dụng BankAmericard và thẻ vàng American Express ngay bên cạnh sổ séc cho đủ bộ.

Trên đây không có điều nào là nước cờ sáng suốt để lấy lòng bố mẹ vợ tương lai.

Cuối cùng, Rachel sắp xếp cho hai bên gặp nhau (sau khi mỗi người có dịp ăn năn hối lỗi về những điều mình đã phát ngôn, mặc dù họ vẫn không thay đổi suy nghĩ về người kia). Không có hành động lố lăng, hẳn nhiên không có màn diễn tuồng tệ hại Từ-hôm-nay-tao-không-có-đứa-con-gái-như-mày. Có lẽ ông Goldman thà cắn răng chấp thuận cho cô con gái rượu kết hôn với Thủy quái Đầm lầy đen còn hơn là từ mặt cô. Dẫu vậy, khuôn mặt trên cổ chiếc áo đuôi tôm mà ông Irwin Goldman diện vào ngày Louis kết hôn với Rachel trông một chín một mười với mấy khuôn mặt thỉnh thoảng được chạm khắc trên quan tài người Ai Cập. Quà cưới cho đôi vợ chồng là bộ chén đĩa cho sáu người hãng Spode cùng lò vi sóng. Không có quà hiện kim. Phần lớn khoảng thời gian Louis liều mạng theo học trường y, Rachel làm nhân viên trong cửa hàng quần áo phụ nữ. Từ ngày đó đến nay, Rachel chỉ biết mối quan hệ giữa chồng và bố mẹ mình có phần “căng thẳng”… đặc biệt là Louis và bố cô như nước với lửa.

Thật ra Louis có thể đi cùng gia đình, dù theo lịch của trường đại học, anh sẽ phải bay về sớm ba ngày so với Rachel và hai con. Như vậy cũng chỉ là chuyện vặt. Tuy nhiên, bốn ngày bên tể tướng Im-Ho-Tep cùng phu nhân Nhân Sư Sphinx chẳng khác nào đày đọa xuống địa ngục.

Hai đứa trẻ đã khiến bố mẹ vợ anh bớt hà khắc hơn xưa, bởi con nít có sức mạnh này. Louis thầm nhủ có lẽ anh đủ sức hàn gắn mối quan hệ đơn giản bằng cách giả vờ anh đã quên cái đêm định mệnh trong phòng làm việc của ông Goldman. Thậm chí ông ta có biết anh vờ vịt cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng sự thật là (chí ít anh cũng có gan để thẳng thắn với bản thân mình về việc đó) anh không muốn nối lại mối quan hệ cho lắm. Mười năm là quãng thời gian dài, nhưng chưa đủ để xóa nhòa vị đắng ngắt trong miệng anh khi ông ta mở một bên áo vest ngớ ngẩn lôi ra cuốn sổ séc trong thư phòng với hai ly rượu bày trên bàn. Phải, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi ông không phát hiện chuyện anh và Rachel đã quấn quít bên nhau nhiều đêm – năm đêm cả thảy – trên chiếc giường lún chật ních trong phòng trọ của anh, nhưng sự ghê tởm đầy bất ngờ ấy có dư vị chẳng dễ chịu gì cho cam, và dù thời gian trôi qua, nó vẫn chưa nguôi ngoai.

Anh có thể đi, nhưng anh thà gửi cho bố vợ hai đứa cháu ngoại, cô con gái và lời nhắn còn hơn.

Chiếc máy bay Delta 727 dịch khỏi thang lên rồi di chuyển… anh trông thấy Ellie ở cửa sổ đằng trước, vẫy tay loạn xạ. Louis vẫy tay đáp lại, mỉm cười rồi trông thấy ai đó – Ellie hoặc Rachel – bế Gage lên cửa sổ. Louis vẫy tay, Gage cũng vẫy lại – có lẽ cậu bé trông thấy anh, hoặc có lẽ chỉ bắt chước Ellie mà thôi.

“Đưa gia đình tôi thượng lộ bình an đấy,” anh lẩm bẩm, đoạn kéo áo khoác rồi bước ra bãi đậu xe. Gió gào rít phần phật, suýt thổi bay mũ anh đang đội, thành thử anh phải dùng tay giữ rịt lấy. Lục túi tìm chìa khóa để mở cửa xe phía bên ghế lái, anh quay người khi chiếc máy bay cất cánh đằng sau nhà ga, mũi máy bay chĩa thẳng lên bầu trời trong xanh như ngọc, động cơ ầm ầm rền vang.

Cô đơn se sắt – đến độ sống mũi cay cay – Louis vẫy tay lần nữa.

Tâm trạng anh vẫn phủ bóng âu sầu vào tối hôm ấy, lúc băng qua Tuyến số 15 về nhà sau khi làm vài lon bia với ông Jud và bà Norma – bà cụ uống một ly rượu vang, bà được bác sĩ Weybridge cho phép, thậm chí khuyến khích làm vậy. Tối đó, cả ba người nhâm nhi với nhau trong nhà bếp do tình hình thời tiết.

Trước đó, ông Jud đã chất củi vào bếp lò Marek nhỏ, họ quây quần với bia lạnh, lửa ấm, ông Jud kể về chuyện xưa, khi những người da đỏ Micmac ngăn chặn quân đội Anh đổ bộ vào Machias hai trăm năm trước. Ông kể vào thời gian đó, những người Micmac rất đáng sợ, và còn đế thêm ông đoán một số luật sư đất đai của tiểu bang và liên bang đến giờ vẫn khiếp họ một phép.

Đáng lý đêm ấy rất vui, nhưng Louis biết căn nhà vắng tanh vắng ngắt đang chờ anh. Lúc băng qua bãi cỏ, cảm thấy băng giá lạo xạo dưới gót giày, anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên trong nhà. Anh vội vàng chạy vào cửa trước rồi phi như bay qua phòng khách (hất đổ kệ để tạp chí), ào qua bếp đến điện thoại, đôi giày dính băng tuyết trượt trên mặt vải sơn lót sàn. Anh chộp lấy điện thoại.

“A lô?”

“Louis?” Là giọng Rachel, hơi xa cách nhưng hoàn toàn khỏe khoắn. “Mẹ con em đến nơi bình an rồi. Không có vấn đề gì.”

“Tuyệt lắm!” Anh đáp rồi ngồi xuống trò chuyện với cô, lòng thầm nghĩ: Ước gì có mẹ con em ở đây .