← Quay lại trang sách

Chương 23

Chín giờ sáng hôm sau, anh tỉnh giấc. Ánh ban mai ùa vào phòng ngủ qua khung cửa sổ hướng Đông. Điện thoại đang đổ chuông. Louis với tay giật lấy ống nghe. “A lô?”

“Anh à!” Rachel reo lên. “Em đánh thức anh phải không? Em hy vọng vậy.”

“Em đánh thức anh đấy, đồ quỷ sứ,” anh nói và mỉm cười.

“Ối trời, ăn nói thế với vợ thế kia đấy, đồ gấu già hư đốn,” cô đáp. “Hôm qua em gọi cho anh mà không được. Anh qua nhà ông Jud à?”

Anh lưỡng lự trong vỏn vẹn một khắc vi tế.

“Ừ,” anh nói. “Anh làm vài lon với ông. Bà Norma đi dự tiệc Lễ Tạ ơn. Anh cũng tính gọi cho em, nhưng… em biết đấy.”

“Ừ,” cô nói. “Em biết mà.”

Hai vợ chồng nói chuyện một lúc. Rachel cập nhật tình hình gia đình cô, dù thật lòng anh nghe tai này lại lọt tai kia, nhưng anh cũng có chút mở cờ trong bụng khi nghe cô bảo vùng hói trên đầu bố cổ đang lan rộng với tốc độ nhanh hơn.

“Anh muốn nói chuyện với Gage không?” Rachel hỏi.

Louis nở nụ cười. “Ừ, có chứ,” anh đáp. “Nhưng dừng để thằng bé gác máy như hôm nọ nhé.”

Đầu dây bên kia sột soạt một hồi. Anh loáng thoáng nghe thấy Rachel i ới gọi cậu bé đến nói chuyện với anh.

Lúc sau, giọng của Gage vang lên, “Con chào bố.”

“Bố chào con,” Louis vui vẻ nói. “Con sao rồi? Có vui không nào? Con có kéo đổ giá để tẩu thuốc của ông ngoại lần nữa không đấy? Bố mong là có. Khéo cũng đến lúc con phá tanh bành bộ sưu tập tem của ông rồi đấy.”

Gage lại tíu tít thêm khoảng ba mươi giây, thỉnh thoảng chen giữa những ú ớ ậm ừ là từ mà cậu bé gom góp thành vốn từ vựng của mình – Mẹ, Ellie, Ông ngoại, Bà ngoại, ô tô (cậu bé phát âm từ này đúng kiểu dân New England là ô tôôôôôôô , Louis thích thú nhận xét), chậc , và cứt .

Sau một hồi chật vật, Rachel cũng giành được điện thoại từ tay con trong tiếng khóc thét phẫn nộ của Gage và sự thở phào nhẹ nhõm của Louis – anh thương con và nhớ thằng bé da diết, nhưng nói chuyện với một đứa bé chưa tròn hai tuổi cũng hao hao chơi bài với kẻ điên; các lá bài bay tứ phương tám hướng và thỉnh thoảng ta còn hụt điểm.

“Tình hình ở nhà thế nào rồi anh?” Rachel hỏi.

“Ổn em ạ,” Louis đáp, lần này không chút lưỡng lự – nhưng anh ý thức mình đã bước qua lằn ranh kể từ lúc Rachel hỏi đêm qua anh có sang nhà ông Jud không và anh đáp có. Bỗng dưng, lời ông Jud Crandall văng vẳng trong đầu anh: Đất trong tim đàn ông cứng như sỏi đá, Louis ạ. Người ta trồng thứ gì có thể… rồi chăm bón nó. “Chà… có hơi chán một chút nếu em muốn anh nói thật. Anh nhớ em.”

“Ý anh là anh có thể xả hơi không bị phá đám nhưng lại không vui à?”

“Ô, anh thích không gian yên tĩnh,” anh thú nhận, “hẳn rồi. Nhưng qua hai mươi bốn tiếng là anh đã thấy bứt rứt rồi.”

“Con nói chuyện với bố được không ạ?” Giọng của Ellie vang lên.

“Louis ơi? Ellie này.”

“Ừ, em đưa máy cho con đi.”

Anh nói chuyện với Ellie gần năm phút. Cô bé tía lia về con búp bê mà bà ngoại tặng, về lần cô và ông ngoại đi đến bãi nuôi gia súc (“Trời ơi, hôi điếc cả mũi bố ạ,” Ellie kêu ca, còn Louis thầm nhủ trong đầu: Ông ngoại con cũng chẳng thơm tho như hoa hồng đâu, con yêu) , về việc cô bé phụ làm bánh mì, về việc Gage chạy bay chạy biến khỏi Rachel khi mẹ thay bỉm cho. Gage chạy xuống hành lang và ị một bãi ngay lối vào phòng làm việc của ông ngoại ( ối chà, Gage của bố! Louis nghĩ với nụ cười toe hiện lên trên mặt).

Anh cứ tưởng mình có thể qua ải – chí ít là sáng nay – và lúc anh toan nói Ellie đưa máy cho mẹ để anh chào tạm biệt cô thì Ellie hỏi, “Church sao rồi bố? Nó có nhớ con không ạ?”

Nụ cười chợt tắt trên môi Louis, nhưng anh trả lời đầy tự nhiên, tông giọng bình thản đến hoàn hảo: “Bố thấy nó vẫn khỏe như vâm. Đêm qua, bố cho nó ăn món bò hầm còn dư rồi thả cho nó chạy chơi. Sáng nay bố chưa thấy bóng dáng nó, nhưng bố mới dậy tức thì ấy mà.

Ôi trời ơi, mày mà giết người chắc chẳng gớm tay với thái độ lạnh như tiền này. Bác sĩ Creed, lần cuối cùng anh gặp nạn nhân là khi nào? Anh ta đến dùng bữa. Cụ thể là anh ta ăn một đĩa bò hâm. Kể từ đó thì tôi không gặp anh ta nữa.

“Dạ, bố thơm nó một cái giùm con.”

“Khiếp, con tự đi mà thơm nó,” Louis nói, Ellie khúc khích cười.

“Bố muốn nói chuyện với mẹ lại không ạ?”

“Có chứ. Con đưa máy cho mẹ đi.”

Thế là xong. Anh trò chuyện với Rachel thêm vài phút; không ai đả động gì đến chú mèo Church. Hai vợ chồng nói lời yêu thương rồi Louis cúp máy.

“Thế đấy,” anh cất tiếng trong căn phòng trống trải ngập nắng, và có lẽ điều kinh khủng nhất về chuyện này là anh chẳng thấy lấn cấn, cũng chẳng thấy tội lỗi chút nào.