← Quay lại trang sách

Chương 24

Tầm chín giờ rưỡi, Steve Masterton gọi điện rủ Louis lên trường đại học chơi bóng racquet – anh ta mừng rơn nói sân tập đang trống và họ có thể chơi cả ngày nếu muốn.

Louis có thể hiểu sự vui sướng của cậu đồng nghiệp – khi trường đại học hoạt động, danh sách chờ để sử dụng sân tập lắm lúc dài những hai ngày – nhưng anh vẫn từ chối Steve với lý do phải làm nốt bài báo viết dở cho tờ Tạp chí Y dược Đại học.

“Anh chắc chứ?” Steve hỏi lại. “Làm không chơi đánh rơi tuổi trẻ đấy.”

“Lần sau đi,” Louis nói. “Có khi tôi sẽ tham gia.”

Steve đồng ý rồi gác máy. Lần này, Louis chỉ nói dối một nửa; thực sự anh tính viết nốt bài báo với nội dung về chữa trị các bệnh truyền nhiễm như thủy đậu và bệnh tăng bạch cầu đơn nhân nhiễm trùng trong môi trường bệnh xá, nhưng lý do chính anh từ chối lời rủ rê của Steve là vì cả người anh đau nhức ê ẩm. Anh phát hiện ra điều này khi vừa nói chuyện điện thoại xong với Rachel rồi vào nhà vệ sinh để đánh răng. Cơ lưng của anh răng rắc và rên rỉ, hai vai thì sưng do xách xác con mèo trong cái túi rác chết tiệt, cơ đùi sau chẳng khác nào dây đàn ghi ta bị chỉnh ba quãng tám vượt cao độ bình thường. Chúa ơi , anh thầm nghĩ, thế mà trước giờ mình cứ tưởng cơ thể mình rắn chắc lắm . Giờ trông anh sẽ buồn cười lắm, rể và chẳng mà chơi bóng với Steve, hẳn khác gì ông già viêm khớp.

Nhắc đến người già, đêm qua, anh không cuốc bộ vào rừng một mình mà đi với một cụ ông đã chạm ngưỡng 85. Anh tự hỏi không biết ông Jud có đau nhức mình mẩy như anh sáng nay không.

Anh ngồi viết bài báo chừng một tiếng rưỡi nhưng chỉ giậm chân tại chỗ. Không gian trống trải và yên tĩnh khiến anh cứ nôn nao chẳng yên, rốt cuộc, anh cất cuốn tập và bản sao bài báo anh đặt từ Johns Hopkins lên kệ ngay trên máy đánh chữ, mang áo khoác rồi băng qua đường.

Ông Jud và bà Norma không có nhà, nhưng có một phong thư nhét ở cửa ngoài hiện đề tên anh bên trên. Anh lấy nó xuống rồi dùng ngón cái gạt mở bì thư.

Louis,

Ta cùng bà nhà ta đến Bucksport mua sắm và đi xem tủ gỗ ở cửa tiệm Emporium Galorium mà hình như bà Norma đã nhằm nhe cả trăm năm nay. Có thể chúng ta sẽ tạt vào dùng bữa trưa ở McLeod’s rồi chiều muộn mới quay về nhà. Nếu cháu muốn thì tối nay qua nhà ta uống một, hai lon bia nhé.

Gia đình cháu là gia đình cháu, ta không có ý ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, nhưng nếu Ellie là con gái ta, ta sẽ không hấp tấp mà kể cho con bé nghe rằng chú mèo mà nó nuôi đã mất mạng trên đường cao tốc – sao không để cô bé tận hưởng kỳ nghỉ kia chứ Nhân tiện, Louis này, ta cũng sẽ giữ mồm giữ miệng chuyện chúng ta làm tối qua, chí ít là không hé răng ở Bắc Ludlou. Có những người biết về khu chôn cất cổ xưa ấy của người Micmac, và có những người trong thị trấn đã từng chôn thú cưng của họ ở đó… cháu có thể xem đó là một phần của “Nghĩa địa Thú cưng”. Cháu có tin không, có cả một con bò từng được chôn đấy! Ông Zack McGovern già, ngày xưa sống trên đường Stackpole đã chôn con bò thượng hạng Hannatty ở khu đất chôn cất của người Micmac vào năm 1967 hay 1968. Ha ha! Ông ấy kể với ta rằng ông ấy cùng hai người bạn nữa đã khiêng con bò lên tận đó, ta cười thiếu điều thoát vị đĩa đệm! Nhưng dân ở đây không thích bàn về chủ đề này, và họ cũng không thích những ai họ xem là người ngoài” biết về nơi đó, không phải vì những điều mê tín dị đoan này đã tồn tại hơn ba trăm năm (dù thật là thể), mà là vì họ vẫn tin vào những điều mê tín ấy, và họ nghĩ nếu “người ngoài” biết họ tin thì sẽ cười vào mặt họ. Cháu có hiểu điều ta nói không? Ta e là không, nhưng nhìn chung, chuyện là thế. Vậy nên hãy giúp ta một việc là không hé răng về chủ đề này, được chứ.

Chúng ta sẽ bàn kỹ hơn về chuyện này, có thể là tối nay, và lúc đó, cháu sẽ hiểu hơn, nhưng tạm thời, ta muốn nói với cháu rằng hành động của cháu rất đáng tự hào. Ngay từ đầu, ta đã biết cháu đủ sức.

Jud

Tái bút: Bà Norma không biết nội dung lá thư này – ta kể cho bà ấy nội dung khác – và nếu cháu không màng thì ta sẽ giữ mọi chuyện như thế. Trong năm mươi tám năm kết hôn, ta đã nói dối bà Norma nhiều hơn một lần, và ta đoán hẳn đa phần đàn ông không ít lần nói dối vợ, nhưng cháu biết đấy, đa phần bọn họ có thể đứng trước Chúa xưng tội mà chẳng bối rối củi đầu trước Người.

Thôi, tối nay, cháu hãy ghé qua, mình làm vài lon.

J.

Louis đứng trên bậc tam cấp dẫn lên hiên nhà ông Jud và bà Norma – phần hiên hiện giờ trống trơn, bộ bàn ghế bằng mây đầy thoải mái đã cất để chờ xuân sang – cau mày trước lá thư. Không kể với Ellie về chú mèo đã bị chết – ừ thì anh chưa kể. Nhưng ở đó còn chôn những con thú cưng khác là sao? Những điều mê tín dị đoan tồn tại hơn ba trăm năm là thế nào?

… và lúc đó, cháu sẽ hiểu hơn.

Anh khẽ đưa ngón tay lên chạm vào dòng chữ này, và lần đầu tiên, anh cho phép tâm trí mình lần ngược trở lại những điều họ làm đêm hôm trước. Chuyện xảy ra cứ mờ mờ ảo ảo trong ký ức anh, tan chảy như kẹo bông gòn, tựa hồ giấc mơ hoặc tựa hồ hành động khi lâng lâng phê thuốc. Anh nhớ mình đã trèo lên đống cây đổ, nhớ ánh sáng ở đầm lầy có gì đó thật kỳ khôi, sáng rỡ – chưa kể nhiệt độ nơi đó còn ấm hơn năm đến mười độ – song tất cả chẳng khác nào cuộc nói chuyện với bác sĩ gây mê ngay trước khi người này khiến tâm trí ta lịm đi như ngọn đèn tắt phụt.

và ta đoán bắn đa phần đàn ông không ít lần nói dối vợ…

Vợ và cả con nữa, Louis thầm nhủ – nhưng thật kỳ quái khi chừng như ông Jud biết những gì đã xảy ra sáng nay, cả trên điện thoại lẫn trong đầu anh.

Chậm rãi, anh gấp lá thư viết trên một tờ giấy kẻ dòng thẳng thớm như tập giấy nhớ Ngựa Xanh dành cho nam sinh, đoạn nhét nó vào phong bì. Anh nhét nó vào túi rồi băng qua đường về nhà.