← Quay lại trang sách

Chương 25

Chừng một giờ chiều hôm ấy, Church trở về như con mèo trong bài đồng dao. Lúc đó, Louis đang ở trong ga ra, sáu tuần nay, hễ rảnh ra là anh lại bắt tay vào làm bộ kệ khá hoành tráng; anh muốn cất toàn bộ những vật dụng nguy hiểm trong ga ra như lọ đựng dung dịch rửa kính chắn gió, chất chống đông và các dụng cụ sắc nhọn lên kệ sao cho chúng nằm ngoài tầm với của Gage. Anh đang đóng đinh thì Church bước vào, cái đuôi dựng đứng. Louis không đánh rơi búa, cũng chẳng phang trúng ngón tay – trái tim anh giật đánh thịch trong lồng ngực nhưng không lỗi nhịp; bụng anh nóng ran trong chốc lát rồi nguội lại ngay, tựa hồ dây tóc bóng đèn sáng quá mức trong thoáng chốc rồi tắt ngóm. Về sau, anh tự nhủ với bản thân chừng như anh đã dành cả buổi sáng thứ Sáu sau ngày Lễ Tạ ơn đầy nắng ấy đợi Church trở về; chừng như sâu thẳm, căn cơ trong tâm trí, anh hiểu ý nghĩa của chuyến đi đến khu chôn cất của người Micmac mà họ thực hiện đêm đó.

Anh cẩn thận đặt búa xuống, nhổ mấy cây đinh ngậm trên môi vào lòng bàn tay rồi vứt chúng vào túi tạp dề lao động. Anh bước đến chỗ Church rồi bế nó lên.

Sức nặng của sinh vật sống, anh nghĩ một cách hào hứng méo mó. Nó nặng đúng bằng trước lúc bị xe tông. Đây là khối lượng của sinh vật sống. Trong túi, nó nặng hơn nhiều. Lúc chết, nó nặng hơn nhiều.

Lần này, trái tim anh giật mạnh hơn — thiếu điều nhào ra khỏi lồng ngực – và trong thoáng chốc, ga ra như nhòa đi trước mắt.

Church cụp tai ra sau và cho phép anh bế nó. Louis đưa nó ra chỗ có ánh nắng mặt trời rồi ngồi xuống bậc tam cấp. Chú mèo đòi được thả xuống nhưng Louis vuốt ve và đặt nó trong lòng. Trái tim anh đã đập bình thường trở lại.

Anh nhẹ nhàng mò tay vào khoảng lông rậm rì trên cổ Church, nhớ lại cảnh đầu nó ngoẹo hẳn sang bên như không xương do gãy cổ đêm hôm trước. Giờ thì anh chỉ sờ thấy cơ và gân dẻo dai. Anh bế chú mèo lên cao và nhìn thật kỹ mũi của nó. Thứ anh trông thấy khiến anh vội vàng thả con mèo xuống bãi cỏ và đưa một tay lên che mặt, hai mắt nhắm nghiền. Cả thế gian như mờ đi, chao đảo, chòng chành đến chóng mặt – anh nhớ mình hay bị thế này sau khi bù khú thâu đêm suốt sáng, ngay trước lúc chuẩn bị nôn thốc nôn tháo.

Trên mõm của Church bê bết máu khô, dính trên những cọng lông dài là hai mảnh nhựa xanh bé xíu. Đó là mảnh túi rác Hefty.

Chúng ta sẽ bàn kỹ hơn về chuyện này, và lúc đó, cháu sẽ hiểu hơn…

Ôi Chúa ơi, không muốn nhưng chưa gì anh đã hiểu bao nhiêu là điều rồi.

N ếu có cơ hội chắc mình tìm đường vào nhà thương điên gần nhất quá, Louis thầm nghĩ.

Anh để Church bước vào nhà, lấy chiếc đĩa xanh, mở hộp Thức ăn cho mèo cá ngừ và gan. Khi anh múc thức ăn màu xám nâu ra khỏi hộp, Church rên gừ gừ rồi cứ thế cọ người vào mắt chân của Louis. Cảm nhận thân thể con mèo khiến Louis nổi da gà, anh phải cắn răng thật chặt để không đá bay nó đi chỗ khác. Chẳng hiểu sao phần lông rậm rì của nó lại trơn đến thế, dày đến thế – nói tóm lại là đáng tởm đến thế. Louis chợt nhận ra anh không muốn chạm vào Church thêm lần nào nữa.

Khi anh cúi xuống đặt đĩa thức ăn lên sàn, Church bước ngang qua anh đến chỗ cái đĩa, và Louis dám thề anh ngửi thấy mùi đất ngai ngái – như thể nó đã ám mùi vào lông con mèo.

Anh lùi lại quan sát con mèo ăn. Anh có thể nghe thấy tiếng nó chóp chép – ngày trước Church có nhai chóp chép như vậy không nhỉ? Có lẽ có, chỉ là Louis không để ý mà thôi. Nhưng bất kể thế nào, âm thanh ấy thật gớm ghiếc. Tởm quá, Ellie sẽ nói như vậy cho mà xem.

Đột nhiên Louis quay người bước lên tầng. Vài bước đầu, anh chỉ đi từ từ, nhưng lên hết cầu thang, anh thiếu điều co giò chạy. Anh cởi đồ, vứt toàn bộ quần áo vào khay giặt dù sáng hôm đó, anh mới thay đồ một lượt từ trong ra ngoài. Anh xả nước nóng vào bồn, vặn nhiệt độ cao nhất có thể rồi nhảy vào ngâm mình.

Hơi nước bốc lên xung quanh, và anh có thể cảm thấy nước nóng tác động vào các cơ, khiến chúng giãn ra. Bồn nước nóng cũng giúp đầu anh bớt căng như dây đàn. Đến lúc nước bắt đầu nguội, anh thấy chóng mặt và tương đối bình tâm.

Con mèo quay về rồi, cứ như con mèo trong bài đồng dao, ờ, nhưng vậy thì sao, có gì ghê gớm.

Hóa ra tất cả chỉ là nhầm lẫn. Chẳng phải đêm qua, anh đã nhủ thầm trong bụng Church trông nguyên vẹn đến đáng kinh ngạc và chẳng xây xát gì dù bị xe tải đâm đó sao?

Cứ nhớ lại mấy con chuột chủi, chó mèo mày thấy nằm thống công trên dường cao tốc mà xem, anh nghỉ, cơ thể chúng nát bấy, ruột gan phèo phổi nhảy nhoét ra ngoài còn gì. Chao ôi rực rở, như London Wanuright hát trong bài về con chồn hôi bị cán trên đường. [13E]

Giờ thì hai năm rõ mười rồi. Church bị xe đâm bất tỉnh. Con mèo anh xách lên khu chôn cất cổ của người Micmac mà ông Jud dẫn đi bị ngất chứ chưa chết. Chẳng phải người ta bảo mèo có chín mạng đó sao? Tạ ơn Chúa, anh chưa hé răng với Ellie! Con bé không cần phải biết Church đã thập tử nhất sinh như thế nào.

Vết máu trên mõm và khoang ngực của nó… cái cổ bị vẹo…

Nhưng anh là bác sĩ cho người chứ có phải bác sĩ thú y đâu. Anh chẩn đoán sai, vậy thôi. Tình hình lúc đó cũng không thuận lợi để kiểm tra kỹ, anh ngồi chồm hổm trên bãi cỏ nhà ông Jud trong nhiệt độ âm sáu độ C, trời thì tranh tối tranh sáng. Chưa kể anh còn mang găng tay. Có lẽ là…

Một cái bóng dị dạng to kênh xuất hiện trên bức tường lát gạch của nhà vệ sinh, tựa hồ đầu con rồng nhỏ hay con rắn gớm ghiếc; đoạn thứ gì đó khẽ chạm vào vai trần của anh rồi trượt xuống. Louis giật nảy mình đẩy kích động, nước văng tung tóc khỏi bồn và làm ướt tấm thảm kê. Vừa rúm người vừa quay đầu lại, anh nhìn chăm chăm vào đôi mắt vàng xanh dùng dục của chú mèo mà con gái anh nuôi đang ngồi trên bệ xí.

Church cứ chầm chậm lắc lư từ trước ra sau như say rượu. Louis nhìn mà khiếp đảm, tiếng hét ghìm trong miệng nhờ hai hàm răng cắn chặt. Church chưa bao giờ như thế này – nó chưa bao giờ lắc lư như con rắn tìm cách thôi miên con mồi như vậy – bất kể là trước hay sau khi bị thiến. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh thoảng băn khoăn suy nghĩ rằng đây là một con mèo khác, bề ngoài trông giống mèo của Ellie mà thôi, tình cờ lang thang vào ga ra trong lúc anh đang lắp kệ, còn Church thật vẫn nằm yên trong lòng đất, dưới ụ đá, trên ngọn đồi sâu trong rừng. Nhưng bộ lông của nó giống y… cả cái tai rách… và bên chân trông như bị gặm kia. Lúc cả gia đình ở căn nhà nhỏ ngoại ô, Ellie đã đóng sập sửa sau vào cái chân này, khi đó, Church còn bé xíu.

Phải, đây là Church.

“Đi ra khỏi đây,” Louis khàn khàn thều thào với nó.

Church chằm chằm nhìn anh thêm một khắc – Chúa ơi, mắt nó khác quá, chẳng rõ là gì nhưng khác quá – rồi nhảy khỏi bệ xí. Nó đáp xuống đất trong bộ dạng không hề duyên dáng như mèo thường thể hiện. Nó loạng choạng, hai chân sau đập vào bồn rồi đi ra ngoài.

Đừng gọi nó là chú mèo nữa, Louis nghĩ. Là “nó” thôi. Đừng quên nó đã bị thiến rồi.

Anh ra khỏi bồn tắm rồi vội vàng, bối rối lau người. Anh cạo râu và mặc đồ gần xong thì bỗng dưng chuông điện thoại inh ỏi vang lên trong căn nhà trống trải. Nghe thấy tiếng chuông reo, đầu óc Louis quay cuồng, mắt trợn tròn, hai tay giơ lên. Anh từ từ buông tay xuống. Tim đập thình thịch. Cơ bắp ngập trong adrenalin.

Người gọi đến là Steve Masterton, rủ rê anh đi đánh bóng racquet lần nữa, và Louis đồng ý gặp anh ta ở Phòng Gym Tưởng niệm sau một tiếng đồng hồ. Anh không dư dả thời gian cho lắm, chưa kể, anh chẳng có lòng dạ nào để chơi bóng, nhưng anh phải ra khỏi nhà. Anh muốn tránh xa con mèo, thứ sinh vật kỳ dị đáng lý ra không nên có mặt ở đây.

Vội vội vàng vàng, anh đóng thùng áo sơ mi, nhét quần đùi, áo thun và khăn vào túi rồi bước xuống cầu thang.

Church đang nằm trên bậc thang thứ tư từ dưới đếm lên. Louis vấp phải con mèo, suýt nữa ngã nhào đầu. May sao anh chộp được tay vịn và không đập mặt xuống sàn.

Anh đứng dưới chân cầu thang, thở hổn hển, trống ngực đổ dồn, adrenalin dâng lên đầy khó chịu khắp cơ thể.

Church đứng dậy, duỗi người… và dường như nó nhe nhởn cười với anh.

Louis rời nhà. Đáng lý anh phải tống cổ nó ra ngoài, anh biết vậy nhưng không làm thế. Phút giây ấy, anh không nghĩ mình đủ can đảm chạm vào nó.