← Quay lại trang sách

Chương 27

Louis không hề hay biết mình đã ngà ngà say cho đến khi anh bước vào trong ga ra nhà mình.

Bên ngoài chỉ có ánh sao và vầng trăng lạnh lẽo. Ánh sáng không đủ mạnh để bóng đổ nhưng căng mắt ra thì vẫn thấy lờ mờ. Nhưng khi bước vào ga ra, anh như kẻ mù. Có công tắc đèn ở đâu đó, song anh mà nhớ vị trí của nó thì anh xin đâm đầu xuống đất. Anh lần mò từ từ, loạt soạt khua chân, đầu óc quay cuồng, chuẩn bị tinh thần nứt đầu gối, hoặc vấp phải món đồ chơi nào đó, được dịp hết hồn vì nó bể hoặc rơi lên người anh. Chiếc xe đạp Schwinn nho nhỏ của Ellie với hai bánh phụ màu đỏ. Hoặc xe tập bò Crawly-Gator của Gage.

Con mèo đâu rồi? Anh có để nó trong nhà không nhỉ?

Chẳng biết thế nào, anh lại đi chệch hướng và đâm sầm vào tường. Một mảnh gỗ cắm thẳng vào lòng bàn tay khiến anh ré lên “Khốn kiếp!” trong bóng tối, và sau khi thốt ra, anh nhận thấy tiếng nói của mình mang âm hưởng sợ hãi hơn là tức giận. Cả ga ra như vừa lén lút đảo một trăm tám mươi độ. Giờ thì không chỉ công tắc điện mà anh chẳng xác định nổi vị trí của bất cứ thứ gì nữa, kể cả cánh cửa dẫn vào nhà bếp.

Anh bắt đầu bước tiếp, di chuyển thật chậm, lòng bàn tay nhói đau. Bị mù là thế này đây , anh thầm nghĩ, và nó gợi cho anh nhớ lại buổi biểu diễn của Stevie Winder mà anh và Rachel cùng đi – khi nào ấy nhỉ? Sáu năm trước? Đúng rồi, nghe khó tin nhưng thời gian trôi vèo vèo. Lúc đó, vợ anh đang mang bầu Ellie. Hai nhân viên đã đưa Wonder đến chiếc đàn, dẫn ông bước qua đống dây cáp bò lổn nhổn trên sân khấu để ông không vấp. Và sau đó, khi ông đứng dậy để nhảy với một cô ca sĩ hát bè, cô này cẩn thận dìu ông đến một khoảng trống trên sàn. Louis nhớ lúc đó mình đã trầm trồ rằng ông nhảy đẹp quá. Ông nhảy rất hay, nhưng ông cần một bàn tay dẫn ông đến nơi ông có thể tự do nhún nhảy.

Phải chi giờ có một bàn tay dẫn mình đến cửa nhà bếp nhỉ? Anh nghĩ… rồi chợt rùng mình.

Giả như có bàn tay không dưng thò ra từ màn đêm rồi kéo anh đi, chắc anh sẽ hét thất thanh mất – hét như chưa bao giờ được hét là đẳng khác.

Anh đứng yên, trống ngực đập dồn. Thôi nào, anh trấn an bản thân. Thôi trò thần hồn nát thần tính đi, nào nào…

Con mèo khốn kiếp kia đâu nhỉ?

Và rồi anh tông phải thứ gì đó, hóa ra là cản sau chiếc Civic, cơn đau chạy dọc người anh từ ống quyển bị trầy làm anh ứa lệ. Anh chộp lấy chân xoa lấy xoa để, đứng một chân như con diệc, nhưng chỉ ít giờ thì anh biết anh đang ở đâu, vị trí những thứ trong ga ra tượng hình trở lại trong đầu anh, ngoài ra, mắt anh dần điều tiết với bóng tối, sắc tố tía nhạy cảm với ánh sáng yếu đã xuất chiêu. Giờ thì anh nhớ anh để con mèo trong nhà, vì anh không muốn chạm vào nó, nhặt nó tống ra ngoài, với lại…

Đúng lúc ấy, thân thể nóng bừng đầy lông của Church vờn vào mắt cá chân của anh như xoáy nước nóng tầm thấp cùng cái đuôi kinh khủng cuộn quanh bắp chân anh như con rắn siết mồi, để rồi Louis hét toáng lên; anh mở miệng hết cỡ và thét thật to.