Chương 28
“Bố ơi! ” Ellie ỏm tỏi.
Cô bé chạy từ máy bay về phía anh, lao qua các hành khách đang xuống máy bay như tiền vệ chính đang bảo vệ bóng bầu dục. Đa phần các vị khách đều đứng sang một bên, miệng nhoẻn cười. Louis thấy hơi ngượng trước thái độ của cô bé, nhưng anh cũng cảm nhận được nụ cười ngớ ngẩn rộng đến mang tai đang hiện lên trên khuôn mặt của mình.
Rachel bế Gage trên tay, và cậu bé trông thấy Louis khi Ellie hét toáng. “ Bố !” Cậu bé sung sướng la lên rồi ngọ nguậy trong tay Rachel. Cô mỉm cười ( có phần mệt mỏi , Louis nghĩ) rồi thả thằng bé xuống đất. Cậu bé lẫm chẫm chạy theo Ellie, đôi chân cứng cáp lạch bạch vội vã. “Bố! Bố!”
Louis kịp để ý Gage đang mặc bộ quần yếm mà anh chưa thấy lần nào — xem ra đây là món quà của ông ngoại. Và rồi Ellie tông rầm vào anh, vít lên người anh như trèo cây.
“Con chào bố!” Cô bé la to rồi vui sướng vung tay đập vào má anh mạnh đến độ tai anh lùng bùng suốt mười lăm phút sau đó.
“Chào con yêu,” anh nói rồi cúi xuống đỡ Gage. Anh bế con lên và ôm cả hai đứa. “Thấy các con bố vui quá.”
Rachel đi đến chỗ anh, một bên vai quảng túi du lịch và túi xách, vai còn lại quàng túi đựng tã của Cage (dòng chữ CON SẼ LỚN NHANH NHƯ THỔI được in trên rìa, lời nhắn nhủ có lẽ để làm vui lòng các ông bố bà mẹ hơn là đứa trẻ mang tã). Nhìn có trông như nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp sau chuyến tác nghiệp dài và tối tăm mặt mũi.
Louis khom người giữa hai con rồi trao cho có nụ hôn lên môi. “Chào vợ.”
“Chào bác sĩ,” cô nói và mỉm cười.
“Trông em tả tơi thể.”
“Em tả tơi thật mà. Ba mẹ con đến Boston bình an vô sự. Đổi máy bay cũng không có vấn đề. Cất cánh cũng không sao. Nhưng khi máy bay vừa bay trên thành phố, Gage nhìn xuống và reo ‘Đẹp, đẹp, rồi mở van xả nước.”
Louis rên rỉ. “Ôi Chúa ơi.”
“Em phải thay tã cho con trong nhà vệ sinh,” cô kể. “Em nghĩ chắc con không bị virus hay gì đâu. Thằng bé chỉ bị say máy bay thôi.”
“Thôi, mình về nào,” Louis nói. “Anh làm sẵn thịt hầm cay trên lò rồi.”
“Hầm cay! Hầm cay!” Ellie ré vào tai Louis, vừa sung sướng vừa hứng khởi.
“Hàm cay! Hàm cay!” Gage gào vào tai bên kia, chỉ ít nó cũng cần bằng tình trạng lùng bùng.
“Đi nào,” Louis giục. “Mình đi lấy va li rồi rời khỏi đây thôi.”
“Bố ơi, Church sao rồi?” Ellic hỏi khi anh để con xuống. Louis cũng lường trước con gái sẽ hỏi câu đó, nhưng anh không ngờ khuôn mặt Ellie lại sa sầm, cả đôi mắt xanh đen cũng ánh lên lo lắng. Louis cau mày rồi liếc nhìn qua Rachel.
“Cuối tuần, con bé tỉnh giấc và thét ầm ĩ,” Rachel khẽ nói. “Nó gặp ác mộng anh ạ.”
“Con mơ thấy Church bị xe cán,” Ellie kể.
“Em đoán nguyên nhân là do con ăn quá nhiều sandwich gà tây sau một hôm tiệc tùng,” Rachel giải thích. “Con bé còn bị cả tiêu chảy nữa. Anh nói cho con yên tâm đi, Louis, và mình ra khỏi sân bay thôi. Tuần qua, em nhìn đủ số sân bay cho ít nhất năm năm rồi.”
“Sao thế, Church vẫn khỏe, con yêu, Louis nói chậm rãi.
Phải, nó khỏe mà. Nó nằm trong nhà cả ngày và giương đôi mắt đục ngầu kỳ dị nhìn quanh – như thể nó trông thấy thứ gì đó đã tước gần hết trí khôn mà một con mèo sở hữu. Nó khỏe như vâm. Tối đến bố dùng cây chổi hất nó ra vì bố không thích chạm vào nó. Bố cứ thế lấy chổi quét nó, thế là nó đi ra. Hôm nọ, bố vừa mở cửa, Ellie ạ, thì thấy nó ngậm con chuột — hoặc phần xác còn lại của con chuột. Nó bươi ruột gan ra làm bữa sáng. Và nhân tiện nhắc tới bữa sáng, hôm đó bố chẳng nuốt nổi. Còn lại thì…
“Nó vẫn khỏe.”
“Ồ,” Ellie nói, hai hàng lông mày giãn ra. “Ồ, tốt quá. Lúc nằm mơ, con cứ đinh ninh là Church đã chết.”
“Thế à?” Louis hỏi và mỉm cười. “Giấc mơ quả là thứ kỳ khôi nhỉ?”
“Dắc mơ!” Gage hét ầm lên – cậu bé đã đến giai đoạn bắt chước như vẹt mà Louis vẫn nhớ từ thời Ellie. “Dắc mơơơơơơ!” Cậu giật tóc Louis mạnh đến độ anh chảy cả nước mắt.
“Đi nào cả nhà,” Louis nói, rồi cả gia đình bước đến khu vực để hành lý.
Họ đi đến chỗ xe ô tô trong bãi đậu xe thì Gage bắt đầu bi bô “Đẹp, đẹp,” bằng giọng nấc cục nghe rất kỳ cục. Lần này, cậu bé bĩnh đầy lên người Louis, trong khi anh đang diện quần dệt kim đôi mới tinh nhân dịp đoàn tụ ở sân bay. Rõ ràng Gage tưởng đẹp là mật mã mang nghĩa Giờ con phải ói, xin lỗi, né ra giùm con.
Hóa ra cậu bé bị nhiễm virus thật.
Cả gia đình chạy từ sân bay Bangor được khoảng hai mươi bảy ki-lô-mét về nhà ở Ludlow thì Gage bắt đầu có dấu hiệu phát sốt và rơi vào tình trạng li bì, khó chịu. Louis lùi xe vào ga ra, và từ khóe mắt, anh trông thấy Church lượn lờ dọc bờ tường, đuôi vểnh lên, đôi mắt kỳ dị dán vào xe. Nó mất dạng vào ánh chiều tà dần tắt, và giây sau, Louis thấy thêm xác một con chuột phơi ruột bên cạnh ngăn kệ xếp bốn lốp xe mùa hè – trong lúc Rachel và hai con vắng nhà, anh đã tranh thủ thay lốp mùa đông. Nội tạng của con chuột ánh lên hồng tươi trong không gian mờ tối của ga ra. Cái đầu đã không cánh mà bay.
Louis vội ra khỏi xe và cố tình tông vào đống lốp xếp chồng lên nhau như những thẻ bài màu đen. Hai lốp trên cùng đổ ập xuống, che xác con chuột. “Ối chà,” anh thốt lên.
“Bố hậu đậu quá,” Ellie trêu anh.
“Đúng thật,” Louis cuống cuồng đáp đầy vui tươi. Anh cảm thấy anh cũng muốn nói Đẹp, đẹp và nôn thốc nôn tháo mọi thứ ra ngoài. “Bố hậu đậu thật.” Trước khi từ cõi chết trở về, anh nhớ Church chưa từng giết con chuột nào; thỉnh thoảng nó dồn chuột vào góc vờn tới vờn lui với hồi kết hẳn sẽ đầy tanh bành, nhưng anh hoặc Ellie hoặc Rachel luôn can thiệp trước khi mọi chuyện đi quá giới hạn. Anh biết sau khi bị thiến, nếu được cho ăn đầy đủ, mèo sẽ chẳng buồn động tay động chân mà chỉ ném cho con chuột cái nhìn hứng thú.
“Anh định đứng đó mơ mộng hay giúp em với cậu nhóc này đây?” Rachel hỏi. “Hạ phàm từ Hành tinh Mongo đi, bác sĩ Creed. Người Trái đất cần bác sĩ.” Giọng cô có vẻ mệt mỏi và gai góc.
“Xin lỗi em yêu,” Louis nói. Anh vòng qua để bế Gage, người cậu bé nóng rẫy như than trên lò.
Thế là buổi tối hôm ấy, chỉ có ba người bọn họ thưởng thức món Thịt Hầm Cay Phương Nam trứ danh của Louis; Gage nằm trên ghế số pha phòng khách; sốt bừng bừng và xụi lơ, vừa tu bình canh gà để nguội vừa xem phim hoạt hình trên ti vi.
Sau bữa tối, Ellie ra cửa ga ra gọi Church. Lãnh nhiệm vụ rửa chén trong lúc Rachel xếp đồ từ va li, Louis hy vọng con mèo không xuất hiện nhưng nó vẫn đến – nó bước đi với dáng điệu lảo đảo chậm chạp, và nó xuất hiện gần như ngay lập tức, tựa hồ nó – tựa hồ thứ đó – đã rình mò bên ngoài từ nãy đến giờ. Rình mò . Từ này ngay lập tức hiện lên trong đầu anh.
“Church!” Ellie ré lên. “Chào Church!” Cô bé nhấc con mèo lên và ôm vào lòng. Louis theo dõi từ khóe mắt; hai tay đang mò mẫm đáy bồn rửa xem còn món đồ nào sót lại hay không bỗng cứng đờ. Anh trông thấy khuôn mặt mừng rỡ của Ellie dần chuyển sang bối rối. Con mèo nằm im trong vòng tay cô bé, tai cụp ra mắt dán vào đối phương.
Sau hồi lâu – Louis cảm nhận nó lâu kinh khủng – cô bé đặt Church xuống. Con mèo bước vào phòng ăn mà chẳng buồn quay đầu nhìn lại. Thứ hành hình đám chuột, Louis vẩn vơ nghĩ. Chúa ơi, đêm đó, mình đã làm gì vậy?
Anh cố công nhớ lại những ký ức xa xôi, mờ mịt và cách trở, giống như cái chết khủng khiếp của Victor Pascow trên sàn phòng tiếp tân của bệnh xá. Anh có thể hồi tưởng lại gió nổi từng đợt trên bầu trời cũng như tuyết trắng ánh lên lấp lánh đằng sau khu đất dẫn vào rừng. Nhưng chỉ có vậy mà thôi.
“Bố ơi?” Ellie khẽ hỏi, giọng trầm trầm.
“Sao thế Ellie?”
“Church có mùi lạ lắm.”
“Vậy à?” Louis hỏi lại, cẩn trọng giữ giọng mình bình thản.
“Dạ!” Ellie reo lên bối rối. “Dạ, mùi lạ lắm! Trước giờ nó chưa bao giờ có mùi như vậy! Nó có mùi như… nó có mùi như ị đùn ấy!”
“Chà, chắc nó lăn lộn đâu đó cũng nên, con yêu,” Louis đáp. “Hôi thì hôi nhưng sẽ bay mùi ấy mà.”
“Con mong là vậy,” Ellie bắt chước giọng bà già hài hước. Cô bé bỏ đi.
Tìm thấy cái nĩa cuối cùng, Louis rửa rồi giật nút. Anh đứng ở bồn, đưa mắt nhìn ra màn đêm trong khi nước rửa chén đầy bọt chảy xuống ống kêu ùng ục.
Khi tiếng thoát nước dừng lại, anh có thể nghe thấy tiếng gió ào ào ngoài kia, hun hút, hoang dại, thốc từ phương Bắc, gọi mời mùa đông, để rồi anh nhận ra anh sợ, sợ một cách chân phương, ngu xuẩn, như một người cảm thấy sợ khi bỗng dưng mây ở đâu ùa đến chắn hết vầng dương, và đâu đó, âm thanh tích tắc vang lên mà ta chẳng biết là gì.
“Ba mươi chín độ C?” Rachel hỏi. “Chúa ơi, Lou! Anh chắc chứ?”
“Thằng bé bị nhiễm virus,” Louis đáp. Anh cố không để giọng nói gần như trách cứ của Rachel nghiến vào tai. Cô đang mệt. Ngày hôm nay quả là một ngày dài với cô, cô bay cả nửa đất nước cùng hai đứa con, đã mười một giờ đêm mà ngày còn chưa kết thúc. Ellie đang ngủ say trong phòng. Gage nằm trên giường của hai vợ chồng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Louis cho con trai uống Liquiprin vào một tiếng trước. “Đến sáng là aspirin sẽ giúp con hạ sốt, em ạ.”
“Anh không định cho con uống thêm ampicillin hay gì sao?”
Louis kiên nhẫn giải thích, “Nếu con mình bị cúm hay viêm họng do liên cầu khuẩn, anh sẽ cho con dùng. Nhưng thằng bé không bị loại này mà là nhiễm virus, thuốc không có tác dụng gì với virus đâu. Nó chỉ khiến thằng bé đi cầu và lại càng mất nước thôi.”
“Anh có chắc đó là virus không?”
“Chậc, nếu em muốn hỏi thêm bác sĩ khác thì cứ việc,” Louis bật lại.
“Việc gì anh phải hét lên với em như thế!” Rachel gào lên.
“Anh có hét đâu!” Louis lớn tiếng đáp.
“Anh có,” Rachel bắt đầu, “anh đã h-h-hét…” Miệng cô run rẩy, cô phải đưa tay lên mặt. Trông thấy bọng mắt nâu xám sâu hoắm dưới mắt vợ, Louis chợt cảm thấy xấu hổ khủng khiếp.
“Anh xin lỗi,” anh nói rồi ngồi xuống cạnh cô. “Chúa ơi, anh không biết anh giở chứng gì nữa. Anh thành thật xin lỗi, Rachel ạ.”
“Không phàn nàn, không giải thích,” cô nói và mỉm cười mệt mỏi. “Có lần anh bảo em thế còn gì? Chuyến đi cực quá. Và em sợ anh sẽ nổi trận lôi đình khi nhìn vào ngăn kéo quần áo của Gage. Em nghĩ có lẽ em nên thú thật với anh lúc này, trong lúc anh đang mềm lòng với em.”
“Nổi trận lôi đình gì kia?”
Cô cười yếu ớt. “Bố mẹ em mua cho thằng bé mười bộ đồ mới. Hôm nay, con mặc một trong số chúng đáy.”
“Anh cũng để ý con mặc đồ mới,” anh gọn lỏn.
“Em biết anh để ý mà,” cô đáp và cau mày làm mặt xấu khiến anh phì cười, dù anh chẳng có tâm trạng cười chút nào. “Và sáu chiếc váy mới cho Ellie.”
“Sáu cái váy!” Anh nói, chật vật mãi mới không gào lên. Bỗng dưng anh thấy phẫn nộ – phẫn nộ đến điên người và tổn thương không tài nào lý giải. “Rachel, tại sao? Sao em lại để ông ấy làm thế. Mình không cần… mình có thể mua… ”
Anh bỏ lửng. Cơn giận khiến anh không nói nổi thành lời, trong một khắc, anh trông thấy hình ảnh bản thân xách xác con mèo của Ellie đi qua khu rừng, chuyển túi nhựa từ tay này sang tay kia… trong lúc đó, lão già chết dịch Irwin Goldman của Lake Forest lại khôn lỏi mua chuộc con gái anh bằng cách xuất chiêu cuốn sổ séc đẳng cấp thế giới cùng cây bút máy nổi tiếng thế gian.
Suýt chút nữa, anh cảm thấy mình đã chực thét lên: Ông ta mua cho con bé sáu cái váy, còn tôi đã đưa con mèo chết toi của nó từ cõi chết trở về đấy, thế ai thương nó hơn?
Anh gằn những lời ấy xuống. Không đời nào anh có thể thốt ra. Không bao giờ.
Cô khẽ chạm vào cổ anh. “Louis,” cô ôn tồn. “Là cả hai cụ cùng mua. Em xin anh, hãy thử nhìn một lần. Xin anh đấy. Hai ông bà thương cháu, mà chẳng mấy khi được gặp. Bố mẹ em đang già đi. Louis, anh sẽ khó lòng nhận ra bố em. Em nói thật đấy.”
“Không nhận ra mới lạ,” Louis lầm bầm.
“Em xin anh. Anh hãy thử nhìn một lần. Hãy thử mở lòng. Như thế chẳng khiến anh mất mát tổn thương gì.”
Anh đau đáu nhìn cô. “Có đấy,” đoạn anh lên tiếng. “Đáng lý không có, nhưng lại có đấy.”
Cô mở miệng toan trả lời, nhưng đúng lúc đó, Ellie ré lên từ phòng riêng: “Bố ơi! Mẹ ơi! Có ai không!”
Rachel đứng dậy nhưng Louis kéo cô ngồi lại. “Em ở lại với Gage đi. Anh qua xem.” Anh nghĩ anh biết vấn đề là gì. Nhưng anh đã để con mèo ở ngoài rồi mà, mẹ kiếp; sau khi Ellie vào giường, anh nhìn thấy nó ở trong bếp ngửi ngửi đĩa thức ăn của nó nên đã tống cổ con mèo ra ngoài. Anh không muốn nó ngủ với cô bé. Từ nay về sau khi không. Những lo nghĩ về bệnh tật đan xen với ký ức về nhà tang lễ của cậu Carl hiện lên trong đầu khi anh nghĩ đến chuyện Church ngủ trên giường Ellie.
Con bé sẽ phát hiện có điều gì đó không ổn và Church đã xuống cấp so với ngày xưa.
Rõ ràng anh đã tống khứ con mèo ra ngoài, thế mà khi anh bước vào, Ellie ngồi trên giường, lơ mơ ngái ngủ, còn Church thì nằm ườn trên khăn trải giường, trông chẳng khác nào con dơi. Mặt nó theo láo, mơ màng ngu ngơ dưới ánh đèn hắt từ hành lang.
“Bố ơi, bố đem nó ra ngoài di,” Ellie gần như rên rỉ. “Nó hôi không chịu được.”
“Suỵt, Ellie, đi ngủ đi,” Louis nói, tự thấy bất ngờ với giọng nói của chính mình. Nó gợi cho anh nhớ đến buổi sáng sau lần anh mộng du, sau khi Pascow qua đời. Tới bệnh xá, anh vội vã vào nhà vệ sinh để xem bộ dạng mình trong gương, bởi anh dám chắc trông anh tàn tạ lắm. Thế mà trông anh ổn ra phết. Đủ khiến anh tự hỏi bao nhiêu người ngoài kia đang đi đi lại lại với những bí mật khủng khiếp dồn nén bên trong.
Mà đây còn chẳng phải bí mật, mẹ kiếp! Chỉ là một con mèo thôi!
Nhưng Ellie nói đúng. Nó hôi đến điếc cả mũi.
Anh đưa con mèo ra khỏi phòng cô bé và bế nó xuống tầng dưới, cố thở bằng đường miệng. Có những thứ mùi hôi hám hơn; nói thẳng ra thì mùi phân xú uế hơn nhiều. Một tháng trước, họ hút bể phốt, và ông Jud đã phải thốt lên lúc ông đi qua để xem Cha con nhà Puffer bơm bể phốt, “Chẳng phải nước hoa Chanel Số Năm, Louis nhỉ?” Mùi vết thương bị hoại tử – ông bác sĩ Bracermunn ở trường y hay gọi nó là “thịt nóng” – cũng tệ hơn. Ngay cả mùi từ bộ lọc khí thải của chiếc Civic khi nó nằm phủ bụi trong ga ra một thời gian dài cũng hôi hơn.
Nhưng thứ mùi này thuộc dạng hôi khủng khiếp chứ chẳng vừa, Mà con mèo vào bằng cách nào kia chứ? Trước đó, anh đã để nó ở ngoài, anh dùng cây chổi hất nó ra trong lúc ba thành viên trong gia đình nhà anh ở tầng trên. Đây là lần đầu tiên anh thực sự ôm con mèo kể từ ngày nó sống dậy, tức gần một tuần trước. Nó nóng rẫy trong tay anh, như một thứ bệnh tật âm ỉ, và Louis tự hỏi: Mày tìm được lỗ nào để chui rúc vậy, đồ quỷ sứ.
Anh chợt nghĩ về giấc mơ đêm đó – Pascow đi xuyên qua cánh cửa giữa nhà bếp và ga ra.
Có thể chẳng có lỗ nào. Có thể nó đi xuyên qua cửa như u linh.
“Bó tay,” anh thì thầm lớn tiếng, và giọng anh hơi khàn.
Louis cứ tưởng con mèo sẽ ngọ nguậy trong tay rồi cào cấu anh. Thế mà Church chỉ như tượng, tỏa ra thứ nhiệt ngu độn và mùi hôi dơ dáy, nhìn chằm chằm vào mặt Louis như thể đọc được suy nghĩ đằng sau đôi mắt anh.
Anh mở cửa, thả con mèo vào ga ra hơi mạnh tay. “Đi đi,” anh nói. “Giết thêm con chuột hay gì đi.”
Church đáp xuống lảo đảo, hai chân sau co lại rồi sụp xuống. Chừng như nó bắn cho Louis một ánh nhìn đầy căm ghét gớm guốc xanh lè. Đoạn nó loạng choạng bước đi khuất dạng.
Chúa ơi, ông Jud, anh nghĩ, nhưng ước gì ông đã không nói ra.
Anh bước đến bồn rửa chén chà thật mạnh cánh tay như thể rửa tay trước khi phẫu thuật. Chúng ta làm điều đó vì nó chi phối chúng ta… Ta bịa ra lý do… tưởng chừng lý do ấy là tốt… nhưng đa phần ta làm vậy vì ta đã từng đến đó, nó là nơi của ta, còn ta thuộc về nó… và ta sẽ tự huyễn hoặc bằng lý do thơm tho nhất trần đời…
Không, anh không thể đổ lỗi cho ông Jud. Anh đã chọn lựa đi theo ông, nên anh không thể đổ lỗi.
Anh tắt nước, lau khô hai tay. Bỗng dưng khăn lau khựng lại, còn anh nhìn thẳng về phía trước, ra ngoài không gian tối tăm bên ngoài khung cửa sổ phía trên bồn rửa chén.
Vậy có nghĩa nơi đó giờ cũng là chỗ của mình sao? Nó cũng thuộc về mình rồi ư?
Không. Nếu mình không muốn thì không có chuyện đó.
Anh vắt khăn lên giá rồi lên tầng trên.
Rachel dang nằm trên giường, chăn kéo lên tận cằm, Gage năm gọn bên cạnh. Cô nhìn Louis vẻ ngại ngần. “Anh có phiền không? Chỉ đêm nay thôi? Để con nằm cạnh em thấy an tâm hơn. Thắng bé nóng quá.”
“Không,” Louis nói. “Có phiền gì đâu. Để anh lôi thêm giường gấp tầng dưới ra ngủ.”
“Anh thật sự không phiền chứ?”
“Không mà. Không hại gì cho Gage, chưa kể em an tâm hơn.” Anh ngưng lại rồi mỉm cười. “Có điều em sẽ bị lây virus của con đấy. Đảm bảo là thế. Nhưng anh nghĩ điều đó cũng chẳng thay đổi quyết định của em nhỉ?”
Cổ mỉm cười lắc đầu. “Ellie gọi vì chuyện gì thế?”
“Church ấy mà. Con bé nhờ anh đem Church ra chỗ khác.”
“ Ellie mà muốn đưa Church ra chỗ khác sao? Mặt trời mọc đằng tây à”
“Phải,” Louis gật gù rồi nói thêm: “Con bé bảo nó hôi quá, mà anh cũng thấy nó có mùi thật. Chắc nó lăn lộn trong đống phân vi sinh nhà ai đó.”
“Tệ quá nhỉ,” Rachel nói rồi lăn sang phía giường của mình. “Em thấy Ellie nhớ Church nhiều như con bé nhớ anh vậy.”
“Vậy à,” Louis đáp. Anh cúi người khẽ trao cho cô nụ hôn. “Ngủ thôi, Rachel.”
“Em yêu anh, Lou. Được về nhà vui quá. Em xin lỗi đã để anh ngủ ngoài ghế bành. Tối mai mình bày trò gì với nhau nhé? Mây mưa chẳng hạn?”
“Đồng ý,” nói rồi tắt đèn.
Xuống dưới lầu, anh chồng nệm thành đống, lôi giường gấp ra rồi cố gắng chuẩn bị tinh thần cho một đêm chịu thanh trụ bên dưới lớp đệm mỏng đâm vào thắt lưng. Chí ít thì giường cũng được phủ khăn; anh sẽ không phải dọn từ đầu. Louis lấy hai tấm chăn từ kệ trên cùng trong tủ ngoài hành lang đằng trước rồi trải lên giường. Anh cởi đồ rồi chợt khựng lại.
Mày nghĩ nó lại vào nhà à? Hay lắm. Đi một vòng quanh nhà mà xem. Như mày đã bảo với Rachel đấy, có mất mát gì đâu. Thậm chí còn tốt nữa kìa. Và kiểm tra để chắc chắn cửa đóng then cài đầy đủ cũng chẳng khiến mày dính virus được.
Anh đi vòng quanh toàn bộ khu vực tầng dưới, kiểm tra khóa cửa và cửa sổ. Ngay lần đầu tiên mà đã ổn thỏa, chẳng thấy bóng dáng của Church đâu.
“Đấy,” anh nói. “Để xem tới nay mày vào như thế nào, con mèo ngu ngốc.” Dứt lời, anh thầm ước trong đầu rằng Church sẽ cóng đến đông cả hai hòn ngoài kia. Có điều tất nhiên Church chẳng còn hòn nào.
Anh tắt đèn, chui vào giường. Gần như ngay lập tức, thanh trụ bắt đầu ép vào lưng, Louis thẩm nhủ khéo có khi anh chỉ ngủ được một chút rồi thao láo nửa buổi cho mà xem. Anh chìm vào giấc ngủ trong tư thế nghiêng người đầy khó chịu trên giường gấp, nhưng khi tỉnh dậy, anh đang…
. ..trong khu đất chôn cất cách Nghĩa địa Thú cưng một đoạn. Lần này, anh đi một mình. Lần này, anh đã giết Church rồi chẳng biết vì lý do gì, anh lại quyết định cho nó trở về từ cõi chết lần nữa. Chúa biết nguyên nhân: còn Louis thì không. Nhưng lần này, anh chôn Church sâu hơn, và Church không tự đào để thoát ra được. Louis có thể nghe thấy tiếng con mèo kêu gào đâu đó dưới lòng đất, nghe như tiếng trẻ con khóc. Âm thanh vang lên qua những lỗ nẻ trên mặt đất, qua phần thịt cứng như đá; âm thanh và thứ mùi hôi hám, ngai ngái đến phát bệnh của thối rữa và hỏng nát. Chỉ bít vào đã đủ khiến ngực anh nặng nề, tựa như có hòn đá tảng để bên trên.
Tiếng khóc… tiếng khóc…
... tiếng khóc vẫn tiếp tục… …
...và hòn đá tảng vẫn đè lên ngực anh.
“ Louis !” Là tiếng của Rachel, giọng cô có vẻ rất lo lắng. “Louis, anh lên đây được không?”
Giọng cô không chỉ lo lắng mà còn đượm sợ hãi, tiếng khóc có vẻ nghèn nghẹt, bất lực. Là tiếng của Gage.
Anh mở bừng mắt thì thứ hiện ra là cặp ngươi vàng xành của Church. Chúng chỉ cách anh chưa tới chục phân. Con mèo đang nằm trên ngực anh, cuộn tròn như câu chuyện ma quái dân gian về việc con mèo đánh cắp hơi thở của trẻ con. Thứ mùi hôi hám tỏa ra từ nó thành những đợt sóng chậm rãi, độc hại. Nó rên lên rừ rừ.
Louis bất giác thốt lên đầy kinh tởm và bất ngờ. Anh vung tay về phía trước gạt con mèo đi theo bản năng. Church bị hất khỏi giường, đập hông xuống sàn rồi loạng choạng nghiêng ngả bỏ đi.
Chúa ơi! Chúa ơi! Nó nằm trên người mình! Ôi Chúa ơi, nó nằm ngay trên người mình!
Cảm giác ghê tởm của anh không thua gì ngủ dậy mà thấy nhện trong miệng. Trong một khắc, anh còn tưởng mình sắp mửa đến nơi.
“Louis !”
Anh gạt chăn ra rồi lảo đảo bước đến cầu thang. Ánh đèn mờ mờ hắt ra từ phòng ngủ của hai vợ chồng. Rachel đang đứng ngay đầu cầu thang trong bộ váy ngủ.
“Louis, thằng bé lại ói rồi… còn bị sặc bãi nôn nữa… Em sợ quá.”
“Anh đây,” anh nói rồi bước đến chỗ vợ, trong đầu quay cuồng: Nó vào được trong nhà. Không biết bằng cách nào mà nó lại vào được. Có thể là từ tầng hầm. Chắc có cửa sổ bị bể dưới hầm. Đúng vậy, hẳn là do cửa sổ dưới đó bể rồi đây. Ngày mai, lúc về nhà, mình phải kiểm tra mới được. Không, lo liệu trước khi đi làm luôn. Mình sẽ…
Gage ngưng khóc nhưng lại bắt đầu phát ra những âm thanh ngạt thở, hồng hộc rợn người.
“ Louis !” Rachel thét lên.
Louis hộc tốc chạy lên. Gage đang nằm nghiêng, dịch nôn ri rỉ chảy từ miệng xuống khăn tắm cũ Rachel trải bên cạnh. Đúng là cậu bé bị nôn nhưng nôn chưa hết. Đa phần dịch nôn vẫn còn bên trong, và mặt Gage tím tái do bắt đầu bị ngạt.
Louis xốc con lên, lờ mờ ý thức nách cậu bé nóng rẫy như than dưới lần vải của bộ đồ liền thân, đoạn đặt con lên vai như động tác vỗ để làm trẻ con hết trớ. Đoạn Louis giật ngửa người ra sau, kéo theo Gage chuyển động. Cổ Gage giật tới. Cậu bé phát ra tiếng ho rõ to, không giống ợ hơi cho lắm, đoạn một bãi nôn khá đặc phọt ra từ miệng, bắn lên cửa và ngăn tủ. Gage bắt đầu khóc trở lại, tiếng khóc ầm ĩ, đều đặn chẳng khác nào tiếng nhạc trong tai Louis. Bởi để khóc được như vậy, cậu bé phải có nguồn cung oxy không giới hạn.
Rachel bủn rủn chân tay, ngồi thụp xuống giường, hai tay ôm đầu. Người run lên bần bật.
“Thằng bé suýt nữa thì chết phải không, Louis? Thằng bé suýt nữa thì ng-ng-ng… ôi Chúa ơi…”
Louis bế con trong vòng tay và đi lại quanh phòng. Tiếng khóc của Gage đã giảm thành tiếng thút thít; chưa gì cậu bé đã dần chìm vào giấc ngủ.
“Tỷ lệ năm mươi trên một là thằng bé có thể tự ói ra Rachel ạ. Anh chỉ phụ con một tay thôi.”
“Nhưng thằng bé đã suýt soát,” cô nói. Cô ngước nhìn anh trân trân, đôi mắt với giác mạc rìa trắng đầy choáng váng và nghi ngờ. “Louis, suýt chút nữa thôi.”
Chợt anh nhớ lại cái lần cô xa xả hét vào mặt anh trong căn bếp đầy nắng: Nó sẽ không CHẾT, không ai CHẾT ở đây cả…
“Em yêu,” Louis ôn tồn, “chúng ta ai cũng suýt soát bờ vực. Lúc nào cũng thế.”
Nguyên nhân gây ra lần nôn sặc vừa rồi của cậu bé khả năng cao là do sữa. Vợ anh kể Gage thức giấc tầm nửa đêm, chừng một tiếng sau khi Louis đi ngủ, ỏm tỏi “khóc đòi ăn,” nên Rachel cho con bình bú. Cô lơ mơ ngủ quên trong lúc cậu bé vẫn đang bú. Chừng một tiếng sau, lời nguyền bị nghẹn bắt đầu phát tác.
“Không cho uống sữa nữa nhé,” Louis nói, Rachel đồng tình với vẻ ngại ngần. Không cho uống thêm sữa nữa.
Khoảng hai giờ mười lăm phút sáng, Louis xuống lầu và săn tìm con mèo chừng mười lăm phút. Trong lúc tìm kiếm, anh phát hiện cánh cửa nối giữa nhà bếp và tầng hầm mở hé, đúng như anh nghi ngờ. Anh nhớ ngày xưa mẹ từng kể chuyện con mèo học cách dùng chân gạt chốt cửa cũ, giống như chốt cửa tầng hầm nhà anh. Bà mô tả con mèo chỉ cần trèo lên thành cửa, dùng chân đập vào chốt cửa cho tới khi cửa mở ra. Trò này hay đấy , Louis nghĩ, nhưng đừng hòng anh để cho Church thực hiện nhiều lần. Được cái trên cửa tầng hầm còn có ổ khóa. Phát hiện Church mơ màng nằm trên bếp lò, anh thẳng tay ném nó ra ngoài cửa chính. Trên đường đến giường xếp, anh đóng cửa tầng hầm.
Lần này anh khóa chốt.