← Quay lại trang sách

Chương 29

Sáng ra, thân nhiệt của Gage gần như đã bình thường trở lại. Hai bên má cậu bé nứt nẻ nhưng đôi mắt sáng rỡ và tâm trạng như chín tầng mây. Trong vỏn vẹn một tuần, những lời bi bô bập bõm vô nghĩa của cậu bé đã biến thành chuỗi câu từ hẳn hoi; cậu bắt chước gần như mọi thứ cả nhà nói. Và từ mà Ellie muốn em trai mình nói là cứt .

“Nói cứt, Gage,” Ellie láo nháo bên tô yến mạch.

“Cứt – Gage,” Gage vui vẻ đáp lại cạnh tô ngũ cốc của mình. Louis chỉ cho phép con mình ăn ngũ cốc với điều kiện Gage dùng ít đường. Và như thường lệ, cậu bé ăn thì ít, bôi trét thì nhiều.

Ellie cười khúc khích.

“Nói rắm đi, Gage,” cô bé khơi gợi.

“Rắm đi, Gage,” Gage nói, toét miệng cười với yến mạch nhoe nhoét trên mặt. “Rắm và cứt.”

Ellie và Louis phá lên cười ha hả. Không cười mới là nhiệm vụ bất khả thi.

Rachel thì không vui thú cho lắm. “Mới sáng ngày ra đã nói năng bậy bạ rồi,” cô nói rồi đưa cho Louis món trứng.

“Rắm và cứt và cứt và rắm,” Gage hò reo, Ellie phải giơ tay lên để che đi tiếng cười nắc nẻ. Môi của Rachel cũng khẽ cong lên, và Louis thầm nghĩ trông cô một trăm phần trăm khỏe khoắn hơn dù hôm qua không được nghỉ ngơi trọn vẹn. Anh đoán phần lớn là vì cô thấy nhẹ nhõm. Tình trạng của Gage đã ổn hơn, còn cô thì đang ở nhà.

“Đừng nói vậy, Gage,” Rachel bảo con.

“Đẹp,” Gage thay đổi không khí bằng từ mới, đoạn nôn thốc nên tháo ngũ cốc mình vừa ăn vào tô.

“Eo ôi, gớm quá!” Ellie la làng rồi bỏ chạy khỏi bàn.

Đến đây thì Louis cười ha hả. Anh không nhịn nổi nữa. Anh cười chảy cả nước mắt, rồi chảy nước mắt cho đến khi cười trở lại. Rachel và Gage ngẩn ra nhìn anh như thể anh đã phát điên.

Không , Louis có thể nói với hai mẹ con. Anh đã phát điên, nhưng anh nghĩ anh sắp ổn trở lại rồi. Anh thật sự nghĩ thế.

Anh không biết mọi thứ đã qua kết thúc chưa, nhưng anh có cảm giác nó đã kết thúc; có lẽ thể là đủ rồi.

Và thật là vậy, nó tạm kết thúc một thời gian.