← Quay lại trang sách

Chương 30

Gage bị sốt virus trong một tuần rồi khỏi. Một tuần sau, cậu bé bị viêm phế quản. Ellie cũng dính bệnh, sau đó là Rachel; khoảng thời gian trước Giáng sinh, cả ba mẹ con khò khè như những chú chó săn già khụ và hom hem. May mà Louis không bị lây, xem ra Rachel ghen tị với chồng ra mặt.

Tuần cuối học kỳ ở trường đại học là một tuần đầu tắt mặt tối với Louis, Steve, Surrendra và Charlton. Dịch cúm không hoành hành – chí ít là chưa – nhưng có rất nhiều ca viêm phế quản, một số ca mắc bệnh bạch cầu đơn nhân nhiễm trùng và viêm phổi nhẹ. Hai ngày trước kì nghỉ Giáng sinh, sáu cậu sinh viên điệu bộ ăn chơi trác táng xỉn quắc cần câu rên la được bạn bè lo lắng đưa vào bệnh xá. Ban đầu, tình hình rối ren gợi nhớ lại vụ việc Pascow trước đây. Hóa ra đầu đuôi sự việc là sáu tên trời đánh thánh vật này chen chúc trên một máng trượt tuyết chiều dài trung bình (kẻ thứ sáu ngồi lên vai người ngồi cuối, theo như những thông tin Louis có thể chắp nối lại) rồi hô hào phi máng trượt xuống ngọn đồi phía trên Nhà Máy Hơi Nước. Vui quá mạng. Chỉ có điều, sau khi tăng tốc, chiếc máng bắt đầu chạy chệch hướng rồi tông đánh rầm vào khẩu súng thần công thời Nội Chiến. Tỷ gãy hai cánh tay, một cổ tay, bảy xương sườn, một ca chấn thương sọ não nhẹ cùng vô số vết bầm tím. Riêng cậu thanh niên ngồi lên vai số là người cuối cùng thoát nạn mà không sứt mẻ gì. Khi máng trượt tuyết va chạm vào khẩu súng, cậu thanh niên may mắn này bay vèo qua súng rồi cắm đầu vào ụ tuyết. Dọn dẹp bãi chiến trường la liệt không vui chút nào, và Louis đã sạc cả đám một trận nên thân trong lúc vừa khâu vết thương, vừa băng bó, vừa săm soi nhìn vào đồng tử mắt, nhưng lúc sau, khi kể với Rachel, anh cười lăn cười bò đến độ chảy cả nước mắt. Rachel nhìn anh với ánh mắt nghi ngại, chẳng hiểu có gì vui đến thế, mà Louis cũng không thể nói với cô: sự kiện ấy quả là một tai nạn ngu xuẩn, có người đã bị thương, nhưng họ đều toàn mạng trở về. Chất chứa trong tiếng cười là sự nhẹ nhõm, và còn có cả chiến thắng – hôm nay thắng được một trận, Louis nhỉ.

Các ca viêm phế quản trong gia đình anh bắt đầu bình phục vào khoảng thời gian trường Ellie cho học sinh nghỉ lễ vào ngày 16 tháng Mười hai, và cả bốn thành viên quyết định ăn mừng một Giáng sinh đầm ấm, quây quần bên nhau theo kiểu truyền thống. Mới ngày nào, vào tháng Tám, khi họ đánh xe vào lối đi, căn nhà ở Bắc Ludlow này còn xa lạ đến thế (xa lạ và có phần thù địch, Ellie bị ngã rách đầu gối còn Gage bị ong chích gần như cùng lúc), nhưng giờ thì căn nhà lại thân thương vô cùng.

Đêm Giáng sinh, sau khi đám trẻ đã chìm vào giấc ngủ, Louis và Rachel lén lút trèo từ tầng áp mái xuống tầng dưới như trộm, tay ôm đầy những hộp quà rực rỡ sắc màu – một hộp xe đua Matchbox cho Gage, bởi gần đây cậu bé tìm được niềm vui với xe đồ chơi, một cặp búp bê Barbie và Kent cho Ellie, một Turn ‘n Go, một xe ba bánh cỡ lớn, quần áo cho búp bê, bếp lò đồ chơi có cả ngọn đèn bên cùng nhiều món khác.

Hai vợ chồng ngồi cạnh nhau trong ánh đèn từ cây thông, loạt soạt bày biện các món đồ, Rachel trong bộ đồ mặc ở nhà bằng lụa, còn Louis khoác áo choàng mặc trong nhà. Đây là buổi tối dễ chịu nhất anh từng cảm nhận. Trong lò sưởi bập bùng lửa, và thỉnh thoảng, một trong hai người sẽ đứng dậy, ném một mẩu cây cáng lò vào.

Lúc nọ, Winston Churchill cọ vào người Louis, anh bèn đẩy con mèo ra với cảm giác chán ghét vô thức trào lên – cái mùi thật kinh khủng. Lát sau, anh trông thấy Church mon men ngồi xuống cạnh chân Rachel, cô cũng đẩy nó ra và cáu kỉnh nói “Đi ra chỗ khác!”. Louis thấy vợ mình chà xát lòng bàn tay lên lần lụa trên đùi, cách ta hay làm khi cảm thấy chạm phải thứ gì đó gớm ghiếc và dơ dáy. Anh đoán khéo có khi Rachel còn chẳng hề hay biết mình vừa làm vậy.

Church bèn bước đến sàn gạch lò sưởi rồi đổ rạp người xuống trước ngọn lửa đầy khiếm nhã. Mà có lẽ giờ con mèo chẳng còn nét duyên dáng như xưa nữa rồi; nó đã đánh mất tất cả vào cái đêm Louis không cho phép bản thân ngẫm lại. Nhưng đó chưa phải là tất cả, nó còn đánh mất một thứ khác. Louis lờ mờ ý thức được nhưng phải mất cả tháng trời anh mới định được chính xác. Con mèo không bao giờ rên nữa, dù trước đây nó sở hữu bộ máy âm lượng chẳng ai bằng, đặc biệt là khi ngủ. Có những đêm anh phải tỉnh dậy đi đóng cửa phòng Ellie mới ngủ nổi.

Vậy mà hiện tại, con mèo ngủ li bì. Ngủ như chết.

Không , anh tự nhắc nhở bản thân, có một ngoại lệ. Cái đêm anh tỉnh giấc trên giường xếp và bắt gặp Church nằm cuộn tròn trên ngực anh như tấm chăn hôi hám… đêm đó, Church đã rên hừ hừ. Hoặc chí ít là nó đã tạo ra tiếng động.

Nhưng như những gì ông Jud Crandall biết – hoặc đoán – không phải chỉ có chuyện xui rủi xảy ra. Louis phát hiện có một ô cửa sổ bị bể dưới tầng hầm đằng sau lò sưởi, và khi thợ kính đến sửa, cả nhà anh đã tiết kiệm được cả đống tiền từ dầu đốt bị phí phạm. Nhờ con mèo mà anh mới chú ý đến ô cửa kính bị vỡ, nếu không có khi vài tuần, thậm chí hàng tháng trời, anh cũng chẳng hề hay biết, anh đoán mình nợ Church một lời cảm ơn đấy chứ.

Ellie không còn thích cho Church ngủ chung với mình nữa, sự thật là thế, nhưng thỉnh thoảng, lúc xem ti vi, cô bé vẫn để con mèo nhảy vào lòng mình và đánh một giấc (nhưng đồng thời, anh thầm nghĩ trong lúc lục lọi túi các bộ phận bằng nhựa để xếp chiếc BatCycle của Ellie, chỉ sau vài phút, cô bé sẽ đẩy nó xuống rồi xua đi, “Ra chỗ khác đi Church, mày hôi quá!”); cô bé vẫn ân cần cho nó ăn đầy đủ, đến cả Gage thỉnh thoảng cũng hay giật đuôi Church… Louis dám chắc cậu bé thương nên mới giật chứ không có ác ý gì; cậu bé như chú tiểu đang giật sợi dây lông lá rung chuông. Những lúc đó, Church lại uể oải bò xuống dưới một trong những máy sưởi để Gage không với tới.

Nếu là chó, có lẽ cả nhà đã để ý thấy nhiều điểm khác biệt hơn, Louis thầm nhủ, còn mèo là loài động vật quá đỗi độc lập. Độc lập và kỳ lạ. Thậm chí dị thường. Anh chẳng hề bất ngờ khi thấy các vị hoàng hậu và pharaoh Ai Cập cổ đại lại muốn ướp xác mèo mình nuôi rồi nhét vào ngôi mộ hình tam giác để chúng dẫn dắt linh hồn họ sang thế giới bên kia. Tóm lại, mèo vốn là loài dị biệt.

“Chỉ huy xoay xở với chiếc xe Bat-Cycle thế nào rồi?”

Anh giơ cho cô xem thành phẩm. “Ta-da!”

Rachel chỉ vào túi, bên trong vẫn còn ba hay bốn bộ phận bằng nhựa nữa. “Còn những miếng kia thì sao anh?”

“Đồ thay thế ấy mà,” Louis đáp, mỉm cười dè dặt.

“Mong rằng đó chỉ là đồ thay thế. Lỡ con làm gãy cổ xe mảnh mai kia ấy chứ.”

“Đó là chuyện sau này,” Louis làm ra vẻ hiểm ác. “Khi con bé lên mười hai và tinh tướng trên chiếc ván trượt mới toanh.”

Cô càu nhàu. “Anh đó nhé, làm bác sĩ mà không có tâm!”

Louis đứng dậy, đặt tay ra phần xương cụt sau lưng rồi vặn vẹo xoay người. Xương sống của anh kêu răng rắc. “Tất cả đồ chơi rồi đấy.”

“Và đều lắp ráp xong cả rồi. Anh nhớ năm ngoái không?” Cô khúc khích, Louis cũng cười theo. Năm ngoái, tưởng chừng mọi món quà họ mua đều phải trải qua công đoạn lắp ráp, thành ra hai vợ chồng đã phải thức đến gần bốn giờ sáng ngày Giáng sinh để làm, đến lúc làm xong, cả hai đều cáu bẳn và bực bội. Thế mà đến tầm chiều Giáng sinh, Ellie lại quyết định đống hộp giấy vui hơn đồ chơi.

“Gớm quá!” Louis nói, bắt chước Ellie.

“Chà, mình vào giường thôi nào,” Rachel úp mở, “và em sẽ tặng quà sớm cho anh.”

“Thưa nàng” Louis nói, vươn người đứng thẳng, “theo luật nó thuộc về ta.”

“Anh đừng nằm mơ,” cô nói rồi bụm miệng cười. Phút giây ấy, trông cô giống Ellie kinh khủng… giống cả Gage nữa.

“Đợi anh một phút,” anh nói. “Anh có một việc phải làm.”

Anh vội vàng bước ra tủ sảnh trước và mang bốt vào. Đoạn anh gỡ màn chống nóng trước ngọn lửa đang dần tắt.

“Louis, anh làm…”

“Từ từ rồi thấy.”

Phía bên trái lò sưởi, ngọn lửa đã tắt hẳn, chỉ còn lớp tro xám dày cui. Louis giậm bốt vào tro, để lại một vết thật sâu. Đoạn anh nện bốt xuống những viên gạch bên ngoài, dùng nó như con dấu bằng cao su khổng lồ.

“Đấy,” anh nói sau khi cất chiếc bốt vào tủ. “Em thấy ổn không?”

Số là trong hai tuần cuối ở trường mầm non, Ellie nghe các bạn lo lắng đồn ầm lên rằng thật ra ông già Noel chỉ là bố mẹ của mình mà thôi. Ý tưởng này lại càng được củng cố sau khi Ellie liếc thấy một ông già Noel hơi mình hạc xương mai ở quầy kem Deering trong Trung tâm thương mại Bangor chừng vài ngày trước. Ông già Noel này đang ngồi trên ghế đẩu ở quầy, bộ râu kéo hẳn sang một bên để tiện gặm bánh burger phô mai. Điều này khiến Ellie sốt ruột ra mặt (hình như nguyên nhân là do chiếc bánh burger phô mai nhiều hơn là bộ râu già), dù Rachel đã trấn an con gái rằng những ông già Noel ở trung tâm thương mại và của đội Cứu Thế Quân chỉ là “người phụ giúp” do ông già Noel thực sự cử đi, bởi ông bận rộn kiểm tra kho quà tặng của mình và đọc những lá thư mà các em nhỏ gửi sát nút lên phương Bắc, làm gì có thời gian lượn quanh thế giới để quảng bá thương hiệu kia chứ.

Louis cẩn thận đặt màn chống nóng trở lại. Giờ thì đã có hai vết giày bốt rất rõ trong lò sưởi, một vết trong đống tro, vết còn lại trên phần gạch bên ngoài. Cả hai đều chĩa về phía cây thông Noel, như thể ông già Noel đã đáp đất bằng một chân rồi ngay lập tức bước ra ngoài để đặt những món quà trao cho nhà Creed. Ảo ảnh quá sức hoàn hảo, trừ khi ta để ý cả hai vết chân đều là chân trái… nhưng Louis nghĩ Ellie chẳng có tài phân tích đến thế.

“Louis Creed, em yêu anh,” Rachel thủ thỉ rồi hôn anh.

“Em chọn đấng phu quân chuẩn lắm, em yêu,” Louis nói, nở nụ cười dịu hiền. “Ở bên anh và anh sẽ biến em thành ngôi sao.”

“Chắc chắn là anh làm được.”

Họ tiến về phía cầu thang. Anh chỉ về phía bàn chơi bài mà Ellie dựng ngay trước ti vi. Bên trên vẫn còn mấy chiếc bánh quy yến mạch và hai bánh Ring-Ding. Ngoài ra còn một lon bia Micheloe. Bên trên dán mẩu giấy để TẶNG ÔNG GIÀ NO EN bằng những con chữ thật to, mảnh như que củi của Ellie. “Em muốn ăn bánh quy hay Ring-Ding””

“Ring-Ding,” cô đáp rồi ăn nửa cái. Louis khui lon bia rồi uống một nửa.

“Uống bia trễ thế này thể nào anh cũng bị khó tiêu,” anh nói.

“Chết thật,” cô hài hước nói. “Đi nào, bác sĩ.”

Vừa đặt lon bia xuống, bất thình lình, Louis mò tay vào túi áo như thể anh đã quên bằng mất điều gì đó – dù anh vẫn ý thức được cái gói nhỏ nặng nặng cả buổi tối.

“Đây,” anh dịu dàng. “Tặng em. Em mở ra xem đi. Qua nửa đêm rồi mà. Giáng sinh vui vẻ nhé, vợ yêu.”

Cô xoay chiếc hộp bé xíu bọc trong giấy bạc, thắt chiếc nơ sa tanh thật to màu xanh. “Louis, gì thế anh?”

Anh nhún vai. “Xà phòng. Mẫu dầu gội. Anh quên mất rồi.”

Đứng giữa cầu thang, cô mở hộp, để rồi hiện ra trước mắt là chiếc hộp Tiffany khiến cô bất giác ré lên. Cô lôi lớp bông ra rồi cứ thế ngẩn ngơ, miệng khẽ há hốc.

“Em thấy sao?” Anh lo lắng hỏi. Chưa bao giờ mua cho cô món đồ trang sức nào nên anh có phần căng thẳng. “Em thích chứ?”

Cô lấy món quà ra, đặt sợi dây chuyền vàng tinh xảo lên những ngón tay khum khum rồi giơ viên ngọc bích lên ngọn đèn hành lang. Nó chậm rãi đung đưa, tỏa ra những tia sáng xanh tươi mát.

“Ôi Louis, nó đẹp đến ngỡ ngàng…” Trông thấy mắt cô hoen lệ, anh vừa xúc động vừa lo.

“Vợ yêu, đừng như thế,” anh nói. “Em đeo vào đi.”

“Louis, chúng mình lấy đâu ra tiền… anh lấy đâu ra mà mua…”

“Suỵt,” anh nói. “Anh lập quỹ đen từ Giáng sinh năm ngoái đến giờ đấy… với lại nhìn vậy chứ nó không đắt như em nghĩ đâu.”

“Bao nhiêu vậy anh?”

“Anh không tiết lộ với em, Rachel,” anh nghiêm trang nói. “Một đội quân người Tàu tra tấn cũng đừng hòng cạy miệng anh ra. Nói vậy chứ hai nghìn đô-la.”

“Hai nghìn đô…!” Bất thình lình, cô lao vào ôm anh thật chặt đến độ suýt chút nữa anh ngã xuống cầu thang. “Louis, anh điên rồi!”

“Em đeo vào đi,” anh nhắc.

Cô làm theo. Anh giúp cô cài dây chuyền, đoạn cô quay lại âu yếm nhìn anh. “Em muốn lên lầu ngắm nó anh ạ,” cô hồ hởi. “Em muốn đứng trước gương làm dáng quá.”

“Làm dáng thoải mái,” anh nói. “Anh sẽ bỏ con mèo ra ngoài rồi tắt đèn.”

“Khi mình làm tình,” cô thủ thỉ và nhìn thẳng vào mắt anh, “em muốn trút bỏ tất cả quần áo, trừ thứ này.”

“Thế em làm dáng nhanh lên nhé,” Louis nói và cô cười khi.

Anh bế Church và đặt nó lên cánh tay – gần đây anh chẳng buồn dùng chổi nữa. Anh đoán mình đã quen với con mèo trở lại. Vừa bước ra cửa chính, anh vừa tắt đèn đuốc. Anh mở cánh cửa nối giữa nhà bếp và ga ra thì làn gió lạnh toát vồ vập xoáy quanh mắt cá chân anh.

“Giáng sinh vui vẻ nhé Ch…”

Câu nói bị bỏ lửng. Nằm trên tấm chùi chân là xác con quạ to tướng. Đầu nó bị gặm nham nhở. Một cánh bị xé toạc và vương phía sau cơ thể cứ như mảnh giấy đốt thành than. Church liền uốn éo thoát khỏi tay Louis và hít lấy hít để cái xác đã đông cứng. Louis quan sát thấy đầu con mèo phóng tới trước, hai tai chĩa ra sau, rồi trước khi anh kịp quay đầu, Church đã cắn lìa một bên mắt đục ngầu như sữa của con quạ.

Church lại ra tay rồi, Louis nghĩ mà thoáng buồn nôn, đoạn quay đầu đi – nhưng dù chẳng muốn, anh cũng đã kịp trông thấy hốc mắt máu me, sâu hoắm trước đó từng có một con ngươi. Đừng vì nó mà xáo động, đừng như thế, mình đã từng trông thấy những cảnh tồi tệ hơn rồi, ở phải, ví dụ như Pascow chẳng hạn, lần của Pascow còn khủng khiếp hơn, hơn nhiều là đằng khác…

Nhưng dặn lòng cũng vô dụng. Bụng anh chộn rộn. Cảm giác hưng phấn ấm áp khi chuẩn bị mây mưa cũng xìu xuống. Chúa ơi, con chim ấy to gần bằng con mèo. Chắc con mèo bắt được khi nó bất cẩn. Vô cùng bất cẩn.

Phải dọn bãi chiến trường này mới được. Trên đời chẳng ai ham món quà kiểu này vào sáng ngày Giáng sinh. Và đây là trách nhiệm của anh, chẳng phải sao? Còn ai trồng khoai đất này nữa. Là của riêng anh mà thôi. Trong tiềm thức, anh đã nhận ra điều đó tít từ buổi tối hôm gia đình anh trở về, khi anh cố tình hất đổ lốp xe trên cái xác nhoe nhoét của con chuột mà Church giết chết tươi.

Đất trong tim người cứng hơn đá, Louis ạ.

Suy nghĩ ấy quá đỗi rõ ràng, tưởng chừng có cả hình tướng, văng vẳng trong tai đến độ Louis khẽ giật nảy, như thể ông Jud xuất hiện ngay sau vai và oang oang nói với anh.

Người ta trồng thứ gì có thể… rồi chăm bón nó.

Church vẫn hau háu chúi xuống xác con chim. Giờ thì nó cắn nốt cánh bên kia. Tiếng roẹt roẹt đầy ám muội vang lên khi Church không ngừng giật tới giật lui. Còn khuya nó mới cất cánh khỏi mặt đất, Orville ạ. Đúng rồi, Wilbur [14E] , con chim tiên sư ấy chết thẳng cẳng rồi đây, thôi thì cho con mèo làm thịt nó luôn, thôi thì…

Bất thình lình, Louis đá Church, dồn hết sức bình sinh mà đá. Phần thân sau của con mèo bay lên rồi đáp xuống sõng soài. Nó bỏ đi, ném cho anh ánh mắt gớm guốc xanh lè. “Giỏi thì thịt tao xem,” Louis bắt chước mèo gầm gừ với nó.

“Louis?” Giọng của Rachel vắng xuống từ phòng ngủ của hai vợ chồng. “Anh lên ngủ chưa?”

“Anh lên ngay đây,” anh đáp lại. Anh phải dọn bãi chiến trường này đã, được chứ Rachel? Vì anh là kẻ bày ra nó. Anh mò mẫm bật công tắc đèn ga ra. Hối hả quay vào tủ chạn bên dưới bồn rửa chén trong bếp, anh lấy một chiếc túi rác Hefty màu xanh… sự tương đồng với buổi tối hôm ấy in hằn trong tâm trí. Anh mang túi rác quay lại ga ra rồi lấy xẻng treo trên đỉnh ở tường. Hốt con quạ, anh thả nó vào túi. Đoạn anh dọn dẹp cái cánh gãy rồi cho vào túi. Cột chặt miệng túi xong, anh thả nó vào thùng rác cách chiếc Civic một đoạn xa. Đến lúc anh xử lý xong đâu vào đấy, mắt cá chân của anh đã tê rần.

Church đứng nép vào cửa ga ra. Louis đem xẻng ra dọa con mèo, khiến nó ba chân bốn cẳng chạy biến như xoáy nước.

Trên tầng, Rachel nằm trên giường, không một mảnh vải che thân, ngoại trừ sợi dây chuyền ngọc bích… như cô đã hứa. Cô mơ màng hỏi anh. “Chỉ huy làm gì mà lâu thể.”

“Đèn dưới bồn rửa chén bị cháy,” Louis bịa. “Nên anh thay bóng mới.”

“Lại đây nào,” cô nói rồi dịu dàng kéo anh lại nhưng không phải níu lấy tay. “Ông già Noel biết khi nào em ngủ,” cô khẽ hát; một nụ cười mỉm chi nhếch trên khóe môi. “Ông còn biết khi nào em thức dậy… ối chà, Louis yêu quý, cái gì đây?”

“Anh đoán có thứ vừa thức dậy,” Louis nói rồi cởi áo choàng. “Có lẽ mình phải cho nó ngủ lại trước khi ông già Noel tới, em nghĩ sao?”

Cô dựng khuỷu tay để rướn người lên; anh cảm nhận hơi thở của cô ấm nóng và ngọt ngào.

“Ông biết liệu em có vâng lời hay chưa… nên hãy nhớ ngoan ngoãn… vâng lời nhé… thể anh có phải bé ngoan không, Louis?”

“Chắc có đấy,” anh đáp, giọng run run.

“Để xem anh có ngon lành như vẻ ngoài của anh không nhé,” cô ngân nga. “Mmmmm…”

Xem chừng câu trả lời là có.

Màn mây mưa rất tuyệt vời, nhưng chẳng hiểu sao sau đó, Louis không nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ như những lần chăn gối đầy lửa tình trước đây – an yên không muộn phiền với vợ anh, với cuộc sống của anh. Anh nằm thao thức trong bóng tối của buổi sáng Giáng sinh, lắng nghe hơi thở chậm và sâu của Rachel, ngẫm về xác con chim trên bậu cửa. Món quà Giáng sinh mà Church dành cho anh.

Đừng hòng gạt ta ra khỏi đầu, bác sĩ Creed ạ. Ta đã sống, rồi ta chết, và giờ ta từ cửa tử trở về. Ta đã làm một vòng, nên ta ở đây để bảo với người rằng bước sang bên kia, ta chẳng gừ gừ kêu như mèo nữa, mà ta ham thích đi săn. Ta ở đây để bảo với người con người trồng thứ gì có thể rồi chăm bón nó. Đừng quên điều đó, bác sĩ Creed. Ta là một phần sinh ra từ con tim của ngươi, trong lòng ngươi có vợ cùng hai đứa con… và có cả ta nữa. Hãy khắc cốt ghi tâm bí mật ấy và chăm bón thật tốt khu vườn của mình.

Sau hồi trằn trọc, Louis thiếp đi.