← Quay lại trang sách

Chương 31

Cứ thế, mùa đông trôi qua. Niềm tin vào ông già Noel của Ellie được khôi phục — chí ít là tạm thời — nhờ vết chân trên lò sưởi. Gage mở quà một cách hồ hởi, thỉnh thoảng dừng lại để gặm giấy gói quà trông có vẻ ngon lành. Và năm nay, đến giữa buổi chiều, cả hai đứa trẻ đều đi đến kết luận rằng hộp quà hay ho hơn món đồ chơi ở bên trong.

Ông bà Crandall qua nhà anh vào tối giao thừa để nhấm nháp món cocktail trứng sữa của Rachel, trong vô thức, Louis âm thầm kiểm tra cho bà Norma. Bề ngoài của bà xanh xao, gần như trong suốt giống anh từng trông thấy. Nếu còn sống, bà của anh sẽ bảo bà Norma sắp “gần đất xa trời” và cách dùng từ này cũng không quá tệ. Cùng lúc, đôi tay vốn sưng vù và vẹo vọ do chứng viêm khớp của bà nổi đầy đồi mồi. Tóc bà trông mỏng hơn. Hai ông bà trở về nhà mình lúc khoảng mười giờ, còn gia đình nhà Creed đón năm mới trước màn hình ti vi. Đó là lần cuối cùng bà Norma ghé qua nhà họ.

Kỳ nghỉ trên trường đại học của Louis trôi qua lãng đãng và rào rào ướt mưa. Xét về chi phí sưởi ấm, anh biết ơn việc nhiệt độ giữ ở mức cao suốt thời gian dài giúp làm tan băng, nhưng nói gì thì nói, thời tiết kiểu này vẫn khiến tinh thần ủ ê và chán nản. Anh loay hoay sửa sang nhà cửa, đóng kệ sách và tủ chạn cho vợ. Đến lúc trường đi học trở lại ngày ngày 23 tháng Một, Louis như mở cờ trong bụng khi được quay lại làm việc.

Cuối cùng, dịch cúm cũng tràn đến – đợt bùng phát tương đối nghiêm trọng ở trường đại học sau khi học kỳ xuân bắt đầu chưa được một tuần, khiến anh ba đầu sáu tay cũng không xuể – anh phải làm việc mười tiếng, thỉnh thoảng là mười hai tiếng một ngày, rồi về nhà trong tình trạng rã rời… nhưng không hẳn khó chịu vì điều đó.

Giai đoạn nhiệt độ cao hơn bình thường chấm dứt vào ngày 29 tháng Một đầy hoành tráng. Trận bão tuyết ập đến, theo sau là tuần lạnh cóng với nhiệt độ âm. Louis đang kiểm tra cánh tay gãy còn đang trong quá trình bình phục của cậu sinh viên đang bấu víu vào hy vọng mong manh – và theo Louis, khó như lên trời – rằng cậu ta sẽ có thể chơi bóng chày trở lại vào mùa xuân, thì một tình nguyện viên ló đầu vào báo vợ anh gọi điện thoại đến.

Louis bước vào văn phòng để nhận cuộc gọi. Rachel khóc như mưa, khiến anh tá hỏa. Ellie , anh thẩm nghĩ. Con bé ngã khỏi xe trượt tuyết và gãy tay ư? Hay chấn thương sọ não? Anh lo lắng nhớ lại những cậu sinh viên chơi ngông và máng trượt tuyết.

“Con nhà mình không gặp chuyện gì chứ?” Anh hỏi. “Rachel?”

“Không, không” cô đáp, càng khóc tợn. “Không phải con nhà mình. Mà là bà Norma, Lou ơi. Bà Norma Crandall. Bà mới mất sáng nay. Tầm tám giờ, ngay sau khi ăn sáng, ông Jud báo như vậy. Ông qua nhà mình xem anh có nhà không, em nói với ông là anh vừa đi làm cách đây nửa tiếng đồng hồ. Ông… ôi anh ơi, trông ông bối rối và bàng hoàng quá… trông ông già sọm cả đi… cảm ơn Chúa, Ellie đi học rồi, còn Gage thì quá nhỏ nên chưa hiểu chyện…”

Lông mày Louis chau lại, và dù tin vừa rồi quá sức khủng khiếp, tâm trí anh cố gắng vươn đến Rachel, tìm kiếm, nắm bắt lấy cô. Bởi nó lại xuất hiện nơi đây. Đó là thứ ta chẳng thể nào cụ thể hóa, vì không phải chỉ cần thay đổi quan điểm là mọi chuyện xong xuôi. Cái chết là một bí mật, một nỗi kinh hoàng, phải tránh để con trẻ biết đến nó, là điều quan trọng nhất, giống như những quý bà quý ông thời Victoria tin rằng phải tránh để trẻ con biết đến sự thật xấu xí, kinh khủng về các mối quan hệ tình dục.

“Chúa ơi,” anh thốt lên. “Do bệnh tim à?”

“Em không biết,” cô nghẹn ngào. Cô ngưng khóc, nhưng giọng khản đặc. “Anh về nhà được không, Louis? Anh là bạn của ông cụ, nên em nghĩ ông cụ cần anh.”

Anh là bạn của ông cụ.

Ừ đúng rồi, Louis nghĩ mà thoáng ngạc nhiên. Chưa bao giờ mình nghĩ mình sẽ có một người bằng hữu tám mươi tuổi, nhưng có lẽ đời lắm cái khó ngờ. Và rồi anh tự nhủ hai người bọn họ quả thực là bạn bè, nhất là sau khi cân nhắc những gì họ cùng nhau giấu kín. Nghĩ đến đấy, anh đoán ông Jud đã biết họ là bạn bè trước Louis rất lâu. Ông Jud kề vai sát cánh bên anh vào ngày hôm ấy, và bất kể xảy ra chuyện gì, nào chuột, nào chim, Louis cảm thấy có lẽ quyết định của ông Jud là sáng suốt… hoặc nếu không sáng suốt thì chí ít nó cũng đượm lòng trắc ẩn. Hiện giờ, anh sẵn sàng làm mọi điều trong khả năng vì ông Jud, và nếu điều đó có nghĩa là anh sẽ đứng ra phụ giúp tang lễ cho vợ của ông cụ thì anh cũng chẳng ngại ngần.

“Anh về ngay,” anh nói rồi dập máy.