← Quay lại trang sách

Chương 40

Hóa ra những chuyện đó không hề xảy ra.

Tất cả mọi chuyện — chiếc xe tải Orinco trờ tới, những ngón tay chỉ kịp chạm vào lưng áo của Gage rồi sượt qua, Rachel mặc áo ở nhà đến lễ viếng, Ellie giữ rịt bức hình của Gage trong tay và đặt ghế của em trai cạnh giường, những giọt nước mắt của Steve Masterton, trận ẩu đả với ông Irwin Goldman, câu chuyện khủng khiếp về Timmy Baterman mà ông Jud Crandall kể – tất cả chỉ tồn tại trong tâm trí Louis Creed vỏn vẹn vài giây khi anh đuổi theo cậu con trai đang cười nắc nẻ chạy xuống đường. Đằng sau, Rachel lại hét lên – Gage, quay lại mau, đừng CHẠY! – nhưng Louis chẳng réo gọi gì. Gần, gần lắm rồi, phải, có một điều đã xảy ra: từ trên đường, anh nghe thấy tiếng xe tải lao tới, và trong đầu anh, mạch ký ức mở ra, để rồi anh nghe thấy văng vẳng lời ông Jud Crandall dặn dò Rachel ngay ngày đầu tiên họ chân ướt chân ráo đến Ludlow: Cháu nhớ canh chừng không cho mấy đứa nhỏ ra đường nhé, Creed. Con đường này rất nguy hiểm với trẻ con và thú cưng.

Giờ thì Gage đang chạy xuống bãi cỏ thoai thoải đổ dốc, nối với lề Tuyến số 15, đôi chân nhỏ chắc khỏe giơ lên rồi đặt xuống, và đáng lý ra, cậu bé nên vấp ngã lăn quay, thế mà cậu cứ chạy một mạch, giờ thì tiếng xe tải đã to lắm rồi, âm thanh trầm thấp, vùn vụt mà thỉnh thoảng Louis nghe thấy từ trên giường khi anh đang lơ mơ bên rìa giấc ngủ. Lúc đó, âm thanh nghe thật dễ chịu, nhưng giờ nó khiến anh thất kinh.

Ôi lạy Chúa lòng lành, lạy Chúa Giê-su, xin cho con chụp được thằng bé, đừng để nó chạy xuống đường!

Louis dồn hết sức tăng tốc, bật lên, lao thẳng tới trước, song song với mặt đất như cầu thủ bóng bầu dục chuẩn bị tấn công; anh có thể thấy bóng mình đổ xuống mặt cỏ bên dưới từ phần rìa thấp nhất của tầm mắt, anh nhớ lại con diều Kền Kền in bóng lên mảnh đất của bà Vinton, đúng lúc đà chạy của Gage đưa thằng bé xuống đường, những ngón tay của Louis vụt qua lưng chiếc áo khoác… và giật nó lại.

Anh kéo Gage ra sau rồi ngã xuống đất, mặt chà thẳng lên lớp sỏi thô ráp bên lề đường khiến mũi anh chảy máu. Tinh hoàn của anh réo cơn đau nghiêm trọng hơn rất nhiều – Ồ, nếu biết mình sắp sửa chơi bóng bầu dục thì mình đã mang quần lót bảo hộ đầy đủ rồi – nhưng cơn đau trong mũi và cơn đau như hoạn ở tinh hoàn chẳng ăn nhằm gì so với cảm giác nhẹ nhõm tột độ khi anh nghe thấy Gage ré lên vì đau cũng như giận dữ khi mông thằng bé đập xuống lề đường và nó ngã ra sau, sõng soài trên rìa bãi cỏ, đập u đầu. Ngay giây sau, tiếng khóc ré của thằng bé bị nhấn chìm trong tiếng xe tải lao qua cùng tiếng còi xe định tại nhức óc.

Louis gượng đứng dậy dù bụng dưới nặng như chì rồi ôm con trai vào lòng. Rachel cũng đã chạy đến chỗ hai bố con, nước mắt giàn giụa, hét ầm lên với Gage, “Không bao giờ được chạy ra đường, Gage! Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ! Đường nguy hiểm lắm! Nguy hiểm lắm! ” Ngẩn ngơ trước màn răn dạy đầy nước mắt của mẹ, Gage cũng òa lên khóc, nhìn mẹ chăm chăm với đôi mắt đầy kinh ngạc.

“Louis, mũi anh chảy máu kìa,” cô nói rồi đột ngột ôm anh chặt đến độ anh không thở nổi.

“Đó chưa phải là phần tệ nhất đâu,” anh nói. “Anh nghĩ anh vô sinh rồi, Rachel ạ. Ôi trời ơi, đau như hoạn.”

Cô phá lên cười nắc nẻ tới mức khiến anh phát hoảng, nhưng rồi một suy nghĩ lướt qua đầu anh: Nếu Gage mất mạng thật, chắc cô ấy phát điên cho mà xem.

Nhưng Gage không mất mạng, tất cả những điều đó chỉ là phút giây tưởng tượng cặn kẽ đến từng chi tiết khi Louis chạy nhanh hơn cái chết của con trai mình trên bãi cỏ xanh vào buổi chiều tháng Năm chói nắng.

Rồi cũng đến ngày Gage vào tiểu học, năm bảy tuổi, cậu bé tham gia các khóa kỹ năng, từ đó thể hiện năng khiếu bơi lội tuyệt vời làm ai nấy đều trầm trồ. Cậu cũng khiến bố mẹ hết sức chưng hửng khi chứng tỏ mình có thể xoay xở ổn thỏa, chẳng đau buồn gì dù phải xa nhà cả tháng trời. Năm lên mười, cậu dành hết kỳ nghỉ hè ở Khóa học Agawam trên Raymond, đến năm mười một tuổi, cậu giành hai giải nhất và một giải nhì ở Four Camps Swimathon, cuộc thi kết thúc các khóa mùa hè. Cậu nhổ giò, dù qua bao chuyện, cậu vẫn là Gage, nồng hậu, hào hứng với những gì thế gian ban tặng… và với Gage, đời chẳng bao giờ ban quả đắng hay hư thối.

Cậu là học sinh xuất sắc thời trung học và là thành viên của đội tuyển bơi lội của trường John Baptist, trường dòng mà cậu nằng nặc muốn theo học cho bằng được vì lý do trang thiết bị bơi lội. Rachel không vui, còn Louis chẳng lấy làm bất ngờ khi Gage tuyên bố cậu muốn cải đạo sang đạo Công giáo ở tuổi mười bảy. Rachel cho rằng cô bạn gái mà cậu đang hẹn hò chính là nguyên nhân của mọi nguồn cơn; cô thấy viễn cảnh cậu con trai sắp sửa bước lên xe hoa (“Con bé hư thân mất nết đeo sợi dây chuyền Thánh Christopher kia mà không đòi lên giường với con mình thì em xin đâm đầu xuống đất, Louis ạ,” cô nói), kế hoạch trong đại học và hy vọng Olympic đổ sông đổ bể, và chín, mười tiểu tín đồ Công giáo lăng xăng chạy quanh nhà khi Gage bước vào độ tuổi tứ tuần. Lúc đó, (theo như Rachel) cậu quý tử ngày xưa sẽ biến thành gã tài xế xe tải hút xì gà, phệ bụng bia, chỉ biết ra rả đọc Kinh Lạy Cha và Kinh Kính Mừng như máy.

Louis đồ rằng động cơ của con trai anh tương đối chân phương hơn, và mặc dù có cải đạo (vào ngày con trai tiến hành cải đạo, Louis gửi một tấm bưu thiếp đầy châm chích đến ông Irwin Goldman với nội dung, Xem chừng bố sắp sửa có cháu ngoại theo Dòng Tên rồi đấy. Con rể không theo đạo Do Thái của bố, Louis) , cậu không cưới cô gái tương đối tốt tính (và không hư thân mất nết chút nào) mà cậu hẹn hò suốt năm cuối cấp.

Cậu vào đại học Johns Hopkins, tham gia đội tuyển bơi lội Olympic, để rồi một buổi chiều dài, chói sáng và lâng lâng tự hào mười sáu năm sau cái ngày Louis chạy đua với chiếc xe tải Orinco để cứu mạng con trai mình, anh và Rachel – lúc này mái đầu cô đã chuyển sang màu hoa tiêu, dù có nhuộm tóc để che đi – nhìn con trai mình giành huy chương vàng cho nước Mỹ. Khi máy quay của đài NBC quay cận cảnh cậu đang đứng ngẩng cao mái đầu tong tỏng nước và bóng láng, đôi mắt cương nghị, từng trải, nhìn chăm chăm vào quốc kỳ khi quốc ca vang lên, dây đeo quanh cổ và huy chương vàng áp vào khuôn ngực mịn màng. Louis rơi lệ. Cả anh và Rachel đều không kìm được nước mắt.

“Rạng danh đội tuyển quá,” anh nghẹn ngào nói rồi quay sang toan ôm lấy vợ. Nhưng cô lại nhìn anh với nét mặt kinh hoàng, khuôn mặt như già đi trước mắt anh tựa hồ bao năm tháng ma quỷ đang vùn vụt quất lên; tiếng quốc ca nhạt dần, và khi Louis quay đầu nhìn ti vi, anh trông thấy một cậu thanh niên khác trên màn hình, một cậu da đen với mái tóc xoăn tít còn đọng nước long lanh.

Rạng danh đội tuyển quá.

Đội mũ…

Đội mũ…

… ôi Chúa ơi, mũ thằng bé đầy máu.

Louis tỉnh giấc lúc bảy giờ vào buổi sáng lạnh căm, rào rào mưa rơi, tay nắm chặt gối. Đầu anh ong ong váng lên theo nhịp tim thình thịch; cơn đau hết nhói lên lại dịu xuống. Anh ợ chua, dịch vị có vị như bia cũ, bụng quặn thắt. Anh đã khóc trong khi ngủ; gối ướt đẫm lệ, như thể anh đã nhảy vào nhảy ra một bài hát đồng quê miền Tây rền rĩ sướt mướt trong giấc ngủ. Anh thầm nghĩ ngay cả trong mơ, một phần trong anh vẫn biết sự thật nên rơi nước mắt.

Anh đứng dậy, loạng choạng bước vào nhà vệ sinh, trống ngực đập dồn, bao ý thức bể vụn dưới cơn choáng váng bạo liệt do nốc bia tối hôm qua. Anh đến bồn cầu vừa kịp lúc để nôn ra những thứ mình đã nạp vào.

Quỳ xuống sàn, anh nhắm mắt cho đến khi cảm thấy mình có thể gượng dậy. Anh mò mẫm tìm cần gạt rồi xả nước. Đoạn anh đến trước gương để xem mắt mình đỏ ngầu tới mức nào, nhưng mặt gương anh đã bị bạt phủ kín mít. Và rồi anh nhớ ra. Rút tỉa từ quá khứ mà cô tuyên bố mình chẳng nhớ gì, Rachel che phủ toàn bộ gương trong nhà rồi cởi giày trước khi đi qua cửa.

Chẳng có đội tuyển bơi lội Olympic nào cả, Louis thẫn thờ nghĩ khi quay trở lại phòng, ngồi lên giường. Vị bia chua chát ngợp trong miệng và họng, anh thề với bản thân (không phải lần đầu và cũng chẳng phải lần cuối) anh sẽ không bao giờ đụng vào thứ thuốc độc ấy nữa. Chẳng có đội tuyển bơi lội Olympic nào, chẳng có điểm số.3.0 nào ở trường đại học, chẳng có cô bạn gái Công giáo nào hay chuyện cải đạo, chẳng có Camp Agawam, chẳng có gì cả. Đôi giày của thằng bé bị tuột, áo bị lộn trái, cơ thể bé bỏng, từng cứng cáp và chắc nịch biết bao, gần như bị phanh thây. Mũ của thằng bé đầy máu.

Giờ đây, ngồi trên giường, vật vã trong cơn chuếnh choáng, khi nước mưa rào rào hắt lên ô cửa sổ bên cạnh, buồn đau dồn dập ập đến, như mụ mệnh phụ ở Tầng Chín hỏa ngục. Nó đến, đồng hóa anh, tước mọi nhuệ khí, cướp đi chút phòng thủ còn sót lại, để rồi anh gục mặt vào tay, giàn giụa nước mắt, lắc lư trên giường, thầm nghĩ anh sẵn sàng làm tất cả, bất kể đó là gì, để có cơ hội thứ hai.