Chương 41
Gage được hạ huyệt vào hai giờ chiều hôm ấy. Lúc đó, trời đã tạnh mưa. Những đám mây tơi tả vẫn lững thững trên đầu, và đa phần khách đến viếng đều cầm theo dù đen mà người làm dịch vụ tang lễ đưa cho.
Ông tổng tổ chức tang lễ là người đứng ra thực hiện dịch vụ mai táng không theo riêng tôn giáo nào. Theo yêu cầu của Rachel, ông đọc một đoạn phúc âm Matthew bắt đầu bằng câu “Hãy để con trẻ đến cùng ta, đừng ngăn trở.” Đứng bên cạnh mộ, Louis đưa mắt nhìn bố vợ. Trong khoảnh khắc, ông Goldman cũng nhìn anh nhưng rồi ông cụ liếc xuống. Hôm nay, ông chẳng còn sức đâu mà gây hấn. Bọng mắt của ông giờ nhìn chẳng khác nào túi đựng thư, và xung quanh chiếc mũ đội đầu bằng lụa đen, những sợi tóc lơ thơ bạc trắng như tơ nhện bay tứ tung trong gió. Râu ria đen xám lởm chởm trên má, trông ông chẳng khác nào gã bợm rượu đầu đường xó chợ. Louis cố tìm chút thương cảm cho ông cụ, để rồi nhận ra lòng anh chẳng cảm thấy xót xa.
Chiếc quan tài nhỏ màu trắng với then cài chắc đã được sửa của Gage được dựng trên hai chân đỡ bằng crôm của quách. Mép huyệt trải cỏ nhân tạo Astroturf xanh chói đến nhức mắt. Vài lẵng hoa được đặt trên thảm cỏ giả rực rỡ đến lạ kỳ này. Louis phóng mắt nhìn qua vai ông tổng tổ chức tang lễ. Nơi này là một ngọn đồi thấp, bốn bề là mộ, mộ phần của các gia đình cùng một tấm bia theo kiểu kiến trúc Rô-man, bên trên khắc tên PHIPPS. Ngay trên phần mái dốc xuống của tấm bia, anh có thể thấy thấp thoáng một thứ màu vàng. Louis nhìn nó chăm chăm đầy suy tư. Anh cứ thế dán mắt vào nó ngay cả khi ông tổng tổ chức tang lễ tuyên bố, “Chúng ta hãy dành thời gian cúi đầu mặc niệm.” Louis mất vài phút mới ngộ ra nó là gì. Là máy xúc. Máy xúc đậu bên kia đồi, ở vị trí khuất tầm mắt của người đi viếng. Và khi tang lễ kết thúc, Phù thỉ Oz sẽ dập tắt điếu thuốc lá bằng gót của đôi bốt lao động ghia gớm, nhét đầu mẩu vào bất cứ đồ chứa rác nào mang theo bên mình (trong nghĩa địa, nhân viên nào bị bắt quả tang vứt bừa bãi đầu mẩu thuốc lá trên mặt đất gần như cầm chắc việc bị sa thải – trông cảnh tượng ấy không hay ho gì, chưa kể rất nhiều khách hàng qua đời vì ung thư phổi), nhảy lên chiếc máy xúc, khởi động thứ chết toi ấy, phong ấn con trai anh trong tăm tối, không ánh nắng mặt trời vĩnh viễn … hoặc chỉ ít cho đến ngày Hồi sinh.
Hồi sinh… à, có một từ…
(mà mày nên dẹp ngay và luôn ra khỏi đầu, mày thừa biết thế mà)
Khi ông tổng tổ chức tang lễ nói “Amen”, Louis nắm lấy cánh tay Rachel rồi kéo cô đi khỏi đó. Rachel lẩm bẩm phản đối – cô muốn ở lại dù chỉ một lát, xin anh, Louis – nhưng Louis đã quyết. Họ đi về phía xe ô tô. Anh thấy ông tổng tổ chức tang lễ lấy lại những cây dù với tên nhà tang lễ kín đáo in trên cán từ khách viếng rồi đưa cho trợ lý. Người trợ lý cất dù vào cái kệ trông thật kỳ dị và siêu thực đang dựng trên mặt cỏ sũng nước. Tay phải của anh nắm lấy cánh tay Rachel, còn tay trái nắm bàn tay đeo găng trắng của Ellie. Ellie mặc váy giống lần con bé đi viếng đám tang bà Norma Crandall.
Ông Jud bước đến khi Louis đưa hai mẹ con vào trong xe. Nhìn vẻ ngoài cũng đủ hiểu tối qua, ông trằn trọc đến nhường nào.
“Cháu ổn chứ, Louis?”
Louis gật đầu.
Ông Jud khom người nhìn vào xe. “Cháu thế nào rồi, Rachel?” Ông hỏi.
“Cháu ổn, ông Jud a,” cô thì thầm.
Ông Jud khẽ đặt tay lên vai cô rồi quay sang nhìn Ellie. “Cháu thì sao, cô bé?”
“Cháu ổn ạ,” Ellie đáp rồi nhe răng nở nụ cười gượng gạo để thể hiện cho ông thấy cô bé ổn đến mức nào.
“Cháu cầm bức hình gì thế?”
Trong thoáng chốc, Louis cứ nghĩ cô bé sẽ giữ rịt lấy bức ảnh, không chịu cho ông cụ xem, vậy mà cô bé vẫn khẽ khọt đưa ra, rụt rè đến xót xa. Ông cầm bức hình bằng những ngón tay to lớn, những ngón tay xòe rộng, trông thật vụng về, những ngón tay phù hợp nhất với việc mân mê bộ truyền động của những phương tiện giao thông khổng lồ hoặc móc nối các toa xe lửa của tuyến Boston và Maine – nhưng đó cũng là những ngón tay đã rút vòi ong khỏi cổ Gage thành thục như ảo thuật gia… hoặc bác sĩ phẫu thuật.
“Sao thế, bức hình xinh quá,” ông Jud nhận xét. “Cháu kéo cậu bé trên xe trượt tuyết à? Em trai cháu chắc thích mê phải không, Ellie?”
Ellie gật đầu, òa lên nghẹn ngào.
Rachel toan nói gì đó nhưng Louis siết cánh tay cô – em ngồi im một lát đi.
“Ngày trước cháu hay kéo em lắm,” Ellie vừa kể vừa khóc, “em cười quá trời. Sau đó hai chị em cháu vào nhà, mẹ sẽ làm ca cao cho bọn cháu rồi nói ‘Cất bốt đi con,’ Gage sẽ giơ bốt lên hét ‘Bốt! Bốt!” ỏm tỏi đến điếc cả tai. Mẹ có nhớ không?”
Rachel gật đầu.
“Ừ, ông dám chắc lúc ấy vui lắm,” ông Jud ôn tồn rồi trả lại bức hình. “Giờ tuy em cháu đã là người thiên cổ, nhưng cháu vẫn có thể giữ những ký ức về em, Ellie ạ.”
“Dạ,” cô bé nói rồi đưa tay lau mặt. “Cháu thương Gage lắm, ông Crandall ạ.”
“Ta biết cháu rất thương em.” Ông cúi người hôn cô bé, và khi lùi lại, ánh mắt ông nghiêm khắc quét qua Louis và Rachel. Rachel bắt gặp ánh nhìn của ông, bối rối, có chút tổn thương song không hiểu ý. Còn Louis thì hiểu rõ lời ông nhắn gửi: Các cháu đang làm gì cho con gái mình? Ánh mắt của ông Jud như cật vấn. Con trai các cháu đã ra đi, nhưng con gái các cháu còn ở đây. Các cháu đang làm gì cho con bé?
Louis ngoảnh mặt đi. Anh chẳng làm gì được cho con mình, hiện giờ là chưa. Cô bé sẽ phải tự nỗ lực ngụp lặn trong đau thương. Bởi tâm trí anh ngập tràn suy tư về cậu con trai.