← Quay lại trang sách

Chương 43

Ngày hôm sau, trời đầy mây nhưng rất ấm áp, đến lúc gửi xong hành lý cho Rachel và Ellie, lấy vé từ máy tính cho hai mẹ con xong, Louis đầm đìa mồ hôi. Anh thầm nhủ luôn chân luôn tay thế này lại hay, và anh chỉ có chút buồn bã, đau lòng so với lần tiễn cả gia đình lên máy bay đi Chicago vào dịp lễ Tạ ơn. Đó là chuyến bay đầu tiên và cũng là cuối cùng của Gage.

Ellie có vẻ xa cách và hơi kỳ cục. Sáng hôm ấy, nhiều lần Louis ngẩng đầu lên thì bắt gặp nét biểu cảm tư lự lạ thường trên khuôn mặt cô bé.

Đúng là có tật giật mình, thưa anh, anh tự nhủ với bản thân.

Cô bé chẳng nói chẳng rằng khi bố mẹ thông báo cả nhà sẽ lên đường đi Chicago, hai mẹ con sẽ đi trước, ở lại hết mùa hè, chỉ tiếp tục ăn sáng (ngũ cốc Cocoa Bears). Ăn sáng xong, cô bé lẳng lặng lên lầu, thay quần áo, mang đôi giày mà Rachel để sẵn. Cô bé cầm theo bức hình mình kéo Gage trên xe trượt tuyết đến sân bay, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhựa uốn cong ở sảnh dưới trong lúc Louis đứng xếp hàng nhận vé, loa phóng thanh ra rả thông tin các chuyến bay đến và đi.

Ông bà Goldman đến trước giờ bay chừng bốn mươi phút. Ông Irwin Goldman bảnh chọe (và tất nhiên không chảy tí mồ hôi nào) trong chiếc áo khoác dài bằng vải len cashmere dù thời tiết là mười lăm độ C; ông bước đến quầy của hãng Avis để gửi lại xe ô tô trong lúc bà Dory Goldman ngồi với hai mẹ con Rachel.

Louis và ông Irwin Goldman quay lại chỗ mọi người cùng lúc. Louis có phần e ngại mình sẽ phải nghe ra rả điệp khúc con-tôi con-tôi , nhưng may sao thoát được. Ông Goldman bằng lòng với một cái bắt tay hờ hững và câu chào lẩm bẩm trong họng. Ông ngại ngần liếc nhìn cậu con rể thật nhanh, và chừng đó đã đủ để xác nhận điều mà Louis ngộ ra vào sáng nay: Lúc đó hẳn ông đang say.

Họ đi thang cuốn lên tầng trên, ngồi ở phòng chờ, không trao đổi gì nhiều. Bà Dory Goldman bồn chồn lật giở cuốn tiểu thuyết mới của Erica Jong nhưng chẳng mở ra đọc. Bà liên tục liếc nhìn bức hình Ellie cầm trên tay với vẻ lo âu.

Louis hỏi con gái có muốn cùng anh đi qua nhà sách lựa thứ gì đó để đọc trên máy bay không.

Ellie lại nhìn anh với vẻ mặt tư lự ấy. Louis không thích chút nào. Nó khiến anh cảm thấy căng thẳng.

“Con nhớ phải ngoan ngoãn khi đến nhà ông bà nhé?” Anh dặn dò khi hai bố con cùng đi.

“Vâng ạ,” cô bé đáp. “Bố ơi, bộ phận điều tra học sinh cúp học có bắt con không ạ? Bạn Andy Pasioca nói người này sẽ bắt những ai cúp học.”

“Con không cần lo về bộ phận điều tra học sinh cúp học đâu,” anh ôn tồn. “Bố sẽ giải quyết thủ tục ở trường, đến mùa thu, con có thể đi học trở lại mà chẳng có vấn đề gì.”

“Mong là đến mùa thu con sẽ ổn,” Ellie nói. “Trước giờ con chỉ mới học mẫu giáo chứ chưa vào các cấp lớp. Con không biết lên tiểu học sẽ phải làm gì. Chắc là làm bài tập bố nhỉ?”

“Con sẽ ổn thôi.”

“Bố ơi, bố vẫn cáu tiết với ông ngoại ạ?”

Anh há hốc nhìn cô bé. “Trời đất ơi, sao con lại nghĩ… là bố không thích ông ngoại hả Ellie?”

Cô bé nhún vai bất cần như thể chẳng quan tâm đến chủ đề này. “Thì khi nói về ông ngoại, trông bố lúc nào cũng cáu tiết.”

“Ellie, nói như vậy là hỗn hào con nhé.”

“Con xin lỗi.”

Cô bé vẫn nhìn anh với ánh mắt lạ kỳ, dị thường ấy, đoạn loanh quanh đi xem kệ sách trẻ em – các tác giả như Mercer Meyer, Maurice Sendak, Richard Scarry, Beatrix Potter và tác giả nổi tiếng ai ai cũng biết, Dr Seuss. Làm thế nào mà mẹ con cô ấy lại phát hiện nhỉ? Hay đơn giản là họ biết thế thôi? Ellie biết đến mức độ nào? Nó ảnh hưởng thế nào đến con bé? Ellie, đằng sau khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt của con là gì vậy? Cáu tiết với ông ngoại, Chúa ơi!

“Con mua cuốn này được không ạ?” Cô bé chìa một cuốn của Dr Seuss và một cuốn sách kể từ thuở ấu thơ Louis chưa có dịp bắt gặp – truyện về Chú bé Da đen Sambo và một ngày nọ, chú bị hổ trộm mất quần áo.

Chúa ơi, mình cứ tưởng họ ngừng in cuốn sách này rồi chứ, Louis ngạc nhiên nghĩ.

“Được chứ con,” anh đáp, và hai bố con đứng xếp hàng ở quầy thanh toán. “Ông ngoại con và bố vẫn thương nhau mà,” anh nói, nghĩ lại chuyện mẹ anh từng kể về việc khi một phụ nữ khao khát có con, cô ta sẽ “tìm thấy” một đứa. Anh nhớ anh đã làm trò ngu xuẩn khi tự hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ nói dối con cái. Thế mà anh cảm thấy mấy ngày vừa rồi, anh đã biến tướng thành kẻ nói dối đầy tiềm năng, nhưng lúc này, anh sẽ không cho phép bản thân nghĩ đến chuyện đó.

“Ồ,” cô bé cảm thán rồi nín thịnh.

Sự im lặng khiến anh thấy ngột ngạt. Anh bèn nói bừa câu gì đó để phá vỡ bầu không khí: “Thế con có nghĩ đi Chicago sẽ rất vui không nào?”

“Không ạ.”

“Không à? Sao lại thế?”

Cô con gái ngẩng đầu nhìn anh với nét mặt lạ kỳ. “Con sợ lắm.”

Anh đặt tay lên đầu cô bé. “Sợ ư? Con sợ gì mới được? Con không sợ máy bay đấy chứ?”

“Không ạ,” cô bé đáp. “Con không biết con sợ gì. Bố ơi, con nằm mơ thấy nhà mình ở đám tang của Gage, thế rồi nhân viên nhà tang lễ mở quan tài ra, nó rỗng không. Rồi con mơ thấy con ở trong nhà, nhìn vào cũi của Gage, nó cũng trống không. Nhưng bên trong đầy đất cát.”

Lazarus, hãy ra đây.

Và rồi lần đầu tiên trong nhiều tháng, anh nhớ lại giấc chiêm bao sau cái chết của Pascow – giấc mơ ấy, rồi tỉnh dậy thì phát hiện chân mình lấm lem đất cát, cuối giường dính đầy lá linh sam và bùn đất.

Tóc sau gáy của anh dựng ngược.

“Chỉ là mơ thôi,” anh trấn an Ellie, giọng nói vẫn giữ vẻ ung dung, chí ít là tai anh nghe thấy vậy. “Rồi chúng sẽ qua.”

“Ước gì bố đi với con và mẹ,” cô bé nói, “còn không thì hai mẹ con con ở lại đây cũng được. Con với mẹ ở lại được không, bố? Con xin bố? Con không muốn đến nhà ông bà ngoại đâu… Con chỉ muốn đi đến trường thôi. Được không ạ?”

“Chỉ vài ngày thôi, Ellie,” anh đáp. “Bố có…” anh nuốt nước bọt, vài chuyện phải xử lý ở đây, sau đó bố sẽ ở bên con. Rồi mình có thể quyết định làm gì tiếp theo.” ”

Anh chuẩn bị tinh thần nghe con cãi lại, thậm chí có thể là một màn làm mình làm mẩy phong cách Ellie. Anh còn chào đón phản ứng ấy; bởi nó là đặc tính anh hiểu rõ, còn cái nhìn ban nãy thì không. Song đáp lại anh là sự im lặng ngột ngạt, mơ hồ, sâu hoắm. Anh có thể vặn hỏi thêm con mình, nhưng giật mình nhận ra anh không dám; có lẽ cô bé đã nói nhiều hơn những gì anh muốn nghe.

Anh và Ellie trở lại phòng chờ không bao lâu thì chuyến bay tiến hành làm thủ tục. Họ bắt đầu phát thẻ lên máy bay nên bốn người đứng vào hàng. Louis ôm vợ và hôn cô thật lâu. Cô níu chặt anh trong khoảnh khắc rồi buông ra để anh bế Ellie lên thơm má.

Ellie nhìn anh nghiêm nghị với đôi mắt của thầy bói. “Môi bố lạnh quá,” cô bé nói. “Tại sao vậy ạ?”

“Bố không biết,” anh đáp, càng lúc càng khó chịu. Anh thả con xuống. “Nhớ ngoan đấy nhé, bí ngô.”

“Con không muốn đi,” cô bé lại nói, nhưng chỉ thì thầm để một mình Louis nghe thấy giữa tiếng rì rầm và xì xào của các hành khách đang lên máy bay. “Con cũng không muốn mẹ đi.”

“Ellie, thôi nào,” Louis nói. “Con sẽ ổn mà.”

“Con sẽ ổn,” cô đáp, “nhưng bố thì sao ạ? Bố ơi, bố thì sao?”

Hàng người bắt đầu dịch chuyển. Hành khách bước xuống đường dẫn đến chiếc máy bay 727. Rachel kéo tay Ellie, trong một khắc, cô bé cự lại khiến hàng người đứng sững, mắt dán vào bố mình, và Louis bất giác nhớ lại cái lần cô bé mất kiên nhẫn dạo trước, tiếng cô bé mè nheo đi mà-đi mà-đi mà.

“Bố ơi?”

“Đi đi, Ellie. Bố xin con.”

Rachel nhìn Ellie, lần đầu tiên trông thấy vẻ mặt u tối và mơ màng ấy. “Ellie?” Cô gọi, giật mình và, Louis nghĩ, có phần sợ hãi. “Con đang cản đường đấy, con yêu.”

Môi Ellie run rẩy trắng bệch. Rồi cô bé buông xuôi, để mẹ dắt xuống đường dẫn. Cô bé quay lại nhìn anh, và anh trông thấy nỗi kinh sợ tột độ trên mặt con bé. Anh giơ tay lên chào con, ra vẻ hân hoan.

Ellie không vẫy tay đáp lại.