← Quay lại trang sách

Chương 44

Khi Louis rời khỏi nhà ga Sân bay Quốc tế Bangor, một lớp bọc lạnh lẽo như phủ xuống tâm trí anh. Anh ý thức được mình quyết chí làm đến cùng việc này. Bộ óc một thời từng đủ sắc bén để giúp anh theo học trường Y phần lớn bằng học bổng và bằng đồng lương ba cọc ba đồng mà vợ anh kiếm được khi làm phục vụ theo ca ở quán cà phê từ năm giờ sáng đến mười một giờ trưa sáu ngày một tuần, đã nghiền ngẫm vấn đề này, mổ xẻ thành các khía cạnh nhỏ, như thể đây là bài kiểm tra – bài kiểm tra lớn nhất anh từng ứng thí. Và anh dự tính sẽ đạt điểm A cộng trong bài thi này, đúng một trăm phần trăm.

Anh lái xe đến Brewer, một thành phố nhỏ bên kia sông Penobscot từ Bangor. Anh tìm được chỗ đậu xe đối diện cửa tiệm Dụng cụ Watson.

“Tôi có thể giúp gì cho anh?” Nhân viên hỏi.

“Vâng,” Louis đáp. “Tôi muốn mua một đèn pin độ sáng cao – loại hình vuông ấy – và thứ gì đó để che bớt ánh sáng.

Nhân viên bán hàng là một thanh niên gầy, nhỏ con, trán cao cùng đôi mắt sắc bén. Anh ta mỉm cười nhưng nụ cười không dễ chịu cho lắm. “Dùng đèn đi săn hả, ông bạn?”

“Anh nói gì cơ?”

“Tối nay anh tính dùng đèn này để đi săn nai à?”

“Không” Louis đáp, mặt lạnh tanh. “Tôi không có bằng săn bắn.

Tay nhân viên nháy mắt rồi quyết định phá lên cười. “Nói cách khác là đừng tọc mạch chuyện người khác phải không? Chà, tôi bảo này – đèn pin lớn không có dụng cụ chắn ánh sáng, nhưng anh có thể mua một mảnh vải nỉ rồi đục lỗ ngay giữa. Nó sẽ giúp chắn bớt ánh sáng đèn pin lại.”

“Nghe được đấy,” Louis nói. “Cảm ơn anh.”

“Không có gì. Anh còn cần gì nữa không?”

“Thật ra là có,” Louis đáp. “Tôi cần cuốc, xẻng và thuổng. Xẻng cán ngắn, thuổng cán dài. Dây thừng loại chắc chắn, dài hai mét rưỡi. Một đôi găng lao động. Một tấm bạt vải bố, chừng hai mét rưỡi nhân hai mét rưỡi.”

“Tôi có cả,” tay nhân viên nói.

“Tôi phải đào một bể tự hoại,” Louis nói. “Có vẻ tôi đang vi phạm luật quy hoạch đất đai, mà hàng xóm nhà tôi được cái hay ngồi lê đôi mách. Tôi không rõ chụp bớt ánh sáng lại có ăn thua không, nhưng chắc để tôi thử xem. Khéo tôi bị phạt cả đống tiền.”

“Ồ ồ,” tay nhân viên nói. “Vậy lúc làm anh nhớ lấy kẹp quần áo kẹp mũi lại.”

Louis cười cho có lệ. Tổng hóa đơn của anh là năm mươi tám đô sáu mươi xu. Anh trả bằng tiền mặt.

Chiếc xe Civic là dòng xe có cửa sau mở lật lên, Louis lo ngại khi phải về Ludlow với cuống, xẻng, thuổng bên trong. Mắt ông Jud Crandall sắc như cú vọ, còn não ông thì vô cùng minh mẫn. Ông sẽ biết ngay anh toan tính điều gì.

Chợt anh ngộ ra đằng nào anh cũng chẳng có lý do gì phải quay lại Ludlow. Louis băng qua cây cầu Chamberlain vào Bangor, đặt một phòng ở Nhà nghỉ Howard Johnson trên đường Odlin – vừa nằm gần sân bay, vừa nằm gần nghĩa trang Pleasantview nơi con trai anh được chôn cất. Anh đặt nhà nghỉ với cái tên Dee Dee Ramone và thanh toán bằng tiền tươi.

Anh cố chợp mắt, tự nhủ với bản thân chưa tới sáng mai, anh sẽ mừng vì mình đã cho cơ thể lại sức. Nói theo ngôn ngữ của mấy cuốn tiểu thuyết Victoria, tối nay anh còn cả núi việc phải lo liệu – núi việc này hẳn sừng sững nhất đời anh rồi.

Vậy mà não anh nhất quyết không chịu ngơi nghỉ.

Anh nằm trên một chiếc giường tầm thường dưới một bức hình thắng cảnh nhạt nhòa chụp thuyền neo trong bến cạnh một cầu tàu đã cũ ở cảng New England, vận nguyên bộ quần áo, chỉ cởi mỗi đôi giày, ví tiền, tiền xu, chìa khóa để trên bàn đầu giường, tay chống lên trán. Cảm giác lạnh lẽo chiếm đóng cõi lòng; anh cảm thấy mối dây liên kết giữa anh với gia đình, bạn bè, với những nơi quá đỗi quen thuộc, thậm chí với cả công việc của anh đã đứt phựt. Đây có thể là bất cứ nhà nghỉ Howard Johnson nào trên thế giới – ở San Diego, Duluth, Bangkok hoặc Charlotte Amalie. Anh trôi dạt ở một nơi vô danh, và thỉnh thoảng, suy nghĩ vượt ngưỡng kỳ dị hiện lên trong đầu: trước khi trông thấy những nơi quen thuộc, những gương mặt thân thiết, anh sẽ gặp con trai mình.

Kế hoạch cứ thế lật mở trong đầu anh. Anh nhìn nó từ mọi góc độ, chọc ngoáy nó, săm soi nó, tìm xem có lỗ thủng hay điểm yếu nào không. Và thành thật mà nói, anh cảm thấy anh đang chênh vênh bước trên thanh xà hẹp, bên dưới là vực sâu của mất trí. Điên loạn bao quanh bốn bề, phấp phới phất phơ như cánh cú săn đêm với đôi mắt vàng rực: anh đang dấn thân vào điên loạn.

Giọng hát của Tom Rush văng vẳng trong đầu anh, nửa hư nửa thực: Ôi tử thần tay người nhớp nhúa… lững lờ người chạm đầu gối tôi… lạnh lùng người cướp mẹ đi mất… tới lúc nào người mới bắt tôi? [18E]

Điên loạn. Điên loạn vây quanh, gần sát, rình rập anh.

Anh dò dẫm bước đi trên thanh xà lý trí; anh nghiền ngẫm kẽ hoạch của mình.

Tối nay, khoảng mười một giờ, anh sẽ đào huyệt con trai, dùng dây thừng để kéo nắp quách, lấy xác con trai ra khỏi quan tài, bọc xác của Gage vào tấm vải bạt rồi đặt vào cốp xe Civic. Anh sẽ thay quan tài rồi đắp lại huyệt. Anh sẽ lái về Ludlow, lấy xác Gage ra khỏi cốp… rồi cuốc bộ. Phải, anh sẽ cuốc bộ.

Nếu Gage trở về, con đường sẽ chia thành hai ngả. Trong viễn cảnh thứ nhất, anh hình dung Gage trở về vẫn là Gage, có thể hơi ngây dại, hơi đù đờ hoặc chậm trí (chỉ sâu trong thâm tâm, Louis mới cho phép bản thân mình hy vọng Gage sẽ trở về toàn vẹn, giống như thằng bé ngày trước – biết đâu vẫn có khả năng này thì sao?), nhưng vẫn là con anh, con của Rachel, em của Ellie.

Tuy nhiên, trong viễn cảnh thứ hai, anh thấy một con quái vật lấp ló trong khu rừng sau nhà. Anh đã học cách chấp nhận khả năng ấy đến độ anh không chùn bước trước viễn cảnh quái vật, thậm chí quỷ dữ, ác linh từ thế giới bên kia có thể chiếm lấy cơ thể sống dậy nhưng linh hồn vốn có đã biến mất.

Dù là đường hướng nào, sẽ chỉ có anh và con trai anh. Và anh sẽ…

Mình sẽ tiến hành chẩn đoán.

Phải. Đó là điều anh sẽ làm.

Mình sẽ tiến hành chẩn đoán, không chỉ cơ thể mà cả linh hồn thằng bé. Mình sẽ cân nhắc đến những tổn thương tinh thần mà tai nạn để lại, dù thằng bé có nhớ hay không. Xét từ trường hợp của Church, mình nghĩ thằng bé sẽ chậm trí, có thể nhẹ hoặc cũng có thể nặng. Mình sẽ đánh giá khả năng đưa Gage trở lại gia đình dựa trên quá trình theo dõi từ hai mươi tư đến bảy mươi hai tiếng. Và nếu tổn thất quá nhiều – hoặc nếu thằng bé trở lại theo cách giống Timmy Baterman, như biến thành ma quỷ – thì mình sẽ xuống tay giết nó.

Anh phát hiện anh đã trù liệu hết đường đi nước bước cho cả hai viễn cảnh.

Với tư cách là một bác sĩ, anh cảm thấy anh có thể dễ dàng kết liễu Gage, nếu Gage chỉ là vật chứa cho thứ sinh vật khác. Anh sẽ không cho phép bản thân bị lung lạc trước những lời cầu xin, dụ dỗ của nó. Anh sẽ giết nó như cách anh giết con chuột mắc dịch hạch. Không việc gì phải mềm lòng. Một viên thuốc hòa tan, hoặc hai hay ba viên. Nếu cần thì tiêm một mũi. Trong túi anh có sẵn morphine. Đêm hôm sau, anh sẽ mang khối đất sét vô hồn ấy về lại Pleasantview, chôn cất nó, tin tưởng rằng vận may sẽ mỉm cười với anh lần thứ hai ( Mày thậm chí còn không biết vận may có mỉm cười một lần không chứ đừng nói đến lần thứ hai, anh tự nhủ ). Anh cân nhắc phương án dễ dàng và an toàn hơn: lần thứ hai ở nghĩa địa Thú cưng, nhưng anh sẽ không để con trai mình nằm lại nơi đó. Có rất nhiều lý do. Năm, mười hay thậm chí hai mươi năm sau, một đứa trẻ lên đây chôn thú cưng có thể sẽ phát hiện hài cốt của con anh – đó là lý do đầu tiên. Nhưng lý do thuyết phục nhất lại hết sức đơn giản. Khoảng cách đến Nghĩa địa thú cưng lại… quá gần.

Sau khi chôn cất xong, anh sẽ bay đến Chicago và gặp lại gia đình. Rachel và Ellie không cần biết về thí nghiệm thất bại ấy.

Anh nhìn theo viễn cảnh còn lại, viễn cảnh anh mù quáng hy vọng với tất cả tình yêu dành cho con trai mình: anh và Gage sẽ rời khỏi nhà khi giai đoạn kiểm tra kết thúc, ra đi trong đêm. Anh sẽ mang theo một số giấy tờ và dự định sẽ không bao giờ đặt chân đến Ludlow lần nào nữa. Anh và Gage sẽ thuê nhà nghỉ – có khi lại chính là nhà nghỉ anh đang ở lúc này.

Sáng hôm sau, anh sẽ rút tất cả tiền mặt trong mọi tài khoản họ có, chuyển tất tần tật sang séc du lịch American Express ( Đừng bỏ nhà đi với cậu con trai vừa sống lại mà quên mất chúng, anh nghĩ, môi khẽ khúc khích cười) cùng tiền mặt. Anh và Gage sẽ bay đến đâu đó – khả năng là Florida. Ở đó, anh sẽ gọi cho Rachel, nói với cô vị trí của anh, bảo cô dẫn theo Ellie, bắt chuyến bay nhưng không được nói với bố mẹ điểm tới. Louis tin rằng anh có thể thuyết phục cô làm điều này. Đừng hỏi gì hết, Rachel. Cứ đi đi. Đi ngay bây giờ.

Anh sẽ nói với cô nơi anh (bố con anh) ở. Một nhà nghỉ nào đó. Ellie sẽ thuê ô tô đến đó. Anh sẽ dẫn Gage ra cửa khi hai mẹ con gõ cửa. Có lẽ lúc ấy Gage đang mặc bộ đồ liền thân.

Và rồi…

À, nhưng anh không dám đi sâu hơn thế; thay vào đó, anh quay trở lại phần đầu của kế hoạch và rà soát nó lần nữa. Anh đoán nếu mọi chuyện suôn sẻ, họ sẽ phải chuẩn bị danh tính cho những cuộc đời mới, sao cho ông Irwin Goldman không thể dùng cuốn sổ séc tiền nghìn bạc vạn kia lần ra họ. Chuyện đó lo liệu được.

Anh mơ hồ nhớ lại lần mình quay về căn nhà ở Ludlow, căng thẳng, mệt mỏi, không kém phần sợ hãi và thả hồn tưởng tượng về việc lái xe bon bon đi Orlando, làm bác sĩ thuê ở Disney World. Có lẽ giấc mơ ấy không hoàn toàn hão huyền.

Anh mường tượng mình trong bộ đồ trắng, hồi sức cho một phụ nữ có thai nhưng dại dột ngồi lên tàu lượn Ngọn núi Ma thuật rồi bất tỉnh nhân sự. Lùi lại, lùi lại, để cô ấy thoáng khí, anh hình dung mình hô vang, còn người phụ nữ mở mắt, mỉm cười đầy biết ơn.

Trong lúc thỏa sức thả cho trí tưởng tượng bay xa, Louis chìm vào giấc ngủ. Anh ngủ khi con gái anh tỉnh giấc trên máy bay, đâu đó bên trên thác Niagara, hét lên vì mơ thấy ác mộng với những cánh tay quắp lấy con bé và đôi mắt ngu đần nhưng tàn nhẫn; anh ngủ khi tiếp viên hàng không vội vàng đi dọc lối đi để kiểm tra xem có vấn đề gì không; anh ngủ khi Rachel cố dỗ dành con gái dù tinh thần kiệt quệ; anh ngủ khi Ellie la hét không ngừng nghỉ: Là Gage! Mẹ ơi! Là Gage! Là Gage! Gage còn sống! Gage lấy con dao trong túi của bố! Đừng để nó bắt được con! Đừng để nó bắt được bố!

Anh ngủ khi Ellie mãi mới nguôi ngoai, khi cô bé run rẩy áp vào ngực mẹ, hai mắt mở to, không giọt nước mắt, khi bà Dory Goldman thầm nghĩ Ellie còn bé mà phải chịu biết bao điều khủng khiếp, và con bé khiến bà Dory nhớ lại tình trạng của Rachel sau khi Zelda qua đời.

Anh ngủ rồi tỉnh dậy lúc năm giờ mười lăm, với trời chiều dần ngả sang màu chạng vạng.

Cả núi việc, anh ngây dại nghĩ rồi nhỏm dậy.