Chương 45
Lúc máy bay chuyến 419 của hãng United Airlines hạ cánh xuống sân bay O’Hare và cho hành khách đi xuống vào lúc ba giờ mười phút theo múi giờ miền Trung, Ellie Creed đang trong tình trạng hoảng loạn nhẹ, còn Rachel hết sức sợ hãi. Chưa bao giờ cô ước giá mà có Louis bên cạnh mình nhiều như thế này, kể từ lần cô đưa hai đứa trẻ đến McDonald’s, Gage bị nghẹn họng do ăn quá nhiều khoai tây chiên.
Chỉ cần chạm nhẹ vào vai Ellie thôi là cô bé sẽ nhảy dựng lên, hai mắt trợn tròn quay lại nhìn, cơ thể run như cầy sấy. Tựa hồ người con bé tích đầy điện. Cơn ác mộng trên máy bay đã đủ tệ hại rồi, song điều này… Rachel thật không biết phải xử trí ra sao.
Bước vào nhà ga, Ellie trượt chân ngã. Song cô bé không đứng dậy mà chỉ nằm đó, mặc kệ bao người qua lại (hoặc cúi xuống nhìn cô bé với ánh mắt có đôi chút thông cảm nhưng xa cách đặc trưng của những ai đang bay quá cảnh và không rảnh để bao đồng) cho đến khi Rachel bế con vào lòng.
“Ellie, con sao vậy?” Rachel hỏi.
Ellie không trả lời. Hai mẹ con băng qua sảnh đến băng chuyền hành lý, Rachel trông thấy bố mẹ cô đã đợi sẵn ở đó. Thấy cô vẫy tay, hai người tiến lại.
“Họ nói bố mẹ đừng đi đến cổng và đợi con,” bà Dory nói, “nên mẹ nghĩ… Rachel? Ellie sao rồi con?”
“Không ổn ạ.”
“Ở đây có nhà vệ sinh không mẹ? Con buồn nôn.”
“Ôi Chúa ơi,” Rachel thất thần thốt lên rồi nắm lấy tay con. Bên kia sảnh có nhà vệ sinh nữ nên cô vội dắt Ellie đến đó.
“Rachel, mẹ đi cùng con nhé?” Bà Dory gọi với theo.
“Không cần đâu ạ, mẹ lấy hành lý giùm con, mẹ biết chúng trông thế nào rồi đấy. Con lo được.”
May thay nhà vệ sinh còn trống. Rachel đưa Ellie vào, lục trong ví tìm đồng mười xu thì phát hiện – tạ ơn Chúa – ổ khóa của ba buồng cầu đã bị bể. Trên một ổ khóa hỏng còn có dòng chữ ghi bằng bút chì sáp: JOHN CRAPPER LÀ CON LỢN TRỌNG NAM KHINH NỮ!
Rachel nhanh nhẹn kéo mở cửa; Ellie vừa rên rỉ vừa ôm bụng. Cô bé ọe hai lần nhưng không nên được gì mà chỉ có là những tiếng ọe khan khô khốc, rã rời cả tinh thần lẫn thể xác.
Khi Ellie nói mình đã thấy khỏe hơn, Rachel đưa con ra bồn rửa mặt cho cô bé. Mặt Ellie trắng bợt, hai mắt thì thâm quầng.
“Ellie, có chuyện gì vậy? Con không kể với mẹ được à?”
“Con không biết có chuyện gì nữa,” cô bé đáp. “Nhưng con biết có gì đó không ổn kể từ khi bố bảo mẹ con mình đi. Vì bố có gì lạ lắm.”
Louis, anh đang giấu giếm gì vậy? Anh đang giấu gì đó. Em có thể thấy; đến cả Ellie cũng thấy như vậy.
Cô chợt nhận ra cả ngày hôm nay, thần kinh cô căng lên như dây đàn, tựa hồ cô đang đợi tai vạ ập xuống. Cô có cảm giác như hai, ba ngày trước khi tới kỳ kinh, căng thẳng, bồn chồn, sẵn sàng cười hay òa khóc hay chịu cơn đau đầu xuyên qua như tàu tốc hành, sau ba tiếng mới ngừng.
“Sao kia?” Cô nói với cái bóng của Ellie trong gương. “Con yêu, bố có gì lạ kia chứ?”
“Con không biết,” Ellie đáp. “Là giấc mơ. Giấc mơ về Gage. Hoặc có lẽ là Church. Con không nhớ nữa. Con không biết .”
“Ellie, con nằm mơ thấy gì?”
“Con mơ thấy con ở trong Nghĩa địa Thú cưng” Ellie kể. “Paxcow đưa con đến Nghĩa địa Thú cưng, bảo bố sắp sửa đi đến đó và một điều khủng khiếp sẽ xảy ra.”
“Paxcow?” Một nỗi kinh hãi sắc bén nhưng mơ hồ ập vào người cô tựa sấm sét. Cái tên này là gì nhỉ, sao nghe quen quen? Hình như cô từng nghe thấy cái tên này – hoặc hao hao cái tên này – ở đâu rồi, nhưng giờ cô không tài nào nhớ ra. “Con mơ thấy một người tên là Paxcow đưa con đến Nghĩa địa Thú cưng à?”
“Dạ, anh ta nói tên mình như vậy. Và…” Đôi mắt cô bé chợt trợn tròn.
“Con nhớ thêm điều gì à?”
“Anh ta nói anh ta được cử đi để cảnh báo nhưng anh ta không thể can thiệp . Anh ta nói anh ta… con không biết nữa… anh ta ở gần bố vì họ đang ở cạnh nhau lúc linh hồn anh ta lìa… lìa… con không nhớ !” Cô bé rên rỉ.
“Con yêu,” Rachel nói, “mẹ nghĩ con nằm mơ thấy Nghĩa địa Thú cưng vì con vẫn nghĩ về em Gage. Và mẹ chắc chắn bố vẫn ổn mà. Con thấy khỏe hơn chưa?”
“Chưa ạ,” Ellie thì thầm. “Mẹ ơi, con sợ lắm. Mẹ không sợ sao?”
“Không đâu,” Rachel đáp, vừa khẽ lắc đầu vừa nở nụ cười – dù trong thâm tâm, cô thấy sợ, và cái tên Paxcow ấy quen đến ám ảnh. Cô cảm thấy mình đã nghe thấy nó trong bối cảnh khiếp đảm nào đó cách đây mấy tháng, hoặc thậm chí mấy năm, cảm giác bồn chồn ấy nhất quyết không buông tha.
Cô cảm giác thứ gì đó – một thứ trĩu nặng , sưng phồng, chực nổ tung. Một thứ ác hiểm cần được ngăn chặn. Nhưng thứ đó là gì? Là gì?
“Mẹ chắc chắn mọi thứ vẫn ổn,” cô trấn an Ellie. “Con muốn quay lại chỗ ông bà chưa?”
“Dạ chắc là rồi ạ,” Ellie thờ ơ.
Một phụ nữ Puerto Rico vừa dẫn cậu con trai nhỏ vào nhà vệ sinh vừa quở trách. Có vệt nước rất to trên đũng quần xinh xắn của cậu bé, cảnh tượng ấy khiến Rachel nhớ Gage đến quay quắt. Nỗi xót xa ấy tựa thuốc Novocaine, dập tắt cơn bồn chồn trong cô.
“Đi nào,” cô giục. “Về tới nhà ông bà, mình sẽ gọi cho bố.”
“Anh ta mặc quần đùi,” Ellie chợt lên tiếng.
“Ai kia, con yêu?”
“Paxcow,” Ellie nói. “Anh ta mang quần đùi đỏ. Trong giấc mơ của con.
Câu nói ấy khiến trong sáng chốc, bao nhiêu sự tập trung của cô dồn hết vào cái tên, Rachel lại sợ đến bủn rủn đầu gối… đoạn cảm giác ấy vơi đi.
Hai mẹ con không thể tiến lại gần băng chuyển hành lý; Rachel chỉ thấy chóp mũ có gắn lông vũ của bố mình. Cô quay lại, thấy bà Dory Goldman giữ hai chỗ ngồi cạnh tường cho mẹ con họ, đưa tay lên vẫy. Rachel bế Ellie đến.
“Cháu thấy khỏe hơn chưa?” Bà Dory hỏi.
“Dạ một chút,” Ellie nói. “Mẹ ơi…”
Quay sang Rachel, cô bé im bặt. Rachel bật dậy trên ghế, tay đưa lên che miệng, mặt trắng bệch. Cô nhớ ra rồi. Nó bất thình lình nện vào đầu cô như đá tảng. Đáng lý cô phải nhận ra điều này ngay lập tức, nhưng cô đã cố tình gạt nó ra khỏi tâm trí mình. Tất nhiên là thế rồi.
“Mẹ ơi?”
Rachel chậm rãi quay sang con gái, và Ellie có thể nghe thấy gần trong cổ mẹ mình kêu răng rắc. Cô từ từ buông tay ra khỏi miệng.
“Người trong giấc mơ có nói với con tên anh ta là gì không, Ellie?”
“Mẹ ơi, mẹ có sao…”
“Người trong giấc mơ có nói với con tên của anh ta không?”
Bà Dory nhìn con gái và cháu gái như thể cả hai đã phát điên.
“Có, nhưng con không nhớ ra… Mẹ ơi, mẹ làm con đauuuu quá…”
Nhìn xuống, Rachel phát hiện tay mình đã bấu chặt vào hai cánh tay của Ellie như gông cùm.
“Có phải là Victor không?”
Ellie hít vào một hơi. “Dạ, là Victor! Anh ta nói tên mình là Victor! Mẹ cũng mơ thấy anh ta sao?”
“Không phải Paxcow,” Rachel nói. “Mà là Pascow .”
“Thì con bảo vậy mà. Paxcow.”
“Rachel, có chuyện gì vậy con?” Bà Dory hỏi. Bà nắm lấy tay của Rachel, nhíu mày vì thấy nó lạnh ngắt. “Ellie gặp chuyện gì vậy?”
“Không phải Ellie,” Rachel nói. “Mà là Louis mẹ ạ. Có gì đó không ổn với Louis. Hoặc có gì đó sắp sửa không ổn. Mẹ trông Ellie hộ con. Con muốn gọi về nhà.”
Cô đứng dậy, đi đến quầy điện thoại, lục ví tìm đồng hai mươi lăm xu. Cô chọn kiểu cuộc gọi người nghe trả phí nhưng chẳng có ai nhấc máy. Điện thoại chỉ đổ chuông liên hồi.
“Cô gọi lại sau được không?” Nhân viên tổng đài hỏi.
“Được,” Rachel đáp rồi cúp máy.
Cô đứng đó nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Anh ta nói anh ta được cử đi để cảnh báo nhưng anh ta không thể can thiệp. Anh ta nói anh ta… con không biết nữa… anh ta ở gần bố vì họ đang ở cạnh nhau lúc linh hồn anh ta lùa… lùa…
“Là hồn lìa khỏi xác,” Rachel thì thầm. Ngón tay cô bấu vào giỏ xách. “Ôi Chúa ơi, có phải là cụm từ đó không?”
Cô cố chộp lấy suy nghĩ của mình, sắp xếp lại chúng. Phải chăng có điều gì đó đang diễn ra, một điều sâu xa hơn nỗi đau rất con người mà họ phải chịu khi mất đi Gage và chuyến đi từ đầu này sang đầu kia đất nước chẳng khác nào trốn chạy này? Ellie biết bao nhiều điều về cậu thanh niên qua đời vào ngày đầu tiên Louis đi làm?
Không gì hết, tâm trí cô nghiệt ngã đáp lại. Mày giấu chuyện này với con bé, như cách mày cố giấu tất tần tật những điều liên quan đến cái chết khỏi con – ngay cả việc chú mèo con bé nuôi có thể bị chết, mày nhớ lần hai vợ chồng lời qua tiếng lại đầy vớ vẫn và xuẩn ngốc trong nhà bếp chứ. Mày giấu chuyện này với con bé. Vì lúc đó mày sợ, bây giờ mày cũng sợ. Tền cậu ta là Pascow, Victor Pascow, và tình hình bi đát đến mức nào rồi, Rachel? Tệ hại đến mức nào rồi? Vì Chúa, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tay cô run bần bật, phải đến lần thứ hai cô mới có thể nhét đồng hai mươi lăm xu vào. Lần này, cô gọi cho trạm xá ở trường đại học thì được nối máy với Charlton, bà đồng ý trả tiền, có phần hoang mang. Không, bà chưa gặp Louis, với lại hôm nay anh mà đến thì bà sẽ bất ngờ lắm. Dứt lời, bà một lần nữa xin chia buồn cùng Rachel. Rachel cảm ơn rồi nhờ Charlton nhắn Louis gọi cho cô ở nhà ông bà ngoại nếu anh đến. Có, anh ấy có số điện thoại, cô trả lời câu hỏi của Charlton, không muốn nói với bà y tá (dù có lẽ bà ấy biết thừa; cô cảm giác Charlton là một phụ nữ rất nhạy bén) rằng nhà bố mẹ đẻ của cô cách đó nửa lục địa.
Cô cúp máy, người nóng bừng, run rẩy.
Chắc là con bé đã nghe thấy cái tên Pascow ở đâu đó, vậy thôi. Chúa ơi, mày đâu có nuôi con trong hộp kính như nuôi… nuôi hamster đâu. Con bé nghe thấy thông tin trên radio chẳng hạn. Hoặc có đứa bạn ở trường kể cho con bé, thế là nó lưu trong đầu. Cả từ con bé không nói ra được – giả sử đó là một cụm từ khó phát âm như “hồn lìa khỏi xác” hoặc “hồn xiêu phách tán” chăng nữa, cũng có sao? Điều đó chẳng chứng minh được gì ngoại trừ việc tiềm thức đúng là thứ giấy dán ruồi dính nhớp như người ta nói.
Cô nhớ một giảng viên tâm lý đại học từng quả quyết dưới những điều kiện đúng đắn, trí nhớ của chúng ta có thể lần ngược lại tên của tất cả những người chúng ta từng được giới thiệu, mọi món ăn ta từng ăn, mọi điều kiện thời tiết hằng ngày trong đời ta. Ông đưa ra lý do thuyết phục đối với khẳng định khó tin này, rằng tâm trí con người là chiếc máy tính với số lượng vi mạch nhớ nhiều đến choáng váng – không phải 16K, 32K hay 64K mà có lẽ là một tỷ K : đến một nghìn tỷ. Và mỗi “vi mạch” trong người chúng ta có thể chứa được bao nhiêu? Không ai biết rõ. Nhưng ông nói số lượng vi mạch nhiều đến độ chúng không cần phải xóa bớt dữ liệu để có thể tái sử dụng. Thật ra, tâm thức của chúng ta phải tắt bớt đèn chiếu trên một vài vi mạch, một dạng cơ chế bảo vệ chúng ta khỏi phát rồ vì thông tin. “Các bạn có thể sẽ không tài nào nhớ ra mình để tất ở đâu,” giảng viên tâm lý nói, “nếu toàn bộ nội dung cuốn Bách khoa toàn thư Anh Quốc được trữ trên hai hoặc ba tế bảo ký ức cạnh nhau.”
Điều này khiến cả lớp hùa theo cười cho có lệ.
Nhưng đây không phải lớp tâm lý học dưới những ngọn đèn huỳnh quang sáng trưng, trên bảng viết đủ loại từ chuyên môn dễ chịu, vài giáo sư trợ giảng ta đây hơn người vui vẻ đao to búa lớn trong mười lăm phút cuối tiết học. Ở đây có gì đó sai lầm đến cùng cực và mày biết điều đó – mày cảm nhận được nó. Mình không biết nó liên quan đến Pascow, Gage, Church, nhưng nó có dính dáng đến Louis. Đó là gì? Có phải…
Bất thình lình, một suy nghĩ lạnh ngắt như thạch đập vào cô. Một lần nữa, cô nhấc ống điện thoại lên rồi mò mẫm trong đống xu lẻ tìm đồng mười xu. Hay Louis đang nghĩ đến chuyện tự sát? Phải chăng đó là lý do anh để họ đi, gần như đuổi cổ họ ra cửa? Trước giờ Ellie có… có… ôi, có cái năng lực tâm linh chết tiệt này không! Đã bao giờ con bé tâm linh như vậy chưa?
Lần này, cô gọi cho ông Jud Crandall. Điện thoại đổ chuông năm lần… sáu lần… bảy lần. Cô đang tính cúp máy thì ông cụ lên tiếng, giọng đứt hơi. “A lộ?”
“Ông Jud! Ông Jud, là cháu…”
“Khoan đã, thưa quý khách,” tổng đài viên lên tiếng. “Ông có chấp nhận trả phí cho cuộc gọi từ bà Louis Creed không?”
“Ái chà,” ông Jud đáp.
“Xin lỗi ông, là có hay không?”
“Ta nghĩ ta sẽ bắt máy,” ông Jud đáp.
Có một khoảng lặng nghi ngại khi tổng đài viên dịch giọng New England sang giọng Mỹ. Đoạn cô lên tiếng: “Cảm ơn quý khách. Mời quý khách nói tiếp.”
“Ông Jud, hôm nay ông có gặp anh Louis không ạ?”
“Hôm nay à? Ta chưa, Rachel ạ. Sáng nay ta lên tận Brewer để mua hàng thiết yếu. Chiều nay thì ta lại ra chăm vườn tược sau nhà. Sao thế?”
“À, dạ không có gì đâu, chỉ là Ellie mơ thấy ác mộng trên máy bay và cháu nảy ra ý làm cho con bé yên lòng nhiều nhất có thể.”
“Máy bay à?” Giọng ông Jud thoáng đanh lại. “Cháu đang ở đâu vậy Rachel?”
“Chicago ạ,” cô nói. “Ellie và cháu trở về nhà ông bà ngoại một thời gian.”
“Louis không đi với cháu sao?”
“Anh ấy sẽ đến vào cuối tuần,” Rachel đáp, chật vật lắm cô mới có thể giữ cho giọng mình bình thản. Trong giọng ông Jud có điểm gì đó cô không thích.
“Việc hai mẹ con đi chuyến này là ý tưởng của Louis à?”
“Dạ… phải. Ông Jud, có chuyện gì vậy? Có gì đó không ổn phải không? Ông biết gì đó thì phải.”
“Cháu kể cho ta nghe xem con bé nằm mơ thấy gì,” sau một hồi im lặng, ông Jud lên tiếng. “Giá mà cháu kể với ta.”