Chương 46
Sau khi nói chuyện với Rachel, ông Jud mặc áo khoác mỏng – mây mù bắt đầu kéo đến và gió đang nổi lên – băng qua đường về phía nhà Louis, trước khi qua, ông đứng lại bên vệ đường, quan sát kỹ xe tải. Xe tải là nguyên nhân gây ra bao nhiễu nhương. Mấy chiếc xe tải chết tiệt.
Nhưng nguyên nhân thật sự không phải chúng.
Ông cảm nhận Nghĩa địa Thú cưng kéo ông lại – và một thứ đằng sau nó. Nếu trước đây, giọng nói ấy du dương tựa lời ru êm đềm, khơi gợi cảm giác dễ chịu và chứa đựng sức mạnh nửa hư nửa thực, thì lúc này, giọng nói ấy gầm gừ và đầy hiểm ác – nó đe dọa, đầy sát khí. Nhà ngươi đừng can dự vào .
Nhưng ông không thể bàng quan đứng ngoài. Bởi trách nhiệm của ông trong vụ này quá nhiều.
Ông thấy chiếc Honda Civic của Louis không đậu trong ga ra. Ông vòng ra cửa sau xem thử thì thấy nó để ngỏ.
“Louis?” Ông gọi, dù biết Louis sẽ không trả lời, song ông cảm thấy mình cần cắt ngang không gian tĩnh mịch nặng như chì của căn nhà này. Ôi chao, đúng là già đi thật khiến người ta bực mình – tay chân lúc nào cũng nặng nề, vụng về, làm vườn mới có hai giờ đồng hồ mà lưng đã hành ông lên bờ xuống ruộng, hông như vừa bị cắm mũi khoan xoắn.
Ông bước qua căn nhà một cách trình tự, tìm kiếm những dấu hiệu ông phải tìm – kẻ đột nhập tư gia già nhất thế giới, ông nghĩ mà chẳng thấy hài hước chút nào rồi đưa mắt nhìn. Ông không tìm thấy thứ nào khiến ông thực sự lo ngại: ví dụ như những hộp đồ chơi được giữ lại mà không quyên góp cho Cứu Thế Quân, quần áo cho bé trai cất đằng sau cửa, trong tủ quần áo hoặc dưới gầm giường… tệ hại nhất có lẽ sẽ là một cái cũi vẫn được đặt cẩn thận trong phòng của Gage. Hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào mà ông tìm kiếm, nhưng căn nhà vẫn phảng phất cảm giác trống trải hết sức khó chịu, như thể nó đang chực chờ được đổ đầy bằng… chà, bằng thứ gì đó.
Có lẽ mình phải chạy lên Nghĩa trang Pleasantview. Xem trên đó có xảy ra gì không. Khéo sẽ đụng mặt Louis Creed. Mình sẽ mời cậu ta bữa tối bay gì đó.
Song nguy hiểm không hiện diện ở Nghĩa trang Pleasantview tại Bangor; nguy hiểm đang ở ngay đây, trong căn nhà này và đằng sau nó.
Ông Jud rời khỏi đó rồi băng qua đường về nhà mình. Ông lôi một lốc bia từ tủ lạnh trong bếp ra rồi đem vào phòng khách. Ngồi trước ô cửa sổ trông thẳng ra căn nhà của gia đình Creed, ông khui một lon bia, châm một điếu thuốc. Đằng sau ông, trời chiều dần xuống, và cũng giống như rất nhiều lần trong mấy năm gần đây, tâm trí ông lại bất giác xoáy tròn, xoáy tròn trở về quá khứ, nếu ông biết mạch suy nghĩ trong đầu của Rachel Creed ban nãy, ông sẽ nói có lẽ những gì giảng viên tâm lý học nói với cô là sự thật, nhưng tuổi càng xế bóng, chức năng chiếu sáng ký ức dần hỏng hóc từng chút một, giống như mọi thứ bên trong cơ thể ta dần rệu rã, và ta giật mình nhận ra ta hồi tưởng cảnh vật, gương mặt, sự kiện một cách chắc chắn đầy ma mị. Những ký ức cũ kỹ tông nâu đỏ chợt sáng bừng trở lại, màu sắc chân thực hẳn lên, giọng nói không còn rì rầm xa vắng mà lấy lại âm thanh nguyên bản. Ông Jud có thể nói với cô rằng đó hoàn toàn không phải là hỏng hóc về mặt thông tin. Cái tên cho tình trạng ấy là bệnh lão suy.
Trong đầu mình, ông Jud lại nhìn thấy con bò Hanratty của Lester Morgan, mắt nó đỏ ngầu, hùng hục lao vào mọi thứ trong tầm mắt, những thứ chuyển động. Hùng hục lao vào cây khi gió đung đưa cành lá. Trước khi Lester chạm ngưỡng chịu đựng và bắt con bò dừng lại, mọi cái cây trong bãi cỏ có rào chắn của Hanratty đã bị con vật ấu trĩ vận hết sức húc vào, sừng nó vỡ ra, còn đầu thì tứa máu. Khi Lester kết liễu Hanratty, Lester sợ đến phát bệnh – giống như ông Jud lúc này.
Ông uống bia và hút thuốc. Tịch dương phủ bóng. Nhưng ông không bật đèn. Dần dà, đầu điếu thuốc của ông biến thành chấm đỏ le lói trong màn đêm. Ông ngồi uống bia, quan sát lối xe chạy nhà Louis Creed. Ông nghĩ khi Louis trở về nhà từ bất cứ nơi nào anh đã đi, ông sẽ bước qua, bàn luận đôi chút với anh. Đảm bảo Louis không toan tính làm điều gì không nên.
Dẫu vậy, ông vẫn cảm nhận thấy có thứ gì đó khẽ kéo mình, một thứ sức mạnh bệnh hoạn cư ngụ tại nơi ma quỷ ấy, vươn xuống từ vực đá thối nát nơi tất cả những ụ đá kia được đắp nên.
Nhà ngươi đừng can dự vào. Đừng can dự vào kẻo ngươi sẽ rất, rất hối tiếc đấy. Giọng nói ấy như sương như khói ngân vang từ ngôi mộ toang hoác.
Cố hết sức lờ nó đi, ông Jud cứ thế ngồi hút thuốc, uống bia. Và chờ đợi.