Chương 47
Trong lúc ông Jud Crandall ngồi trên ghế bập bênh, nhìn ra ngoài cửa sổ chờ anh, trong khi Rachel và Ellie tiến đến đường cao tốc thu phí về nhà ông bà Goldman (Rachel không ngừng mân mê móng tay, chẳng tài nào rũ bỏ được cảm giác khiếp đảm; còn Ellie thì ngồi im như tượng, mặt trắng bệch), Louis ăn một bữa tối nhạt nhẽo, được cái khẩu phần lớn, trong phòng ăn của nhà nghỉ Howard Johnson.
Thức ăn ê hề và vô vị; đúng những thứ cơ thể anh có vẻ muốn lúc này. Bên ngoài, trời đã tối. Đèn pha của những chiếc xe ô tô chạy ngang qua lần mò như những ngón tay. Anh ngấu nghiến nuốt đồ ăn. Nào bít tết. Nào khoai tây nướng. Món đậu ăn kèm màu xanh trông tươi đến độ chẳng tự nhiên chút nào. Miếng bánh táo cùng một viên kem bên trên đang chảy thành đống nhẽo nhoẹt. Anh ngồi ăn trong góc, nhìn thực khách đến rồi đi, tự hỏi nhỡ đâu mình bắt gặp người quen. Một cách mơ hồ, anh hy vọng điều đó sẽ xảy ra. Bởi nó sẽ dẫn đến các câu hỏi – Rachel đâu rồi, anh đang làm gì ở đây, tình hình sao rồi? – và biết đâu những câu hỏi ấy sẽ dẫn đến lắm điều phức tạp, và có khi chính những điều phức tạp là thứ anh thực sự muốn. Một lối thoát.
Và trong thực tế, một cặp đôi anh có quen biết bước vào ngay lúc anh đang ăn nốt miếng bánh táo và uống ly cà phê thứ hai. Rob Grinnell, một bác sĩ ở Bangor cùng cô vợ xinh đẹp, Barbara. Anh đợi họ trông thấy mình ngồi trong góc ở bàn ăn một người, nhưng cô phục vụ lại dẫn họ đến một gian ở phía bên kia căn phòng, khiến họ hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của Louis, ngoại trừ thỉnh thoảng, anh liếc qua vẫn thấy loáng thoáng mái tóc bạc sớm của ông Grinnell.
Phục vụ mang hóa đơn ra cho Louis. Anh ký tên, điền số phòng bên dưới chữ ký rồi ra bằng cửa phụ.
Bên ngoài, trời nổi gió cuồn cuộn. Gió cứ đều đều thốc qua, khiến dây điện ngân lên bài ca kỳ dị. Anh thấy không sao, nhưng có cảm giác mây đang hối hả bay qua đầu. Louis đứng trên vỉa hè một lúc, hai tay đút túi, đầu nghiêng theo gió. Đoạn anh quay ngược lại, lên phòng rồi mở ti vi. Giờ vẫn còn quá sớm để thực hiện những công việc hệ trọng, và cơn gió đêm nay hàm chứa quá nhiều khả năng. Nó khiến anh lo ngại.
Anh xem ti vi bốn tiếng đồng hồ, tám chương trình hài kịch nửa tiếng chiếu liên tục. Anh nhận ra đã rất lâu rồi anh mới xem ti vi liền tù tì một khoảng thời gian dài, không ngắt quãng như vậy. Anh nghĩ tất cả những nhân vật nữ chính trong phim hài tình huống chỉ giỏi “thả thính” — từ mà anh và bạn bè hay dùng thời trung học.
Ở Chicago, bà Dory Goldman gào lên, “Bay về lại? Con ơi, sao con lại muốn bay về lại? Con chỉ vừa mới tới thôi mà!”
Ở Ludlow, ông Jud Crandall ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ hút thuốc, uống bia, săm soi cuốn sổ quá khứ trong tâm trí của mình và đợi Louis về nhà. Chẳng sớm thì muộn, Louis cũng sẽ về nhà thôi, như Lassie trong bộ phim xưa. Để đến Nghĩa địa Thú cưng vẫn còn nhiều con đường khác, song Louis không biết. Nếu đã lên kế hoạch, anh sẽ phải khởi hành từ sân nhà mình.
Không hề hay biết những sự kiện trên, tựa tên lửa chậm rãi di chuyển tới đích đến, song cái đích ấy không phải nơi anh đang có mặt mà là nơi anh sẽ đến, theo đúng kiểu của tên lửa đạn đạo, Louis cứ thế ngồi xem chương trình chiếu trên chiếc ti vi màu trong nhà nghỉ Howard Johnson. Trước đây, anh chưa từng xem mấy chương trình này, chỉ lờ mờ nghe dăm ba câu bàn tán về chúng: một gia đình da đen, một gia đình da trắng, một đứa trẻ sống cùng những người lớn giàu có nhưng thông minh hơn họ bội phần, một phụ nữ cô đơn lẻ bóng, một phụ nữ đã cưới chồng, một phụ nữ đã ly hôn. Rồi nhóm ba cô gái thám tử chuyên mặc áo cổ yếm đi điều tra phá án. Anh ngồi trên ghế, xem tất tần tật, thỉnh thoảng lại liếc ra bên ngoài nhìn trời đêm cuộn gió.
Khi chương trình thời sự mười một giờ bắt đầu, anh tắt ti vi rồi lên đường thực hiện điều mà anh đã quyết định làm, có lẽ từ ngay khoảnh khắc anh trông thấy mũ lưỡi trai của Gage nằm trên đường, đầy máu. Cái lạnh bao trùm lấy anh, mạnh bạo hơn bao giờ hết; nhưng có thứ gì đó bên dưới – ngọn lửa âm ỉ của háo hức, của khát khao, thậm chí là thèm khát. Điều đó không quan trọng. Nó ủ ấm cho anh khỏi giá lạnh, giữ cho anh kiên cường trước gió dữ. Khi khởi động động cơ chiếc xe Honda, anh thầm nghĩ có lẽ ông Jud nói đúng, rằng sức mạnh của nơi ấy càng lúc càng lớn lao; bởi anh cảm thấy rõ ràng nó đang bao phủ lấy anh, dẫn dắt (hoặc đẩy) anh tới, để rồi anh tự hỏi:
Liệu mình có dừng được không? Liệu mình có dừng được nếu mình muốn không?
Louis đánh xe đi.