Chương 48
“Con muốn làm gì kia?” Bà Dory hỏi lại lần nữa. “Rachel… con đang đau buồn… ngủ một giấc…”
Rachel chỉ lắc đầu nguầy nguậy. Cô không thể nào giải thích cho mẹ mình lý do cô phải quay lại. Cảm giác ấy dâng lên trong cô như trời nổi gió – ban đầu cỏ cây xào xạc, chẳng ai để ý; đoạn không khí bắt đầu chuyển động ráo riết hơn, mạnh mẽ hơn, tĩnh lặng không còn nữa; đoạn gió mạnh đến mức tạo ra tiếng thét gào ma mị giữa những tán lá; đoạn gió quật vào khiến nhà rung lắc và ta nhận ra bão sắp đến, và nếu gió tiếp tục mạnh lên, thể nào cũng có thứ ngã đổ.
Ở Chicago đang là sáu giờ. Ở Bangor, lúc ấy, Louis vừa ngồi xuống ăn bữa tối nhạt nhẽo nhưng đầy ụ của mình. Rachel và Ellie chẳng bỏ bụng được chút nào. Cứ mỗi lần ngẩng lên từ đĩa thức ăn, Rachel lại bắt gặp ánh mắt đau đáu của con gái, hỏi cô định làm gì với vũng lầy mà bố đang sa vào, hỏi cô dự tính làm gì.
Cô đợi điện thoại reo, chờ ông Jud gọi cho cô và báo Louis đã về nhà. Có một lần, điện thoại đổ chuông – cô giật nảy, còn Ellie suýt chút nữa làm đổ ly sữa – nhưng người gọi tới chỉ là một người bạn ở câu lạc bộ bài bridge của bà Dory, hỏi thăm bà đã về nhà bình an hay chưa.
Cả nhà đang uống cà phê thì bất thình lình, Rachel vứt khăn ăn xuống rồi lên tiếng, “Bố… Mẹ… Con xin lỗi, nhưng con phải về nhà. Nếu có chuyến bay, tối nay con đi luôn.”
Bố mẹ há hốc nhìn cô, còn Ellie nhắm mắt với vẻ nhẹ nhõm rất người lớn – nếu làn da cô bé không nhợt nhạt và bủng beo thì hẳn nét mặt ấy trông sẽ rất ngộ nghĩnh.
Hai ông bà không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, mà Rachel cũng không cắt nghĩa rõ ràng, giống như việc ta khó lòng giải thích bằng cách nào những cơn gió hiu hiu, ban đầu chỉ có thể lay động ngọn cỏ, dần dà tích tụ sức mạnh, đến một lúc nào đó, chúng có thể hất đổ một tòa nhà dựng bằng thép. Cô không cho rằng Ellie đã nghe tin tức về cái chết của Victor Pascow rồi trữ nó trong tiềm thức.
“Rachel. Con yêu,” bố cô chậm rãi lên tiếng, hiền từ, như cách ta nói với người đang có khả năng rơi vào hoảng loạn, tuy nhất thời nhưng nguy hiểm. “Tất cả chỉ là phản ứng trước sự ra đi của con trai con mà thôi. Cả con và Ellie đều đang phản ứng rất mạnh mẽ với điều đó, nhưng ai có thể trách cứ các con chứ? Nhưng cứ thế này, con sẽ quỵ ngã mất…”
Rachel không trả lời ông. Cô đi thẳng đến điện thoại trong hành lang, tìm từ HÃNG HÀNG KHÔNG trong cuốn danh bạ rồi quay số của hãng Delta trong lúc bà Dory đứng sát bên cạnh, khuyên nhủ con gái từ từ nghĩ cho kỹ đã, để cả nhà bàn bạc với nhau, có lẽ nên lên danh sách… Ellie đứng đằng sau, khuôn mặt tối tăm – nhưng giờ nó đã được thắp sáng nhờ hy vọng, từ đó Rachel cũng can đảm hơn.
“Hãng hàng không Delta xin nghe,” đầu dây bên kia vui tươi cất tiếng. “Tôi là Kim, tôi có thể giúp gì cho quý khách?”
“A lô,” Rachel đáp. “Tôi cần bay gấp từ Chicago về Bangor trong tối nay, chuyện này cực kỳ quan trọng. Tôi e đây là… là tình huống khẩn cấp. Cô có thể kiểm tra các chuyến bay quá cảnh giùm tôi không?”
Tổng đài dè dặt đáp: “Vâng, thưa quý khách, nhưng như vậy gấp quá.”
“Cứ kiểm tra giùm tôi đi đã,” Rachel nói, giọng hơi gắt lên. “Tôi mua vé dạng chờ hay gì cũng được.”
“Được, thưa quý khách. Xin chờ trong giây lát.” Đầu dây bên kia im lặng.
Rachel nhắm mắt, bỗng cô cảm thấy một bàn tay mát lạnh nắm lấy cánh tay mình. Mở mắt ra, cô trông thấy Ellie đã tiến đến bên cạnh. Ông Irwin và bà Dory đứng cạnh nhau, rì rầm trao đổi trong lúc nhìn hai mẹ con. Ánh mắt ấy là ánh mắt nhìn những người mà ta nghi bị điên, Rachel mệt mỏi nghĩ. Cô gắng sức nở nụ cười với Ellie.
“Đừng để ông bà ngăn mẹ lại,” Ellie thì thầm nói. “Con xin mẹ.”
“Không đâu, chị cả,” Rachel nói rồi nhăn mặt – kể từ khi Gage ra đời, hai vợ chồng cô hay gọi con bé như vậy. Nhưng giờ thì cô bé không còn là chị cả của ai nữa, chẳng phải sao?
“Cảm ơn mẹ,” Ellie nói.
“Chuyện này rất quan trọng phải không con?”
Ellie gật đầu.
“Con yêu, mẹ tin nó rất quan trọng. Nhưng nếu con nói cho mẹ cụ thể hơn thì tốt quá. Chỉ là mỗi giấc mơ thôi sao?”
“Không ạ,” Ellie đáp. “Giờ… giờ nó là tất cả mọi thứ. Giờ nó chảy qua người con. Mẹ không cảm thấy nó sao? Nó như..”
“Nó như cơn gió.”
Ellie run rẩy thở dài.
“Nhưng con không biết đó là gì à? Con không nhớ điều gì khác về giấc mơ của con sao?”
Ellie suy nghĩ thật lung rồi dè dặt lắc đầu. “Bố. Church. Và Gage. Con chỉ nhớ có vậy. Nhưng con không nhớ làm sao họ lại đi với nhau, mẹ ạ!”
Rachel ôm con thật chặt. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi,” cô nói. Song tảng đá trong lòng cô chẳng vợi bớt.
“Thưa quý khách,” nhân viên đặt vé lên tiếng.
“Tôi nghe?” Rachel siết chặt hai tay, cả bàn tay nắm tay Ellie và tay cầm điện thoại.
“Tôi có thể sắp chuyến bay đến Bangor cho chị – nhưng chị sẽ phải đi chuyến rất trễ.”
“Không sao cả,” Rachel đáp.
“Chị có bút ở đó không? Hơi phức tạp ạ.”
“Có, tôi có đây,” Rachel nói rồi lấy mẩu bút chì từ trong ngăn kéo. Cô tận dụng luôn mặt sau của bì thư.
Rachel lắng nghe thật cẩn thận rồi viết lại mọi thứ. Khi nhân viên hàng không nói xong, Rachel khẽ mỉm cười rồi vòng ngón trỏ cùng ngón cái thành chữ O cho Ellie thấy mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Có lẽ sẽ đâu vào đấy, cô sửa lại. Một vài chuyến quá cảnh có vẻ rất, rất đông khách… nhất là ở Boston.
“Nhờ cô đặt hết cho tôi,” Rachel nói. “Cảm ơn cô.”
Cô nhân viên Kim lấy tên và số thẻ tín dụng của Rachel. Cuối cùng, Rachel cúp máy, mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm. Cô quay sang nhìn bố. “Bố ơi, con nhờ bố chở con đến sân bay được không?”
“Có lẽ bố nên từ chối,” ông Goldman nói. “Bố nghĩ bố có nghĩa vụ đặt dấu chấm hết cho sự điên rồ này.”
“Ông không được làm vậy!” Ellie rít lên. “Chẳng có gì điên rồ! Không hề!”
Chớp mắt, ông Goldman đoạn lùi lại trước cơn bộc phát nhỏ nhưng hết sức dữ dội này của cô cháu gái.
“Đưa con đi đi, ông Irwin,” bà Dory khẽ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng. “Tôi cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi. Nếu biết Louis vẫn ổn thì tôi sẽ an tâm hơn.”
Ông Goldman trợn mắt nhìn vợ mình, cuối cùng quay sang Rachel. “Bố sẽ đưa con đi, nếu đó là điều con muốn,” ông nói. “Bố… Rachel, bố sẽ đi cùng con, nếu con muốn.”
Rachel lắc đầu. “Cảm ơn bố, nhưng ghế con đặt được toàn là ghế cuối. Như thể Chúa chừa chúng cho con vậy.”
Ông Irwin Goldman thở dài. Khoảnh khắc ấy, nhìn ông già hẳn, và Rachel chợt nhận ra trông bố cô giống ông Jud Crandall đến lạ.
“Con có thời gian để sắp xếp một túi đồ nếu con muốn,” ông nói. “Bố con mình có thể đến sân bay trong bốn mươi phút, nếu bố lái như thời bố mẹ mới về xây tổ ấm. Bà lấy túi vải cho con đi, bà Dory.”
“Mẹ ơi,” Ellie cất tiếng. Rachel quay sang con gái. Mặt của Ellie lấm tấm mồ hôi.
“Sao vậy con yêu?”
“Mẹ cẩn thận nhé,” Ellie căn dặn. “Mẹ phải hết sức cẩn thận.”