← Quay lại trang sách

Chương 49

Hàng cây như những cái bóng lay động dưới bầu trời vần vũ mây, chiếu sáng nhờ ánh đèn từ sân bay cách đó không xa. Louis đậu chiếc Honda trên đường Mason, con đường này bọc phía Nam nghĩa trang Pleasantview, và ở đây, gió cuồn cuộn đến nỗi gần như đủ sức giật cửa xe khỏi tay anh. Anh phải đẩy mạnh mới đóng được cửa. Gió phần phật quất vào áo khoác khi anh mở cửa sau của chiếc Honda và lấy tấm vải bạt anh đã cắt bọc quanh dụng cụ.

Anh đang đứng trong khoảng tối giữa hai ngọn đèn đường, ngay lề đường với đống đồ lề quấn trong tấm vải bạt trên tay, cẩn thận nhìn xe cộ trước khi băng qua đường về phía hàng rào sắt uốn đánh dấu ranh giới của nghĩa trang. Anh cố hết sức để không ai phát hiện ra mình, thậm chí dù người ta có để ý đến thì cũng quên bằng ngay giây sau. Bên cạnh anh, cành đu cổ thụ cứ thế rền rĩ trong gió, khiến Louis nghĩ đến những trường hợp tự ý xét xử phạm nhân bằng hình thức treo cổ. Chúa ơi, anh sợ quá. Đây không phải núi việc mà là việc của kẻ điên.

Không một bóng xe cộ. Bên phía đường Mason, đèn đường vẽ thành những vòng tròn trắng, chiếu ánh sáng lên vỉa hè, nơi sau giờ học ở trường tiểu học Fairmount, các cậu bé đạp xe, các cô bé sẽ nhảy dây và chơi lò cò, chẳng để ý đến nghĩa trang nằm gần đó, trừ khi đến Halloween, bởi lúc ấy, nghĩa địa có vẻ gì đó thật ma mị và kỳ bí. Có lẽ chúng sẽ thách đố nhau bước qua con đường ngoại ô ấy và treo một bộ xương bằng giấy lên những thanh sắt uốn của hàng rào cao ngất kia, khúc khích cười trước những câu đùa xưa cũ: Đây là nơi nổi tiếng nhất thị trấn, người ta chết lên chết xuống mới được vào. Tại sao cười đùa trong nghĩa địa là tội lỗi cơ chứ. Vì những người sống nơi đây đều đang nhắm mắt ngủ.

“Gage,” anh lẩm bẩm. Gage đang nằm trong đó, đằng sau hàng rào sắt uốn, thật không công bằng khi thằng bé bị cầm tù dưới lớp đất tối đen. Bố sẽ giải thoát con, Gage ạ, anh nghĩ. Bố sẽ giải thoát con, hoặc bố thử rồi chết cũng được.

Louis băng qua đường, tay ôm mớ dụng cụ nặng nề, đoạn bước lên lề đường bên kia, liếc trái nhìn phải thêm lần nữa, rồi vứt bọc vải bạt qua hàng rào. Nó khẽ kêu lanh canh khi rơi xuống đất. Louis phủi tay bước đi. Anh đã đánh dấu vị trí nơi này trong đầu. Dẫu có quên chăng nữa, anh chỉ việc vào trong, men theo hàng rào đến đối diện chiếc Civic là thể nào anh cũng vấp trúng đồ của mình.

Nhưng trễ thế này rồi, liệu cổng còn mở không nhỉ?

Anh đi xuống đường Mason, đến biển báo dừng lại, gió đuổi theo anh, ngoạm vào gót chân. Những cái bóng rung rinh nhảy múa, cuộn xoắn vào nhau trên đường.

Anh bọc theo góc quanh ra đến đường Pleasant, vẫn lần theo hàng rào. Trông thấy ánh đèn pha xe ô tô loang loáng chiếu lên đường, Louis nhanh nhảu nấp đằng sau một cây du. Không phải xe cảnh sát mà chỉ là một chiếc xe tải chạy về phía đường Hammond và có lẽ là chạy về phía cao tốc. Khi chiếc xe đã khuất dạng, Louis mới bước tiếp.

Tất nhiên cổng không khóa rồi. Chắc chắn là thế.

Anh đi đến cánh cổng mang hình dạng thánh đường bằng sắt uốn, duyên dáng, tráng lệ dưới những cái bóng xào xạc gió do đèn đường hắt lại. Vươn tay đến, anh đẩy thử.

Cổng bị khóa.

Đồ ngu ngốc, tất nhiên là cổng bị khóa rồi – mày nghĩ có kẻ nào lại để ngỏ cổng nghĩa trang nằm trong địa phận một thành phố nước Mỹ sau mười một giờ đêm không? Giờ người ta đa nghi lắm, chẳng như xưa đâu, bạn hiền. Thế mày tính sao đây?

Đến nước này thì anh phải trèo rào, chỉ mong mọi người dán mắt xem chương trình của Carson chứ không liếc sang và nhác thấy anh leo lên rào sắt uốn như đứa trẻ già nhất, chậm nhất thế giới.

A lô, cảnh sát đấy à? Tôi trông thấy một đứa trẻ già nhất, chậm nhất thế giới trèo vào nghĩa trang Pleasantview. Trông anh ta đang trầy trật chết lên chết xuống để vào trong. Phải, trông tình hình căng đấy. Đùa á? Ô không, tôi nghiêm túc đến chết đi được. Anh xuống bởi móc mà xem.

Louis đi tiếp về phía đường Pleasant rồi rẽ phải ở ngã giao tiếp theo. Hàng rào sắt cao sánh bước bên cạnh anh. Gió thổi mát rượi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán và chỗ trũng thái dương anh rồi khiến chúng bay hơi. Bóng anh lúc to lúc nhỏ theo ánh đèn đường. Thỉnh thoảng, anh liếc qua hàng rào, đoạn anh dừng lại, buộc bản thân phải nhìn nó thật lung.

Mày định trèo rào thật sao? Đừng khiến tao tức cười như thế chứ. Louis Creed vốn cao ráo, gần một mét chín, nhưng hàng rào dễ phải đến hai mét bảy, đỉnh mỗi thanh sắt uốn lại chĩa như mũi tên mang tính thẩm mỹ. Ừ thì thẩm mỹ, cho đến khi ta vô tình trượt tay lúc lẳng chân qua và lực sinh ra khi ta bất ngờ thả hai tạ thịt khiến một trong những đầu mũi tên ấy cắm thẳng vào háng, làm tinh hoàn ta nổ tung. Rồi đẹp mặt chưa, ta bị xiên như con heo ở bữa tiệc nướng, gào rống lên cho đến khi có người báo cảnh sát và họ đến giúp ta xuống, đưa ta vào bệnh viện.

Mồ hôi tiếp tục túa ra, khiến chiếc áo anh đang mặc bết vào lưng. Bốn bề lặng như tờ, chỉ có tiếng xe cộ ầm ì chạy trên con đường khuya Hammond.

Phải có cách để vào bên trong.

Chắc chắn phải có.

Thôi nào, Louis, chấp nhận sự thật đi. Có thể mày điên, nhưng chưa điên đến mức ấy. Có thể mày đủ sức trèo lên đỉnh hàng rào, nhưng phải là vận động viên thể dục dụng cụ nhà nghề may ra mới thể đu qua những mũi hàng rào nhọn hoắt ấy mà không chạm phải chúng. Và cứ cho là mày vào được chăng nữa, mày tính làm thế nào để thoát ra và mang xác Gage ra ngoài?

Anh tiếp tục bước đi, lờ mờ ý thức mình đang lòng vòng quanh nghĩa trang nhưng chưa được tích sự gì.

Được rồi, đáp án là thế này. Tối nay mình sẽ về nhà ở Ludlow, rồi mai quay lại đây, vào buổi chiều muộn. Mình sẽ bước qua cổng vào khoảng bốn giờ, tìm một nơi ẩn nấp cho đến nửa đêm hoặc trễ hơn một chút. Nói cách khác, mình sẽ dời sang ngày mai điều đáng lý phải xử trong hôm nay.

Thầy dạy chí phải, thưa thầy Louis hiền minh… vậy thầy cho hỏi tôi phải làm thế nào với cái đống đồ lề to tổ chảng mà tôi vứt qua tường rào ban nãy? Nào cuốc, nào xẻng, nào đèn pin… thôi ta đóng luôn dòng chữ DỤNG CỤ TRỘM MỘ lên từng món đồ cho rồi.

Nó rơi xuống bụi cây mà. Ai tìm thấy kia chứ, vì Chúa?

Ngẫm lại thì điều đó quả chỉ lý. Nhưng đây không phải công việc bình thường, và thâm tâm anh quả quyết anh không thể quay lại vào ngày mai. Nếu không thực hiện vào tối nay, anh sẽ không bao giờ làm được. Anh sẽ không bao giờ có thể lên dây cót cho bản thân đến mức điên rồ thế này. Đây chính là thời điểm vô tiền khoáng hậu, cơ hội duy nhất anh có.

Hướng anh đang đi có ít nhà hơn – thỉnh thoảng lại có một ô cửa chiếu ánh đèn vàng bên kia con đường, có lúc anh còn trông thấy ti vi đen trắng chớp xám xanh – nhìn qua hàng rào, anh trông thấy những ngôi mộ xem ra lâu đời hơn, mòn hơn, cái thì nghiêng trước, cái thì ngả sau do dãi dầu sương gió. Trước đó có một biển báo dừng, rẽ phải thêm lần nữa, anh tiến ra con đường gần như song song với đường Mason chỗ anh bắt đầu đi. Giờ quay lại vạch xuất phát rồi, anh biết làm gì đây? Thu thập hai trăm đô-la rồi làm thêm vòng nữa à? [19E] Chấp nhận thất bại ư?

Có ánh đèn pha ô tô rẽ xuống, và Louis lại nấp sau một thân cây chờ nó đi qua. Chiếc xe này di chuyển chậm như rùa, đoạn ánh đèn trắng rọi ra từ ghế hành khách, chạy dọc theo hàng rào sắt uốn. Tim anh thắt lại đến phát đau trong lồng ngực. Là xe cảnh sát đi tuần ở nghĩa trang.

Anh áp người sát rạt vào thân cây, lớp vỏ xù xì của nó chà vào má, điên cuồng hy vọng thân cây đủ to để chắn mình. Đèn rọi tới chỗ anh.

Louis cúi đầu xuống, cố giấu khuôn mặt trắng nhờ của mình. Đèn chiếu vào cây, thoáng biến mất rồi rọi bên phải Louis. Anh lách quanh cái cây một chút để né khỏi tầm nhìn của chiếc xe. Trong thoáng chốc, anh liếc thấy nóc chiếc xe tuần tra bị rộp thành những mảng đen. Anh đợi đèn chiếu hậu lóe đỏ, đợi cửa mở ra, đợi đèn rọi bất thình lình quay ngược trên khớp cầu, ráo riết truy đuổi anh như ngón tay trắng khổng lồ. Này anh kia! Anh đứng đằng sau cây đó! Bước ra nơi chúng tôi có thể trông thấy, giơ hai tay lên! Bước ra NGAY!

Xe ô tô cứ thế chạy tiếp. Đến góc đường, chiếc xe xi nhan theo đúng luật rồi rẽ trái. Louis rạp người xuống thân cây, thở hồng hộc, miệng chua ngắt và khô khốc. Anh đoán họ sẽ tuần tra ngang qua chiếc Honda của anh, nhưng không thành vấn đề. Đậu xe trên đường Mason từ sáu giờ tối đến bảy giờ sáng là hợp pháp. Có rất nhiều chiếc khác đậu cùng xe anh. Chủ nhân của chúng sống trong những căn hộ rải rác phía bên kia con đường.

Louis vô tình ngước nhìn cái cây mình nấp đằng sau.

Ngay trên đầu anh, cành cây đâm ra. Anh đoán anh có thể…

Không cho phép bản thân mình suy tính sâu xa thêm nữa, anh với đến chạc cây rồi đu người lên, hai chân mang giày tennis quẫy đạp tìm chỗ bám khiến vỏ cây rơi lả tả xuống đất. Anh đưa được đầu gối lên, và chốc sau, anh đã vắt được một chân qua chạc cây. Rủi may xe cảnh sát vòng lại, đèn chiếu của họ sẽ phát hiện con chim kỳ cục lạ thường trên cây. Anh phải liệu mà gấp rút di chuyển.

Anh rướn người lên một cành cây cao hơn, nhô qua đỉnh hàng rào. Chợt anh cảm thấy mình như cậu bé mười hai tuổi năm xưa. Cây không đứng yên mà đung đưa liên tục, gần như hòa mình trong cơn gió hun hút. Cành lá xào xạc, rì rầm. Louis đánh giá tình hình rồi trước khi nhụt chí, anh thả người vào không trung, hai tay đan vào nhau giữ lấy cành cây. Cành cây này to hơn cánh tay một người lực lưỡng đôi chút. Đôi giày đung đưa cách vỉa hè hai mét rưỡi, anh vươn tay rướn đến hàng rào. Cành cây nghiêng xuống nhưng không có dấu hiệu gãy. Anh lờ mờ ý thức bóng mình đổ lên vỉa hè xi măng đằng sau, một bóng đen vô định hình. Gió thổi phần dưới cánh tay nóng bừng của anh mát lạnh, và anh nhận ra mình đang run lẩy bẩy mặc dù mồ hôi túa ra trên mặt và cổ. Cành cây ngả xuống và lắc lư theo chuyển động của anh. Anh càng di chuyển ra xa, độ nghiêng càng lớn. Bàn tay và cổ tay anh bắt đầu mỏi, anh sợ lòng bàn tay nhớp nhúa mồ hôi của mình sẽ trượt mất.

Anh rướn người đến hàng rào. Đôi giày tennis của anh đung đưa dưới mũi hàng rào chừng ba mươi phân. Nhìn từ góc độ này, mũi hàng rào trông không còn chút nào mà nhọn hoắt. Song dù nhọn hay không, anh chợt nhận ra tinh hoàn của anh không phải thứ duy nhất chịu kiếp ngàn cân treo sợi tóc. Nếu anh ngã thẳng vào hàng rào, trọng lượng của anh đủ để khiến một trong những ngọn lao ấy đâm lủng phổi. Cảnh sát mà trở lại sẽ phát hiện một món phụ kiện trang trí Halloween sớm thừa độ rùng rợn trên hàng rào nghĩa trang Pleasantview.

Hơi thở dồn dập, chưa đến nỗi hổn hển, anh vươn chân đến mũi hàng rào để nghỉ ngơi một chút. Anh cứ thế lơ lửng, đôi chân múa may quay cuồng trong không trung, tìm nhưng mãi chẳng thấy.

Ánh đèn mạnh nha trên người anh rồi phình lên.

Ôi Chúa ơi, có xe, một chiếc xe đang đến….

Anh luống cuống dịch tay tới trước nhưng không may lòng bàn tay bị trượt. Giây trước, những ngón tay còn đan vào nhau thì giây sau da bung ra.

Hốt hoảng tìm chỗ bám, anh quay đầu sang trái, nhìn xuống dưới cánh tay mỏi nhừ của mình. Đúng là xe ô tô, nhưng chiếc xe lao thẳng đến ngã giao trên dốc mà không buồn giảm tốc. May quá. Nếu nó…

Anh trượt tay thêm lần nữa, cảm thấy vỏ cây rơi xuống tóc mình.

Một chân anh tìm được điểm tựa, nhưng không may ống quần chân kia lại mắc vào đỉnh hàng rào. Chưa kể, lạy Chúa, anh không còn sức để bám lâu hơn nữa. Quýnh quá hóa liều, Louis giật chân thật mạnh. Cành cây ngả xuống. Hai tay anh lại bị trượt. Có tiếng vải rách toạc, và rồi anh đứng trên hai mũi hàng rào. Chúng đâm vào đế giày của anh, áp lực đề xuống khiến anh đau nhói, nhưng Louis vẫn đứng trên rào một lúc. Bàn tay và cánh tay được thoải mái, chân đau cũng không sá gì.

Trông mình chắc dị lắm, Louis thích thú nhủ thầm, tâm trạng u ám. Tay trái nắm lấy cành cây, anh chùi tay phải vào áo khoác. Đoạn anh đổi tay, chùi tay trái trong lúc níu bằng tay phải.

Anh đứng trên mũi hàng rào lâu hơn một chút rồi trượt tay dọc theo cành cây. Kích thước của cành cây vừa vặn để anh có thể thoải mái đan ngón tay vào nhau. Anh đu người tới trước như Tarzan, chân buông đầu hàng rào. Cành cây ngả xuống đầy báo động, chưa kể anh còn nghe thấy tiếng rắc báo hiệu điểm hung. Anh thả tay, nhắm mắt nhắm mũi rơi tự do.

Anh tiếp đất bung bét. Một bên đầu gối đập vào bia mộ, khiến cơn đau như hoạn chạy lên đùi anh. Anh ôm gối lăn lông lốc trên cỏ, môi bạnh ra, thầm cầu mong xương bánh chè chưa bị vỡ. Mãi sau cơn đau cũng dịu bớt, anh thử thì thấy khớp gối vẫn có thể xoay. Có lẽ nếu anh cứ tiếp tục di chuyển, không cho nó cứng lại thì tình hình sẽ ổn thỏa. Hy vọng thế.

Lồm cồm đứng dậy, anh bắt đầu đi dọc theo hàng rào về phía đường Mason và đống đồ lề của mình. Mới đầu, đầu gối còn đau khiến anh đi cà nhắc, nhưng dần dà, nó không nhức nhối nữa mà chỉ còn đau âm ỉ. Trong hộp sơ cứu của chiếc xe Honda có để sẵn aspirin. Biết vậy anh đã mang theo. Nhưng đằng nào sự cũng đã rồi. Anh cẩn thận dè chừng xe ô tô chạy và lùi sâu vào nghĩa trang khi có xe đi ngang qua.

Phía đường Mason đông đúc xe cộ qua lại hơn, anh giữ khoảng cách với hàng rào cho đến khi đối diện chiếc Civic. Dợm bước đến hàng rào lôi bộ đồ lề của mình ra khỏi bụi cây thì anh nghe thấy tiếng bước chân trên vỉa hè và tiếng cười khục khặc của một phụ nữ. Anh ngồi chồm hổm sau một bia mộ cỡ lớn – ngồi xuống khiến đầu gối anh đau như cắt – quan sát một cặp đôi đi lên đường Mason. Vừa đi, họ vừa đưa tay ôm eo nhau, và cảnh tượng họ di chuyển từ vũng ánh sáng trắng này tới vũng ánh sáng trắng khác gợi cho anh nhớ về một chương trình truyền hình nào đó ngày xưa. À, anh nhớ ra rồi. Là chương trình hài kịch Giờ Jimmy Durante. Không biết họ sẽ phản ứng ra sao nếu anh nhào ra, bóng đen chập chờn trong thành phố câm lặng của người chết và hét toáng lên với họ: “Chúc ngủ ngon, bà Calabash, dù bà đang ở đâu!” [20E]

Họ dừng chân ngay vũng ánh sáng trước xe anh rồi ôm nhau thắm thiết. Vừa theo dõi họ, Louis vừa cảm thấy kỳ khôi, căm ghét bản thân mình. Anh đang ngồi đây, lom khom đằng sau bia mộ như một nhân vật người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm trong thứ truyện tranh ba xu nào đó theo dõi những kẻ yêu nhau. Lằn dây mảnh đến vậy sao? Anh tự hỏi, và chính suy nghĩ ấy cũng có gì đó thật quen thuộc. Mảnh đến mức ta có thể bước qua với chút rình rang, nhặng xị, rắc rối này? Trèo lên cây, đu dọc cành cây, rơi xuống nghĩa trang, theo dõi cặp đôi…. đào hố? Đơn giản vậy thôi ư? Có phải điên là thế này không? Mình mất tám năm để trở thành bác sĩ, vậy mà mình trở thành kẻ trộm mộ chỉ trong một bước đơn giản – mình đoản người ta gọi đấy là kẻ bệnh hoạn.

Anh đưa nắm tay lên miệng để ngăn không cho âm thanh phát ra, mò mẫm tìm kiếm cái lạnh lẽo từ bên trong, cảm giác lạc lõng vô định ấy. Nó hiện diện ở đó, và Louis mừng rỡ bao bọc nó quanh mình.

Mãi sau, khi cặp đôi ấy bước tiếp, Louis dửng dưng nhìn theo, sốt ruột. Họ bước lên bậc tam cấp của một tòa chung cư. Người đàn ông lục tìm chìa khóa và giây sau, họ đã vào trong. Con đường lại lặng như tờ, chỉ có tiếng gió phần phật quất qua, khiến cành lá xào xạc và hất mái tóc mướt mồ hôi của anh qua trán.

Louis chạy xuống hàng rào, cúi người thật thấp, mò mẫm tìm bọc vải bạt trong bụi cây. Nó đây rồi, thô ráp dưới đầu ngón tay anh. Anh nhấc lên, nghe tiếng lanh canh khe khẽ bên trong. Mang nó đến lối đi rải sỏi rộng rãi chạy từ cổng, anh dừng lại để xác định phương hướng. Đi thẳng tới trước, rẽ trái ở ngã ba. Không thành vấn đề.

Anh bước dọc theo mép lối đi để dễ bề lẩn vào bóng cây đu nếu vạn nhất có nhân viên trông nom toàn thời gian ở đây và anh tình cờ bị phát hiện. Thành thật mà nói, Louis nghĩ khu này không đến nỗi gắt gao như thế – suy cho cùng đây cũng chỉ là một nghĩa trang trong thành phố nhỏ – nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Rẽ trái ở ngã ba, anh tiến lại gần ngôi mộ của Gage, và bỗng dưng, anh thất thần nhận ra mình không tài nào nhớ nổi con trai mình trông ra sao. Anh khựng lại, ngẩn ngơ nhìn theo các dãy mộ, những tấm bia với vẻ u tối, cố hình dung vẻ ngoài của con. Những đặc điểm rời rạc trở về trong tâm trí anh – mái tóc vàng, mong manh, lơ thơ, đôi mắt hơi xếch, hàm răng trắng nhỏ xinh, vết sẹo con con trên cằm từ cái lần thằng bé vấp ngã trên bậc tam cấp sau nhà ở Chicago. Anh có thể thấy những điểm này, nhưng không thể tổng hợp chúng thành một dung mạo thống nhất. Anh nhớ cảnh Gage chạy xuống đường, chạy xuống điểm hẹn với chiếc xe tải Orinco, nhưng lúc đó Gage đang quay mặt đi. Anh cố mường tượng lại hình ảnh Gage nằm trong cũi ngày hai bố con thả diều về, song chỉ thấy tâm trí tối đen như mực.

Gage ơi, con đâu rồi?

Louis này, đã bao giờ mày nghĩ có khi mày không phải đang giúp con mà là hại nó chưa? Có khi nó đang hạnh phúc ở một nơi nào đó… biết đâu chuyện chẳng phải những điều vớ vẩn mày vẽ nên trong đầu thì sao? Biết đâu con mày đã về với các thiên thần, hoặc đang an giấc ngàn thu. Và nếu nó đang an giấc, mày có biết mày sẽ đánh thức thứ gì không?

Ôi Gage ơi, con đâu rồi? Bố muốn con về với cả nhà.

Nhưng anh có thật sự đang nắm quyền kiểm soát hành động của mình không? Tại sao anh không tài nào hình dung được khuôn mặt của Gage, và tại sao anh lại đi ngược lời cảnh báo của tất cả mọi người – lời dặn của ông Jud, giấc mơ về Pascow, cõi lòng như đứng trên đống lửa của chính anh.

Anh nghĩ về những bia mộ ở Nghĩa địa thú cưng, những vòng tròn thô sơ, theo đường xoáy ốc vào Bí ẩn, và rồi cả người lạnh ngắt. Anh đứng đây, cố hình dung khuôn mặt Gage để làm gì?

Đằng nào chốc nữa, anh cũng nhìn thấy mặt con kia mà?

Mộ chí hiện ra trước mắt anh; chân phương để dòng chữ GAGE WILLIAM CREED kèm hai ngày tháng. Anh để ý hôm nay ai đó đã đến viếng con trai anh, bởi có hoa tươi bày trên mộ. Là ai nhỉ? Missy Dandridge chăng?

Tim anh nện thình thịch nhưng chậm rãi trong lồng ngực. Đến lúc rồi; nếu anh muốn làm thì tốt nhất nên bắt tay vào đi thôi. Đêm khuya đang dần trôi qua, và chẳng mấy chốc trời sẽ sáng.

Louis liếc vào trong tâm khảm một lần cuối, để rồi xác tín rằng, phải, anh dự tính sẽ làm đến cùng. Anh gật đầu thật khẽ rồi thò tay vào túi lấy con dao gấp. Trước đó, anh đã quấn bọc đồ nghề bằng băng keo Scotch nên giờ anh phải rạch ra. Anh trải tấm vải bạt ngay mép mộ của Gage như túi ngủ, đoạn sắp xếp các món đồ giống y như cách anh sắp xếp dụng cụ để khâu vết cắt hoặc tiến hành tiểu phẫu trong phòng khám.

Đèn pin đã được bọc nỉ như nhân viên cửa hàng dụng cụ đề xuất. Đầu nỉ cũng được cố định bằng băng keo. Anh đục một hình tròn nhỏ ngay giữa bằng cách để đồng xu lên miếng nỉ rồi dùng dao mổ rạch xung quanh. Có lẽ không cần dùng tới cuốc chim cán ngắn – anh mang theo phòng hờ vậy thôi. Nắp quách không hàn lại nên anh chẳng cần lo, và anh cũng không sợ gặp phải đá ở huyệt mới lấp. Xẻng, thuổng, dây thừng, găng tay lao động. Anh mang găng, cầm thuổng rồi bắt đầu vào việc.

Đất mềm nên đào dễ như không. Huyệt vuông vắn, phần đất cát anh hất lên mềm hơn đất ở rìa. Tâm trí anh tự động so sánh độ dễ dàng của phần đất này và phần đất cằn cỗi, cứng như đá ở nơi mà nếu mọi chuyện trót lọt, lát nữa, anh sẽ chôn con trai mình xuống. Lên tới đó mới cần cuốc chim. Đoạn anh cố dẹp tất tần tật những suy nghĩ ấy đi. Chúng chỉ phá đám mà thôi.

Anh hất đất cát sang bên trái ngôi mộ, dần dà thành nhịp điệu đều đặn, đến lúc hố sâu mới khó duy trì. Anh bước xuống huyệt, ngửi mùi đất mới ẩm ướt, thứ mùi vẫn lưu giữ trong ký ức anh từ những mùa hè bên cậu Carl.

Dân đào mả, anh thầm nghĩ rồi dừng lại để lau mồ hôi trên lông mày. Cậu Carl nói đó là biệt danh của tất cả những người trông nom nghĩa trang trên khắp đất Mỹ này. Bạn bè gọi họ là Dân Đào Mã.

Anh lại làm tiếp.

Anh chỉ ngơi tay thêm một lần để xem đồng hồ. Đã mười hai giờ hai mươi phút. Anh cảm thấy thời gian trôi khỏi nắm tay trơn tuột như bôi mỡ.

Bốn mươi phút sau, thuổng đập lên nóc quách, Louis bập răng vào môi trên rớm máu. Anh lấy đèn pin chiếu xuống. Trên lớp đất là một dấu chéo màu xám bạc. Nắp quách đây rồi. Anh gạt đất cát sạch nhất có thể, nhưng anh ngại gây ra tiếng động, mà chẳng có gì ầm ĩ hơn xẻng cà xuống mặt xi măng giữa đêm khuya thanh vắng.

Sau khi gắng sức gạt đi nhiều đất cát nhất có thể, anh trèo khỏi huyệt để lấy dây thừng. Anh xâu dây thừng qua vòng sắt trên một khối nắp quách. Đoạn anh lại ra khỏi huyệt, trải tấm bạt ra, nằm lên nó rồi nắm lấy đầu dây thừng.

Này Louis, đây rồi, cơ hội cuối của anh đấy.

Anh nói đúng. Đây là cơ hội cuối của tôi và tôi sẽ tận dụng hết mức.

Quấn đầu dây thừng quanh hai tay, anh ra sức kéo. Tảng bê tông được kéo lên một cách dễ dàng, nghiên kèn kẹt vào rìa. Gần như thẳng đứng trên khoảng tối thui vuông vức, giờ nó biến thành tấm bia dựng dựng đứng chứ chẳng còn là nắp quách nằm ngang như trước nữa.

Louis kéo dây thừng ra khỏi vòng sắt, vứt qua một bên. Anh không cần đến nó cho phần còn lại của nắp quách; anh chỉ cần đứng ở mép quách rồi nhấc lên là xong.

Anh lại bước xuống huyệt, di chuyển thật cẩn thận, bởi anh không muốn lật úp tảng xi măng mình vừa kéo lên và nghiền nát mấy ngón chân hoặc làm bể phần nắp quách trông có vẻ mỏng manh này. Sỏi lục cục rớt xuống huyệt, anh nghe thấy vài viên lanh canh rơi xuống quan tài của Gage.

Cúi người, anh chộp lấy phần nắp quách còn lại rồi kéo lên. Đang dở tay, bỗng dưng anh cảm thấy thứ gì đó bẹp nhẹp lạnh ngắt dưới ngón tay mình. Khi dựng được phần nắp quách này lên thành (giờ hai khối bê tông trông chẳng khác nào giá chặn sách), anh nhìn xuống thì thấy con giun đất to tướng khẽ ngoe nguẩy. Nghẹn họng vì kinh tởm, Louis chùi tay vào thành huyệt của con trai.

Đoạn anh chiếu đèn pin xuống dưới.

Quan tài đây rồi. Lần cuối cùng anh trông thấy là khi nó nằm trên chân đỡ bằng crôm trên huyệt lúc làm dịch vụ tang lễ, xung quanh là cỏ nhân tạo Astroturf xanh đến nhức mắt. Đây là chiếc hộp ký gửi an toàn, bên trong, anh đã chôn vùi tất cả hy vọng dành cho con trai mình. Nỗi căm phẫn, ban sơ và nóng rẫy, hoàn toàn trái ngược với cảm giác lạnh lẽo trước đó, dâng lên trong anh. Ngu xuẩn! Câu trả lời là không

Louis lần mò tìm thuồng rồi chộp lấy cán. Anh giơ thuổng lên vai rồi nện nó xuống chốt quan tài một lần, hai lần, ba lần, bốn lần. Môi anh bạnh ra, mặt nhăn nhúm vì phẫn nộ.

Bố sẽ đưa con ra, Gage, con cứ đợi mà xem!

Ngay lần công phá đầu tiên, chốt quan tài đã bể nát và có lẽ không cần đập thêm lần nào, nhưng anh cứ tiếp tục dộng xuống, bởi anh không chỉ muốn mở quan tài mà còn muốn phá nát cái hòm ấy. Chút sáng suốt trong anh quay trở lại – nhanh hơn so với những trường hợp khác — và anh dừng tay khi đang giơ thuổng lên trong không trung.

Thuổng cong vẹo, sứt mẻ. Vứt nó sang một bên, anh bò ra khỏi huyệt trên đôi chân bủn rủn như cao su. Anh thấy bụng mình quặn lên, cơn phẫn uất ban nãy biến mất nhanh như lúc nó xuất hiện. Thế chỗ nó là cảm giác lạnh lẽo, tràn ngập con người anh, cả đời, tâm trí anh chưa bao giờ cảm thấy cô đơn và lạc lõng đến thế; tựa hồ một phi hành gia bay khỏi phi thuyền của mình khi đang làm nhiệm vụ bên ngoài không gian, giờ phải chịu cảnh trôi dạt trong bóng tối vô ngần, mạng sống như chỉ mành treo chuông. Bill Baterman có cảm thấy thế này không nhỉ? Anh tự hỏi.

Anh nằm ngửa trên mặt đất, chờ bản thân lấy lại thế kiểm soát và sẵn sàng hành động. Khi cảm giác bủn rủn biến mất khỏi chân mình, anh ngồi dậy, trượt xuống huyệt. Soi đèn pin lên chốt quan tài, anh thấy nó không chỉ bể mà còn nát vụn. Anh mù quáng vung thuổng trong cơn căm phẫn, nhưng cú nào cú nấy đều đúng chỗ, ngay hồng tâm, như thể được điều khiển. Phần gỗ xung quanh cũng bể vụn.

Louis kẹp đèn pin vào nách rồi khẽ ngồi xổm xuống. Hai tay anh quơ quàng, như nghệ sĩ xiếc bay lượn trên không, chờ đến lượt mình thực hiện màn đỡ lấy bạn diễn đầy nguy hiểm.

Tìm thấy rãnh nắp quan tài, anh luôn ngón tay vào trong. Anh khựng lại trong chốc lát — theo đúng nghĩa, không thể gọi đây là lưỡng lự được – đoạn anh mở nắp quan tài con trai mình.