Chương 50
Suýt chút nữa Rachel Creed đã lên được chuyến bay từ Boston đi Portland. Suýt chút nữa. Chuyến bay từ Chicago của cô cất cánh đúng giờ (bản thân việc này thật là một điều kỳ diệu), vào thẳng sân bay LaGuardia (thêm một điều kỳ diệu nữa) và rời New York trễ năm phút so với lịch bay. Máy bay đáp xuống cổng sân bay Boston trễ mười lăm phút – lúc mười một giờ mười hai phút tối. Tức là cô chỉ còn mười ba phút.
Đáng lý ra cô vẫn lên kịp chuyến bay chuyển tiếp, nhưng xe buýt chạy vòng quanh các nhà ga sân bay Logan lại bị trễ. Rachel chờ đợi, tâm trạng hoảng loạn cấp độ nhẹ, hai chân nhấp nhổm không yên như thể buồn đi vệ sinh, thấp thỏm chuyển túi du lịch mà mẹ cho mượn từ vai này sang vai kia.
Mười một giờ hai mươi lăm phút vẫn không thấy xe buýt xuất hiện, cô đành chạy bộ. Gót giày cô mang tuy thấp nhưng vẫn đủ cao để khiến cô vật vã. Một bên mắt cá bị trật đau điếng, cô đành phải dừng lại hồi lâu để cởi giày ra. Đoạn cô cứ thế chạy, băng qua cổng của hãng hàng không Alleghany và Eastern Airlines, hơi thở hổn hển, hông manh nha cơn đau thắt.
Hơi thở cô nóng rát trong họng, cơn co thắt càng lúc càng nhói. Cô đã băng qua hết nhà ga quốc tế, và kia rồi, đằng trước là tấm biển tam giác của hãng hàng không Delta. Cô hối hả lao qua cửa, suýt chút nữa thì đánh rơi một chiếc giày, tung hứng nó trong không trung, may sao chụp được. Đã mười một giờ ba mươi bảy phút.
Một trong số những nhân viên phụ trách liếc nhìn cô.
“Chuyến bay 104,” cô hổn hển. “Chuyến đi Portland. Nó bay chưa?”
Nhân viên liếc vào màn hình đằng sau. “Theo bảng này thì nó vẫn ở cổng,” anh ta đáp, “nhưng họ đã gọi hành khách lên máy bay lần cuối cách đây năm phút rồi. Để tôi gọi cho họ. Cô có hành lý ký gửi không?”
“Không” Rachel thở không ra hơi, gạt những sợi tóc ướt mồ hôi ra khỏi mắt. Tim thiếu điều nhào ra khỏi lồng ngực.
“Vậy khỏi đợi tôi gọi. Tôi sẽ gọi – nhưng tôi khuyên cô chạy thật nhanh cho kịp.”
Rachel không chạy nhanh cho lắm – cô chẳng làm nổi. Nhưng cô vẫn vận hết sức mình. Tối đến, thang cuốn không hoạt động, cô đành phải chạy cầu thang bộ, miệng lợn cợn vị kẽm. Cô đến điểm kiểm tra an ninh, suýt ném túi vải vào cô nhân viên bảo vệ đang giật mình, đợi túi đi qua băng chuyền, tay hết nắm chặt lại buông ra. Chiếc túi chưa kịp ra khỏi buồng quét X-quang thì cô đã chộp lấy dây đeo rồi co giò chạy, khiến chiếc túi bay ngược ra sau rồi đập vào hông.
Vừa chạy, cô vừa ngước nhìn bảng điều khiển.
CHUYẾN BAY 104 ĐI PORTLAND LỊCH 11 giờ 25 PHÚT CỬA 31 HÀNH KHÁCH LÊN TÀU BAY Cửa 31 nằm tít phía cuối – và khi cô liếc nhìn bảng điện, dòng chữ HÀNH KHÁCH LÊN TÀU BAY chuyển thành CẤT CÁNH trong nháy mắt.
Cô hét lên tức giận, khiến một phụ nữ da màu đang bế cậu con trai lên vòi nước giật mình quay lại nhìn. Cô chạy đến khu vực cửa bay đúng lúc nhân viên cửa bay đang tháo dải băng đề CHUYẾN BAY 104 BOSTON-PORTLAND 11:25.
“Máy bay cất cánh rồi à?” Cô kinh ngạc hỏi. “Nó thật sự cất cánh rồi sao?”
Nhân viên cửa bay nhìn cô với vẻ thông cảm. “Máy bay lăn bánh lúc 11 giờ 40 phút. Xin lỗi quý khách. Tôi thấy cô đã cố gắng hết sức, nếu nói vậy cô có thể nguôi ngoai phần nào.” Anh ta chỉ ra cửa sổ kính rộng lớn. Rachel có thể trông thấy chiếc máy bay 727 với thương hiệu của hãng Delta, đèn hiệu sáng rực rỡ như cây thông Noel, đang chuẩn bị cất cánh.
“Chúa ơi, không ai báo với anh tôi đang chạy đến à?” Rachel gào lên.
“Lúc tầng dưới gọi lên thì máy bay chuyển 104 đã ra đường băng mất rồi. Nếu tôi gọi máy bay quay trở lại, nó sẽ bị kẹt trong chuỗi máy bay chạy đến đường bay 30, và phi công sẽ lâm vào thế kẹt. Chưa kể cả trăm khách hàng đang trên tàu bay. Tôi thành thật xin lỗi. Giá mà cô đến sớm hơn chỉ bốn phút thì…”
Cô quay lưng bỏ đi, chẳng buồn nghe nốt câu. Đi được nửa đường đến điểm kiểm tra an ninh thì bỗng cô choáng váng đến mụ người. Cô loạng choạng bước vào một khu vực cửa bay khác, ngồi xuống cho đến khi hết xây xẩm mặt mày. Đoạn cô mang giày vào sau khi gỡ một đầu mẩu thuốc lá Lark bẹp dúm dưới gót đối vớ tả tơi. Chân dơ như hủi nhưng mẹ kiếp, mình chẳng quan tâm, cô chán chường nghĩ.
Cô quay lại nhà ga.
Nhân viên an ninh nhìn cô đầy thông cảm. “Cô nhỡ chuyến bay rồi à?”
“Đúng thế,” Rachel đáp.
“Cô đi đâu vậy?”
“Portland. Roi Bangor.”
“Chà, vậy sao cô không thuê xe ô tô mà đi? Nếu cô nhất quyết phải đến đó? Thường thì tôi sẽ khuyên hành khách trú tại một khách sạn gần sân bay, nhưng nếu khách đang cần kíp đi nơi khác thì tôi xin thật lòng chia sẻ như vậy. Và tôi thấy cô là một khách hàng như thế.”
“Đúng thật, tôi là dạng khách hàng như thế,” Rachel nói. Cô ngẫm nghĩ rồi nói. “Vâng, chắc tôi cũng làm được chứ nhỉ? Nếu có đơn vị nào cho thuê xe.”
Nhân viên an ninh phá lên cười. “Ồ, họ có xe chứ. Thời điểm duy nhất họ không có xe ở sân bay Logan là khi sân bay phủ sương mù. Tức là rất nhiều lúc.”
Rachel chẳng nghe thấy lời anh ta nói nữa. Tâm trí cô đang bận tính toán.
Cho dù cô cắm đầu cắm cổ phóng bạt mạng trên đường cao tốc chăng nữa, cô cũng không thể nào kịp đến Portland để bắt chuyến bay đi Bangor. Vậy giả sử cô lái thẳng về nhà thì mất bao lâu nhỉ? Tùy thuộc vào khoảng cách. Khoảng bốn trăm ki-lô-mét, đó là con số ước tính xuất hiện trong đầu cô. Hình như ông Jud từng nói với cô. Cô ước lượng ít nhất phải sau mười hai giờ mười lăm cô mới có thể lên đường, hoặc gần mười hai giờ ba mươi là ít. Toàn bộ quãng đường đều là cao tốc. Cô đoán khả năng cao mình có thể chạy hết đoạn đường này với tốc độ một trăm lẻ năm ki-lô-mét một giờ mà không bị cảnh sát vặn lại vì quá tốc độ. Cô nhanh chóng tính toán trong đầu, lấy bốn trăm chia cho một trăm lẻ năm. Chưa tới bốn tiếng đồng hồ. Chà.. thôi cứ làm tròn bốn tiếng. Trên đường, cô phải dừng xe lại một lần đi vệ sinh. Và dù giấc ngủ là điều xa xôi chẳng khác nào hái sao trên trời, cô biết tự lượng sức mình, do vậy cô sẽ phải dừng lại để nốc một tách cà phê đen cỡ lớn. Dẫu vậy, cô sẽ có thể trở lại Ludlow trước lúc bình minh ló rạng.
Sau hồi nghiền ngẫm, cô bước đến cầu thang – các hãng cho thuê xe ô tô nằm ở tầng dưới của nhà ga.
“Chúc cô may mắn,” nhân viên an ninh gọi với theo. “Thượng lộ bình an.”
“Cảm ơn anh,” Rachel đáp. Cô cảm thấy mình xứng đáng có chút may mắn.