← Quay lại trang sách

Chương 52

Một giờ sáng hôm đó, điện thoại của ông Jud Crandall đổ chuông, chát chúa đinh tai trong căn nhà trống trải khiến ông tỉnh giấc. Ông ngủ thiếp đi, và trong giấc ngủ, ông nằm mơ thấy mình trở lại tuổi hai mươi ba, ngồi trên băng ghế trong lán nối tàu của đường sắt Bangor và Aroostook cùng George Chapin với Rene Michaud, ba người bọn họ chuyển nhau chai whiskey Georgia Charger – một loại rượu lậu đang làm mưa làm gió, dán cả tem thuế hẳn hoi – trong khi ngoài kia, cơn bão vẫn thỏa sức thét gào, khiến tất cả mọi thứ nằm im thinh lặng, kể cả đầu máy xe lửa của tuyến đường sắt Bangor và Aroostook. Thế nên họ ngồi với nhau, chén chú chén anh quanh lò sưởi Defiant hình củ hành, nhìn than hồng lách tách ánh lửa bên dưới tấm kính đục, bập bùng chiếu lên sàn những cái bóng hình bình hành, kể cho nhau nghe những câu chuyện chôn giấu trong lòng đằng đẳng bao năm tháng, như những món báu vật mà các cậu bé hay cất dưới gầm giường, những câu chuyện họ để dành cho những đêm như thế này. Tựa ánh lửa của lò sưởi Defiant, đó là những câu chuyện đen tối với ánh lửa hồng ở giữa cùng ngọn gió cuốn xung quanh. Ngày ấy, ông hai mươi ba tuổi, bà Norma vẫn còn sống trên đời (dù ông dám chắc bà đã lên giường ngủ một mình; bão bùng thế này, bà biết ông không về), Rene Michaud đương kể một câu chuyện về anh bán hàng rong người Do Thái ở Bucksport…

Bỗng lúc ấy, điện thoại reo lên, ông giật nảy trên ghế, nhăn mặt vì cứng cổ, cảm thấy sức nặng chua chát rơi vào lòng mình như tảng đá – ông nghĩ đó là sức nặng của bao năm tháng giữa tuổi hai mươi ba và tuổi tám mươi, cả thảy là năm mươi bảy năm, đã rơi vào ông. Và rồi nối gót suy nghĩ ấy là: Thiếp đi đấy à, chàng trai. Đêm nay không chạy nổi đường sắt đâu..

Ông đứng dậy, cố giữ mình đứng thẳng, chống lại cảm giác tê cứng đang lan xuống lưng rồi bước đến điện thoại.

Người gọi đến là Rachel.

“A lô?”

“Ông Jud ạ? Chồng cháu về nhà chưa ông?”

“Chưa,” ông đáp. “Rachel, cháu đang ở đâu? Nghe tiếng cháu có vẻ gần.”

“Cháu gần về rồi,” Rachel nói. Và dù tín hiệu từ phía cô gần hơn, vẫn còn tiếng ù ù xa xăm trong đường dây điện thoại. Đó là âm thanh của gió, khoảng cách giữa nơi đây và nơi cô đang ở. Tối nay, trời nổi gió. Âm thanh ấy lúc nào cũng gợi ông Jud liên tưởng đến tiếng của người chết đồng thanh ca vang, có lẽ vì xa xôi quá nên không nghe rõ lời hát. “Cháu đang ở trạm nghỉ tại Biddeford trên cao tốc Maine.”

“Biddeford ư?”

“Cháu không thể ở lại Chicago. Cháu cứ thấy bồn chồn không yên… thứ khiến Ellie lo lắng cũng khiến cháu cảm thấy bất an. Ông cũng cảm thấy nó phải không? Giọng ông nói lên điều đó.”

“Ái chà.” Ông Jud rút một điếu thuốc Chesterfield ra khỏi hộp rồi đưa nó lên khóe miệng. Ông quẹt diêm, nhìn nó lập lòe trong bàn tay run rẩy của mình. Tay ông xưa giờ không bị run; kể từ lúc cơn ác mộng này bắt đầu, ông mới bị như thế. Bên ngoài, ông nghe tiếng gió thổi hun hút. Nắm căn nhà này trong lòng bàn tay, cơn gió cứ thế rung lắc nó.

Sức mạnh đang lớn dần. Mình cảm nhận được nó.

Nỗi kinh sợ lờ mờ gợn tận xương tủy ông cụ. Nó tựa thủy tinh sợi, mong manh, tinh xảo.

“Ông Jud, hãy cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra!”

Ông đoán cô có quyền được biết – có nhu cầu được biết. Và ông đoán ông sẽ nói cho cô hay. Cuối cùng, ông sẽ kể với cô toàn bộ câu chuyện. Ông sẽ cho cô thấy từng mắt xích được móc nối ra sao. Cơn đau tim của bà Norma, cái chết của con mèo, câu hỏi của Louis – có ai từng chôn người ở đó chưa? – việc Gage qua đời… có Chúa mới biết hiện giờ Louis đang rèn nên mắt xích nào tiếp theo. Ông sẽ kể cho cô tất cả. Nhưng không phải qua điện thoại.

“Rachel, ta tưởng cháu đi máy bay, sao giờ lại trên cao tốc?”

Cô giải thích chuyện cô lỡ chuyến bay chuyển tiếp ở Boston. “Cháu thuê xe của hãng Avis, nhưng cháu không về được đúng theo thời gian dự trù. Cháu bị lạc một chút khi ra khỏi sân bay Logan và vào cao tốc, thành thử cháu mới tới Maine thôi. Chắc đến sáng cháu mới tới nơi được. Nhưng ông Jud… cháu xin ông. Xin ông cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra. Cháu sợ lắm, vậy mà cháu còn chẳng biết lý do tại sao .

“Rachel, nghe ta nói này,” ông Jud ôn tồn. “Cháu lái xe tới Portland rồi nghỉ lại, nghe không? Thuê nhà nghỉ ở đó rồi ngủ.”

“Ông Jud, cháu không thể…”

“.. rồi ngủ một giấc. Đừng lo lắng, Rachel ạ. Tối nay điều gì đó có thể đang xảy ra, hoặc không. Mà nếu có – nếu ta nghĩ thế – thì cháu không nên đến đây đâu. Ta nghĩ ta có thể lo liệu chuyện này. Đúng hơn là ta phải cố sức lo cho bằng được, vì chuyện đang xảy ra là lỗi của ta. Nếu không có vấn đề gì xảy ra, thì chiều mai cháu hãng túc tắc về, thế cũng không sao. Ta đoán Louis sẽ rất vui mừng khi gặp lại cháu.”

“Tối nay cháu không chợp mắt nổi, ông Jud ạ.”

“Được chứ,” ông nói, thầm ngẫm lại trước đó ông cũng tưởng mình như vậy – chậc, có lẽ Peter cũng tưởng thế vào đêm Chúa Giê-su bị bắt. Ngủ thiếp đi trong lúc gác. “Được, cháu chợp mắt được, Rachel ạ, nếu cháu ngủ gật lúc cầm lái chiếc xe thuê ấy rồi lái chệch khỏi đường và mất mạng, Louis biết xoay xở thế nào đây? Cả Ellie nữa?”

“Ông nói cháu nghe chuyện gì đang xảy ra đã! Ông Jud, nếu ông nói ra, có lẽ cháu sẽ nghe theo lời khuyên của ông. Nhưng ông phải cho cháu biết!”

“Khi về đến Ludlow, ta muốn cháu đến nhà ta,” ông Jud nói. “Khoan hẵng về nhà của cháu. Hãy sang nhà ta trước. Ta sẽ nói với cháu mọi điều ta biết, Rachel ạ. Và ta đang canh Louis về.”

“Ông nói cho cháu biết đi,” cô lặp lại.

“Không, cháu gái. Ta không nói qua điện thoại được đâu. Ta sẽ không nói. Rachel, đúng hơn là ta không thể . Giờ thì cháu đi đi. Lái xe lên Portland rồi ngủ lại.”

Có một khoảng lặng dài, trầm ngâm.

“Được rồi,” cuối cùng, cô lên tiếng. “Đúng là cháu phải cố gắng lắm mới giữ cho mắt mình không nhíu lại. Có lẽ ông nói đúng. Ông Jud, vậy cho cháu biết một điều thôi. Cho cháu biết nó tệ hại đến mức nào.”

“Ta lo liệu được,” ông Jud bình thản đáp. “Chuyện tệ hại đến thế này là hết mức rồi.”

Bên ngoài, đèn pha của một chiếc xe ô tô xuất hiện, từ từ trờ tới. Ông Jud nhỏm dậy, quan sát rồi ngồi xuống khi nó tăng tốc chạy ngang qua nhà vợ chồng Creed và khuất dạng.

“Vâng” cô nói. “Mong là ổn. Nãy giờ, quãng đường còn lại cũng khiến đầu cháu nặng như có đá tảng”

“Để tảng đá ấy lăn đi, cháu gái,” ông ân cần. “Ta nói thật. Giữ sức cho ngày mai đi. Mọi chuyện ở đây rồi sẽ ổn thôi.”

“Ông hứa sẽ kể cháu nghe toàn bộ câu chuyện chứ?”

“Ừ. Chúng ta sẽ làm chai bia và ta sẽ kể cho cháu nghe từ đầu chí cuối.”

“Vậy cháu cúp máy đây,” Rachel nói. “Tạm biệt ông.”

“Tạm biệt,” ông Jud gật gù. “Mai gặp lại cháu nhé, Rachel.”

Trước khi cô kịp nói thêm lời nào, ông Jud gác máy.

Ông nhớ mang máng trong tủ thuốc có mấy viên caffeine, nhưng ông tìm không ra. Ông để phần bia còn lại trong tủ lạnh dù hơi tiếc một chút – đoạn pha một tách cà phê đen. Mang tách cà phê quay lại cửa sổ, ông lại ngồi xuống, vừa nhấm nháp cà phê vừa cảnh giới.

Cà phê – cùng cuộc nói chuyện với Rachel – giữ cho ông tỉnh táo và nhạy bén được chừng bốn mươi lăm phút, rồi ông lại bắt đầu gật gù nhiều hơn.

Cấm ngủ gật khi đang canh gác, ông già kia. Ông để nó giật dây; ông gieo gió thì phải gặt bão thôi. Nên ông không được ngủ gật khi đang canh gác.

Châm thuốc lá, ông rít một hơi thật sâu, ho lụ khụ đúng kiểu tuổi già. Ông bèn gác điếu thuốc lên rãnh gạt tàn, đưa hai tay dụi mắt. Bên ngoài, một xe tải mười bánh rầm rập chạy qua, đèn chói lóa, cắt ngang buổi đêm hun hút gió đầy điểm dữ.

Giật mình nhận ra mình vừa thiếp đi, ông bừng tỉnh, vội vàng đưa tay tát lia lịa lên mặt, đến độ hai lỗ tai lùng bùng. Giờ thì nỗi kinh sợ dâng lên trong lòng ông tựa vị khách lén lút đột nhập vào nơi bí mật ấy.

Nó đang tìm cách đưa mình vào giấc ngủ… thôi miên mình… hoặc gì đó. Nó không muốn mình thức. Vì cậu ấy sắp trở về rồi. Phải, mình cảm nhận được điều đó. Và nó muốn mình không can dự vào cuộc chơi.

“Không đời nào,” ông dứt khoát. “Đừng hòng. Mày nghe thấy không? Tao sẽ đặt dấu chấm hết cho chuyện này. Đến mức này đã đủ xa lắm rồi.”

Gió rên rỉ qua hiên nhà, hàng cây bên kia đường xào xạc tán lá thành những âm thanh đều đều như thôi miên. Tâm trí ông trở lại cái đêm ngồi quanh lò sưởi Defiant trong lán nối tàu, nơi Cửa hàng Nội thất Evarts hiện giờ tọa lạc ở Brewer. Họ cứ thế trò chuyện đến hết đêm dài, ông, George và Rene Michaud, để rồi giờ đây, ba người chỉ còn lại mỗi ông; Rene bị nghiến nát giữa hai toa xe chở hàng vào một đêm bão bùng tháng Ba năm 1939, còn George Chapin mới qua đời năm ngoái vì đau tim. Trong bao người, chỉ còn mình ông ở lại, mà càng già người ta càng lẩn thẩn. Đôi khi, cái sự lẩn thẩn ấy giả trang thành vẻ hiền hậu, có lúc, nó lại giả mạo thành sự tự hào – nhu cầu được tiết lộ những bí mật xưa cũ, được truyền cho thế hệ sau, được rót từ ly cũ sang ly mới, được…

Thế là tay bán hàng rong người Do Thái bước vào, bảo tôi có một thứ mà cả đời các vị chưa bao giờ thấy. Mấy tấm danh thiếp này đây, thoạt nhìn tưởng chỉ là hình các em gái mặc áo tắm thôi, nhưng cứ thử lấy vải ướt chà mà xem, các nàng..

Đầu ông Jud gục xuống. Cắm của ông khe khẽ, nhẹ nhàng tựa vào ngực.

... các nàng ấy chẳng còn mảnh vải che thân! Nhưng khi chúng khô đi, y phục lại hiện lên như cũ Mà chưa hết nhé! Tôi còn có…

Rene kể câu chuyện này trong lán nối tàu, người chúi tới trước, miệng nhoẻn cười, còn ông Jud ôm chai rượu – ông cảm nhận chai rượu, hai tay khép hờ quanh thân chai.

Trong gạt tàn, tàn thuốc ở đầu điếu của ông cụ cứ thế dài ra. Cuối cùng, điếu thuốc nghiêng xuống gạt tàn và tắt ngóm, để lại cuộn tàn thuốc tựa biểu trưng ma thuật.

Ông Jud chìm vào giấc ngủ.

Khoảng bốn mươi phút sau, khi ánh đèn hậu lóe lên bên ngoài, khi Louis rẽ chiếc Honda Civic vào lối đi nhà mình rồi lái thẳng vào ga ra, ông Jud không hề nghe thấy, cũng không cựa quậy, không tỉnh giấc, giống như Peter vẫn say giấc khi quân lính La Mã xông vào bắt bớ chúa Giê-su.