← Quay lại trang sách

Chủ Nhật 8A thường niên (Mt. 6:24-34) năm 2022 không có.

Lời Chúa hôm nay đến với chúng ta, “Không ai có thể làm tôi hai chủ; vì nó sẽ ghét người này hoặc mến người kia, hoặc tha thiết với chủ này mà khinh thường chủ nọ. Các ngươi không thể làm tôi Thiên Chúa và tiền của được” (Mt. 6:24). Đồng thời nơi phúc âm Matthêu cũng có câu, “Gia tài của ngươi ở đâu thì lòng dạ ngươi cũng ở đó” (Mt. 6:19). Thử hỏi, lúc này, lòng dạ chúng ta đang ở đâu? Thân xác chúng ta đang hiện diện ở đây, hoặc là tâm trí chúng ta đang dồn hết vào sự việc thờ phượng hay về bất cứ công việc nào đó; chẳng hạn khi về tới nhà sẽ nấu món gì cho bữa ăn hay chuẩn bị làm công việc gì.

Đối diện với chính mình, chúng ta thấy, ý định, ước muốn, tham vọng của chúng ta đặt vào chuyện gì thì lòng dạ chúng ta hướng về chuyện đó. Bài phúc âm hôm nay dùng tiền của để ám chỉ ước muốn, ước mơ, tham vọng của mỗi người. Và chúng ta cũng biết, ước muốn, ước mơ, dự định, tham vọng phát xuất từ linh hồn. Như vậy, tâm trí chúng ta đặt nơi đâu, thì lòng dạ chúng ta xiêu chiều về nơi đó. Phúc âm dùng tiền của để chỉ về tâm trí, ước muốn, tham vọng nơi mỗi người.

Đó là lý do tại sao phúc âm khuyên chúng ta, “Tiên vàn hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và sự công chính của người” (Mt. 6:33). Cuộc đời của chúng ta không phải chỉ là giai đoạn ngắn ngủi nơi dương gian này; mà cuộc sống xác thân nơi thế giới hữu hình, thế tục này chỉ là cơ hội cho linh hồn của mỗi người học thêm những bài học cần học để thăng tiến nhận thức, nhận ra thực sự bản chất của mình là gì, liên hệ với Thiên Chúa ra sao. Thân xác của chúng ta chỉ là phương tiện trong giai đoạn cho linh hồn mình hoạt động. Mỗi người là hình ảnh của Thiên Chúa nơi cuộc sống nhân sinh; mỗi người là hiện thể của Chúa trong giai đoạn của hành trình diễn biến vĩnh cửu của Thiên Chúa. Đó là nguyên nhân phúc âm khuyên nhủ chúng ta, “Tiên vàn hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và sự công chính của Ngài.” Đó cũng là lý do tại sau đức Giêsu đến thế gian để nhắc nhở cho chúng ta để tâm nhìn lại chính mình và nhận thực được “Thiên Chúa ở cùng chúng ta,” Thiên Chúa hiện diện và hoạt động nơi mỗi người. Đức Giêsu đến để cứu chúng ta thoát khỏi sự mê muội, chưa biết thực sự mình là gì, thế nào nơi diễn trình biến chuyển vĩnh cửu của Thiên Chúa.

Đây cũng là lý do tại sao phúc âm có câu nói, “Người giàu có khó vào Nước Thiên Chúa hơn con lạc đà chui qua lỗ kim.” Để tâm suy tư, nghiệm xét, chúng ta sẽ nhận ra, những ai ước muốn giàu có vật chất, những ai chạy theo danh vọng nhất thời nơi cuộc đời này, cuối cùng rồi cũng ra đi với đôi bàn tay trắng. Ai cũng dễ dàng nhận thức được thân phận một người nơi cõi đời này, cho dù tiền của nhiều đến mấy, danh vọng chức quyền cao sang đến đâu thì thực thể cuộc đời cũng chỉ là, “Vào đời với đôi bàn tay trắng và ra đi cũng trắng đôi bàn tay.” Nói cho đúng, chúng ta không đem gì đến nơi cuộc đời này thì khi ra đi cũng không mang theo được gì.

Cuộc đời này chỉ là giai đoạn nơi hành trình biến chuyển vĩnh cửu của Thiên Chúa. Để tâm suy tư về thực thể chính mình, ước muốn, dự định, ước mơ, tham vọng v.v… đều phát xuất tự linh hồn, và thân xác chúng ta, cuộc đời chúng ta luôn hết sức hoàn thành những ước muốn, ước mơ này. Dĩ nhiên, tới thời hạn nào đó, thân xác quá cằn cỗi, không giúp ích gì cho hồn được nữa, phải ra đi, linh hồn chúng ta vẫn tiếp tục theo đuổi ước muốn, niềm mơ đó. Như vậy, chúng ta biết mình sẽ đi về đâu sau khi xác thân chết. Phỏng đây là ý nghĩa câu nói, “Người giàu có khó vào Nước Thiên Chúa hơn con lạc đà chui qua lỗ kim,” hoặc, “Không ai có thể làm tôi hai chủ; vì nó sẽ ghét người này hoặc mến người kia, hoặc tha thiết với chủ này mà khinh thường chủ nọ. Các ngươi không thể làm tôi Thiên Chúa và tiền của được” (Mt. 6:24).

Lời Chúa hôm nay khuyến khích chúng ta nhìn sự vật, sự thể đang hiện hữu, đang xảy ra trước mắt, “Vì thế, Ta bảo các ngươi, chớ lo cho mạng sống mình; các ngươi ăn gì; hay về thân xác, các ngươi mặc gì. Há mạng sống không hơn của ăn, và thân xác không hơn áo mặc sao? Hãy nhìn chim trời, chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho lẫm, và Cha các ngươi, Đấng ở trên trời nuôi nấng chúng. Các ngươi không hơn chúng sao. Ai trong các ngươi chi lo mà có thể thêm cho đời mình một gang tay nữa?” (Mt. 6:25-27).

Nói cho đúng, kinh nghiệm sống minh chứng như Nguyễn Công Trứ để lại câu thơ, “Tri túc, tiện túc, đãi túc, hà thời túc. Tri nhàn, tiện nhàn, đãi nhàn hà thời nhàn.” Biết là đủ, chấp nhận đủ, an hưởng sự đầy đủ, thì là đủ. Phúc âm dùng cuộc sống của chim trời nhắc nhở chúng ta để ý đến ước muốn, tham vọng của mình. Dẫu cuộc đời này, “Nghèo nơi phố thị không ai biết; giàu có ẩn non lắm kẻ tìm.” Và dĩ nhiên, không ước muốn, không tham vọng sao cuộc đời thăng tiến. Nhưng thử hỏi, như sách Khôn Ngoan đã có viết, “Không có gì lạ dưới ánh mặt trời,” ai không mơ ước có được cuộc đời thảnh thơi, vô âu vô lo như loài chim? Nhưng nhìn lại thực tại tâm tình của mình nơi những người đã lớn tuổi, có cơ hội nhàn nhã không phải làm gì, tâm hồn cũng như thân xác bức rứt vì không có việc chi để làm. Nói cho đúng, chỉ những ai chân thành, linh hoạt mới thực sự nhận được sự làm việc là một hồng ân.

Phúc âm nêu lên vẻ đẹp của bông hoa dại ngoài trời nhắc nhở chúng ta đối diện những ước muốn, tham vọng hữu vi, thế tục, và khuyến khích chúng ta nên để ý đến nhận thức tâm linh, nét đẹp bẩm sinh của tâm hồn mỗi người. Nơi Ca Dao bình dân có câu, “Cái nết đánh chết cái đẹp.” Những danh vọng, vị thế cao sang nơi cuộc đời so với một đời người rồi cũng qua đi như nét đẹp dễ thương của một bông hoa sớm nở, tối tàn. Cuộc sống vĩnh cửu của linh hồn một người mới thực sự đáng được để ý, nhưng có được bao nhiêu giây phút trong một đời người chúng ta để tâm đến. Tất nhiên, ai không biết câu nói của Nguyễn Du nơi truyện Kiều, “Đoạn trường ai có qua cầu mới hay.” Danh vọng, chức quyền, vẻ cao sang, sung túc, ai chẳng ham, nhưng tham vọng, ước muốn cũng chỉ như chiếc pháo, “Càng kêu lắm lại càng tan xác lắm;” cũng như nơi văn chương bình dân đã nói, “Trèo cao thì ngã đau” mà thôi.” Thực tại nơi cuộc đời minh chứng, “Có ăn có chọi mới gọi là trâu,” nhưng chúng ta không phải là con trâu. Chúng ta là con cái của Thiên Chúa, là hình ảnh, là hiện thể của Thiên Chúa nơi diễn trình biến chuyển vô cùng của tạo vật.

Ai đã ít nhất một lần tự hỏi, rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu, sẽ đối diện với thực tại của cuộc đời, và đó là, cuối cùng thì xác thân này cũng an bình mục rửa dưới nấm mồ cho dù cao sang, oai vọng, đẹp đẽ đến chừng nào. Thế nên lời Chúa khuyên chúng ta, “Hãy ngắm bông huệ ngoài đồng xem chúng lớn lên thế nào, không nhọc nhằn cũng chẳng canh cửi. Nhưng Ta bảo các ngươi, Salamôn trong tất cả vinh hoa đời ông cũng không ăn vận sánh tày một bông hoa đó. Nếu cỏ đồng nội, nay còn, mai sẽ quăng vào lò mà Thiên Chúa còn mặc cho như thế, thì huống chi là các ngươi, hỡi quân yếu tin. Vậy các ngươi chớ lo mà rằng, ta sẽ ăn gì, ta sẽ uống gì, ta sẽ lấy gì màmặc. Các điều đó dân ngoại kiếm tìm. Nhưng Cha các ngươi, Đấng ở trên trời, biết các ngươi cần đến điều ấy. Hãy kiếm tìm Nước Trời trước đã, và sự công chính của Người, và các điều ấy sẽ được ban cho các ngươi.”

Phúc âm dùng tiếng “Dân ngoại” có nghĩa những ai thiếu suy tư, suy nghĩ, nhận định về thực thể đời mình để rồi không nhận biết là gì, thế nào trong cõi nhân sinh. Nói cho đúng, không ai có thể thương mình bằng chính mình cho dù cha mẹ, vợ chồng, con cái, hoặc họ hàng thân thuộc hay bạn bè quen biết. Lời Chúa khuyên chúng ta nên để tâm nhìn thẳng, đối diện với thực thể cuộc đời để trả lời mình thực sự là thế nào nơi cõi nhân sinh. Tự suy nghĩ, suy tư xem linh hồn mình là thế nào, liên hện với xác thân, với cuộc đời ra sao. Mình từ đâu tới, và qua giới hạn trăm năm cuộc sống thế nhân, rồi mình sẽ đi về đâu. Gia tài thực sự của mình là gì; ước muốn, tham vọng đích thực của mình là chi; bởi ước muốn, ý định, ước mơ, tham vọng của mình ở đâu thì lòng dạ, cuộc đời của mình sẽ ở đó.

Tóm lại, qua lời Chúa hôm nay, chúng ta nên dành suy tư, suy nghĩ về thực thể của mình hầu có nhận thức hướng dẫn cuộc đời mình lúc này và định hướng cho linh hồn mình nơi cuộc đời vĩnh cửu mai sau. Xin Chúa chúc lành nơi quý ông bà, anh chị em. Amen.