Thứ Tư Lễ Tro (Mt. 6:1-6; 16-18 ) ABC
Hôm nay chúng ta bước vào mùa chay. Mùa chay là thế nào? Thưa mùa chay theo giáo hội Công giáo là giai đoạn kỷ niệm lại sự khổ nạn và sống lại của đức Giêsu. Mùa chay thực sự bắt đầu vào thứ tư với nghi thức xức tro biểu hiệu tâm hồn nhận chân sự mỏng dòn của con người nơi kiếp sống nhân sinh. Ai cũng kinh nghiệm và nhận thức được, con người thì luôn luôn lầm lỗi dẫu người khác có biết hay không. Thực tâm nhận xét, đối diện với chính mình, với lòng mình, tin vào Thiên Chúa, tin vào đức Kitô, và được phúc âm kêu gọi, “Vậy các ngươi hãy nên trọn lành như Cha các ngươi trên trời là đấng trọn lành” (Mt. 5:48). Tuy nhiên, xét nơi cuộc đời thế tục, “Ai nên khôn không khốn một lần,” hoặc như có lời hát chúng ta đều biết, “Đường Thương Đau Đày Ải Nhân Gian Ai Chưa Qua Chưa Phải Là Người;” nơi thân phận con người, chúng ta luôn đối diện với khó khăn cuộc đời, lầm lỗi là chuyện không ai tránh khỏi cho dù giàu hay nghèo, cao sang quyền quý hoặc nghèo hèn, khố rách áo ôm. Ngược lại, nơi ngôn ngữ Việt mang sự huyền nhiệm, và đó là chữ thân phải có trước khi có chữ thần. Muốn trở thành thần, phải có xác thân. Những vị thánh đều có cuộc đời nhân thế, đều có thân xác trước khi trở thành thần. Những vị thần, những vị thánh là những người nhận biết con người thực sự của mình thế nào, lỗi lầm ra sao để chỉnh đốn, để có cuộc sống “Trở nên trọn lành” như lời mời gọi nơi phúc âm.”
Hôm nay, lời Chúa kêu gọi, ”Hãy coi chừng, đừng phô trương công đức trước mặt người ta để hòng được thấy; chẳng vậy, các ngươi mất công nơi Cha các ngươi, Đấng ngự trên trời” (Mt. 6:1). Phúc âm nói về tâm ý, về ý định, ý nghĩ mỗi khi chúng ta thực hiện công việc gì. Tất nhiên, mỗi khi làm một việc gì, hoặc hành động nào dù cái liếc mắt hoặc nét mặt, chỉ là thực hiện tâm ý của mình. Lời Chúa minh xác, “Không phải điều vào miệng làm người ta ra nhơ uế, nhưng điều bởi miệng ra, điều đó mới làm người ta ra nhơ uế” (Mt. 5:11). Chúng ta thường biết, “Đầy trong lòng mới tràn ra bên ngoài.” Lời Chúa khuyên chúng ta nên để ý, thực tâm, chân thành nơi kinh nguyện, lúc ăn nói, sinh hoạt ở nhà hay nơi xã hội.
Tuy nhiên, phúc âm nhắc nhở chúng ta, “Vậy, khi các ngươi bố thí thì đừng thổi loa trước mặt như bọn giả hình làm nơi hội đường và phố xá hầu được vinh danh nơi người đời. Quả thật, Ta bảo các ngươi; họ đã lĩnh đứt công lênh của họ rồi. Còn ngươi bố thí, thì tay trái đừng biết điều tay phải làm, hầu việc ngươi bố thí được giữ kín, và Cha các ngươi là Đấng thấu suốt kín ẩn sẽ hoàng trả lại cho ngươi. Và khi cácngươi cầu nguyện thì chớ lải nhải như bọn giả hình;; chúng ưa đứng caafu nguyện trong hội đường và các ngả đường, hầu được bày ra cho người ta thấy. Quả thật, Ta bảo các ngươi, chúng đã lĩnh đứt công sức rồi. Còn ngươi khi cầu nguyện, thì hãy vào buồng khóa của lại mà cầu nguyện với Cha ngươi, có mặt cả nơi kín ẩn, và Cha ngươi, Đấng thấu suốt cả nơi kín ẩn sẽ hoàn trả lại cho ngươi” (Mt. 6:2-8).
Nơi kín ẩn chính là tâm hồn của mình. Vào phòng đóng kín cửa lại cũng thế, chính là ý định, ý muốn, tâm ý, tâm hồn của mình. Phúc âm nhấn mạnh đến tâm tình, đến lòng của chúng ta. Nơi Đông Phương học có câu nói, vì chúng ta có thân xác như mọi người nên có cuộc sống như họ nhưng lòng thì khác hẳn. Lời Chúa hôm nay cảnh tỉnh chúng ta nên để ý, suy tư về cuộc sống tâm hồn của mọi người. Tránh phô trương hình thức bên ngoài, nhưng sống với toàn tâm toàn ý trong sự nhận thức thái độ, hành động âm thầm, chân thực, Chúa biết, mình biết. Amen
Chủ Nhật 1A Mùa Chay (Mt. 4:1-11)
Chúng ta vừa nghe lời Chúa qua dụ ngôn Chúa Giêsu bị cám dỗ. Nhìn lại chính mình, đối diện với cuộc đời, ai trong chúng ta cũng đang phải đối diện với những thực tại tương tự, và đó là, sinh sống, quyền hành, cùng với tham vọng. Dĩ nhiên, ai không muốn có cuộc sống thoải mái hơn hiện tại. Ai không muốn ra giầy, vào dép, lên xe, xuống ngựa, nhà cao cửa rộng, ăn ngon mặc đẹp dẫu nhiều khi, thực phẩm ê chề nhưng lại khó kiếm được một bữa ăn ngon. Ai không thấy vợ người đẹp hơn vợ mình; sân cỏ nhà người xanh hơn sân cỏnhà mình.
Con người là thế và không thế thì không phải là người. Bản tính bẩm sinh của con người luôn mang ước mơ thăng tiến, nhưng để tâm nhìn lại cuộc đời của mình, qua những thăng trầm trong kiếp nhân sinh, cổ nhân đã để lại câu nói, “Bôn ba không qua phận số.” Cho dù cố gắng đến đâu, hiện thực cuộc đời không bao giờ có thể hài hòa với ước muốn. Hơn nữa, thực tế cũng minh chứng, chỉ những người nào được sinh ra để giầu có thì mới có thể giầu có. Nếu đã bị sinh ra trong thân phận nghèo hèn thì cho dù cố gắng đến mấy, có bôn ba tới độ nào cũng không qua phận số.
Người xưa có câu, “Cuộc đời sẽ dẫn dắt một người đi đúng con đường người đó phải đi,” mà chúng ta thường mệnh danh là Chúa định, Chúa quan phòng. Chính ước muốn có cuộc đời dễ thở, khấm khá hơn đã là gốc gác cho điều được gọi là cám dỗ nơi cuộc đời nhân sinh. Tuy nhiên, thực tại minh chứng, và ai cũng sẽ phải trải qua,và đó là, lúc ăn được thì không có mà ăn, nhưng lúc có mà ăn thì lại không ăn được.
Dụ ngôn Chúa Giêsu bị cám dỗ đưa lên sự cám dỗ đầu tiên nơi thực tại cuộc sống, và phúc âm nhắc nhở chúng ta nên bình tâm nhận thức về thực thể con người nơi câu trả lời, “Người ta sống không chỉ bởi bánh, nhưng là nhờ vào mọi lời từ miệng Thiên Chúa” (Mt. 4:4). Chúng ta đều biết, thực thể con người bao gồm ba phần chính yếu bất khả phân ly, và đó là thân xác, linh hồn, và tâm trí. Dẫu được nhận biết thành ba phần riêng biệt nhưng ba là một và một người là cả ba phần, chỉ bị tách rời khi cuộc sống chấm dứt. Do đó, phúc âm khuyên nhủ, “Tiên vàn hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và sự công chính của Ngài, và mọi sự khác sẽ được ban cho các ngươi” (Mt. 6:33).
Hai sự thể cám dỗ khác đó là niềm tin và danh vọng. Xét về niềm tin, thường thì chúng ta chỉ tin theo lời tuyên truyền, rao giảng, hoặc giải thích, giải mã từ những người khác hoặc sách vở chứ không tự suy tư hay nghiệm xét. Đối với những sự kiện hữu vi, thế tục, sự hiểu biết giúp chúng ta giải quyết thiết thực những nhu cầu thiết yếu nhân sinh. Tuy nhiên, thực tại minh chứng, hiểu biết về nước không thể giúp chúng ta hết khát. Muốn hết khát, chúng ta cần uống nước. Tương tự như thế, không ai có thể ăn dùm hay uống dùm bất cứ ai. Sự hiểu biết về thực phẩm chỉ có thể giúp chúng ta lựa chọn thực phẩm để dùng chứ không thể khiến chúng ta no bụng.
Nơi lãnh vực niềm tin, tâm linh, điều kiện ắt có và đủ để một người nhận biết, nhận thức đúng đắn về niềm tin, đức tin của mình chính là suy tư, suy nghĩ mà thánh Phao lô đề nghị là nghiệm xét như ngài đã dạy nơi thư thứ nhất gửi giáo đoàn Thessalonikê, "Đừng dập tắt Thần Khí! Chớ khinh thị các ơn tiên tri! Nhưng hãy nghiệm xét mọi sự; điều gì lành hãy giữ lấy! Hãy kỵ điều dữ bất cứ dưới hình thức nào" (1Thes. 5:19-22), với điều kiện tâm trí, "Hãy coi chừng đừng để ai lấy cách vật trí tri làm mồi rỗng tuếch đánh bã anh em, thể theo truyền thống người phàm, thể theo nhân tố trần gian, chứ không theo đức Kitô" (Col. 2:8.). Thiên Chúa ngự trị và hoạt động nơi mỗi người, và Thánh Thần Thiên Chúa hướng dẫn mỗi người nhận biết Thiên Chúa cũng như nhận biết sự liên hệ của Thiên Chúa với con người. Vấn đề chỉ là chúng ta có để, có mở rộng lòng, có suy nghĩ, suy tư, nghiệm xét hay không. Nói cho đúng, chúng ta theo đạo chứ không để tâm đến việc sống đạo. Chúng ta tin theo chứ không biết mình tin thế nào. Tin vào đức Kitô, tin vào Thiên Chúa, chúng ta cần biết đức Kitô là thế nào nơi cuộc đời của mình. Tin vào Thiên Chúa, chúng ta cũng cần biết Thiên Chúa ra sao đối với cuộc đời của mình.
Lời Chúa qua bài phúc âm khuyến khích chúng ta, “Ngươi chớ thử thách Chúa, Thiên Chúa của ngươi” (Mt. 4:7). Chúng ta nghi ngờ, chưa biết rõ, chưa nhận biết thực sự sự thể, sự việc nên cần thử, nhưng nếu đã nhận thực được Thiên Chúa ngự trị và hoạt động nơi mình thì có gì phải nói, có gì phải thử. Lời Chúa khuyến khích chúng ta suy nghĩ, suy tư, nghiệm xét để nhận biết sự hiện diện và hoạt động của Chúa nơi mỗi người.
Ai cũng biết nơi phúc âm có câu, “Gia tài của ngươi ở đâu thì lòng dạ ngươi cũng ở đó.” Bình tâm đối diện chính mình, lòng dạ mình luôn ở nơi đâu. Xin thưa, ước muốn, ý định của mình ở đâu thì lòng dạ mình ở đó. Theo những diễn tiến biến chuyển của cuộc đời, có thể hơn hai ngàn năm trước ngôn từ “Gia tài” nơi ngôn ngữ Hy Lạp có nghĩa bao gồm ước muốn, ý định mà sự dịch thuật không để ý thay đổi cho hợp với thực tại tâm trí con người chăng. Lời Chúa dạy chúng ta, “Ngươi phải bái lạy Chúa, Thiên Chúa của ngươi, và chỉ thờ phượng một mình người” (Mt. 4:10). Thực lòng đối diện chính mình, thử hỏi, tâm trí chúng ta thường để tâm về điều gì, vấn đề gì trong cuộc đời. Những gì khiến tâm trí chúng ta luôn mong ước, chúng ta đang thần phục vấn đề đó.
Tóm lại, Lời Chúa hôm nay khuyến khích chúng ta suy tư, suy nghĩ, nghiệm xét để nhận biết sự hiện diện và hoạt động của Thiên Chúa nơi mỗi người. Suy tư, suy nghĩ, để nhận biết hay không, mỗi người tự biết. Suy tư, suy nghĩ để nhận biết sự hiện diện và hoạt động của Chúa nơi mình chính là cầu nguyện, chính là mở rộng lòng để Thánh Thần hoạt động dẫn dắt mình nơi hành trình tâm linh, hành trình đức tin. Xin Chúa soi sáng và chúc lành nơi quý ông bà, anh chị em.
Chủ Nhật Mùa Chay 2A ( Mt. 17:1-9)
Lời Chúa qua bài phúc âm hôm nay minh xác đối với chúng ta về đức Giêsu, “Và có tiếng nói từ đám mây phán rằng, ‘Này là con chí ái của Ta, và Ta sủng mộ, các ngươi hãy nghe lời Ngài: (Mt. 17:5). Nghe lời Chúa Giêsu thì nghe từ đâu, ở đâu?
Mọi người chúng ta đều biết, mục đích cuộc đời của Chúa Giêsu chính là loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa như được viết, “Nhưng Ngài bảo họ: 'Ta còn phải đem tin mừng Nước Thiên Chúa cho các thành khác nữa, chính vì thế mà Ta đã được sai đến. Và Ngài đã rao giảng trong các hội đường nước Yuđê.”(Lc. 4:43; Mc. 1:38; Mt. 4:23);đồng thời đức Giêsu sai các môn đồ ra đi cũng chỉ với cùng mục đích và đó là rao giảng Tin Mừng Nước Thiên Chúa (Mc. 3:14; Mt. 10:7; Lc. 10:9).
Vậy Tin Mừng Nước Thiên Chúa do đức Giêsu rao giảng là gì? Muốn biết Tin Mừng Nước Thiên Chúa là gì, chúng ta cần biết Nước Thiên Chúa là gì. Muốn biết Nước Thiên Chúa là gì, chúng ta cần biết Thiên Chúa là gì. Muốn biết Thiên Chúa là gì, chúng ta cần biết hình ảnh của Thiên Chúa là gì, thế nào. Nơi sách Sáng Thế Ký, còn gọi là sách Khởi Nguyên, được viết, “Thiên Chúa tạo dựng con người theo hình ảnh của Ngài” (KN. 1:27). Như vậy, mỗi người trong chúng ta là hình ảnh của Thiên Chúa. Do đó, muốn biết về Thiên Chúa, chúng ta cần biết chính mình.
Làm sao để thực sự nhận biết chính mình? Ai trong chúng ta cũng đều nghĩ rằng mình biết về chính mình hơn bất cứ ai. Tuy nhiên, nếu thực lòng hỏi những người thân quen, và nếu họ chân thành nói cho biết nhận xét của họ về mình, coi chừng có nhiều điều mình phải ngỡ ngàng. Đồngý rằng, mỗi người được sinh ra từ những bà mẹ khác nhau lại được nuôi dưỡng nơi những gia đình và địa phương khác nhau nên có những nhận định, nhận thức, quan điểm khác nhau về cùng một sự vật hoặc sự việc. Không nói đâu xa, cũng cùng một món thực phẩm, người cảm thấy hài lòng thích thú, kẻ khác không hề dám đụng đến hoặc tới gần; thí dụ, trái sầu riêng. Có lẽ ai cũng biết, người ta ưa chuộng hay kiêng kỵ sầu riêng không phải vì nó riêng sầu hay mang ân tình đặc biệt với người này hoặc đố kỵ với người khác; mà chỉ vì chính những người khác ưa chuộng hoặc cảm thấy không thể chấp nhận mùi vị của nó. Còn riêng trái sầu riêng thì sao? Nó vẫn là nó, vẫn chỉ là sầu riêng. Người thích tất nhiên thấy nó thơm ngon; kẻ không ưa, chỉ cần thoảng cảm được mùi, ấy là chưa nói đến vị, đã tìm đường tránh xa.
Xét về nhận định, nhận thức của một người về chính mình hay về người khác cũng vậy. Cổ nhân đã để lại những câu nói khôn ngoan khá ngộ nghĩnh, tùy trường hợp mà ai cũng dễ dàng nhận biết. Chẳng hạn, “Hơn nhau tấm áo manh quần, nếu đem cởi trần, ai cũng như ai;” hoặc, “Chân mình thì lấm bết bê, lại cầm bó đuốc mà rê chân người;” hay, “Chuột chù chê khỉ rằng hôi; khỉ quay lại bảo cả lò mày thơm.”Hơn nữa, lại cũng có câu, “Lươn ngắn lại chê trạch dài; thờn bơn méo miệng chê trai lệch mồm.” Về phong thái một người cũng được nhận định, “Khôn ngoan ở chốn nhà bay; dù che, ngựa cỡi đến đây cũng hèn.”
Một điều rõ ràng, không ai trong chúng ta giống trái sầu riêng hoặc lươn ngắn hay thờn bơn méo miệng, và cũng không ai trong chúng ta giống bất cứ người nào khác, ngay cả nơi chính gia đình của mình. Mỗi người là chính mình; cũng như mọi sự, mọi loài, chúng mang đặc tính riêng lẻ và có giá trị riêng của chúng tùy môi trường và vị thế. Riêng con người, mang vị thế, giá trị tuyệt vời mà nếu không lầm, ít ai trong chúng ta để ý nhận biết. Đó là, mỗi người là hình ảnh của Thiên Chúa. Để tâm suy nghĩ, nhận thức, đối diện với chính mình, chúng ta đều nhận ra rằng, mình không chỉ có, chỉ mang cuộc sống xác thân yếu hèn, thấp kém nơi thế giới vật chất đầy bí nhiệm, biến chuyển, lắm điều khó hiểu hoặc không thể hiểu này; mà chúng ta còn chất chứa cuộc sống tinh thần huyền nhiệm khó bề nhận biết. Chả thế mà có câu nói, “Chúng ta tuyệt vời hơn bất cứ gì mình có thể nghĩ hay tưởng tượng về chính mình.” Cổ nhân nêu câu hỏi đơn sơ và cho rằng đó là câu hỏi khó trả lời nhất trên trần đời; qua muôn vàn thế hệ rất ít người có thể trả lời được, và thường thì đa số người ta đã sống để dạ, chết mang theo, rồi chìm vào quên lãng như chưa bao giờ hiện diện trên mặt đất. Câu hỏi đó chỉ là, “Tôi là ai?” “Mình là ai” nơi cuộc đời này.
Thánh Kinh cho chúng ta câu trả lời, “Thiên Chúa tạo dựng con người theo hình ảnh của Ngài.” Điều này có nghĩa, con người là hình ảnh của Thiên Chúa; thực thể của mình chính là hình ảnh của Thiên Chúa. Và Chúa Giêsu, qua phúc âm, cũng rõ ràng minh xác, “Thiên Chúa ở cùng chúng ta” (Mt. 1:23). Thiên Chúa hiện hữu và hoạt động nơi mỗi người. Thiên Chúa là sự sống, sự hiện hữu nơi mỗi người, nơi ông, nơi bà, nơi anh chị em, nơi tôi, nơi mọi người. Chúng ta đọc Kinh Thánh, chúng ta nghe công bố phúc âm cũng chẳng khác gì cưỡi ngựa xem hoa, biết chỉ để mà biết, tưởng rằng biết nhưng thực ra cũng chẳng biết được gì; không khác chi lúc khát khô cổ mà được nghe hay đọc tác phẩm nào đó về ích lợi của nước, biết được, tưởng tượng được nước bổ ích, quý giá thế nào giữa sa mạc nóng cháy dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời buổi trưa, nhưng coi chừng cái biết, cái tưởng tượng chỉ làm cần cổ thêm rát bỏng. Cái biết về nước vô bổ, chẳng ích lợi chi giữa sa mạc hay giữa trưa hè gắt nóng.
Lời Chúa hôm nay đích thực chỉ thị chúng ta, Này là con chí ái của Ta, và Ta sủng mộ, các ngươi hãy nghe lời Ngài: (Mt. 17:5). Nghe lời Chúa là nghe thế nào? Đã bao nhiêu lần và qua bao tháng năm, chúng ta nghe công bố, rao giảng lời Chúa, nghe giảng giải, giải nghĩa, giải thích, giải mã lời Chúa qua phúc âm. Thử hỏi, sao chúng ta có thể áp dụng câu nói, “Nếu tay hay chân ngươi làm ngươi vấp phạm thì hãy chặt mà quăng nó đi khỏi ngươi, thà ngươi cụt tay, què chan mà vào sự sống, còn hơn là có hai tay, hay hai chân mà bị quăng vào lửa đời đời. Và nếu mắt ngươi làm ngươi vấp phạm, thì hãy móc mà quăng nó đi khỏi ngươi, thà ngươi chột mắt mà vào sự sống còn hơn là có hai mắt mà bị quăng vào địa ngục lửa thiêu” (Mt. 18:8-10)? Hoặc, “Kẻ yêu cha mẹ hơn Ta, ắt không xứng với Ta; kẻ yêu con cái hơn Ta, ắt không xứng với Ta. Kẻ không vác lấy khổ giá mình mà theo Ta, ắt không xứng với Ta. Kẻ cố tìm sự sống mình thì sẽ mất. Còn kẻ đánh mất sự sống mình vì Ta thì sẽ gặp lại” (Mt. 10:37-38)?
Tất nhiên, ai cũng biết, không thể chỉ nghe giảng giải về sự tốt lành của thực phẩm mà no được bụng. Chúng ta phải ăn. Không thể chỉ nghe giảng giải về lợi ích của nước mà có thể hết khát. Muốn hết khát, chúng ta phải uống. Cũng thế, không chỉ nghe công bố, giảng giải lời Chúa mà chúng ta có thể áp dụng vào cuộc đời; nói cách khác, chỉ nghe hay đọc thì không thể nào sống lời Chúa, sống lời phúc âm. Chúng ta cần suy tư, suy nghĩ, nghiệm xét lời Chúa. Lời của Chúa là lời hằng sống, cần để tâm suy nghiệm. Lời của Chúa, lời phúc âm không giống như đơn thuốc, hoặc mì gói, chỉ nghe giải thích, hiểu cho qua. Mà cho dù nếu lời Chúa như đơn thuốc và không uống, chỉ hiểu chữa lành muôn thứ bệnh thì cũng chẳng khỏi bệnh gì, hoặc như gói mì ăn liền mà không ăn cũng chẳng thể no chiếc bụng đang cồn cào vì đói.
Lời Chúa hôm nay khuyến khích chúng ta “Hãy nghe lời Chúa Giêsu.” Chúa Giêsu rao giảng Tin Mừng Nước Trời, và đó là “Thiên Chúa ở cùng chúng ta.” Sự thể này cũng đồng ý nghĩa với câu Kinh Thánh, “Thiên Chúa tạo dựng con người giống hình ảnh của Ngài.” Thiên Chúa ngự trị và hoạt động nơi mỗi người. Nghe lời Chúa tức là suy nghĩ, suy tư, nghiệm xét Tin Mừng đức Giêsu rao giảng. Suy tư, suy nghĩ, nghiệm xét để nhận biết thực sự mình thế nào, mình là gì, liên hệ với Thiên Chúa ra sao. Và phương pháp suy tư, nghiệm xét lời Chúa đã được thánh Phao lô đích thực đề nghị, "Đừng dập tắt Thần Khí! Chớ khinh thị các ơn tiên tri! Nhưng hãy nghiệm xét mọi sự; điều gì lành hãy giữ lấy! Hãy kỵ điều dữ bất cứ dưới hình thức nào"(1Thes. 5:19-22), với điều kiện tâm trí, "Hãy coi chừng đừng để ai lấy cách vật trí tri làm mồi rỗng tuếch đánh bã anh em, thể theo truyền thống người phàm, thể theo nhân tố trần gian, chứ không theo đức Kitô" (Col. 2:8). Xin Chúa chúc lành nơi quý ông bà, anh chị em.
Chủ Nhật Mùa Chay 3A (Gioan 4:5-42)
Bài phúc âm vừa được công bố quả thật hơi dài mà tôi cũng ý thức được, không ai trong chúng ta muốn nghe giảng giải tràng giang đại hải, giảng giải linh tinh. Tôi vẫn thường nhắc nhở chính mình khi soạn giảng câu nói của một linh mục tác giả cuốn sách đề nghị về sự giảng giải phúc âm. Câu ấy được viết, “Nếu bạn có điều gì muốn nói thì nói ra đi. Nếu bạn không biết nói gì về lời Chúa thì vì vinh danh Chúa và lợi ích phần rỗi dân Ngài, xin bạn hãy vì Chúa mà im lặng.” Cũng trong cuốn sách đó có thêm câu khác nhắn nhủ rằng, “Trong vòng bẩy phút mà bạn không nói lên được điều muốn nói, thì cho dù cả ngày bạn cũng chẳng nói được gì.”
Thực ra, bài phúc âm không những dài mà lại bao gồm nhiều vấn đề; chẳng hạn, Chúa Giêsu xin nước uống từ người đàn bà Samaritanô. Vào thời đó, người Do Thái sống tách biệt nếu không muốn nói là coi rẻ hoặc tránh xa dân chúng Samaritan, coi họ như những phường vô đạo. Thứ đến, phúc âm nhắc nhở về nước hằng sống là Tin Mừng Chúa Giêsu rao giảng. Điểm thứ ba đó là sự khác biệt về quan niệm cũng như nơi chốn thờ phượng. Điểm thứ tư là lời dạy, “Thiên Chúa là Thần Khí, nên những kẻ thờ phượng Ngài cũng phải thờ phượng trong Thần Khí và sự thật.” Rồi nào là, “Lương thực của Ta là làm theo ý Đấng đã sai Ta;” nào là, “Đồng lúa đã chín vàng chờ gặt” v.v…
Hôm nay, tôi chỉ muốn chia sẻ với quý ông bà và anh chị em một câu của bài phúc âm vừa được công bố, và đó là, “Thiên Chúa là Thần Khí, nên những kẻ thờ phượng Ngài cũng phải thờ phượng trong Thần Khí và sự thật.” Thiên Chúa là Thần Khí thì ai cũng biết rõ rằng không ai có thể nói về Ngài. Trí khôn chúng ta không thể dò thấu; suy luận không thể cùng, mà chỉ có thể cảm nhận. Thánh Phao lô minh xác, “Anh em không biết sao, thân xác anh em là đền thờ của Thiên Chúa và Thần Khí của Thiên Chúa ngự trong anh em” (1Cor. 6:19-20)? Đồng thời ngài cũng nói, “Anh em không biết sao, thân mình anh em là đền thờ của Thánh Thần trong anh em; anh em đã chịu lấy từ Thiên Chúa và anh em không thuộc về mình nữa” (1Cor. 6:19-20). Thần Khí của Thiên Chúa ngự trị nơi mỗi người; thế nên, muốn nhận biết Thiên Chúa, chúng ta cần suy tư, suy nghiệm ngay nơi mình, không cần sách vở hay bất cứ gì.
Nơi phúc âm Gioan cũng được viết, Chúa phán, “Đàng và sự thật, sự sống chính là Ta. Không ai đến được với Cha mà không nhờ Ta” (Gioan 14:6). Thiên Chúa là Thần Khí là sự sống, là sự hiện hữu nơi mỗi người. Muốn thờ phượng Ngài, cần nhận biết Ngài. Muốn nhận biết Ngài, cần nhận biết chính mình vì Thiên Chúa chính là sự sống nơi mình. Mình là đền thờ của Thiên Chúa. Đây cũng chính là Tin Mừng đức Giêsu đã rao giảng hai ngàn năm trước. “Emmanuel, Thiên Chúa ở cùng chúng ta. Xin Chúa chúc lành nơi quý ông bà, anh chị em.
Chủ Nhật Mùa Chay 4A (Gioan 9:1-41)
Bài phúc âm vừa được công bố là một dụ ngôn Chúa Giêsu chữa lành một người mù từ thuở mới sinh, và câu kết khiến chúng ta phải suy nghĩ, nghiệm xét hầu nhận được sự khôn ngoan Chúa muốn gửi đến chúng ta, “Chính là để phán xét mà Ta đã đến trong thế gian, ngõ hầu kẻ không thấy thì dược thấy, và kẻ thấy được lại hóa đui mù!” Lời Chúa đến với chúng ta, vừa lọt qua tai đã khiến mọi người ngớ ra, không hiểu Chúa muốn nói gì, làm sao áp dụng vào cuộc sống; thế nên, thôi thì đã lỡ được nghe, bị nghe, thì nghe cho qua và có thể nói, chưa kịp nghe xong đã vội quên luôn, nói cách khác, thì lời Chúa vô tai này đã vội lọt ra khỏi tai kia. Thế nên, tôi muốn nhắc nhở quý ông bà, anh chị em về đặc tính của phúc âm, phương pháp suy tư, nghiệm xét phúc âm, và điều kiện tâm trí khi suy tư, nghiệm xét phúc âm. Tôi cố gắng nói ngắn gọn, mong quý ông bà anh chị em để tâm áp dụng hầu biến lời khôn ngoan của phúc âm mang lại lợi ích nơi hành trình đức tin, hành trình tâm linh của mình. Nói cho đúng, tôi đành phải chấp nhận nói dài, nói dai; thế nên, nếu ai không có tai để nghe, lỡ rơi vào giấc ngủ thì làm ơn trước khi ngủ, nên ngoảnh đầu sang một bên để không ngáy, tránh khuyến khích những người chung quanh rơi vào cảnh ngất trí theo. Hy vọng rằng khi giảng xong, không phải đối diện những hàng ghế chơ vơ, tôi có lời cảm ơn trước.