← Quay lại trang sách

Chủ Nhật 5A Phục Sinh (Gioan 14:1-12)

1/ Lời Chúa đến với chúng ta hôm nay, “Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi; kẻ tin vào Ta thì các việc Ta làm kẻ ấy cũng sẽ làm, và sẽ làm được những việc lớn lao hơn thế nữa; vì Ta đi đến cùng Cha” (Gioan 14:12). Mọi người hiện diện nơi nhà thờ lúc này, bất cứ ai cũng tin rằng, tuyên xưng rằng, mình tin vào đức Kitô, kể cả tôi, nhưng thử hỏi, chúng ta đã thực hiện được những gì cho hợp với câu phúc âm vừa được công bố, “Kẻ tin vào Ta thì các việc Ta làm kẻ ấy cũng sẽ làm, và sẽ làm được những việc lớn lao hơn thế nữa?” Chúa Giêsu đã thực hiện những việc gì? Và chúng ta, kẻ tin vào Ngài, đã thực hiện thế nào trong cuộc đời để được gọi là lớn lao hơn?

Tất nhiên, ai trong chúng ta, là người Công giáo, đều biết câu phúc âm này, nhưng có bao giờ đặt vấn đề, có bao giờ suy nghĩ, có bao giờ tự hỏi, hầu biến lời Chúa thành hiện thực trong cuộc sống, hay chỉ quen thói, lập lại lời phúc âm như một thành ngữ quen tai cho có vẻ mình là người Công giáo, chứng minh mình tin vào Thiên Chúa, tin vào đức Kitô?

Dẫu mọi người đều biết, câu phúc âm vừa được công bố trích từ phúc âm Gioan, và phúc âm Gioan là thành quả của chiêm nghiệm, thành quả của một tâm hồn ngất trí nghiệm xét về cuộc đời của Chúa Giêsu theo phúc âm Nhất Lãm. Hơn nữa, phúc âm nhất lãm bao gồm ba phúc âm Matthêu, Marcô, và Luca, lại chính là những câu khôn ngoan và dụ ngôn được dàn xếp, thêm thắt vào và ghép lại thành câu truyện cho có vẻ giống như tiểu sử cuộc đời Chúa Giêsu, nếu nói theo nhận định hữu vi giống như các học giả Kinh Thánh.

Hiểu như thế, xưa nay chúng ta lọt vào sự luẩn quẩn, chồng chéo giữa hai quan điểm văn hóa Đông phương và Tây phương. Kinh Thánh, bao gồm Cựu Ước và Tân Ước được viết ở Trung Đông, thuộc về châu Á, nhưng lại được phát triển bên Tây phương, rồi được các nhà truyền giáo Tây phương rao truyền dưới dạng thức phạm trù nên đã khiến tâm trí chúng ta nhận thức lời Kinh Thánh, phúc âm theo nghĩa đen, nghĩa từ chương, nghĩa kỹ thuật, chữ nghĩa được viết thế nào, lặp lại đúng theo như thế. Đó là lý do tại sao chúng ta đã một thời được dạy với phạm trù, “Chúng ta phải tin với giáo hội.” Thử hỏi, theo công đồng Vatican II, giáo hội được định nghĩa là dân Chúa, thì tin với giáo hội là tin thế nào? Đàng khác, ai không biết câu, “Chín người, mười ý,” hoặc nơi văn hóa Đông phương, “Đông cha con khó lấy chồng,” thì tin với giáo hội, tin với dân Chúa là tin ra sao mà có thể làm được những việc như Chúa Giêsu hoặc lớn lao hơn việc Chúa Giêsu đã làm?

Nếu hỏi, bất cứ ai đang hiện diện nơi nhà thờ lúc này, ngay cả các em nhỏ đang học lớp xưng tội lần đầu, câu hỏi, “Thiên Chúa là Đấng nào, và Thiên Chúa có mấy ngôi,” thì ai cũng đều an tâm mà trả lời không cần suy nghĩ, Thiên Chúa là Đấng tạo dựng nên trời đất muôn vật và Thiên Chúa có ba ngôi, ngôi nhất là Cha, ngôi hai là Con, và ngôi ba là Thánh Thần; ba ngôi cũng là một Chúa; ba ngôi bằng nhau không ngôi nào hơn, không ngôi nào kém. Trả lời như thế tức là lặp lại các phạm trù, các điều đã được định sẵn một cách máy móc không khác gì những máy thu âm không nhận thức, không cần cảm nhận, suy tư. Nhưng, chúng ta không phải là những máy thu âm; chúng ta là những con người có lý trí, có nhận thức.

Thí dụ, nơi phạm trù toán học, một cộng với một thì bằng hai, không gì chối cãi, không cần suy luận, suy nghĩ, và đó là một sự thể đúng đắn hiển nhiên không thể sai lầm. Nhưng thử hỏi, một cái hồn cộng với một thân xác thì bằng mấy? Nếu cứ nhắm mắt, không suy nghĩ mà trả lời bằng hai thì coi chừng nên vào nhà thương tâm thần; nếu suy nghĩ, nhận định một chút để trả lời bằng một thì ai cũng nhận thấy không chỉnh, không đúng với thực thể con người của mình. Suy nghĩ thêm một chút, vậy tư tưởng, ý định, ước muốn, tham vọng, yêu, ghét, giận hờn, nơi mình tự đâu ra, vấn đề đòi hỏi suy nghĩ, suy tư thêm để có câu trả lời, để có nhận thức đúng đắn hơn.

Đặt vấn đề như thế, chúng ta lại phải đối diện với những phạm trù khác. Chẳng hạn, chúng ta ai cũng nhận thấy con mắt nhìn, tai nghe, miệng nói, óc suy nghĩ. Chính ngay các nhà bác học cũng đều nói như thế. Nhung sự thể cuộc đời xảy ra ngay trước mắt, khi linh hồn ra khỏi xác, được gọi là chết thì mắt hết nhìn, tai hết nghe, miệng hết nói, óc hết suy nghĩ, và tay chân, thân xác hết cử động. Sự thể này minh chứng rõ ràng, miệng, tai, mắt, óc, tay chân, thân xác chỉ là phương tiện cho linh hồn hoạt động. Suy nghĩ, nhận định thêm chút nữa, chúng ta thấy, con người, thân xác, cả cuộc đời một người cũng chỉ là phương tiện cho linh hồn hoạt động, và là cơ hội cho linh hồn học những bài học cần phải học; vì khi thân xác già cội không còn có thể giúp ích gì cho linh hồn được nữa, tất sẽ bị đào thải.

Suy nghĩ thêm chút nữa, thế linh hồn liên hệ với thân xác ra sao. Tự hỏi, tự suy tư, suy nghĩ, nghiệm xét chính bản thân, chúng ta nhận rõ được, những tư tưởng, ước muốn, tham vọng của một người phát xuất tự linh hồn và bộ óc chỉ là phương tiện truyền thông, điều hành thân xác, cuộc đời để thực hiện những ý định, ước muốn này. Bộ óc thuộc về vật chất, và vật chất không thể phát sinh tư tưởng, ước muốn. Chúng ta muốn có cuộc sống thoải mái hơn, tiện nghi hơn, chúng ta sẽ tìm phương cách thực hiện cho có cuộc sống dễ thở hơn. Thân xác, cuộc đời là phương tiện cho linh hồn hoạt động, là phương tiện hay cơ hội cho linh hồn thực hiện ước muốn, ý định. Thế nên, sau khi thân xác qua đi, linh hồn vẫn tiếp tục theo đuổi ước muốn, ý định của mình. Điều này được phúc âm rõ ràng minh xác, “Quả thật, Ta bảo các ngươi, mọi điều dưới đất các ngươi cầm buộc, thì cũng sẽ bị cầm buộc trên trời, và mọi điều dưới đất các ngươi thái cởi, thì cũng được tháo cởi trên trời” (Mt. 18:18).

Trở lại lời phúc âm vừa được công bố, “Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi; kẻ tin vào Ta thì các việc Ta làm kẻ ấy cũng sẽ làm, và sẽ làm được những việc lớn lao hơn thế nữa; vì Ta đi đến cùng Cha” (Gioan 14:12), ba vấn đề được đặt ra, và đó là tin vào đức Giêsu là tin thế nào, những việc gì đức Giêsu đã làm, và chúng ta có thể làm được như Ngài không?

Ba phúc âm Matthêu, Marcô, và Luca rõ ràng minh xác, công việc và mục đích cuộc đời của Chủa Giêsu chính là rao giảng Tin Mừng Nước Trời, “Lc. 4:43; Mc. 1:38; Mt. 4:23); đồng thời đây cũng là nhiệm vụ mà đức Giêsu sai các môn đồ đi rao giảng “Hãy đi khắp cả thiên hạ rao giảng Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo. Ai tin cùng chịu thanh tầy thì sẽ được cứu; còn ai không tin thì sẽ bị luận tội” (Mc. 16:15-16). Vậy Tin Mừng Nước Trời mà đức Giêsu rao giảng là gì? Nơi bốn phúc âm không có bất cứ một định nghĩa nào về Tin Mừng Nước Trời do đức Giêsu rao giảng, nghĩa là không có bất cứ một phạm trù nào về Tin Mừng Nước Trời. Cũng như thế, nơi phúc âm không có bất cứ định nghĩa nào về Thiên Chúa mà chỉ có phạm trù gọi Thiên Chúa là Cha. Sở dĩ nơi giáo lý có phạm trù “Thiên Chúa Ba Ngôi” vì nơi phúc âm nhắc đến Cha, Con, và Thánh Thần, chứ không có bất cứ định nghĩa nào về Thiên Chúa.

Thế nhưng, hãy rở phúc âm Matthêu, chúng ta đọc được, “Này trinh nữ sẽ thụ thai và sinh con và người ta sẽ gọi tên Ngài là Emmanuel dịch được là Thiên Chúa ở cùng chúng ta.” (Mt. 1:23). Câu này được trích từ sách tiên tri Isaiah đoạn 7 câu 14. Chúng ta để ý, nơi sách tiên tri Isaiah được viết, “Và bà sẽ gọi tên con là Immanel” trong khi phúc âm Matthêu lại được viết, “Và người ta sẽ gọi tên Ngài là Emmanuel, được dịch là Thiên Chúa ở cùng chúng ta.” Ai cũng biết, con trẻ được đức Maria sinh ra được đặt tên là Giêsu; tên Giêsu có nghĩa là đứa con trai. Thử xét câu, “Và người ta sẽ gọi tên Ngài;”nơi tiếng Việt, chúng ta nói, người ta sẽ mệnh danh Ngài, hay nói theo kiểu bình dân, người ta sẽ gọi Ngài. Mệnh danh hay gọi một người tức là gán cho người đó danh hiệu tùy thuộc vị thế, công việc, hay thành quả của người đó.

Quý vị gọi tôi là linh mục; linh mục không phải là tên của tôi; linh mục là danh hiệu chỉ về chức vị của tôi trong giáo hội Công giáo. Danh hiệu linh mục nói lên nhiệm vụ, chức vị được giáo hội Công giáo chấp nhận. Trên diễn trình văn chương có thể được viết, người ta gọi tôi là linh mục chứ không ai nói, người ta gọi tên tôi là linh mục. Như vậy, câu phúc âm Matthêu nên được viết, “Và người ta sẽ gọi Ngài là Emmanuel.” Emmanuel có nghĩa, “Thiên Chúa ở cùng chúng ta.” Thêm vào đó, nếu để thời giờ đọc phúc âm, chúng ta sẽ nhận rõ được nhiệm vụ hay mục đích cuộc đời của đức Giêsu chính là rao giảng Tin Mừng Nước Thiên Chúa. Danh hiệu của đức Giêsu là Emmanuel thì Emmanuel chỉ về nhiệm vụ cũng như mục đích đức Giêsu thực hiện. Như vậy, đức Giêsu mang nhiệm vụ rao giảng Emmanuel, rao giảng Thiên Chúa ở cùng chúng ta.

Nơi phúc âm Gioan được viết, “Đàng, sự thật, và sự sống chính là Ta. Không ai đến với Cha mà lại không nhờ Ta.” Chúng ta nên để ý, phúc âm Gioan là thành quả của chiêm nghiệm; nên câu này có nghĩa, Thiên Chúa chính là sự sống nơi tạo vật. Có lẽ hơn kém hai ngàn năm trước tâm trí con người mới chỉ nhận ra sự sống là cội nguồn của tất cả. Tuy nhiên, sự sống bao gồm sự hiện hữu. Thiên Chúa là cội nguồn mọi sự hiện hữu, sự sống. Ngoài Thiên Chúa, ngoài sự hiện hữu, sẽ không có gì. Nhận thức như thế, tất cả đều thuộc về, đều ở trong sự hiện hữu. Bởi vậy, Chúa Giêsu được gọi là Emmanuel, được mệnh danh là Emmanuel, vì Nài rao giảng Emmanuel, Ngài rao giảng Thiên Chúa ở cùng chúng ta.

Thiên Chúa ngự trị và hoạt động nơi mọi người, nơi quý ông quý ông bà anh chị em, nơi tôi, nơi tạo vật. Suy như thế, nói rằng Chúa đến cứu thoát, giải thoát, cứu độ chúng ta khỏi sự ngu muội. Thiên Chúa chính là quyền lực hiện hữu, sự sống nơi mọi người, là Emmanuel, và chúng ta đã không suy tư, suy nghĩ về chính mình, về sự hiện hữu của mình nên đã không nhận ra. Thế nên, từ nay, lúc quý ông bà anh chị em thưa lại lời linh mục trong nghi thức Công giáo, “Chúa ở cùng anh chị em… và ở cùng cha,” làm ơn nhớ, đó chính là chúng ta đang lặp lại Tin Mừng Nước Trời do đức Giêsu rao giảng.

Như vậy, câu phúc âm Gioan, “Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi; kẻ tin vào Ta thì các việc Ta làm kẻ ấy cũng sẽ làm, và sẽ làm được những việc lớn lao hơn thế nữa; vì Ta đi đến cùng Cha” (Gioan 14:12). Câu này có nghĩa, bất cứ ai nhận thức được Thiên Chúa chính là sự sống nơi mình, sự hiện hữu của mình; nói cách khác, bất cứ ai nhận thực được Thiên Chúa ngự trị và hoạt động nơi mình, nhận thực được Tin Mừng Nước Trời, tất nhiên có cùng nhiệm vụ, trách nhiệm rao giảng như đức Giêsu đã thực hiện, có cùng nhiệm vụ, trách nhiệm rao giảng Thiên Chúa hiện diện và hoạt động nơi mọi người, mọi tạo vật. Xin Thánh Thần Thiên Chúa dẫn dắt tâm trí mọi người nhận biết sự hiện diện của Chúa nơi mình amen.

Chủ Nhật 6A Phục Sinh (Gioan14:15-21)

Lời Chúa hôm nay đến với chúng ta, “Nếu các ngươi yêu mến Ta, các ngươi sẽ giữ các lịnh truyền của Ta;” vậy linh truyền của Chúa là gì?

Đọc nơi phúc âm, mục đích cuộc đời của Chúa Giêsu, nói cách khác, nhiệm vụ của Ngài chính là rao giảng Tin Mừng Nước Trời. Ngài rao giảng “Thiên Chúa hiện diện và hoạt động nơi mọi người, mọi tạo vật.” Thiên Chúa chính là sự hiện hữu, sự sống nơi mọi người. Ngài nói cho mọi người biết vị thế cao trọng của mỗi người trước mặt Thiên Chúa; mỗi người là hiện thể của Thiên Chúa qua dạng thức nhân sinh, “Thiên Chúa ở cùng chúng ta.”

Mục đích duy nhất của Chúa Giêsu đơn giản chỉ có thế nên lệnh truyền của Ngài cũng chỉ là hãy suy tư, suy nghĩ để thực sự nhận biết, thực sự nhận thức được thực thể của mỗi người chính là hiện thể của Thiên Chúa nơi cõi dương gian để tiếp tục diễn trình chuyển biến của Ngài.

Nói như thế có nghĩa, tất cả mọi sự đều là hiện thể của Thiên Chúa vì mọi sự, từ ý nghĩ, tư tưởng, lời nói, sự sinh sống đến việc làm đều là hiện thể của Thiên Chúa trong diễn trình biến chuyển vô tận hiện hữu. Thiên Chúa là gốc gác, cội nguồn của mọi sự hiện hữu, là chính sự hiện hữu của tất cả; ngoài Thiên Chúa sẽ không có chi.

Nhận thức như thế, nhiều vấn đề được nêu lên, muôn ngàn câu hỏi phát sinh. Chẳng hạn, tội lỗi là gì, ở đâu ra; vì tội lỗi cũng là, cũng thuộc về sự hiện hữu, cũng thuộc về Thiên Chúa, vì ngoài Thiên Chúa không có gì hiện hữu. Tôi thử nêu lên một thí dụ; giả sử chúng ta dùng một con dao để thái miếng thịt hoặc băm rau lang nấu cám heo. Thay vì thái miếng thịt hay băm rau, chúng ta cắt vào tay. Sự việc cắt phải tay không đúng với mục đích thái miếng thịt hay băm rau. Và dĩ nhiên, không ai muốn cắt vào tay mình. Nơi trường hợp đưa cho em bé độ một hoặc hai tuổi chiếc lưỡi dao lam, em bé chắc chắn sẽ bị thương do không biết cách sử dụng lưỡi dao lam. Như vậy, tội lỗi chính là sử dụng sai mục đích thực thể của sự vật hay sự việc dẫu biết hay không biết.

Hơn nữa, thực thể cuộc đời luôn luôn biến động, điều được mọi người cho là đúng ngày xưa, hôm nay đã không hợp thời. Hành động của một người còn bị ảnh hưởng bởi thâm thức, ý định hoặc những nguyên nhân, điều kiện nào khác, coi chừng chính chủ nhân hành động, ước mơ cũng không biết hoặc không để ý.

Thí dụ, cho một người du thủ du thực mười đồng. Hành động cho tiền, giúp người nghèo khổ hơn được coi là hành động tốt nhưng thực thể hành động cho vẫn bị ảnh hưởng bởi tâm ý của người cho. Nếu người cho tiền có mục đích để lấy danh tiếng là biết thương người hoặc với ý định nào khác thì giá trị thực sự của hành động cho tiền lại lệ thuộc ý định của người cho, tham dự thánh lễ, cầu nguyện cũng như thế. Mọi hành động, hình thức sự việc xảy ra có thể nhận biết được cũng đều bị ảnh hưởng như thế. Có thể nói đây là lý do tại sao có câu phúc âm, “Đừng đoán xét để khỏi bị xét đoán” (Mt. 7:1). Nơi phúc âm Matthew còn rõ ràng nhấn mạnh, “Hãy coi chừng, đừng phô trương công đức trước mặt người ta để hòng được thấy; chẳng vậy, các ngươi mất công trước mặt Cha các ngươi, Đấng ngự trên trời: (Mt. 6:1).

Mọi sự, mọi vật, đều là hiện thể của Thiên Chúa dưới những dạng thức khác nhau nên Kinh Thánh được viết, “Và Thiên Chúa đã thấy mọi sự Người đã làm ra; và này tốt lành quá đỗi” (KN. 1:31). Thiên Chúa là quyền lực hiện hữu, quyền lực sự sống nơi mọi sự. Thế nên, sự hiện hữu của mọi sự là sự thánh thiện tự nó. Vấn đề được đặt ra, có những con muỗi cắn chết người, chẳng hạn những con muỗi sông Nile, hoặc các con muỗi khác nguy hiểm cho con người thì sự thánh thiện của chúng ở đâu. Nói cho đúng, những nguy hiểm của khí hậu, bão tố, rắn rết, muỗi mòng được gọi là nguy hiểm, tai họa đối với con người và theo lối nhận định hữu vi, thế nhân, chúng ta gọi đó là nguy hiểm, độc hại. Nhưng nếu nhìn khách quan, không lệ thuộc về phía con người, sự thể, sự việc tự chúng là chúng. Thí dụ, khí Co2 rất nguy hiểm cho con người nhưng cây cối lại cần khí Co2. Không có khí Co2, cây cối không sống được, không nhả ra khí Oxy cho con người sinh sống.

Mục đích cũng như nhiệm vụ cuộc đời của Chúa Giêsu là rao giảng Tin Mừng Nước Trời. Ngài được sai đến để nói cho mọi người, thức tỉnh mọi người biết thực thể và đó là Thiên Chúa hiện diện và hoạt động nơi mỗi người. “Thiên Chúa ở cùng chúng ta; Emmanuel.” Nói cách khác, mệnh lệnh của Ngài chính là hãy tỉnh thức, hãy suy nghĩ, suy tư để nhận thực được thực thể Thiên Chúa đang ngự trị và hoạt động nơi mọi người, mọi tạo vật. Thiên Chúa là quyền lực hiện hữu, quyền lực sự sống nơi mọi vật, mọi loài.

Thử nghĩ xem, nếu ai đó nhận thực được mình chính là hiện thể của Thiên Chúa phỏng có dám nghĩ tào lao thiên tướng nữa không? Có dám thực hiện bất cứ gì có hại cho mình hoặc cho người khác nữa không? Có dám mưu đồ không nên không phải, thế này thế nọ đối với bất cứ ai nữa không? Có câu nói, “Không làm điều xấu đã khó; không nghĩ đến điều xấu lại càng khó hơn.” Thiên Chúa ngự trị và hoạt động nơi mình. Lối sống, cách sống, lối cư xử, lời ăn tiếng nói của mình thế nào, mình đang biểu hiệu, minh chứng, Thiên Chúa mà mình tin như thế. Xin Thần Linh của Thiên Chúa soi sáng và dẫn dắt tâm trí mỗi người chúng ta nhận thức sự hiện diện của Ngài nơi mình. Amen.

Thăng Thiên A (Mt. 28:16-20)

Bài phúc âm ngắn gọn vừa được công bố nêu lên mấy điểm chúng ta cần suy nghĩ hầu thấu hiểu ý của đức Giêsu đến với mọi người trước khi về trời.

1/ Thấy Ngài, họ phục lạy Ngài, nhưng có kẻ hoài nghi.

2/ Chúa Giêsu bảo họ, “Mọi quyền năng trên trời dưới đất được ban cho Ta.”

3/ Vậy các ngươi hãy đi thâu nạp môn đồ khắp muôn dân”

4/ Thanh tẩy chúng, “Nhân danh Cha, và Con, và Thánh Thần”

5/ Dạy chúng giữ hết mọi điều Ta đã truyền cho các ngươi.

6/ Và này, Ta sẽ ở với các ngươi mọi ngày cho đến tận thế.

Đây là đoạn cuối của phúc âm Matthêu. Chúng ta ai cũng biết, xét theo cơ câu văn chương của một tác phẩm, đoạn kết là phần tóm tắt, kết luận điểm chính yếu mà tác giả muốn độc giả ghi nhớ, nhận biết về chủ đích của tác phẩm. Thế nên, hôm nay chúng ta mừng kính sự việc Chúa Giêsu lên trời, nói theo ngôn từ Nôm Việt, được gọi là lễ Thăng Thiên. Tôi chỉ muốn nêu lên một đôi điểm thiết yếu lời Chúa muốn chúng ta để ý suy nghĩ hầu định rõ vị thế của kẻ tin vào Thiên Chúa, tin vào đức Kitô. Từ sự suy nghĩ này, chúng ta có nhận định rõ ràng hơn những gì mình còn thiếu sót, những gì mình cần cải thiện, thay đổi sao cho hoàn thành đầy đủ công cuộc cứu độ của Chúa Giêsu đối với mỗi người.

1/ Thấy Ngài, họ phục lạy Ngài, nhưng có kẻ hoài nghi. Phúc âm không che giấu, hoặc thăng hoa mà dùng sự việc, sự thể nhân sinh, thế tục hữu vi để nói lên thực trạng tâm tư của người đọc, của những ai tin theo và muốn nhận thức thực thể chính mình cùng những thực sự liên hệ giữa Thiên Chúa và con người. Ngày ấy, dẫu theo Chúa Giêsu trên đường rong ruổi rao giảng qua các thôn làng, đường phố, nhưng sau khi Ngài sống lại, và họ đã gặp Ngài nhưng vẫn có người hoài nghi. Có thể sau khi sống lại, hình diện Ngài thay đổi chăng. Còn chúng ta thì sao, chúng ta chỉ được đọc, nghe tuyên truyền, chúng ta cảm nhận lòng mình thế nào đối với thực thể sống lại của Chúa Giêsu dẫu đã được phúc âm minh xác, “Phúc cho những ai không thấy mà tin”(Gioan 20:29).

2/ Chúa Giêsu bảo họ, “Mọi quyền năng trên trời, dưới đất được ban cho Ta.” Thiên Chúa hiện diện và hoạt động nơi mọi người, nơi tạo vật. Một Thiên Chúa ngự trị và hoạt động nơi đức Giêsu cũng chính là Thiên Chúa ngự trị và hoạt động nơi mọi người. Đức tin chính là quyền năng hiện hữu, quyền năng tối thượng của Thiên Chúa nơi tạo vật. Chúng ta tuyên xưng mình có đức tin, mình tin vào Thiên Chúa, tin vào đức Kitô. Thế chúng ta đã nhận thực được đức tin là gì nơi mình chưa, và cảm thấy thế nào với đức tin nơi mình. Qua phúc âm, chúng ta được đức Giêsu minh xác rõ ràng, “Đức tin con cứu con, đức tin con chữa con.” Chúng ta đã nghiệm xét, suy nghĩ về đức tin ra sao đối với mình?

3/ Vậy các ngươi hãy đi thâu nạp môn đồ khắp muôn dân. Chúng ta tin vào Thiên Chúa, tin vào đức Kitô. Chúng ta đã làm gì, làm cách nào để thâu nạp thêm môn đồ tin theo Thiên Chúa, tin theo đức Kitô? Đã có bao giờ chúng ta suy nghĩ, đặt vấn đề này chưa, hay chỉ tin theo, nghĩ rằng mình tin nhưng không biết tin là thế nào, không biết mình tin ra sao?

4/ Thanh tẩy chúng, nhân danh Cha, và Con, và Thánh Thần. Chúng ta đã thực hiện chút nào về việc nhân danh Thiên Chúa ba ngôi để thanh tẩy tâm hồn những người chưa nhận biết Chúa sống chung quanh chúng ta. Sự việc này đòi hỏi chúng ta cần suy nghĩ, tính toán và sắp xếp lối sống đức tin hầu những ai chưa nhận biết Thiên Chúa nhận ra mà tin theo. Chúng ta đã bao giờ đặt vấn đề thi hành nhiệm vụ, trách nhiệm của người tin vào Thiên Chúa, tin vào đức Kitô chưa?

5/ Dạy chúng mọi điều Ta đã truyền cho các ngươi. Chúng ta đã thực thi mệnh lệnh này thế nào trong cuộc đời một Kitô hữu. Chúng ta có biết lệnh truyền của Chúa Giêsu là gì chưa? Mục đích và nhiệm vụ của Chúa Giêsu chính là rao giảng Tin Mừng Nước Trời. Chúng ta đã suy nghĩ, nghiệm xét nghiêm chỉnh về Tin Mừng Ngài rao giảng chưa, cảm thấy thế nào? Tin Mừng mà đức Giêsu rao giảng chỉ vỏn vẹn mấy tiếng, “Thiên Chúa ở cùng chúng ta;” nói cách khác, Thiên Chúa hiện diện và hoạt động nơi mỗi người. Chúng ta đã thực sự nghiệm chứng, nghiệm xét được thực thể Thiên Chúa ngự trị nơi mình chưa. Nếu chưa, sao có thể dạy.

6/ Và này, Ta sẽ ở cùng các ngươi mọi ngày cho đến tận thế. Thiên Chúa chính là quyền lực hiện hữu, quyền lực sự sống nơi tạo vật, luôn hiện diện và hoạt động nơi mọi người, mọi nơi. Chúng ta đã nhận biết, đã suy nghĩ về thực thể hiện hữu của Thiên Chúa nơi mình bao giờ chưa. Nếu chưa, hãy bắt đầu.

Xin Thánh Thần Thiên Chúa soi sáng và dẫn dắt chúng ta nghiêm chỉnh suy tư, suy nghĩ, nghiệm xét để thực hiện lời dạy của phúc âm nơi cuộc đời mỗi người. Amen.