← Quay lại trang sách

CHƯƠNG BA

Hôm nay, hãng xưởng đã hoàn toàn bị giặc chiếm đoạt, biết được chắc chắn Thể Hà vợ chàng sẽ buồn đau lắm! Nhưng Đông Nhựt nghĩ, trước sau gì cũng phải nói cho gia đình biết, giấu được hôm nay, không giấu được ngày mai. Chàng thở dài, giọng buồn buồn nói:

– Hãng của mình bị chúng lấy rồi! Còn nhà thì chưa, nhưng không ai ở, bỏ trống chắc chúng cùng vào chiếm nay mai.

Đông Nhựt xúc động khi kể đến đây. Bà Châu khuyên con:

– Còn người còn của, con về được đây là Ơn Trên đã đoái hoài đến gia đình chúng ta rồi. Thiệt tình, mấy hôm rày má lo muốn chết! Nhưng không dám để lộ cho vợ con biết, sợ nó buồn và đòi đi tìm con.

Thể Hà nhịn không được nữa, mắt lệ rưng rưng. Đông Nhựt nhìn vợ, cười héo hắt:

– Anh khỏe mạnh đã về rồi, em còn khóc chi cho uổng nước mắt vậy? Mít ướt quá đi cô Ba ơi. Má biết ai vào chiếm đoạt hãng mình không?

Bà Châu lắc đầu. Thể Hà bới thêm cơm cho chồng, lau dòng lệ, nhỏ giọng hỏi:

– Ai vậy anh? Gia đình mình có biết họ không?

Bà Châu, bà Hân và Thể Hà mở thật to mắt chờ câu trả lời. Chàng mỉm cười, chua chát:

-Thật không thể nào ngờ được. Thằng Hai Ngọng, con ông quản gia nhà mình ngày xưa ở đường Pasteur đó chớ còn ai nữa! Nghe đâu nó làm công tác thành, giờ là điềm chỉ viên cho bọn giặc.

Bà Châu chưng hửng. Cô Hai há hốc miệng, ngạc nhiên quá đổi:

– Trời đất, thật không thể nào ngờ được!

Bà Châu, lo lắng:

– Nó có làm khó dễ gì con không? Gia đình nó biết mình ra ở đây không?

Đông Nhựt thở dài:

– Lúc đầu nó hằn học, hò hét, phách lối muốn thị oai, nhưng nó chưa đủ khả năng làm điều đó với con. Chung quy bọn chúng đứa nào cũng muốn tiền thôi, thằng Hải Ngọng cùng không ngoại lệ, nó còn tồi tệ hơn những đứa khác nữa. Con dẫn chúng vào phòng, mở tủ sắt. Để chúng tha hồ làm gì thì làm. Chúng nó bây giờ chưa biết mình ở đây đâu, lúc bọn giặc chưa vào, có lần nói chuyện với ông quản gia, con cho ông ta biết là căn nhà của Xuân Hà ở Vũng Tàu, mình đã bán sau khi hôn phu nó lâm nạn qua đời rồi.

Cô Hân đăm chiêu đôi mắt, thẫn thờ hỏi:

– Ở Sài Gòn, từ ngày giặc vào đến giờ tình hình ra sao cháu?

Cháu rể trả lời bà cô vợ, và cũng để cho mẹ và vợ nghe:

– Tình hình hỗn độn, bất ổn lắm. Khi vét hết tiền trong tủ sắt thì chúng đi, rồi vài giờ sau dắt lại vài đứa khác, chúng nó cứ kè kè bên con bắt phải khai báo hàng trăm thứ giấy tờ… Con chờ lúc chúng không để ý, trốn lẹ và tìm cách về đây. Thế cũng xong!

Đông Nhựt, hớp vội hớp nước như ngăn chặn nỗi nghẹn ngào, chàng nói tiếp:

– Trước ngày giặc chiếm, có mấy ông chủ lớn ở Cà Mau gợi ý con nên cho gia đình đi trước. Con chủ quan quá, làm cả nhà kẹt lại hết, thật đáng tiếc! Với chế độ nầy, mọi người sẽ khổ và chúng ta cũng chắc chắn sẽ không được yên đâu.

Bà Hai Hân thở dài thườn thượt, chép miệng:

– Cháu buôn bán làm ăn, chớ có đi lính tráng ngày nào đâu mà sợ họ thù cháu.

Thể Hà nhăn mặt, gắt cô mình:

– Cô nghĩ kỹ đi! Cần gì đi lính mới là kẻ thù của chúng? Chỉ cần cô buôn bán có tiền, có vườn đất, có nhà cửa… thì chúng cho là cô hút máu của nhân dân, là cô có tội với chúng rồi. Với chế độ Cộng sản mà ở đó nói lý lẽ, nghĩa, nhân.

Cô Hai chợt hỏi cháu mình:

– Sao bây biết?

Thể Hà trợn mắt, cằn nhằn cô thêm:

– Cô hỏi vậy mà hỏi được? Ngoài tin tức báo chí về những hành động tàn bạo sát hại dân lành của chúng, còn những việc làm thương luân bại lý hàng ngày của chúng nữa chi? Bộ cô không nghe thấy hả? Và cô không nhớ mình đã xem phim “Chúng Tôi Muốn Sống” do Mai Trâm, Lê Quỳnh đóng vai chánh đó. Cô không nhớ dưới chế độ Cộng sản người dân phải khổ như thế nào? Bộ cô quên rồi sao?

Bà Châu chép miệng, thở dài:

– Thật khổ quá! Rồi đây không biết sẽ ra sao?

Đông Nhựt chợt hỏi vợ:

– Em xem lại rồi cho anh biết, số vàng và tiền mặt chúng ta hiện có được bao nhiêu? Để anh liệu mà ngày mai đi tìm đường.

Thể Hà nhanh nhẹn trả lời chồng ngay, không cần suy nghĩ:

– Chúng ta có 56 lượng vàng lá, chưa tính nữ trang và hơn 4 triệu tiền mặt.

Đông Nhựt nói ngay:

– Bất cứ giá nào, ngày mai em phải dùng tất cả tiền mặt mua vàng, hoặc đổi đô la. Nếu không đổi thành đô la, vàng được thì lập tức mua đồ dùng như gạo, những vật dụng cần thiết hàng ngày trong nhà.

Bà Hai vọt miệng:

– Cô cũng có 17 lượng vàng và nữ trang, tiền mặt thì khoảng 8 chục ngàn thôi. Để cô đưa tụi bây làm gì thì làm. Cô còn gởi định kỳ trong ngân hàng 1 triệu 5 trăm ngàn, sổ sách cô còn giữ đủ cả đây, bây nghĩ sau nầy có có lấy lại được không?

Thể Hà tức mình, càm ràm cô mình nữa:

– Thiệt tình mà, cháu đã nói với cô không biêt bao nhiều lần rồi, là đừng gởi tiền trong ngân hàng nhiều quá, cô có nghe đâu. Sau nầy cô lại miễu ông Thổ Thần mà đòi, chúng nó cướp lấy của người ta thì có. Còn khuya chúng mới trả lại cho cô.

Bà Hai Hân, xót xa:

– Thì cô cũng muốn có lời mà.

Bà Châu cũng lên tiếng:

– Má có 11 lượng vàng lá và nữ trang, tiền mặt còn 4, 5 chục ngàn chi đó. Để má đưa vàng cho vợ con, tiền thì mai má đi mua sữa, mua bột cho mấy đứa nhỏ.

Thấy cô của vợ mặt mày buồn hiu, mắt đỏ chớp chớp chực khóc. Đông Nhựt nhẹ lời khuyên:

– Thôi, bỏ đi cô Hai “Trời sanh cỏ nhỏ sương” mà, chỉ cầu xin được khỏe mạnh. Vàng của má và cô Hai, của ai người đó giữ, nếu mất của người nầy thì chúng ta còn của người khác. Tiền mặt chỉ chừa lại chút ít thôi. Nếu con đoán không lầm, chúng sẽ đổi tiền ở thời gian không xa lắm đâu.

Thể Hà xuống phòng của chú Năm làm vườn. Dạo trước chú sống tạm ở đây, tìm được hai bộ đồ cũ của chồng nàng cho chú lâu lắm rồi, khi nghỉ việc chắc là chú quên mang theo. Nàng đem ngâm xà bông giặt ngay, để mai chàng có mà mặc. Vì chồng nàng đã nói, ăn mặc xuề xòa, cũ kỹ họ không để ý, thời buổi nầy mà người ta biết mình có tiền thì mệt lắm.

Trong gia đình những người lớn từ bà Châu, bà Hai Hân, vợ chồng Đông Nhựt đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến bôn đào thập tử nhứt sanh sắp tới. Chỉ có ba đứa con nàng vô tư đùa giỡn, ăn rồi ngủ no nê không biết chi cả. Thể Hà xin với mẹ chồng, cô Hai và chồng mình, cho nàng về thăm mồ mả ông bà ngoại và ba má nàng trước khi gia đình ra đi. Bà Châu và cô Hai lo ngại, nên ngần ngừ có vẻ không đồng ý, nhưng chồng nàng thì bằng lòng để vợ về thăm lại quê ngoại nàng một chuyến. Chàng biết và hiểu rõ vợ mình là người sống về nội tâm, chuyện trốn chạy của gia đình chàng không biết sẽ ra sao? Ai biết được có suông sẻ, hay chuyện gì sẽ xảy đến cho những người trong gia đình chàng? Để vợ về thăm quê ngoại nàng, vì dù sao nơi đó cũng còn có người thân của nàng, và là nơi đã cho nàng biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp lúc thiếu thời. Trong chuyến ra khơi, ai có thể biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu một may có mệnh hệ nào thì chàng sẽ không hối tiếc.