CHƯƠNG MƯỜI BỐN
Dòng thời gian lặng lẽ trôi. Các con của Đông Nhựt vẫn miệt mài trau giồi học tập nhuần nhuyễn, chuẩn bị để khi ra trường đời được vững vàng hơn một khi tự lo tương lai cho bản thân mình. Đó là niềm mong mỏi lớn của bà nội tụi nó và vợ chồng Thể Hà.
Mỗi cuối tuần, vợ chồng nàng có khi bà Châu đi theo đem thức ăn, bánh trái cho Thái Dương vì thằng nhỏ vẫn còn học gần nhà. Chỉ những ngày lễ lớn như ngày Tết, thời gian hè bãi trường, Giáng Sinh, lễ Phục Sinh, các con nàng mới về nhà đủ mặt. Những dịp đó thì bà nội và mẹ chúng tha hồ nấu nướng.
Hôm nay Thái Dương về, lái xe đưa ba mẹ qua thăm chồng dì Thái Vân đang bịnh nặng nằm ở bịnh viện. Tom đã biết mình bịnh gan từ mười mấy năm nay, nhưng anh ta không kiêng cử được rượu và thuốc lá. Bây giờ thì bịnh trở nặng, cái chết chỉ còn là vấn đề thời gian thôi!
Thấy vợ chồng Thể Hà đến thăm, Tom cố tạo vẻ tươi cười lạc quan. Nhưng anh không sao giấu được nỗi lo buồn trong đôi mắt. Dẫu biết rằng, làm kiếp người, ai cũng một lần vĩnh viễn ra đi, nhưng biết trước mình sắp xa lìa trần thế, xa lìa người thân yêu thì có đau đớn nào hơn? Thái Vân ốm đi ngó thấy. Mặt mày cô ta xanh xao, hốc hác, âu lo. Tom thì tin mỗi người có số, Thượng Đế đã sắp bài rồi, không sao tránh khỏi. Anh ta cố lấy giọng thản nhiên, bình tĩnh nói chuyện với vợ chồng Thể Hà. Trước cảnh sắp ly tan của một kiếp người, dù không phải là họ hàng ruột thịt đi nữa, cũng không ai chịu đựng nổi? Thể Hà cố giữ bình tĩnh, nhưng không sao nhịn được, nàng đi nhanh ra ngoài, bật khóc. Thái Vân ôm vai Thể Hà sụt sùi.
Để hai người đàn ông và cậu trai thăm hỏi, nói chuyện với nhau, Thái Vân đưa Thể Hà đến phòng ăn vắng người, gọi nước uống cho cả hai. Thái Vân lau những giọt nước mắt chảy dài xuống má, cho biết:
– Tom có thể ra đi bất cứ lúc nào, và mạng sống kéo dài tối đa là sáu tháng đến một năm.
Thể Hà thẫn thờ:
– Mầy phải giữ gìn sức khỏe, mấy đứa con mầy hãy còn nhỏ.
Thái Vân bật khóc lớn:
– Khi bác sĩ cho biết tình trạng của Tom, tao mới nhận rõ tình vợ chồng của tụi tao càng lúc càng vững chãi, thâm thúy. Làm sao tao có thể tưởng tượng cuộc đời tao thiếu Tom? Làm sao tao sống nổi với những năm dài góa bụa? Nếu Thượng Đế bắt tao giảm thọ mười tuổi, để Tom sống thêm ba mươi năm, tao sẵn lòng liền.
Thể Hà chỉ biết siết tay bạn, Thái Vân than vãn:
– Tao không biết làm sao bây giờ Thể Hà ơi! Đời tao sao bạc phước quá! Tao luôn luôn chứng kiến người thương tao lần lượt bỏ tao ra đi…
Dù có đau buồn cho bạn, nhưng Thể Hà vẫn là người ngoài cuộc nên cũng bình tĩnh hơn Thái Vân “Người trong cuộc tối như đêm ba mươi” mà. Thể Hà bảo:
– Mầy phải bình tĩnh. Rối ren sẽ không làm nên việc gì cả. Mầy đã chuẩn bị hậu sự cho Tom khi nằm xuống chưa? Mầy cần nhờ gì chúng tao thì cứ nói. Tao với Đông Nhựt sẽ sẵn sàng phụ giúp mầy.
Thái Vân nói trong nước mắt:
– Tội nghiệp Tom lắm, ảnh đã lo lường trước mọi thứ cho mẹ con tao rồi, cũng như đã làm xong di chúc. Tiền bảo hiểm sinh mạng của ảnh mua hơn hai chục năm nay, ảnh chia đều cho tao cùng mấy đứa con, kể cả hai đứa con vợ lớn của ảnh nữa. Phần của tao lấy ra lúc nào cùng được, còn phần của bốn đứa nhỏ thì tụi nó trên hai mươi sáu tuổi mới được lấy ra. Hai đứa con của bà vợ trước chúng đã đi làm từ mấy năm nay, ổng cùng không còn giúp chúng từ sau khi chúng qua mười tám tuổi. Hai đứa nhỏ đó lại thương tao như má tụi nó. Bởi lúc nào chúng về thăm ổng, tao cũng cho thứ nầy thứ kia khi chúng cần, vì dù sao cũng tiền của cha nó làm ra mà. Ở đời đừng có tham lam quá, mầy nghĩ có đúng không?
Thái Vân lau vội dòng nước mắt, kể tiếp:
– Tuần rồi, bà Helen vợ trước của Tom có về thăm ảnh. Bả cũng tử tế lắm. Bả an ủi tao và có lần bảo tao rằng: “Wanda ơi, Tom tốt lắm. Nhưng tôi không yêu ảnh. Cảm ơn Wanda đã thay thế tôi, đem lại tình yêu và niềm tận tụy cho Tom”.
Thể Hà hỏi:
– Còn hai đứa nhỏ con của Tom và Helen thì sao?
– Tụi nó rất yêu thương thằng Tab và thằng Jeffrey. Hai đứa nhỏ đó ưa trò truyện tương đắc với tao. Chúng rất thích món bánh mì chả lụa tao làm. Có lần bà Helen đưa chúng đi nghỉ hè ở Florida, hai đứa nhỏ yêu cầu, nên bả dắt hai đứa con tao cùng đi luôn.
Rồi Thái Vân nghẹn ngào:
– Tom yêu thương ai, tao cũng yêu thương người đó. Chồng tao làm gì thì tao cũng thấy hợp tình, hợp lý hợp sở thích với tao. Tao rất tử tế với hai đứa con chồng, cốt để Tom vui, cốt cho hai đứa con tao thân mật quyến luyến với hai anh cùng cha khác mẹ với chúng. Có vậy con tao mới có thêm điểm tựa tinh thần. Tao tưởng đời tao sẽ xuôi chèo mát mái. Ai ngờ Trời cho tao một cục kẹo nhỏ xíu, lấy lại của tao mấy ký lô đường phèn.
Thể Hà chận ngang:
– Mầy đừng có nói ẩu, Tom chỉ bằng cục kẹo sao? Anh ta còn quý hơn mấy tá bao sô-cô-la đó. Nhưng chuyện đời biết sao mà lường. Trong họa có phước mầy ơi!
Thái Vân vẫn khóc:
– Đầu óc tao bây giờ bị liệt rồi, chẳng nghĩ điều gì cho ra hết. Nếu không có hai đứa con, tao chết cho rồi. Tao không ham tiền bạc. Tuy Tom lo hậu vận cho mẹ con tao quá nhiều, tao thấy áy náy với hai đứa con riêng của ảnh. Tao phải bù sớt cho tụi nó chút ít. Kẻo không thì lương tâm tao sẽ nhột nhạt, bất an suốt cả quãng đời còn lại. Biết được tao làm như vậy, dù ở chốn suối vàng vong linh ảnh cũng thỏa mãn.
Thể Hà gật đầu đồng ý:
– Mầy ở phải thì trời cho mầy còn nhiều hơn mầy cho người khác.
Thái Vân mắt đỏ hoe:
– Tao cũng nghĩ như vậy. Cửa tiệm chúng tao đã sang lại cho người khác hai tuần trước rồi. Tao muốn giữ cửa tiệm để tiếp tục kinh doanh, nhưng ổng không cho, ổng nói buôn bán cực lắm, một mình tao sẽ không làm nổi đâu. Tiền sang cửa tiệm gởi vào nhà băng, tuy không lời nhiều nhưng có thể để tao xài hoài. Cộng với tiền pension lúc ổng đi làm cho chánh phủ, khi ổng qua đời tao sẽ được hưởng 50% trọn đời tao, và được bảo hiểm sức khỏe nên tao không phải lo chi cả. Ổng bảo tao có thích thì sau khi ổng qua đời về sống gần mầy cho có chị có em. Đến bây giờ ổng vẫn tưởng mầy là em ruột của tao…
Vợ chồng Thể Hà ở lại nhà Thái Vân, sáng sớm hôm sau mới về, để Thái Dương trở xuống trường chiều hôm đó. Cả đêm qua, hai đúa cứ thủ thỉ thì thầm hết chuyện nầy đến chuyện kia, gần đến bốn giờ sáng mới chợp mắt.
Trước khi về, vợ chồng Thể Hà đến bệnh viện thăm Tom một lần nữa. Đưa vợ chồng họ xuống bãi đậu xe, Thái Vân dúi tiền cho Thái Dương bảo nhỏ, nhưng vợ chồng Thể Hà vẫn nghe: “Cháu để dành ăn quà, dì biết mẹ cháu keo kiết ngay từ thuở bé. Cố gắng học hành nghen, để không phụ lòng ba mẹ cháu cùng bà nội, và dì cũng được chút hãnh diện lây…”. Thái Dương ôm chặt vai Thái Vân tỏ lòng thương mến và cảm ơn trước khi ra về. Thái Vân bịn rịn vẫy tay chào mọi người.
Xe nổ máy, chạy chầm chậm rời bãi đậu xe. Thể Hà nhìn sau kiếng xe, Thái Vân quay lưng đi vào, dáng điệu uể oải, mệt mỏi, khắc khổ. Nàng thở dài thương xót người bạn tình như ruột thịt nầy sao cuộc đời gặp phải nhiều nỗi bất hạnh, chua cay? Nàng thở dài, miệng lâm râm cầu nguyện Phật Tổ từ bi ban phước lành và phù hộ cho Thái Vân sớm qua khỏi tai ương.
Con đường xuyên bang dài hun hút, phải mất năm giờ nữa mới về đến nhà. Thái Dương lái xe, Đông Nhựt ngồi băng trước với con, Thể Hà ngồi sau ngả đầu dựa vào băng thiu thiu ngủ. Bỗng nàng nghe Thái Dương hỏi chồng:
– Ba à, dì Thái Vân có liên hệ gì mà tốt với gia đình mình và thương chị em con quá vậy hả ba? Sao dì lúc nào cũng rộng rãi với gia đình mình? Qua nhà chơi, gặp đứa nào thì dì cho tiền đứa nấy. Giáng Sinh, Tết, sinh nhật… thì dì cho nhiều hơn.
Thể Hà giật mình, nhưng mắt vẫn nhắm, làm bộ như đang ngủ. Đông trả lời con:
– Trên pháp lý, má con là em ruột của dì Thái Vân. Nghe bà nội và má con nói, thì khi xưa ba má dì Thái Vân bị tai nạn qua đời, lúc dì ấy 9, 10 mười tuổi gì đó. Dì lại không có họ hàng chi hết, nên ông ngoại con làm giấy tờ nhận dì Thái Vân làm con. Từ đó dì Thái Vân về sống với mẹ con được ông ngoại nuôi cho tới khi dì đi làm, và có chồng theo chồng về Mỹ luôn.
Thái Dương lắng tai nghe, chép miệng thở dài:
– Tội nghiệp dì Thái Vân quá hén ba. Bây giờ chồng dì sống lây lất để chờ ngày chết. Rồi đây dì sẽ bơ vơ và cô đơn nũa. Mặc dù dì cũng có hai đứa con, nhưng là con trai. Nghe nói thằng Tab của dì đi làm ở Ohio, thằng Jeffrey hè năm tới ra trường, nó cũng muốn đi làm xa, ở vùng Colorado. Tụi nó chắc chắn không muốn cho dì Thái Vân ở chung đâu, vì chúng muốn sống tự do. Con cái ở xứ nầy không gần gũi với mẹ cha như con cái của người Á Đông đâu ba hả?
Nghe thằng con nói, Đông Nhựt cười hỏi con:
– Còn con thì sao?
Thằng nhỏ cũng cười:
– Con hả? Con là người Á Đông mà ba. Ở với cha mẹ sướng gần chết: đi làm về có sẵn đồ ăn, quần áo khỏi giặt, mùng mền khỏi xếp, khỏi phải trả tiền chi hết thì dại gì con đi ở riêng, trừ khi con đi làm xa hàng ngày không thể về được. Hoặc khi nào ba mẹ đuổi ra không cho ở chung nữa. Nhưng con biết bà nội và ba mẹ thương cưng Thái Dương quá chừng thì đời nào đuổi con, phải không ba?
Thái Dương nói đến đây cười ha hả. Giọng cười hào sảng đầy sức sống và tự tin. Và cậu nheo mắt với ba mình. Đông Nhựt cười cười, nhưng không giấu được nỗi cảm dộng khi nghe lời nói có nghĩa tình của con. Chàng nói giỡn với con:
– Chuyện đó không biết trước được đâu à! Nhưng mà con có ý định gì, sau khi con ra trường đi làm không?
Thái Dương nhanh nhẩu:
– Có chớ ba, lúc ra thực tập con sẽ xin về ở miền Nam nắng ấm, để khi thực thụ đi làm con sẽ ở quanh vùng đó. Con sẽ mua cái nhà thật lớn, mỗi người một phòng. Có vườn để bà nội trồng rau, cải, bí, bầu… và để mẹ trồng các loại hoa mà mẹ thích. Sẽ có một phòng riêng cho dì Thái Vân về chơi ở dài hạn hoặc ở luôn cùng tốt. Ba thấy vậy có được không ba?
Đông Nhựt cười vui:
– Còn phòng của hai bà chị con đâu?
Thằng nhỏ lẹ miệng
– Ba có bắt cá với con không? Hai nàng công chúa đó, một khi ra trường dù chưa nhận việc làm thì ba mẹ sẽ nhận quà lễ cưới hỏi của người ta cho coi.
Không nhịn được, Thể Hà bật cười thành tiếng:
– Sao con quả đoán như vậy?
Thằng nhỏ cũng cười:
– Mẹ biết hết rồi còn hỏi. Anh Tân theo chị Thể Dao từ năm thứ hai đại học, bây giờ hai người sắp ra trường chuyên khoa rồi. Gia đình anh Tân chỉ chờ ngày đó thôi. Và ba mẹ cũng đã hứa với người ta rồi mà. Còn chị Thể Quỳnh hả? Bà ấy thì khỏi chê, anh chàng Quang sẽ điếc con ráy vì bả, nhưng hai người nầy xứng đôi lắm. Họ lại quen nhau từ mấy năm nay. Anh Quang lại là con út, ba má anh Quang là người hiền lành, trung hậu. Bộ ba mẹ không chịu cho con gái mình vào làm con dâu nhà người hiền lương có hoàn cảnh tốt như vậy sao? Nhưng cũng khó nói lắm. Ba má chịu mà chỉ không chịu cũng đành thôi.
Thể Hà chận con lại:
– Sao con nói Thể Quỳnh như vậy? Bộ con nghe ngóng được gì rồi sao?
Thái Dương cười, như cố tình giấu giếm chuyện gì để cho mẹ khỏi phải lo:
– Không, con chỉ suông miệng nói vậy thôi. Ba mẹ biết tánh chị Thể Quỳnh mà, bả hay thay đổi lắm. Nên lúc nào với chỉ cũng phải ở trong tư thế sẵn sàng ứng phó nếu gặp chuyện không như ý.
Thể Hà cười, nạt con:
– Thằng điên, nói bậy. Cái gì thì mẹ không biết, chớ Thể Quỳnh chung tình lắm. Con không thấy trước sau nó chỉ có một mình thằng Quang kia hay sao?
Thằng nhỏ cười, nói xuôi:
– Thì con cũng mong như mẹ nghĩ.
Thể Hà chợt hỏi:
– Còn con thì thế nào? Con và Lylan giận gì mà lâu dữ vậy? Mình là đàn ông con trai phải nhường nhịn, thua cô ta một chút có mất mát chi đâu? Hãy làm hòa lại với cổ đi con, gia cảnh và tánh tình của cô ta, nội và ba mẹ rất vừa ý.
Thái Dương cười lớn:
– Mẹ à, mẹ muốn con lấy vợ vừa ý con, hay vừa ý gia đình nè? Con nói giỡn thôi. Con hả? Con thì chẳng thế nào hết. Bây giờ con đang ghét con gái, con gái làm cho con bực bội khó chịu đây, nên con tính rồi, sống độc thân sướng hơn.
Đông Nhựt xen vào:
– Sao con không giống ba chút nào hết vậy? Ngày xưa từ khi quen má con cho đến cưới bả, tội nghiệp cho thân phận làm nam nhi của ba lắm. Không khi nào ba dám giận bả hết, chỉ có má con kiếm chuyện để giận ba thôi.
Thể Hà cười nói với chồng, và mắng yêu thằng con:
– Anh cứ nói tầm xàm không hà. Thái Dương à, ra đi làm thì con phải cưới vợ, hoặc trễ lắm thì vài năm phải cưới vợ, rồi có con, chớ đâu sống độc thân được con. Bà nội và ba mẹ muốn có cháu bồng.
Thái Dương cười buồn:
– Mẹ làm như con trai mẹ có giá lắm. Các cô gái đang chờ sẵn đâu đó, chờ con ra trường là các cô sẽ chụp con ngay vậy.
Thể Hà hãnh diện, nói với con:
– Chớ gì nữa! Con mẹ học giỏi, đẹp trai lại hiếu hạnh thì cô nào thấy mà không thương?
Thái Dương cười khì khì:
– Tại nội, và ba mẹ thương con quá, nên nhìn con ở khía cạnh nào cùng thấy đẹp, thấy tốt chớ con có được như vậy đâu?
Thể Hà biết con đang buồn vì nó và người yêu giận hờn đã nói chia tay. Trong khi vợ chồng nàng và gia đình bên cô gái luôn mong muốn cho hai đứa được thành hôn. Thái Dương tư lự thở dài, trong khi phu quân nàng ngáy pho pho trong giấc ngủ say.