← Quay lại trang sách

CHƯƠNG HAI MƯƠI MỐT

Không có nỗi vui nào hơn cho cha mẹ, cho những người thân trong gia đình, đó là ngày con gái mình lên xe hoa với người con trai mà nó thương yêu. Và được cả cha mẹ hai bên đều đồng ý tác hợp.

Hôm nay là ngày trọng đại của gia đình Đông Nhựt. Cô thứ nữ Thể Quỳnh thành hôn. Nơi xứ lạ quê người, họ còn có gia đình Xuân Hà, gia đình Thái Vân ở tiểu bang xa về mừng và tham dự hôn lễ của cháu. Chị Nguyệt Nga cũng được mời. Sau khi nhận thiệp, chị gọi điện thoại qua:

– Chị Nhựt ơi, tôi đi hai người để dự lễ cưới con gái chị, được không? Tôi sẽ dắt chồng mới tôi theo nữa.

Trong điện thoại, chị Nguyệt Nga nói cười vui vẻ, nhấn mạnh giọng, tiếp:

– Phen nay, chồng thiệt chớ không phải chồng hờ đâu nghen chị. Tôi nghĩ, đi đám cưới phải có đôi, chớ đi một người sẽ gây xui xẻo cho cặp tân hôn nên rủ ổng theo đó.

Thể Hà cười vui:

– Dạ được, cảm ơn chị, đi hai người thì rất tốt. Vậy chị bảnh quá rồi. Mà ông nào vậy?

Giọng chị Nguyệt Nga thẻo thợt bên kia đầu dây điện thoại:

– Ông nầy trước kia là thiếu tá Quân Cảnh đó chị Nhựt. Vợ chồng ổng vượt biên năm 1981. Bà vợ bị hải tặc giết chết. Qua đây làm gà trống nuôi hai con quỉ, con cái và con đực. Tụi nó ăn học lở dở. Con chị rủ thằng em bỏ học. Con cái đi lấy Mỹ, thằng em cũng lấy vợ Mễ. Dâu và rể Mỹ, Mễ không thích có cha chồng, cha vợ ở trong nhà. Một con mê chồng, một thằng mê vợ nên bắt cha mình ra ở riêng. Tội nghiệp, ổng ở trong cái nhà xe của người ta sửa lại cho mướn. Tui gặp ổng trong một buổi tiệc cưới con của người bạn thân. Chuyện trò trong buổi tiệc cưới đó, cả hai coi bộ tương đắc với nhau. Vậy là có chuyện rổ rá cạp vành. Chuyện chỉ có vậy thôi! Trước kia, tui lấy kép nhí, mắc công chiều chuộng nó đủ điều. Bây giờ tui lấy chồng đồng trang lứa, được chồng cưng yêu nên ngày rằm, mùng một nào tui cũng mua hoa quả để cúng dưng tạ ơn Phật Bà hết á.

Đầu dây bên nầy, Thể Hà chỉ trả lời chấm câu cho vừa lòng chị ta. Dù là rổ rá cạp vành, mà coi bộ chị Nguyệt Nga hạnh phúc lắm.

Chồng mới của chị Nguyệt Nga tên là Phạm Thuần Lương, vóc dáng cao lớn, mặt mày sáng sủa, tóc trắng nhiều hơn tóc đen nhưng tóc óng mượt, được cắt ngắn gọn gàng. Thoạt nhìn ông có vẻ phong trần, hao hao giống tài tử Đoàn Châu Mậu. Ông ăn nói có chừng mực, nghiêm trang, nhưng lại cứ cười chúm chím mỗi khi giảo lỗ tai nghe mụ vợ tía lia.

Hôm dự tiệc, chị Nguyệt Nga bới tóc cao, mặc áo gấm hoàng yến óng ánh chói lọi bởi trên ngực trải dài xuống tà áo được kết bằng kim tuyến con bạch long đang ngậm trái hỏa châu. Chị mang giầy cao gót cả chống. Đeo hột xoàn chớp lia chớp lịa.

Trong đám cưới, những người đàn ông, thanh niên trong gia đình: Đông Nhựt, Tom, dượng Nghiêm, Thái Dương, hai đứa con của Xuân Hà, hai đứa con của Thái Vân đều mặc áo đuôi tôm (smoking) màu đen như chú rể. Thái Vân mặc áo nhung hường, Xuân Hà mặc áo gấm xanh lục thêu kim tuyến, Thể Hà mặc áo nhung đỏ dệt bông mặt nguyệt bằng kim tuyến và ngân tuyến lộng lẫy. Còn bà Châu mặc áo gấm màu dưa cải, có in lác đác những nụ hồng nhung.

Lễ cưới được tổ chức tại căn nhà nhỏ bé của vợ chồng Đông Nhựt. Tiệc cưới được đặt đãi trên tầng lầu hai, ở một nhà hàng Tàu sang trọng trong vùng.

Thể Hà và Đông Nhựt phải tiếp hơn 400 thực khách gồm có 2 bàn họ nhà trai (tất cả, mỗi bàn 10 người) đến từ tiểu bang xa. Bạn bè thân quen trong Hội Cao Niên và trong chùa của bà Châu 2 bàn. Có 4 bàn là bạn bè của ba đứa con, và 33 bàn gồm có họ hàng và khách của vợ chồng nàng.

Người đứng ra giới thiệu và điều khiển chương trình cho tiệc cưới hôm nay là vợ chồng Xuân Hà. Thái Vân phụ tiếp đón khách của vợ chồng Thể Hà. Bà Châu thì tiếp khách của bà. Thể Dao và Thái Dương thì tiếp các bạn của ba chị em. Từ hồi nào đến giờ, vợ chồng Thể Hà chưa bao giờ tổ chức một buổi tiệc nào đông khách như vậy. Thường thì ngày cưới của kẻ quen biết năm xưa, số khách cũng chỉ bằng một phần ba số khách buổi tiệc cưới Thể Quỳnh.

Phúc Quang và Thể Quỳnh cho cha mẹ hai bên biết đám cưới của họ có 14 dâu phụ, rể phụ. Đó là những bạn bè thân, ai cũng muốn làm dâu rể phụ, nên cô cậu không thể từ chối được.

Một buổi tiệc quá đông người đối với vợ chồng Đông Nhựt, nên họ cứ nơm nớp lo ngại không được chu đáo trong việc tiếp đãi thì thật là thất lễ. Nhưng may mắn, nhờ vào tài sắp xếp khéo léo của vợ chồng Xuân Hà nên mọi việc đều trôi chảy tốt đẹp. Tạo được không khí vui vẻ, thân mật cho hầu hết khách đến dự, và gia chủ rất hài lòng.

Lúc chiều, hai họ đến sớm tại cao lầu chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó, để khi khách đến dự tiệc tránh được nhiều sơ sót. Thái Vân đang đứng với Thể Hà, thì chị Nguyệt Nga bỏ chồng ngồi đó, te te đi lại, tươi cười góp chuyện, rồi chị bảo với Thể Hà:

– Con trai, con gái và chàng rể chị đều phải thế con nhà đạo đức, trí thức. Ba thằng con trai chúa ngu chúa ngục của tui có đứa nào học hành ra cái gì đâu. Còn hai con dâu trời ơi đất hỡi của tôi đẹp thì có đẹp thiệt, nhưng đều là thứ cà chớn. Quên, còn ả con gái của ông Lương chồng tôi nữa. Con đó cái miệng tối ngày lép nhép như vịt xiêm rỉa tép, coi chẳng giống ai. Tui làm vợ tía nó, thay má nó săn sóc cho ổng, lẽ ra nó mang ơn tui mới phải. Đàng nầy nó nói hành, nói tỏi trề nhún sau lưng tôi. Rồi chị biết sao không chị Nhựt? Ả còn chà lết tới nhà hai bà dâu tui kết bè, kết đảng chống lại tui.

Chị eọ mình sang bên, sửa lại hai tà áo dính chùm với nhau, trở giọng lồng lộn:

– Trời ơi! Bọn nhóc đó dám chọc con chằn lửa Nguyệt Nga nầy mà. Vô phước! Thật tui vô phước lắm chị ơi! Chị có phước nên đẻ con phụng con rồng, còn tui chẳng những đẻ con ngu si mà lại còn gặp hai con dâu yêu tinh, thêm đứa con ghẻ của chồng, hùm nhai, sấu táp nữa. Để rồi tụi nó biết tay tui. Việt cộng ở xa tui thù chỉ có một. Còn ba con ngựa bọ trời nầy tui thù tới mười lận. Tui phải trừng trị tụi nó thẳng tay, đừng có giỡn nhột với tui mà mang họa.

Thái Vân nghe và thấy điệu bộ chị nhịn cười, an ủi:

– Tụi con trai chị làm ăn phát đạt. Tiền tụi nó đốt chị thành tro. Vậy chị còn than thở cái nỗi gì nữa? Theo tôi thấy, hai con dâu chị còn trẻ, chúng nó chỉ có cái tật xí xọn thôi, chớ đâu dám hỗn hào với chị. Còn con ghẻ của chị có lòng dạ thưa thớt chớ có hiểm độc gì đâu? Thôi bỏ đi chị ơi, giận mấy đứa con nít làm gì.

Chị Nguyệt Nga vụt cười khè khè như rắn hổ giương bàn nạo. Thể Hà chép miệng lắc đầu. Còn Nguyệt Nga, tỉnh như pha, nói:

– Đó là nhờ tui cao tay ấn, tui tề riết nên tụi nó không dám chèo leo đó đa. Tuy tui hiền, tui tốt bụng, nhưng tui khó tánh lắm chị Nhựt, cô Thái Vân à. Tui khó tánh còn hơn bà Thanh Đề trong kinh Phật, khó hơn bà Thái hậu Địch Thiên Kim thuở Tống trào bên Tàu lận đó.

“Ông bà NGUYỄN THANH HOÀNG

Làm lễ thành hôn cho thứ nam là cậu NGUYỄN PHÚC QUANG

Đẹp duyên cùng cô VŨ HUỲNH THỂ QUỲNH

Thứ nữ của ông bà VŨ ĐÔNG NHỰT“

Đại ý của thiệp mời đám cưới chỉ có vậy thôi. Nhưng đối với vợ chồng Thể Hà và Đông Nhựt tấm thiệp thật quý báu, mà vật chất bạc tiền khó có thể so sánh hơn được. Bởi đứa con gái Thể Quỳnh nầy đã làm cho Thể Hà có một khoảng thời gian lo buồn. Thể Quỳnh trước đây đột nhiên đòi cha mẹ cho cô thành hôn với người bạn trai mới quen, sau khi cả hai ra trường đại học. Trong khoảng hai năm qua tìm hiểu, đôi bạn trẻ Thể Quỳnh, Chung-Chen nầy có những sự việc không hợp với nhau nên họ chia tay.

Chicago nổi tiếng giá rét lạnh lùng về cuối thu và đầu mùa xuân. Bất cứ một người từ nước nào đến hay dù là dân bản xứ đi nữa, khi bất chợt nghe ai nhắc đến mùa đông ở Chicago thì đều lắc đầu, lè lưỡi: “Vùng đó lạnh lẽo lắm! Rét buốt, tuyết rơi phủ kín cả mùa đông”.

Hôm nay mùa đông đã qua, cơn gió xuân man mác, lành lạnh dễ chịu thổi đưa đẩy những cành đơm đầy những nụ, chồi, đọt lá non trên những khóm hoa hồng quanh nhà. Hương cỏ, cây, hoa, lá thanh thanh đạm ngan ngát, dìu dịu tỏa bay trong buổi sáng xuân sương còn đượm.

Tiếng chim líu lo nhảy nhót trên cây táo sau vườn, như đón mừng mùa xuân ấm trở lại. Nền trời xanh thẫm, gờn gợn từng làn mây trắng mỏng xa xa, tạo thêm nét thanh thản, hài hòa như thoát tục, dễ làm rung cảm lòng người bén nhạy với cái đẹp thiên nhiên như Thể Hà. Dù cho nàng không phải là một mặc khách thi nhân, nhưng ngoại cảnh đẹp như vậy thì làm sao không làm lòng nàng bồi hồi xao xuyến? Bởi từ bé thơ có một thời Thể Hà đã được hưởng hạnh phúc nơi ruộng vườn bao la, bát ngát, an bình ở miền quê ngoại.

Thể Quỳnh về thăm nhà như mọi khi, nhưng lần nầy cô ta không cười nói huyên náo như con chim chích chòe mà bà Châu thường ví. Thể Hà tinh mắt, thừa lúc vắng người nhỏ nhẹ, hỏi con:

– Con thấy trong người thế nào? Bộ gạo bài nhiều lắm sao mà mặt mày con có vẻ bơ phờ, xanh xao quá vậy?

Thể Quỳnh không dằn được, ôm chầm lấy mẹ khóc nức nở. Thể Hà ngạc nhiên quá đổi! Dù không biết chuyện gì đã xảy ra cho con gái mình, nàng ôm con siết chặt vào lòng, truyền hết nỗi xót xa, cảm thông và nguồn thương yêu vô bờ bến của một người mẹ.

Thể Hà vẫn ôm chặt con, nhỏ nhẹ:

– Con của mẹ! Có mẹ đây, chuyện gì đã xảy ra? Hãy kể cho mẹ nghe, nói cho mẹ biết đi. Mẹ không ngại làm bất cứ việc gì cho con. Hãy nói đi con.

Thể Quỳnh ngồi lên, lau nước mắt. Mặt cúi gầm xuống như kẻ đang chịu tội:

– Thưa mẹ, chiều hôm qua con đã chia tay với anh Chung rồi. Vì tánh tình chúng con rất khác biệt với nhau. Con xin lỗi mẹ. Vì không nghe lời cha mẹ nên con mới tự đem cái đau khổ đến cho mình, và đã làm cha mẹ bận lòng.

Thể Hà mở to mắt nhìn con! Phút chốc, sắc mặt trầm lại. Nàng dịu dàng:

– Nếu khóc được thì con cứ khóc đi. Khóc rồi con sẽ dễ chịu hơn. Các con bây giờ đều lớn. Cha mẹ luôn tôn trọng ý kiến và quyết định của các con. Con không có lỗi gì trong việc nầy cả. Cầm lên được thì phải để xuống được nghen con. Rồi thời gian sẽ xóa đi mọi ưu phiền. Chuyện nầy có gì là tệ hại đâu. Trai gái thời nay đều có quyền tìm hiểu và lựa chọn người phối ngẫu cho đời mình.

Thể Hà tay nhẹ vuốt tóc con, đôi mắt mơ màng nhìn qua cửa sổ:

– Mẹ rất vui mừng, vì biết rằng con của mẹ thật sự đã trưởng thành. Rồi thời gian sẽ chữa lành tất cả mọi thứ phiền muộn, con à. Ba mẹ không có buồn con chút nào khi con cho biết con quen với Chung. Lúc đó, đối với mẹ là một tin quá bất ngờ. Nhưng mẹ nghĩ con sắp tốt nghiệp đại học, và đó là tương lai của đời con nên con có quyền tìm hiểu và quyết định. Ba mẹ chỉ là người ngoại cuộc về tình cảm của con, chỉ là người nhận xét rồi cho các con biết về kinh nghiệm và cảm nghĩ của mình, cốt để nhắc nhở hoặc khuyến khích các con mà thôi. Con nên hiểu rằng, cánh cửa gia đình mình lúc nào cũng rộng mở. Bà nội, ba, mẹ, chị, em luôn đứng về phía con, ủng hộ cho con.

Thể Quỳnh ngã đầu vào vai mẹ, tức tưởi! Chuyện chia tay với người bạn trai làm con gái mình tốn nhiều nước mắt. Nhưng với Thể Hà thì đó lại là tin đáng vui mừng mà nàng đã mong đợi từ lâu! Thật mình có quá ích kỷ không? Nàng tự hỏi lòng như vậy. Rồi nàng cũng tự bào chữa. “Không đâu! Tại mình thương yêu con, nên cản trở gây khó khăn cho nó, để nó cân nhắc kỹ lưỡng chín chắn trước khi thành hôn. Đó cũng là vì hạnh phúc sau nầy của con mình”. Thể Hà nghĩ rằng mình đã làm một việc hết sức bình thường của bất cứ kẻ làm cha mẹ nào vì tương lai của con cái cũng đều có thể làm như vậy cả.

Thể Quỳnh khóc hu hu một hồi thì chui vô phòng mẹ. Thể Hà vào nghe tiếng ngáy pho pho nhè nhẹ trong giấc ngủ ngon của con, nàng khép kín cửa phòng lại, đi trở ra nhà bếp nấu nồi cháo tôm thịt, để chút nữa cho gia đình ăn, bởi con bé Thể Quỳnh nầy rất ưa cháo.

Sau giấc ngủ tròn, gần ba giờ đồng hồ, Thể Quỳnh thức vậy, ôm quần áo vào nhà tắm. Tiếng nước từ vòi hoa sen chảy rào rào hòa với tiếng hát véo von của cô gái. Thể Hà an lòng thở ra khoan khoái, mỉm cười một mình. Tuổi trẻ ở đây là như thế. Với chúng nó, chuyện gì cũng dễ dàng, gọn gàng, rõ rệt, nhanh chóng, đâu ra đó chớ không có dây dưa, gút mắc. Trong vấn đề tình cảm gái trai cũng không ngoại lệ! Tình yêu đến với chúng như cơn gió lốc! Chợt đến, chợt đi. Đây là mối tình lãng mạn của tuổi học trò. Thể Quỳnh của mình, thật sự chưa yêu anh chàng Chung sâu đậm. Cho nên cô gái không “Tâm sầu bạch phát”, dở chết, dở sống khi hai người nói tiếng chia tay.

Cô cả và cậu Út tuần nay không về, cả nhà hôm nay chỉ có nàng, bà Châu, Đông Nhựt, và Thể Quỳnh đang ngồi ăn cháo. Thể Hà ái ngại liếc nhìn con. Con nhỏ tỉnh bơ như mọi lần, múc từng muỗng cháo đầy húp rột rột như không có chuyện trời long đất lỡ vừa xảy ra cho mình. Bà Châu bảo con dâu:

– Lần nay, sao con để hột vịt bắc thảo trong cháo ít quá vậy?

Thể Hà vui vẻ trả lời mẹ chồng:

– Chỉ còn có vài trứng thôi má à. Con vừa biên vào giấy, để lần tới đi chợ Tàu sẽ nhớ mà mua.

Đông Nhựt chợt hỏi Thể Quỳnh:

– Con có xin việc ở đâu chưa? Sắp ra trường rồi phải không? Con nhớ cho ba mẹ biết sớm ngày cử hành lễ ra trường để ba mẹ lấy ngày nghỉ mà chở bà nội đi dự. Chị và em con ngày đó sẽ về, vì chúng cũng muốn đi dự lễ tốt nghiệp của con nữa.

Thể Quỳnh ngừng ăn, ngẩng đầu lên trả lời cha:

– Thưa ba, con vừa được hai sở ở downtown Chicago gọi đến phỏng vấn. Con về nhà chơi cuối tuần, nhưng thứ hai và thứ ba nầy, ba cho con mượn xe để đến hai hãng đó gặp ban giám đốc nói chuyện với họ, coi họ có chịu mướn con không? Cũng có vài chỗ ở tiểu bang khác. Nhưng chừng nào ở đây không nhận, con mới nhận đi phỏng vấn ở xa.

Trong bàn ăn, ai nấy mặt mày hớn hở vì Thể Hà cũng mới vừa nghe tin mừng nầy. Bà Châu vui vẻ:

– Mèn ơi, tin tốt như vậy sao cháu không cho bà biết sớm? Ăn xong, lát nữa bà sẽ cầu nguyện cho cháu may mắn được nhận vào sở như ý và có lương cao.

Thể Quỳnh mỉm cười:

– Bà tham lam quá đi, được sở làm như ý mà còn đòi lương cao nữa.

Đông Nhựt vui lộ ra nét mặt, đứng lên lấy lon bia khui uống. Chàng hỏi mẹ và vợ:

– Má và em có uống chút bia mừng cho Thể Quỳnh không?

Hai người đàn bà cười tươi gật đầu. Thể Quỳnh lẹ làng đứng dậy, nhanh nhẩu:

– Ba ăn đi, để con lấy bia và ba ly nước đá cho nội, cho mẹ, và cho con nữa “Hôm nay không say không về” nghen ba.

Con nhỏ vừa nói vừa đi lấy bia. Cả nhà vui vẻ, bà Châu chắc lưỡi tiếc là không có mặt Thể Dao và Thái Dương để cùng chia xẻ niềm vui mừng nầy.

Trong lúc mọi người cao hứng, chỉ có Thể Hà hơi thấp thỏa nỗi lo âu! Bỗng nhiên, Đông Nhựt vô tình nhưng lại hữu ý trầm giọng, nói:

– Hôm chiều thứ tư vừa qua, ba của cháu Quang điện thoại hỏi Thể Quỳnh có ra trường cùng ngày với con ổng không? Nếu cùng lúc thì sau buổi lễ, họ mời cả gia đình mình đi ăn cơm. Tội nghiệp ổng còn nói: “Mấy đứa nhỏ bây giờ tự do, làm cha làm mẹ như bọn mình bị chúng đặt đâu thì phải ngồi đó, không trở trăn gì được hết. Tương lai còn dài, nếu chúng nó có duyên nợ với nhau thì chạy trời không khỏi nắng. Vợ chồng tôi đoán biết anh chị cũng nghĩ như chúng tôi. Thôi, nếu không thành sui gia, thì chúng ta thành bạn vậy”.

Bà Châu nói:

– Họ là những người tốt. Thể Quỳnh, ở dưới đi học, cháu có thường hay gặp thằng Quang đó không? Nó có bồ bịch gì chưa? Thằng nhỏ thật dễ thương, cha mẹ nào thì con nấy. Tiếc mình không có cái phước kết thân với họ.

Thể Quỳnh nghe bà hỏi, nhưng làm bộ ăn không trả lời. Thể Hà nhanh miệng như không nghe câu hỏi của bà Châu với cháu nội. Nàng bắt qua chuyện khác, thế cho con trả lời:

– Thể Quỳnh vừa nói với con là đã chia tay với cậu Chung đó rồi!

Trong bàn ăn, chỉ có Thể Quỳnh gầm mặt xuống tô cháo, múc ăn như chẳng nghe thấy gì. Bà Châu mở to mắt chưng hửng! Đông Nhựt đang uống ngụm bia nhưng dội ngược, ho gằn mấy tiếng để trấn áp cơn sặc. Đôi mắt chàng đăm chiêu ngó con ngạc nhiên vô cùng, nhưng không hỏi han gì, tiếp tục nốc cạn lon bia một hơi, ăn nhanh hết tô cháo. Chàng không nói lời nào, đứng dậy đi ra sân châm thuốc hút!

o O o

Thời gian qua mau. Lẩm rẩm mà Thể Quỳnh đã đi làm hơn một năm rồi. Cô nàng được ba, hoặc được mẹ sáng chở ra trạm xe lửa đi làm, chiều ra trạm xe lửa đón về. Làm ở downtown, vào trọng điểm giờ làm việc hay bị kẹt xe và rất khó tìm được chỗ đậu xe. Đi xe lửa rồi cuốc bộ là tiện nhút. Từ khi đi làm, cô nàng bắt đầu tằn tiện. Thể Quỳnh thường nghĩ: dùng xe nhà phải tốn tiền mua xe, tiền bảo hiểm, tiền xăng… Và còn nhiều thứ linh tinh khác phải chi. Mượn tiền ngân hàng mua xe không khó, nhưng phải trả tiền lời cũng nặng lắm. Mỗi hai tuần lãnh lương, cô còn phải tặng cho ba má vì em và chị còn đang học chuyên môn, tặng tiền cho bà nội hàng tháng nữa. Mặc dù họ không đòi hỏi, nhưng cô ăn đây, ở đây được ba mẹ lo cả, cô không phải tốn một xu teng. Nên cô cảm thấy đó là bổn phận phải chia xẻ, và trách nhiệm mình phải báo hiếu.

Nhờ mai mối và sự khuyến khích của cha mẹ hai bên, để hôm nay, Thể Quỳnh kết hôn với Nguyễn Phúc Quang, người bạn cũ mà hai đứa quen nhau từ năm đầu đại học.

Thái Vân có cảm tình với Phúc Quang và gia đình của đương sự, cho nên cô ta khen:

– Thể Hà à, tía má của con rể mầy hiền lành phúc hậu. Mặt ông tía hơi giống tên Bất Nhơn Hà Bá, nhưng dung quang ổng sáng láng, nụ cười và ánh mắt ổng hiền. Hồi xưa nếu tao gặp ổng trước tên oan gia đó, ổng mà cưới tao làm vợ bé, tao gật đầu một cái rụp, không có oanh, thu, tri, pho, phai… con khỉ khô gì hết.

Hôm đó là ngày nhóm họ. Những người ở xa về đủ mặt, nên có Xuân Hà và Nguyệt Nga. Hai mụ nầy ôm bụng cười nghiêng cười ngửa. Xuân Hà bảo Thái Vân:

– Chị cứ chửi ông Bá hoài, nhưng kỳ thiệt chị còn yêu ổng nên có dịp là nhắc đến ổng.

Thái Vân chối bai bãi:

– Tôi nhắc hắn để hận hắn thêm thâm căn cú đế.

Xuân Hà cười cười trêu:

– Hận là mặt trái của tình yêu. Còn yêu là còn hận.

Thái Vân yếu xìu:

– Làm gì có chuyện đó!

Nguyệt Nga tâm lý:

– Tình đầu đó cô Thái Vân à! Dễ gì mà quên nó được? Như trường hợp tôi đây, tôi lấy chồng mà không hiểu tình yêu là cái gì ráo trọi, đến khi tôi gặp anh chàng trung sĩ Biệt Động quân trên cầu “Chữ Yêu” (Chữ Y)… thì tôi hiểu tình yêu là gì liền.

Thể Hà chặn ngang:

– Nữa! Lại nhắc đến chàng ta nữa rồi!

Nguyệt Nga cong cớn:

– Phải nhắc ảnh hoài chớ chị. Tình đầu mà là tình câm, tình tuyệt vọng mới là tình thấm nồng tha thiết, đáng nhớ đời chớ bộ! Nhắc để cho tâm hồn mình thêm đẹp, cho trái tim mình trở lại trẻ trung thì tại sao tôi không nhắc nhỉ?

Xuân Hà thông cảm, nhưng không dấu được nỗi u buồn, chép miệng thở dài:

– Chị Nguyệt Nga nói đúng lắm.

Mọi người nói sang qua chuyện khác.

Lúc nhà trai làm lễ rước dâu, giọt lệ vui mừng của bà nội, của chị, của mẹ rơi lả chả. Chỉ có ba và em trai không rơi nước mắt, vẻ mặt buồn buồn ẩn trong niềm vui to lớn. Nhưng qua phút giây cảm động, ai nấy đều nói cười tíu tít.

Thể Quỳnh cùng chồng sóng đôi đi tiếp đãi bạn bè, chào hỏi khách của cha mẹ hai bên. Thể Hà nhìn con nói cười lăng líu, nước mắt vui mừng cảm động thấm ướt cả khăn tay.

Thể Quỳnh có làn da trắng mịn giống bà nội, có chiếc mũi vừa thắng lại vừa cao, mắt to, sáng ngời, đen lay láy. Còn cái miệng mũm mĩm thì lúc nào cũng như đang chực sẵn nở nụ cười. Mái tóc quăn tự nhiên ở đuôi, đen mượt như mực Tàu được cắt tém gọn sau chiếc cổ trắng ngần. Chiếc áo cưới trắng dài chấm gót, hở cổ, tay ngắn đến nách, có kết nhiều ngọc trai nhân tạo, và ren đệm kim tuyến ở tùng áo, ôm sát thân hình tuy hơi mập nhưng cân đối và xinh xắn của Thể Quỳnh.

Ngày xưa có lần Xuân Hà buột miệng khen: “Con gái Thể Quỳnh của anh chị có rất nhiều nét giống bác Hai gái. Con nhỏ gọn gàng, nhanh nhẹn, vui tươi, cởi mở, hoạt bát. Bàn tay, bàn chưn tròn trịa, thân mình khỏe mạnh, chớ không cục mịch, thô tháp. Cháu có cái đẹp thanh khiết của hoa đồng cỏ nội, cái đẹp như hoa sen hoa súng trong đầm nước trong leo lẻo trước sân chùa. Sau nay ai có tu, tốt phước mới lọt vào mắt xanh của cháu”. Nghe Xuân Hà khen con gái mình, Đông Nhựt cười chúm chím gật gù tỏ vẻ đồng ý.

Thể Dao đứng bên kia, cô nàng đang cười nói vui vẻ tiếp đãi bạn bè, và khách của cha mẹ trong tiệc cưới của em gái mình. Thái Vân thường trầm trồ khen ngợi cô bác sĩ y khoa trẻ tuổi nầy: “Thể Hà à, vợ chồng mầy thiệt là có phước, con cái học giỏi, gia đình tuy không giàu nhưng ấm cúng, hạnh phúc. Thể Dao là bác sĩ mà con nhỏ thật là nết na, không kiêu kỳ, không hách dịch, ăn nói mềm mỏng, khiêm tốn và hết sức là bình dân. Ra đường ai biết nó là bác sĩ? Loại con gái như vậy đã tuyệt giống từ lâu trên đất nước vật chất, hiện đại nầy rồi nghen mậy”.

Thể Dao vóc người mảnh mai, cao ráo, tóc đen huyền, luôn cắt ngắn khi dài đến nửa lưng. Lúc đi học, khi làm việc nhà thì cô gái cột tóc gọn lại, hoặc quấn thành nhiều vòng kẹp cao sau ót. Khi còn nhỏ, cô ăn mặc giản dị, không đua đòi hay bắt chước các bạn cùng lớp hoặc cùng trường. Đi làm cũng vậy, cô không ganh đua, tranh giành với đồng nghiệp. Cô trước sao sau vậy, vẫn hiền lành, đơn giản và bình dân.

Ngày hành lễ ra trường, Thể Dao trang đài trong chiếc áo dài thiên thanh thêu hoa lan tím điểm nhụy vàng, quần sa-teng trắng rô-đê dưới lai. Tóc cô xõa và cài trong băng-đô xanh. Bông tai hình giọt mưa bằng ngọc trai, vòng tay, vòng cổ cũng bằng ngọc trai vợ chồng cô Xuân Hà gởi tặng và dặn phải diện trong buổi lễ nhận bằng bác sĩ y khoa.

Hôm nay, đám cưới em gái mình, Thể Dao trang trọng mặc bộ lễ phục Việt Nam, áo dài và quần bằng gấm Thượng Hải nhẹ mình, màu tím hoa cà. Mới nhìn thấy y phục cô đơn giản nhưng rất trang nhã, và không kém phần cao sang, quý phái. Cô cả của nhà họ Vũ nầy ăn nói nhỏ nhẹ, chậm rãi chớ không lưu loát, vồn vả như cô em. Nhưng về phần tài sắc thì có vẻ trội hơn.

Thể Hà ngầm hãnh diện về các con mình. Và hôm nay là ngày trọng đại vu qui của cô thứ nữ, nàng còn có niềm vui khác từ cô trưởng nữ.

Số là mấy tháng trước, ba má của cậu Tân bạn học cùng lớp với Thể Dao từ năm thứ hai đại học phổ thông, họ đang sống ở Alanta, ngỏ ý muốn cùng đi với con trai sang thăm gia đình Đông Nhựt và được dự đám cưới của Thể Quỳnh. Dĩ nhiên đó là tin vui mà từ lâu gia đình Thể Hà chờ mong. Không nói ra, nhưng phía nhà của cậu Tân cũng đã biết mặt Thể Dao và ngược lại gia đình Thể Hà cũng biết mặt Tân. Hai bên đều mong muốn khi hai đứa ra trường sẽ thành hôn. Nhưng Tân còn học thêm hai năm chuyên nghiệp về tim. Nay thì cậu ta đã tốt nghiệp hôm tháng rồi.

Họ qua đây có mục đích một công hai việc, thứ nhứt là mừng đám cưới Thể Quỳnh, thứ hai là xin được bỏ lễ hỏi cho con trai mình với Thể Dao và sẽ tổ chức đám cưới cho cô cậu vào mùa đông năm nay.

Tin đó đưa ra, gia đình hai bên đều hết sức thỏa mãn trong lòng. Nhưng Đông Nhựt và Thể Hà bàn với bà Châu:

– Má nghĩ xem, trong một năm mà làm hai lần lễ gã hai đứa con gái, vậy có nên không má?. Chúng con không tin dị đoan. Nhưng má thấy thế nào? Chúng con sẽ tôn trọng ý kiến của má?

Thể Hà ngồi yên chờ câu trả lời của mẹ chồng. Bà Châu chẫm rãi nói:

– Trong một năm, gả con và cưới vợ cho con. Cũng hai đám, một gả và một cưới hoặc cả hai đám đều cưới thì được. Nhưng hai lần gã, như vậy sẽ không tốt. Từ ngàn xưa, ông bà ta đều tránh. Không biết sẽ như thế nào, có xui xẻo gì không? Thật sự má không rõ, vậy tùy bọn con quyết định…

Vợ chồng Đông Nhựt nghe bà Châu nói cũng có lý. Phải, thà tin rằng có còn hơn không tin. Rủi sau nầy việc gì không tốt xảy ra thì làm sao? Nên ba má cháu Tân và ba má của Thể Dao bằng lòng dời qua mùa xuân năm tới, hỏi cưới một lễ cho tiện, vì họ nhà trai ở xa xôi.

– Mẹ, mẹ đang nghĩ gì mà có vẻ bần thần quá vậy? Mẹ uống đi cho khỏe.

Thằng con trai út Thái Dương, tay bưng ly cam vắt rịn từng giọt nước đá lạnh đọng trên thành ly. Cậu đang đứng trước mặt Thể Hà véo von. Nàng cười, cầm ly nước uống một hơi, rồi dặn con:

– Con có tiếp đãi bạn bè tốt không? Con để mắt nhìn quanh, nếu bàn nào thiếu nước đá, nước uống hay thiếu thứ chi thì liền nhắc nhở những người bồi bàn đem đến ngay nghen con. Ba đâu?

– Ba đứng kia, đang nói chuyện với bác Tâm và vợ chồng bác Thái Hùng.

Thể Hà cười vui ghẹo con:

– Con xem cháu Tina, con gái bác Thái Hùng thật dịu dàng, xinh đẹp quá phải không? Mẹ nghe má cô ấy nói là hai năm nữa cô ra nha sĩ. Nãy giờ con có làm quen với cô ta chưa? Chắc là ba con đang nói chuyện có dính líu tới con và cô ta đó.

Thái Dương cười cười:

– Mẹ lại nữa rồi! Nghe cổ là nha sĩ thì hai hàm răng con bắt đầu nhức nhối đây nè. Mẹ nghĩ sao thì nghĩ, nhưng nhớ đến tiết mục dạ vũ mẹ phải ra khiêu vũ với ba.

Thể Hà bật cười thành tiếng:

– Điên nè, mẹ mà khiêu vũ, khách khứa sẽ bỏ về ráo trọi.

Đứa con trai độc nhứt trong gia đình họ Vũ vừa thông minh học giỏi, vừa hào hoa. Thái Dương người dong dỏng cao, không mập cũng không ốm, nhưng bắp thịt cứng chắc, cân đối. Vì chiều nào cậu ta cũng chạy bộ, hoặc tập thể dục. Nước da ngâm ngâm, cặp mắt to đen, ngời sáng nằm dưới hàng lông mày rậm. Mái tóc đen huyền chẻ bảy ba. Tóc bên bảy dài bồng bềnh dợn sóng trễ xuống vầng trán cao rộng thông minh, được chải xuôi về phía sau, tạo cho chàng trai trẻ nầy có vẻ phong thái của một nam nhi đầy sức sống, và phảng phất nét thanh tú phóng khoáng của một người nghệ sĩ, hơn là một bác sĩ tương lai.

Bà Châu yêu chiều thằng cháu nội đích tôn nầy vô cùng. Bà thường mắng yêu cháu bằng niềm hãnh diện: “Cái thằng Thái Dương miệng lưỡi hơn hai chị của nó nhiều. Mày rậm, mắt to, lúc không nói chuyện thì miệng như chúm chím cười. Khi cười thì tiếng cười giòn giã hào sảng, phơi phới như tuôn ánh sáng. Cái ngữ nầy, ai thấy mà không thương mến! Chà, vô phước cô nào ưng cháu sẽ khổ dài dài vì ghen”.

Thái Dương nhướng nhướng đôi chân mày, nheo mắt, cười nửa miệng với bà nội: “Bà à, bà cũng biết đó, ba cháu đẹp trai hơn người! Có bà nội thì bao giờ ba cháu dám để cho mẹ cháu ghen đâu? Cháu giống ba cháu, nhà mình sẽ có phước đó bà à”.

Thể Hà lại giật mình đánh độp. Bởi Thái Vân ở đâu trờ tới, õng ẹo vỗ vai nàng còn hất mặt hỏi:

– Mầy làm gì mà mặt mày đờ đẫn ngu ngơ như vậy? Mệt lắm hả? Cũng tội nghiệp, mấy tháng trời chuẩn bị lo lắng mọi thứ để đám cưới con. Giờ thì cũng xong rồi. Chúc mừng vợ chồng mầy. Từ hồi nào đến giờ, tao thấy vợ chồng mầy làm việc gì cũng xuôi chèo mát mái. Chắc là có quới nhơn hoặc ông bà khuất mày, khuất mặt ngầm giúp đỡ.

Bỗng Thái Vân chỉ tay về phía trên, gần vũ sảnh:

– Nhà hàng đã đẩy chiếc bánh cưới qua góc kia cắt ra từng miếng nhỏ, để vào dĩa đãi khách nhâm nhi với nước trà. Và lúc đó chương trình dạ vũ sẽ bắt đầu. Mầy hãy chuẩn bị tinh thần ra khiêu vũ với chồng mầy. Người điều khiển chương trình sẽ mời ngay bây giờ đó! Sui gia mầy già cúp bình thiếc mà ổng bả gân lắm chớ không phải gà nuốt dây thun như mầy đâu. Họ đang ở trong tư thế sẵn sàng chờ ra sàn nhảy. Mầy đừng có làm tao mất mặt nghen Thể Hà!

Thể Hà mỉm cười, nhỏ giọng:

– Đừng có ồn ào chọc tức tao, mầy làm như đêm nay thi tuyển khiêu vũ không bằng! Có Thể Dao khiêu vũ với ba nó thế tao rồi. Miễn cho tao đi. Chỉ có mầy cười thì mầy nhe mười cái răng như con khỉ đột. Tao không có ngại đâu!

Thể Hà bị Thái Vân cảnh cáo. Cho nên khi Thái Vân bước đi là nàng e dè lủi vào bàn của mấy người bạn hỏi han, tiếp chuyện, để tránh chồng con thấy mà lôi kéo nàng ra khiêu vũ.

Giọng sang sảng của người điều khiển chương trình dạ vũ mời gia đình nhà trai, nhà gái ra sân vừa dứt, Thái Dương đã chờ sẵn đâu đây. Thằng nhỏ lù lù tiến đến đứng ngay trước mặt Thể Hà, cúi thấp đầu, kiểu cách điệu đà đưa tay mời mẹ ra khiêu vũ. Nàng háy thằng con, quơ tay ra hiệu đuổi nó đi chỗ khác, thằng nhỏ cười cười đứng lì ở đó làm động tác mời thêm lần nữa. Thể Hà ngượng quá! Vì bao nhiêu tiếng vỗ tay vang lên, và bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía mẹ con nàng. Trong khi gia đình sui gia, cha con Thể Dao, cặp Thái Vân, cặp Xuân Hà đã ra sàn nhảy.

Ánh đèn sáng choang của buổi dạ tiệc phụt tắt, nhường cho ánh đèn màu mờ ảo, chập chờn, và làn khói trắng từ từ lan tỏa khắp phòng. Nơi sàn nhảy, tùng cặp, từng cặp dìu nhau lã lướt, nhịp nhàng theo tiếng nhạc trầm bổng, du dương, êm đềm.

Đêm nay, cặp Nghiêm và Xuân Hà, cặp Tom và Thái Vân khiêu vũ tuyệt vời. Khi dàn nhạc đánh bản “Dòng Sông Xanh”, hai cặp nay tung hoành trên vũ sảnh nhảy những bước dịu dàng và uyển chuyển. Tà áo dài của Xuân Hà và Thái Vân mỗi khi họ nhón gót chân lên là lượn bay lả lướt như cánh bướm. Tới bản “Tango Bleu”, theo điệu Tango, cả hai giở đủ trò huê dạng rất đẹp mắt.

Nguyệt Nga đã thấp lại tròn trịa, mà có một ông khách hơi lùn và sổ sữa mời nàng ra nhảy bản luân vũ, theo bài hát “Dòng An Giang” của Anh Việt Thu. Chèn ơi, bàn tọa của hai người nhún nha nhún nhính, như hai con vịt bầu. Giữ lịch sự, ai trông thấy ngoài mặt thì làm vẻ tự nhiên, nhưng trong bụng cười muốn nín thở.

o O o

Dư hương của đám cưới con, vẫn còn quấn quít trong không khí gia đình bé nhỏ của Thể Hà. Con gái lớn rồi phải theo chồng là việc đương nhiên. Nàng rất bằng lòng là trước khi con gái của mình lập gia đình đã tốt nghiệp đại học, có công ăn việc làm hẳn hoi. Vì nàng đã nghĩ dại, nghĩ xa, nếu mai sau vợ chồng có một người bị nghỉ việc, người còn lại cũng gánh vác nổi gia đình. Chúng tránh được cảnh hụt hẩng về tiền bạc, rồi vợ chồng sanh ra bất hòa. Thể Hà rất vui mừng có được người con rể cùng chủng tộc, hiền lành, dễ thương, thuộc gia đình đàng hoàng.

Trước khi thành hôn, Thể Quỳnh cũng đã xin được việc gần nơi sở của chồng làm. Thật hết sức tiện lợi, cho nên sau ngày cưới, vợ chồng cô mướn nhà ở riêng. Mặc dù gia đình ông bà già chồng cô ở chung trong thành phố, nhưng họ muốn cặp vợ chồng trẻ tập sống riêng để tằn tiện mà lo cho tương lai. Tiểu bang nầy nổi danh là có nhiều hồ. Đó là xứ vạn hồ Minnesota. Nếu đem so sánh thành phố nầy với Chicago, thì Minnesota có phần nhỏ hơn, và mùa đông lạnh ở đây cũng ít hơn Chicago. Nhung ở Minnesota có cuộc sống rất êm đềm, dân cư hiền lành và hiếu khách.

Phim mướn người thu tròn cả ngày đám cưới. Từ họ nhà trai đến làm lễ rước dâu, đãi ăn ở nhà hàng. Hình chụp ngày đám cưới, người thợ cũng lần lượt gởi đến tận nhà. Cuối tuần Thái Dương và Thể Dao về thăm nội và ba mẹ. Cả nhà coi phim ảnh say mê. Đông Nhựt nhìn ngắm Thái Dương, rồi gật gù nói:

– Con trai ba tướng tá khôi vĩ, trông đẹp có thua gì các nam vai chánh tài tử điện ảnh Tàu đâu? Chừng nào con cưới vợ, ba sẽ mướn hai ba chuyên viên đến chụp ảnh và thu hình.

Thái Dương đứng phắt dậy, lấy giọng thùng thiết bể rống lên, nhái theo bài hát trong phim “Bên Bờ Quạnh Hiu” phỏng theo tiểu thuyết của bà xẩm Quỳnh Dao:

– “Biển xanh, xanh ngát trời, mờ khói sương, ngẩn ngơ / Người hỡi, hỡi người…Là bóng mây, là mưa bay…”

Rồi anh ta hứng chí, hất mái tóc bồng bềnh cho che lại nửa bên mặt. Trở điệu bộ, tay chân múa may như đang đánh võ, miệng gào thét, gầm gừ, áp chế, như sắp hạ địch thủ. Đông Nhựt vỗ tay tán thưởng con và cười ha hả. Bà Châu cười chảy nước mắt. Thể Dao ôm bụng cười ngất ngất. Thể Hà cười và không ngớt vổ tay tán thưởng điệu bộ hùng hổ, oai phong lẫm lẫm của con trai. Nhưng nụ cười chưa dứt thì cơn buồn nhẹ len lỏi vào hồn, vì nàng thấy thiếu vắng con gái Thể Quỳnh.

Mấy mươi năm rồi, Thể Quỳnh chỉ xa nhà khi bắt đầu đi học ở đại học. Nay gả con theo chồng, là điều mà cha mẹ nào cũng mong muốn. Nhưng sau ngày gả con, nàng cứ cảm thấy như thiếu thốn như mất mát một thứ gì đó, mà không thể nào hình dung hoặc diễn ta được.

Sáng hôm đó, sau khi ăn bún tôm xào do bà Châu làm, vợ chồng Thể Hà phải đưa Thể Dao ra phi trường trở về nhiệm sở ở Arizona. Thái Dương trở lại trường tiếp tục chương trình những năm học cuối của y khoa.

Thể Hà cố nén lệ, không dám khóc vì sợ con lo khi chúng ôm mẹ giã từ. Đứng nhìn dáng con xách túi nải ra đi mà lòng mẹ ôi buồn vô hạn. Trên xe trở về nhà, nàng tha hồ thút thít khóc.

Đông Nhựt biết tánh tình của vợ. Chàng cũng mang nỗi buồn xa con như vợ, nhưng có lẽ là đàn ông cứng rắn hơn nên không để lệ rơi? Chàng thở dài, chớp chớp mắt nhìn hai bên đường. Gió vùn vụt làm cây nghiêng quằn quặt về một phía, báo hiệu cơn mưa sẽ qua vùng nầy. Những chiếc lá vàng bị cuốn hút theo gió chao đảo rồi rơi xuống mặt đất khô cằn vì cả tháng nay trời không nhỏ giọt mưa. Những cánh chim trời la oang oác, hối hả bay tìm chỗ trú ẩn.

Đông Nhựt nghe tiếng thở đều đều của Thể Hà, biết vợ đã ngủ. Chàng bấm nút cho các cửa kiếng xe đóng lại, để tiếng động bên ngoài không lọt vô, và những cơn gió rít mạnh không tạt vào. Chàng vói tay vặn cassette. Tiếng đờn dạo từ máy hát nhẹ nhàng đưa ra. Những bản nhạc tình, qua giọng ca trầm bống du dương, thiết tha, nức nở như ẩn tiềm nỗi đoạn trường, ai oán của nữ ca sĩ Mỹ Thể: “Người đi ngày qua. Năm tháng không phai nhòa lòng ta. Người ơi, chốn xa xăm biết người nhớ tôi những gì? Có nhớ nhau xin đưa vào trong mơ / Anh đi theo đường anh. Em đi theo đường em… Trên đời thấy hắt hiu buồn tênh. Đôi dòng lệ ứa trên môi đôi người…Anh đi theo đường anh. Em đi theo đường em…”. Tiếp theo giọng là ca của nữ ca sĩ Thanh Thúy trầm ấm, buồn tênh: “Đêm chưa ngủ nghe ngoài trời đổ mưa từng hạt rơi… Xin nhớ nhau như tình nhân, tình nhân nhớ lúc người xa chưa về… / Em trót mang, duyên kiếp cầm ca, đêm đêm phòng trà, dâng tiếng hát cho người đời, để người mua vui. Hỏi rằng anh ơi còn thương em nữa không?… Đời vẫn thế, em ơi xin đừng nhắc đến tình đời… Đời dù gian dối nhưng đôi ta mãi còn nhau…” gợi chàng nhớ về quê hương thời đã qua, mà lòng hiu hắt buồn. Thể Hà cựa mình, xoay qua hỏi chồng trong giọng ngây ngủ:

– Gần đến nhà chưa anh? Không hiểu sao hôm nay em cảm thấy buồn quá? Đâu phải đây là lần đầu tiên mình đưa con về trường, đưa con trở lại nhiệm sở.

Đông Nhựt cảm thông được nỗi lòng của vợ, chàng nói:

– Nhiều nguyên nhân nhập lại, khiến em buồn trộn với vui, vui buồn pha lẫn. Thôi, đừng buồn nữa, rồi mọi sự việc đâu cũng sẽ vào đấy cả. Anh mong Thể Dao mau chóng lập gia đình xong xuôi. Đợi Thái Dương ra trường làm ở đâu thì mình đưa má về đó ở với con. Khi con có vợ thì chúng mình yên tâm, đi tìm nơi nào ấm áp thích hợp mà ở dưỡng già. Sao, em có bằng lòng không?

Thể Hà đang buồn bực vì thương nhớ con, giờ nàng lại nghe chồng nói toàn là những chuyện xa con. Lòng ích kỷ và tâm trạng như đang bị mất mát của đàn bà nổi dậy, nàng thẳng giọng:

– Em không đi đâu hết! Anh muốn đi dưỡng già ở đâu thì đi một mình đi.

Đông Nhựt chẳng những không giận vì cái giọng đắng chát của vợ, mà còn cố tình nói để chọc cho nàng cười. Chàng tỉnh bơ, hạ thấp giọng:

– Nồi ơi! Cô Ba đừng có xúi dại nghen! Cô Ba đi ở đâu em sẽ theo đó. Cô Ba không đi thì em sống với ai mà bảo em đi một mình vậy cô Ba?

Thể Hà bật cười thành tiếng. Nàng nhìn chồng, nói nhẹ:

– Xin lỗi anh, em thật là vô duyên quá! Dĩ nhiên đứa nào chưa có gia đình thì mình sống với nó, còn chúng có gia đình rồi thì phải để chúng ở riêng. Nhưng em muốn các con ở gần nhau để vợ chồng mình không thấy thiếu đứa nào cả.

Đông Nhựt mỉm cười nhìn vợ:

– Nói gì chuyện đó! Cha mẹ nào mà không muốn ở gần con. Nhưng mình phải nghĩ đến công ăn việc làm của chúng, và coi chúng nó có thích mình ở gần không đã. Gặp con dâu dị ứng bố mẹ chồng, hay thằng rể không ưa ông bà già vợ, thì vì hạnh phúc của con, mình không nên ở gần bọn chúng.

Thể Hà tròn mắt lộ vẻ không tin. Nàng nói:

– Sao kỳ vậy? Cha mẹ ở gần, chúng sẽ có lợi chớ. Có ai trông con mà cha mẹ yên tâm bằng ông bà không? Có nấu món gì ngon, như là đổ bánh xèo, kho nồi thịt, nấu nồi chè… cha mẹ, con cái xúm xít lại ăn có phải vui vẻ không? Hoặc đứa nào bận rộn không đến được, thì mình đem lại cho chúng… Mình ở nhà riêng của mình, chớ có ở nhà chúng đâu, mà sợ làm phiền, làm mất tự do của chúng? Anh hay lo xa quá đi! Em nghĩ Thể Dao, Thể Quỳnh, Thái Dương của mình không đến nỗi như vậy.

Đông Nhựt cười:

– Anh cũng mong đuợc như em nói. Ở xứ nầy, cái gì cũng có, chỉ mắc hay rẻ mà thôi. Vật chất quá thừa thải. Nhưng tình cảm con người thì hết sức thiếu thốn. Phải vun bồi, chắt mót từng li, từng tí.Vả lại, họ hàng, bà con thân thuộc của mình ở đây không có bao nhiêu. Xứ sở của người ta, dân tứ xứ đến ăn gởi, nằm nhờ. Tình cảm con người dần dà cũng thay đổi theo cuộc sống hiện đại. Thử hỏi những bậc sanh thành trên thế gian nầy có ai mà không thương con? Chúng mình cũng không ngoại lệ. Và có lẽ chúng mình còn thương con hơn nhiều người khác. Bởi vì hành trình vượt biên của gia đình mình quá hiểm nguy! Ở đây, chúng mình lại nghèo, và quá vất vả với công ăn việc làm! Núm ruột của chúng mình chỉ có mấy đứa nhỏ. Nói chung, có lẽ cha mẹ quá thương yêu con cái nên châm chế mọi thứ, muốn gánh vác hết mọi việc cực khổ, nặng nhọc… bằng tất cả khả năng của mình cho con.

Thể Hà lắng tai nghe chồng nói, thuận tay lột trái quít gở ra từng múi đưa cho chàng. Đông Nhựt vừa ăn vừa nói tiếp:

– Em cũng biết mà, ngày xưa ở quê hương, con cái luôn sống gần cha mẹ. Ở thôn quê cha mẹ xa con lắm là cách nhau một con sông, qua một chuyến đò ngang hay kẻ đầu làng, người cuối xóm hoặc cách xa nhau một vài làng khác thôi. Trừ những gia đình có con sống trên tỉnh thành, đi lính, đi làm việc nên cha mẹ già và con cái mới ở xa. Cha mẹ nuôi con, anh chị nuôi em “lá lành đùm lá rách / Em ngã anh nâng…” Cha mẹ già yếu thì con cái gánh vác nhọc nhằn, phụng dưỡng sớm hôm. Khi cha mẹ ốm đau thì con cái lo lắng, chăm sóc, thuốc men. Ở gần cha mẹ thì thường xuyên miếng ngon, vật lạ nấu nướng để dành, bưng đến cho cha mẹ. Đó là đời sống bình thường hàng ngày của người Việt Nam. Nhứt là dân bên nầy bờ Bến Hải, theo chánh thể Cộng Hòa, luôn dạy dỗ con cái theo khuôn vàng thước ngọc của ông cha từ ngàn xưa để lại, từ đời nay sang đời khác. Họ lấy Trung, Hiếu, Lễ, Nghĩa làm đầu. Còn ở đây thì sao? Quá khác biệt!

Đông Nhựt nhìn vợ nheo mắt, mỉm cười:

– Biết ra sao ngày sau? Ai mà biết được! Phước phần đó của cha mẹ có được hay không là do ông Trời đặt để. Mình không thể đòi hỏi và cũng không làm sao hơn. Chỉ phú cho ông Trời thôi cô Ba à!

Thể Hà cũng cười, nhìn chồng chọc quê:

– Em chỉ nói buồn nhớ mấy đứa nhỏ có môt chút xíu thôi! Anh xích cho chuyện bự ra, còn giảng mo cau, mo dừa, mo nang… dài thòn lòn như cái đôi con ngựa! Chèn ơi! Không biết ông chồng tôi sanh tật nói dai, nói hoài, nói dài, nói dẻo hồi nào vậy cà?

Đông Nhựt chẳng nói gì, nhướng nhướng cặp chân mày và cười trừ với vợ. Chàng chăm chỉ lái xe bon bon, thu ngắn con đường về nhà. Trong khi vợ nhìn mưa rơi qua lớp cửa kiếng. Và mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng của mình.