Chương 4
Con chuồn chuồn ớt đậu trên cành cây khô ven sông, thân hình mảnh mai, bốn cánh trong suốt mỏng dính, cơ thể bất động như hóa đá. Ở phía sau, cách khoảng năm mét, một cơ thể nhỏ bé, đen nhẻm, đang rón rén bước đến. Đó không phải ai khác mà chính là Dũng còi, cậu bé không bao giờ chịu ngồi yên. Dũng không biết bơi, hay nói đúng hơn là cậu chưa biết bơi, vì chỉ ít phút nữa thôi là cậu sẽ biết, sau khi đã bắt được con chuồn chuồn và cho nó cắn cái rốn lồi của cậu. Điều đó Dũng được bố kể cho biết kèm theo tiếng cười hô hố như máy nổ. Dũng không hiểu sao bố cậu lại có vẻ gian xảo khi nói câu đó nhưng cậu rất mừng rỡ vì hóa ra để biết bơi lại đơn giản đến thế, chứ không phải mất công tập mấy ngày hè dưới sông và uống no bụng nước. Trong lòng Dũng tràn trề quyết tâm hiện thực hóa ước mơ bơi lội. Chuồn chuồn, mày chạy đi đâu?
Nhưng số phận đã quyết định rằng Dũng chưa thể biết bơi trong ngày hôm nay. Vì đúng lúc thằng bé giơ tay ra định chộp lấy con chuồn chuồn đang thiu thiu ngủ thì Dũng bất ngờ bị vấp và kêu lên một tiếng “ối” đầy đau đớn. Bị đánh thức bởi tiếng động bất ngờ, con chuồn chuồn vội bay vọt lên và phi thẳng ra nơi linh tính cho nó biết rằng đó chính là địa điểm an toàn nhất. Trong đầu chẳng nghĩ gì nhiều ngoài sự tiếc nuối, Dũng dợm đuổi theo. Đúng lúc ấy một cánh tay mạnh mẽ rắn rỏi nhấc bổng nó lên. Rồi tiếng người đàn ông quát:
- Cẩn thận. Chỗ này đất lún, cháu rơi xuống sông bây giờ.
Dũng lấm lét nhìn người đàn ông:
- Chú Khải, cháu chỉ muốn bắt con chuồn chuồn để biết bơi thôi.
- Thật ngốc nghếch, đó chỉ là chuyện đùa cợt. Nó cắn cháu sưng bụng cũng không bơi được đâu.
Dũng có vẻ chưa bị thuyết phục, nhưng nó sợ không dám cãi lại. Người đàn ông đứng trước mặt nó rất cao lớn, dáng vẻ dữ dằn, không thân thiện chút nào. Lúc đó bỗng có tiếng người nói lao xao. Bốn người đàn ông và một cô gái trẻ xinh đẹp tiến lại gần chỗ Dũng và chú Khải đang đứng. Chủ tịch Ủy ban nhân dân xã Vân Trung, ông Nguyễn Chí Công bước nhanh tới, hỏi:
- Có chuyện gì thế Khải? Chúng tôi hỏi bố mẹ Dũng thì được biết thằng bé đang chơi ở đây. Vừa khéo lại gặp cả anh nữa.
- Chào bác chủ tịch. Thằng bé này lại gần bờ sông. Em phải giữ nó lại.
Ông Công gật gù:
- Bọn trẻ con nghịch ngợm có biết gì đâu. Chỗ này đất nhìn thì cứng nhưng ở dưới là bùn lầy, thụt chân vào đó là không rút lên được. Đã từng có người chết ở đây rồi.
- Đúng thế, theo em bác nên cho người gắn cái biển cảnh báo ở đây, đề phòng trẻ con và khách du lịch không biết. Các anh này là ai thế?
Khải nhìn hai người đàn ông lạ mặt một cách cảnh giác. Ông Công vội giới thiệu:
- Đây là anh Vĩnh, điều tra viên từ Hà Nội cử xuống. Còn đây là anh Hoàng và cô Lan, phụ tá cho anh Vĩnh. Đoàn đang tìm hiểu vụ gia đình Tuấn bị đầu độc chết.
- Còn tìm hiểu cái gì nữa? Thằng Tùng là thủ phạm rõ rành rành rồi còn gì. Bắt được nó là xong.
Vĩnh mỉm cười:
- Chúng tôi cũng đang truy bắt Tùng. Tôi nghe giọng anh hơi lạ, hình như anh không phải người gốc ở đây?
Khải gật đầu:
- Đúng vậy. Tôi quê ở Hải Dương.
- Người Hải Dương hay nói ngọng “l” với “n”, nhưng tôi thấy anh phát âm rất chuẩn. Lúc đầu nghe anh nói nằng nặng, tôi cứ tưởng quê anh ở miền Trung cơ đấy.
- Chuyện đó là thường mà. Đâu phải cứ Hải Dương là nói ngọng đâu. Tôi đi làm thuê ở nhiều nơi, phát âm khang khác cũng không có gì lạ.
Ông Công xen vào:
- Khải đến định cư ở xã này được hai năm nay rồi. Cậu ấy rất chăm chỉ, đàng hoàng, lại nhạy bén kinh doanh nữa. Thấy chỗ này khách du lịch nhiều nên mở cửa hàng cho thuê cần câu và thuyền chèo. Khải kinh doanh phát đạt lắm. Cửa hàng rộng lớn mang tên Đại Thủy đằng kia là của một mình cậu ấy đấy.
Mắt Vĩnh bỗng trở nên sáng quắc:
- Hai năm? Thật là trùng hợp. Xin lỗi, tôi hơi tò mò một chút. Anh có quen biết ông Thái Bá Cang người thôn Vĩnh Lợi không?
- Thái Bá Cang? Lâu quá tôi cũng không nhớ rõ lắm. Hình như có lần tôi gặp anh ấy rồi thì phải.
- Ông Cang chết đúng vào thời điểm anh đến thôn này.
- À, tôi nhớ ra rồi. Đúng là tôi có gặp anh ấy một lần ở Ủy ban nhân dân xã lúc tôi đi làm giấy tờ. Anh ấy có vẻ là người tử tế. Sau đó mấy hôm tôi nghe nói anh ấy qua đời. Thật tiếc quá. Người tốt lại hay mất sớm.
- Trước đây anh làm nghề gì?
- Làm công nhân ở các khu công nghiệp, làm thợ xây dựng, đủ cả.
- Anh đã bao giờ khai thác vàng chưa?
- Chưa, nghề đó nguy hiểm, tôi không làm.
- Nguy hiểm nhưng nếu trúng mỏ vàng thì lại kiếm bộn tiền. Đầu tư mua thuyền câu và xây dựng khu nhà lớn như thế kia không tốn dưới mấy trăm triệu, hẳn bố mẹ anh cũng thuộc tầng lớp khá giả, chứ không thì với số tiền công nhật của thợ xây dựng làm sao anh có thể tiết kiệm được nhiều như thế?
- Sống tằn tiện thì cũng tích góp được mà. Có ông bán vé số còn mua được cả xe ô tô Audi. Chăm làm được hưởng phúc thôi.
- Nói thế nghe đơn giản quá. Nhà của anh ở đâu?
- Anh thấy cái nhà sơn màu xanh dương ở cạnh cửa hàng cho thuê thuyền chứ? Nhà tôi đấy.
- Lúc đi ngang tôi thấy cửa không khóa. Anh không sợ trộm vào lấy đồ à?
- Trong nhà chả có vật gì đáng giá. Ti vi không có, tiền cho các việc xoay vòng cất vào trong két để ở phòng làm việc, mà phòng này thì có khóa rất chắc chắn. Trong nhà chỉ có một cái máy giặt và tủ lạnh để thức ăn. Nếu thằng trộm vào khênh được hai thứ nặng trình trịch đó đi thì tôi cũng phục chúng nó tài. Tôi sống một mình nên cũng không có gì phải lo lắng cả.
- Ở tuổi này mà anh vẫn chưa lập gia đình ư?
Khải chưa kịp trả lời, ông Công đã nói thay:
- Chưa. Thằng này gái theo đầy, nhưng nó kén cá chọn canh lắm, mãi vẫn chưa tìm được người ưng ý. Tôi có bảo mày cũng lớn tuổi rồi, không lấy vợ sớm đi thì sau này muốn đẻ con cũng không kịp đâu, nhưng tính nó cũng gàn.
Khải cười trừ:
- Chuyện tình yêu là duyên số, làm sao mà cưỡng ép được hả bác. Phải tùy vào số phận thôi.
Vĩnh gật đầu:
- Tình yêu đúng là không nên ép buộc. Biết đâu người trong mộng lấy chồng đã lâu bất ngờ không còn chồng nữa thì sao?
- Tôi không hiểu anh muốn nói gì. Tôi không có người trong mộng nào cả.
- Đấy là tôi thuận mồm nói thế thôi. Anh có danh thiếp không, tôi muốn xin một cái. Đây rồi. Tên anh là Bùi Hữu Khải, giám đốc công ty cho thuê thuyền và đồ câu. Số điện thoại di động cũng ghi trên này luôn. Cảm ơn anh. Bây giờ tôi phải đi đây. Biết đâu có dịp chúng ta lại gặp nhau nữa.
Vĩnh chìa tay ra bắt. Khải bắt tay và tiễn anh với nụ cười niềm nở. Vĩnh đi ra phía cậu bé gầy nhom từ nãy đến giờ vẫn đang ngồi nói chuyện ríu rít với Lan, đề nghị mọi người đến một khu đất có bóng cây râm mát. Vĩnh bắt chuyện với vẻ thân thiện:
- Cháu tên là Dũng đúng không?
Dũng gật đầu:
- Vâng.
- Bác thấy cháu có vẻ rất thông minh đấy.
- Câu ấy bác nói với mẹ cháu nhé? Mẹ cháu vẫn chê cháu là thằng ăn hại. Nuôi mãi không lớn. Có phải bác đang muốn nhờ cháu làm gì không đấy?
- Sao cháu lại hỏi thế?
- Khi nào mẹ cháu muốn sai việc, bao giờ mẹ cũng khen cháu ngoan. Câu đầu tiên bác đã khen cháu, chắc là muốn nhờ việc gì khó lắm nhỉ?
Vĩnh phì cười vì sự láu lỉnh của thằng bé. Anh lắc đầu:
- Không phải thế đâu. Bác có một cái kẹo này, mua ở Nhật đấy, cháu có thích không?
- Cháu thích lắm. Bác có mấy cái?
Vĩnh sờ túi quần:
- Tiếc quá, bác chỉ mang đi có một cái thôi.
- Lần sau bác mang nhiều nhiều vào nhé. Ăn nhiều mới có sức mà làm hộ bác được.
- Bác đã nói là không nhờ cháu làm việc gì mà. Bác muốn hỏi cháu vài việc thôi.
- Thế mà không tính là nhờ à? Nói chuyện với bác tốn sức lắm. Cháu bắt đầu thấy mệt rồi đấy. Cháu bóc cái kẹo này ra ăn nhé?
Vĩnh đưa kẹo cho Dũng. Anh tự hỏi cậu bé gầy còm đang đứng trước mặt anh có đúng là mới mười tuổi không mà ăn nói ghê gớm như thế. Câu nào cũng dồn anh vào thế bí. Dù vậy, anh vẫn rất thích vẻ lém lỉnh của chú nhóc.
- Cháu ăn xong chưa?
Dũng gật đầu.
- Hôm nọ cháu vào nhà chú Tuấn. Mà cháu gọi chú Tuấn là chú hay bác nhỉ?
- Bác. Bác ấy nhiều tuổi hơn bố cháu. Nhưng bố cháu toàn gọi bác ấy là thằng. Như thế có phải là hỗn không?
- Gọi như thế cũng hơi mất lịch sự, cháu ạ.
- Bác nói câu ấy với bố cháu nhé. Cháu mà nói thế kiểu gì cũng bị chửi là trứng khôn hơn vịt, gà con lại đòi trèo lên lưng đại bàng. Bố cháu tự ví mình là đại bàng, mặc dù trông cũng không giống thế lắm.
- Chuyện này… ta sẽ bàn lúc khác nhé.
Vĩnh liếc nhìn hai người phụ tá đang bò ra cười. Anh thấy mình phải vào vấn đề chính ngay.
- Khi vào nhà bác Tuấn, cháu thấy những gì ở đó?
- Cháu thấy cô Nga, cháu gọi thế vì cô ấy ít tuổi hơn bố cháu nằm ở gần vòi nước. Cháu tưởng cô ấy chết rồi, hóa ra chỉ sắp chết thôi. Cô ấy bảo cháu đi gọi người lớn, thế là cháu chạy đi luôn.
- Chỉ thế thôi à? Cháu không thấy điều gì khác thường à?
- Cháu thấy điều khác thường là cô Nga tự nhiên lại lăn quay ra ở vòi nước. Nhà cháu cũng có vòi nước, nhưng không ai uống nước trong vòi mà lại bị như thế cả.
- Ừ, nói thế cũng đúng. Rồi sao nữa?
- Lúc đó đường cũng vắng người. Cháu thấy có một cô đi đằng trước nên chạy đến bảo dừng lại cháu nhờ có việc nhưng cô ấy không thèm quay lại. Rõ chán. Ai nhờ cháu việc gì cháu cũng làm hết sức mà lúc cần nhờ thì người ta lại lờ đi. Cũng có thể cô ấy điếc. Sau đó cháu chạy đến nhà cô Minh…
- Chờ chút đã. Cháu nói rằng có người bỏ đi mặc kệ cho cháu kêu gào à? Người đó trông như thế nào?
- Cô ấy tóc dài, mặc áo tím, rất cao. Dáng đi lạ lắm, cứ khực khực như con chó bị gãy xương ấy.
- Đó là dáng đi của người đi giày cao gót. Nhưng đi giày đó ở làng quê thì bất tiện lắm. Cô ấy cao bằng nào?
- Cao hơn bác, nhưng không cao bằng chú này.
Dũng chỉ tay vào Hoàng. Vĩnh ghi chi tiết này vào sổ tay.
- Cháu nghĩ cô ấy bị bệnh rụng tóc giống bố cháu. Lúc cô ấy bỏ chạy, mái tóc bị rơi xuống làm cô ấy phải đội lại lên đầu.
Mọi người trong đội điều tra nhìn nhau. Lan thốt lên:
- Tóc giả?
Vĩnh gật đầu.
- Sau đó thì sao?
- May quá lúc đó cô Minh lại có nhà. Cô ấy nghe cháu nói vội chạy sang nhà bác Tuấn kiệt…
- Tuấn kiệt?
- Bác ấy keo kiệt nên chúng cháu gọi như thế. Mà sao bác cứ ngắt lời cháu liên tục thế nhỉ?
Vĩnh vội xuống giọng làm hòa:
- Bác xin lỗi. Cháu nói tiếp đi.
- Nói chuyện với bác mệt thật đấy! Kiểu này bác có cho cháu ba, bốn cái kẹo cũng chả bõ. Cháu kể tiếp nhé! Cô Minh chạy sang thấy cô Nga sùi bọt mép thì sợ quá không biết làm gì liền chạy sang nhà bác Tài, bác Tài gọi xe cấp cứu nhưng phải một lúc lâu xe mới đến. Lúc đó ở đây đã đông như họp chợ, cháu chưa từng thấy vụ nào đông người như thế, hội làng cũng không náo nhiệt bằng. Xe cứu thương đến bấm còi mãi mà không ai chịu dẹp đường, cứ đứng nói chuyện, chả hiểu chuyện gì.
- Cái đó gọi là hiếu kì, không tốt đâu cháu ạ.
- Bác nói đúng đấy. Mẹ cháu cũng nói như thế, dù chính mẹ cháu đứng ở đây còn lâu hơn người ta.
- Ờ. Đôi khi chúng ta phân biệt được điều tốt với điều xấu, nhưng làm được điều đúng đắn rất khó. Dù thế nào, cũng phải làm người tốt cháu nhé! Bác không hỏi gì nữa đâu, cháu chạy đi chơi đi. Đừng ra bờ sông, nguy hiểm lắm.
- Cháu chơi ở đấy suốt mà, có sao đâu. Chào các bác, các chú nhé. Cháu đi đây.
Khi cái dáng loi choi của thằng nhóc đi khuất, Vĩnh quay sang nói với ông Công và ông Thắng:
- Tôi muốn hỏi về người tên Khải mà chúng ta vừa gặp. Các anh có lưu hồ sơ của anh ta không?
Hai cán bộ xã Vân Trung nhìn nhau. Ông Công nói:
- Hai năm trước Khải đến xã Vân Trung mua đất làm nhà. Chúng tôi có hỏi giấy tờ nhưng Khải nói bị mất hết giấy tùy thân. Trong thời gian ở đây nó không làm gì vi phạm pháp luật cả. Ngược lại, Khải là người hiền lành, nhiệt tình với công việc của xã, đóng góp rất tích cực cho các chương trình xây dựng trường học, hiến máu nhân đạo. Ở đây mọi người đều quý cậu ấy.
- Hàm anh ta bạnh ra như thế là mẫu người quyết đoán, tính cách mạnh mẽ. Khi nhấc Dũng lên, trông anh ta rất hung tợn. Tôi không nghĩ dùng từ hiền lành là thích hợp để mô tả người đàn ông này.
Ông Công gật đầu:
- Có lẽ vậy, nhưng quả thật hai năm sống ở đây anh ta chưa từng gây sự với ai.
- Được rồi. Hôm nay chúng tôi đã thu được rất nhiều thông tin có giá trị. Bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện hỏi chuyện chị Nga. Rất cảm ơn các anh đã nhiệt tình hỗ trợ. Tôi sẽ còn phải nhờ các anh phối hợp trong các công việc sắp tới.
Ông Công siết chặt tay anh:
- Vụ án này đang làm rúng động toàn xã, toàn huyện. Tôi nghe nói người dân trên cả nước cũng hết sức quan tâm. Tôi rất mong các anh sớm bắt được thằng Tùng, trả lại công bằng cho những người đã chết.
Vĩnh lắc đầu:
- Chưa chắc Tùng đã là thủ phạm đâu. Nhưng các anh yên tâm, dù tên giết người là ai, chúng tôi cũng nhất định bắt hắn phải trả giá cho hành động sát nhân tàn bạo của mình.