Chương 5
Chiếc xe của đội hình sự hướng về phía quận Hà Đông. Đường vắng, xe chạy rất nhanh. Vĩnh lơ đãng nhìn qua cửa sổ. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống những cánh đồng lúa nước ven đường tạo ra vô số chớp sáng chói mắt trên mặt đồng ruộng. Thời tiết nóng nực, xe chạy bon bon, nhưng Vĩnh không có cảm giác buồn ngủ. Anh giở sổ tay, xem lại những thông tin ghi nhận được trong buổi sáng hôm nay. Từ trên ghế lái, Hoàng hỏi vọng xuống:
- Sao anh lại nói Tùng chưa chắc đã là thủ phạm vụ này?
Vĩnh hỏi ngược lại:
- Thế này nhé, tôi đóng vai luật sư bào chữa và cậu sẽ đóng vai công tố viên. Lý do gì để cậu nghĩ rằng Tùng là thủ phạm?
- Tất cả mọi bằng chứng đều chống lại hắn. Tùng là người có hiềm khích sâu sắc với gia đình nạn nhân. Hắn có động cơ giết người. Bà Nga đã chứng kiến hắn lảng vảng trước nhà lúc bà ấy đang nấu ăn. Khi biết bà Nga và ông Tuấn còn sống, hắn lập tức bỏ trốn biệt tích. Nếu không làm gì sai trái, sao hắn phải bỏ trốn? Mọi thứ đã quá rõ ràng.
- Nếu chỉ xét đoán thông tin bề ngoài thì có vẻ như vậy, nhưng trong chuỗi mắt xích hành động của tội phạm có rất nhiều chi tiết bị thiếu, không giải thích được. Thứ nhất, cơ quan điều tra không tìm ra chất xyanua trong nhà Tùng. Vợ Tùng khai rằng chưa từng thấy bất cứ thứ gì tương tự như xyanua ở nhà. Nếu vợ Tùng khai thật, thì hắn lấy đâu ra công cụ để gây án? Thứ hai, làm thế nào để hắn đổ được gói bột xyanua vào nồi canh nhà bà Nga nếu nhất cử nhất động của hắn đều bị gia đình bên kia theo dõi sát sao? Hãy nhớ rằng hai nhà ghét nhau như nước với lửa. Thật khó tin Tùng băng được qua đường để đổ gói bột vào nồi canh mà không ai để ý, không ai biết.
- Anh nói băng qua đường cứ như băng qua quốc lộ vậy. Chỗ đấy là đường làng, chỉ rộng khoảng bảy mét thôi, bước vài bước là qua rồi. Bà Nga bận bịu với khách hàng thì chỉ trong chốc lát là Tùng bỏ được thuốc độc vào nồi canh rồi trở về mà chẳng ai biết. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là tại sao hắn phải trốn nếu hắn vô tội? Đến trẻ con cũng biết rằng hành động đó chính là tự tố cáo bản thân mình với người khác.
- Quả thật đây là một chi tiết đáng suy ngẫm. Tại sao hắn lại phải trốn vì xét cho cùng, bà Nga có bắt tận tay, day tận trán việc hắn bỏ thuốc độc vào nồi canh đâu? Kể cả nếu bị tố cáo, hắn cứ chối phắt thì cũng rất khó kết tội. Với cả, hai ngày trôi qua kể từ khi vụ án xảy ra, chúng ta đã phát lệnh truy nã toàn quốc, hình ảnh về hắn được đăng trên báo và truyền hình, các con đường ra vào chủ chốt trong địa bàn đều bị kiểm tra, hơn nữa hắn trốn chạy trong tình trạng vội vàng, chắc không kịp chuẩn bị đồ đạc theo người. Nhưng cho đến nay hắn vẫn bặt vô âm tín, cứ như thể đã bốc hơi khỏi mặt đất vậy. Thật kỳ lạ.
Lan hỏi:
- Có lẽ nào hắn trốn vào những hang nhỏ trong lòng núi Búp Măng không? Em được biết các hang hốc ở đây rất dày đặc và có nhiều cửa vào.
- Không thể nào. Ai tiếp tế đồ ăn cho hắn trong suốt thời gian vừa qua? Công an huyện Hoài Nhân vẫn đang theo dõi chặt chẽ gia đình Tùng. Không có biểu hiện gì cho thấy họ đang liên lạc với hắn cả. Trốn trong hang có môi trường ẩm ướt, tối tăm, không có lương thực, quần áo thì chỉ hai ngày là kiệt sức.
Dứt lời, Vĩnh không nói gì thêm và lại chìm vào trạng thái suy tư.
Bệnh viện Đa khoa quận Hà Đông chật kín bệnh nhân. Những người bệnh chờ khám hết đứng lại ngồi dọc theo dãy hàng lang được lát gạch men trắng. Tâm trạng căng thẳng của những người bệnh phải chờ lâu cộng thêm với thời tiết nắng hầm hập càng khiến bầu không khí của bệnh viện trở nên ngột ngạt. Được các y tá chỉ đường, ba cảnh sát viên của chúng ta cuối cùng cũng vượt qua mê cung những căn phòng giống hệt nhau để tới được nơi bà Nga đang điều trị. Đó là một căn phòng rộng có bốn giường bệnh. Vĩnh nhận thấy người anh tìm đang nằm trên chiếc giường trong cùng. Nhìn thoáng qua, Vĩnh đã phải công nhận rằng người phụ nữ này thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với ảnh chụp. Cô ta không có dấu hiệu gì cho thấy đã ngoài bốn mươi tuổi. Sự mệt mỏi làm sắc mặt cô nhợt nhạt đi nhiều nhưng làn da vẫn còn mịn màng và cánh mũi vẫn đẹp như vẽ dù có vẻ không phải là sản phẩm của phẫu thuật thẩm mỹ. Lông mày thanh mảnh tự nhiên. Đôi mắt tròn to, ẩn chứa vẻ dịu dàng động lòng người. Nhưng giờ đây đôi mắt đẹp này còn có thêm vẻ hoảng hốt như con chim gặp cành cong. Ngồi kế bên giường, một người phụ nữ lớn tuổi đang khuyên ăn cháo nhưng Nga nhất quyết từ chối. Vĩnh để ý thấy Nga đang đeo chiếc vòng cổ tay giống hệt với chiếc vòng trong những bức ảnh chụp tại nhà.
Vĩnh bước lại gần, lên tiếng:
- Cháu chào cô, chào chị Nga. Cô hẳn là mẹ ruột của chị Nga?
Bà cụ nhìn anh với vẻ hiền từ:
- Vâng, đúng thế anh ạ. Các anh bên công an phỏng?
- Dạ. Cháu tên Vĩnh, thuộc phòng cảnh sát điều tra công an thành phố Hà Nội. Đây là Hoàng, Lan, đồng đội của cháu.
- Các anh đến hỏi con tôi mấy lần mà vẫn phải hỏi nữa ư?
- Vẫn còn có thông tin phải làm rõ, cô ạ.
Bà cụ đứng lên, nhường ghế cho Vĩnh:
- Mời anh ngồi đây. Tôi ngồi kế bên giường chị này được rồi.
Vĩnh cảm ơn và ngồi vào chiếc ghế nhựa xanh bên cạnh giường bệnh. Anh mỉm cười với người phụ nữ đang nhìn anh với vẻ căng thẳng:
- Chào chị Nga, chị thấy trong người thế nào rồi?
- Cảm ơn anh đã hỏi thăm, em thấy đỡ hơn mấy ngày trước nhiều. Các anh đã bắt được Tùng chưa?
- Chưa chị ạ, chúng tôi vẫn đang truy tìm.
Nga thở dài, vẻ mặt rất đáng thương. Vĩnh nói:
- Chúng tôi có một số thông tin cần hỏi chị. Mong chị hợp tác.
- Anh cứ hỏi, biết gì em sẽ nói.
- Chị nói rằng đã thấy Tùng lảng vảng quanh nhà hôm xảy ra vụ đầu độc. Cụ thể chữ “lảng vảng” ở đây nghĩa là như thế nào?
- Nó đi qua đi lại trước cửa nhà em với vẻ trêu ngươi. Chồng em quát, bảo cút đi. Nó về nhà nhưng được một lúc lại ra trêu.
- Như thế là lúc nào anh ta cũng ở trong tầm mắt của chị?
- Có lúc em bận bán hàng, không nhìn được.
- Nhưng chồng chị ở ngay đó. Hẳn đã nhìn thấy hết mọi hành động của anh ta?
- Em không biết. Có thể như thế, có thể không.
- Nếu chồng chị theo dõi anh ta chặt thế, làm sao anh ta hạ độc được nhỉ?
- Cũng có lúc anh Tuấn nhà em nhãng đi chứ. Anh ấy ngồi xem sổ sách suốt, không để ý việc bên ngoài mấy.
- Chị có nghĩ rằng nếu anh ta muốn đầu độc nhà chị, anh ta phải hành động một cách kín đáo, chứ không dại gì gây sự chú ý như thế không?
- Tùng là thằng dở người, hành động của nó đôi lúc rất khó hiểu.
- Hàng xóm nói anh ta là người bộc trực, thẳng tính, được nhiều người quý mến.
- Ai quý mến chứ nhất định không phải nhà em. Mà nó cũng chẳng quý gì nhà em.
Vĩnh giở hồ sơ vụ án, lấy ra một tờ giấy in kết quả chẩn bệnh:
- Bác sỹ cho biết tất cả mọi người trong gia đình chị đều có nồng độ xyanua trong máu từ mười đến hai mươi miligam trên một lít. Riêng chị chưa đến 2 miligam. Mức nhiễm độc này đủ khiến cho chị mệt mỏi, co giật, thậm chí hôn mê, nhưng nếu được điều trị kịp thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Bát canh sườn bị đổ một lượng cực lớn xyanua, nhiều đến mức có thể giết chết cả một con trâu rừng loại lớn. Thật may mắn và cũng thật lạ là chị lại không bị làm sao cả.
- Khi nấu cơm xong, em đóng cửa hàng, định đem quần áo đi phơi, nhưng không hiểu sao chậu quần áo tự nhiên biến đâu mất. Em tìm mãi mới phát hiện ra nó nằm ở bức tường đằng sau gian bếp. Chắc có thằng bé nào nghịch ngợm đem đống quần áo đó giấu đi.
- Chị có phát hiện bị mất chiếc áo nào không?
- Không anh ạ.
- Chị nói tiếp đi!
- Em tìm được đống quần áo vội mang đi phơi. Phơi xong vào nhà vừa ăn được mấy miếng cơm thì mẹ chồng em đã ngã lăn ra đất. Em tưởng mẹ em xỉu vì trời nóng quá, mẹ em mấy lần có triệu chứng say nắng như thế rồi nên vội chạy ra chỗ vòi nước định lấy một chậu nước mát cho cụ rửa mặt. Ai dè đang vặn nước thì chính em cũng chóng mặt và ngã lăn quay ra. Lúc đó em tự biết có chuyện không ổn rồi nhưng không có chút sức lực nào để chạy đi kêu cứu. Chuyện sau đó thì các anh biết cả rồi ạ.
- Nhà nấu xong cơm sao chị không ăn ngay mà lại đi phơi quần áo làm gì?
- Em muốn tận dụng trời nắng cho quần áo nhanh khô.
Bà cụ già từ nãy đến giờ vẫn ngồi nghe một cách lặng lẽ trên chiếc giường bệnh bên cạnh liền lên tiếng giải thích hộ con gái. Bà cụ tuy người miền Trung nhưng không sử dụng phương ngữ nên nói khá dễ nghe:
- Có nhiều chuyện khó nói ra lắm anh à. Bà cụ thông gia nhà tôi phải cái hay xét nét con dâu. Nó bỏ quần áo đấy vào ăn thể nào cũng bị mắng là lười, rồi có khi mấy ngày sau cũng chẳng được yên. Có những lần ốm sốt cũng có được nghỉ tý nào đâu? Làm quần quật hết việc nọ đến việc kia, tôi nhìn thấy mà chảy nước mắt. Người mất thì cũng đã mất rồi, nhưng nói thật với anh là suốt thời gian con tôi làm dâu nhà người ta, tôi được thăm cháu đúng một lần. Mà cũng bị lườm nguýt dữ lắm. Còn con bé này thì chưa về thăm mẹ đẻ được một ngày nào. Khổ lắm anh ạ.
Nga nhìn mẹ tỏ vẻ không hài lòng:
- Mẹ này, sao chuyện đó cũng đi nói với người khác. Con có gì khổ đâu ạ? Anh Tuấn đối với con cũng rất tốt.
Bà cụ xì ra một tiếng tỏ rõ vẻ phản đối, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
Vĩnh chuyển đề tài:
- Chị có biết người nào tên Bùi Hữu Khải không?
Vẻ lúng túng hiển hiện trên nét mặt trước khi Nga cố làm ra vẻ bình tĩnh:
- Không.
- Thế thì lạ thật. Anh ấy sống ở ngay tam giác Bon Phấn cùng với gia đình chị, hai nhà cách nhau chỉ khoảng mấy trăm mét.
- Ồ, à, em nhầm. Em bị mệt quá nên lú lẫn. Anh Khải thì em biết, thỉnh thoảng có gặp nhau ở ngoài đường.
- Chỉ gặp ở ngoài đường thì làm sao chị biết tên anh ta là Khải?
- Em nghe người khác nói. Chỗ đấy nào có rộng lớn gì cho cam, mọi người biết nhau hết cả.
Vĩnh nhìn chăm chú người phụ nữ, cố tìm ra sự thật đằng sau lời nói đó. Nga nhìn lại anh không chớp mắt. Im lặng kéo dài. Cuối cùng Vĩnh lên tiếng:
- Chị Nga này, có điều này tôi phải hỏi lại cho rõ. Tôi được biết anh Tuấn tuy là con thứ trong nhà nhưng lại nhận trách nhiệm phụng dưỡng bố mẹ. Ngôi nhà mà anh chị ở do anh Tuấn mua đất và xây lên. Bây giờ anh Tuấn và bố mẹ đều đã chết, ngôi nhà hiện nay anh chị đang ở sẽ thuộc về chị, đúng không?
- Ngôi nhà đó do chồng em đứng tên. Bây giờ anh Tuấn đã mất, em là chủ của ngôi nhà.
- Anh Tuấn còn có họ hàng gần nào không?
- Có nhiều chứ.
- Nếu chị mất đi thì sao?
- Anh trai và những người cháu của anh ấy sẽ trở thành người thừa kế của ngôi nhà và tất cả tài sản bên trong.
- Bao gồm cả các khoản tiền mà anh ấy cho người khác vay?
- Đúng vậy.
- Chúng tôi muốn xem xét giấy tờ làm ăn của anh Tuấn.
- Giấy tờ để hết trong két sắt anh ạ.
- Tôi đoán trong két có tiền và những tài sản có giá trị mà chị không tiện cho người khác thấy. Khi nào chị ra viện, mong chị lấy giấy tờ đưa cho chúng tôi xem.
Nga do dự một lúc rồi nói:
- Bác sĩ bảo em còn phải ở đây thêm mấy ngày nữa. Đợi đến khi em ra viện sợ ảnh hưởng đến việc điều tra của các anh. Đây là chìa khóa két, còn trên tờ giấy này có ghi mật khẩu.
Vĩnh nói lời cảm ơn rồi nhận lấy tờ giấy và chìa khóa. Anh lại hỏi:
- Chị định tính thế nào với ngôi nhà này?
- Em sẽ bán nó đi, tìm chỗ khác để ở. Em không muốn sống một giây phút nào ở căn nhà đó nữa.
- Tôi sợ rằng chị bán vào lúc này sẽ không được giá đâu.
Nga cười chua xót:
- Em đoán dân trong xã bây giờ đi ngang qua nhà em còn sợ, nói gì đến việc mua lại. Nhưng bán mất giá cũng phải bán thôi.
- Tôi thấy trong vườn nhà chị có một ngôi mộ nhỏ. Đó là mộ của ai thế? Thường người ta không đặt mộ trong vườn, mà phải chuyển ra nghĩa trang. Tôi thấy gần khu nhà chị có nghĩa trang của xã mà.
Nga run người lên:
- Ở dưới đất nhà em có nhiều mồ mả. Cậu nói nhà em là đất dữ. Anh Tuấn không tin, nhưng cậu nói đúng thật. Cậu nói cái gì cũng đúng. Em không muốn sống ở đó chút nào, nhưng anh Tuấn không nghe lời em. Anh ấy cũng không muốn tốn tiền làm lễ dời hài cốt đi, nên nhà em phải tạm để lại đấy. Em làm bát hương cúng cho người chết khỏi hại gia đình em, mà cuối cùng cũng không thoát.
- Ai xem cho chị?
- Cậu Trình ở thôn Tiền Phong.
Vĩnh gật đầu, ghi lại thông tin vào cuốn sổ tay. Đúng lúc đó một cô y tá mang theo khay đựng kim tiêm và bình nước thuốc bước vào, nói:
- Xin mời người nhà tránh giùm sang một bên. Đến giờ truyền dịch cho chị Nga rồi ạ.
Bà cụ già nói "Vâng, phiền chị giúp cháu nó.” rồi ra cửa đứng đợi. Vĩnh lập tức theo sau. Anh gợi chuyện:
- Cháu thấy chị Nga đeo cái vòng tay cũ quá rồi. Sao chị ấy không thay đi cô nhỉ?
Bà cụ như được chạm đúng mạch, liền than thở một tràng:
- Cái vòng đấy là do thằng Thái Hòa tặng cho nó đấy. Thằng Hòa là mối tình đầu của nó. Hồi đó chúng nó yêu nhau lắm. Tôi cũng quý thằng Hòa, nó là đứa trung thực và chăm chỉ nhất làng, nhưng khổ nỗi gia đình nó nghèo quá, đến đồ ăn cũng chả có, thế thì làm sao nuôi nổi vợ hả anh? Rồi sau này còn con cái, bố mẹ già yếu chăm sóc thế nào? Tính đi tính lại, thấy không có tương lai gì, vợ chồng tôi bắt chúng nó phải chia tay. Khổ, con Nga khóc hết nước mắt. Bây giờ nghĩ lại thấy thương nó quá, nhưng hồi đấy chúng tôi cứ tin rằng làm thế mới là đúng, thế mới tốt, nên nó khóc lóc van xin cũng mặc kệ. Sau đấy gia đình tôi quen biết thằng Tuấn. Tuấn si mê con Nga như người nghiện thuốc phiện ấy. Gia đình nó thì giàu có, không phải lo chuyện tiền bạc. Chúng tôi khuyên con cưới thằng Tuấn. Nói mãi, ép mãi nó mới chịu, nhưng kể từ đấy nó ít nói hẳn, không còn là nó trước kia nữa. Những tưởng từ khi lấy chồng cuộc sống nó sẽ hạnh phúc hơn, mà không ngờ đó lại là sự khởi đầu của địa ngục. Con rể tôi giàu nhưng xét về tính keo kiệt nếu nó đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Chẳng thấy nó mua cho cái Nga thứ gì, đã thế còn không cho đi làm. Hai ông bà thông gia là người tốt, nhưng nói thật hai cụ cũng quá khắt khe. Bây giờ thì mọi chuyện lại như thế này. Bốn mươi tuổi, chồng chết, con không có. Oan nghiệt, oan nghiệt quá anh ạ!
- Anh Thái Hòa là người cùng quê với chị Nga đúng không?
- Nó là dân thôn Kim Đỉnh, cùng xã với gia đình tôi.
- Cô có nhớ anh Thái Hòa trông như thế nào không?
Bà cụ định lên tiếng trả lời, nhưng đúng lúc đó Nga nói vọng ra, giọng đầy vẻ sốt ruột:
- Mẹ đừng nói nhiều. Chuyện cũ của con mà cứ kể lung tung là sao? Các anh ấy còn nhiều việc quan trọng phải làm, đâu thể cứ nghe mẹ nói chuyện mãi được.
Nghe tiếng con gái gắt gỏng, miệng bà cụ đã mở ra lại vội khép vào. Vĩnh quay lại bên giường bệnh, mỉm cười:
- Tôi chỉ tò mò chút thôi. Nếu chuyện về anh Thái Hòa không có gì bí mật thì có gì mà chị phải giấu.
Đôi mắt Nga chớp lên, sắc lạnh, khác hẳn với vẻ hiền dịu mà cô thể hiện từ nãy đến giờ:
- Không có cái gì bí mật ở đây cả và cũng chẳng có gì để giấu, em chỉ không muốn nói về điều này. Đó là một kỉ niệm đã qua em không muốn nhắc lại. Bên công an các anh có quyền tra hỏi chuyện riêng tư của công dân từ khi nào vậy?
Biết không khai thác được gì thêm, Vĩnh chào từ biệt:
- Chỉ là ít chuyện bên lề thôi mà. Cảm ơn cô, cảm ơn chị nhiều. Mong chị sớm bình phục sức khỏe.
Bà cụ vội giữ tay anh lại, vồn vã:
- Các anh đi vội thế. Ở lại đây uống nước đã.
- Thôi cô ạ. Cháu còn nhiều việc phải làm. Để lúc khác cháu lại qua.
Vĩnh chào bà cụ và cùng các đồng đội đi ra khỏi phòng bệnh. Khi bước ra cửa, Vĩnh làm bộ vô tình quay lại. Anh nhìn thấy ánh mắt lo âu của người phụ nữ xinh đẹp đang dõi theo sau lưng anh. Thấy Vĩnh, Nga vội vã ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Khi đã cách xa phòng bệnh, Vĩnh quay sang nói với Hoàng bằng vẻ mặt nghiêm nghị:
- Có việc này, tôi muốn cậu lập tức đi làm ngay. Cậu về Nghệ An, đến quê của Nga, tìm cho tôi tất cả thông tin về người đàn ông tên Thái Hòa. Tốt nhất là tìm được ảnh chụp. Tôi muốn kiểm tra xem người này với Bùi Hữu Khải có phải là một không.
Hoàng hỏi với vẻ ngạc nhiên:
- Tại sao anh lại quan tâm đến chuyện đó thế? Hai người này là một hay không phải là một thì có liên quan gì đến vụ án chúng ta đang điều tra?
Vĩnh lắc đầu:
- Mọi thứ hiện ra rành rành mà cậu còn không thấy sao? Người đàn bà này không đơn giản tý nào. Tất cả mọi thứ xung quanh cô ta đều vô cùng mờ ám. Chuyện đống quần áo bị ai đó giấu đi nghe hết sức vô lý. Cô ta nấu cơm cho cả nhà ăn, cả nhà chết hết chỉ có mình cô ta còn sống. Riêng chi tiết này đã cho thấy có cái gì đó không bình thường rồi. Cô ta nói dối về việc không quen biết Hữu Khải, chỉ để ý một tí là nhận ra được ngay, và Hữu Khải lại nói dối về quê quán của mình. Cái giọng vẫn còn dấu vết trọ trẹ đó mà là giọng Hải Dương sao? Đánh chết tôi cũng không tin được. Cả hai người bọn họ đều nói dối. Nhưng tại sao họ phải nói dối? Anh bạn, đây là vụ án rất phức tạp. Có những âm mưu đang bị che giấu, và nhiệm vụ của chúng ta là phải biết được họ đang tính toán điều gì. Nhưng trước hết, phải chứng minh Hữu Khải và Thái Hòa là một người đã. Cậu thu xếp đi ngay cho tôi. Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải nhanh lên mới được.
Hoàng lại thắc mắc:
- Anh nói thời gian không còn nhiều là sao ạ?
- Tôi đã từng nghĩ rằng Tùng là thủ phạm, nhưng điều này hoàn toàn dựa trên mỗi lời cáo buộc của Nga. Có dấu hiệu cho thấy người phụ nữ này nói dối rất nhiều thứ, và tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô ta nói dối nốt về hành động của Tùng hôm đó. Tôi e rằng nếu hung thủ thực sự không phải là Tùng, thì tính mạng của cậu ta đang lành ít dữ nhiều. Nếu không phải cậu ta bỏ trốn, thì có thể đã bị thủ tiêu. Chỉ hy vọng lần này linh cảm của tôi sai.
Lan ở bên cạnh khích lệ:
- Dạo này em thấy anh Hoàng mỡ thừa hơi nhiều, có lẽ ít vận động. Anh đi xa cũng là một cách luyện tập hay lắm đấy. Nghệ An có nhiều món ngon, anh đừng để bị sa đà vào chuyện ăn uống nhé.
Hoàng cười, muốn nói câu gì đấy, nhưng nghĩ mãi vẫn không biết nói gì. Ba người ra xe trở về trụ sở.